Thẩm Quát ngẫm nghĩ, là một hoàng tử ăn ngự thiện từ nhỏ để lớn lên, chắc chắn khẩu vị của Tô Nguyệt Cẩm sẽ cực kì xoi mói, không những vậy, khung cảnh xung quanh nhất định phải vô cùng tao nhã, xa hoa.
Chỉ có thế mới xứng được với thân phận hết sức tôn quý của ngài ấy. Ôm sáu mươi lượng bạc bổng lộc vừa được cấp, trong lòng ông thấp thỏm không yên, chỉ lo không trả nổi tiền cơm. Đương nhiên, làm sao ông dám để Đoan Vương gia ăn một bữa cơm rau dưa được chứ, dù người ta đã nói là mời khách, bạc này vẫn ông phải giành mà trả. Khi đứng trước kinh thành đệ nhất lâu, ánh mắt lướt tới ba chữ Ngọc Cẩm Hiên, cả người Thẩm Quát đều run rẩy. Ăn xong bữa cơm này, đừng nói là bổng lộc của ông, có lẽ tiền tiết kiệm, tiền tặng quà cũng phải dùng sạch bách. Ông há miệng chần chừ, muốn nói: “Điện hạ, nghe nói nơi này đổi đầu bếp rồi, hay là chúng ta tới nơi khác thử xem.” Ngờ đâu Tô tiểu thiên tuế không hề có ý định đi vào tòa nhà kia, mà lại vòng qua tửu lâu, đi vào ngõ nhỏ.
Đó là nơi rất nhiều dân thường tới dùng cơm, bên trong có đủ các loại quầy ăn bình dân, tiếng thét gào không ngừng văng vẳng bên tai. Đừng nói là nhã các, ngay cả cái bàn cũng vô cùng cũ nát.
Nam nhân cường tráng mặc bộ quần áo ngắn cũn trên người, thỉnh thoảng bưng bát qua lại bên cạnh họ. Mùi thức ăn nồng đậm thơm lừng tràn ngập trong ngõ hẻm, mang theo không khí náo nhiệt chỉ có ở phố phường. Thẩm Quát cứ tưởng Tô Nguyệt Cẩm chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, nhưng ngài ấy lại ngựa quen đường cũ đi tới trước một gian hàng cơm thịt kho. Chủ sạp là một phụ nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, người mặc áo vải lam nhạt màu sạch sẽ, nhìn thấy họ đi tới thì vui vẻ vẫy chào, hẳn là quen biết.
“Tô tướng công đến rồi à, lâu rồi không gặp, nhanh vào trong ngồi đi.” Bà thu dọn lại bàn tận cùng bên trong, cầm khăn lau cẩn thận. “Hôm nay vẫn như trước nhé, thêm một phần canh rau xanh?”
“Ừm.” Tô Thiên Tuế hiền hòa gật đầu, “Thêm một phần móng giò, cho nhiều tương chút, hầm lửa nhỏ, lát nữa ta muốn mang về.”
Đây là khẩu vị của Thẩm Hành. Thẩm Quát ngu ngơ đứng trước cửa sạp hàng, nhiều lần day day huyệt thái dương mới khẳng định lại với bản thân Thiên Tuế gia quả thật đang định “Dùng Thiện” ở nơi này.
Lần này chắc là đủ bạc rồi, nhưng mà, hắn cúi đầu nhìn trang phục trên người mình.
Chẳng lẽ Đoan Vương gia chú ý đến trang phục của ông, lo ông đến tửu lâu sẽ không thoải mái, cho nên mới đi tới nơi này? Ông có thể quay về thay đồ mà, sao lại khiến Vương Gia phải ăn ở sạp hàng bên ngoài được. Như thể biết ông đang suy nghĩ điều gì, Tô Nguyệt Cẩm ung dung nhìn ông nói: “Cơm ở đây ngon hơn trong cung nhiều, chờ ăn xong khanh sẽ biết.”
Bà chủ mang cơm lên rất nhanh, hai bát cơm tẻ nóng hổi bốc khói nghi ngút được rưới một lớp tương thịt đầy, mùi tương thơm nức mũi, khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.
“Nếm thử xem thế nào.” Tô Nguyệt Cẩm cầm đũa lên, ăn rất tự nhiên, làm cho Thẩm Quát cũng bỏ hết vẻ câu nệ của mình.
Một tô cơm nhà đơn giản, không xa xỉ, không tinh xảo, nhưng lại là bữa cơm thơm ngon nhất Thẩm Quát được ăn trong suốt mấy ngày nay.
Tô Nguyệt Cẩm nói:
“Lâm nhị gia đã mở sạp hàng này ở kinh thành được mấy chục năm, hai người cũng có chút ít bạc, nhưng họ không muốn đổi sạp hàng thành cửa hàng. Họ không thích hầu hạ quan to hiển quý, chỉ thích ở trong ngõ hẻm không có gì đặc biệt này thôi. Thỉnh thoảng đùa vui cùng láng giềng, nói chuyện thoải mái tự nhiên. Không cần nịnh bợ ai, cũng không cần phải cố sức lấy lòng ai. Cuộc sống như thế, rất thực tế, ta thích nơi này.”
