Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 5 - Chương 5

Nhất thời, trong hang động ầm ĩ tiếng người, rất nhiều thang xếp được mang lên, không ít hộ núi leo lên leo xuống, kiểm tra trọng điểm mọi nơi mọi góc, chỉ thiếu điều đem kính lúp đi soi từng tấc một.

Bạch Thủy Tiêu mím chặt môi, mắt cụp xuống, vẫn bất động, chỉ bị trói tay, thỉnh thoảng khẽ giật một cái như co quắp.

Thù Bích Ảnh ngồi trên ghế vải bạt, nhắm mắt dưỡng thần, chung quy cũng không phải đang độ đôi mươi tràn trề sức sống, ngựa không dừng vó chạy từ Hồ Bắc tới Hồ Nam, vẫn có hơi mệt – mắt bà tuy nhắm lại song tai vẫn dỏng lên, không bỏ sót bất kỳ một tiếng động dị thường gì truyền tới.

Mạnh Kình Tùng kéo Liễu Quan Quốc sang một bên, nhỏ giọng hỏi gã từ lúc trông thấy cô năm đến khi vào đến động này, cô năm đã nói những gì, Liễu Quan Quốc một năm một mười thuật lại, gần như không sót một chữ nào, còn vạch trọng điểm cho Mạnh Kình Tùng: “Chị năm hình như rất để ý tới chuyện vì sao Bạch Thủy Tiêu có thể chạy mà lại không chạy, cảm thấy cô ta bị chuyện quan trọng nào đó vướng chân.”



Đúng lúc đó, một hộ núi hô lên: “Ở đây, ở đây, mới đục ra, vụn đá vẫn đang bám ở bên mép, vừa rờ vào đã dính đầy tay.”

Thù Bích Ảnh mở mắt, liếc sang Bạch Thủy Tiêu trước.

Vẻ mặt Bạch Thủy Tiêu đờ đẫn, trong đờ đẫn lại có chút dũng cảm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rất yên lặng, đến mí mắt cũng không máy cái nào.

Lại theo tiếng nhìn qua.

Hộ núi vừa hô lên kia đang đứng lưng chừng trên một chiếc thang: Quả nhiên là ở trên cao, phần lớn các nơi trong hang động này đều đã bị lửa đốt cháy đen, thoạt nhìn đâu đâu cũng đen sì sì, không nhìn kỹ thật không nhận ra có gì khác thường.

Thù Bích Ảnh ra hiệu bảo hộ núi đi xuống, tự mình trèo lên thang xem.

Một chỗ trên vách quả nhiên đã bị đục ra một cái khe hẹp, khe hở không dài, cũng không lớn, xem độ nông sâu, có vẻ như chỉ đủ nhét một bao diêm, nhưng hẳn là được khảm rất chặt, có cảm giác như trời sinh đã ở trong đá, đưa tay lên sờ thử, trong hốc ẩm thấp quanh năm, thậm chí còn lấm tấm bọt nước.

Trong lòng Thù Bích Ảnh đã nắm chắc bảy tám phần: Nghe nói bài vị ông tổ thực chất là “tinh hoa nước”, tinh nước tinh nước, dù bà không biết cụ thể là chỉ cái gì, song đã dính tới chữ “nước” thì hẳn phải có yêu cầu về môi trường – bài vị nhà ma nước chỉ khi xuống nước mới có thể tác quái, thứ to lớn trong hầm đất trôi nổi thì lại càng quanh năm ngâm trong nước, hơn nữa còn là nước cất Tam Giang Nguyên.

Lại cúi xuống nhìn, bên dưới là đá vụn rơi xuống.

Nơi này không có phương tiện gì để leo trèo, muốn trèo lên cao đục tạc mà không có thang thì sẽ rất tốn sức, con ả này có thể chạy mà lại không chạy, xem ra chính là bị chuyện đục tạc này làm lỡ thời gian.

Thù Bích Ảnh liếc qua Bạch Thủy Tiêu, lại từng bước từng bước đi xuống, hỏi Mạnh Kình Tùng: “Lục soát trên người nó chưa?”

Mạnh Kình Tùng gật đầu: “Rồi ạ, búi tóc cũng đã tháo ra xem, không có.”

“Tỉ mỉ lục soát à?”

