Xui Xẻo Thì Xui Xẻo

Chương 6

Ta kể xong, thấy Điển Mặc có vẻ khinh thường, lòng ta vui mừng, thầm nghĩ đệ tử này quả nhiên không giống một đám vô tâm vô phế của Bình Tâm Nhai, liền hỏi hắn:

“Thế nào, ngươi có cách nào hay hơn không?”

“Thật ra cũng không khác lắm, chẳng qua nhiều hơn Vu Kính một bước, càng triệt để hơn mà thôi.” Hắn trả lời.

Ta cảm thấy tò mò: “Triệt để như thế nào?”

“Biến Vân Trâm thành mèo đực xong, trước hết trực tiếp ‘cắt’ hắn, sau đó ném vào đàn mèo cái.”

Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Càng nghĩ càng lan man, đến khi ta nằm trên mặt đất có hơi gà gật, mới nhớ ra tự nhắc mình tỉnh táo lại! Sau đó ta phát hiện không khí chung quanh quả thật đang chuyển động, không phải ảo giác. Loại cảm giác này giống như có người đang thi triển pháp thuật hướng về phía ta, khiến cho da thịt toàn thân ta đều hơi ngứa ngáy, xúc cảm quá rõ ràng như đang nhắc nhở ta, có người đang đến đây, hơn nữa đang sử dụng pháp thuật vượt qua không gian để đến.

Nhưng làm thế nào ta biết được, ta cũng không hiểu. Về phần vị trí mà pháp thuật hướng đến, ừm ừm… Hẳn là, hẳn là…

Ngay trên đầu ta!?

Đột nhiên nghĩ đến vừa rồi ta từng có ý định khiến cho tảng đá rơi xuống ngay đầu Vu Kính mà không được… Không thể đâu, tuy nói là trời cao có mắt, báo ứng trả báo ứng, nhưng bắt đầu từ lúc nào hiệu suất làm việc của ông trời lại cao như vậy, báo ứng đến nhanh như thế này!?

Không kịp suy nghĩ, ta đã nghe được tiếng gió phát ra do pháp thuật, chỉ có thể trợn mắt lăn một vòng trên mặt đất, quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, một thân hình diễm lệ xuất hiện, hai chân rơi xuống đất ngay vị trí mặt ta vừa nãy, phát sinh một tiếng “bộp”.

Ta than thầm trong bụng: “Nguy hiểm thật!” Lại ngẩng nhìn lên, người này chính là sư tỷ Vân Thoa của ta, đại mỹ nhân Vân Thoa.

Ta cảm thấy thật hối hận, nếu sớm biết mỹ nhân từ trên trời rơi xuống thì cần gì phải né tránh, lẽ ra nên đứng thẳng dậy dang rộng hai tay đỡ lấy, sau đó nhẹ nhàng cười với mỹ nhân, dịu dàng hỏi một câu: “Cô nương, ngươi không sao chứ?” Như vậy mới đúng!

Có điều bây giờ bày tỏ quan tâm một chút cũng chưa muộn, vừa định mở lời, đột nhiên thấy Vân Thoa quay đầu nhìn xung quanh, lẩm bẩm một mình.

“Thật kỳ lạ, chẳng phải trực tiếp dẫn đến chỗ của Lý Sơ sao?”

Tìm ta? Vì cái gì?

Lời thăm hỏi ân cần vốn sắp ra khỏi miệng vì câu nói kia mà khựng lại, đúng lúc này Vân Thoa lại lơ đãng lui một bước, đạp lên ngay mặt ta, đau đến nỗi ta kêu lên oai oái. Mỹ nữ giật mình nhìn xuống, phát hiện ta đang nằm trên đất đưa nửa gương mặt lên nhìn nàng, rơi lệ đầy mặt, đôi mắt quyến rũ của nàng lập tức nheo lại, nở nụ cười, “Sư đệ, nhìn ngươi nằm úp sấp trên mặt đất vừa khóc vừa kêu, có khuynh đảo vì ta cũng không cần phải khuynh đảo hoàn toàn như vậy chứ?”

Lại tự sướng nữa… Nhưng mà mỹ nhân có người nào là không tự sướng? Huống chi ở Bình Tâm Nhai này, tự mê chính mình không trực tiếp thương tổn người khác quả thật cũng là một đức tính tốt đẹp.

“Sư tỷ, ngươi có thể dời gót ngọc của ngươi đi trước được không?” Ta chỉ vào cái chân vẫn còn đang đạp trên mặt ta.

Vân Thoa nhướng đôi mày thanh tú, “Ai nha, có phải đã giẫm đau ngươi không, sư tỷ thật đáng chết!” Nói thì nói vậy, chứ ta rõ ràng thấy sức nặng của cái chân đạp lên mặt ta chỉ có tăng chứ không có giảm.

“Sư tỷ.” Cái chân giẫm mạnh đến mức khiến ta có muốn mở miệng nói chuyện cũng khó khăn. “Tuy rằng bề ngoài của sư đệ ta có hơi khiêm tốn một chút, nhưng mà gương mặt này của sư đệ e rằng cũng không thể để cho sư tỷ ngươi đạp chơi như vậy nha.”

