Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 5 - Chương 17

Hai ngày sau, Thần Côn về tới Vân Mộng Phong.

Hai ngày nay, lão đã nhờ vả thầy mo ba mai thử thêm hai lần, nhưng thầy mo ba mai thật sự không nhìn ra được gì nhiều, cuối cùng thỏa hiệp, bảo Mã Quyên Hồng nói với Thần Côn rằng ông ấy sẽ treo bức thêu hoa văn này trong nhà, ngày ngày nghiên cứu, biết đâu ngày nào đó nghiên cứu ra được gì, nhất định sẽ kịp thời thông báo cho họ.

Mã Quyên Hồng nhìn dáng vẻ thầy mo ba mai mặt chau mày ủ mà gần như muốn thương hại ông.

Bèn quay sang khuyên Thần Côn: “Chú Côn, chúng ta cứ ở đây thế này sẽ gây áp lực cho ông ấy – cũng giống như làm đề giải tích vậy đó, càng ép càng không giải được, không bằng cứ từ từ thôi, có khi chúng ta không xen vào, một ngày nào đó tâm trạng ông ấy tốt lại đọc được thêm nửa câu một câu?”

Thẩm Vạn Cổ đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Chú Côn, sức khỏe là tiền vốn cách mạng, làm gì cũng say mê có mức độ thôi, chú xem chú bây giờ cứ như bị ma làm ấy, nói gì với chú chú cũng phản ứng chậm hơn nửa nhịp – cũng không thể cứ như vậy được, ăn một miếng không béo được, chúng ta cứ từ từ thôi.”

Không vội, từ từ rồi đến, dường như cũng chỉ có thể làm vậy.

***

Lúc về tới nơi đã là buổi tối.

Cả Vân Mộng Phong vắng ngắt, các phòng trọ trên cao cũng không còn sáng đèn, nhìn như không có ai ở vậy, Thần Côn hơi thắc mắc, ôm nỗi khó hiểu bước vào cổng lớn, băng qua sân rồi tiến vào sảnh trước.

Sảnh trước mờ sáng, Liễu Quan Quốc đang cùng một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ ngồi trên ghế xếp quanh một chiếc bàn vuông thấp uống rượu, trên bàn có không ít đồ nhắm rượu: Đầu cá ớt băm, tiết vịt, củ cải ngâm, bánh ngải cứu, vân vân.

Ngẩng đầu thấy người tới, Liễu Quan Quốc suýt sặc rượu, vội đứng dậy chào lão: “Ôi, anh…anh Côn, anh về rồi? Ăn gì chưa?”

Thần Côn đáp: “Chưa.”

Đám Thẩm Vạn Cổ đều có nhà ở đây, không cần ở khách sạn, ban đầu đề nghị cùng đi ăn tối rồi đưa lão về Vân Mộng Phong sau – nhưng mấy ngày nay bữa nào cũng quây quần cơm nước cả bầy, Thần Côn ngại ồn ào nên từ chối.

Liễu Quan Quốc vội xách một cái ghế xếp qua: “Anh Côn, nào, nào, bọn em mới chỉ uống thôi, còn chưa động vào đồ ăn bao nhiêu, không phải cơm thừa canh cặn đâu. Đây là bạn rượu của em, Vương Khánh Lượng, làm bảo vệ ở khu thắng cảnh Ngọ Lăng Sơn.”

Lại giới thiệu Thần Côn với Vương Khánh Lượng, chỉ nói là học giả nghiên cứu phong tục tập quán dân tộc và truyền thuyết văn hóa cổ đại.

Vương Khánh Lượng vừa nghe là người làm văn hóa, lập tức cảm thấy kính nể, cũng theo Liễu Quan Quốc gọi lão là “anh Côn”.

Thần Côn ngồi xuống, nhìn chung quanh, lại hỏi: “Người đâu hết rồi?”

Mấy ngày nay ở trại Dao, lão quả thật không đoái hoài gì đến người bên ngoài, như trước kia vậy, chuyên tâm vào việc của mình, hoặc giả, như lời Thẩm Vạn Côn đã nói, hai ngày nay phải ứng của lão có hơi chậm chạp.

