Gió vẫn đang thổi, thút thít quanh quẩn, nóc nhà đổ nát lúc lúc lại bị hất lên rồi nhanh chóng hạ xuống, phát ra tiếng lạch cạch đơn điệu. Nhóm Lộ Tam Minh đứng ở ngoài cửa, không biết người bên trong đang nói chuyện gì, lại không thể tự tiện đi vào nên chỉ đành tiếp tục canh chừng, còn rất biết điều mà đứng cách ra một quãng để tránh nghe được điều không nên nghe.
Giang Luyện chỉ cảm thấy hai bên thái dương mình đều đang nảy lên thình thịch, nhưng kể cũng lạ, lúc chấp nhận được giả thiết này rồi thì lại cảm thấy chuyện kiểu này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Thiên nhiên vốn luôn tràn ngập những bí mật, mà sinh vật thì rất đa dạng, tồn tại đủ các phương thức sinh sản: Dưới biển có một số loại cá, tỷ như cá tuyết hay cá trích, vừa có buồng trứng lại vừa có tinh hoàn, có thể tự sinh ra đời kế tiếp; lươn có thể thay đổi giới tính đực cái, khi mới sinh ra thì đều là giống cái, trưởng thành đẻ trứng rồi lại biến thành giống đực; càng đừng nói đến rất nhiều loại thực vật có hoa tự thụ phấn…
Bởi vậy nên, vì sao con người nhất định phải khăng khăng với sinh sản hữu tính cơ chứ? Thời thượng cổ vốn là một khoảng thời gian thần kỳ không thể khảo cứu, Cổn phục (phúc) sinh Vũ, biết đâu vào thời đó lại thật sự tồn tại kiểu sinh sản tự thể này?
Quá trình “sinh” này có lẽ rất đáng sợ, nếu không Đại Phi làm việc ở trung tâm hỏa táng cũng đã chẳng sợ đến phát điên như thế, nhưng nghĩ lại, phụ nữ sinh con cũng rất máu me mà, chỉ có điều nhiều năm trôi qua, mọi người đều đã quen, hơn nữa sau khi bước vào thời kỳ hiện đại văn minh, có bệnh viện, có phòng sinh, còn có các loại dụng cụ hỗ trợ ngăn trở tầm mắt – nếu lúc sinh sản tự thể cũng được đẩy vào phòng sinh, đóng cửa phòng mổ lại, có bác sĩ đỡ đẻ chuyên nghiệp thì toàn bộ quá trình dường như cũng rất hợp lý.
Giang Luyện rùng mình, bị ý nghĩ của chính mình dọa cho sờ sợ.
Mạnh Thiên Tư không nói gì, chỉ thở dốc dồn dập: Cô đang nghĩ đến một chuyện khác, chuyện của ma nước có chỗ tương tự với chuyện đang xảy ra trước mắt.
Thần Côn hít mũi, cảm thấy thiếu đạo cụ phát huy: “Có giấy bút không? Có không?”
Ồn ào như vậy, bên ngoài nhanh chóng đưa vào.
Giấy chính là bản đồ vị trí các hộ gia đình đã in khi trước, mặt trái có thể viết được, Thần Côn trải giấy ra mặt đất, cầm bút trong tay, nuốt liền mấy ngụm nước bọt: “Tôi nhắc lại một lần nhứ, chúng ta truy tìm cái ‘rương’, truy một đường đến đây, nhất định phải có cái nhìn toàn cục, không thể chia vấn đề ra xem từng cái một, chuyện nhất định có liên hệ với nhau.”
“Còn nhớ hình chạm khắc trên cái rương không, đều là thần thoại thượng cổ, tôi nhớ có Hậu Nghệ bắn mặt trời, Thần Nông nếm trăm cỏ, Phục Hi tạo bát quái, Toại Nhân thị lấy lửa…”
Lão viết tên những nhân vật này lên giấy, xếp thành một hàng, hàng thứ nhất.
“Mà trận bận rộn ngược xuôi của chúng ta ở Tương Tây, mấu chốt cuối cùng tập trung ở Xi Vưu, cuộc chiến tranh giữa Xi Vưu và Hoàng Đế.”
