Mạnh Thiên Tư ngẩn người, không dám quay đầu lại ngay.
Cô cúi xuống nhìn chân phải của mình.
Cái chân phải này như thoát khỏi cơ thể cô, yên lặng thành tinh, vừa nghe thấy mấy câu này hỏi ra, như thể đột nhiên ý thức được mình ê ẩm và tủi thân vậy, bắt đầu đối nghịch với cô, đình công không làm nữa – Mạnh Thiên Tư cảm thấy vết thương mơ hồ nhoi nhói, giống như có vô số sợi tơ nhện mang theo cơn đau ngâm ngẩm lan ra theo từng thớ thịt, cả chân như nhũn ra, như run lên, như không đỡ nổi nửa bên thân phải của cô nữa.
Đương nhiên, cũng có thể là do sau khi chiến đấu kịch liệt, thuốc đã hết tác dụng.
Thần Côn cũng lấy làm lạ: “Đúng vậy, cô Mạnh, mấy hôm trước không phải cô còn ngồi xe lăn à?”
Mạnh Thiên Tư qua loa ừ một tiếng, xoay người lại nhìn.
Đúng là Giang Luyện, hắn được Đào Điềm đỡ, đứng cũng không vững lắm, một tay đang xoa xoa cổ họng, từ bả vai đến vạt áo đều thấm đẫm máu.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư căng thẳng: “Anh bị thương?”
Giang Luyện cười rộ, nói: “Còn sống là đã rất không tệ rồi.”
Mạnh Thiên Tư gật đầu, thoáng khựng lại, như quên mất mình đã gật rồi, lại gật thêm cái nữa, đưa tay vịn lấy tảng đá gần đó, đột nhiên chỉ muốn ngồi xuống.
Cô nhìn xung quanh: “Chỉ có hai tên này?”
Không phải còn có một kẻ biết bắn cung sao?
Thần Côn đáp cô giọng chắc nịch: “Chỉ có hai tên này, vốn còn một người bọ ngựa nữa, hôm qua mang Vi Bưu đi rồi thì không thấy đi theo nữa.”
Mạnh Thiên Tư ồ một tiếng, xem ra người bọ ngựa kia sau khi xử lý Vi Bưu, không yên tâm lắm nên đã trở lại hang động giữa đêm, bị cô đụng phải.
Trước mũi vẫn đủ các loại mùi như trước, mùi máu tanh nồng nặc nhất là ở trong sơn cốc này, càng đi ra ngoài sẽ càng nhạt đi. Cô dựa lưng vào tảng đá, chậm rãi trượt ngồi xuống, chỉ vào cách đó không xa: “Mỹ Doanh sao thế? Bị dọa ngất xỉu rồi?”
Lúc này Thần Côn mới nhớ ra Huống Mỹ Doanh đang nằm đằng kia: “Không có không có, cô ấy có tham chiến đấy.”
Nói đoạn, chạy như một làn khói qua, cõng Huống Mỹ Doanh vẫn đang hôn mê tới.
Mạnh Thiên Tư kể sơ lược tình huống thương vong trước mắt cho họ nghe trước, mấy người nghe được tài xế đã trốn thoát, Vi Bưu sau đó đã được cứu, đều thở phào một hơi, cảm thấy hai ngày nay tuy chịu khổ nhưng mạng còn nguyên vẹn, vẫn còn khá tốt.
Chuyện vẫn chưa xong, Mạnh Thiên Tư gửi vị trí kinh vĩ đi, lại gọi cho Tiển Quỳnh Hoa: May mà trước đó đã sớm sắp xếp quỷ non đi cứu viện Vi Bưu, nhóm người đó cứu được Vi Bưu rồi lại qua đầu này, cũng sẽ không quá tốn thời gian.
Thực ra Đào Điềm không biết Mạnh Thiên Tư, ảnh Mạnh Thiên Tư cũng không thể truyền khắp cho các hộ núi được, nhưng thấy cô đeo giành quỷ non, Thần Côn lại rất khách khí với cô, gọi cô là “cô Mạnh”, trong lòng đã nghi ngờ, sau lại nghe cô gọi điện thoại, gọi một tiếng u bảy, lập tức hiểu rõ, lại cảm thấy khẩn trương, trong nháy mắt chân tay đã luống cuống.