Liễu Quan Quốc nói: “Đi rồi, xong việc cả rồi thì lại chẳng đi à? Đám Giang Luyện đi từ mấy ngày trước, nói là trong nhà có việc gấp, bên cô Mạnh thì đi hôm qua. Rốt cuộc cũng tiễn được đám thần phật này đi, vất vả mãi em mới thả lỏng tinh thần được, bằng không cứ lười biếng thế sao làm ăn được nữa chứ.”

Nghĩ chút lại bổ sung: “Có điều anh Côn này, anh đừng lo lắng, cô Mạnh đã dặn dò rồi, bảo em phối hợp hỗ trợ anh, tìm mọi cách tạo thuận lợi cho anh, có vấn đề gì cứ tìm em là được, em làm không được thì có thể gọi điện trực tiếp cho trợ lý Mạnh.”

Thần Côn ờ một tiếng, gắp một miếng tiết vịt.

Lão đã quá quen tùy tụ tùy tán với bạn bè, không cảm thấy ai đi ai ở có vấn đề gì: Dạo gần đây còn có thể mất liên lạc được sao? Giao thông liên lạc thuận tiện đến vậy rồi, muốn gặp mặt chỉ phải xem có lòng hay không mà thôi, còn lại đều là chuyện nhỏ.

Thần Côn cắn miếng thịt vịt, thấy mặt bàn sạch sẽ, ngậm mảnh xương vịt mà chẳng biết nhổ đi đâu.

Vốn giữa chỗ ngồi của Vương Khánh Lượng và Liễu Quan Quốc có cái thùng rác, nhưng thêm một người thì hiển nhiên là không đủ dùng rồi, Liễu Quan Quốc bảo Vương Khánh Lượng: “Ông đi lấy ít giấy ra lót đi.”

Vương Khánh Lượng quen cửa quen nẻo, đi tới chỗ máy photo tìm, bên cạnh cái máy có cái sọt đựng giấy vụn, giấy tờ khách trọ in xong không kịp lấy đã phải đi sẽ bỏ vào đấy, bao giờ đầy thì đổ đi.

Vương Khánh Lượng rút mười tờ ra chia cho mọi người, mấy tờ trong tay vốn đã đặt lót dưới bàn rồi, y lại cầm tờ thứ nhất lên xem.

Nhìn một lúc, cười phì một tiếng: “Ơ, đây không phải nhà từ thiện Diêm à?”

Lại lẩm bẩm: “Không đúng không đúng, nhà từ thiện Diêm sao lại mặc đồ Dân quốc thế này, đây là cosplay à?”

Liễu Quan Quốc liếc xéo y: “Ông còn biết thế nào là cosplay nữa cơ à? Nhà từ thiện Diêm là ai?”

Vương Khánh Lượng ngạc nhiên: “Sao tôi lại không biết, trẻ con bây giờ đều thích mặc đồ cổ trang chạy vào khu thắng cảnh hết chụp ảnh lại lai-trim, còn đem kiếm ra nghịch nữa, tôi thấy nhiều rồi… Nhà từ thiện Diêm mà ông không biết á, Diêm Kim Quốc, Diêm Lão Thất ấy.”

Thần Côn đang thò đũa ra, nghe vậy ngẩn người, lại rụt về.

Lão cảm thấy cái tên Diêm Lão Thất này nghe quen quen như đã gặp ở đâu đấy rồi.

Liễu Quan Quốc cầm lấy tờ photo trong tay Vương Khánh Lượng qua, xem, bên trên là hình ảnh nửa người của một người, gã lật đi lật lại mấy lần: “Giống đâu mà giống?”

Đương nhiên là Liễu Quan Quốc có biết Diêm Lão Thất rồi.

Mấy năm trước, khi pháp luật còn chưa quá hoàn thiện, công cuộc đánh dẹp các thế lực xã hội đen còn chưa quá mạnh tay, họ Diêm được xưng là bá chủ một phương ở Tương Tây, làm không ít những chuyện ức hiếp đàn ông cưỡng ép đàn bà, có người mắng lão ngày sau tất gặp báo ứng, lão cười khẩy nói mình đúng là cường hào ác bá đấy, không tin thần cũng chẳng tin quỷ, không thèm sợ báo ứng.

