Vào bên trong, cửa hàng này không lớn nhưng rất sạch sẽ thoải mái, trong quầy bày ra đủ loại châu báu rực rỡ muôn màu, có hồng ngọc đỏ như cầu vồng, lam bảo thạch u sắc trong suốt, đá mắt mèo lấp lánh, đá thạch lựu sáng rực như vàng, thủy tinh trong veo, ngọc dương chi thuần khiết, trân châu tròn trịa nhẵn mịm, phủ thúy xanh thẳm, mã não sáng láng, những thứ này rất đẹp khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Đôi mắt Tiểu Điệp xoay chuyển không ngừng, chỉ nghe chưởng quầy nói: “Vị tiểu thư này, tiệm chúng tôi là tiệm châu báu tốt nhất trên con phố này, mời tiểu thư xem thử.”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không sai, châu báu của ông chủ rất đặc biệt.”
Tiểu Điệp kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thư nhìn kìa, cái đó đẹp quá.”
Giang Tiểu Lâu nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trên một kệ hàng đơn độc có đặt một cái khăn gấm hình vuông, trong đó có một khối hổ phách đặc biệt, trong suốt, màu da cam, bên trong khối hổ phách có một con ong và một viên thủy châu, trông rất sống động, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta mê mẩn.
Chưởng quầy thấy nàng chú ý, liền xoa xoa tay vào nhau rồi lấy khối hổ phách xuống, hơi lay động khiến viên thủy châu cũng lay động theo.
"Đây là hổ phách tàng phong?" Giang Tiểu Lâu hỏi.
“Phải, quả nhiên tiểu thư biết thưởng thức.” Chưởng quầy rất hài lòng với vị tiểu thư khí chất cao nhã, quần áo phú quý trước mặt này, ngoại trừ tì nữ đi theo, phía sau còn có mấy tên hộ vệ, vừa nhìn là biết không giàu sang cũng cao quý. Nếu không, hắn sẽ không đem bảo bối quý giá ra cho nàng xem.
“Tiểu thư gọi là hổ phách,chúng tôi lại gọi là di ngọc, nó đến từ cây tùng, mà cây tùng là tượng trưng cho trường thọ, nếu tiểu thư mua về, thì không cần phải thắp lửa, chỉ cần xoa xoa lên nó là đã nghe được mùi hương tùng thơm ngát, có tác dụng an thần…” Chưởng quầy thao thao bất tuyệt.
Giang Tiểu Lâu nghe được một lúc liền nhìn qua nơi khác, rất nhanh, nàng phát hiện một khối hồng ngọc lóng lánh ở trong góc, nhưng đáng tiếc ở một góc của viên ngọc lại có một vết đen. Ánh mắt của nàng khẽ động, vừa muốn hỏi chưởng quầy giá tiền của viên ngọc, đúng lúc này, bên cạnh có người cao giọng nói: “Ta mua khối hổ phách này.”
Giang Tiểu Lâu xoay đầu lại, vị công tử trước mắt tuấn tú sáng sủa, sống mũi cao thẳng, trên mặt mang theo nét cười ung dung tự tại, vô cùng phong nhã.
Tần Tư nhìn Giang Tiểu Lâu, không cười cũng lộ ra tình cảm: “Nếu đã thích, tại sao lại không mua?” Tùy tùng bên cạnh hắn đã trả tiền, hắn cầm khối hổ phách trong tay, tự mình đưa đến trước mặt Giang Tiểu Lâu: “Hổ phách phải phối với mỹ nhân mới có thể phát ra được ánh sáng, trong lòng ta, chỉ có nàng mới xứng.”
Giang Tiểu Lâu hiểu rõ tính tình Tần Tư, vì đạt được mục đích hắn sẽ không chừa thủ đoạn nào. Cho dù là tính cách hay tài hoa, hắn cũng là người đủ để khiến người khác phải ngoái nhìn, bằng không cũng không khiến cho thiên kim của Lưu Ngự Sử “nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm”, không gả cho hắn không được. Nhưng mà người như vậy, ruồng bỏ hôn thê để cưới người khác, còn muốn xem nàng như súc vật mà tống đi, lại ra vẻ đạo mạo, đúng là đồ lòng lang dạ sói, phụ lòng ông trời ban cho hắn tướng mạo đường hoàng.
* nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm: gặp lần đầu đã thích, gặp lần sau thì hoàn toàn yêu.
Giang Tiểu Lâu không thèm nhìn hắn, chỉ tay vào khối ngọc có vết đen ở góc, hỏi: “Ông chủ, khối ngọc này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ sững sờ, vội nói: “Cái này một trăm lượng.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Vốn dĩ ta rất muốn mua khối hồng ngọc này, nhưng ở góc của nó có một vết đen, cái này khiến giá trị khối ngọc tuột dốc không phanh. Vốn dĩ ông có thể bán một trăm lượng, bây giờ chỉ có thể bán ba mươi lượng, đáng tiếc, đáng tiếc.” Giang Tiểu Lâu tiếc nuối nói.
Trên thực tế khối ngọc này bày ra đã hơn một năm, không hề có ai hỏi tới, ông chủ từ lâu đã muốn bán với giá rẻ, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu nói vậy chỉ sợ nàng hối hận, vội vã nói: “Vậy thì bán cho tiểu thư giá ba mươi lượng, tiểu thư đừng đổi ý.”
Giang Tiểu Lâu cong khóe môi: “Ngàn vàng khó mua được thứ yêu thích, hổ phách dù quý giá nhưng không phải thứ ta thích, ta lại thích khối hồng ngọc này hơn.”
Trên mặt Tần Tư hiện vẻ kinh ngạc, nhanh chóng lóe qua, chỉ còn lại ý cười.
Giang Tiểu Lâu bảo Tiểu Điệp lấy ra ba mươi lượng bạc, sau đó cầm khối hồng ngọc rời đi.
Biểu hiện của Tần Tư sau lưng nàng hơi ngưng lại, trong mắt lóe qua một tia hứng thú. Hắn yên lặng nhìn Giang Tiểu Lâu rời đi, theo bản năng đi theo nàng.
Giang Tiểu Lâu mua khối ngọc có tì vết, sau đó mau chóng tìm đến một tiệm mài ngọc, để thợ gia công một lần nữa. Người thợ nhìn thấy khối ngọc, đầu tiên sững sờ, sau đó nói: “Tiểu thư, hồng ngọc này người mua bao nhiêu tiền?”
Tiểu Điệp nhanh miệng trả lời: “Ba mươi lượng.”
Người thợ lắc đầu liên tục: “Tiểu thư, người bị thiệt rồi, khối ngọc này nếu không có tì vêt thì vô cùng đáng giá, nhưng nó lại bị tì vết, bây giờ ngay cả mười lạng cũng không đáng.”
Giang Tiểu Lâu ngẩn mặt dịu dàng cười: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo dặn dò của ta là được rồi.”
Thợ ngọc kỳ quái nhìn Giang Tiểu Lâu: “Một khối ngọc phế thải còn dùng làm gì, cho dù là điêu khắc lại cũng không đáng giá.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn còn chưa rõ nên giải thích: “Nhìn đi, dọc theo đường này điêu khắc thành vây cá, bên này thì khắc hình cái đuôi, còn điểm đen này có phải rất giống mắt cá không?”
Thợ ngọc cẩn thận nhìn kỹ một lúc, không khỏi ngây người, sau đó mừng rỡ: “Đúng, đúng là giống, sao ta lại không nghĩ ra chứ. Được, để ta thử.”
Giang Tiểu Lâu cười: “Vậy thì đa tạ sư phụ, ba ngày sau ta đến lấy.”
Thợ ngọc bây giờ không còn nghe Giang Tiểu Lâu nói gì nữa, hắn được gợi ý tốt, lập tức nhìn chăm chăm khối ngọc, rơi vào suy nghĩ của chính mình. Giang Tiểu Lâu cũng không nhiều lời, xoay người rời khỏi tiệm. Bụng Tiểu Điệp kêu lên hai tiếng, Giang Tiểu Lâu không khỏi cười: “Đói bụng sao?”
Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu: “Tiểu thư, chúng ta về nhà ăn cơm không?”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn sắc trời, cười nói: “Ít khi ra ngoài, không cần vội trở về. Ngươi nói hộ vệ trở về báo với họ, chúng ta sẽ ăn cơm bên ngoài.” Tiểu Điệp nghe thấy thì rất vui vẻ, đánh giá những tửu lâu có thể ăn được. Tửu lâu tầm thường thì tiểu thư không thể đến, phải tìm một nơi thanh nhã, không bị người ta quấy rầy. Vào lúc đang nhìn chung quanh, lại nhìn thấy Tần Tư đi về phia mình, Tiểu Điệp không khỏi nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, tên đáng ghét kia lại đến.”
Giang Tiểu Lâu còn phát hiện sớm hơn nàng, liền thấp giọng dặn dò Tiểu Điệp hai câu, Tiểu Điệp sững sờ lập tức nói: “Tiểu thư yên tâm, nô tì nhớ rồi.”
Tần Tư bước đi nhẹ nhàng, khiến mọi người hâm mộ. Hắn che trước mặt nàng, đặc biệt tuấn tú nho nhã, ý cười nồng đậm: “Nếu không chê, xin mời tới tửu lầu Tần gia dùng cơm.”
Thì ra hắn vẫn ở bên ngoài tiệm ngọc, Giang Tiểu Lâu cười lạnh, nhìn thẳng vào hắn.
“Dĩ nhiên, nếu nàng thấy e sợ, thì không cần.” Thấy nàng cảnh giác như vậy, nụ cười của hắn càng nồng đậm.
“Nếu Tần công tử đã có thịnh tình mời, tiểu nữ từ chối là bất kính.” Giang Tiểu Lâu hờ hững nói, giọng điệu mềm nhẹ.
Trong mắt Tần Tư như có gợn sóng: “Nếu vậy thì chúng ta…”
Hộ vệ phía sau thấy thế, lập tức tiến lên một bước nhìn chằm chằm Tần Tư, Tần Tư chỉ mang theo một tùy tùng, lúc này tùy tùng đó lập tức lo lắng. Giang Tiểu Lâu vẫy lui hộ vệ, nhàn nhạt nói: “Tần công tử, nói chuyện là được, không nên đến gần quá. Dù sao nam nữ khác biệt, để người ta hiểu lầm là không tốt.”
Bàn tay trong tay áo của Tần Tư nắm lại, đến mức nổi gân xanh, trên mặt lại cực kỳ ôn nhu: “Ta chỉ muốn ngồi xuống nói vài câu với nàng, cũng không có ý gì khác. Trước mắt mọi người, ta có thể làm gì nàng?”
Hắn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, đôi mắt lấp lánh, có vẻ đặc biệt bi thương. Giang Tiểu Lâu thấy hắn làm bộ như vậy, cong môi khẽ cười: “Vậy thì mời Tần công tử dẫn đường.”
Tần Tư cùng Giang Tiểu Lâu đi thẳng đến tửu lâu Tần gia, mà lúc này Tiểu Điệp mới hướng về một tên hộ vệ của Tạ gia nói: “Có một lời nhắn, ngươi lập tức chuyển đến Tần phủ, chỉ nói có người muốn nhắn tin đến Tần phủ đại thiếu phu nhân, những cái khác không cần nói gì hết.”
Hộ vệ nghi hoặc nhìn Tiểu Điệp một chút, lĩnh mệnh mà đi. Tiểu Điệp khẽ cười, lúc này mới lặng lẽ đuổi theo Giang Tiểu Lâu.