Sợ cái gì gặp trúng cái đó, Mạnh Thiên Tư gọi điện xong, giương mắt lên nhìn cô: “Em biết tôi là ai không?”
Đào Điềm vội gật đầu.
“Ban nãy,” Mạnh Thiên Tư chỉ về phía gã đàn ông bị cắt họng, “Tôi thấy em cố gắng kéo hắn, để làm gì vậy?”
Đào Điềm mờ mịt, nhìn sang Giang Luyện: “Thì là, Giang Luyện bị thương rất nặng, đánh không lại hắn, hắn bóp vào vết thương anh ấy, còn bóp cổ anh ấy, em…”
Mạnh Thiên Tư nói: “Tôi chỉ nghe thấy có tiếng em khóc la là to thôi. Cố gắng kéo hắn ra, chỉ so hình thể giữa em và hắn thôi, em có phân thân ra làm ba cũng chẳng kéo hắn ra được.”
Đây là đang….dạy dỗ người à?
Thần Côn giả bộ không nghe thấy, Giang Luyện cũng không tiện nói gì.
“Làm như em, đợi thêm lúc nữa là Giang Luyện đã bị bóp chết rồi. Em nên bê một tảng đá tới đập vào thái dương hắn, hoặc là chọc mắt hắn, đá vỡ…chỗ đó của hắn…”
Sống lưng Thần Côn lạnh buốt, hạ bộ Giang Luyện căng thẳng.
“Cố gắng kéo ra ra, có phải kéo co đâu, em nghĩ thử mà xem, cứu người như thế có phải là người sẽ bị em cứu chết không? Giang Luyện chết rồi, kẻ đó sẽ quay sang đối phó với em, em còn sống nổi không?”
Hốc mắt Đào Điềm ửng đỏ, gật đầu lia lịa.
Mạnh Thiên Tư thấy cô như vậy lại cảm thấy rất đáng thương: Thực ra trước đêm nay, mình còn không phải là một con gà cũng chẳng giết được sao?
Cô dịu giọng lại: “Lần này là em may mắn, nhưng may mắn sẽ chẳng đến lần thứ hai đâu, lần sau gặp phải tình thế như vậy, hi vọng em học được nên ứng xử thế nào.”
Nói đoạn, đưa điện thoại vệ tinh cho cô, lại ném súng qua: “Hậu viện hẳn sẽ tới trong hai, ba tiếng nữa, em phụ trách canh phòng bên ngoài, giữ liên lạc với họ, nghênh đón nếu cần.”
Đào Điềm đáp vâng, nhận lấy rồi chạy lên chỗ cao. Mạnh Thiên Tư nhìn bóng dáng cô, cảm thấy phán đoán của mình không sai, hẳn là cô không có thương tích gì.
Có đôi lúc, kết cục thật đúng là không thể dùng thực lực mạnh yếu để luận bàn: Người chạy thoát đầu tiên là tay tài xế bình thường kia; không bị thương gì là Đào Điềm, hai người sức chiến đấu mạnh nhất, Giang Luyện thì mất nửa cái mạng, Vi Bưu thì…suýt nữa thành cái thây khô muôn đời ngàn kiếp kẹt trong khe núi.
Cô kéo dây túi, không ngẩng đầu, nói: “Qua đây, xem vết thương thế nào.”
Chắc là nói với mình nhỉ, Giang Luyện ngoan ngoãn tới gần.
Mạnh Thiên Tư cầm kéo, roạt roạt cắt đống vải băng như chó gặm kia của Giang Luyện ra, lại một mạch cắt mở áo khoác.
Giang Luyện liếc nhìn Thần Côn cách đó không xa trước.
Đi đường gần trọn đêm, hai ngày không một miếng nào vào bụng, vừa hãi vừa sợ, Thần Côn cũng mệt không chịu nổi, ngồi cạnh Huống Mỹ Doanh đang hôn mê, hai mắt nhắm lại, bắt đầu ngủ gật, đầu gật một cái lại gật một cái.
