Xui Xẻo Thì Xui Xẻo

Chương 14

Lớp học pháp thuật của ta quả thật học được rất rầm rộ. Toàn bộ vãn bối của Bình Tâm nhai đều đến cổ vũ, bọn họ đối với ta từ lúc ban đầu ngưỡng mộ hướng tới, phát triển thành ngạc nhiên kinh dị, phát triển đến không thể tin nổi, phát triển đến khinh bỉ chế nhạo, phát triển đến thay ta hổ thẹn… phát triển đến tập thể ngủ gật!

Tại sao lại như vậy? Chẳng phải người ta nói có pháp lực làm nền tảng, học pháp thuật sẽ rất dễ dàng hay sao?

Ta ảo não lôi ra quyển sách pháp thuật trên cái bàn trước mặt, trong sách có dùng bút đỏ đánh dấu mấy pháp thuật quan trọng, còn tỉ mỉ chú thích những điều cần chú ý, có thể thấy được chủ của cuốn sách kia rất chăm chỉ. Nhưng mà, trở ngại lớn nhất ngăn cản hy vọng và động lực phấn đấu học tập của ta nằm ở mặt sau kìa!

Người soạn nên bộ sách này là chưởng môn đầu tiên của Bình Tâm nhai: Hề Đao. Chẳng biết ông ta rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu!

Ví dụ như pháp thuật lôi hệ, từ chiêu thức cấp thấp đến cấp cao lôi hệ đúng ra nên lấy những cái tên khí thế hừng hực kiểu như: “Lôi bạo bát phương”, “Cửu thiên kinh lôi”, “Thiên lôi địa hoả”, “Lôi đình vạn quân” chứ? Có như vậy ta học mới thấy có chút tiền đồ nha!

Vậy mà, nhìn xem chưởng môn đời thứ nhất Hề Đao đặt tên gì:

Sơ cấp lôi hệ pháp thuật có tên là: “Ui da sét đánh kìa!”

Trung cấp lôi hệ pháp thuật có tên là: “Sét lớn quá chừng luôn!”

Cao cấp lôi hệ pháp thuật có tên là: “Có cột thu lôi không?”

Chung cực lôi hệ pháp thuật có tên là: “Có cũng không xài được!”



Nghĩ thử xem, ở trên đường mà gặp phải kẻ thù, mặt đối mặt mắt nhìn mắt, ta lạnh lùng trầm mặc, tay trái giương lên, ngón tay chỉ lên trời, pháp lực xuyên qua bầu trời, trong nháy mắt cảnh vật biến đổi, mây đen tụ tập sấm gầm rền rĩ. Đối thủ cũng không phải hạng tầm thường, quanh người toả sáng hào quang, lúc pháp thuật mạnh mẽ chuẩn bị xuất ra thì…

Ta hét to một tiếng: “Ui da sét đánh kìa!”

Cho dù đối thủ không cười chết, ta cũng sẽ xấu hổ chết!

Ta tức giận đẩy cuốn sách pháp thuật qua một bên: “Không học nữa! Dùng pháp lực của chính mình dẫn dắt sức mạnh tự nhiên, có loại người lạm dụng tài nguyên thiên nhiên như các ngươi sao? Các ngươi nghĩ xem, cái nơi vốn không nên có mưa to sét đánh thì lại bị pháp lực các ngươi dẫn qua, còn cái nơi vốn nên có mưa có sét phải làm sao đây? Người dân sa mạc Sahara phải làm sao bây giờ?”

Toàn trường lặng ngắt.

Ta dừng lại thở một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa, cái gọi là pháp thuật chẳng qua cũng chỉ là người đời trước biên soạn ra mà thôi, người đời sau toàn bộ cứ y theo như vậy học, không có một chút sáng tạo, thật uổng phí cho ngôi vị đứng đầu các môn phái trong thiên hạ của Bình Tâm nhai. Đối với cái loại này,” ta giơ cao trang mục lục của quyển pháp thuật lôi hệ trên tay: “làm sao mà kế thừa một cách có chọn lọc tinh hoa của người xưa được?”

