Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 8 - Chương 11

Đào Điềm khập khiễng chạy tới bên lũy đá.

Cô thật sự cũng không còn sức lực gì nữa, chạy trên cao nguyên hao nhiều thể lực hơn đất bằng – cô đỡ lũy đá, sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên thân hình đang tiến lại gần cách mấy chục mét kia, da đầu tê rần từng trận, một chân đã không còn tri giác, chân còn lại run đến cơ hồ đứng không vững.

Đúng lúc đó, khóe mắt chợt liếc thấy mặt đất bên cạnh hiện lên một bóng đen.

Tim Đào Điềm nảy lên thình thình, tiếng kêu kinh hãi đã vọt tới họng, lại nghe người kia lên tiếng: “Là anh.”

Ai?

Đào Điềm vậy mà lại không nhận ra được ngay.

Một tay Giang Luyện nắm cung và túi tên, cũng không lắm lời nói nhảm: “Chúng có mấy người?”

Đây là…Giang Luyện?

Đào Điềm cả mừng, vào những lúc thế này, dù cho người cất tiếng là Huống Mỹ Doanh – chỉ cần là người nhà, cô đều vui đến phát khóc.

Chỉ cần không phải đối mặt một mình là được.

“Có vài người, đuổi theo em chỉ có một thôi.”

Nhiều người? Tính cả người trong hố thì xem chừng không ít, vậy mà lại có cả một nhóm, những người này từ đâu ra?

Giang Luyện không để ý được tới những cái khác, hắn gắng cúi thấp người, thân mình dựa lên lũy đá, thao tác bằng một tay thực sự không linh hoạt được: “Qua đây giúp anh, nhanh lên.”

Đào Điềm như bừng tỉnh giấc mộng, chạy tới, nhìn thấy Giang Luyện bắc một cây cung bên rìa lũy đá, nhất thời hơi ngớ ra, không biết mình nên làm gì.

Giang Luyện hạ giọng: “Cầm tên lên, lắp vào, anh chỉ có một tay dùng lực được thôi, phải có em phối hợp, em cố định cung, anh kéo cung.”

Đào Điềm gật đầu lia lịa, thực ra cô khá thông minh, chỉ có điều còn nhỏ tuổi, lại chưa từng trải qua nguy hiểm gì nên nhất thời hoảng loạn, giờ có Giang Luyện thu xếp, lập tức có người đáng tin để dựa vào, tay chân cũng nhanh nhẹn lên hẳn, chỉ vài giây sau đã vào vị trí.

Lúc Giang Luyện giương cung, thân cung dần cong lại, dây cũng bị căng phát ra tiếng tách tách, hai tay Đào Điềm nắm chặt thân cung, rất sợ làm rung ảnh hưởng tới Giang Luyện khai triển.

Kẻ kia đã chạy tới cách khoảng hai mươi mét, trán Đào Điềm rịn mồ hôi, xuôi theo gò má chảy xuống.

Giang Luyện nói khẽ: “Bắn cung chỉ là môn học chơi của anh thôi, phải đợi hắn lại gần hơn nữa.”

Đào Điềm vâng một tiếng, nghe tiếng Giang Luyện hít thở vang lên bên tai, hơi nặng nề, chợt nhớ hắn nói chỉ có một tay là dùng được lực: “Anh…bị thương có nặng không ạ?”

“Những người khác đâu?”

“Bọn em tách ra chạy, chú Thần nói như vậy phần thắng lớn hơn chút.”

“Tên này có dùng cung tên không?”

Đào Điềm không dám lắc đầu, sợ động tác cơ thể sẽ tác động đến thân cung: “Hắn đập đá vào em.”

Bảo sao Đào Điềm lại như bị què thế, xem ra là đã bị đập trúng, người nọ đuổi không nhanh không chậm, hệt như mèo vờn chuột, phỏng chừng là nắm chắc con mồi trốn không thoát.

Kẻ kia dừng lại ở một chỗ cách họ hơn mười mét.