Vậy nhưng bảy, tám năm trước, chẳng biết thế nào mà đi du lịch một chuyến về rồi lại bỗng đổi tính, cũng không thể nói là từ đó về sau ăn chay niệm phật được, có điều lại thật sự dừng hẳn không nhúng tay vào các mối ngành kinh doanh không hợp pháp nữa, chuyện thất đức cũng dần thôi làm, ngược lại bắt đầu bỏ mối thù cũ, làm việc thiện, sửa không ít cầu đường, còn quyên tiền cho các trường học, lúc xây khu thắng cảnh núi Ngọ Lăng, lão cũng bỏ ra không ít tiền, ngày khu thắng cảnh cắt băng khánh thành khai trương cũng mời lão ta đến, ảnh chụp hôm đó đến giờ vẫn được các nhân viên khu thắng cảnh dán trên tường phòng hoạt động.

Bảo sao Vương Khánh Lượng liếc mắt đã nhận ra.

Thấy Liễu Quan Quốc nhìn mãi vẫn chưa ra, Vương Khánh Lượng quả thực sốt ruột thay gã: “Ông không thể chỉ nhìn mỗi mũi thế được, lúc Diêm Lão Thất còn trẻ từng bị người ta đánh gãy mũi, hỏng cả tướng mạo, phẫu thuật thẩm mỹ không sửa hết được nên nhìn mũi trước sau vẫn là lạ. Ông phải xem cả mặt cơ, còn cái cổ ngắn với phần sau não này nữa, y như từ một khuôn đúc ra vậy.”

Nghe đến “từng bị người ta đánh gãy mũi”, Thần Côn bỗng tỉnh ngộ.

Nhớ ra rồi, Diêm Kim Quốc, Diêm Lão Thất!

Nói đến thế rồi sao có thể không nhớ ra chứ, người bạn thân nhất của lão Tiểu Phong Phong từng vì cứu người mà đánh gãy mũi ông trùm Tương Tây, sau để trừ hậu hoạn đã tìm người trong giang hồ đứng ra xin lỗi hòa giải, phải đền hai vạn tiền thuốc men đã đành, còn có lệnh cấm trọn đời rằng đời này không thể đặt chân một bước lên Tương Tây nữa.

Thần Côn bỗng hưng phấn hơn hẳn, quên sạch chuyện phiền lòng mấy ngày nay: “Ê ê, cho tôi xem với!”

Liễu Quan Quốc vội đưa tờ photo cho Thần Côn.

Vương Khánh Lượng vẫn chưa dứt thổn thức: “Nói chứ, Diêm Lão Thất cũng tốt số thật, nếu lão ta vẫn đi tiếp con đường xã hội đen thì đã sớm ăn đạn rồi, bây giờ lại thành nhà từ thiện Diêm, doanh nhân được người ta tôn kính.”

Đúng là tốt số thật, hai ba năm sau khi Diêm Lão Thất cải tà quy chính mới thắt chặt luật pháp, chuyên diệt các thế lực xã hội đen núp dưới ô dù địa phương, không ít bạn bè những năm trước của Diêm Lão Thất đã phải vào trại ăn cơm tù, duy chỉ có Diêm Lão Thất bởi rửa tay gác kiếm, lại liên tiếp làm nhiều chuyện tốt, không ai đi giở nợ cũ của lão ra nên tránh được một kiếp.

Thì ra Diêm Lão Thất này trông như vậy, cơ mà sao lại mặc đồ Dân quốc thế này?

Thần Côn xem một lúc, nhận ra đây là bản photo của một bức vẽ, mà nét vẽ này…

Lão ngạc nhiên: “Cái này là do Tiểu Luyện Luyện vẽ à?”

Nhất định là đúng rồi, bức sao chép bản thắt thừng ghi nhớ Tiểu Luyện Luyện vẽ lão đã xem đi xem lại không biết bao lần, vô cùng quen thuộc với nét vẽ của hắn, hơn nữa, trong ngoài khách sạn đợt gần nhất làm gì có ai khác biết vẽ đâu.

Liễu Quan Quốc cũng đã nhớ ra: “Đúng, đúng, hôm đó Huống Mỹ Doanh tìm tôi muốn photo vài thứ, không sai, chỉ có mình cô ấy dùng máy photo. Ôi, cô bé này cũng tội nghiệp nữa, không biết là mắc bệnh gì…”

Thần Côn thuận miệng ậm ừ: Giang Luyện từng kể vụ này cho lão nghe, có điều không miêu tả cụ thể, chỉ nói là mấy đời liền liên tiếp mắc phải bệnh lạ, chết rất thảm, da nứt từ trong ra ngoài, lúc tắt thở, cả người trên dưới đều be bét máu thịt.