Nói đoạn, lại viết tên Hoàng Đế và Xi Vưu ra giấy, cũng cùng một hàng, hàng thứ hai.
“Sau đó nữa thì đi tìm Diêm La, cuối cùng phát hiện ra Diêm La trốn vào xã núi hoang vu này, suy xét về Đại Vũ, Đại Vũ tới từ đâu.”
Lão viết hàng tên thứ ba: Nghiêu, Thuấn, Cổn, Vũ.
Viết xong, ngẩng đầu lên nhìn hai người: “Nhìn ra không?”
Mạnh Thiên Tư nhất tâm nhị dụng mà lại vẫn có thể tranh đáp được: “Đây là trình tự thời gian.”
Nói là trình tự thời gian cũng không có gì sao, nhưng cái Thần Côn muốn hỏi thực ra là điểm giống nhau giữa những nhân vật này.
Lão nói: “Đại khái là trong trình tự thời gian có sự giao thoa, nói chung là những người này hoặc trước hoặc sau đều ở vào một khoảng thời gian rung chuyển quá độ thời đại, đó là từ giữa đến cuối thời thượng cổ thần thoại, hơn nữa, vô cùng xác thực là…”
Lão chỉ vào tên Vũ: “Bắt đầu từ ông ta, triều Hạ được lập nên, mà triều Hạ thì đã được ghi vào biên niên sử triều đại của dân tộc Trung Hoa. Nói cách khác là do đó, thời thượng cổ thần thoại triệt để kết thúc, mở ra thời kỳ loài người ngự trị.”
Trong đầu Giang Luyện lóe lên tia sáng: “Đại Vũ là do Cổn thai nghén sau khi chết, mà bản thân ông ta lại cưới con gái tộc Đồ Sơn rồi sinh con, là sự kết hợp nam nữ bình thường, cũng chưa từng nghe nói sau khi chết, trong hài cốt lại tạo ra ai – có vẻ như ông ta đã mất đi khả năng sinh sản tự thể của Cổn, mà sau đó thì sự sinh sôi nảy nở của loài người vẫn luôn là nam nữ kết hợp, kiểu gia đình.”
Thần Côn gật đầu: “Chúng ta có thể suy luận thế này không, rằng trước Vũ đã tồn tại hai phương thức sinh sản, một là tự thể, hai là lưỡng tính. Chỉ có điều loại tự thể này là số ít – không phải người thường mới có thể khống chế được, ví dụ như Cổn, khi đó Cổn được coi là thần tiên, còn trộm thứ tức nhưỡng thần kỳ để trị thủy cơ mà. Nhưng khả năng sinh sản tự thể này có vẻ như đời sau yếu hơn đời trước, dần dần..biến mất.”
Mạnh Thiên Tư chợt nói: “Nếu tự thể là…bản thân sinh bản thân, vậy chẳng phải là trường sinh sao? Giống như rắn vậy, lột đi lớp da cũ, lại thay mới…”
Nói đến một nửa, cảm thấy ví dụ so sánh này không chính xác lắm, lại ngừng lại, Giang Luyện tiếp lời: “Tiến hóa hơn rắn, là một hình thức thoát thai hoán cốt, cởi bỏ thai cũ, mọc ra cốt mới.”
Mạnh Thiên Tư yên lặng tiêu hóa câu này.
Vậy cái rương… Diêm La là người cuối cùng chạm đến cái rương, lẽ nào ông ta đã phát hiện ra bí mật này từ trong rương, hoặc là chiếm được khả năng này?
Bảo sao lúc ông ta chạy trốn lại thà bỏ nhà bỏ con cũng phải mang cái rương theo bằng được: nếu thật sự có thể vĩnh viễn trường sinh thì dù cứ cách một khoảng thời gian lại phải chịu nỗi khổ “thoát thai hoán cốt” này thì cũng cam nguyện, không phải sao?
Giang Luyện bỗng nghĩ đến điều gì: “Diêm La sinh Diêm La, vậy tướng mạo người được sinh ra sẽ giống hay không giống ông ta?”