“Theo lời ngươi nói, chẳng lẽ ngươi cho rằng sư tỷ cố ý chà đạp ngươi?”

Không phải cho rằng, mà là khẳng định.

Tay trái của Vân Thoa chống lên vòng eo thon thả, tay phải chỉ xuống ngay chóp mũi ta, vốn là một động tác thô lỗ, thế nhưng nàng làm lại trở thành đặc biệt hấp dẫn, mỹ lệ không thể hình dung, “Vì sao ngươi không trả lời, ngươi thực sự tin rằng sư tỷ cố ý?”

Sư tỷ, ban đầu ngươi đạp ta đúng là ngẫu nhiên, nhưng mà sau đó, đừng có nói ngẫu nhiên nữa, cho dù là thói quen cũng không cần phải đạp nhiều lần như vậy chứ. Đương nhiên, điều này ta không dám nói ra, chỉ sợ nàng nổi giận đạp bẹp sống mũi ta, nên chỉ có thể cười làm lành, “Sư tỷ nếu như không cố ý, sao không dời gót khỏi mặt ta, sự thật thắng mọi lời hùng biện nha, sư tỷ.”

Nàng bật cười khanh khách, lúc này mới dời cái chân đạp trên mặt ta đi, mười ngón tay thon dài kéo ta đứng dậy, còn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt ta, vô cùng dịu dàng hỏi: “Đau không?”

Có một đại mỹ nhân hỏi han ân cần như vậy, ta dù có oán khí thấu trời cũng tiêu hết, “Không sao, sư tỷ, ta không đau.”

“Điển Mặc đâu? Sao lại có loại đồ đệ như hắn chứ? Để ngươi thân là sư phụ mà phải một mình mang bao nhiêu đồ vật như vậy?” Nàng nhìn quanh quất bốn phía, lại quay đầu nhìn ta. “Ai nha, ngươi cũng quá nuông chiều hắn rồi, hắn không có khuôn phép như vậy, quả là, quả là trong mắt không hề có tôn trưởng nha.”

À, thì ra trong mắt không có tôn trưởng không phải là khuôn phép của Bình Tâm Nhai. Giờ mới biết, trước đây thấy thái độ đối xử của các ngươi với lão chưởng môn, ta cứ tưởng…

Có điều nhìn vẻ mặt tức giận của Vân Thoa, ta vẫn quyết định không nói ra là tốt nhất. Ôm gương mặt sưng đỏ, ta ngượng ngùng hỏi: “Sư tỷ, ngươi đến tìm ta có việc gì vậy?”

“Tìm ngươi?” Vân Thoa đột ngột ngừng cười, hung hăng đến gần ta: “Ta tìm ngươi để làm chi? Cái loại như ngươi cần tướng mạo không tướng mạo, cần vóc người không vóc người, cần khí chất không khí chất, cần cá tính không cá tính, bốn cái đều không, chỉ biết ăn rồi ngủ, ta tìm ngươi làm gì?”

Mỹ nhân này, trở mặt còn nhanh hơn giở sách… Hơn nữa lời nói thật hung dữ… Nhưng mà câu nào cũng đều đánh trúng nhược điểm, khiến ta muốn phản kháng cũng không được… Xem ra tốt nhất là ta không nên có bất cứ ý nghĩ không thực tế nào đối với sư tỷ, tuy rằng mỹ nhân như ngọc, nhưng mà lời nói như đao. Ta cho dù chai mặt dày da, cũng chịu không nổi những câu như phi đao chém đến của nàng.

Lời vừa dứt, nàng đã bức đến sát mặt ta, sau một khắc, nàng kêu lên một tiếng, đột nhiên ngừng nói.

Nàng chăm chú nhìn ta từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, khẽ nhíu mày, “Tại sao, tại sao mới có nửa ngày mà ngươi đã có được công lực tương đương nghìn năm tu luyện!?”

“Đây là công lực?” Ta cũng đang muốn tìm một người để hỏi, nàng đến vừa đúng lúc: “Loại cảm giác nóng ấm chảy khắp toàn thân này chính là công lực mà các ngươi nói sao?”

Nàng gật đầu, đột nhiên túm lấy áo ta, “Ngươi làm sao có được? Lúc nãy khi rời khỏi đại sảnh, rõ ràng còn không có!”

Đừng hỏi ta, ta cũng không biết. Ta lắc đầu lia lịa, chỉ sợ nàng sẽ bóp chết ta.

“Từ lúc nào thì ngươi đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó chuyển động?” Hai mắt nàng sáng như đuốc, như thể muốn nhìn thấu ngũ tạng lục phủ của ta.

“Vừa mới thôi, nhiều lắm chỉ khoảng nửa nén nhang.” Ta nhẩm tính.

Vân Thoa gật gù, “À, thì ra tảng đá vừa mới bay qua bầu trời lúc nãy là trò quỷ do ngươi gây ra.”