Trong lòng Giang Luyện khẽ động, lập tức đoán ra được là đầu này đã lâu không có động tĩnh nên kẻ kia sinh lòng cảnh giác, lập tức bảo Đào Điềm: “Kêu ra chút tiếng đi, càng sợ hãi càng tốt.”

Đào Điềm phát ra tiếng nức nở không cao, trong âm thanh này pha lẫn vẻ nơm nớp lo sợ, còn có kinh hãi.

Kẻ kia quả nhiên đi về phía này.

Giang Luyện cười, khen cô: “Tốt lắm.”

Đào Điềm nghe hắn cười khẽ, không biết làm sao mà mặt lại nóng lên, trong lòng cũng lập tức vững vàng, cô nhìn thấy bóng người kẻ kia, yết hầu lăn nhẹ một cái.

Mười mét, tám mét…

Còn khoảng bảy, tám mét, Giang Luyện khẽ buông tay.

Vũ khí lạnh từng xưng bá trên chiến trường Trung Quốc suốt mấy nghìn năm, mà cung tên thì được tôn là “vua chiến tranh”, vượt xa loại cung nhỏ tên nhỏ chế tạo trong nhà, mũi tên nặng trịch bắn ra mang theo tiếng gió, thế không thể cản, trực tiếp cắm thẳng vào người kẻ kia. Kẻ kia không chút phòng bị, bị lực tên quật ngã xuống đất, đau đớn quằn quại, phát ra những tiếng kêu rên trầm thấp.

Thật kỳ lạ, vậy mà lại không kêu to, nói đi cũng phải nói lại, từ lúc xảy ra chuyện tới giờ, hình như chưa từng nghe đối phương nói một câu nào.

Giang Luyện ngắm vào thân hắn, bởi kỹ năng bắn cung thực sự không phải sở trường của hắn, “bia ngắm” lớn chút mới trúng được, bắn không chết cũng tốt, bắt một “người sống” vào tay cũng không phải chuyện gì xấu.

Hắn đang định phân phó Đào Điềm qua hố xác cắt chút vải làm xà cạp, chợt nghe một tiếng huýt bén nhọn vang lên, là kẻ vừa bị bắn ngã đang huýt sáo, ngay sau đó, mặt đông, tây nam có tiếng huýt sao đáp lại, nghe tiếng phân biệt vị trí, có một vài chỗ cách đây cũng không xa.

Giang Luyện sợ đến biến sắc, hắn thu cung lại, bảo Đào Điềm: “Xách túi tên lên, chúng ta chạy hướng bắc.”

Đào Điềm đáp dạ, đeo túi đựng tên lên người, nhanh chóng theo Giang Luyện xông ra ngoài, mặc dù đi đứng bất tiện nhưng vẫn cố gắng chạy thật nhanh, bên tai ù ù tiếng gió, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cứ cảm thấy có đá ném tới, nhưng vì khoảng cách xa dần nên chỉ rơi rụng sau lưng.

Cũng không biết là chạy bao lâu, Giang Luyện bỗng dừng lại, xoay người nhìn ra sau. Đào Điềm khẩn trương đến độ tiếng gió cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy quanh quẩn khắp đầu khắp mặt là tiếng thở phì phò không thành tiết tấu của hai người.

Cô muốn đứt hơi, liên tục giục Giang Luyện: “Chạy…chạy thôi, bị đuổi kịp, là toi đấy… Mấy con quái vật này, như là…như là đi săn vậy.”

Như là đi săn vậy, đi săn trong bóng tối.

Giương cung, bắn tên, hoặc là ném đá ở nơi hoang vu lạnh lẽo không một bóng người này, là phương thức đi săn cổ xưa nhất.

Giang Luyện nói: “Đúng là giống đi săn thật, nhưng nếu em chỉ coi mình là con mồi thì em cũng chỉ có phần bị săn đuổi mà thôi.”

“Muốn sống thì em cũng phải đi săn.”

