Giang Luyện cảm thấy trên tay chỉ có chút thương tích thế này không cần thiết phải băng, hơn nữa, lát nữa bất kể là leo lên hay leo xuống thì cũng cần dùng tới tay, băng lại thành tay gấu thì không tiện.
Hắn chìa tay qua.
Nhân lúc Mạnh Thiên Tư băng bó cho Giang Luyện, Thần Côn vội thuật lại chuyện mình phát hiện ra chữ viết Đoàn Văn Hi để lại, sau cùng đưa hồ lô rượu cho Mạnh Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư lại không xa lạ gì với hồ lô rượu kia, cô cầm trong tay lắc lắc rồi trả lại lão: “Nếu là ông phát hiện ra thì chính là bà cố mời ông uống, ông giữ đi.”
Có điều, cô lại nhìn trái nhìn phải mấy hàng chữ hồi lâu, cô chưa từng gặp cụ Đoàn này, nhưng từ nhỏ đã nghe Cao Kinh Hồng kể rất nhiều chuyện về Đoàn Văn Hi, rất ngưỡng vọng học thức, cách đối nhân xử thế, sự tài trí dũng cảm và hào hiệp cởi mở của bà.
Giang Luyện khẽ nói: “Cụ bà tiêu sái ghê.”
Lời này tuy là khen Đoàn Văn Hi, song vào tai còn dễ nghe hơn cả khen mình, có cảm giác thành tựu như trong nhà có một nhân vật tài ba, cả nhà đều được hưởng vinh quang lây vậy.
Cô sửa đúng lời Giang Luyện: “Lúc cụ Đoàn nhà tôi xuống vách núi này mới chỉ hơn ba mươi tuổi thôi, còn chưa phải là cụ bà.”
Nhất thời không nhịn được, tóm tắt cuộc đời Đoàn Văn Hi kể một lượt, năm 1925 đi nước ngoài du học thế nào, bị tổn thương tình cảm mà nản lòng thoái chí ra sao mà đi chu du thế giới ba năm không về.
“Sau khi về nước, cụ Đoàn nhà tôi vẫn lang thang khắp nơi, có thể là muốn mượn phong cảnh đất khách để xua đi tích tụ trong lòng, cộng thêm cụ rất có hứng thú với những chuyện kỳ bí quái dị nên cũng nhân cơ hội đi tìm hiểu luôn…”
Trong đầu Thần Côn ông ông, kích động đến tay cũng run lên: “Chuyện kỳ bí quái dị?”
Mạnh Thiên Tư nhìn lão: “Đúng vậy, hơn nữa cụ Đoàn thuộc phái học thuật, cũng không nói sao nghe vậy mà luôn khăng khăng mắt thấy mới là thật, bình thường đều tới hẳn thực địa nghe ngóng, tự mình vượt hiểm, còn luôn cố gắng sử dụng những lý luận mà bà học được để giải thích những chuyện siêu việt lạ thường này.”
“Bà có thói quen viết nhật ký, bên người luôn mang theo máy ảnh, vào những nơi bí cảnh xa xôi người thường không tới được, từng chụp cọc đầu người của tộc săn đầu miền núi Vân Nam, cũng từng chụp người nhà họ Cách tự xưng là con cháu Hậu Nghệ, giỏi dùng cung đỏ tên trắng… Đều là những tư liệu rất quý giá.”
Thần Côn ngập ngừng nói: “Tôi… Tôi cũng thế…”
Lão vẫn luôn cho rằng, “hành trình” của mình chưa từng có ai, độc nhất vô nhị, đã định sẵn là làm bạn với chân trời, không ngờ rằng tám mươi năm trước từng có người cũng làm như vậy, còn là một người phụ nữ thành phần trí thức…
Du học? Lão nghĩ cũng không dám nghĩ, đến ra nước ngoài lão còn chưa từng đi nữa là!
Mạnh Thiên Tư đáp: “Tôi biết, giờ ông đã hiểu vì sao u bảy Tiển Quỳnh Hoa của tôi nghe xong trải nghiệm của ông lại không làm khó ông mà còn bảo tôi cũng cố gắng tạo điều kiện cho ông chưa?”
Không phải là tức cảnh sinh tình, chỉ là nhớ tới tấm lòng của người trước trong nhà mà chia chút tiện lợi cho kẻ sau mà thôi.