Thẩm Quát vẫn hằng tưởng Đoan Vương điện hạ là một người không đáng tin cậy. Mặc dù ngài ấy có tài năng, sách lược xử lý triều chính cũng rất khiến người ta bái phục, nhưng những điều đó cũng không thể che đi sự bốc đồng trong con người ngài ấy. Con cháu Hoàng thất luôn tùy tiện, điều này vốn bắt nguồn từ thân phận quý giá ưu việt của chính họ mà thôi. Bao nhiêu người ngoài mặt khen nhau, trong lòng vẫn lặng lẽ thêm một câu rằng, “Nếu như hắn không phải nhi tử của thánh thượng...”
Nhưng hôm nay Thẩm Quát lại cảm thấy, nếu như Tô Nguyệt Cẩm không phải là nhi tử của thánh thượng, ngài ấy cũng vẫn sẽ sống tùy tính như lúc này, ngài ấy chỉ là, có thói quen tự làm chủ cuộc sống của mình mà thôi.
“Thật ra ta là người rất dễ chung sống.” Đột nhiên Tô Thiên Tuế nhìn ông rồi nói. Thẩm Quát tán đồng gật đầu. Đúng là Vương gia hiền hòa hơn so với ông tưởng tượng. “Hơn nữa, ta cũng rất biết chăm sóc người khác.” Thẩm Quát lại gật đầu.
“Vì thế nếu A Hành gả cho ta, ngày tháng trôi qua đương nhiên sẽ vô cùng thư thái.” Đầu Thẩm Quát theo quán tính lại gật xuống. Tâm tình của Tô Tiểu Thiên Tuế cực kì phấn khởi nhìn ông.
“Gần đây ta đang định thổ lộ, nhưng A Hành cứ không muốn gặp ta, cho nên ta mới tính sử dụng ít thủ đoạn nhỏ, cần khanh phối hợp.”
Ngài có thể nói chuyện tự nhiên hơn chút nữa không? Nước mắt Thẩm Quát lã chã nhìn Đoan Vương điện hạ đối diện: “Cái này, việc này...”
“Việc này không khó.” Hắn cười như tranh, “Ông chỉ cần thuyết phục A Hành đến quý phủ của ta làm cơm là được.” Hắn chỉ cần thời gian để làm cho nàng cảm động mà thôi.
Thẩm Quát không biết phụ thân nhà người ta có phải trải qua những việc này hay không, nhưng ông thật sự quá phục rồi. Nào có phụ thân nhà ai lại liên hợp với “người ngoài” đi tính kế nữ nhi của mình.
Hơn nữa, ông nghiêm mặt nói: “Điện hạ, trước đây A Hành từng có hôn sự với con nhà thừa tướng, chắc ngài đã từng nghe qua. Tuy Thẩm Quát chỉ là một lễ quan nho nhỏ, nhưng thần không hề có lòng dạ trèo cao. Tính tình Hành Hành lỗ mãng, không biết cách xử sự khôn khéo, để nó làm thiếp sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho ngài.”
Thật lòng ông chẳng muốn vào một ngày nào đó, mình nhận được tin tức rằng, trong cơn tức giận khuê nữ nhà mình đã đánh chính phi, hoặc là đốt luôn hậu viện vương phủ.
Ông cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, không chịu nổi những dằn vặt như vậy nữa. Dường như đã sớm đoán được lý do này, Tô Thiên Tuế chống cằm, rất thản nhiên đáp lại: “Đúng là A Hành không thể làm thiếp được, cho nên ta muốn nàng làm thê tử của ta.” Thẩm Quát nghĩ, có lẽ ông lớn tuổi quá rồi, tai điếc luôn rồi, nên trở về uống thuốc thôi. Cái này là chuyện không thể nào.
Tô Thiên Tuế đưa tay lên giúp ông lau mồ hôi trên thái dương, không khuyên tiếp mà lại kể với ông một câu chuyện khác. Giữa hẻm nhỏ ồn ào, không ai nghe được công tử tuấn tú với vẻ mặt dịu dàng kia đang nói điều chi, họ chỉ biết người đàn ông trung niên gầy yếu kia khiếp sợ nhìn lại hắn, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Thẩm Quát mang theo một suất cơm thịt heo về nhà, Thẩm Hành đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây thoải mái nhai đậu phộng. Nhìn thấy ông tới gần thì nghiêm mặt hỏi: “Cha lại đi ăn cơm rau dưa à? Sao quay về sớm thế? Có gói đồ ngon mang về không cha?” Thẩm Quát nhìn đậu phộng chưa kịp lau sạch trên mặt khuê nữ nhà mình, gật gật đầu, mặt mày quái dị nói: “Có mang, không phải con thích ăn cơm móng giò nhất à?”
“Cơm móng giò à!!!” Nàng vui vẻ reo lên, nhảy tới, thỏa mãn nói: “Con thích ăn cái này nhất, sao cha biết cho thêm nước tương thế?”
Ông không biết, là một người khác biết. Hình như ông cũng chưa từng chú ý xem nữ nhi mình thích điều gì. Thẩm Quát suy tư nhìn Thẩm Hành.
“Con thích là tốt rồi.”
“Trưa ngày mai, con tới Đoan Vương phủ một chuyến đi, Vương Gia muốn con qua làm cơm.”
Làm, làm cơm?! Thẩm Đại tiểu thư khó khăn nuốt miếng cơm xuống cổ, suýt nữa thì nghẹn chết...