Xui Xẻo Thì Xui Xẻo

Chương 8

Nhờ phúc của sư huynh Phan Khổng, hắn đã ra lệnh cho không ít đệ tử mang toàn bộ đồ đạc ta cần vào hang. Có điều đồ đạc quá nhiều, nên ta chỉ có thể bảo Điển Mặc dọn dẹp cái đống vật phẩm chất cao như núi đó, lấy ra những dược liệu cần thiết, hoặc có lẽ nên nói là nguyên liệu nấu ăn cần thiết.

Ta thân là sư phụ đương nhiên cũng không rảnh rỗi, ở bên cạnh lau chùi cái chum đựng gạo cao to gần bằng chiều cao thân người.

“Sư phụ, mọi thứ đã lấy ra đây rồi.” Điển Mặc quay lại thấy ta đang chiến đấu với cái chum đựng gạo thì hỏi: “Sư phụ, ngươi đang làm gì vậy?”

Ta thở phì phò, đổ hết trứng gà, bột mì và các thứ khác vào trong: “Ta đang giúp ngươi đây! Chưởng môn sư huynh đã nói rồi, ngươi phải bôi thuốc lên khắp toàn thân mới được.”

“Cho nên?”

“Nếu nhưbôi bằng tay, khó tránh khỏi có chỗ bị bỏ sót. Ta đã nghĩ kỹ, đổ hết thuốc vào trong chum này, trước hết ngươi ngâm mình vào đây, sau lại ngâm vào suối nước nóng, rất tiện lợi, mà cũng đảm bảo không sơ sót.” Ta cầm lấy một cây gậy dài quấy đều, sau đó đổ thứ thuốc trong bình mà Vu Kính đưa, quả nhiên, hỗn hợp lộn xộn trong chum lập tức biến thành màu đỏ.

Điển Mặc nở nụ cười: “Sư phụ, thật ra ta không thấy phiền chút nào, nếu như bôi một lần mà còn sót, ngươi lại bôi thêm lần nữa giúp ta, càng nhiều càng tốt, không phải sao.”

Ta liếc hắn một cái: “Sư phụ ta làm gì có kiên nhẫn để từ từ bôi thuốc cho ngươi, cởi quần áo nhảy vào đi!”

Điển Mặc lầm bầm vài tiếng, có vẻ bất mãn, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, lộ ra da thịt đen như mực. Thật ra, ngoại trừ màu da của hắn quá khủng khiếp, dáng người này quả thật không tệ nha! Hay là ta cũng chạy bộ vài vòng cải thiện vóc dáng của mình nhỉ?

Ta còn đang suy nghĩ, Điển Mặc đã cởi sạch sẽ, nhìn vào trong chum thuốc, chậc lưỡi hai tiếng: “Màu sắc gì ghê quá!”

“Vẫn đẹp hơn nước da của ngươi đấy!” Ta công bằng đáp lại hắn một câu.

Điển Mặc quay đầu mỉm cười: “Sư phụ, ta đã chuẩn bị xong rồi. Nhờ sư phụ lấy bảo ngọc ra giúp.”

Đúng rồi, Vu Kính quả thật có nói dùng bảo ngọc gì đó để đè ép yêu độc, mà mảnh bảo ngọc màu đỏ đeo ở cổ hắn đúng là vô cùng nổi bật trên làn da đen kịt, chắc hẳn chính là thứ Vu Kính nhắc đến.

Ta cầm lấy mảnh bảo ngọc, hắn hít sâu một hơi, ngoan ngoãn cúi đầu, để ta có thể gỡ khỏi đầu hắn.

Toàn bộ mảnh ngọc trong suốt, toả ra ánh sáng đỏ lấp lánh rực rỡ, có điều, dùng ánh mắt hiện tại của ta đánh giá, bảo ngọc này ban đầu chỉ là một vật bình thường, có thể toả ra ánh sáng thần kỳ như vậy, nhất định là vì pháp thuật: “Mảnh ngọc này…” Ta ngẩng đầu lên, định hỏi Điển Mặc, thế nhưng vừa nhìn đã giật mình đến độ nuốt xuống toàn bộ những lời muốn hỏi.

Mặt của Điển Mặc bị bao phủ bởi một tầng băng mỏng, ngay cả cơ bắp trên người hắn cũng toả ra hơi sương lạnh buốt, đầu tóc có vô số vụn băng bám vào.