Vương Khánh Lượng hiếu kỳ, nhét mấy hạt lạc vào miệng, lúng búng hỏi: “Bệnh gì vậy? Không chữa được à?”

Liễu Quan Quốc đáp: “Tôi cũng không biết nữa, bệnh hiếm về máu thì phải, tôi lên mạng tra thử mà không tìm được bệnh trạng nào tương tự – Ông không biết chứ, lúc cô bé ấy bị dao cắt, máu trào ra cứ như là đun sôi vậy, sủi sùng sục còn nổi bong bóng bắn tung tóe nữa…”

Gã nhón miếng cá bỏ vào miệng nhai rồi nhổ xương cá ra giấy lót, bởi đang ăn nên nghe giọng cứ ồm ồm: “Nói chung là siêu đáng sợ.”

Máu trào ra cứ như là đun sôi vậy…

Trong đầu Thần Côn đột nhiên nảy ra một câu…

Lửa bừng lăn qua máu sôi, có thể mở được nút khóa cơ quan.

Máu Huống Mỹ Doanh trào ra như đun sôi, vừa sủi vừa nổ bong bóng, đó không phải chính là…máu sôi sao.

Bức vẽ này là do Giang Luyện vẽ, bình thường hình như Giang Luyện cũng không vẽ vời gì, chỉ khi dán mắt thần mới vẽ, trước khi lão đi trại Dao, Giang Luyện còn bảo lão là sắp đi xem thận cảnh với cô Mạnh, đúng rồi, chắc chắn là hắn xem xong thận cảnh trở về đã dán mắt thần một lần nữa. Với lại, khi đó, mình đã đáp lại câu gì?

Chúng ta mỗi người đi một bên, bên nào tìm rương bên ấy là được…

Trong đầu Thần Côn ong ong, bàn tay cầm bức vẽ hơi run run, trang giấy cũng rung lên rào rào, lão ngập ngừng: “Bức vẽ này…chỉ có một bức này thôi à? Còn nữa không? Hả? Còn nữa không?”

Nói đến cuối tưởng chừng như đang rống lên.

Vương Khánh Lượng và Liễu Quan Quốc sợ hết hồn, đồng thời phản ứng lại: Một người chạy lại về phía cái sọt giấy vụn, người còn lại vội vàng nhặt gom giấy lót trên bàn lên.

Tìm được bốn tờ nữa, đều là hình cái rương.

Hơn nữa còn đủ mặt trên dưới trước sau của cái rương – Theo cách vẽ của Giang Luyện, dù chỉ tập trung vào một mặt nhưng cũng vẫn phải đầy đủ các đường nét tạo thành hình ảnh lập thể để người ta biết được đây là một cái rương.

Huống Mỹ Doanh đã sắp xếp các bức vẽ theo thứ tự Giang Luyện vẽ: người phụ nữ mặc áo quái tử trắng bế Tiểu Vân Ương, hai mặt bên trái phải rồi đến hai mặt trên dưới trước sau của cái rương, sau cùng là Diêm La.

Tổng cộng tám bức.

Lúc photo, những bức phía sau bị thiếu giấy nên bản cuối, Vi Bưu chỉ cầm mấy tờ hình người phụ nữ và hai mặt bên trái phải của cái rương đi, năm tờ còn lại là sau khi thêm giấy cho máy mới ù ù in ra.

Cũng thật may mắn, mấy tờ này còn chưa bị đổ đi, tuy rằng một tờ trong số đó đã bị nhổ xương cá lên làm bẩn, nhưng hãy còn ổn, không ảnh hưởng đến việc xem xét.

Thần Côn nhìn đi nhìn lại mấy bức hình, càng nhìn sắc mặt lại càng tái, hô hấp cũng dồn dập lên, Vương Khánh Lượng và Liễu Quan Quốc không hiểu ra sao, cũng sáp lại xem ngang xem dọc.