Giang Luyện cúi đầu, nhìn Mạnh Thiên Tư vẫn còn đang cẩn thận cầm kéo, nhỏ giọng nói: “Thật chẳng dễ dàng chút nào, Thiên Tư của chúng ta hạ gục xong địch thủ, sắp xếp xong cứu viện, dạy dỗ xong thuộc hạ, cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi.”
Tay Mạnh Thiên Tư khựng lại, hơi nghiêng mặt nhìn hắn, nói: “Anh lại nói linh tinh cái gì thế?”
Hai người cứ một nhìn xuống dưới, một ngước lên trên như vậy, anh xem em em xem anh, nhìn một lúc, hốc mắt Mạnh Thiên Tư cay cay, quay đầu sang chỗ khác.
Cùng lúc đó, Giang Luyện sáp lại gần, một tay ôm eo cô, áp trán lên thái dương cô, mũi và môi đều dán lên gò má cô.
Mạnh Thiên Tư hoảng hồn, nhưng cũng không dám đẩy hắn ra, rất sợ tay không khống chế được sức lực, động tới chỗ bị thương của hắn, nhưng mắt thấy vết thương vừa được cắt lộ ra của hắn máu thịt be bét, da đầu hơi tê dại, nhịn không được nói hắn: “Ngồi yên băng bó đi được không? Không muốn tay nữa hả?”
Giang Luyện nói khẽ: “Một lúc thôi.”
Cũng không phải hắn háo sắc, chỉ muốn thân mật với cô một chút thôi: Trong vòng tay có người, có độ ấm, chân thật chắc chắn, cảm giác này thật tuyệt.
Cô dành một tay ra ôm lấy lưng Giang Luyện, nhưng ánh mắt thực sự không sao dời được khỏi vết thương của hắn.
Chỗ ấy thực sự là, đành rằng đã chảy máu mưng mủ gì đó rồi, Mạnh Thiên Tư nhẩm tính thời gian, rất sợ vết thương của hắn đã bị nhiễm trùng hoặc hoại tử, lại nhìn kỹ hơn nữa, càng nhìn càng thấy quái lạ, trong lòng run lên, hỏi hắn: “Có phải anh nhét cái gì vào không?”
Gần như hòa lẫn vào với máu thịt và dịch mủ rồi.
Giang Luyện ừ một tiếng: “Em cứ làm đi.”
Làm thật chẳng dễ dàng gì, Mạnh Thiên Tư thở dài một hơi, một tay mò mẫm lấy thuốc tiêm trong túi ra, gây tê cho hắn trước.
Ban đầu Giang Luyện còn tưởng tất sẽ phải chịu một trận đau đớn, vậy nhưng bả vai chỉ hơi nhói lên một cái như bị châm, ngay sau đó chố ấy dần không có cảm giác gì nữa, lập tức đoán được căn nguyên, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Khoa học kỹ thuật đúng là đã thay đổi cuộc sống của con người.”
Mạnh Thiên Tư cảm thấy trên gò má bên tóc mai chỉ toàn là hơi thở ấm áp của hắn khi nói chuyện, lại nghe hắn cảm khái, có phần buồn cười: “Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống gì chứ, Hoa Đà người ta từ hơn một ngàn năm trước đã dùng ma phí tán rồi. Anh cứ nằm sấp vậy đi, đừng quay đầu lại.”
Cô lấy bông tẩm cồn đóng gói ra, xé rách miệng gói, dùng một miếng để sát khuẩn tay, lại ngậm lấy chuôi dao găm, thanh trùng lưỡi dao rồi cắt xỉa thịt vụn và mủ ngăn trở đi trước, sau đó hạ quyết tâm, gắp lấy mảnh vải nát, kéo giật ra ngoài.
Dù đã có gây tê cục bộ đỡ cho nhưng cơ thể Giang Luyện vẫn không nhịn được đánh cái rùng mình, cánh tay ôm eo cô vô thức siết lại rồi lại nhanh chóng lỏng ra, đau đớn xuýt xoa dựa vào tảng đá.