Hắn đặt chính mình vào đó mà nghĩ, cảm thấy tướng mạo có giống nhau hay không cũng không quá quan trọng: đã được hưởng sinh mệnh dài lâu rồi thì ai còn quan tâm mình mang khuôn mặt thế nào nữa chứ? Xấu hay đẹp cũng chỉ trải qua một đời mà thôi.
Vậy nhưng Mạnh Thiên Tư lại bật thốt: “Giống nhau, hẳn là giống nhau.”
Giang Luyện ngạc nhiên: “Tại sao?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Đứa con không giống cha mẹ là điều rất bình thường bởi nó là sự dung hợp gen của hai người, nhưng tự mình sinh ra mình thì có thể thay đổi đi đâu được chứ? Giống như nhân bản vậy, tự mình sinh ra mình không phải sẽ giống nhau như đúc sao, trừ phi là đột biến gen. Còn nữa…”
Cô cảm thấy nói ra không rõ được, để họ xem sẽ tốt hơn: “Không phải ma nước có quay một video cho tôi à, hai người xem rồi sẽ biết, để tôi bảo Kình Tùng gửi tới…”
Còn chưa dứt lời thì nhớ ra Mạnh Kình Tùng đã bị mình cưỡng chế nghỉ phép, lấy điện thoại ra xem, sóng rất yếu, dù có gọi bằng điện thoại vệ tinh thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhận được video.
Thấy hai người đều đang đợi mình giải thích, cô đành gắng nói tiếp: “Tôi cũng chỉ…chợt cảm thấy chuyện có khả năng liên hệ tới nhau – còn nhớ lúc ở trong rừng đá treo túi mật, tôi từng kể chuyện của ma nước cho hai người nghe không?”
Giang Luyện gật đầu, không những nhớ mà còn có ấn tượng rất sâu, nhất là về người đàn ông tên Đinh Bàn Lĩnh dùng dao đâm xuyên yết hầu kia.
Mạnh Thiên Tư cân nhắc câu chữ: “Vào giữa thập niên chín mươi, nhà ma nước đã có một chuyến đi đến hầm đất trôi nổi. Trong đó không phải là có một đạo chừng trên trăm người, tìm được cái hầm đất đó à?”
Giang Luyện ừ một tiếng, còn nhớ khi đó cô kể rằng người đạo ấy rất thảm, gần như bị diệt toàn quân, chết tại chỗ hơn một nửa, non nửa còn lại cũng lần lượt chết đi trong vòng mười mấy năm kế tiếp…
Đang nghĩ thì mặt Thần Côn chợt đỏ gay, thất thanh kêu lên: “Tôi nhớ cô còn nói rằng tử trạng chết rất thảm, hình thù kỳ quái. Có không ít người xương cốt điên cuồng mọc dài ra, xuyên qua da thịt…”
Vãi chưởng, Giang Luyện cũng nhớ ra rồi, nhất là câu “xương cốt điên cuồng mọc dài ra” ra kia, lúc đó nghe chỉ cảm thấy kinh hãi, nhưng hiện giờ kết hợp với chuyện của Diêm La lại trở nên có phần sâu xa đáng suy ngẫm.
Chợt nghe Mạnh Thiên Tư nói: “Đúng vậy, những người may mắn không chết tại chỗ này đều bị giam ở một nơi bí mật, luôn có bác sĩ kiểm tra và ghi chép lại tình trạng thân thể của họ. Tình trạng thân thể họ đều rất quái lạ, xương cốt các thứ đều thay đổi, có người không chịu được ánh sáng, có người không thể ăn một loại thức ăn nào đó, nói chung là vô cùng quái lạ. Vậy nhưng cũng có điểm giống nhau: một là đều không thể sống lâu, người sống lâu nhất được biết đến cũng chỉ chừng hai mươi năm; hai là lúc phát bệnh, cơ thể đều sẽ bắt đầu mất máu, đến lúc gần như dầu hết đèn tắt, máu mất gần hết thì dù có cắt rách da cũng không chảy ra được bao nhiêu máu.”
“Tôi bèn nghĩ, sinh sản tự thể thành công là thoát thai hoán cốt như Diêm La, còn không thành công thì sao? Không thành công có phải sẽ như ma nước không, xương thịt mới vùng thoát khỏi cơ thể nguyên bản – nặng thì chết tại chỗ, nhẹ thì…kết hợp với nhau một cách dị hình?”