Không phải chỉ là một chiếc rương chạm trổ tinh xảo, bên trên khắc mấy hình chuyện thần thoại thượng cổ thôi sao.

Nhìn vẫn chưa đủ, Thần Côn còn bảo Liễu Quan Quốc và Vương Khánh Lượng hỗ trợ, dựng bốn bức hình theo đúng các mặt trên dưới trước sau trên mặt bàn, hợp thành hình cái rương, mình thì hết ngồi xem lại đứng xem, khom lưng nhìn gần lùi bước nhìn xa.

Nhìn ra rồi, trán đổ mồ hôi thì đã đành, thậm chí hốc mắt còn kích động đến đỏ lên, tay run rẩy cầm chai rượu trên bàn lên, định uống một ngụm để giải tỏa suy nghĩ trong lòng, chợt nhớ ra bản chất mình một ly là gục – mà chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải giữ tỉnh táo, giữ một cái đầu lạnh.

Bèn đặt lại xuống.

Liễu Quan Quốc vẫn giữ nguyên tư thế tay giơ lên, cảm thấy hơi buồn cười: “Anh Côn, anh…có phát hiện gì à?”

Gã còn định hỏi “Em có thể bỏ tay xuống được chưa”, thấy Thần Côn vẫn nhìn chằm “cái rương” không chớp mắt, lại ngại không nói nữa, dù sao thân phận người này cũng khác biệt, người ta là ba lớp cánh sen cơ mà.

Thần Côn hỏi: “Hai người có phát hiện ra cái rương này có gì đặc biệt không?”

Vương Khánh Lượng muốn gãi đầu mà tiếc là tay không rảnh: “Có tranh thần thoại, thể hiện…truyền thống văn hóa mãnh liệt?”

Thần Côn lắc đầu: “Không phải, cái rương này không có đường nối.”

Liễu Quan Quốc không đồng ý: “Có thể người ta có đường nối, chỉ là đóng quá chặt nên vẽ không ra thôi mà?”

Thần Côn khẳng định chắc nịch: “Không phải, nó chắc chắn không có đường nối, bởi vì… Hai người nhìn ranh giới của những hình vẽ này đi.”

Những hình vẽ thần thoại thượng cổ trên mặt rương đều bức nào ra bức ấy, nhưng cũng không phải theo kiểu chia khung vuông vức mà dùng tư thế hình thể của chim muông để ngăn cách, bởi vậy nên hình ảnh được sắp xếp vô cùng hài hòa, cực kỳ tự nhiên – đường phân cách trục dọc là chim phượng mảnh mai, trục ngang là thú vật to lớn.

Nếu nói có gì kỳ lạ thì chính là hình những con thú đều rất nhỏ, trong khi đó chim phượng thì lại rất lộng lẫy trải dài, lông đuôi phức tạp, thậm chí còn có thể từ mặt này vòng sang mặt khác.

Thần Côn chỉ vào con chim phượng: “Đây là con gì?”

Vương Khánh Lượng trả lời: “Phượng hoàng.”

Câu này còn phải hỏi à, đầu nhỏ, mình nhỏ, lông đuôi rất dài, tư thái diễm lệ, đầu ở mặt chính diện rương, lông đuôi lại kéo dài xuống mặt dưới.

“Tổng cộng có mấy con?”

Liễu Quan Quốc ước lượng trong lòng: “Bốn con.”

Bốn mặt rương mà, mỗi mặt một con, chẳng phải là bốn con à.

Thần Côn nói: “Không phải, tôi vừa đếm rồi, cậu đếm lại xem.”

Giọng lão rất trịnh trọng, Liễu Quan Quốc không dám qua loa lấy lệ, bèn phối hợp cùng Vương Khánh Lượng, thay đổi phương hướng vị trí bức vẽ trong tay, xem một lượt tất cả các mặt.

Chỉ có ba con, hơn nữa, vị trí của ba con còn nối tiếp nhau: Nói cách khác, con này ngậm đuôi con kia, một con tiếp một con, cuối cùng tạo thành một vòng khép kín – hoặc giả là một khung vuông khép kín – vừa vặn quây trọn lấy cái rương.

Thế nên, điều này có thể chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ý tưởng của người điêu khắc rất tài tình lý thú, sắp xếp hình vẽ đâu đâu cũng là huyền cơ?