Sắc mặt Mạnh Kình Tùng lúng túng, tới gần Thù Bích Ảnh, nhỏ giọng nói: “Đúng là đã lúc soát, song nam nữ khác biệt, trên vách chỉ toàn đàn ông, sợ bất tiện, cháu còn đặc biệt điều hai phụ nữ từ doanh trại bên dưới lên đây lục soát.”

Thù Bích Ảnh ừ một tiếng, lại ngồi về ghế vải bạt, nhíu mày, nhất thời im lặng.

Bạch Thủy Tiêu bỗng ngẩng đầu lên, phun một câu qua kẽ răng: “Không sai, đúng là có đồ vật quan trọng.”

Vẻ mặt cô ta đắc ý, hất cằm về phía cửa động phía cuối: “Tôi sợ các người tìm được nên lao tâm khổ tứ đập ra, ném xuống dưới kia rồi.”

“Nghe nói bên dưới rộng lớn vô biên, còn có rất nhiều mãnh thú ăn thịt người, các người xuống đó mà tìm đi, tìm một vài năm, có khi lại tìm ra đấy.”

Nói đến cùng, phá lên cười ha hả, cười đến không thở được, còn thong dong giãy giãy vài cái khỏi dây thừng, tỏ vẻ mình có bị trói cũng vẫn ra dáng.

Thù Bích Ảnh dựa vào ghế xếp trong tiếng cười đó, chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt vẫn như thường, cũng không bị cô ta quấy nhiễu.

Một lát sau, bà gọi: “Kình Tùng.”

Mạnh Kình Tùng vội bước lên.

“Cậu cảm thấy lời nó nói có tin được không?”

Mạnh Kình Tùng hơi lưỡng lự, bất kể là trả lời câu hỏi của Mạnh Thiên Tư hay các cô bác, hắn cũng luôn có cảm giác bị dò xét tỉ mỉ không an toàn, nhất định phải cân nhắc dăm bảy lượt để đáp sao cho thật trơn tru.

Y nói: “Cũng không phải…không có khả năng. Không muốn đồ rơi vào tay chúng ta thì ném xuống đúng là một cách.”

Tìm đồ trong rừng rậm là một chuyện tương đối khó khăn, có người mất tích trong núi, chính quyền địa phương tổ chức cho nhân lực lớn đi trải thảm tìm kiếm còn phải tìm mất mấy ngày mấy đêm – đó còn là tìm một thứ hình thể to lớn như người, chứ vật nhỏ như vậy, ném xuống dưới rồi còn chẳng phải là đá chìm đáy biển sao? Huống chi, dưới đáy vách núi hung hiểm khó lường, quỷ non căn bản là không thể tổ chức tra tìm quy mô lớn.

Thù Bích Ảnh ừ một tiếng: “Đúng là một cách, nhưng còn có một khả năng khác…”

Mạnh Kình Tùng dỏng tai lên, sẵn sàng nghe khả năng thứ hai này.

Thù Bích Ảnh lại đổi trọng tâm câu chuyện đi: “Tôi nghe nói ban đầu lúc tìm thấy con bé này, nó giả bộ mình là người bị hại, chém lên mình hơn mười dao.”

Đúng vậy, việc này đừng nói là thấy tận mắt, chỉ nhắc tới thôi cũng đã khiến người ta sợ run lên rồi, Mạnh Kình Tùng gật đầu: “Đúng ạ.”

Thù Bích Ảnh thở dài: “Cho nên, suy nghĩ của con bé này không giống người bình thường, người khác có thể sẽ ném xuống dưới, song tôi thấy nó thì…chưa chắc.”

Nụ cười trên mặt Bạch Thủy Tiêu chậm rãi cứng lại, sắc mặt tái đi.

Thù Bích Ảnh thong thả nói: “Hơn nữa, có một việc tôi nghĩ mãi không thông.”

“Tôi nghe Liễu Quan Quóc nói, lúc tìm được nó, nó đang nuốt máu dơi?”

Đằng sau khe khẽ xôn xao, một đám hộ núi thấy buồn nôn: Cảnh tượng đó quá gợi hình gợi ảnh, hơn nữa khi đó khét mù khét mịt, máu tươi đầy đất, mấy con dơi bị chém vẫn còn đang giãy chết đập cánh, lấy bừa một chi tiết ra cũng khiến người ta mắc ói.