Thần Côn mờ mịt: “Kết hợp với nhau một cách dị hình là sao?”
Mạnh Thiên Tư cũng không biết phải mô tả thế nào: “Bởi vì dù những người nay không chết ngay lập tức, tướng mạo khung xương cũng phát sinh biến hóa, nên, ví dụ như khung xương trong cơ thể chẳng hạn, sẽ lặng lẽ tổ chức lại. Hơn nữa những người này đều sống không lâu, rất có thể là bởi kiểu kết hợp dị hình này khiến vật cực tất phản, nếu không thể trường sinh thì ngược lại sẽ tăng tốc độ tử vong. Vì một người là do hai bộ xương thịt kết hợp mà thành, vậy không phải…”
Cô không tìm được từ nào thích hợp để dùng nữa, ý cô là: Một người phải có một bộ xương thịt, nhưng những người xảy ra chuyện nhà ma nước nhìn thì bình thường nhưng thực ra trong cơ thể lại có hai bộ xương thịt mới cũ, đó có khi nào là một kiểu gánh vác, khiến “sống” trở thành một việc đặc biệt hao tổn không?
“Đợi bao giờ ra khỏi đây rồi, tôi sẽ thu xếp cho hai người xem video kia của ma nước, chỉ dựa vào lời tôi nói thôi thì không rõ được. Mặt khác, có chuyện này trước đó tôi không kể với hai người, trong số những người xảy ra chuyện của nhà ma nước có hai người tình huống rất đặc biệt, vẫn sống đến giờ.”
Thần Côn sửng sốt: “Đặc biệt thế nào?”
Mạnh Thiên Tư hồi tưởng lại: “Một người tên là Khương Tuấn, cơ thể anh ta khô héo nhưng đầu thì lại vô cùng lớn, bằng cỡ hai đầu người thường, hơn nữa dường như trong một cơ thể tồn tại hai người, chính mình nguyên bản vẫn còn nhưng hoàn toàn bị khống chế – người này về sau đã bị ma nước nhốt vào hang canh vàng dưới đáy hồ Bà Dương. Hiện giờ ma nước không thể dùng được bài vị nên cũng không xuống được hang canh vàng, không thể biết được Khương Tuấn này còn sống hay đã chết, nhưng quá nửa là đã chết bởi tình trạng cơ thể khi ấy của Khương Tuấn đã mất máu nghiêm trọng, thật sự không còn ổn nữa rồi.”
Giang Luyện hỏi: “Vậy người còn lại thì sao?”
“Người còn lại tên là Dịch Táp, cô ấy đặc biệt ở chỗ, trong số những người xảy ra chuyện, cô ấy là người ít tuổi nhất, lúc đó mới chỉ ba, bốn tuổi thôi.”
Thần Côn trố mắt: “Ba bốn tuổi, thế thì cơ thể của chính mình cũng chưa dậy thì hoàn toàn mà.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Đúng vậy, không biết có phải là bởi cô ấy còn nhỏ hay không mà tình trạng xảy ra chuyện của cô ấy không giống bất kỳ ai, ngoại hình bên ngoài không có biến đổi gì, bởi vậy nên vẫn luôn bị ngộ nhận là không thương tổn gì. Có điều, hơn một năm trước, cô ấy cũng bắt đầu phát bệnh mất máu rồi – tôi cố ý lấy hai người họ ra là để tiện cho hai người tham khảo so sánh với tình trạng của Diêm La.”
Giang Luyện thở dài: “Cho nên, thảo luận một hồi, có hai kết luận, một là chuyện xảy ra với Diêm La có khả năng giống chuyện xảy ra với ma nước; hai là rất có thể Diêm La còn sống, hơn nữa tướng mạo vẫn giống như trước, không có gì thay đổi?”
Thần Côn lắc đầu: “Không đúng, ở đây còn có một điều ngoài ý muốn.”
Giang Luyện nghe không hiểu: “Cái gì ngoài ý muốn?”