Thần Côn nhìn ra nghi hoặc của Liễu Quan Quốc, nói: “Có lẽ hai người xem không hiểu, nhưng tôi thì có thể xem hiểu, ba con này không hoàn toàn là phượng hoàng.”

Nói đoạn, lão thò ngón tay ra chỉ vào một con trong đó: “Phượng.”

Rồi di chuyển vị trí thân thể, chỉ vào một con khác: “Hoàng.”

Lại hơi cúi người xuống, trỏ vào con cuối cùng còn lại: “Loan.”

Liễu Quan Quốc vẫn như chìm vào sương mù, Thần Côn ngồi xuống ghế: “Bỏ xuống trước đã, giơ vậy mệt lắm… Hai người từng nghe đến truyền thuyết Bảy thanh Hung Giản bao giờ chưa?”

***

Tương truyền, bảy vụ hung án xảy ra sớm nhất trên đời đã được ghi lại bằng văn tự, không biết là được khắc lên mai rùa hay xương thú, bởi được khắc lại sớm nhất nên có sức mạnh đầu độc lòng người, tiếp đó sản sinh ra bảy luồng khí không lành.

Hễ có ai tiếp xúc với chúng đều sẽ có sự thay đổi mạnh trong tâm tính, cũng mắc phải hung án tương tự, bị người đương thời coi là điềm gở – mọi người sợ hãi cúng tế trăm thần, thầy pháp cầu trời, hi vọng có thể mượn được bàn tay của đấng toàn năng loại trừ chúng, cuối cùng, kết quả bói được là đời sau sẽ xuất hiện một bậc đại đức phong ấn bảy luồng khí hung này.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, những năm cuối triều Chu, vương thất suy vi, bậc đại đức Lão Tử quyết ý thoái ẩn, cưỡi trâu đen vượt ải Hàm Cốc.

Quan trấn ải Hàm Cốc khi ấy là Doãn Hỉ tinh thông thiên tượng, loáng thoáng trông thấy mây tía từ phía đông tới, đoán được sắp có quý nhân qua ải, bèn chờ ở cửa ải từ sớm, hết lòng muốn cản ý định qua ải của Lão Tử, đau khổ nài can mà chẳng được, cuối cùng nói: “Tiên sinh học vấn uyên bác như vậy, không muốn để lại cho thế gian chút gì sao?”

Sử viết, Lão Tử ngại thịnh tình của Doãn Hỉ, dừng chân ở ải Hàm Cốc ba tháng, soạn ra bộ “Đạo Đức Kinh” dài năm ngàn chữ.

Song, còn một phiên bản khác của truyền thuyết kể lại rằng, thứ Lão Tử để lại không chỉ có “Đạo Đức Kinh”.

Ông quyết ý trừ bỏ một mối hại lớn cho thế gian, bèn dẫn bảy luồng khí điềm gở vốn sản sinh từ mai rùa xương thú vào bảy thanh thẻ tre, dùng lồng đồng hình Phượng, Hoàng Loan phong ấn, lại dặn dò Doãn Hỉ: Ngũ hành tạo thế, cả thế giới đều được cấu thành từ năm nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, mỗi loại đều có thể tạm thời khắc chế bảy luồng khí hung, song chung quy cũng không phải cách trị tận gốc.

Bởi vậy nên cách làm của ông cũng là bày cuộc dàn trận: thẻ tre thuộc mộc, mộc mọc trên thổ, nhờ thủy mà sinh trưởng, hợp lại thành “mộc, thổ, thủy”, “Phượng, Hoàng, Loan” là ba loài chim thần đương thời, thuộc tính đều là hỏa, mà lồng đồng thì vừa hay ứng với chữ “kim”, đến đây ngũ hành đã đủ, dẫn luồng khí an lành của chim thần mà phong ấn bảy luồng khí hung.

Thực ra, thanh thẻ tre vốn là một phần khắc chế khí hung, không có gì tà ác, nhưng bởi khí hung bám trên đó nên lâu ngày, người ta bèn gọi nó là bảy thanh “Hung Giản”.

Doãn Hỉ cung kính tiếp nhận, hỏi Lão Tử: “Vì sao tiên sinh không hủy Hung Giản đi?”