Mẹơi, dám người sinh sống trên Bình Tâm Nhai này là loại người gì mà ngay cả sức liên tưởng cũng phong phú như vậy.

“Vậy ngươi có vừa mới ăn cái gì không?” Vân Thoa lập tức hỏi.

“Không có, một đường bôn ba, đâu có cơ hội nào để ăn vụng đâu.” Ta lắc đầu, “Tuy rằng có hơi đói bụng, đúng rồi, vừa rồi Điển Mặc luộc mấy cái trứng, ta có ăn một cái. Nhưng mà, trước đó cũng đã có cảm giác này rồi.”

Vân Thoa giậm chân liên tục: “Không thể nào, không thể nào, ngươi căn bản chưa từng tu luyện, nếu không phải ăn nhầm trân bảo gì đó, làm sao có được công lực kinh người như vậy. Ngươi mau nghĩ kỹ lại, nghĩ kỹ lại cho ta!” Mỹ nhân nổi điên quả nhiên là khí thế kinh người, gương mặt chói mắt của nàng vừa đến gần, mặt ta liền đỏ lên, liên tiếp lui ba bước. “Không có! Ta làm sao dám giấu diếm sư tỷ? Chẳng lẽ không còn khả năng nào khác sao?”

“Khả năng khác, trừ phi là trong người ngươi có mang theo bảo vật hiếm có. Đúng rồi, vừa nãy chưởng môn sư huynh có cho ngươi thứ gì không? Ngươi nhất định có mang theo trong người.” Nàng có vẻ muốn soát người, có điều ta lúc này vẫn còn vác theo ôm theo xách theo đeo theo nào giỏ nào sọt nào bao nào túi, quả thật là hơi nhiều, Vân Thoa lúng túng không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Đáng ghét, đồ đạc nhiều như vậy.” Vân Thoa giậm chân, xoay người đi.

Ha ha, không ngờ nàng giận dỗi lại đáng yêu như vậy, ta ho một tiếng: “Sư tỷ…” tưởng tượng nàng quay lại, hai viền mắt đỏ hồng rơm rớm nước, thẹn thùng nói một câu “Ngươi xấu lắm!”

Quả nhiên Vân Thoa xoay người lại, nhưng mà… trời ơi! Nàng quay người đi không phải để khóc, mà là để sử dụng pháp thuật! Hiện tại trên tay nàng cầm một cây kéo to đùng sáng loè loè, nếu như không phải ý thức làm vườn của nàng tăng vọt, muốn làm cỏở nơi hoang vắng này thì…

Vân Thoa mỉm cười đi đến gần: “Sư đệ…”

Ta cũng rất muốn mỉm cười nói thêm với mỹ nhân vài câu, nhưng mà lưng của ta phát lạnh, hai tay phát run, hai chân trái với ý nguyện của ta chạy như điên xuống chân núi…

Sau núi diễn ra một cảnh tượng vô cùng bi thảm, Vân Thoa, mỹ nữ nổi danh của Bình Tâm Nhai tay cầm hung khí đuổi theo một thanh niên đạo nhân tên Lý Sơ, sự kiện này vốn là việc lục đục nội bộ của Bình Tâm Nhai, nhưng không ngờ lại bị một đám chó ghẻ lông vàng đương thời dạo chơi sau núi Bình Tâm Nhai nhìn thấy, đồn đãi bậy bạ, sau đó bị diễn dịch thành bao nhiêu phiên bản, cuối cùng có hai bản lưu truyền rộng rãi nhất là: “Lý Sơ tính vốn háo sắc hoang *** vô sỉ, Vân Thoa tính tình cương trực thề chết không theo, bị bắt vẫn cố chống cự, cuối cùng chạy thoát khỏi miệng hổ, đuổi theo báo thù.” Và một bản: “Lý Sơ muốn hạ độc thủ đối với sư tỷ đồng môn, Vân Thoa pháp lực cao cường, phản kháng Lý Sơ, đoạt được cái kéo dùng mổ bụng, thề muốn ăn miếng trả miếng.”

Ta phẫn nộ, ngoại trừ hai cái tên của đương sự là không sai, toàn bộ đều nói sai nói bậy, đều nghiêng về phía Vân Thoa!

Đám chó này đều được phụ nữ nuôi sao!

Ta hận bọn chó! Ta muốn đem phẫn nộ biểu hiện thành hành động thực tế!

Vì vậy sau này cứ đến mùa đông, ta đều phải ăn vài cái lẩu thịt chó để bày tỏ bất mãn!

Hình ảnh mỹ nhân nổi điên cầm một cây kéo siêu lớn đuổi theo không tha quả thật rất khủng bố! Nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi gân xanh lồi lên của nàng, ta ngờ rằng chỉ cần đuổi kịp nàng nhất định sẽ dùng kéo cắt đứt cổ ta.

“Sưđệ, đừng sợ, ta không phải muốn cắt ngươi! Tin tưởng ta!” Vân Thoa ở phía sau kêu gọi, lưỡi kéo phát sáng loè loè!

“Sư tỷ, ta tin tưởng ngươi!” Ta vẫn không quay đầu, liều mạng chạy trối chết.