Khâu khó khăn nhất đã qua, xét thấy vết thương của hắn quá nghiêm trọng, Mạnh Thiên Tư mở hết túi cứu thương ra, dự định dùng hết tất cả – giành quỷ non vốn là để ứng phó nhu cầu bức thiết khi vào núi, cấp bậc của Mạnh Thiên Tư lại càng được trang bị nhiều hơn, tuy rằng tất cả đều là những lọ nhỏ, nhưng nước muối sinh lí, ô-xy già, i-ốt phức hợp các thứ đều cần gì có đó cả.
Đáng quý nhất là thuốc tiêm phòng uốn ván là loại “chiết xuất người” – tiêm phòng uốn ván thông dụng hiện nay có hai loại “chiết xuất ngựa” và “chiết xuất người”, khác nhau ở chỗ được tinh chế từ huyết thanh ngựa hay huyết thanh người. Cái trước khá thông dụng, các bệnh viện phổ thông đều sử dụng, nhưng phải thử ngoài da trước bởi có thể có khả năng bị dị ứng, cái sau an toàn hơn rất nhiều, có điều lượng ít giá cao, không phải bệnh viện nào cũng tiêm được, còn thường xuyên hết hàng.
Trình độ cấp cứu của Mạnh Thiên Tư tuy chỉ tầm tầm, nhưng thao tác đúng trình tự, thuốc men toàn hàng xịn, hơn nữa còn cứu viện kịp thời, cùng lắm thì ra ngoài rồi đi khám để bác sĩ hoàn thiện cho là được, thế nên trong lòng cũng dần vững vàng, chợt nhớ tới lời Thần Côn nói khi trước.
Cô vừa xử lý vết thương vừa hỏi Giang Luyện: “Mỹ Doanh như vậy mà cũng tham chiến được à?”
Giang Luyện cười khổ: “Anh cũng không biết, anh cũng mãi đến vừa nãy mới hội hợp được với họ – còn chưa nói chuyện được gì nữa.”
***
Giang Luyện tóm tắt thuật lại chuyện xảy ra trước đó cho Mạnh Thiên Tư nghe, bị cho là người chết như thế nào, tuyệt địa cầu sinh như thế nào, gặp được Đào Điềm như thế nào, bắn bị thương gã ném đá rồi bỏ chạy ra sao.
Có điều, chuyện “đi săn ngược” từ đầu đến cuối chỉ là nói suông, bị chứng minh là việc không tưởng: Trình độ bắn cung của hắn bình bình, bị thương, còn vướng thêm một Đào Điềm, bóng đêm nồng đậm khó ngắm bắn, đối phương thì vừa không chỉ có một người lại vừa đang cạn tàu ráo máng…
Trong tình huống như vậy, có thể bảo toàn được chính mình đã là ông trời chiếu cố cho nhiều lắm rồi.
Giang Luyện chỉ nhớ là lúc đó thực sự không biết rõ nhân số của đối phương, trên đồng hoang lại không có chỗ nào che chắn ngăn cản được, chỉ có thể liều mạng chạy về phía núi, có lúc, vất vả mãi mới dừng chân được ở một chỗ yên tĩnh mà nghỉ lấy sức, không được bao lâu, xa xa lại nổi lên tiếng loạt xoạt, chỉ có thể lên dây cót tinh thần, căn chuẩn thời cơ tiếp tục chạy trốn.
Nói chung là, cả đêm đó đều lòng vòng trong núi, bất tri bất giác bị lạc đường, càng trốn càng sâu, cũng từng thầm kêu khổ, dù sao sau khi xảy ra chuyện, trở lại gần hiện trường là dễ được cứu viện nhất, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Sau khi trời sáng, tình cờ, Giang Luyện nhìn trộm được hai kẻ săn đuổi hắn từ xa, một kẻ là người bọ ngựa hình thể quái dị, kẻ còn lại là gã cầm gậy gỗ, thân hình còn lực lưỡng hơn cả Vi Bưu, Giang Luyện vừa thấy, trong lòng đã lạnh xuống, cảm thấy thực lực địch ta chênh lệch quá lớn, hơn nữa, hai người này hẳn đã được gã ném đá được bắn truyền thụ kinh nghiệm, không đứng ở chỗ trống trải, thỉnh thoảng đi ngang qua thế nào cũng phải tăng tốc, làm Giang Luyện có lòng muốn đánh lén cũng không hạ thủ được.