“Ý của ngươi là gì?” Vu Kính nheo mắt lại.

“Nếu đã học thì phải học một cách có sáng tạo.” Ta tổng kết nói.

“Cũng đúng, chỉ cần có một nền tảng pháp thuật nhất định là có thể tự sáng tạo được.” Vu Kính gật đầu mỉm cười với ta, cười thật là hiền lành: “Lý Sơ, ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi.”

Trong lòng ta chuông cảnh báo réo vang. Tiểu Hắc từng nói với ta rằng: “Không sợ khi Vu Kính nhịp chân, cẩn thận khi thấy Vu Kính cười.”

Tiểu Hắc lại bổ sung giải thích: nếu như Vu Kính không thèm để ý đến ngươi, hoặc là lạnh nhạt xa cách, hoặc là châm chọc trách mắng thì đều không sao cả. Nhưng nếu như hắn tỏ ra khách sáo, mặt mũi tươi cười đối với ngươi, chắc chắn là có âm mưu.

Ta còn đang suy nghĩ, Vu Kính chợt nói: “Thân là chưởng môn, ta quyết định phải cho đệ tử Bình Tâm nhai hoàn toàn có quyền tự do sáng tạo pháp thuật!”

Lần này Vu Kính thật là thấu tình đạt lý.

“Để đảm bảo đệ tử có một nền tảng pháp thuật tương đối, ta cũng quyết định mười ngày nữa Bình Tâm nhai sẽ tổ chức một cuộc thi kiểm tra căn bản pháp thuật, thi viết đề đóng, đệ tử nào thi trượt sẽ được ta đặc biệt chỉ dạy.” Vu Kính cười híp mắt nhìn ta: “Để cho công bằng, ta là chưởng môn cũng sẽ làm gương tham gia cuộc thi, đề sẽ do lão chưởng môn quyết định, người chấm thi sẽ ngẫu nhiên rút ra sáu đệ tử. Cứ như vậy.”

… Tiểu Hắc ngươi ở đâu?

Căn phòng của ta tràn ngập ánh mặt trời mùa thu ấm áp, thế nhưng lòng ta đã sớm cảm nhận được cái lạnh thấu xương của gió mùa đông.

“A a a a a… Chết chắc rồi… Lần này chết chắc rồi…”

“Sư phụ, ngươi đã nằm ở trên giường rên rỉ sáu ngày rồi đấy. Đừng ồn nữa có được không?”

“Tiểu Hắc! Lần này ta chết chắc rồi!” Xung quanh giường chồng chất sách pháp thuật tham khảo, cao cao thấp thấp bao vây ta, ta nằm ở giữa lầm bầm lầu bầu, Tiểu Hắc cười nói đây là hiện tượng phiền muộn vùng trũng.

“Còn ba ngày nữa, cho dù ta có là thiên tài ta cũng không thể thuộc hết nhiều pháp thuật như vậy!” Ta than khóc: “Càng huống chi, lần thi này xét đến cùng cũng do ta nói bậy nói bạ mà ra, nếu như ta thi không đậu, thật không còn mặt mũi gặp người!”

“Trên cơ bản mà nói, xác suất của việc ngươi là thiên tài, việc ngươi ba ngày học thuộc hết chừng đó pháp thuật và việc ngươi đậu kỳ thi này đều tương đương nhau.” Tiểu Hắc ngáp một cái, xoa xoa đầu của ta, ân cần hỏi: “Cơm chiều muốn ăn gì?”

Thu hoạch lớn nhất của chuyến đến Bế Phong môn lần trước là, Tiểu Hắc không biết đã bị Hà Đồng kích thích hay sao đó, mà bắt đầu chú trọng việc nấu cơm, tay nghề cũng rất được. Mà lợi hại nhất là bất kể ta yêu cầu món gì, trong vòng tối đa một canh giờ hắn đã làm xong.