Mạnh Kình Tùng còn chưa đáp “Vâng”, Thù Bích Ảnh đã tự mình nói tiếp: “Tôi nghĩ, như vậy đáng ra phải ghê tởm lắm mới phải, ai cũng biết dơi chẳng những có mùi hôi thối mà trên người còn có biết bao nhiêu vi khuẩn gây bệnh, đến virus bệnh dại cũng có – phải có dũng khí lớn nhường nào mới đi dùng miệng mình hút máu họng nó chứ?”

Mạnh Kình Tùng nghe mà thầm nhộn nhạo trong bụng, vẫn phải phối hợp với Thù Bích Ảnh: “Vâng.”

“Trừ phi khi đó nó đã cùng tường bí lôi, cần mượn chuyện gì đó để che giấu một hành động của mình – việc này phải đủ rợn người, khiến người ta vừa trông thấy, sự chú ý đã bị thu hút đi, không để mắt tới hành vi nguyên bản của nó.”

Nói tới đây, bà mở mắt, ngồi thẳng trở lại, ánh mắt như mũi khoan, đâm thẳng vào khuôn mặt trắng bệch như người chết của Bạch Thủy Tiêu: “Cô ta đúng là đã nuốt thứ gì đó, nhưng chưa chắc đã là máu dơi, người đầu óc bình thường cũng sẽ không hút máu dơi – cô ta đục thứ kia ra, nuốt vào bụng rồi.”

Giữa tiếng xôn xao, Bạch Thủy Tiêu lạc giọng gào lên: “Bà nói bậy! Mụ già này, bà nói bậy!”

Thù Bích Ảnh cười cười: “Có phải nói bậy hay không, lát nữa sẽ biết thôi.”

Lại phân phó Mạnh Kình Tùng: “Cho nó uống thuốc thúc nôn.”

***

Không đến nửa giờ, chuyện cô năm trị Bạch Thủy Tiêu đã truyền khắp trên dưới vách núi.

Tân Từ nghe bàn tán trên vách, cũng không biết ôm tâm lý gì, cũng mò xuống dưới vách. Bây giờ hắn là người rảnh rỗi, có thể xớ rớ ở bất cứ đâu – thấy cả đám người đều đứng đây nói chuyện, bèn nhìn ra xung quanh, nhưng lại không thấy Bạch Thủy Tiêu đâu.

Có người giơ tay lên chỉ hướng cho hắn: “Đằng kia.”

Tân Từ đi xuống dưới thêm chừng mười bước, chợt nghe có tiếng con gái nôn khan nghẹn ngào.

Hắn sợ đến toàn thân nổi da gà, rảo chân đi mấy bước, tránh khỏi mấy cái cây ngăn trở tầm mắt, lại đẩy một lùm cây ra, trông thấy Khưu Đống nhíu mày, khoanh tay ngồi một bên, cách đó không xa, hai hộ núi vai rộng eo thô đang bóp cằm Bạch Thủy Tiêu, dùng cán thìa đè họng cô ta xuống.

Bạch Thủy Tiêu bị trói tay chân, thân mình như cá nằm trên thớt không ngừng giãy giụa, trong họng phát ra những tiếng khóc nghẹn ngào tuyệt vọng, trông vô cùng thê thảm.

Đầu óc Tân Từ nóng lên, bật thốt: “Này này, các anh…làm gì thì làm, đừng hành hạ người ta thế.”

Hắn là người bình thường, cũng là người văn minh, không chịu nổi chuyện động thủ này: Những năm gần đây đều tôn trọng nhân quyền, dù có thật là một nghi phạm giết người thì cũng không thể tra tấn bức cung, còn phải cho phép người ta mời luật sư biện hộ, huống chi, Bạch Thủy Tiêu còn là một phụ nữ.

Hai người kia bị hắn quát ngăn lại, đều hơi luống cuống tay chân. Bạch Thủy Tiêu được một chớp mắt tạm nghỉ này, lập tức khóc nức nở tại chỗ.

Khưu Đống thở dài, đi tới khoác vai Tân Từ, kéo hắn qua một bên: “Anh Tân, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

Quỷ non xuống vách leo núi, xắn tay áo đánh lộn đều không vào đâu được, song nói đến loại như “bức cung” thì không ai thạo nghề, cũng không biết phải xuống tay từ đâu, hơn nữa trước mặt còn là một cô gái đã khóc đến gần đứt hơi…

Vẫn là Khưu Đống nhớ tới mấy năm làm anh em với Lưu Thịnh, máu nóng dồn lên não, cầm đầu rót cho Bạch Thủy Tiêu một bát trứng gà sống vào họng, lúc này mới mở ra “cục diện” – vốn làm đã bó tay bó chân rồi, lại bị Tân Từ chụp cho cái mũ “hành hạ”, khó tránh khỏi lúng túng.