Đào Điềm nói năng lộn xộn: “Không, Giang Luyện, anh chưa thấy hình dáng chúng nó đâu…”

Cô nhớ tới những gì trông thấy trước khi xe lật, cả người run lên bần bật.

***

Buổi trưa, đã tới gần Tam Giang Nguyên, dõi mắt ra xung quanh, núi núi liền kề, đỉnh nào đỉnh nấy đều phủ tuyết, nối liền thành mảng dưới ánh mặt trời chói chang.

Đây vẫn chưa phải Côn Lôn Sơn, núi trông thấy ở Tam Giang Nguyên chủ yếu là dãy Bayan Har, dãy Tanggula và nhánh phía đông Côn Lôn Sơn.

Đoàn xe đỗ lại ăn trưa, vẫn là ăn cơm hộp thiếc hâm nóng, lúc Mạnh Thiên Tư cầm lấy thìa cơm thì để ý thấy Tiển Quỳnh Hoa ở bên cạnh đang nhìn mình.

Cô múc một ngụm to cho vào miệng, dữ tợn nhai nuốt: Đám trưởng bối nghĩ gì cũng thật kỳ lạ, cô cứ phải không ăn không uống dùng nước mắt rửa mặt mới là lo lắng cho Giang Luyện à?

Không, cô phải ăn ngon ngủ kỹ, ra sức bổ sung dinh dưỡng, thân thể khỏe mạnh cô mới có thể làm được tất cả mọi việc: Không ai có thể để ý tới tung tích của Giang Luyện hơn cô, cô ngã gục là giao việc của Giang Luyện vào tay những người không quan tâm tới hắn.

Cô không thể gục ngã.

Vừa ăn được hai, ba miếng, Hà Sinh Tri chợt nắm điện thoại, thở hổn hển chạy tới, vẻ mặt mừng rỡ: “Cô Mạnh, đằng trước… Người tìm kiếm cứu nạn ở Tam Giang Nguyên nói là tìm…tìm được một…một người còn sống.”

Mạnh Thiên Tư nghẹn một miếng cơm trong họng, ho lên sù sụ, Tân Từ bên cạnh vội đưa nước cho cô, cô ừng ực uống một ngụm lớn, hỏi Hà Sinh Tri: “Là…là ai?”

Cô vô cùng hi vọng đó là Giang Luyện.

Đáng tiếc là không như mong muốn.

Hà Sinh Tri nói: “Nói…nói là tài xế của một chiếc xe trong đó, bị thương nhẹ, bị dọa sợ, còn bị cóng nữa, bây giờ vẫn chưa nói chuyện bình thường được, có điều đội cứu thương khám xong nói không có vấn đề gì lớn, đợi một lúc nữa là có thể hỏi được.”

Mạnh Thiên Tư đặt hộp cơm xuống, nhận lấy khăn giấy trong tay Tân Từ, phân phó Hà Sinh Tri: “Đừng ăn nữa, lập tức lên đường, đến rồi lại ăn.”



Mạnh Thiên Tư đi gặp tài xế kia trước.

Nói thật, trong lòng cô rất thất vọng.

Sao cứ nhất định phải là một tài xế? Dù có không phải thì là Thần Côn, Đào Điềm, Huống Mỹ Doanh hay Vi Bưu đều tốt hơn cả, nhưng lại cứ phải là một người không quan trọng.

Cô biết suy nghĩ của mình không đúng, quá ích kỷ, nhưng chịu thôi, lòng người là một cán cân, mọi thứ đều có trọng lượng.

Dù ở đây có mấy căn lều cũ của ma nước nhưng dù sao cũng từng có người chết, hộ núi có phần kiêng kỵ, chọn nơi khác đóng trại.

Tài xế tên là Tôn Diệu, tuổi tầm bốn mấy, vóc dáng không cao nhưng rất đậm người, nhìn mặt là biết khôn khéo tháo vát, cũng khéo đưa đẩy, người này không phải hộ núi, chỉ là một tài xế chuyên chạy tuyến này.