Thần Côn gật đầu lia lịa, lão nắm chặt hồ lô rượu trong tay: “Vậy, Đoàn tiểu thư cũng đi khắp nơi tìm tòi một mình sao?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Sao có thể, thời đại đó giao thông bất tiện, cụ Đoàn nhà tôi nói sao cũng là một tiểu thư xuất thân thế gia vọng tộc, nhiều hành lý như vậy chẳng lẽ lại bắt bà một mình tay xách nách mang?”
Lúc Đoàn Văn Hi ra ngoài có thói quen thuê một phu khuân vác thân thể khỏe mạnh, tìm một người hướng dẫn thông hiểu tiếng địa phương, còn dẫn theo một trợ lý.
Thời đó, quỷ non còn chưa thịnh hành trợ lý chuyên dụng đi theo lâu dài như Mạnh Thiên Tư, Đoàn Văn Hi thường thuê một cậu sinh viên biết đọc biết viết, học ngành chuyên về phong tục tập quán dân tộc, một là làm gì cũng cần có lý do, lấy “phong tục tập quán” làm lý do hàng đầu, tiện thuê người hơn, cũng tiện hành sự hơn; hai là lúc bà hỏi thăm chuyện kỳ bí quái dị cần có người ở bên cạnh ghi chép lại, hơn nữa đàn ông chịu khổ vượt núi băng rừng tương đối tốt hơn, lúc cần làm việc chân tay có thể tận dụng sức lao động.
Chỉ là rất khó để tìm được trợ lý tốt, rất ít người có thể theo bà chợt vào nam thoắt ra bắc như và, bởi vậy nên không thể cố định được, chỉ có thể lâm thời mời người, hơn nữa còn thường mang đến một vài phiền toái, có lần Đoàn Văn Hi còn càu nhàu rằng chẳng bằng tự mình đi còn thuận tiện hơn.
Thần Côn ngạc nhiên: “Sao lại gây phiền toái cho bà ấy?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Ông nghĩ xem, sinh viên chịu đi những chuyến này thường tuổi không lớn lắm, bừng bừng sức sống, bị phong thổ nhân tình dị tốc hấp dẫn, rất dễ động lòng với con gái địa phương, những cô gái dân tộc thiểu số này thì lại trời sinh nồng nhiệt cháy bỏng…”
Dù sao, chuyện nam nữ cho đến giờ vẫn luôn là tình chẳng biết tới tự bao giờ mà âm thầm nhen nhóm, một vạn năm trôi qua trong chớp mắt, cũng chẳng ngăn cản được gái trai người ta yêu đương, nhưng kiểu gặp gỡ vui vầy này thường đều diễn biến thành bội tình bạc nghĩa: Thời đó, kiểu sinh viên phù hợp với yêu cầu của bà, biết đọc biết viết lại nghiên cứu ngành phong tục tập quán dân tộc ít được chú ý đến này, thường gia thế cũng không tệ, sao có thể thực sự cưới một cô gái man di không biết chữ, cả đời chưa từng ra khỏi núi thẳm?
Họ cho rằng đã là tự do yêu đương thì tới lui đều không nên bị ràng buộc, con gái người ta thì lại muốn theo suốt đời, thế là gặp phải mấy lần gà bay chó sủa, ví dụ như bị người trong tộc đuổi đánh đến tận nhà, ví dụ như lúc xuất phát đục thuyền đập xe không cho đi.
Lần nghiêm trọng nhất còn mất cả mạng người.
Mãi rất lâu sau, Đoàn Văn Hi mới được biết.
Chỉ nhớ đó là một cậu sinh viên cao ráo trắng trẻo, lịch sự nhũn nhặn, đi cùng bà tới trại Miêu thăm viếng cổ vương Miêu Đen. Đoàn Văn Hi năm lần bảy lượt nhắc cậu ta phải giữ khoảng cách với con gái người Miêu, cậu ta cười ngượng ngùng, gật đầu lia lịa.
Đoàn Văn Hi còn tưởng là cậu ta nghe lọt, lúc rời khỏi trại Miêu, mọi thứ đều rất thuận lợi, bà thanh toán tiền công cho cậu ta, chia tay nhau ở tỉnh lị Côn Minh.