Hao phí cả một ngày trong tình trạng kiệt sức như vậy, đêm xuống, gã gậy gỗ rời đi, điều nay thắp lên hi vọng cho Giang Luyện, cảm thấy đối phương có lẽ cũng đã mệt, nảy sinh ý định từ bỏ truy lùng.
Nghe vậy, Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Vi Bưu nói với em, gã ném đá kia vẫn luôn trong trạng thái tức giận, giờ em hiểu ra rồi – anh giết một người, còn làm một người bị thương, không bắt được anh, chúng nó chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Nghĩ lại thì, chuyện này thực ra cũng là một chuyện tốt, chính vì đối phương nổi giận, một lòng muốn bắt được Giang Luyện nên mới làm chậm trễ hành trình, cho cô có thêm thời gian, bằng không, chúng nó bắt được Thần Côn và Huống Mỹ Doanh rồi là lập tức xuất phát, hai ngày trôi qua, hiệu quả của gió núi dẫn sẽ giảm đi nhiều, có thể sẽ rất khó tìm ra.
Giang Luyện gật đầu: “Quả thực là không bỏ qua, chỉ rời đi một tên, người bọ ngựa vẫn còn ở lại, em cũng biết đấy, núi Tây Bắc trọc lốc, chẳng có bao nhiêu chỗ để mà ẩn náu, nó chỉ cần ở trên cao là có thể thu được hết tất cả vào mắt, bọn anh chỉ có thể co ro, không dám chạy, cũng không dám có động tác gì lớn.”
Giang Luyện và Đào Điềm lại chịu đựng thêm một đêm nữa trong đói khổ lạnh lão, rốt cuộc cũng chịu được tới lúc người bọ ngựa rời đi, hai người mừng rỡ khôn xiết, còn sợ là mưu kế gì, trốn thêm một lúc nữa rồi mới đi ra, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không yên lòng, đi theo hướng người bọ ngựa rời đi một đoạn, chính là đã phát hiện ra kẹp tóc của Huống Mỹ Doanh trên đoạn đường này.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động: “Đây là…mồi nhử?”
Vi Bưu và Huống Mỹ Doanh đã sớm bị bắt, hơn nữa qua lời kể, có thể thấy phương hướng chạy trốn của bên Vi Bưu và bọn Giang Luyện hoàn toàn là trái ngược nhau, kẹp tóc của Huống Mỹ Doanh làm thế nào cũng không có khả năng xuất hiện ở đó.
Giang Luyện ừ một tiếng: “Lúc đó anh cũng nghi là mồi nhử, nhưng ít nhất nó cũng ám hiệu một điểm, chính là Mỹ Doanh đang trong tay chúng nó.”
“Thế nên anh tiếp tục đi theo?”
Giang Luyện hỏi ngược lại cô: “Nếu là em, em sẽ làm thế nào?”
Cũng phải, lúc đó hai người đã bị lạc đường, không thể quay lại chỗ xảy ra chuyện ban đầu, mò mẫm đi lung tung cũng chẳng được tích sự gì, chuyện duy nhất có thể làm chính là dò theo con đường Huống Mỹ Doanh.
Mạnh Thiên Tư cảm khái: “Người bọ ngựa này còn thông minh lắm đó. Nó biết hai người đang ở gần đó, so với hao tâm tổn trí đi tìm, không bằng thả mồi câu…”
Hèn chi Vi Bưu nói, sau khi người bọ ngựa trở lại động, gã ném đá kia đã nhượng bộ, lập tức lùa mấy người họ lên đường; sau khi xử lý Vi Bưu trên đường, người bọ ngựa cũng không đi tiếp về phía trước nữa, xem ra là để phụ trách chặn hậu kiêm chờ Giang Luyện.
