Có Giang Tiểu Lâu cầu xin, khó khăn lắm Tạ Hương mới thoát được trừng phạt, nàng theo Vương Bảo Trân vào phòng, nha đầu vội vã dâng trà, Vương Bảo Trân nhận trà xong đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi nhìn chằm chằm Tạ Hương, phẫn nộ quát: “Quỳ xuống.”
Tạ Hương kinh hãi, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống. Bề ngoài nàng là tiểu thư của phủ, trên thực tế mẫu thân nàng chỉ là tỳ nữ của Vương Bảo Trân, ngày thường Vương Bảo Trân nể mặt nàng, gọi nàng một tiếng tiểu thư, nàng cũng không thật sự dám bày ra bộ mặt tiểu thư.
Ánh mắt Vương Bảo Trân bốc hỏa: “Ai bảo ngươi thu mua Tinh Tinh làm ra chuyện như vậy?”
Trong lòng Tạ Hương oan ức không tả hết, ngày thường nàng kiêu ngạo thành quen, thường lén lút làm chuyện xấu xa, mới nãy bị phụ thân mắng một trận, bây giờ di nương hay thiên vị nàng cũng nghiêm khắc như vậy, không khỏi đỏ mắt, nước mắt chảy ào ào, ngoài miệng lại nói: “Di nương, nha đầu đó mấy ngày nay được sủng như vậy, tại sao con không được động vào ả, chẳng qua chỉ do Tinh Tinh vụng về thất bại thôi, con cũng chỉ vì nghĩ cho chúng ta….”
Đúng lúc Tạ Nguyệt vén rèm lên đi vào, nghe xong lời này, trên mặt chỉ lộ ra biểu hiện tiếc nuối thất vọng.
Vương Bảo Trân rầm một tiếng ném chung trà lên bàn, âm thanh lạnh lẽo: “Nha đầu ngu ngốc này, không lẽ ta không kiêng kỵ Giang Tiểu Lâu đó sao? Nhưng bao lâu nay lúc nào ta cũng phải cung kính với ả, nhường nhịn ả, đều là vì cái gì, lẽ nào ngươi không biết?”
Tạ Hương ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Là…vì phụ thân.”
Vương Bảo Trân thở dài một hơi: “Đúng, còn có phụ thân của ngươi ở đây, thì cho dù ngươi không ưa Giang Tiểu Lâu đến mấy cũng phải nhịn.”
Nước mắt Tạ Hương rơi xuống càng dữ.
Vương Bảo Trân thấy Tạ Hương run rẩy cả người, không khỏi thở dài, liếc mắt ra hiệu với Tạ Nguyệt, Tạ Nguyệt lập tức dịu dàng tiến lên nâng nàng dậy, lau nước mắt cho Tạ Hương: “Nha đầu ngốc, có nghe thấy lời của Giang Tiểu Lâu nói lúc nãy không, ả không cần tài sản Tạ gia, muội cần gì phải đưa đầu ra chịu đánh.”
Nước mắt Tạ Hương mông lung, nghe xong lời này thì hai mắt tỏa sáng: “Nhưng…có thể tin được không?”
Gương mặt kiều mị của Vương Bảo Trân xuất hiện nụ cười nhạt: “Đã nói trước mặt mọi người, thì không thể hối hận.”
Tạ Hương lập tức vui vẻ.
Tạ Nguyệt vỗ vỗ lên người nàng, vẻ mặt oán trách: “Muội đó, lần trừng phạt này muội phải nhớ kỹ, còn có lần sau thì di nương cũng không giúp được muội.”
Tạ Hương gật đầu liên tục, nhưng vẫn còn chút lo lắng: “Bên phía phụ thân…”
Vương Bảo Trân khẽ mỉm cười, ngón tay nhỏ dài chỉ vào trán đối phương: “Ta sẽ tìm cách nói giúp cho con, an tâm đi.”
Tạ Hương nghe vậy, lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Sau khi Giang Tiểu Lâu tuyên bố trước mặt mọi người là không cần tài sản Tạ gia, một lần nữa Tạ gia khôi phục lại yên tĩnh. Ban đầu đám người Tạ nguyệt có chút lúng túng, nhưng dần dần cũng thoải mái hơn. Vì không còn xung đột lợi ích, tất cả mọi người cũng không theo sát Giang Tiểu Lâu nữa, có lúc cũng mặc kệ nàng đi đâu làm gì.