Ai ngờ, cậu ta vẫn chọc vào con gái Miêu Đen, bị hạ cổ, cổ của gái Miêu rất ít khi phát tác trong một khoảng thời gian ngắn, thường cho người yêu một khoảng thời gian thư thả, tỷ như trong vòng một năm trở lại đón dâu rồi tự khắc sẽ giúp anh giải cổ.
Cậu sinh viên kia đại khái là phụ lòng bội ước, không trở lại thực hiện lời hứa hẹn, rơi vào kết cục thủng ruột nát dạ dày, chết cực kỳ đau đớn.
Chuyện tới tai Đoàn Văn Hi, bà thở dài một hơi, không nói gì thêm, chỉ là từ đó về sau không còn thuê kiểu trợ lý này nữa.
***
Thần Côn rất muốn nghe thêm về chuyện của Đoàn Văn Hi, càng nhiều càng tốt, song Mạnh Thiên Tư lại không rảnh hồi tưởng chuyện xưa với lão, cô nhanh chóng đưa ra quyết định tiếp tục đi xuống.
Cô xuống đây vốn là để làm việc, tuy gặp phải chút trắc trở nhưng không có thương tổn gì lớn, tất nhiên là muốn tiếp tục.
Còn hai người này thì…
Cô để họ tự chọn.
“Hai người có thể đợi trên mỏm đá này, chờ quỷ non tới cứu. Kình Tùng khó có thể sắp xếp cho người xuống vách trong ngày hôm nay, mang ai cũng quý giá, anh ấy không thể không nghĩ đến thương vong tổng thể, nếu không có ai ‘tránh thú núi’ thì thả thừng xuống có khả năng rất cao sẽ gặp nạn cáo bay – anh ấy sẽ ra ngoài xin giúp đỡ, u năm tôi Cừu Bích Ảnh ở Hồ Bắc, u bảy Tiển Quỳnh Hoa ở Vân Nam, hai người này có lẽ sẽ là hai người chạy tới nhanh nhất, nhưng sớm nhất cũng phải là ngày mai.”
“Ưu điểm là yên lành, không khó khăn, bình tĩnh đợi cứu viện là được, khuyết điểm là lỡ như có hung cầm mãnh thú gì xuất hiện thì hai người sẽ phải tự đối phó, cả con rắn kia nữa, nó nhận ra được tôi nhưng có thể nhận ra hai người hay không thì chưa chắc.”
Cô lấy trong balo ra bốn thanh protein: “Chọn ở lại trên mỏm đá này thì nhận lương thực đi.”
Không ai đưa tay ra nhận, Giang Luyện cười khổ: “Lựa chọn này của cô…có ý nghĩa gì chứ, cô trông chúng tôi có giống người không sợ rắn không?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Có ý nghĩa chứ, đừng vội phủ định lựa chọn này, nghe hết lại nói, mọi thứ đều phải trình bày rõ ràng, công bằng.”
Lựa chọn thứ hai là tiếp tục đi xuống cùng cô.
Thừng tĩnh lực của chúng ta chỉ cháy đứt nửa đoạn trên, nửa đoạn dưới vẫn còn, ba người hợp lại, xuống vách không thành vấn đề, ưu điểm là an toàn, đi theo tôi thì không cần phải lo lắng về bất kỳ con vật gì, bất kể nó là chuột mười cân hay rắn hai tấn. Khuyết điểm là…”
Cô dừng lại ở đây một chút, đưa tay chỉ về phía bóng tối mà tầm nhìn không thể xuyên thấu được: “Dưới kia có bí mật của quỷ non chúng tôi, theo quy định, người ngoài không thể được biết, cũng không thể mang các người đi, trừ phi các người vào quỷ non.”
Vào quỷ non, ý là…gia nhập vào quỷ non sao?
Thần Côn mừng rỡ, cái này thì có gì mà không bằng lòng chứ, sao có thể gọi là khuyết điểm: “Tôi có thể.”
Giang Luyện không đáp, im lặng một lúc mới hỏi: “Điều kiện là gì?”
Qua lời lão Gàn, hắn biết họ không những không thiếu tiền mà còn có thể phát lương cho hộ núi, phân chia rải rác khắp các miền đồi núi đều là lớp lớp người tài cùng nhau coi giữ – nói cách khác, giống như thành viên cao cấp của câu lạc bộ vậy, nắm thẻ trong tay, hưởng hết phúc lợi.