Nhưng chuyện này có thể để cô năm, trợ lý Mạnh hay Liễu Quan Quốc làm sao? Có thể bất chấp kiên trì sao?

Tân Từ cũng biết địa vị của mình không đủ để ra lệnh ở đây, hơn nữa lời Khưu Đống hợp tình hợp lý, chỉ có thể ngập ngừng: “Vậy cũng phải chú ý…phương thức phương pháp…”

Sau lưng có người ồm ồm nói: “Để tôi!”

Nhìn lại, Tân Từ nhất thời không nói được gì nữa.

Là ảnh thân của Lưu Thịnh, Vương Bằng.

Mấy ngày nay, Vương Bằng vẫn luôn theo đội, tuy nói hóa trang không giống được như trước nhưng nửa để tưởng nhớ nửa để tận trách, mỗi ngày đều hóa trang, người ngoài nhìn vào vẫn là gương mặt của Lưu Thịnh, mà anh ta “sắm vai” Lưu Thịnh, oán hận và bất bình trong lòng cũng càng ngày càng sâu.

Anh ta lạnh lùng nói: “Để tôi! Thấy đàn bà khóc đã mềm lòng, muốn nói chuyện phương thức phương pháp, khi trước cô ta giết Lưu Thịnh có từng chú ý tới phương thức phương pháp không? Các người thật chóng quên, người chết chưa được bao lâu, các người đã hời hợt rồi, nhưng trên cổ tôi vẫn còn đang đỡ gương mặt này đấy.”

Nói xong sải bước lướt qua hai người, đi về phía Bạch Thủy Tiêu.

Gương mặt này của Vương Bằng đã thắng mọi câu chữ của Tân Từ, mặt Tân Từ nóng ran.

Bạch Thủy Tiêu trông thấy mặt Vương Bằng, run rẩy đánh cái rùng mình, chợt giãy giụa, dùng hết sức bổ về phía Tân Từ. Cô ta không thể dùng tay, chỉ có thể dùng trán liều mạng cọ lên mặt giày hắn: “Tôi van anh, anh mau cứu tôi đi, anh không giống họ, mau cứu tôi với.”

Tân Từ rất xấu hổ, vội vàng ngồi xổm xuống ngăn lại, lại lúng túng nói: “Cô Bạch, cô giết người, nhất định phải chịu trừng phạt, chuyện này…tôi cũng không thể giúp cô được.”

Mắt Bạch Thủy Tiêu đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh báo cảnh sát là được rồi mà, tôi là tội phạm giết người, cho tôi đi tù đi, đừng bắt tôi ở lại đây, tôi cầu xin anh.”

Biện pháp này hình như cũng ổn, Tân Từ ngẩng đầu nhìn Khưu Đống: “Hay là, báo cảnh sát bắt cô ấy đi, cô ấy nuốt đồ gì quan trọng của các anh thì chụp X quang, tìm bệnh viện giải quyết, cần gì phải…giày vò người ta vậy chứ?”

Bên cạnh, Vương Bằng đã chờ đến sốt ruột, xách thừng trói sau lưng Bạch Thủy Tiêu lên, tha cô ta sang một bên. Bạch Thủy Tiêu hết ầm lên, tiếng hét đó như dây thép dài mảnh, chọc vào màng nhĩ khiến Tân Từ khó chịu vô cùng.

Hắn muốn đi cùng, nghĩ đến gương mặt đó của Vương Bằng, lại nhịn xuống, chỉ đành nghiêng đầu đi không nhìn nữa, thì thào: “Cần gì phải vậy chứ.”



Nửa giờ sau, Mạnh Kình Tùng báo tiến triển mới nhất cho Thù Bích Ảnh nghe: Phương pháp thô sơ gì cũng đều đã dùng, Bạch Thủy Tiêu đã nôn ra cả dịch mật rồi nhưng vẫn…không thấy đồ đâu.

Thù Bích Ảnh không tin lắm: “Không có?”