Thần Côn nói: “Diêm La dự tính được mình sắp chết, hoặc giả là đã chuẩn bị nghênh đón cuộc sống lại xong xuôi, bởi vậy nên đã viết thư cho cháu trai Diêm Lão Thất, để lại tang vật năm đó cho lão ta, điều này cũng bình thường, coi như viết di chúc. Nhưng một người biết rõ sau khi chết, cơ thể mình sẽ xuất hiện những dị thường đáng sợ thì chắc chắn sẽ tìm một chỗ nào đó che giấu cơ thể, tránh cho chuyện bị bại lộ, sao có thể để thi thể mình bị đưa vào trung tâm hỏa táng chứ? Ngộ nhớ chưa sống lại thành công đã bị đốt mất thì không phải lỗ quá to à?”
Giang Luyện chỉ cảm thấy sau lưng như bốc lên một luồng hơi lạnh: Đúng vậy, Diêm La ngàn tính vạn tính cũng không tính ra được vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn này! Nói cách khác, sắp xếp nguyên bản của ông ta đã bị phá rối.
Thần Côn lẩm bẩm: “Trong thần thoại thượng cổ, Cổn sinh ra Vũ, nhưng Đại Vũ người ta cũng không phải vừa sinh ra đã là người trưởng thành? Hơn nữa thi thể của Cổn ba năm không thối rữa, sau đó mới sinh ra Vũ, cũng không phải là sinh ngay sau khi chết…”
Thần Côn cảm thấy ca của Diêm La rất huyễn hoặc, như là không ai hướng dẫn, chỉ ngầm hiểu mà bắt chước thao tác: Ai biết được…người này có còn sống hay không, nếu còn sống thì sẽ mang hình dáng thế nào.
***
Có phát hiện trên vách đá, chuyến đi này cũng coi như không tệ, Mạnh Thiên Tư có thu hoạch rồi tất nhiên cũng không sốt ruột nữa, lại cảm thấy không nên mong giải quyết nhanh chóng, hẳn là nên tạm gác lại để sáng mai kiểm tra tỉ mỉ cho thỏa đáng, hơn nữa, vào hàng cá muối lâu sẽ không ngửi ra mùi hôi nữa: ở lâu trong căn nhà đá này rồi, thứ mùi thối rữa này dường như cũng chẳng khó chấp nhận lắm – bèn phân phó Tì Hưu dẫn người đi dọn dẹp sắp xếp, đêm nay chịu khó ở lại đây một đêm.
Đang dọn dẹp thì chợt nghe thấy tiếng la kêu từng đợt, là hai hộ núi dẫn theo bốn người dắt la mang mười một con la, tìm tới nơi.
Dù sao nhà cửa vẫn đang thu dọn, nhất thời nửa khắc chẳng nằm xuống được ngay, Lộ Tam Minh bèn hỏi: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”
Một hộ núi trong đám kia hậm hực: “Gan tên này nhỏ như mũi kim vậy, bị cái bóng của chính mình trong ao dọa sợ, hơn nữa tiếng gió thổ hơi ghê, thế là hắn gào ầm lên. Hay lắm, hắn thì chẳng sao cả, lại làm tôi sợ hết hồn, một cước đạp thẳng xuống nước.”
Một người dắt la tức tối: “Cái gì mà bóng của chính mình? Tôi thấy đó rõ ràng là một người trôi dưới đáy nước.”
Đây hẳn là người trong cuộc rồi, không cam lòng mình bị người ta coi thường nên mở miệng phản bác.”
Hộ núi kia cười xì: “Nói là cái bóng anh còn cãi cố. Bởi vì chúng tôi mở đèn bên cạnh nên trên mặt nước mới có ánh sáng, mà nước bị gió thổi gợn sóng, nên bóng của anh cũng phát sáng lay động theo, trông như có người trôi dưới nước – lý thuyết khoa học này tôi còn phải giải thích với anh bao lần nữa? Hơn nữa không phải chúng tôi đã xuống nước mò thử rồi à? Có gì đâu?”
Người dắt la tự biết mình đuối lý, không nói gì nữa.