Điển Mặc cắn chặt môi, ***g ngực phập phồng dữ dội, dường như đang phải chịu đựng đau đớn vô cùng. Thấy được ta đang nhìn, hắn liền ngẩng đầu lên miễn cưỡng nói: “Sư phụ, ta không sao, mau bắt đầu thôi.”

Nói xong, hắn bước về phía chum thuốc. Mỗi một bước đi đều khó khăn như đang bước trên núi đao biển lửa, cơ bắp không ngừng co rút lại, có vẻ thống khổ vô cùng. Mỗi cử động của hắn đều khiến cho tầng băng bám trên cơ thể nứt ra, xé rách da thịt, máu rơi xuống từng mảng, vết thương lập tức bị kết băng, rồi lại vỡ ra, xé rách, rơi xuống, mặt đất vương vãi đầy những mảnh băng máu, tức khắc lại bị nhiệt độ toả ra từ suối nước nóng làm tan chảy thành máu loãng, khiến ta cảm thấy thật không nhẫn tâm nhìn. Ta bước lên trước mấy bước, bế hắn lên, trời ạ, ta đang bế cái gì thế này, cách một lớp quần áo mà vẫn cảm thấy những chỗ tiếp xúc lạnh như dao cắt.

Hắn nhìn ta, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, lớp da đóng băng bởi vì cơ bắp co rút mà lại nứt ra, máu phần thì đóng băng phần thì trộn lẫn với vụn băng rơi xuống, thật khiến người ta sợ hãi. Hắn như muốn nói gì đó, thế nhưng không sao mở miệng được.

Ta cố gắng bình tĩnh, định nói vài lời động viên hắn, rốt cuộc lại thốt ra: “Ngươi rất may mắn rồi đấy, ngay cả vợ ta ta còn chưa được ôm, đã ôm ngươi.”

Cơ thịt trên mặt Điển Mặc khẽ nhúc nhích, hình như hắn muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn cười không được.

Ta thả hắn vào trong chum, khoảnh khắc tiếp xúc với thuốc, thân mình hắn liền chấn động dữ dội, trượt khỏi tay ta, cả người rơi vào chum thuốc, chìm nghỉm!

Ta sửng sốt một lát mới giật mình phản ứng, có lẽ hắn đứng không vững, như thế này còn không phải chết ngạt sao! Ta ở mép chum thò tay xuống mò hai vòng, nhưng không vớt được gì cả, xem ra hắn đã chìm xuống đáy rồi! Không còn cách nào khác ta chỉ có thể nhảy vào, ngụp đầu xuống, mò được hắn dưới đáy, kéo lên.

Điển Mặc hoàn toàn xụi lơ, làm ta sợ chết khiếp, vội vàng gạt thuốc bám trên mặt hắn ra, không biết hắn còn thở hay không?

May quá, còn thở, hắn mở mắt nhìn ta, trong cái chum chật hẹp này, ta ôm hắn mà cảm giác như ôm một núi băng, ngoại trừ đôi mắt mở to, ta hoàn toàn không thấy dấu hiệu còn sống nào khác.

“Điển Mặc, ngươi không được chết.” Không rõ vì sao, ta đột nhiên nói như vậy.

Hắn nhắm mắt, ta không biết hắn có nghe rõ không, cũng không biết hắn có còn sống không. Ta hoảng hốt vội lần tìm cổ tay hắn.

Giọng nói trầm thấp của Điển Mặc vang lên: “Sư phụ, ngươi đang làm gì?”

“Ta bắt mạch của ngươi xem thử.” Không dễ dàng gì tìm được cổ tay hắn, ta hấp tấp nắm chặt.

“Sư phụ, ngươi biết bắt mạch?”

“Nói nhảm, ngươi cho rằng sư phụ ngươi là loại vô công rỗi nghề sao?” Ta có phần nóng nảy.

“Mạch tượng có tổng cộng hai mươi bốn mạch là phù, khâu, hồng, hoạt, sổ, xúc, huyền, khẩn, trầm, phục, cách, thực, vi, sáp, tế, nhuyễn, nhược, hư, tán, hoãn, trì, kết, đại, động, ngươi có thể xem được mấy loại mạch?” Giọng của hắn vẫn rất yếu ớt, thế nhưng có thể nói được một câu dài như vậy, xem ra đầu óc hắn rất tỉnh táo, tình hình cũng không quá nghiêm trọng như ta tưởng.

“Hai loại.” Do dự một lát, ta trả lời.