Lão Tử thở dài đáp: Dẫu là điềm gở hung tà, nhưng đúng thật là đã có người phạm vào tội đó, che đậy hay tiêu hủy đều không thể loại bỏ được sự tồn tại của chúng.

Doãn Hỉ lại hỏi, Vậy nếu một ngày nọ, lồng Phượng Hoàng Loan bị mở ra, bảy thanh Hung Giản chẳng phải sẽ lại gây họa cho thế gian sao?

Lão Tử cười ha hả, bụi đất cuộn tung, nhảy lên trâu đen rời đi, nói: Yên tâm đi, trên đời này không có bất kỳ ai có thể mở được lồng Phượng Hoàng Loan.

***

Vương Khánh Lượng còn thật sự cho là mình đang nghe học giả kể chuyện xưa, nghe rất hăng say, còn không nhịn được bình luận: “Thực ra là Lão Tử không hủy được Hung Giản chứ gì? Bảy luồng khí hung mà, nhìn không thấy chạm không tới, sao hủy được chứ.”

Thần Côn ừ một tiếng: “Về sau, chúng tôi cũng cho là như vậy.”

Liễu Quan Quốc lại quan tâm tới chuyện khác: “Về sau, lồng Phượng Hoàng Loan lại bị mở ra ạ?”

Gã trực giác không thể kết luận bừa bãi được, Lão Tử nói “Không có bất kỳ ai có thể mở được lồng Phượng Hoàng Loan”, nói chắc nịch như vậy ngược lại, lại khiến người ta cảm thấy bất an, không chắc chắn.

Quả nhiên.

Thần Côn gật đầu: “Bị mở, trong vòng mấy ngàn năm sau đó, không ngừng bị mở ra rồi lại không ngừng bị phong ấn, sẽ mãi mãi không bao giờ chấm dứt.”

Nói tới đây, lão dần ngẩn ngơ.

Lần gần đây nhất bảy thanh Hung Giản bị phong ấn là vào bốn năm trước, mà lão thì gần như đã tham gia toàn bộ quá trình ấy.

Khi đó, lão có năm người bạn.

Truyền nhân chân chính của “Bích hổ du tường”, đệ tử quan môn của Mai Hoa Cửu Nương – Mộc Đại, tòa nhà Thần Côn ở trong trấn Hữu Vụ chính là của Mộc Đại cho mượn.

La Nhận – người yêu của Mộc Đại, xuất thân lính đánh thuê hải ngoại, Viêm Hồng Sa – xuất thân thế gia đào bảo vật, Một Vạn Ba – đời sau của dân mò ngọc ở Hợp Phố và Tào Nghiêm Hoa – vốn là trộm vặt móc túi ở khu vực bia giải phóng, sau trở thành môn hạ của Mộc Đại, đồ tôn của Mai Hoa Cửu Nương.

Năm người này gặp nhau vì duyên, bị quấn vào sự kiện đó, lại đi đến bước đường cùng, trong tình huống vô kế khả thi đã đồng thời dẫn cả luồng khí Hung Giản và sức mạnh lồng Phượng Hoàng Loan lên thân, dùng thân xác phàm trần của mình làm vật dẫn một lần nữa phong ấn Hung Giản.

Mấy năm nay lão vẫn hay đi thăm mấy người bạn này, lần nào mọi người cũng chỉ nói chuyện vui vẻ, không đề cập tới đề tài này.

Nhưng trong lòng mỗi người đều biết, đây không phải biện pháp lâu dài: Thân xác đến cùng sẽ phải chết, khi ấy phải làm thế nào đây?

Mà điều Thần Côn lo lắng còn sâu hơn: So sánh thế này, đó giống như năm lọ sứ thành mỏng vậy, nhốt thú dữ cùng hung cực ác vào, để tránh cho thành lọ bị đụng vỡ, không thể không quấn bên ngoài thành lọ lớp lớp những dây theo để củng cố.

Thú dữ là Hung Giản, dây thép củng cố là sức mạnh lồng Phượng Hoàng Loan, năm người họ thì chính là năm cái chai: Thú dữ tạm thời không thể trốn thoát, sự trói buộc của dây thép cũng vẫn kiên cố như cũ, nhưng lọ thì sao, thế nào rồi cũng sẽ bị sự giáp công thô bạo này làm vỡ.