“Tôm nõn thuỷ tinh (1), sườn xào chua ngọt (2), gỏi gà (3), cháo lá sen (4), tráng miệng là món sủi cảo trứng (5). Tâm trạng của ta không tốt ăn không thấy ngon miệng, cho nên không cần điểm tâm ngọt.”

Tiểu Hắc vâng lời rời đi, dáng vẻ của hắn thật không chút nào lo lắng cho kỳ kiểm tra.

Ta nằm trên giường trăn qua trở lại, không cẩn thận đụng trúng một cuốn sách, cầm lên xem, là một quyển ghi chép một ít pháp thuật linh tinh.

Ví dụ như Định Thân pháp, cái này rất đơn giản. Đầu Xạ pháp, ừ ừ, cũng đơn giản. Ta nhìn một hồi, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hít sâu một hơi…

“A—“

Tiếng hét thảm thiết vang lên, khiến cho vô số con chim bay tán loạn.

Tiểu Hắc giống như một trận gió ào vào nhà, một tay cầm dĩa một tay cầm sạn (6): “Sư phụ, làm sao vậy?”

Hắc hắc, thành công rồi.

Những lúc Tiểu Hắc làm việc, nếu như ta gọi tên hắn, hơn phân nửa là hắn sẽ không thèm để ý đến ta. Thế nhưng nếu như ta gào to khóc nhỏ rên rỉ, thời gian chạy tới của hắn sẽ tỉ lệ ngược với mức độ thê lương của tiếng kêu.

Ta cẩn thận xoay người, chú ý để không chạm phải mấy chồng sách cao như núi: “Tiểu Hắc à, ta thấy lần kiểm tra này ngươi có vẻ rất tự tin, ngươi nắm chắc có thể được điểm tối đa sao?”

“Cái gì?” Ánh mắt Tiểu Hắc loé lên một chút, nhưng vẫn hỏi ta.

“Ta có một ý tưởng, ngươi có biết Định Thân pháp và Đầu Xạ pháp không?”

“A, biết.”

“Bình thường Định Thân pháp sẽ đình chỉ mọi động tác của đối tượng, mà Đầu Xạ pháp sẽ tái hiện lại những động tác của đối tượng lên giấy hoặc màn. Ngươi có nghĩ đến, nếu như dung hợp hai loại pháp thuật này, dùng Định Thân pháp và Đầu Xạ pháp lên bản thân, như vậy có phải là hoàn toàn bắt chước được động tác của người khác không?”

“Cho nên?”

“Cho nên, đến lúc đó ta thi cùng ngươi, ta bắt chước lại toàn bộ các động tác của ngươi, như vậy là có thể hoàn toàn giải được bài thi rồi?”

Không biết Tiểu Hắc suy nghĩ cái gì, khoé miệng hơi chuyển động, thế nhưng chỉ cười mà không nói.

Ba ngày, ta quên ăn không quên ngủ luyện tập bộ pháp thuật này. Rất may là lý luận đã hoàn toàn thông qua, còn hiệu quả thực tế thì phải chờ thử nghiệm đã.

Đối thượng thử nghiệm đương nhiên là đệ tử Tiểu Hắc của ta.

Ta vốn nghĩ hắn sẽ phản đối, không ngờ rằng hắn đồng ý ngay lập tức.

Pháp thuật này chỉ có một chỗ rắc rối là người làm phép phải cao hơn người bị làm phép một chút. Thế nhưng vì chiều cao của Tiểu Hắc còn cao hơn ta, nên ta định cho Tiểu Hắc làm phép, để hắn bắt chước theo động tác của ta.

Tiểu Hắc kiên quyết không đồng ý. Hắn nói dù sao đến cuối cùng người phải làm phép là ta chứ không phải hắn, vấn đề chiều cao thì cứ kê cái ghế là được, bảo ta phải làm phép, bắt chước theo động tác của hắn.