Ngày tháng thoi đưa, sắp đến mồng 10 tháng 10 rồi.
Tần Tư đi cùng Tần phu nhân dâng hương, có vài nữ quyến cùng đi dâng hương đều ngắm nhìn Thám hoa lang này từ xa. Tuy hắn đã có thê tử, nhưng rất tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đường viền rõ ràng. Thân hình hắn cao gầy, sống lưng thẳng tắp, trên mặt luôn mang vẻ cười ung dung tự tại, giống như tiên nhân trong tranh, phong nhã cực điểm, làm cho mọi người ngắm đến ngây ngốc.
Tần Tư thấy vậy liền chủ động đi ra hậu viện. Khi đi theo tiểu sa di dẫn đường hướng dẫn hắn tham quan cảnh sắc, hắn đột nhiên ngẩn người.
Một nữ tử áo tím trẻ tuổi đang ngồi ở chòi nghỉ mát, trước mặt có một bàn cờ, vốn là đang cúi đầu suy ngẫm không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn. Làn váy nàng trải rộng như hải đường mới nở, vòng eo mềm mại, có một loại phong tình đặc biệt, đôi mắt đẹp đang cúi thấp không biết suy nghĩ gì.
Một luồng ký ức từ trong đầu hiện lên, không ngừng cuồn cuộn xoay quanh, lượn lờ, quất quýt, cuối cùng tụ hợp thành hình ảnh một nữ nhân mỹ lệ, sáng sủa, nhẹ nhàng lơ đãng trước mắt hắn…
“Tiểu Lâu…” hắn lẩm bẩm như thở dài.
Chỉ đứng từ xa nhìn nàng, bàn tay hắn đã túa đầy mồ hôi. Hai mươi năm qua đây là lần đầu hắn có cảm giác này, một cảm giác kíchđộng không tên.
Không chút nghĩ ngợi, hắn bước nhanh lên trước, nắm chắc vai nữ tử đó, âm thanh run run: “Tiểu Lâu…”
Nữ tử khiếp sợ xoay người lại, Tần Tư nhìn thấy một gương mặt xa lạ, tuy rằng hoa nhường nguyệt thẹn như nhau nhưng lại là xa lạ. Trong lòng hắn có một trận thất vọng, lập tức lùi về sau nửa bước, tràn ngập áy náy nói: “Xin lỗi cô nương, ta nhận lầm người.”
Cô gái trẻ đứng lên, kinh hãi nhìn hắn, thấy hắn ngoại hình phong nhã, thái độ ôn nhu, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Công tử, lần sau xin đừng lỗ mãng như vậy, sẽ dọa người khác.”
Trong lòng Tần Tư thở dài, trên mặt vẫn mỉm cười xin lỗi lần nữa.
Nữ tử cười cười, vừa định nói gì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tỷ tỷ, thì ra tỷ ở đây.”
Âm thanh trong veo êm tai, giống như lục lạc đung đưa trong gió, ôn nhu quyến rũ, khiến lòng hắn rung động.
Một cô gái áo hồng nhẹ nhàng lướt đến, cằm đầy đặn, đôi mắt thu thủy, nụ cười ôn nhu, nhan sắc diễn lệ, tuy không mị hoặc chúng sinh, nhưng có nét phong hoa tuyệt đại không ai sánh bằng. Tần Tư nhìn đến ngây ngốc, hoa mắt mê mẩn.
Nữ tử áo hồng đi qua bên cạnh hắn, đôi mắt tỏa sáng, lộ ra một chút xa lạ và kinh ngạc. Đó là đôi mắt nhìn người lạ, sắc bén như một lưỡi đao cắt thẳng vào lòng Tần Tư, mơ hồ đau nhói, rồi lại mang theo một mùi vị ngọt ngào quái lạ.
Trong chớp mắt, chuyện cũ hiện về ào ào như cơn sóng lớn, khiến lòng hắn tràn đầy nhu tình, chỉ muốn tiến lên ôm nữ tử đó vào lòng. Nhưng hắn vừa đến gần, nữ tử đó đã lướt qua, hướng về một nữ tử khác cười nói: “Tỷ tỷ, cuối cùng đến lượt tỷ mời đại sư xem tướng rồi, mau đi.”