Lấy một ví dụ đơn giản, chỉ là vẽ hình mô phỏng nghi phạm giết người thôi cũng có chuyên gia chỉ đạo từ xa, điều động hệ thống mô phỏng chuyên nghiệp và sự trợ giúp về dụng cụ từ núi bên.
Ai mà chẳng muốn gia nhập chứ, nhưng nào có dễ gia nhập đến vậy.
Hắn vẫn luôn tin rằng trên đời này không có chuyện tốt vô duyên vô cớ, trong đó tự có cái giá, huống chi, Mạnh Thiên Tư còn coi đó là “khuyết điểm”.
Mạnh Thiên Tư cân nhắc: “Quỷ non rất thích kết bạn, nhất là kết bạn với người có sở trường, chúng tôi quan niệm rằng: Nếu hết thảy nhân vật lợi hại trên đời đều là bạn của quỷ non, vậy quỷ non sẽ không có đối thủ lợi hại nữa.”
Thần Côn gật gù, cảm thấy mình và quỷ non quả thực có độ nhất trí rất cao trong nhận thức: Điều này cũng giống như câu danh ngôn “Anh hùng thiên hạ đều nằm trong tầm ngắm của ta” của Đường Thái Tông vậy, vời người có bản lĩnh tới bên mình là đủ để thoải mái vô tư; cũng giống thông báo tuyển dụng của một số công ty lớn là mũi nhọn của nền công nghiệp, rõ ràng không dùng tới người này nhưng vẫn bằng lòng bỏ tiền ra nuôi, bởi nếu để người này sang công ty đối thủ thì sẽ thành uy hiếp cho mình.
“Hai người đều đã đạt tới trình độ bạn tốt của chúng tôi, nhưng bạn chỉ là bạn, có thể mời tới dùng cơm, tán gẫu, nói chút chuyện ruột núi, tránh thú núi nhưng bí mật quan trọng thì một câu cũng không thể đề cập – ví dụ như vì sao tôi lại phải xuống vách núi này, bên dưới vách núi có bí mật gì, tại sao lúc đầu Bạch Thủy Tiêu không giết tôi mà giờ lại đuổi theo muốn giết tôi.”
Yết hầu Giang Luyện khẽ lăn lăn, hắn quả thực rất tò mò về những chuyện này.
“Muốn từ bạn tốt biến thành đồng liêu của quỷ non thì phức tạp hơn nhiều, liên quan đến rất nhiều thủ tục, hơn nữa, dù có trở thành quỷ non thì cũng chưa chắc đã có tư cách tiếp xúc với bí mật – có điều, dẫu sao thân phận tôi cũng đặc thù, ngồi trên ngai vàng quỷ non, trong tay có thể có ba suất, còn gọi là ba lớp cánh sen.”
Thần Côn hiểu được sơ lược: Đại khái như tuyển tú vậy, những người khác phải sàng lọc tầng tầng, đấu loại từng cấp, nhưng trong tay Mạnh Thiên Tư thì có ba tấm vé vào thẳng.
Nhưng có một số cái vẫn nghĩ không thông…
Lão không nhịn được hỏi: “Sao lại gọi là ba lớp cánh sen?”
Mạnh Thiên Tư giải thích qua cho lão.
Thì ra, tổng cục Phường Quế Non của quỷ non xưa nay vẫn luôn ngự dưới chân Hoàng Sơn, mà đỉnh núi cao nhất Hoàng Sơn lại có tên là núi Liên Hoa, nhìn từ xa lại, lớp lớp đỉnh núi bao quanh như hoa sen mới nở, cũng không biết là vị đương gia nào ngắm núi ngộ ra, cảm thấy đỉnh núi cao nhất sừng sững lẻ loi, khó tránh khỏi tịch mịch, nên có cánh sen bảo vệ xung quanh.
Bèn mở lệ ba lớp cánh sen, người ngồi trên ngai vàng quỷ non có thể tự chọn ba người làm tâm phúc, ba người này có thể là quỷ non, cũng có thể không phải, miễn là được chọn trúng.
Ba lớp cánh sen của Mạnh Thiên Tư đã có một lớp cho Mạnh Kình Tùng, hiện còn dư lại hai lớp.