Tần Tư sắp xếp một gian phòng trang nhã, cửa sổ đều mở ra, hiển nhiên là để cho Giang Tiểu Lâu yên tâm. Phía sau họ có hai tì nữ đang đứng, một người cầm một bầu rượu trong tay, một người chuyên chia thức ăn. Thức ăn rất phong phú, ăn một miếng thì lại dẹp món cũ đi, đưa thêm món mới lên. Các nha đầu trong phòng đi lại bận rộn, trên bàn có không ít món ăn nổi tiếng.
Ánh mắt Tần Tư như nước, liếc về phía nàng: “Hai món này là món đặc biệt của tửu lâu Tần gia. Chân vịt này, là bỏ con vịt lên một tấm thiết bản nóng đỏ, đến khi thiết bản bốc khói, thì có thể cắt thịt ở chân vịt ta, mùi vị vô cùng thơm ngon. Còn món này gọi là “đao cổn lý tích”, bọn ta dùng sữa bò để cho heo ăn, đến khi heo lớn, lại dùng trúc mảnh đâm vào sống lưng của heo sống,mạnh mẽ kéo thịt của nó ra ngoài, khi thịt rơi ra ngoài còn nảy lên, đặc biệt tươi ngon.”
Giang Tiểu Lâu hơi nhíu lông mày, tửu lâu Tần gia trước kia không có những món này, bây giờ không biết học được từ đâu những cách tàn nhẫn như vậy, thật khiến người ta căm ghét.
Lúc này, nha hoàn hầu hạ đem ra một nồi lẩu bốc khói nghi ngút, chung quanh nồi lẩu bày ra mấy chục đĩa nhỏ, chứa đủ các loại gia vị. Tiếp theo một tì nữ khéo léo nâng một cái lồng sắt lên, bên ngoài lồng được che một tấm vải đỏ. Tì nữ tháo tấm vải ra, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy trong lồng là một con khỉ, đầu bị nhốt trong lồng, rưng rưng nhìn mọi người.
Một đầu bếp đi tới, lấy một con dao nhỏ sắc bén ra, lưỡi dao nhanh chóng chuyển động trên đỉnh đầu con khỉ, cạo sạch lông trên đầu, lộ ra lớp da trắng toát. Tần Tư mỉm cười nói: “Món não khỉ này là món mới nổi tiếng, sau khi cắt xương sọ của nó ra thì đổ dầu sôi vào, mùi vị cực kỳ ngon.”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu trầm xuống, Tần Tư nhìn thấy trong mắt, khóe môi mang ý cười.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên buông đũa xuống, ánh mắt nhìn về phía Tần Tư, âm thanh lạnh lùng: “Ta không thích những món này, lập tức mang đi.”
Tần Tư tựa hồ đã dự liệu được, liền cười phất tay bảo người mang khỉ rời đi.
Tần Tư không nói một lời, Giang Tiểu Lâu càng không lên tiếng, cả phòng yên tĩnh đến mức khiến trong lòng người ta thấy căng thẳng.
“Bây giờ nàng đã chịu thừa nhận mình là Giang Tiểu Lâu chưa?”
Giang Tiểu Lâu bỗng nhiên nhắm mắt lại, Tần Tư khẽ nói: “Tại sao vẫn không thừa nhận, ép ta phải ra hạ sách này?”
Nụ cười của Tần Tư vẫn phong lưu như cũ: “Phụ thân nàng tuổi khỉ, cho nên nàng không bao giờ động vào món não khỉ này, bất kể nó ngon lạ cỡ nào, vì đây là phạm húy, ta nói đúng không?”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, không những không giận mà còn cười, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn hắn: “Phải rồi, ngươi hiểu Giang Tiểu Lâu như vậy, làm sao không nhận ra được ta là ai?”
Tần Tư thấy nàng đã thừa nhận, trong lòng xẹt qua một tia mừng rỡ, hắn nhẹ nhàng tiến đền ngồi gần bên cạnh Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, trong lòng nàng đang trách ta, ta biết nàng căm hận ta, nhưng mà nàng phải biết một năm qua ta sống rất khổ sở. Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là ta có lỗi." Âm thanh của hắn trở nên ướt át: “Ta nghe nói nàng đã rời khỏi hầu phủ, bây giờ nàng sống thế nào? Có phải nàng vẫn căm hận ta, nếu là phải, thì ta tình nguyện để nàng đánh mắng… Thật ra ta rất hay nhớ tới nàng, chưa bao giờ quên nàng.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, sắc mặt hơi trầm xuống: “Nhớ tới ta, là cảm thấy ta chưa đủ thảm, hoặc là nghi ngờ Giang gia còn có của cải giấu ở nơi nào đó đúng không?”