“Ta chỉ muốn cắt bỏ chiếu trúc gối đầu và quần áo của ngươi nhìn một chút mà thôi!” Nàng tiếp tục hét lên.

“Vậy không bằng ngươi cắt ta đi!” Ta tiếp tục chạy.

“…”

Suy nghĩ không thể dừng lại đã kích thích ta, ta mang theo mấy cái túi lớn chạy xuống chân núi. Lúc đầu còn hỏi đáp với Vân Thoa, sau đó giọng nói của nàng dần dần xa, bên tai ta chỉ còn tiếng gió vù vù, nhưng đây cũng không phải là âm thanh phát ra bởi ta đang chạy ngược gió, mà là tiếng gió đang giao hoà, có ngọn gió lạnh vô cùng, cũng có ngọn gió nóng vô cùng, có ngọn gió mang theo hơi ẩm, cũng có ngọn gió khô hanh từ bốn phương tám hướng thổi đến, thân thể lúc nóng lúc lạnh, xương cốt phát ra những tiếng vang rất nhỏ, một loại cảm giác giống như đang được thoát thai hoán cốt.

Dần dần tiếng gió cũng rơi lại phía sau ta, một nguồn sức mạnh ấm áp an tường tuôn trào trong thân thể, tay chân cử động vô cùng bình thản linh hoạt, nhẹ nhàng xuyên qua rừng cây, vượt qua bụi cỏ, bay qua mặt sông, không hề thấy mệt, cũng không thở dốc.

Sau đó ta nghe được âm thanh, như có như không, âm thanh trầm thấp yên ổn vờn quanh bốn phía, tỉ mỉ lắng nghe, có những âm thanh đang kể lại chuyện xưa khi mặt đất vừa mới hình thành, có những âm thanh kể lại những câu chuyện huyền bí về yêu quái tinh linh, có những âm thanh kể các loại các dạng pháp thuật, khi ta muốn nghe cẩn thận hơn, âm thanh lại trở nên nhỏ dần, ta không tự chủ gia tăng tốc độ, không ngừng đuổi theo âm thanh, ta nghe được những tiếng thình thịch thình thịch rất bình yên, nghe như tiếng tim đập, trong lúc vẫn chạy băng băng ta mê say lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy tiếng tim đập của mình bắt đầu hoà làm một với âm thanh đó, như thể ta bắt đầu tan vào tự nhiên, không còn phân biệt được đâu là mình đâu là thế giới.

Đó là một cảm giác khiến ta rất thư thích rất vui sướng, ta bắt đầu trầm mê trong đó, bắt đầu quên mất mình vì sao lại chạy, đến tột cùng muốn dừng lại ở đâu, ta chỉ biết hướng về phía trước và không dừng lại, càng chạy càng nhanh. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một vùng ánh sáng chói mắt, ta chợt nhận ra, đó chính là nơi ta muốn đến, ta vô cùng hân hoan, bay về phía vùng ánh sáng.

Đột nhiên, một tiếng sáo du dương trầm bổng vang lên, giai điệu ưu mỹ, tiết tấu khoan thai, mỗi một nhịp đều đánh vào tim ta, khiến trái tim ta không ngừng rung động, trong khoảnh khắc đã phá vỡ cảm giác hoà làm một với tất cả vừa rồi. Đây là điệu nhạc gì vậy? Ta do dự, bước chân hơi khựng lại. Chính trong một chớp mắt tạm dừng này, yên tĩnh và bình thản trong lòng ta nháy mắt đã bị phá vỡ, giống như thuỷ triều tức tốc rút đi, vùng ánh sáng kia cũng rất nhanh bay xa. Ta không cam lòng muốn tiếp tục đuổi theo, chợt có một tiếng rít bén nhọn xé tan sự hài hoà vang lên! Tiếp theo là một cơn đau nhói xuyên qua vai trái của ta! Thân thể ta run rẩy một hồi, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, vừa rồi ta bị làm sao vậy!?

Đầu vai vẫn đau đớn không thôi, ta cúi đầu nhìn thì thấy một mũi tên dài màu đỏ thẫm xuyên qua vai ta.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu nhìn, ta thấy được một phiến lông chim sắc vàng rơi khỏi đuôi tên, xoay tròn hai ba vòng trong gió, cuối cùng biến mất.

Ta dùng tay bịt miệng vết thương, thở hồng hộc. Từ khi lên núi đến nay, ta đã không còn chịu thương tích như vậy, không, trước kia cho dù bị roi quất cũng không đau nhức đến mức này. Đau như thể hồn phách muốn tan vỡ.

Mũi tên này là từ đâu bắn ra?

Ta nhìn khắp lượt xung quanh, thật kỳ lạ, ta vốn tưởng rằng mình đã chạy rất xa rồi, thế nhưng rõ ràng ta vẫn còn ở dưới chân núi Bình Tâm Nhai, cảnh vật không khác gì lúc nãy, điều khác biệt duy nhất là trên đầu vai có một mũi tên dài không ngừng nhắc nhở ta đã bị thương.