Mạnh Thiên Tư thấy hai người đấu võ mồm như trẻ con, cảm thấy rất thú vị, tuy là một cú đá phản lưới nhà nhưng cũng không thể xem thường, bèn phân phó Lộ Tam Minh: “Chúng ta không quen với cuộc sống trong này, trực đêm phải đủ nhân thủ, ít nhất bốn người, chia ra bốn hướng.”
Lộ Tam Minh tự nhận thấy không nên để sếp tổng và khách vất vả, lập tức vỗ ngực bùm bụp: “Cô Mạnh yên tâm, không đủ người cứ để tôi, cô chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”
***
Trong nhà đá có hai gian trong ngoài, Mạnh Thiên Tư cùng Giang Luyện, Thần Côn ở gian trong, Lộ Tam Minh và ba người còn lại ở gian ngoài, thuận tiện đến nửa đêm ra ngoài thay ca, bốn người còn lại canh giữ ở bốn mặt căn nhà.
Còn bốn người dắt la thì vì trời cũng không lạnh nên gắng gượng ngủ ngoài trời chung với la, như sợ có ai dắt la đi mất vậy, có điều dù sao cũng gần nhà đá, cộng thêm có trực đêm bên ngoài nên Mạnh Thiên Tư cũng để mặc họ.
Cả một ngày xóc nảy rã rời, trong mình lại khó chịu, trước khi đi ngủ uống thuốc, Mạnh Thiên Tư vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Đến nửa đêm, cô tỉnh lại.
Dưới đất ẩm ướt, lại không thể tìm được củi khô để châm lửa hong, dù đã trải hai lớp đệm lót nhưng hơi lạnh vẫn tập kích từng cơn, chân cô đã có phần tê mỏi, khẽ giật giật chân, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong nhà đá có mở cửa sổ, có điều qua nhiều năm như vậy, khung gỗ đã sớm mục nát rớt mất, chỉ còn lại một lỗ hổng vuông vức, nhìn qua lỗ trống đó có thể trông thấy hộ núi trực đêm đầu đó đang cúi đầu châm một điếu thuốc.
Ngọn lửa bé xíu vừa ló ra đã vụt tắt, giây lát sau, đốm lửa đầu điếu thuốc sáng lên, chỉ có một điểm đỏ thẫm, hộ núi kia rít một hơi rồi đánh cái ngáp, tản bộ lên phía trước.
Anh ta vừa dịch người, Mạnh Thiên Tư bỗng sửng sốt.
Từ góc độ này nhìn qua tất nhiên là không thấy rõ mặt người, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét, hộ núi kia nguyên bản đứng đó, như một đường viền phác họa, nhưng giờ khi đường viền ấy dời đi, vị trí nguyên bản vậy mà vẫn còn một bóng người nữa.
Là sao? Là đang xin mồi lửa à? Hay là nói chuyện phiếm?
Mạnh Thiên Tư cảm thấy đều không phải, hộ núi làm việc vẫn luôn rất tận trách, không đến mức đục nước béo cò, hơn nữa, trực đêm vốn nên đi lại xung quanh, nhưng bóng người rõ ràng là bất động…
Mạnh Thiên Tư lặng lẽ khẽ khàng nhỏm người dậy.
Lát sau, cô đã thấy rõ.
Bóng người kỳ dị kia thực ra không ở ngay sau chỗ hộ núi đứng, đây là một kiểu canh góc, nói cách khác, người đó cách hộ núi kia rất xa, vị trí cũng rất bí mật, hộ núi không trông thấy hắn, hắn cũng không mượn hộ núi kia che mình đi – chỉ là lúc hộ núi kia hút thuốc vừa vặn đã che đi hắn, lúc đi lại thì lại để hắn lộ ra, mà chỗ cô nằm với góc nhìn này thì vừa hay lại nhìn được.
Người kia vẫn bất động, như đang im lặng thăm dò đầu này.
Tim Mạnh Thiên Tư đập dồn, cô khẳng định một trăm phần trăm rằng người này không phải hộ núi, nhưng phải làm thế nào đây, khoảng cách quá xa, đầu này mà gọi người sẽ gây ra động tĩnh lớn, ắt sẽ kinh động làm người kia bỏ chạy.
Đang do dự thì chợt nghe Giang Luyện nói khẽ: “Để tôi dẫn người qua đó bắt hắn cho.”