Lúc Mạnh Thiên Tư nhìn thấy y, y đã tỉnh táo lại, quấn một chiếc chăn lông dê, uống cà phê ổn định tinh thần – hộ núi đã hứa cho y một khoản tiền lớn bịt miệng, khiến y cảm thấy chuyến đi này tuy nguy hiểm nhưng dù sao cũng vẫn đáng giá.

Y thuật lại tình huống đêm đó cho Mạnh Thiên Tư.

“Không lâu sau khi xuống xem chỗ lều kia, cô Đào muốn lên đường, đi không được bao lâu, xe đột nhiên cán phải người, còn bị nổ lốp.”

“Tài xế xe kia tên là Đại Hoàng, anh ta ngốc lắm, chúng tôi thường xuyên chạy tuyến đường này, đều biết rằng buổi đêm mà gặp phải chuyện gì thì phải đề phòng người ta đặt bẫy, ở trên xe không nên đi xuống, kết quả anh ta lại xuống xem, một mũi tên phóng qua, bắn xuyên đầu anh ta.”

Một mũi tên?

Mạnh Thiên Tư nhìn về phía Mạnh Kình Tùng, Mạnh Kình Tùng lắc đầu với cô, hạ giọng nói: “Hiện trường không tìm thấy tên, cũng không có thi thể.”

Tôn Diệu xua xua tay với y: “Tôi còn chưa nói hết mà, kể xong anh sẽ hiểu.”

“Sau đó, chúng tôi bèn nghĩ cách, chạy sang cái xe kia, lái xe chạy. Cậu Luyện kia thân thủ tốt, giả bộ chạy trốn giúp chúng tôi giương đông kích tây, sau đó, chúng tôi lên hết xe, chờ cậu ta, ai ngờ tên bắn quá nhanh, phập một tiếng, cậu ta cũng toi mất, chết rồi.”

Trong lều chợt im bặt, Mạnh Thiên Tư chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cô biết tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

Miệng cô ngập ngừng: “Chết?”

Thực ra khi đó chưa chết, nhưng về sau tất nhiên là chết rồi, thế nên cứ khẳng định đã chết là được, hành vi của mình cũng dễ giải thích hơn: “Tôi thấy mũi tên đâm xuyên qua người, thầm nghĩ không thể chôn tất cả theo được, bèn lái xe chạy đi, kết quả những người khác quát tôi dừng lại, nhất là cái cậu họ Vi kia, cậu ta nói cậu ta muốn xuống dưới… Cô Mạnh, nếu sau đó các cô tìm được họ, phải giải thích giúp tôi, lúc đó tôi thật sự là muốn cứu những người còn lại đi…”

Mạnh Thiên Tư ngồi trên xe lăn, chỉ cảm thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, giọng cũng run run: “Ừ…ông nói tiếp đi.”

Tiếp…

Tôn Diệu rùng mình.

“Sau đó thì lái xe, tôi vốn đã hoảng hốt, người trong xe lại còn lúc gào lúc rống, đúng lúc đó, phía trước xe đột nhiên xuất hiện một con…”

Y nuốt liền mấy ngụm nước bọt, tựa hồ cũng không biết phải miêu tả thế nào: “Quái vật, cô Mạnh, cả đời tôi chưa từng thấy loài gì như thế, như một con bọ ngựa vậy, đầu rất to, cổ nhỏ, cánh tay dài gấp hai lần người bình thường, chân cũng thế, nó…ngồi đó, tôi sợ…sợ phát điên, dồn sức đánh tay lái, đường chỗ đó không tốt, bị lật xe… Tay tôi bị thương cũng là do lật xe.”

“Nhưng hãy còn ổn, hẳn là đều bị thương không nặng, mọi người đều bị dọa sợ, cậu Vi kia đạp cửa xe ra, tôi nghe thấy chú Thần nói tách ra chạy, mọi người tách ra chạy nói không chừng còn có người thoát được.”