Giang Luyện cười cười: “Vòng vo lâu vậy, cô vẫn chưa nói điều kiện là gì.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Điều kiện à, thực ra cũng đơn giản, không khác tử sĩ thời cổ đại là bao, nghe lệnh tôi vô điều kiện, lúc cần thiết có thể chết vì tôi.”
Giang Luyện thở dài một hơi.
Bảo sao lúc trước cô lại nhấn mạnh “nghe hết lại nói”, hai lựa chọn cô đưa ra chẳng có cái nào hơn cái nào.
Thần Côn cũng hết hồn: “Cô…cô Mạnh, chúng ta mới quen nhau không lâu, chưa đâu đã bảo người ta đi chết…”
Mạnh Thiên Tư nhắc nhở lão: “Có thể từ chối mà, phải xem nguyện vọng cá nhân.”
Thần Côn không nói nữa, nghĩ lại, cảm thấy cũng không phải không hợp lý: Người ta có lấy dao ra ép anh đâu, rõ ràng là chuyện anh tình tôi nguyện, hơn nữa chỉ còn lại hai suất, đưa thứ quý báu như vậy cho anh, không mưu cầu tiền của anh cũng không mưu cầu bản lĩnh của anh thì còn có thể mưu cầu gì, quan niệm của người xưa đương nhiên là dùng mạng hoàn trả rồi.
Nghe lệnh cô vô điều kiện, còn phải chết cho cô, bỏ đi… Chỉ có cổ đại mới lưu hành loại quên mình vì chủ, tận trung hiến thân này, người hiện đại đều theo đuổi tự do, xem ra lão vô duyên với quỷ non rồi.
Giang Luyện đột nhiên nói: “Thực ra còn một lựa chọn nữa, cô nóng lòng xuống vách núi nên không nghĩ đến.”
Mạnh Thiên Tư ngẩn ra.
“Cô cho chúng tôi suất vào nhưng thực chất bản thân cô cũng không muốn, cô coi nó là ‘khuyết điểm’ chứng tỏ chính cô cũng không tán thành việc làm này. Hơn nữa, dẫu có coi suất vào này là phần thưởng thì ban nãy tôi cứu cô, được một suất thì còn có lý chứ Thần Côn thì gần như có làm gì đâu, dựa vào đâu mà được một suất chứ?”
Thần Côn há miệng, muốn nói gì đó, lại cảm thấy Giang Luyện rất có lý, không phản bác được gì.
“Sở dĩ cho là vì tình thế bức bách, vừa phải tiếp tục xuống sâu hơn, vừa phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi – cô chỉ nghĩ đến hai trường hợp, dẫn chúng tôi xuống cùng hoặc là không dẫn chúng tôi theo, nhưng thực ra vẫn còn một trường hợp thứ ba.”
“Cô có thể chọn cùng chúng tôi ở đây đợi cứu viện, ưu điểm là cô không cần đem suất của cô ra cho, chúng tôi cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm, khuyết điểm là cô phải tạm gác lại chuyện trước mắt, tốn kém một ngày một đêm ở đây.”
Mạnh Thiên Tư hồi lâu không lên tiếng.
Quả thực cô đã quên mất còn lựa chọn thứ ba, bởi trong lòng cô chỉ muốn sớm mổ núi tìm túi mật, mau chóng làm rõ những bí ẩn liên tiếp mấy ngày nay, chưa từng nghĩ đến chuyện phải dừng phải đợi, hơn nữa còn là đợi một ngày một đêm.
Với tính tình của cô, rõ ràng có thể làm được mà lại bị bắt dừng lại giữa chừng chẳng khác nào bị người ta bắc trên đống lửa nướng.
Có nên đợi hay không?
Trước mắt cô chợt vụt lướt hình ảnh tấm lưng bị cọ đến máu me đầm đìa của Giang Luyện và cả vách đá thấm máu đã cách xa không còn nhìn thấy nữa.
“Vậy…đợi đi.”
***
Chuyện đợi chờ vốn đã gian nan, huống chi là đợi ở mỏm đá lên không lên được xuống không xuống được giữa bóng tối hoang vắng này, mỗi giây mỗi phút đều bị kéo dài ra vô hạn, cảm giác như đã phải chịu đến độ thể xác và tinh thần đều lao lực quá độ vậy nhưng khi xem giờ lại vẫn chưa tới mười lăm phút.