“Hai loại nào?” Hắn hỏi.

“Đập và không đập.”

Hắn trừng ta một hồi, sau đó bật cười. Ở khoảng cách gần như vậy thấy được vẻ mặt tươi cười của hắn, lòng ta cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Chậm rãi thu tay lại, ta buông hắn ra, để hắn từ từ đứng vững.

“Khiến sư phụ lo lắng, vừa rồi hàn độc đột ngột phát tác nên mới như vậy, hiện tại đã khá hơn nhiều.”

Ta cũng cảm thấy vừa rồi mình có hơn thất thố, bèn nói: “Vậy, mau xuống suối ngâm mình đi.”

Thế nên, hiện tại Điển Mặc thoải mái nằm trong suối nước nóng đang sôi ùng ục, ngâm nga vui sướng. Nước suối nóng sôi làm tan chảy lớp băng đóng trên người hắn, xem ra hắn rất hưởng thụ.

Lòng ta có phần khó chịu, không vì cái gì khác, mà bởi vì thứ thuốc đỏ tươi dính bết vào người ta thật nhớp nháp, mà ta lại không thể nhảy xuống suối tắm rửa, hơn nữa ở đây hơi nước dày đặc lượn lờ, hít thở cũng khó khăn, khiến ta vô cùng bức bối. Nhìn Điển Mặc khoái trá như vậy, ta đương nhiên là không vui rồi!

Suy nghĩ một hồi, cảm giác đau đầu tức ngực lại kéo đến, mà càng ngày càng có xu hướng trầm trọng hơn, hang đá trước mắt ta dường như cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.

“Đồ nhi, có lẽ sư phụ không xong rồi.” Ta bước đến gần suối nước nóng, nói một cách khó nhọc.

Điển Mặc nheo mắt, ngửa đầu nhìn ta: “Sao vậy?”

“Đầu ta đau không chịu nổi, lần trước một mình ta ở trong này cũng cảm thấy như vậy, ngươi nói xem đây có phải là ta bị ai đó nguyền rủa không, dù sao nơi này cũng là hang động do chưởng môn đời thứ nhất của Bình Tâm Nhai phát hiện ra!” Ta dáo dác nhìn quanh, hy vọng có thể nhìn ra được dấu vết của một lời nguyền khó lường nào đó.

“Vấn đề nguyền rủa này rất khó nói, sư phụ. Trong mọi phương diện pháp thuật thì nguyền rủa là khó phát hiện nhất, cũng là khó giải trừ nhất! Nếu như quả thật là lời nguyền của chưởng môn đời thứ nhất Hề Đao, có lẽ sẽ càng đáng sợ hơn nữa.”

“Nghĩa là sao?”

“Theo như hiểu biết của ta, nguyền rủa phân ra làm hai loại là minh chú và ám chú. Minh chú là các loại như đóng đinh vào hình nộm gì đó chẳng hạn, hiệu quả thấy rõ, có điều cũng rất dễ giải trừ. Còn ám chú thì rắc rối hơn nhiều, lúc ban đầu chỉ cảm thấy đau đớn một chút thôi, sau mới càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như ám chú nhằm mục đích lấy mạng, vậy thì rất đáng sợ!” Điển Mặc bơi đến bờ suối, rủ rỉ với ta: “Đầu tiên ám chú sẽ bảo đảm để sư phụ không chết quá nhanh, mà muốn sư phụ phải nếm trải mọi đau đớn trước khi tử vong. Trước hết là da thịt, sẽ từ từ khô héo như vỏ cây, co quắp, bong ra, da thịt toàn thân bong tróc là không cần phải nói, mà da ở đầu ngón tay bong ra mới là đáng sợ nhất, bởi vì móng tay mọc từ trong thịt ra nên rất chắc chắn, khi da thịt bên dưới móng tay bong ra, có thể nói là móng tay của sư phụ cũng bị nhổ sống ra khỏi tay, tiếp đó đến thịt…”

Mặt ta trắng bệch: “Không thể nào! Nơi này rốt cuộc có lời nguyền gì chứ? Chắc chắn không phải là ám chú mà ngươi nói đâu!”

Điển Mặc nhìn vẻ mặt của ta, nghiêm túc nói: “Có rất nhiều lời nguyền có thể gây ra hiệu quả như vậy, mà khả năng là ám chú rất cao, sư phụ, ta thấy tình trạng hiện tại của ngươi giống như là…”

Ta lo lắng hỏi: “Là cái gì?”