“Thật sao?” Trên mặt Ly Tuyết Ngưng lộ ra vui mừng nói: “Tiểu Điệp, ở lại đây trông chừng, ta sẽ quay lại ngay.” Nói xong nàng mỉm cười gật đầu với Tần Tư, nhẹ nhàng rời đi.
Tần Tư đứng tại chỗ, trong đầu chỉ còn hình ảnh đôi mắt sáng rực của cô gái áo hồng, là nàng sao, chính là nàng. Rõ ràng dung mạo tương tự, nhưng khí chất lại như hai người hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, nhưng lại không có sức quyến rũ quyến rũ thế này. Huống chi, Giang Tiểu Lâu đã chết rồi làm sao sống lại được. Không lẽ nữ tử trước mắt chỉ là người giống người, nhưng trên đời sao lại có người giống nhau đến vậy?
Thấy đối phương đã ngồi xuống, hắn trái lo phải nghĩ, thật sự không nhịn được nữa, tiến lên mỉm cười nói: “Tiểu thư có nhã hứng này, sao không gọi ta cùng đánh cờ?”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười lạnh, trên mặt lại hết sức bình tĩnh, chỉ nhất mắt lên liếc nhìn hắn, lại buông mắt xuống nhìn bàn cờ.
Lúc này, trong lòng nàng chợt nhớ lại, trước kia Tần Tư có thói quen mỗi sáng sẽ uống một chung trà Thiết Quan Âm thượng hạng. Bản thân mình mỗi ngày dậy sớm ra vườn hứng sương pha trà; Tần Tư thích ăn uống thanh đạm, mình không ngại thân phận tự mình xuống bếp, nấu cháo đậu xanh, cháo bạch ngọc, cháo gạo đen, thậm chí đến quán ăn nổi tiếng ở kinh thành để mua thức ăn; Tần Tư bị đau đầu, mình liền tìm đủ cách phân ưu với hắn… Mình toàn tâm toàn ý, chỉ đổi lại một nam nhân tuyệt tình. Tần Tư ơi Tần Tư, ta mới là hôn thê đường đường chính chính của ngươi, nếu ngươi không thích ta, cứ nói rõ là được, cần gì phải tuyệt tình như vậy.
Tần Tư không ngờ nàng lạnh nhạt như vậy, cũng không tức giận, chỉ ngồi xuống đối diện nàng, giọng điệu thăm dò: “Vị tiểu thư này, chúng ta đã quen nhau từ trước đúng không?” Ánh mắt của hắn sâu thẳm, gương mặt tuấn tú hiện ra vẻ ôn nhu khác thường.
Cuối cùng Giang Tiểu Lâu dừng con cờ trong tay, ngẩn đầu liếc mắt nhìn hắn. Nam tử trước mắt tóc đen như mực, mắt sáng như sao, quý khí bức người, công bằng mà nói, hắn là một mỹ nam tử hiếm thấy. Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, có thể làm vô số thiếu nữ đỏ mặt. Đáng tiếc bây giờ nàng lại thấy hắn không có chút sức hấp dẫn nào.
Đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của Giang Tiểu Lâu, Tần Tư không nhịn được hỏi: “Ta thật sự cảm thấy nàng giống như một vị cố nhân của ta.”
Vẻ mặt hắn ôn nhu, giọng điệu trìu mếm, đôi mắt sâu không thấy đáy dập dờn tình ý, hắn đang lấy lòng nàng, cẩn thận dịu dàng, điều trước nay chưa từng có.
Giang Tiểu Lâu không khỏi thấy buồn cười, có tình nghĩa mới gọi là cố nhân, thù sâu như biển phải gọi là cừu nhân mới đúng. Nhưng mà, nàng chỉ cười nhạt, vẻ mặt hững hờ: “Công tử nhìn lầm rồi, ta chưa từng gặp huynh.”
Nàng nói vô cùng lạnh lùng, dĩ nhiên Tần Tư không tin, ánh mắt của hắn nhìn thẳng nàng, từ từ trở nên lạnh lẽo: “Không, nàng là Giang Tiểu Lâu.”
Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Huynh có ý gì?”
Tần Tư trịnh trọng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chúng ta lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, cho dù nàng biến thành bộ dạng gì ta cũng không quên…” Hắn vừa nói chuyện vừa tìm kiếm nơi gương mặt nàng, cuối cùng tìm được cảm giác quen thuộc.