Mạnh Thiên Tư vốn là người không giỏi chờ đợi, lúc ở Vân Mộng Phong, chỉ là đợi Huống Mỹ Doanh vẽ một bức tranh mô phỏng thôi, cô đã như đứng đống lửa ngồi đống than rồi, huống chi là lúc này? Cô đem đồ trong balo ra lật qua lật lại mấy lần, hết lau dao găm lại lau giày, tháo hết dây giày ra rồi buộc lại, đến khi thực sự không còn gì để làm nữa thì đem tóc ra mân mê, soi từng sợi từng sợi một xem có bị khô xơ chẻ ngọn không.
Giang Luyện ngồi bên kia mỏm đá, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn cô, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nhất thời lại không có cách nào tốt hơn: Bản thân hắn từ nhỏ đã không được tự do nên rất ghét bị ràng buộc, ba lớp cánh sen, bản chất chẳng phải là từ bỏ bản thân, sống vì người khác sao? Huống chi, hắn cũng không thể bỏ được.
Thần Côn quỳ gối trên mặt mỏm đá, nghiên cứu đoạn chữ Đoàn Văn Hi để lại. Nghe nói có một môn khoa học gọi là tâm lý học bút tích, qua bút tích có thể suy luận ra tính cách, phẩm chất, năng lực, nghề nghiệp thích hợp, vân vân của một người.
Có thể thấy suy luận thật quá buồn chán, lão thở dài, đi tới ngồi xuống cạnh Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, chúng ta trăm cay ngàn đắng xuống được đây, lại chỉ ngồi hai mươi tư tiếng như vậy rồi ngày mai lại buộc dây đi lên sao?”
Đi một chuyến uổng công, quả thực không cam lòng.
“Hay là đồng ý đi, chỉ là một câu nói thôi mà. Tôi thấy cô Mạnh không giống người động tí là bắt người ta đi chết, còn chết vì cô ấy thì, cô ấy cũng không giống người xui xẻo đến vậy, nói không chừng cả đời này cũng chẳng gặp phải nguy hiểm gì, chúng ta cũng không có cơ hội đó.”
Giang Luyện nhìn lão: “Đây là chuyện một câu nói à, đây là hứa hẹn, làm không được thì đừng nói lung tung.”
Nói tới đây, hắn quay đầu lại nhìn Mạnh Thiên Tư, cất giọng nói: “Cô Mạnh, chúng tôi có thể cùng xuống dưới, cả hành trình đi theo cô, không phải cô cảm thấy bí mật quỷ non không thể tiết lộ ra ngoài sao, xuống dưới rồi, phàm là bí mật liên quan đến các người, tôi không nhìn không nghe có được không?”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Xuống rồi anh sẽ biết ngay, không thể.”
Thần Côn cố vớt vát trong tuyệt vọng: “Vậy…dù sao cũng chỉ có trời biết đất biết ba người biết, không thêm ai biết nữa không được à?”
Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu: “Thế nào là không thêm ai biết nữa?”
Thần Côn chỉ vào mình và Giang Luyện: “Cô Mạnh, chúng tôi đều là người tốt. Cô biết đấy, lúc cô xảy ra chuyện bên dưới, Tiểu Luyện Luyện chẳng suy xét gì tới sống chết đã nhảy xuống không nghĩ ngợi…”
Giang Luyện nhíu mày, cảm thấy Thần Côn hơi khoa trương quá: Đúng là hắn xuống rất nhanh, nhưng vẫn có cân nhắc về nguy hiểm và sống chết, tự tin rằng mình có thể ứng phó được nên mới nhảy xuống.
“Xuống nhanh hơn bất kỳ ai khác, cũng nhanh hơn cả trợ lý Mạnh kia, cậu ấy có đủ tư cách làm cánh hoa mà.”
Giang Luyện không thể không sửa đúng lão: “Cánh sen.”
Kệ đi, sen thì không phải hoa à, cánh sen cũng là cánh hoa.