Được rồi, vốn mục đích ban đầu cũng là bắt chước Tiểu Hắc, như vậy càng tốt.

Thế nhưng vì sao lúc đó ta không nghĩ đến Tiểu Hắc trước giờ tuyệt đối không làm chuyện gì mà không có mục đích?

Ta đứng trên mặt ghế, Tiểu Hắc đứng đối diện với ta, nói: “Sư phụ, bắt đầu đi.”

Vì vậy ta niệm chú ngữ, thi triển pháp thuật lên người Tiểu Hắc. Nếu như thuận lợi, ta sẽ hoàn toàn bắt chước lại mọi động tác của hắn, không sai một tí.

Quả nhiên, vừa niệm xong, thân thể ta giống như bị thứ gì đó vô hình siết lại, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.

Tiểu Hắc và ta nhìn nhau. Hắn chớp mắt, ta cũng chớp mắt.

Hắn mỉm cười, ta cũng mỉm cười.

Tiểu Hắc suy nghĩ một chút, đột nhiên hai con ngươi xoay lại với nhau làm mắt lé, thật buồn cười! Thế nhưng ta lại không thể cười, ngược lại hai tròng mắt cũng chụm vào nhau. Tiểu Hắc nhìn dáng vẻ ngu ngốc của ta cười phá lên, ta mới theo hắn cười phá lên.

Đúng là một pháp thuật không có nhân quyền mà!

Ta âm thầm đánh giá, không tệ chút nào, tuy rằng thiếu khuyết nhân quyền, nhưng mà bắt chước rất trôi chảy, không hề cảm thấy khó khăn chút nào cả. Tiểu Hắc ho một tiếng, ta cũng ho một tiếng. Ha ha, ngay cả tiếng ho khan cũng bắt chước, pháp thuật của ta thật hoàn mỹ.

“Xem ra, nó cũng bắt chước cả lời nói nữa?”

“Xem ra, nó cũng bắt chước cả lời nói nữa?” Việc ta lặp lại y hệt câu hỏi đã giải đáp cho nghi vấn mà Tiểu Hắc đưa ra.

Tiểu Hắc đột nhiên nghiêm túc lên, ánh mắt nhìn thẳng ta. Ta nhìn vào mắt hắn, mắt hắn vừa đen vừa sáng, lấp loé thứ gì đó mà ta không biết.

Hai tay hắn chậm rãi nâng lên gương mặt ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay ta cũng nâng lên, thế nhưng bởi vì tay ta tương đối ngắn so với hắn, nên chỉ dừng lại cách trước mặt hắn một chút, cảm giác rất khôi hài.

Hắn rất phối hợp ghé mặt lại gần một chút, rơi vào hai tay ta.

Ta có thể cảm giác được độ ấm từ bàn tay ta truyền lại, rất ấm áp; cảm giác được hai bàn tay hắn nâng gương mặt ta toả ra sức nóng vô cùng; đồng thời cũng cảm giác được tay ta hơi run rẩy. Ta không biết khoảnh khắc này tay của ta run là vì ý chí của chính mình hay là vì tay của Tiểu Hắc đang phát run, tay ta chẳng qua chỉ bắt chước lại mà thôi.

Tiểu Hắc dường như rất hài lòng với khả năng bắt chước hoàn mỹ của pháp thuật này, hắn mỉm cười, dùng một loại mỉm cười mà trước nay ta chưa từng thấy.

Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng, nói từng tiếng từng tiếng: “Ta – thích – ngươi!”

Ta sửng sốt, nhưng không thể chống lại pháp thuật đang thao túng, ta cũng mở miệng, sắp lặp lại những lời mà hắn đã nói.

“Ta – thích -“

Tên chết tiệt!