Tần Tư sững sờ, lắc đầu cười khổ: “Sao lại nghĩ ta xấu như vậy chứ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấu nội tâm hắn: “Ta cũng không muốn cái người trong ký ức của ta lại trở nên bại hoại như thế, nhưng mọi thứ diễn ra ngay trước mắt, mãi không thể quên.”
Tần Tư một lúc lâu không mở miệng, trong mắt hiện vẻ thẹn thùng, cũng cuồn cuộn sóng ngầm tình cảm: “Tiểu Lâu, làm sai thì phải chấp nhận trừng phạt, bất kể nàng trừng phạt ta thế nào ta cũng không có ý kiến, chỉ cần nàng biết được, mọi thứ ta làm đều vì có nỗi khổ riêng. Thân là con cháu thương hộ, trong triều không ai xem trọng ta, bệ hạ tán thưởng thi từ của ta, chẳng qua cũng chỉ xem ta như một thi nhân hạ tiện. Cái chờ đợi ta sau này chỉ có thể là rời khỏi kinh thành, trở thành mộtvị quan nhỏ không tên tuổi, đừng nói là thấy long nhan, ngay cả phụ mẫu cũng xa cách ngàn trùng. Cho dù như vậy, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới Lưu Yên, nhưng sau này Lưu gia lại lấy an nguy của phụ mẫu và vinh nhục của gia tộc ra bức bách ta…”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, cười gằn trong lòng, nhìn đi, đây chính là Tần Tư, dung mạo phong nhã, khí chất cao quý, lời nói cử chỉ đều là xuất chúng. Vì đạt được mục đích, hắn sẽ hợp lý hóa hành vi của mình, giống như đó là chuyện đương nhiên. Phải, vì tiền đồ có thể vứt bỏ hôn thê, vì lên chức có thể đạp lên cuộc đời và tôn nghiêm của người khác. Một người như vậy, ích kỷ cỡ nào, vô sỉ cỡ nào chứ.
Tần Tư cho rằng Giang Tiểu Lâu hiểu hẳn, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia thâm tình: “ Lúc trước ta không hề có ý đem nàng cho người khác, chỉ là muốn chờ mọi chuyện qua đi là cưới nàng, giữ nàng lại bên cạnh. Chỉ là Lưu Yên không thể khoan dung sự tồn tại của nàng, cố ý tán dương vẻ đẹp và tài hoa của nàng trước mọi người, rồi truyền đến tai Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết, Tiêu Quan Tuyết đích thân đòi người với ta, ta chỉ có thể nhịn đau cắt thịt.”
Rõ ràng là hắn say mê quyền thế, nhưng lại muốn biểu hiện ra chân tình.
Ban đầu Giang Tiểu Lâu cũng từng nghĩ như vậy, đến khi nàng vào Hầu phủ mới biết, đối phương hoàn toàn không biết Giang Tiểu Lâu là ai. Cái gì mà dùng thủ đoạn áp bức, tất cả đều là lý do của hắn, mục đích là muốn dùng Giang Tiểu Lâu quyến rũ Tiêu Quan Tuyết.
Đây chính là lòng người quỷ quyệt, giả dối phức tạp, không đến lúc mấu chốt thì không thể phân biệt được.
Tần Tư, ta sẽ dùng trái tim đen tối của ngươi để cúng tế đại ca của ta ở trên trời. trước mắt Giang Tiểu Lâu lấp lánh hàn quang, nụ cười nhu hòa: “Tần công tử nói chuyện này với ta, là muốn cứu vãn chuyện cũ sao?”