Thần Côn tiếp tục hùng hồn phân trần: “Tôi cũng vậy, lúc đó tôi mới chỉ bắt đầu học kỹ thuật S, còn chưa tập quen nhưng thấy cô gặp chuyện không may, tôi nhất thời lo lắng lao về phía trước nên mới trượt chân rơi xuống…”
Lúc nói lời này ít nhiều có hơi chột dạ, lao về phía trước là thật, bằng không cũng đã chẳng bị động sẩy chân, nhưng rốt cuộc là xuất phát từ “lo lắng” hay “hóng hớt” thì khó mà nói được.
“Cho nên cô Mạnh à, cô cũng không cần phải câu nệ quy định gì đâu, dù sao cũng không còn ai khác biết, chúng tôi theo cô xuống đó rồi, thấy gì nghe gì cũng sẽ cam đoan không nói ra ngoài, cô cũng không nói, không được sao?”
Mạnh Thiên Tư không nói gì: Thực ra, mạng là do Giang Luyện cứu, thủ giữ cái bí mật mà chính mình cũng không rõ là chuyện gì này trong mắt cô quả thực là không cần thiết, vậy nhưng chuyện liên quan đến quỷ non, không phải là chuyện cá nhân cô, quy định là quy định.
Giang Luyện thở dài: “Chú đừng làm khó cô Mạnh nữa, đây là quy định của quỷ non, hiện giờ lại đang trong núi, là nơi các đời tiền bối của cô ấy từng hoạt động, chú bảo cô ấy công nhiên ở đây giở trò làm bừa sao được?”
Từ nhỏ hắn đã đi theo Huống Đồng Thắng lớn lên, biết lớp người lạc hậu này coi trọng quy định nhường nào: thợ cản thi đi đường buổi tối, lúc đi tới đường hẹp, đường dốc và khe suối đều phải vung tiền giấy, đây gọi là “khơi thông trạm kiểm soát”, xung quanh cũng không có sư phụ giám sát nhưng vẫn làm rất cẩn thận tỉ mỉ, đó chính là quy định – gia tộc lớn truyền thừa đời đời chưa từng đứt đoạn như quỷ non tất nhiên sẽ càng thờ phụng quy định truyền xuống như mẫu mực phép tắc, Mạnh Thiên Tư ngồi trên ngai vàng, không làm tấm gương tốt thì thôi, lại còn đầu têu làm trái, còn ra thể thống gì nữa chứ.
Thần Côn càu nhàu: “Quy định quy định, quá nhiều quy định lạc hậu, thực sự nhìn chẳng ưa tí nào, gì mà truyền nam không truyền nữ, truyền trong không truyền ngoài, bao nhiêu bí kíp tinh tuyệt cứ thể thất truyền. Cô Mạnh là thủ lĩnh quỷ non cơ mà, quy định nào không hợp lý, cô nên dũng cảm đứng ra hủy bỏ!”
Giang Luyện nói: “Quy định này của người ta hợp lý lắm rồi, cũng có phải cô ấy mở phòng triển lãm đâu, dựa vào đâu mà phải mở cửa nhà cho người ta thỏa thích vào trong chứ…”
Nói tới đây, trong lòng chợt động.
Hủy bỏ?
Hắn đứng dậy, đi tới ngồi xuống cạnh Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, có quy định nào nói không thể hủy bỏ tam lớp cánh sen không?”
Mạnh Thiên Tư cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Không có, nhưng trước nay chưa từng nghe nói…có chuyện hủy bỏ này.”
Giang Luyện cười: “Không có thì chứng tỏ có thể hủy bỏ được rồi. Lòng người dễ đổi, biết đâu khi đó anh ta thề thốt trung thành với cô nhưng qua mấy năm lại tính kế cô chứ…”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Như vậy là bội ước trái thề, bị trời trừng phạt, cũng sẽ bị thanh lý môn hộ.”
Được rồi, đổi cách nói khác vậy: “Hoặc là…hành vi của anh ta không đứng đắn, nhân phẩm khiến người ta khinh thường, người như vậy dẫu không bội ước nhưng giữ bên người cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng lẽ lại không hủy bỏ? Hoặc là, nhất thời cô bị che mắt, về sau mới phát hiện ra trước đây mình nhìn lầm, như vậy…cũng không hủy bỏ?”
Mạnh Thiên Tư bỗng ngẩng người, giọng cũng hạ xuống: “Vậy thì có thể…hủy bỏ.”