Suy nghĩ vừa chuyển động, ta lập tức cắt đứt pháp lực, pháp thuật cũng theo đó gián đoạn. Ngoại lực khống chế ta đột ngột biến mất, ta đứng trên ghế lung lay lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Đôi tay Tiểu Hắc rất kịp thời giúp ta đứng vững.

“Như vậy cũng không chịu nói sao?” Tiểu Hắc nhẹ nhàng hỏi. Ta vừa đứng thẳng dậy ngẩng đầu lên, dùng ý thức của chính mình trừng Tiểu Hắc. Vẻ mặt của hắn lúc này thật khó dùng ngôn ngữ để hình dung. Hắn chỉ nhìn ta, rất nhanh, lại dời đi tầm mắt, nói: “Ta đi nấu cơm.”

Nói xong hắn nhanh chóng xoay người, giống như chạy trối chết ra cửa.

“Đợi chút.” Một câu của ta dễ dàng ngăn bước chân của hắn. Hắn quay đầu lại nhìn ta, thân hình thẳng tắp, chỉ là ánh mắt giống như đang đợi ta tuyên án, lại cũng giống như đang chờ mong.

“Nửa canh giờ trước chúng ta vừa ăn trưa xong.”

Lời vừa rồi của ta hoàn toàn chỉ là thuận miệng nói mà thôi, vì sao ánh mắt của hắn lại giống như bị thương tổn? Hắn ừ một tiếng liền cúi đầu đi ra ngoài, như thể nóng lòng muốn chạy trốn khỏi ta vậy.

Ta không nỡ nhìn hắn như thế này.

Không nỡ nhìn hắn không nói một lời rời đi, như thể muốn tìm nơi để một mình liếm láp vết thương.

Tiểu Hắc lẽ ra phải kiêu ngạo, không xem ai vào mắt, có lý hay không có lý cũng không nhường ai mới đúng, không phải bóng lưng uỷ khuất buồn rầu, đáng thương giống như bị người ta thương tổn lại không thể phản kháng như thế này.

Ta đột nhiên khẳng định, cho dù trời cao có định hắn sẽ bị thương tổn, thì người thương tổn hắn cũng không thể là ta.

Nhìn như vậy, nghĩ như vậy, không biết sợi dây thần kinh bình thường nào tự nhiên đứt mất, không nỡ trong lòng liền trực tiếp thông qua miệng biến thành ngôn ngữ, ta hô: “Ta cũng thích ngươi.”

Hắn dừng bước chân, nghi ngờ mà nghiêng đầu nhìn ta, không có lập tức hưởng ứng lời ta nói.

Động tác của hắn khiến ta nhớ đến con chó lớn ở nhà bà quả phụ trước kia, mỗi lần ta hướng về phía nó xoè ra hai tay, mà nó thì chưa phân biệt được cái thứ màu đỏ trong tay ta là thịt bò hay là bánh bao được quệt tương ớt, nó cũng sẽ tuyệt đối không tuỳ tiện tới gần.

Vì vậy ta bổ sung: “Giống như là sư phụ thích đệ tử của mình vậy đó.”

Lời này nói ra ta cũng thấy không tin, nên lại bổ sung thêm: “Cùng lắm thì hơn một chút mà thôi.”

Ta bổ sung lần thứ ba, hắn đột nhiên tin tưởng, lộ ra một nụ cười thật tươi, dang hai tay muốn nhào về phía ta. Ta kịp thời ngăn hắn lại: “Đi nấu cơm!”

“Nửa canh giờ trước chúng ta vừa mới ăn cơm trưa xong.” Hắn khẩn thiết nói, lại định nhào tới: “Huống chi, cho dù muốn ăn cơm chiều sớm, chúng ta cũng nên vận động một chút ăn mới ngon miệng.” Hắn cười rất xấu xa, vẻ mặt rất trắng trợn, rõ ràng là không muốn nghe lời ta, tiếp tục bước về phía ta vài bước.