Mạnh Kình Tùng gật đầu: “Không có ạ, hoặc là đã dính vào trong bụng cô ta rồi, nhưng cũng không thể mổ ra được? Chụp X quang thì trên vách núi lại không có điều kiện.”

Thù Bích Ảnh thoáng trầm mặc: “Còn gì khác không?”

Khác?

Mạnh Kình Tùng nghĩ ngợi: “À, còn có, nghe nói lúc thúc nôn, Tân Từ đi qua, chính là thợ trang điểm Thiên Tư thuê từ ngoài vào đó ạ, chưa từng trải đời, ồn ào nói làm việc phải theo chủ nghĩa nhân đạo, Bạch Thủy Tiêu coi cậu ta là cọng rơm cứu mạng, khóc gào đòi đi tù, không muốn ở lại đây.”

Thù Bích Ảnh không nói gì, một lát sau mới đăm chiêu lặp lại: “Không muốn ở lại đây?”

***

Không thể treo lại được túi mật núi, Thần Côn cũng không thể cứ cầm đó được, nâng một lúc, cuối cùng ngại ngùng đặt xuống mặt đất.

Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm túi mật núi, đau hết cả đầu, cô một đường mổ núi tới đây, thể lực vốn đã tiêu hao, nay bỗng chốc ngừng lại, mệt mỏi muốn chết. Một là tạm thời không quyết định được phải đi hướng nào; hai là tính thời gian, cứu viện cũng không thể tới nhanh như vậy; ba là nếu muốn nghỉ ngơi thì không có chỗ nào an toàn hơn chỗ này…

Cô gối đầu lên balo, nằm vật xuống, mí mắt như treo ngàn cân, nhanh chóng khép lại.

Ngủ như có tính lây truyền vậy, Thần Côn co ro ở bên cạnh, nghĩ đến túi mật núi, đến cái rương, đến những phân cảnh khó hiểu dần hiện lên trong đầu lúc nâng túi mật núi và thắt thừng ghi nhớ còn khó đọc hơn sách trời, nghĩ nghĩ một hồi, cũng thiếp đi.

Giang Luyện là người ngủ sau cùng, trước khi ngủ, hắn còn cẩn thận trèo lên cửa họng xem: Không thấy cái “lưỡi” kia đâu nữa, trên mặt đất vung vãi màu đỏ thịt, hai con ngươi cũng đã chảy hết, chỉ còn lại hai lỗ thủng đen ngòm trống hoác.

Chẳng lẽ là bởi túi mật núi bị “tháo xuống” rồi nên những kẻ bảo hộ, hoặc là, kẻ giam giữ này cũng mất đi công dụng?

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng có quá nhiều chuyện hỗn loạn, giấc ngủ rất nông, mơ thấy rất nhiều cảnh tượng.

Mơ thấy cụ Huống vì tránh thổ phỉ mà điên cuồng quất ngựa, da thịt trên lưng ngựa thồ nhô lên hạ xuống, cái rương thồ theo cũng nhấp nha nhấp nhô.

Mơ thấy Thần Côn tay nâng túi mật núi, trân trọng bỏ vào rương, bên cạnh có người hô lên như xướng phiếu bầu: “Túi mật núi, một viên.”

Còn mơ thấy một chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu.

Khi đó, hắn còn chưa được Huống Đồng Thắng nhận nuối, lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, theo dõi một lão mù xem bói, lão mù ngồi xếp bằng, trong cái bát nhỏ trước mặt có rất nhiều tiền hào, nhiều nhất cũng phải được mười tệ!

Hắn đã đói đến hoảng loạn, trông mà thèm, hạ quyết tâm, đưa tay bốc lấy một nắm, quay đầu chạy, vậy nhưng lão già kia mắt tuy mù song động tác lại rất linh hoạt, tóm lấy bả vai hắn, ngón tay gầy đét bấu chặt vào da thịt hắn.

Hắn vùng vẫy cật lực, hết đánh lại đá, miệng mắng: “Lão già thối tha, mê tín dị đoan! Thả tôi ra!”

Lão già kia nhìn hắn chằm chằm, trong hai mắt giăng đầy vụn trắng, vô cùng đáng sợ, giọng nói lại rất ôn hòa: “Cậu bạn nhỏ, cậu đừng giãy giụa, số mệnh cậu kỳ quái quá, tôi nhìn không thấu…”



Trong mơ, hai con mắt càng ngày càng phóng to ra, thành một cái hố đen sâu không lường được, sâu trong hố đen vang vọng những tiếng thì thầm khe khẽ như số mệnh: Nhìn không thấu nhìn không thấu, tôi nhìn không thấu…

Giang Luyện tỉnh lại.