Lúc đó, Tôn Diệu nảy ra một kế: Nếu ở trong bóng tối, những người này hoảng loạn chạy tứ tán, đối phương nhất định sẽ vội vàng đuổi theo, ai mà đoán được trong xe vẫn còn người?

Thế nên y tắt đèn đi, hét lên một câu: “Chạy mau!”

Sau đó nằm yên trong xe bất động, còn lén kéo quần áo che khuất thân thể mình.

Sự thật chứng minh, y làm vậy là đúng, người trong xe đều chạy đi, chia ra đủ hướng, chỉ chừa lại một chiếc “xe trống” đổ lật, không ai để ý rằng trong xe còn có người náu.

Mạnh Thiên Tư không nói gì, trong đầu cô hơi loạn, chút sức lực còn lại chỉ đủ để cô duy trì tư thế không ngã xuống.

Tiển Quỳnh Hoa liếc cô rồi đặt câu hỏi thay cô: “Vậy vì sao anh không đợi yên ở trong xe chờ cứu viện?”

Tôn Diệu nói: “Tôi cũng muốn thế, tôi nghĩ cứ nấp như vậy đến khi trời sáng, dù sao cũng không ai phát hiện ra… Nhưng không phải khoảng cách giữa hai xe cách nhau không xa à, lát sau, tôi nghe thấy có người đập chiếc xe kia…”

Mạnh Thiên Tư đột nhiên tỉnh táo lại, vội ngắt lời y: “Không đúng, Giang Luyện đã gọi điện cho tôi, lúc gọi cho tôi, có người đập xe, nếu anh ấy chết rồi thì sao gọi cho tôi được nữa?”

Tôn Diệu cứng họng, lát sau mới nói: “Vậy thì có thể là, lúc đó còn chưa chết? Còn muốn gọi một cuộc điện thoại.”

Cũng phải, Mạnh Thiên Tư cũng không rõ. Khi đó, Giang Luyện gọi cô “Thiên Tư”, giọng đúng là rất yếu ớt.

Tôn Diệu lấy lại bình tĩnh: “Tôi nhìn thử, thì ra những người đó còn lục soát xe, vậy ai dám ở lại trong xe chứ? Tôi tìm một sơ hở, lén chạy ra ngoài, lúc đó tôi thấy người đập xe kia dùng thừng buộc ba cái xác lại, sức rất lớn, một thồ ba mà như thồ chó chết vậy…”

Mạnh Kình Tùng ho khan một tiếng.

Tôn Diệu đoán là chữ “chó chết” bất nhã: “Thì thồ đi, đầu cả ba người đó đều chúc xuống dưới, không nhúc nhích gì… Tôi biết hai người này đã chết, còn những người khác thế nào thì tôi không rõ lắm, lúc đó tối om om, đối phương vừa tới đã giết người, còn là loại quái vật đáng sợ như vậy…”

Nói tới đây, lại sợ run: “Tôi tìm một tàng đá núp vào, không dám đi ra ngoài nửa bước, nhặt được cái mạng này về cũng coi như là nhờ tổ tiên tích đức.”

Chẳng còn gì để nghe nữa, Mạnh Thiên Tư vỗ tay vịn, bảo Tân Từ: “Đẩy tôi ra ngoài.”

Tân Từ ứng tiếng, đẩy xe lăn ra ngoài lều, Tiển Quỳnh Hoa muốn đi theo nói gì đó, Mạnh Thiên Tư xua tay: “U bảy đừng theo con, đừng ai theo cả.”

***

Tân Từ đẩy thẳng Mạnh Thiên Tư ra ngoài doanh trại, nhưng cũng không dám cách quá xa, những nơi thế này cách chỗ có người gần một chút vẫn an toàn hơn.

Thực ra mặt đất gồ ghề lên xuống thế này rất khó đẩy, hơn nữa, khu vực Tam Giang Nguyên này còn được gọi là nhánh sông như chổi, hàm lượng nước trong đất cao hơn ở những nơi khác – chỉ đẩy có một đoạn ngắn như vậy thôi mà hai bánh xe đã lõm sâu trong nước bùn và cỏ dại rồi.