Đúng rồi, là tên khốn nào dám bắn lén sau lưng người khác!

Ta nổi giận đùng đùng nhìn về hướng mũi tên bay đến, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay một người đứng trên cành cao, tay cầm sáo ngọc, phiêu dật như tiên, trông rất giống Vu Kính, hắn mặc áo trắng mỉm cười đứng đó, bên cạnh còn có một người tay cầm trường cung, chắc chắn là vừa bắn ta một tên, chính là đồ đệ Điển Mặc của ta, hắn mặc áo ngoài màu đen, quả thật nhìn không ra chỗ nào là y phục chỗ nào là da hắn.

Lúc này Điển Mặc hơi cúi đầu, đường nhìn của ta và hắn chạm nhau, ta liền rùng mình. Bởi vì ánh mắt mà ta chạm phải không giống như ánh mắt của một đứa trẻ, thậm chí cũng không giống ánh mắt của một con người, mà giống như ta đang nhìn vào một mảnh bóng tối.

Ta phải thanh minh, sở dĩ ta nói như vậy không phải bởi vì hắn đen thui, mà là vì một nguyên nhân khác. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì ta cũng không nói rõ được, cho nên ta quyết định, thay vì nhìn hắn thì ta khỏi nhìn.

Quanh thân ta vẫn còn một số vết tích lưu lại, những tia sáng lan toả, quấn quýt quanh người ta, giống như đang nhắc nhở ta sự việc vừa mới xảy ra. Đầu óc tỉnh táo nghĩ lại, quả là quá kỳ lạ, vì sao một người lười biếng như ta lại say mê chạy như bay mà không thể dừng lại được, mà nguồn sáng trắng kia là cái gì?

Hai người nọ còn đứng trên cao, ta ngẩng đầu định hỏi, lại có một cơn gió lướt qua, vạt áo hai người tung bay, tựa như cảnh trong tranh chứ không phải nhân gian. Ta hận không thể cầm bút lên đề tên cho bức hoạ này, gọi là “Hắc Bạch Vô Thường.”

Điển Mặc là người trước hết bỏ cung tên nhào về phía ta, ta vội vàng nhảy liên tục hai ba bước tránh qua một bên.

Hắn sửng sốt một chút, nhìn ta: “Sư phụ, vì sao lại tránh né? Ngươi không cần ta nữa?”

Ai bảo ngươi đen thui một cục như vậy mà nhảy xuống, giống như trên trời tự nhiên rơi xuống thiên thạch, ta chỉ phản xạ có điều kiện né qua mà thôi. Hơn nữa, đầu vai đang đau nhức nhắc nhở ta không cần phải hoà nhã với tên tiểu tử chết tiệt này làm gì!

Thấy ta không đáp lời, Điển Mặc cẩn thận đi đến trước mặt ta, nhẹ nhàng kéo cánh tay phải của ta: “Sư phụ, không sao rồi, ngươi an toàn rồi.”

“Ta thì không sao! Nhưng ngươi có sao đó!” Vốn định đối xử lạnh lùng với hắn, nhưng làm gì có cái đạo lý nào trước tiên bắn người ta một phát, rồi chạy lại an ủi nói: ngươi an toàn rồi! Ta nổi giận đùng đùng nói toạc ra: “Ngươi là tên khốn khi sư diệt tổ! Ngươi mà bắn lệch xuống dưới ba mươi độ hai phân nữa là ta đã bị ngươi bắn chết rồi! Ta với ngươi có thâm thù đại hận gì chứ!”

“Sư phụ, ngươi đừng kích động!” Hắn nỗ lực trấn an ta, nắm lấy hai tay ta nói: “Trước hết ngươi đừng nói, hãy nghe ta nói, ta là vì…”

Ta càng tức tối: “Không cho ta nói, tự nhiên để ngươi bắn một tên mà ngay cả quyền nói cho ra lẽ cũng không cho sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đã bị trục xuất sư môn, đúng! Trục xuất sư môn!”

Vu Kính nhẹ nhàng hạ xuống, ho khẽ một tiếng: “Sư đệ, theo điều luật của Bình Tâm Nhai, lời này chỉ có ta nói mới có hiệu lực.”

Lúc đang nổi nóng ai thèm để ý điều luật!

Điển Mặc không nói chuyện, dường như hắn cũng rất tức giận, bàn tay đang nhẹ nhàng cầm tay trái của ta đột nhiên dùng sức kéo, khiến vết thương của ta đau như bị xé rách! Ta kêu lên thảm thiết, rốt cuộc đau đến nói không nên lời.

Ta kêu thảm như vậy, nhưng không hề khiến hắn hay Vu Kính cảm thông, ta thấy chưởng môn đương nhiệm của Bình Tâm Nhai đứng đón gió, hết sức vui vẻ.

Ngươi thân là chưởng môn, nhìn thấy đệ tử trong môn phái chịu khổ, cũng không vươn tay giúp đỡ sao? Ta dùng ánh mắt nói với hắn như vậy.