Giang Tiểu Lâu bỏ lại quân cờ, ánh mắt lạnh lẽo: “Vị công tử này có biết mình đang nói gì không?”
Thấy gương mặt thanh lệ lạnh đến mức không có một chút tình cảm, coi hắn là người xa lạ, hắn phải cố đè nén lửa giận vô hình, nhìn thẳng nàng: “Tiểu Lâu, ai cũng có thể nhìn lầm, chỉ có ta là không.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ trào phúng, chỉ lẳng lặng nâng chung trà lên, làm ngơ hắn.
Tần Tư sầm mặt lại, nhưng hắn là người rất tâm cơ, đầu óc xoay chuyển, nhẹ đưa tay ra đột ngột nắm lấy tay trái Giang Tiểu Lâu.
Động tác này cực kỳ thân mật, trong chớp mắt Giang Tiểu Lâu lạnh mặt, nhìn hắn đầy xa cách.
Tần Tư ngẩn người, hôn thê của hắn dù rất xinh đẹp, nhưng chưa từng có biểu hiện vừa quyến rũ vừa lạnh lùng như vậy, giống như thần nữ ở trên cao, dùng ánh mắt hững hờ nhìn hắn. Xưa nay đều là nàng phí hết tâm tư làm hắn vui vẻ, nhưng giờ mọi thứ đảo ngược, hắn như muốn nằm rạp xuống chân nàng cầu được nàng ngó đến.
Hắn tưởng mình sẽ nổi giận, nhưng không, thậm chí ánh mắt kia khiến hắn thấp thỏm. Theo bản năng hắn nắm lấy tay nàng ôn nhu nói: “Tiểu Lâu, nàng đúng là Tiểu Lâu, nàng là Tiểu Lâu đúng không? Xin nàng nói với ta, nàng là hôn thê của ta, là Tiểu Lâu của ta.”
Thám hoa lang kiêu căng tự mãn lại thấp giọng năn nỉ nàng như vậy, người khác nhìn thấy sợ là sẽ trợn mắt há mồm.
Tiểu Điệp bừng bừng nổi giận, Giang Tiểu Lâu liếc mắt ra hiệu với nàng phải bình tĩnh, nàng không chút biến sắc rút tay ra, đứng lên lùi về sau một bước, che giấu vẻ căm ghét trong mắt, chỉ lạnh lẽo nói: “Công tử hiểu lầm thật rồi, ta không quen biết huynh.”
Tần Tư vẫn gắt gao nắm chặt, cũng đứng lên bước tới trước một bước: “Tiểu Lâu, nàng chỉ giả vờ không quen biết ta, nàng thay đổi thật rồi, thay đổi đến nỗi ta không nhận ra nữa.”
Hắn không nhận ra nàng? Nghĩ lại, chẳng lẽ nàng nhận ra hắn sao…
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu tỏa sáng khiếp người “Công tử, nếu còn vô lễ như vậy, ta sẽ gọi hộ vệ đuổi ngươi đi.”
Tần Tư mê muội chìm vào đôi mắt đó, nhưng lại không biết vòng xoáy đó sâu bao nhiêu. Hắn thất thần trong nháy mắt, lẩm bẩm nói: “Tại sao nàng lại biến thành như vậy, rốt cuộc nàng là ai…”
Tần Tư là người kiêu ngạo, chưa từng luống cuống trước mặt người khác. Nhưng Giang Tiểu Lâu là một nữ tử rất đặc biệt…
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng liếc nhìn vẻ nghi hoặc và kích động của đối phương, chỉ nhẹ giọng nói: “Công tử, xin buông tay, nếu để người ta biết đường đường là Tham hoa lang ở đây đùa giỡn dân nữ, cẩn thận đường làm quan của huynh.”
Tần Tư nghe xong câu này sắc mặt đại biến, bàn tay chợt lỏng ra, Tiểu Điệp không nhịn được nữa, bước tới đẩy mạnh một cái, Tần Tư không kịp phòng bị nên phải lùi ra sau nửa bước, cười lạnh nói: “Được, tốt lắm, còn dám uy hiếp cả ta.”
Giang Tiểu Lâu hững hờ nhìn hắn: “Đó là vì huynh vô lễ trước.”
Chưa từng có ai chọc giận được hắn, ánh mắt khinh thường của nàng lại làm hắn nổi giận.