“Cảm nóng.”

Nói cũng đúng. Nơi này độấm rất cao, toàn thân ta lại nhớp nháp, suy nghĩ một lát, ta liền lấy cái chậu trong đống hành lý, múc một ít nước, tìm cái khăn lông, cởi sạch y phục tắm. Hô, nước nóng được gió ngoài cửa động thổi vào nên nguội bớt, dễ chịu hơn rất nhiều.

Quay đầu lại, thấy Điển Mặc nhìn chằm chằm ta không chớp mắt. Hắn phát hiện ta nhìn hắn, liền cười cười: “Sư phụ, ta thích thân thể của ngươi. Rất được mắt.”

Lời này nghe vào tai sao mà quái lạ, thôi mặc kệ hắn: “Quá khen quá khen, ngươi cứ chăm chỉ rèn luyện là cũng có được vóc dáng đẹp thôi.” Ta trải chiếu trúc ra nằm lên: “Ừ, thoải mái.”

Điển Mặc không nói thêm gì nữa, tiếp tục hưởng thụ nước sôi của hắn.

Thời gian cứ thế trôi qua, tuy không quá sung sướng nhưng cũng tạm được.

Ta dần dần phát hiện, chất thuốc sền sệt bôi lên người Điển Mặc sau khi ngâm mình dưới suối thì bong ra, nhưng cũng không tan đi mà chậm rãi tụ lại một chỗ, chẳng mấy chốc đã hình thành một quả cầu nho nhỏ màu đỏ hồng. Theo lời Điển Mặc, đây là yêu độc đang bị bức ra từng tầng từng tầng, toàn bộ tập trung vào bên trong quả cầu thuốc đó.

Một tháng cứ vậy dần trôi qua, thật lòng đây đúng là một tháng không có gì đáng nhớ. Vốn Vu Kính nói Điển Mặc mỗi ngày cần ngâm mình năm canh giờ, thế nhưng Điển Mặc nói dù sao hắn cũng không có việc gì làm, cho nên mỗi ngày ngâm mười hai canh giờ, mặc kệ hắn.

Ta rảnh rỗi đến chán ngán, ngủ cũng chán ngán, mỗi ngày buồn phiền nhìn Điển Mặc vui sướng ngâm nước nóng, buồn phiền nhìn quả cầu thuốc màu đỏ hồng kia càng lúc càng lớn.

Buổi tối đúng một tháng sau, là đêm nóng bức nhất trong mùa hè, ta không mặc gì cả đắp mỗi cái khăn lông nằm ngay gần cửa hang. Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng thì bất chợt cảm thấy không khí quanh thân hết sức hỗn loạn, giật mình ngồi dậy, lúc này mới nhận thấy tình huống có chỗ không đúng, trong hang tuy rằng có dạ minh châu chiếu sáng, thế nhưng sương mù dày đặc, âm khí nặng nề.

Ta kinh hãi, khoác áo ngoài lên người chạy đến bên cạnh ao nhìn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Điển Mặc đâu! Thế nhưng kết giới bên ngoài hang vẫn còn nguyên vẹn, theo lý phải không có thứ gì lọt ra được mới đúng. Màn sương trong hang càng ngày càng mờ mịt, âm khí cũng càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

“Điển Mặc!” Ta thử thăm dò gọi một tiếng, tuy rằng đường nhìn không rõ lắm, nhưng ngay sau tiếng gọi của ta, dường nhưở bờ ao đối diện có một bóng người lảo đảo đứng dậy.

Ta đi vòng qua ao: “Điển Mặc, ngươi không sao chứ, có chuyện gì vậy?”

Đến gần một chút ta chợt nhận ra không đúng, bóng người nọ phải thấp hơn Điển Mặc cả một khúc. Ta dừng bước chân, muốn nhìn cho rõ ràng, thế nhưng nơi này dày đặc sương và hơi nước, che mờ đường nhìn của ta.

Giữa lúc ta đang suy nghĩ, thì bóng người nọ đã bước đến gần ta, ta giương tay lên, viên dạ minh châu treo trên vách hang liền rơi xuống, bay về phía người nọ. Ta bất ngờ thấy rõ được kẻ đang đến gần kia, toàn thân y đỏ hồng, không có mặt mũi gì cả, giống như một con búp bê được nặn bằng bột nhão, cơ thể nhầy nhụa không ngừng nhỏ giọt xuống đất, phát ra những tiếng tí tách, nơi y đi qua còn để lại một vệt chất lỏng dài đỏ tươi.