Cô lẩm bẩm: “Anh may mắn thật, mò theo được mà không bị phát hiện ra.”
Giang Luyện cười tự giễu.
Nào có nhẹ nhàng như vậy? Hắn trắc trở cả một đường, gắng hết sức tìm manh mối, nhưng vẫn không mò tới được, nhưng vừa vặn ở chỗ chợt nghe thấy tiếng Huống Mỹ Doanh kêu khóc và tiếng Thần Côn gào rú ở phía xa.
Khoảnh khắc đó chính là lúc Vi Bưu bị người bọ ngựa mang đi, Huống Mỹ Doanh và Thần Côn liều mạng cản lại.
Giang Luyện không chứng kiến được chuyện xảy ra, lại căn cứ theo âm thanh này mà định vị, dẫn Đào Điềm rón rén đi vòng lên trước chúng nó, định đánh lén ở chỗ nào đó thích hợp.
Hắn ra hiệu ra xung quanh: “Chính là chỗ này, lấy nhàn ứng mệt, chuẩn bị đánh lén – độ chính xác của anh chỉ có thể đợi đối phương đến gần mới dám ra tay, nhưng lúc chúng nó từ từ tới gần rồi, anh mới phát hiện ra là thiếu một người, lúc đó đã cảm thấy không ổn…”
Mạnh Thiên Tư nhớ tới mũi tên bắn lệch trông thấy lúc trước: “Chúng nó đã sớm phòng bị, đánh lén lại anh?”
Giang Luyện cười khổ thừa nhận.
Mạnh Thiên Tư đang định nói gì thì Thần Côn cách đó không xa bụng chợt réo vang.
Kể cũng thật buồn cười, Thần Côn không bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức, không bị cóng lạnh đánh thức, lại bị cơn đói đánh thức.
Có điều tiếng bụng réo này đã nhắc nhở Mạnh Thiên Tư, cô vội vàng lấy mấy thanh protein trong túi ra, bóc một thanh đưa cho Giang Luyện, lại ném một thanh cho Thần Côn, hỏi lão: “Ông bị bắt thế nào?”
Câu trả lời của Thần Côn làm cô dở khóc dở cười: “Tôi bị bắt được nhanh lắm.”
Không thì sao, đánh không thể đánh, chạy không thể chạy, được nhiên là bị bắt rất nhanh rồi. Cụ thể thì là bị một gậy đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại, Vi Bưu và Huống Mỹ Doanh đã ngay bên cạnh.
Được rồi, kinh nghiệm chạy trốn của lão thật đúng là nhạt nhẽo cũ rích, Mạnh Thiên Tư vô thức bấm ngón tay đếm: “Bắn cung, ném đá, bọ ngựa, còn có tên dùng gậy gỗ kia nữa, có phải chỉ có bốn người này thôi không?”
Thần Côn rột rột cắn thanh protein: “Chắc là chỉ có bốn tên này thôi, tôi chỉ thấy được ba tên, tên bắn cung kia tôi cũng không gặp được.”
Giang Luyện đang định gật đầu thì chợt nghĩ tới điều gì, bật thốt: “Không đúng, ít nhất phải có năm.”
Tim hắn đập thình thình: “Lúc đó, tôi giết tên bắn cung, lại bắn ngã tên ném đá. Tên ném đá kia huýt sáo cầu cứu đồng bạn, tôi nhớ có ba phía có tiếng đáp lại, hai cộng ba, ít nhất là năm.”
Thần Côn cũng dừng gặm nuốt, sững sờ hai giây rồi chợt tỉnh táo lại, không ngừng dáo dác ngó xúng quanh, giọng cũng biến đổi: “Năm? Vậy tên cuối cùng đang ở đâu? Đó giờ vẫn chưa thấy xuất hiện…”
Nói tới đây, sắc mặt chợt tái mét: “Cô…cô Đào, một mình mang súng ra ngoài canh gác, sẽ không gặp phải…gặp phải chuyện gì không may đấy chứ?”