Hắn vô tội nháy mắt vài cái: “Hai thầy trò các ngươi tương thân tương ái, quả thật khiến người ta ước ao.”

Vu Kính, ngươi rốt cuộc là loạn thị nhược thị hay vô thị, mắt bị gà đá bị lão hoá bị cườm nước bị đau mắt hột bị loại nào, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta tương thân tương ái chứ, rõ ràng là hắn vừa mới ám sát ta không thành, hiện tại đang giết người diệt khẩu!

Điển Mặc thấy ta cứ liếc mắt nhìn Vu Kính, lại một lần nữa dùng sức kéo sự chú ý của ta trở về, ta vừa quay đầu lại liền thấy mặt hắn kề rất sát, hung dữ nói: “Sư phụ, ta đang cứu ngươi! Cứu ngươi!”

Thế nhưng vẻ mặt hiện tại của ngươi nhìn thế nào cũng giống như muốn đem ta phanh thây!

Huống chi ở Bình Tâm Nhai này câu nói phổ biến nhất chẳng phải là: “Mọi người quét sạch tuyết nhà mình, chất thêm sương lên nóc người khác” sao? Ta cũng không biết còn có chuyện cứu người.

Vu Kính cười cầm sáo ngọc trong tay gõ nhẹ vào người ta: “Sư đệ, ngươi nên biết tình trạng vừa rồi của ngươi rất nguy hiểm!”

“Tình trạng gì?”

“Mới vừa rồi, ngươi đã bước lên con đường Đạo, nếu không nhờ ta thổi khúc Định Hồn giữ lại hồn phách của ngươi, ngươi đã gặp nguy hiểm rồi!” Vu Kính thở dài, “Đáng tiếc, cho dù pháp lực có cao cường đến đâu, cũng chỉ có thể thổi khúc Định Hồn một lần, sau này không thể sử dụng lại được nữa, cây sáo này đã vô dụng.”

Ta nhìn hắn vuốt cây sáo ngọc, vẻ mặt có chút cô đơn, liền cảm thấy trong lòng áy náy, lại nghĩ hắn bởi vì ta nên mới sử dụng, định mở miệng an ủi, ai ngờ còn chưa kịp nói gì, Vu Kính đã phơi phới giắt sáo ngọc về bên hông: “Không sao, đem theo hù doạ thiên hạ cũng tốt.”

Tên này…

Ta ho khan một tiếng: “Vừa rồi chuyện gì xảy ra?”

Vu Kính chậm rãi nói: “Thân thể ngươi vừa có được pháp lực, vẫn còn chưa kịp dung hoà, lại bởi vì việc chạy trốn kích thích khiến pháp lực tuôn trào, có phải vừa rồi ngươi nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng ở phía trước không?”

“Đúng vậy.” Là một vùng ánh sáng trắng.

“Ngươi nếu như tiến vào vùng sáng trắng đó, thể xác sẽ lập tức bị bỏ lại, pháp lực và linh hồn xuất ra, việc này chúng ta vẫn thường hay gọi là…”

Ta có hơi hoảng sợ hỏi: “Tử vong?”

“Thành tiên.” Điển Mặc giúp ta sửa lại.

“Cảm phiền ngươi lặp lại lần nữa?” Ta không dám tin tưởng lời mình nghe được.

Điển Mặc ghé sát vào lỗ tai ta, lớn tiếng nói: “Thành tiên!”

“Vậy mà cũng gọi là cứu ta!?” Ta nắm lấy cổ áo Điển Mặc, cụm từ “giận đến bốc khói” cũng không đủ để hình dung tâm trạng ta lúc này, cổ họng ta như nghẹn lại, vết thương đau kinh khủng.

Tuy rằng ta lười một chút, nhưng trên cơ bản vẫn tính là một thanh niên đầy hứa hẹn!

Được rồi, ít nhất cũng coi như là một thanh niên gần hứa hẹn!

Trên nguyên tắc cũng như lý luận mục đích tối cao của ta vẫn là tu luyện thành tiên! Mà ngay lúc nguyện vọng tối cao đó có thể đạt được mà không cần tốn chút sức lực nào, đột nhiên lại bị phá hỏng, giống như lẽ ra mười giờ thức dậy, mà đồng hồ báo thức lại báo sai thành chín giờ năm mươi lăm phút, khiến người ta phải nổi nóng!

Ta chỉ vào hai tên tai hoạ đang bình thản ung dung kia, a a a vài tiếng thốt không nên lời.

Điển Mặc bị ta xách lên giữa không trung cố sức vươn tay, vỗ vỗ cánh tay ta: “Sư phụ, ta hiểu được ngươi rất cảm động, đừng ngại, đây là việc đệ tử nên làm. Ngươi có thể thả ta xuống trước không, sau đó chúng ta sẽ nói cụ thể ngươi nên báo ân như thế nào? Yêu cầu của ta rất là thấp.”

Vu Kính cũng xua tay: “Không cần phải cảm ơn ta, cứu vớt đệ tử trong môn là chức trách của chưởng môn, giúp đỡ sư đệ càng là vinh hạnh của sư huynh. Xét tình xét lý ta đều không thể bỏ mặc ngươi được, không cần phải cảm ơn, đem phần cảm ơn của ta cho hắn hết là được rồi.”