Mỗi lần Thần Côn gặp họ xong đều sẽ thương xót không thôi, cảm thấy tính mạng họ phải chịu đựng quá nhiều, sẽ bị tiêu hao và trôi mất nhanh hơn so với người thường.

Bởi vậy nên lão vẫn luôn muốn tìm một biện pháp giải quyết tốt hơn, song tìm khắp bốn phương vẫn không có manh mối gì.

Cho đến hôm nay, bỗng chốc như được ông trời khai sáng, nhìn thấy rạng đông, cũng có thể là bởi lão vẫn luôn không ngừng tìm kiếm nên cuối cùng cơ hội cũng mở ra cho người có lòng.

Vì sao thẻ tre và lồng Phượng Hoàng Loan lại không phải thứ có thể phong ấn dài lâu bảy luồng khí hung?

Bởi chúng không phải bao kiện chính cống mà bảy luồng khí hung thì lại sinh ra từ những vụ đầu tiên.

Bảy vụ hung án xảy ra sớm nhất rốt cuộc là khắc trên mai rùa hay trên xương thú?

Là xương thú, khúc xương.

Là khúc xương đáng sợ có thể nuốt ăn người mà thầy mo ba mai đã nói tới.

Thầy mo xem bức thêu là dựa vào một loại trực giác và nhận biết chứ không phải thật sự nhìn thấy khúc xương mở miệng to như chậu máu răng rắc gặm người.

Ông ấy đã nói, e rằng chính là bảy khúc xương thú nguyên thủy nhất bị ám khí hung, quả thực có thể nuốt ăn người, nuốt trọn tính mạng người, ăn tươi tâm gốc người.

Huống chi, trên cái rương này còn có Phượng, Hoàng, Loan, đầu đuôi nối nhau.

Trước mắt Thần Côn từ từ nhòa đi, mũi cay cay, mơ hồ cảm thấy tâm sự vướng mắc bấy lâu nay có lẽ sắp có hi vọng rồi.

Lão bắt đầu tin rằng trong cõi u minh quả thực có ý trời, nỗi băn khoăn trong mộng của lão đã dẫn đường cho lão tìm tới túi mật núi, tìm tới cái rương, tới những người mình quan tâm và thậm chí là…vận mệnh của chính lão.

Môi Thần Côn run rẩy, đột nhiên ngửa đầu quát: “Tiểu Luyện Luyện… Tiểu Luyện Luyện đâu? Ai không có mắt để cậu ta chạy mất thế hả?”

***

Nửa đêm, Giang Luyện đang ngủ say, bỗng bừng tỉnh.

Là bị tiếng báo có tin nhắn đánh thức.

Hắn ngớ ra hai giây rồi nhanh chóng xoay người xuống giường, đi lấy điện thoại để trên bàn, lỡ không để ý, suýt bị chăn quấn trên chân vướng cho ngã sấp.

Mấy ngày nay hắn rất quan tâm đến những cuộc gọi và tin nhắn từ số lạ, thậm chí còn bỏ cài đặt không quấy rầy khi ngủ: Song cuộc gọi đến không phải là giới thiệu hắn mua đất thì cũng là thông báo hắn đã trúng giải, hoặc nghiêm giọng lạnh lùng nói với hắn, tài khoản ngân hàng của hắn liên quan đến đường dây phạm tội, cần gọi tới để xác nhận thân phận.

Phía tin nhắn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu: Không phải quảng cáo sòng bạc Ma Cao thì cũng là thông báo hàng mới về của shop trên Taobao.

Vậy nhưng đến đêm thì quả thật không còn tin nhắn cuộc gọi gì nữa bởi bất kể là lừa đảo hay telesale thì cũng cần ngủ.

Hắn trực giác tin nhắn này không bình thường.

Giang Luyện cầm điện thoại lên rồi lùi lại mấy bước ngồi xuống giường, thở dài một hơi, nhìn ký tự “1” nhỏ nhỏ trên dòng gợi ý tin nhắn mà tim đập thình thình: trong nhịp đập mang vài phần mong đợi, cũng có vài phần luống cuống.

Hắn mở tin nhắn ra, chỉ có một câu.

Là một câu không đầu không đuôi mà hắn hoàn toàn không ngờ đến.

“Thứ chúng ta muốn tìm là cùng một cái rương.”