Thật đáng sợ, đó là cái gì vậy!

Một người bột màu đỏ… Ta đột nhiên nhớ ra, đây chẳng lẽ là thứ hình thành từ hỗn hợp sền sệt mà Điển Mặc đã bôi lên người?

Cái thứ đó đi thẳng về phía ta, trong lòng bất an, ta liên tục lui lại mấy bước, nhìn khắp xung quanh, Điển Mặc đi đâu rồi?

Chết tiệt, thứ đó càng ngày càng gần, tốc độ từ chậm rãi ban đầu trở thành càng lúc càng nhanh, rốt cuộc nó trượt thẳng đến, khiến ta không thể không cởi bỏ cái áo ngoài vướng víu, bị nó đuổi chạy vòng vòng quanh ao.

Mẹơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!

Nếu đổi lại là trước đây, đánh chết ta cũng không tin có một ngày ta lại phải trần truồng mà chạy thâu đêm đâu!

Chạy tới chạy tới cũng không biết viên dạ minh châu kia đã lăn đi đâu rồi, bốn phía tối om, ta chỉ còn cách cắm cổ chạy trối chết quanh ao, cố gắng hết sức kéo dãn khoảng cách với tiếng động phía sau lưng.

Đúng lúc này, có thứ gì đó dưới ao đột nhiên vươn lên, kéo chân ta một cái, khiến cả người ta lập tức ngã nhào vào trong nước.

Xong rồi xong rồi!

Rơi vào nồi nước sôi rồi!

Bị nước sôi luộc, ta còn có đường sống sao?

Còn không bằng để người bột cắn cho xong!

Không đúng, người bột đó chẳng qua cũng chỉ đuổi theo ta mà thôi, chưa thấy nó có hành vi nguy hiểm nào, nói không chừng nó chỉ muốn hỏi đường thôi, mắc gì ta phải chạy trối chết như vậy chứ!

Mà cho dù có bị người bột cắn chết, tốt xấu gì mọi người cũng có thể viết một bài văn tế khen ngợi quyết tâm trừ yêu của ta. Chứ như hiện tại thì hay rồi, ta trở thành tên đệ tử đích truyền đầu tiên của Bình Tâm Nhai trượt chân bị luộc chín, thế này thì đừng nói là khó viết được văn tế, còn không biết sẽ bị đồn thành cái gì nữa.

Đương nhiên, việc ngã xuống nước chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ta cũng không biết ta lấy đâu ra thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy. Sau ta liền nghe được tiếng nước toé lên, ta đã rơi xuống rồi.

Điều lạ lùng là, thân thể ta cảm nhận được độấm của nước, thật ra cũng không phải nước sôi, chỉở mức rất nóng, nóng đến độ khó chịu đựng được mà thôi.

Một đôi tay lạnh lẽo, vô cùng dễ chịu ôm ta từ sau lưng, giọng của Điển Mặc truyền đến: “Sư phụ, đừng sợ.”

Điển Mặc! Thì ra hắn không sao cả, ta cũng không giãy dụa nữa, bình tĩnh lại.

Có thứ gì đó bằng phẳng lạnh như băng dán vào lưng ta, ta thấy thoải mái hơn nhiều. Ta nghĩ, đó hẳn là ngực của Điển Mặc. Để có thể làm dịu nhiệt độ xung quanh, ta liền cố gắng dựa sát vào.

Cảm thấy tốt hơn chút nữa, ta nghe được tiếng trượt bành bạch không ngừng của người bột bên bờ ao, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Điển Mặc ở sau lưng ta hừ khẽ một tiếng: “Yêu độc trên người ta là hậu quả của việc tiếp thu yêu lực. Vu Kính dùng thân thể của yêu vật chưa chết để luyện thành thuốc, bôi lên người ta, yêu vật vì để khôi phục bản thể của chính mình, đương nhiên sẽ không ngừng hút yêu độc trong cơ thể ta. Rốt cuộc khi hút được gần như toàn bộ yêu độc, hỗn hợp thuốc đó liền hoá thành yêu quái.”

Trời ơi, cho dù ta có dốt nát đến đâu cũng biết đây là một việc vô cùng nguy hiểm, để cho yêu vật bám vào người, chỉ cần bất cẩn một chút, thì không chỉ bị cướp mất thân thể mà ngay cả sinh mệnh cũng bị hút cạn!