Giờ phút này thật khó có thể hình dung tâm trạng của ta, chỉ cảm thấy lửa giận không ngừng thăng cấp, tâm trạng bị kích thích khiến dòng khí nóng trong cơ thể hỗn loạn điên đảo, giống như sóng trào một cơn cao hơn một cơn, mà cảnh vật xung quanh dường như cũng hưởng ứng dòng chảy mãnh liệt trong cơ thể ta, nhất thời nơi ba người chúng ta đứng đất trời biến sắc, cát bay đá cuốn. Vu Kính vẫn bình thản, hơi nhíu mày một chút, về phần Điển Mặc, chỉ thấy đen thui, ai biết vẻ mặt hắn như thế nào?

“Ngươi đừng kích động, hiện giờ trong cơ thể ngươi có pháp lực nghìn năm, đã tính là cao thủ của Bình Tâm Nhai rồi. Ngươi mà kích động thêm nữa sẽ khó có thể vãn hồi được.” Vu Kính chậm rãi nói: “Nếu như đến lúc đó, ta cũng chỉ có thể…” Mắt hắn chợt loé lên tia sáng lạnh lẽo, ta cảm thấy lạnh cả lưng, nhưng ***g ngực ta vẫn nóng rực. Nguồn năng lượng trong cơ thể bịảnh hưởng bởi tâm trạng lên xuống của ta, càng thêm không kiềm chế được.

“Vu Kính, ta sẽ không để ngươi có cơ hội cũng như lý do tổn thương đến thân thể y.” Điển Mặc bị ta túm áo nhấc lên không, đầu ngón chân chỉ gần chạm đất, không thể quay đầu lại nhưng vẫn trầm ổn nói.

Vu Kính hừ một tiếng: “Ngươi hiện tại nghĩ cách chạm đất đi rồi hãy nói.”

Tuy rằng bị treo lơ lửng trên không, Điển Mặc vẫn cố sức mở miệng: “Sư phụ, nhìn ta, nhìn ta.”

Ta đang nhìn đây, thấy ngươi đang bị ta dùng tay nhấc lên.

“Hít sâu vào, sư phụ, đúng, dùng sức hít thở.” Điển Mặc không hề luống cuống, nhỏ giọng ôn hoà, nắm lấy hai bàn tay ta đang túm cổ áo hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa mu bàn tay ta, từ đầu ngón tay, đến cổ tay, đến cánh tay, lặp đi lặp lại.

Hơi thở và sự vỗ về của hắn truyền đến cho ta một cảm giác như thể đã từng quen thuộc. Làn da xanh đen cọ xát vào ta, độấm của da thịt mang lại sự thư thái, dường như giữa hai chúng ta có một mối liên hệ bí mật nào đó, bất luận là gì, nó cũng khiến ta thấy yên tâm. Ta vô ý thức thả lỏng, hai vai vô lực rủ xuống, buông cổ áo hắn ra.

Tiếp theo Điển Mặc rơi xuống đất đứng vững, ngẩng đầu nhìn ta mỉm cười, rõ ràng vẫn là da mặt đen kịt đối lập với hai hàm răng trắng bóc, nhưng lại khiến ta giật mình, tâm trạng đã bình tĩnh khiến dòng khí nóng trong cơ thể chảy chậm lại. Ta còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng, chỉ sau một khắc nó đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, cũng đột ngột như khi nó xuất hiện. Đây chẳng lẽ là pháp lực, nguồn sức mạnh cuộn trào trong cơ thể ta vừa rồi chính là pháp lực nghìn năm sao?

Một đôi bàn tay vỗ về gương mặt ta: “Sư phụ, không có việc gì rồi, ngươi an toàn rồi.” Rõ ràng lời nói cũng hoàn toàn giống như vừa nãy, cũng đồng dạng từ một cái miệng phát ra, vì sao hiện tại nghe vào trong tai lại cảm thấy khác xa hồi nãy?

Điển Mặc vốn thấp thấp đen đen, hiện tại vẫn thấp thấp đen đen như cũ. Mà Lý Sơ lười biếng, cũng vẫn lười biếng như trước. Rốt cuộc lúc nãy đã có chỗ nào khác đi chứ?

Ta còn chưa tự suy ngẫm cho rõ ràng thì đã bị một câu nói cắt đứt.

“Pháp lực trên người ngươi…”

Thật kỳ lạ, vì sao vấn đề có thể nghĩ đến trong hiện tại đều chỉ có chuyện này!

Ta cười khổ trong lòng, thầm nhủ, pháp lực ơi pháp lực, ngươi rốt cuộc là từ đâu chui ra?

Cũng may Vu Kính đã nói tiếp: “Có điều cho dù hỏi ngươi, ngươi cũng trả lời không được từ đâu mà có đúng không?”

Không ai hiểu ý người khác hơn chưởng môn, ta bắt đầu nghiêm túc kính nể Vu Kính.