Mạnh Thiên Tư chợt cúi xuống, nôn thốc tháo.

Người mấy ngày trước còn dịu dàng hôn cô nay đã bị một mũi tên bắn xuyên, sau đó bị thồ đi như chó.

Tân Từ thở dài, đi tới vuốt lưng cho cô, nói gì bây giờ, hắn cảm thấy không nói gì là tốt nhất, có đôi lúc ngôn ngữ thật sự là bất lực, huống hồ đương sự người ta chưa chắc đã muốn nghe mấy câu xã giao như “Xin hãy bớt đau buồn”.

Đang vuốt, cổ tay chợt bị siết lấy, cúi đầu nhìn xuống, là Mạnh Thiên Tư nắm chặt lấy tay hắn.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, nhưng trong ánh mắt thì ngập tràn sát khí.

Tân Từ hơi hốt hoảng: “Thiên Tư?”

Mạnh Thiên Tư nói: “Tôi muốn báo thù.”

Tất nhiên rồi, Tân Từ vội gật đầu: “Phải báo thù, nhiều người như vậy, không phải mọi người đều đang ra sức tìm sao? Đợi tìm được rồi sẽ cho chúng nó biết tay.”

“Không cần ‘mọi người’, là chuyện của tôi, những kẻ đó, bất kể là có bao người, cũng đều phải chết trong tay tôi mới đúng.”

Tân Từ nghe không hiểu: “Phải, cô muốn tự tay báo thù, cũng…không sai. Nhưng bây giờ cô không bước đi được mà.”

Mạnh Thiên Tư sửa đúng hắn: “Không phải là không bước đi được, chỉ là bước đi bị đau chân mà thôi.”

***

Ngày hôm ấy, Mạnh Thiên Tư không tiếp tục lên đường nữa.

Tiển Quỳnh Hoa có thể thông cảm cho tâm trạng của cô, cũng không thúc giục cô, chỉ kéo cô nói chuyện một hồi sau bữa tối.

Không có gì ngoài chuyện đã đến nước này, phải tập trung vào chuyện trước mắt, khiến bà bất ngờ là tình trạng của Mạnh Thiên Tư tốt hơn bà nghĩ rất nhiều, một mực gật đầu, sau cùng để bà yên tâm, còn nói mình không sao, ngủ một giấc là ổn thôi.

Tiển Quỳnh Hoa vô cùng vui mừng.

Có điều, trong sự vui mừng này cứ cảm thấy có gì đó lấn cấn, đêm xuống đi ngủ rồi, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, lại khoác thêm áo vào qua đây.

Đến cửa lều rồi còn thoáng lưỡng lự, nghĩ liệu có phải là mình nghi thần nghi quỷ không, đang lưỡng lự thì một cái đầu lén lút thò ra như muốn canh chừng, vừa vặn mắt đối mắt với Tiển Quỳnh Hoa.

Là Tân Từ.

Tân Từ không ngờ gặp phải bà, sắc mặt như gặp ma, la lên “Mẹ ơi”, lùi vội vào trong.

Điều này càng thêm củng cố sự hoài nghi của Tiển Quỳnh Hoa, bà lập tức sải bước xông vào, liếc mắt đã thấy Mạnh Thiên Tư đang đứng đó, trang phục gọn ghẽ tóc buộc cao, đang đeo giành quỷ non ra sau lưng.

Trông thấy Tiển Quỳnh Hoa, cô cũng sửng sốt.

Trong đầu Tiển Quỳnh Hoa ong ong, vô thức cất tiếng hỏi: “Tư thư nhi, sao con đứng được lên?”

Lời còn chưa dứt đã vội vàng đảo mắt quanh quanh lều, lập tức trông thấy vài ống thuốc trống không vứt dưới đất, một trong số những miệng bình còn cắm kim tiêm vào.