“Việc nguy hiểm như vậy, ngươi rõ ràng cũng biết sao còn đồng ý với Vu Kính!”

“Ta đương nhiên có tính toán của ta.” Điển Mặc lẩn tránh vấn đề, từ phía sau ôm chặt lấy ta: “Sư phụ, ngươi chịu đựng một chút, số hàn độc còn sót lại trong thân thể ta hiện tại cũng đang rút đi, ta không thể rời khỏi suối nước nóng lúc này. Mà sư phụ ngươi tuy có công lực nhưng lại không biết chút pháp thuật nào, rất nguy hiểm. Yêu vật kia bây giờ đang rất đói, may mà mắt nó không nhìn thấy, tai không nghe thấy, chỉ có thể đuổi theo nhiệt độ cơ thể người. Suối nước nóng này nóng hơn nhiệt độ cơ thể, chỉ cần ở dưới này nó sẽ không phát hiện ra chúng ta, mà giữa lúc số hàn độc cuối cùng trong người ta rút đi có thể làm giảm bớt độ nóng của nước suối, cơ thể sư phụ hẳn là chịu được, sư phụ đừng lo lắng.”

“Thế nhưng ta nóng quá!” Ta đã bị luộc đến mức mặt mũi đỏ bừng, khó mà chịu đựng thêm nữa.

Hai tay Điển Mặc nhẹ nhàng vuốt ve da thịt ta, những nơi hắn chạm qua đều không ngừng truyền lại cảm giác mát lạnh, làm dịu bớt cái nóng thiêu đốt khắp toàn thân.

Dần dần, ta cũng bắt đầu quen với độ nóng của nước, nghiêng tai lắng nghe, yêu vật kia dường như nôn nóng hơn nhiều so với chúng ta, trượt lên trượt xuống trong hang, phát ra những tiếng động chói tai.

Điển Mặc ghé vào tai ta cười khẽ: “Thấy chưa, yêu vật đó đã đói đến phát điên rồi.”

“Ngươi nhìn thấy?” Ta ngờ vực hỏi lại, lời vừa dứt, tiếng động kia đột ngột hướng thẳng về phía cửa hang, lập tức khiến cho kết giới giăng ở cửa hang phản ứng, tia lửa văng khắp nơi, ngay cả ta cũng nhìn thấy thân hình mềm nhũn của nó đang chống chọi với những lá bùa dán đầy cửa hang.

Nghiêm túc mà nói, thì đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy sự lợi hại của các lá bùa.

Người bột vừa mới bước một bước ra khỏi hang, vô số lá bùa dán ngoài cửa hang liền bay lên, trong bóng tối vẽ nên vô số những hình thoi rực rỡ. Người bột bị bao vây tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn không thể động đậy.

Đồng thời, mấy luồng ánh sáng bốc thẳng lên trời, rất nhanh phía bên kia của Bình Tâm Nhai liền truyền lại tín hiệu, hẳn là đệ tử trực ban đã phát hiện bên này xảy ra chuyện.

Ta còn đang trợn tròn hai mắt nhìn người bột kia giằng co với những lá bùa vây quanh, tia lửa loé lên không ngừng!

Đột nhiên cảm giác khác thường trên thân thể khiến ta tập trung chú ý vào cơ thể mình, có cái gì đó mát lạnh khẽ khàng chạm vào sống lưng ta, làn da trần mẫn cảm nhận ra đây là cảm giác do hơi thở phả vào, là hơi thở của Điển Mặc? Chóp mũi hắn nhẹ nhàng di chuyển về phía sau cổ của ta, chậm rãi lệch qua một bên hướng lên, chạm tới vành tai ta! Điển Mặc… Hắn hắn hắn dám cắn ta!

Ta bịt lỗ tai tức giận quay lại trừng hắn, thế nhưng phía sau là một mảnh tối om không nhìn thấy gì cả.

Mà ngay khoảnh khắc quay đầu, ngoài cửa hang vang lên một tiếng nổ lớn, đợi ta một lần nữa quay đầu nhìn lại thì cửa hang đã trống trơn rồi! Thế trận do các lá bùa bày bố đã bị phá giải, mà người bột kia cũng chẳng biết đã đi đâu.

Ta sửng sốt, Điển Mặc khẽ nói: “Sư phụ, ngươi lên bờ trước được không?”