Lăn qua lăn lại một trận như vậy, lòng ta đã hoàn toàn bình ổn, tiếng gió thê lương cùng với cát đá bay đầy trời lúc nãy cứ nhưảo giác. Nơi này là khe núi Bình Tâm Nhai, cổ thụ che trời, thảm cỏ xanh mượt. Tất cả như xưa.

Tâm tư của ta rốt cuộc cũng quay lại vấn đề ban đầu, vấn đề thành tiên.

Ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ ra được một điều: “Chưởng môn sư huynh, ngươi nói ta vừa rồi suýt nữa thành tiên đúng không? Ngươi đừng nói quá! Nếu như bị rượt đuổi mà có thể thành tiên, vậy ở Bình Tâm Nhai này, mấy con chó con mèo con thỏ vân vân, mỗi ngày đều bị đuổi chạy khắp núi, vì sao không thấy chúng nó thành tiên?”

Vu Kính mỉm cười: “Hiếm thấy hiếm thấy, ngươi cũng bắt đầu chịu suy nghĩ rồi.”

Hình như không giống khích lệ ta cho lắm. Ta quyết định học theo Điển Mặc, đen mặt nhìn hắn.

Vu Kính lại mặc kệ vẻ mặt của ta, từ tốn nói tiếp: “Quá trình thành tiên thông thường đều là tu luyện cả nghìn năm, lấy công lực nghìn năm làm gốc, khi công lực dung hoà vào cơ thể, hồn phách cũng đã đủ mạnh mẽ rồi, sẽ chờ thời cơ thành tiên đến. Sau đó nhờ cơ duyên xảo hợp, liền có thể thành tiên. Mà tình huống vừa rồi của ngươi hết sức đặc biệt, không biết vì sao ngươi lại có được công lực nghìn năm, bởi vậy pháp lực chỉ phản ứng với hồn phách của ngươi, còn chưa kịp dung hoà với thân thể ngươi. Mà lúc nãy ngươi cố hết sức chạy trốn, nguyện vọng chạy trốn mãnh liệt đã thúc giục pháp lực hoạt động trước khi kịp dung hoà, hậu quả là công lực đã dẫn hồn phách của ngươi thoát khỏi thể xác. Chắc ngươi cũng cảm thấy, những gì diễn ra sau đó thật ra là hồn phách của ngươi chạy đi chứ không phải là thân thể của ngươi.”

Cũng đúng, một kẻ lười vận động như ta, nếu như thực sự chạy làm sao có khả năng chạy nhanh hơn mỹ nhân Vân Thoa với thân hình lưu loát như nước chảy được? Thì ra là hồn phách rời khỏi thân thể.

“Hồn phách rời khỏi thân thể sẽ tiêu hao nguyên thần, may mà công lực nghìn năm kia bảo vệ hồn phách ngươi nên tạm thời không có vấn đề gì. Tình huống thành tiên bình thường hẳn là ngươi sẽ tiến vào luồng ánh sáng trắng kia, một lần nữa tái sinh, tức là thể xác thành tiên. Dựa theo con đường thành tiên bình thường, sau khi ngươi thành tiên cũng không có gì khác biệt với hiện tại, chẳng qua là đạt được một thân xác bất lão và một tự ngã (bản thân) mới. Thế nhưng tình huống thực tế của ngươi lúc đó chỉ có linh hồn tiến vào cửa lột xác, ngươi có biết hậu quả như thế nào không?”

Ta thành thật lắc đầu.

“Hồn phách của ngươi sẽ tồn tại vĩnh viễn với thế giới, bất lão bất tử, bất diệt bất sinh. Từ nay về sau ngươi sẽ là một phần của mặt đất bầu trời biển cả, không còn là cá thể, là chính mình nữa.”

“Có vẻ như rất vĩ đại?” Lòng ta một lần nữa hướng đến.

Điển Mặc ho một tiếng: “Chưởng môn sư bá, ngươi không cần phải cố ý nói lệch sự thật! Xét toàn diện, nếu là một phần của thế giới, sư phụ ngươi không chỉ là một phần của mặt đất bầu trời biển cả, đồng thời cũng là một phần của hầm cầu ống cống bãi rác thôi.”

Ta nôn.

Thấy ta bắt đầu dao động, Điển Mặc lập tức đánh rắn dập đầu: “Hơn nữa, ngươi sẽ trở thành một loại tiên trước giờ chưa từng có. Tiên giới sẽ coi ngươi như trò cười, nói ngươi không biết lượng sức, nhân giới sẽ coi ngươi như gương xấu, nói ngươi tẩu hoả nhập ma, ngay cả yêu ma đạo cũng coi thường ngươi, nói ngươi sinh ra xui xẻo chết đi oan uổng!”

“…”

Thật là độc miệng.

Ngươi rốt cuộc là đệ tử của ta hay là sư tổ của ta?

Ta thấy ngươi còn muốn chưởng môn hơn cả Vu Kính.

Được rồi, chính xác và nghiêm túc mà nói, bụng ngươi còn đen hơn cả hắn.