Giang Luyện nói: “Vậy thì dễ rồi, tôi biết cô vội xuống vách núi, phải làm chuyện quan trọng, lại kiên trì làm việc phải hợp quy định: suất vào này cô có thể cho chúng tôi, có hiệu lực trong vòng một ngày một đêm, sau khi kết thúc lại hủy bỏ chúng tôi. Chúng tôi thì thực hiện lời hứa trong một ngày một đêm, nghe theo xếp đặt của cô, có nguy hiểm cũng nhất định sẽ dũng cảm quên mình bảo vệ cô…”
Nói có khác gì lợi dụng cô không: Vốn xuống đó, để an toàn chắc chắn phải nghe theo lời cô, hơn nữa, ai bảo vệ ai chứ, là cô đảm bảo an toàn cho họ.
“Sau khi bị cô hủy bỏ cũng phải tuân thủ nguyên tắc, không đề cập tới những gì đã thấy và nghe được, vậy hẳn là được chứ?”
Lời này của hắn bản chất chỉ là thay đổi cách biểu đạt đề nghị của Thần Côn mà thôi, nhưng nói cũng có lý, vừa giải quyết được vấn đề, vừa không phá hỏng quy định.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy khả thi: Không sai, trên đời này khó tránh khỏi nhìn người không chuẩn, quyết định sai rồi chẳng lẽ lại không cho người ta bù đắp? Ngược lại…mắt xem người của cô trước nay cũng không tốt lắm.
Cô nghĩ ngợi: “Vậy…dù chỉ có hiệu lực một ngày một đêm thì cũng phải làm theo quy định.”
***
Nghi thức nguyên bản của ba lớp cánh sen rất phiền phức, tuy nhiên mỏm đá này đơn sơ, chỉ có thể liệu cơm gắp mắm, có điều tuyên thệ thì vẫn phải làm.
Thần Côn ngồi cạnh Giang Luyện học thuộc lời thề, thực ra không dài nhưng cổ văn trúc trắc, khó tránh khỏi khó đọc, Thần Côn mặt ủ mày ê: “Quỷ non bọn họ sao lắm chú trọng thế chứ.”
Lại xúi Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, đợi lát nữa cậu lên trước đi, cho tôi thêm chút thời gian.”
…
Mạnh Thiên Tư lấy từ trong balo ra một cái bút đánh dấu, dùng đầu nhỏ vẽ lên lòng bàn tay trái một đóa sen màu đỏ thắm.
Giang Luyện lên trước.
Nghe nói trước giải phóng còn phải làm đại lễ quỳ bái, hắn đã xác nhận với Mạnh Thiên Tư là không cần quỳ, vốn tưởng rằng như vậy là có thể bớt xấu hổ hơn hẳn, hiện giờ mới phát hiện ra, mặt đối mặt đứng thế này cũng siêu xấu hổ.
Giang Luyện đưa tay phải ra, thấy nó quấn đầy băng vải, lại đổi sang tay trái, phủ lên lòng bàn tay cô, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cô ấm áp, mép bàn tay lại mềm, trong lòng thoáng rung động, bỗng quên mất tiêu những gì vừa học thuộc.
Mạnh Thiên Tư nhắc hắn: “Người xưa…”
Giang Luyện bình tĩnh lại: “Người xưa có câu: Non chẳng phải nước mà nở ra hoa sen, trên đỉnh cao vờn mây, giữa sương khói lượn lờ; ngai vàng ngự nơi lạnh lẽo, ba lớp bảo vệ xung quanh; nay máu rót cánh sen, lấy mạng tiên phong, kể từ đây, không trái không phản, không rời không bỏ, sống theo bên người, chết ở cạnh người, trái lời thề này, thân bị thú giày, xương bị núi nghiền, trời, đất, người, thần, quỷ non cùng chứng giám.”
Nói đến sau cùng, tay run run nắm lại, chỉ cảm thấy trong tay mềm mại, tay cô như bị siết chặt, đốt ngón tay trắng trẻo nhất thời hơi ửng đỏ.
Mạnh Thiên Tư lại không phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn hắn cười, nét mặt thêm vài phần đắc ý: “Dù là giả nhưng nghe vẫn bùi tai lắm.”
Giang Luyện cũng cười.
Ai bảo là giả, vẫn có hiệu lực trong hai mươi tư tiếng đấy nhé.