“A?” Đối với một loạt sự việc diễn ra ta vẫn chưa kịp hiểu rõ ràng.

“Hàn độc trong người ta sắp sửa giải hết, ngươi lên trước đi, kẻo bị luộc chín.” Điển Mặc buông ta ra: “Sư phụ, đến lúc lên bờ rồi.”

Sao ngươi không nói sớm! Ta mò mẫm một hồi trong bóng tối, khó khăn lắm mới bám được vào bờ, mà bờ ao ướt nhẹp lại trơn trượt, rất vất vả mới leo được lên trên.

Tuy rằng đầu óc ta có hơi hỗn loạn, thế nhưng ta vẫn nhớ rất rõ tình huống vừa diễn ra lúc nãy, vốn người bột đó giằng co ngang ngửa với mấy lá bùa, theo lý thuyết không thể nào thoát ra được. Chẳng lẽ ngay khoảnh khắc ta quay đầu lại đã xảy ra chuyện gì sao?

“Người bột đó đi đâu rồi?” Ta mò mẫm tìm quần áo của chính mình, mặc vào.

Giọng nói rất ung dung, thậm chí có chút khoái trá của Điển Mặc vọng lại: “Còn có thể đi đâu chứ, nhất định là đi tìm người nào có pháp lực cao cường nhất. Có người sắp phải gặp xui xẻo rồi.”

…Phan Khổng!

“Ngươi ngoan ngoãn giải độc đi, ta đi một lát về ngay!” Ta bỏ lại một câu nói, hớt hải chạy ra khỏi hang.

Dường như Điển Mặc ở phía sau gọi ta lại, thế nhưng lúc này ta không thể để ý đến hắn. Nói thế nào thì Phan Khổng cũng vẫn là sư huynh của ta!

Vừa ra khỏi hang, gió đêm ập vào mặt, hong khô mồ hôi toàn thân, thật thoải mái..

Ta không khỏi lưỡng lự một lát, vì sao ta phải lo lắng cho vấn đề sống chết của Phan Khổng chứ? Thời tiết mát lành như thế này, tìm một nơi bằng phẳng nằm xuống ngủ một giấc không phải tốt hơn sao?

Thế nhưng Phan Khổng đã hại ta phải ở trong cái hang nóng bức ngột ngạt đó suốt một tháng trời, giờ chạy đến xem bộ dạng xui xẻo của hắn, đến lúc quan trọng nhất thì nhảy ra hét lớn một tiếng: “Khi cần ra tay thì lập tức ra tay giúp đỡ!” Cũng rất có ích cho thể xác và tinh thần.

Huống chi, cứu Phan Khổng xong rồi có thể nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn vì được ta cứu… Ta ngây ngô cười hắc hắc.

Đúng rồi, dù sao hiện tại ta vẫn là đệ tử bị giam giữ, đột nhiên chạy ra ngoài, sẽ khó tránh khỏi bị Phan Khổng lải nhải mấy câu, ta vừa chạy vừa suy nghĩ, cân nhắc rủi như chạm mặt đệ tử chạy đến, ta phải giải thích như thế nào.

Điều bất ngờ là suốt dọc đường đi vẫn rất yên tĩnh, đừng nói là người, ngay cả đám chim sẻ lắm mồm có rất nhiều ở Bình Tâm Nhai cũng không thấy bóng dáng đâu, tất cả đi đâu hết rồi?

Chạy đến khu nhà nghị sự của Bình Tâm Nhai, ta mới nhận ra nơi này hình như quá mức im ắng.

Tuy rằng ta chưa từng đến phòng nghị sự vào ban đêm, thế nhưng lúc ta ở trong hang động, rõ ràng nhìn thấy bên này có tín hiệu truyền qua, mà hiện tại, ta không cảm thấy dù chỉ là một chút hơi người.

Khu nhà nghị sự của Bình Tâm Nhai nằm ngay giữa lưng chừng núi, cũng là nơi Vu Kính đã xô ta ngã xuống trước kia. Có điều hiện tại đương nhiên ta sẽ không dùng cái cách cũ rích đó để đi vào.

Ta vòng ra mặt trước của đại sảnh, tìm một hồi, lạ thật, cửa vào ở đâu?

Lại qua một hồi nữa, ta mới nhớ ra, Vu Kính dường như từng nói, buổi tối phòng nghị sự đóng cửa, muốn mở cửa phải nói ra khẩu lệnh chính xác. Nếu như hiện tại cửa vẫn đóng chặt, vậy chứng tỏ người bột kia hẳn là chưa đến đây.