Trong buồng đá rất yên tĩnh, túi mật núi vẫn đang nằm trên khoảng đất trống, phát ra thứ ánh sáng trắng thuần, nhìn sang trái, Thần Côn nằm ngửa, há nửa miệng, vẫn đang say giấc nồng.

Nhìn sang phải…

Ơ, Mạnh Thiên Tư tỉnh rồi, chỉ là vẫn đang nằm nghiêng co người, mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt hoang mang, đến hàng mi dày mịn khe khẽ rung rinh cũng mang vẻ mờ mịt.

Sợ đánh thức Thần Côn, Giang Luyện hạ giọng gọi cô: “Này.”

Mạnh Thiên Tư ngước mắt nhìn hắn, cảm giác như vừa ngủ một lúc, mắt được nghỉ ngơi, tuy hơi mơ màng nhưng trong suốt rõ ràng.

Giang Luyện ra hiệu về phía túi mật núi: “Định làm gì với nó?”

Đương nhiên hắn biết chuyến này Mạnh Thiên Tư xuống đây không có ý định động vào túi mật núi, nhưng nay đã khác xưa, đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến người ta bất ngờ: Túi mật núi rơi xuống rồi, nên để lại đây hay là mang ra ngoài?

Mạnh Thiên Tư hỏi một đằng đáp một nẻo: “Anh có biết là trước tôi, ngai vàng quỷ non của chúng tôi đã để trống hơn ba mươi năm không?”

Giang Luyện gật đầu, từng nghe cô nhắc qua rồi.

“Các cô bác rất sốt ruột, những năm ấy, mọi đứa trẻ tròn một tuổi trong quỷ non đều bị mang đi thử nghiệm, gọi là ‘động chuông vàng’, cách một lớp vải che, ai có thể làm chuông vàng động đậy, người đó chính là đời kế tiếp ngồi trên ngai vàng quỷ non.”

Giang Luyện lẳng lặng lắng nghe.

“Nghe nói từng đứa trẻ một bị bế qua, khóc lóc ầm ĩ, chuông vàng đều không có động tĩnh gì. Lúc tôi qua đó, khoanh chân ngồi, cắn núm vú cao su cười ngây ngô, còn bộp bộp vỗ tay.”

Giang Luyện bất giác mỉm cười.

“Sau đó, chín mảnh kim loại trên chuông vàng vốn đang rủ xuống chợt dựng ngược hết lên như lá mọc trên cành.”

“Từ đó về sau, tôi chính là đời kế nhiệm ngai vàng.”

Cô thở dài: “Nhưng một người nếu như không cần tốn bao nhiêu sức đã đạt được gì đó thì thông thường sẽ không biết quý trọng. Trong quỷ non, biết bao người mơ ước được ngồi trên ngai vàng, đáng tiếc bà cố nội không ban cho bát cơm ấy, đến cạnh tranh cũng chẳng cạnh tranh được – tôi thì sao, lại thấy phiền, thường xuyên bỏ việc tuyên bố không làm.”

“Me lớn của tôi tính tình dễ chịu nhất, bèn khuyên tôi, Bé Tư, con xem, hiện giờ thiên hạ thái bình, giang hồ không sóng, con ngồi trên ngai vàng, chẳng cần làm gì cả, rảnh rỗi làm chút trò, lộ cái mặt, làm người phú quý nhàn tản, không phải rất tốt sao.”

Giang Luyện cảm thấy khái niệm “người phú quý nhàn tản” này rất quen tai, nghĩ một lúc, nhớ ra là biệt hiệu của Giả Bảo Ngọc trong “Hồng lâu mộng”, song sự phú quý nhàn tản của chàng ta cũng chẳng duy trì được bao lâu, rất nhanh sau đó đã băng tan tuyết chảy.

Mạnh Thiên Tư khẽ lẩm bẩm: “Nhưng hiện giờ, tại sao tôi lại có cảm giác me nói vậy không đúng thế nhỉ? Tôi cứ cảm thấy, trong thế hệ này của tôi, quỷ non sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Sẽ xảy ra một chuyện vô cùng, vô cùng lớn.