Tiển Quỳnh Hoa lập tức hiểu ra, nháy mắt biến sắc: “Con điên rồi à? Con tiêm nhiều như vậy, nó sẽ chỉ khiến con không có cảm giác đau đớn mà thôi, không phải là lành lại – con ra ngoài thế này, chân sẽ bị phế thật đó, ai? Có phải là Tân Từ giúp con trộm thuốc không?”

Tân Từ vốn đã hoảng muốn khóc, nghe thấy mình bị điểm danh, sợ đến đánh cái rùng mình.

Mạnh Thiên Tư lại cười khẽ, hỏi bà: “Phế chân thì đã sao? Giang Luyện đã chết rồi thì con phế chân thôi, phế chân thì không xứng ngồi ngai vàng nữa à?”

Lại chỉ vào Tân Từ: “Con sai cậu ấy đi lấy, u muốn phạt cậu ấy thì chờ con trở lại rồi nói tiếp.”

Nói đoạn đi ra ngoài, Tiển Quỳnh Hoa vừa cuống vừa tức, sải bước chắn trước mặt Mạnh Thiên Tư.

Nói thật thì, quan hệ giữa u bảy và Mạnh Thiên Tư rất vi diệu, lúc Mạnh Thiên Tư không ương ngạnh, là u bảy chiếm thế thượng phong, nhưng một khi cô đã cứng lên thì thật sự không có cách nào với cô.

Tiển Quỳnh Hoa cố hết sức bình tĩnh lại: “Tư thư nhi, u hiểu tâm trạng của con, u cũng biết con đau khổ, chuyện này chúng ta phải bàn bạc lại kỹ hơn, nhiều người đang bận rộn vì chuyện như vậy, không thể nôn nóng được, càng không thể một mình mạo hiểm. Con còn chẳng biết đối phương là ai, thế này không phải là đi chết à?”

Mạnh Thiên Tư nói: “Con không cần biết chúng nó là ai, con chỉ cần chúng nó chết trong tay con. Con cũng không đau khổ, chờ con chấm dứt chuyện này, tìm về được hài cốt của Giang Luyện rồi, có đau khổ hơn nữa cũng không muộn.”

Trong đầu Tiển Quỳnh Hoa loạn cào cào, chỉ cảm thấy mình ăn nói vụng về, bật thốt: “Thân phận của con khác biệt, phải nghĩ về trách nhiệm của mình nữa chứ…”

Mạnh Thiên Tư cười: “Ngồi trên ngai vàng mà đến người mình yêu chết cũng chẳng làm được gì, bàn đến trách nhiệm mà không thấy ngại mồm sao.”

Cô đẩy Tiển Quỳnh Hoa ra, lại muốn ra ngoài, Tiển Quỳnh Hoa phục hồi tinh thần: “Tư thư nhi, ít nhất con cũng phải dẫn người theo!”

Mạnh Thiên Tư quay đầu nhìn bà: “U bảy, u còn không hiểu sao, đây là chuyện riêng của con, con chỉ muốn chính mình làm chuyện này, mỗi phân đoạn đều tự tay làm, không muốn qua tay người khác.”

Tiển Quỳnh Hoa nhìn cô chòng chọc, nhìn một lúc, cuối cùng cũng chịu thua, nói: “Vậy ít nhất con cũng phải mang súng theo.”

Mạnh Thiên Tư nhoẻn cười, nói: “U hỏi Tân Từ đi.”

Nói xong, rèm cửa hất lên, đi thẳng ra ngoài.

Tim Tiển Quỳnh Hoa đập cuồng loạn, nhìn rèm cửa tung bay không ngừng kia, hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, lại cũng kinh ngạc vì mình chịu để cô ra ngoài. Lát sau, bà chợt nhớ tới câu “U hỏi Tân Từ đi”, bèn quay đầu nhìn sang Tân Từ.

Tân Từ dè dặt giơ tay lên ra dấu “yeah”, Tiển Quỳnh Hoa lại nổi giận: Cậu còn yeah! Cậu đắc ý lắm phải không?

Chợt nghe Tân Từ sợ sệt nói: “Hai khẩu.”