Ta định quay đi, chợt nghe một tiếng kêu hãi hùng văng vẳng vọng lại, rất giống như tiếng Phan Khổng hét lên thảm thiết.

Trời ơi, nó đã vào rồi!

Nó làm sao vào được?

Ta phải làm sao mới vào được?

Khẩu lệnh đó rốt cuộc là cái gì chứ!

Đúng rồi, theo lời Vu Kính nói thì khẩu lệnh do hắn lập, người ở Bình Tâm Nhai có thể dễ dàng đoán được, hơn nữa còn có để lại gợi ý. Ta lần mò cả buổi trước bức tường, rốt cuộc cũng tìm được dòng chữ gợi ý, dưới ánh trăng ta đọc được mấy chữ to: “Báo tên của ngươi. Rồi đợi gợi ý.”

“Lý Sơ.”

Dòng chữ trên tường liền biến mất, một dòng chữmới xuất hiện: “Đệ tử Lý Sơ nghe đây, khẩu lệnh là: cảm nghĩ thật lòng của ngươi đối với chưởng môn hiện tại của Bình Tâm Nhai Vu Kính, chỉ có bốn chữ!”

Hết biết! Đã là lúc nào rồi, mà còn phải chơi trò đoán thành ngữ!

Bình tĩnh bình tĩnh! Ta suy nghĩ một lúc.

“Pháp lực vô biên?”

Im lìm…

“Tài sắc vẹn toàn?”

Im lìm…

“Đức cao vọng trọng?” Ta khinh bỉ chính mình!

Im lìm…

Ta tự cổ vũ mình, cố gắng lên!

“Trời ghét anh tài?”

Im lìm…

Nửa canh giờ sau, ta đã nói sạch mọi thành ngữ mà ta biết, nhưng cái cửa chết tiệt kia vẫn còn chưa chịu hiện ra.

“Chó cùng rứt giậu?”

Im lìm…

“Gian phu *** phụ?”

Im lìm…

“Vĩ đại quang minh lỗi lạc?” Ta đã mất hết kiên nhẫn.

Lời vừa dứt, ta liền nhạy cảm phát hiện ra có pháp thuật vừa bị khởi động! Quả nhiên, mấy dòng chữ ban đầu trên vách tường chậm rãi toả sáng, rồi dần dần mờ đi!

Ha ha, thì ra ta nói bậy nói bạ mà cũng nói trúng rồi – ta mừng rỡ bước đến gần, nhìn dòng chữmới đang dần dần hiện lên, trên tường xuất hiện một dòng chữ Tiểu Khải: “Vĩ đại quang minh lỗi lạc mà là bốn chữ sao? Đề nghị đệ tử Lý Sơ nên về tập đếm lại đi.”



Xấu hổ phẫn nộ!

Khinh người quá đáng!

Ta nhấc chân lên đá thẳng vào tường, mắng to một tiếng: “Đi con mẹ ngươi!”

Tường này không phải rắn chắc bình thường, ta đá một cái mà suýt nữa gãy chân, còn chưa kịp hét thảm, đã thấy ánh sáng đỏ loé lên trên tường, hai cánh cửa khắc hoa thật lớn lập tức hiện ra, hết sức nghiêm trang. Phụ hoạ theo là tiếng nhạc nền đinh đinh đang đang, một giọng nói vang lên: “Chúc mừng ngươi, rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra tiếng lòng của mình với chưởng môn hiện thời Vu Kính. Bây giờ nghe cho rõ, tất cả những lời ngươi nói nãy giờ đã được ghi âm lại, sáng sớm ngày mai sẽ trình lên cho chưởng môn, mỗi một câu khen ngợi chưởng môn đều sẽ được phát lại cho toàn bộ đệ tử Bình Tâm Nhai nghe, còn về phần câu cuối cùng của ngươi, chưởng môn sẽ sắp xếp thời gian hợp lý trò chuyện riêng với ngươi, tìm một cách giải quyết toàn vẹn nhất mà không đổ máu. Hiện tại, ngươi có quyền giữ im lặng, mỗi một câu nói của ngươi đều sẽ trở thành bằng chứng trước toà…”

Ta nghĩ nếu như không nhanh nhanh đi vào, ta nhất định sẽ phát điên…