Tần Tư cảm giác như không thở nổi, hắn nhìn nàng, nàng càng ung dung thì hắn càng kích động, phẫn nộ trong lòng càng bốc lên dữ dội.
“Nàng biết ta là ai, nhất định nàng là Tiểu Lâu.” Hắn nói ra vài chữ.
“Vốn là nghe nói Thám hoa lang ở hậu viện, còn muốn chứng kiến phong thái, nhưng không ngờ lại lạ kẻ không biết liêm sỉ như vậy.” Giang Tiểu Lâu biểu hiện dáng vẻ vô cùng chán ghét hắn, nhàn nhạt nói với Tiểu Điệp: “Đi thôi.”
Nhưng Tần Tư lại cản trước mặt nàng.
"Tại sao?"
Từng chữ hắn phun ra như đang đè nén bên trong phổi, từng chữ thấu xương.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, ánh mắt mỹ lệ như lấp lóe ánh đao: “Bởi vì ta chưa từng quen biết huynh.”
Tần Tư nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, vẫn kiên trì: “Không, nàng là Giang Tiểu Lâu, vị hôn thê của ta.”
Giang Tiểu Lâu cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi không lưu luyến.
Giang Tiểu Lâu là một người đặc biệt, nàng đã giúp hắn đạt thành giấc mơ của hắn.
Hắn từng thật lòng thương tiếc Giang Tiểu Lâu, nàng là người mỹ lệ ôn nhu thông tuệ, dù là cầm kỳ thi họa, hay là trí tuệ, đều không làm hắn xấu hổ. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn và nàng là một đôi trời sinh, ngay cả hắn cũng cho rằng nàng đủ để xứng với hắn.
Nhưng sau đó hắn đỗ Thám hoa, từ thương hộ trở thành quan. Trong lòng hắn kiêu ngạo, nhất định phải đại triển hùng đồ. Nhưng hắn hoàn toàn thất vọng, những người kia không để ý đến tài năng của hắn, bọn họ ở sau lưng khinh bỉ hắn xuất thân thương hộ hạ tiện. Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy.
Tiện dân, thương hộ, dấu ấn này cả đời hắn không thoát được. Dần dần hắn căm hận thân phận của mình. Nhưng hắn không thể chọn cha mẹ, nên chỉ có thể chọn đi con đường khác, cưới được nữ nhi nhà tôn quý. Vốn dĩ hắn có thể bỏ qua Giang Tiểu Lâu, hoàn toàn không cần phải tàn nhẫn như vậy. Nhưng mà, muốn trèo cao thì phải liều lĩnh, nữ nhân này mỹ lệ ôn nhu, hoàn toàn hơn những kẻ son phấn thô tục khác, tuyệt đối là một lễ vật cực tốt.
Bình tĩnh phán đoán tình thế, không chút do dự lợi dụng, nhẫn tâm tuyệt tình đẩy nàng vào vực sâu, hắn nắm chặt mọi thứ có thể lợi dụng được.
Sau đó, hắn thường tỉnh lại từ trong mộng, hoài niệm đôi mắt đen bóng thiện lương ngây thơ của nữ tử đó. Nàng yêu hắn, chân thành, chờ đợi trở thành tân nương của hắn, nhưng hắn lại trói nàng lại đưa vào phủ Tử y hầu. Với cá tính của nàng, sẽ không chịu được lâu, đời này sẽ không thể gặp lại nữa. Cho nên hắn mới không kiêng kỵ mà tưởng nhớ nàng, thậm chí có thể nói hắn không phải chỉ hoài niệm Giang Tiểu Lâu trước kia, mà chỉ là hoài niệm một điểm nhấn từng lướt qua cuộc đời hắn.
Điều không thể tin được là nàng lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Khóe môi châm biếm, ánh mắt quyến rũ, thái độ với hắn lạnh như đá, nàng đã thay đổi thành một người khác.
Sợ hãi mãnh liệt xông lên đầu, trong nháy mắt trở nên rất rõ ràng. Nhưng hắn cũng nhận ra được, bên cạnh sợ hãi còn có một cảm giác hưng phấn mơ hồ, sự hưng phấn bùng cháy trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Nàng đã trở về, cuối cùng đã trở về, hắn không thể nào ngờ tới. Đây là sự thật vừa khiến người ta hoảng sợ, vừa khiến người ta thấy cuồng loạn.