“Đi nấu cơm!” Ta cơ hồ là rống lên. Thấy ta kiên quyết không cho hắn đến gần, Tiểu Hắc mới hậm hực dừng lại, thu lại vẻ mặt tươi cười quá mức khoa trương, nói: “Được rồi, nấu cơm thì nấu cơm.”

Phù – thở ra một hơi.

Hắn vươn hai ngón tay, lắc lắc trước mặt ta: “Sư phụ, lần thứ hai rồi đấy.”

Thật ra, ta đối với pháp thuật này cũng còn có chút không tin tưởng.

Bởi vì lúc ban đầu công bố là chia thành ba cái địa điểm thi. Mà trong ba cái địa điểm thi, chúng ta lại phải thi chung với Vu Kính. Nhất định là hắn cố ý! Thật nguy hiểm mà!

Buổi tối cuối cùng trước ngày thi, Tiểu Hắc lần đầu tiên không đến quấy rầy ta, một mình hắn trốn trong phòng viết viết vẽ vẽ, không biết là muốn giở trò quỷ gì. Mặc kệ hắn, ta chỉ cần đến lúc đó chép bài của hắn là được rồi. Nghĩ như vậy, ta yên tâm thoải mái lên giường ngủ sớm.

Buổi chiều ngày thi đã đến.

Bình Tâm nhai giăng đèn kết hoa, trước cổng dựng một đài cao hơn ba trượng, khí thế vô cùng! Mỗi một cây gỗ đều là gỗ tử đàn rất quý giá do chưởng môn đích thân lựa chọn. Bệ đài được làm bằng loại gỗ giáng hương vàng toả mùi thơm, bề mặt chạm trổ tinh xảo, do tay nghề của những thợ thủ công giỏi từ khắp các nơi thỉnh về. Mà ta nghe nói còn có một đoạn gấm rất dài đính vàng do một tú phòng rất nổi tiếng ở Giang Nam mất mười ngày mười đêm mới thêu xong. Lúc này đoạn gấm kia đang treo trên đài, sáng loè loè, hoa lệ rủ xuống, đung đưa nhẹ theo gió. Khung cảnh trong tấm thảm thêu đó chính là phong cảnh của Bình Tâm nhai, tay nghề tinh xảo, xa hoa lộng lẫy. Điều duy nhất không được hoàn mỹ là trên bề mặt của nó thêu một chữ lớn: “Đổ!” (đánh bạc)

Dùng để tụ tập quần chúng đặt cược…

Nếu như triều đình có chút cốt khí, hẳn là nên tới tuần tra niêm phong Bình Tâm nhai…

May mắn, hoặc cũng là bất hạnh, ta trở thành tiêu điểm chú mục của quần chúng. Nghe đâu tỉ lệ đặt cược cho Lý Sơ đậu hoặc không đậu lên tới tỉ lệ một ăn năm trăm. Không biết là ai đã tuyên truyền, Bình Tâm nhai đều nghiêng về một bên, ai cũng cược là ta thi trượt. Bởi vì kỳ thi sắp đến, cho nên các thí sinh rất nhiệt tình hăng hái đặt cược, bầu không khí vô cùng sôi động.

Từ một góc độ khác mà nói, việc này cũng chứng minh sự buồn chán của Bình Tâm nhai.

Để cổ vũ cho mọi người cùng tham gia đặt cược, ba cái đại sảnh của Bình Tâm nhai sẽ không mở cửa trước giờ thi. Dưới ánh mặt trời gay gắt, ta ngồi dưới đất, cùng với một đệ tử khác đã đặt cược xong cùng đọc sách. Tuy rằng trong lòng lẳng lặng nhẩm lại chú ngữ đã thấy rất lưu loát, nhưng để phòng ngừa bất trắc, ta còn mang chú ngữ ra ôn tập lại. Nhưng mà ngay dưới ánh mặt trời giữa trưa mà đọc sách, nắng chói chiếu thẳng vào mắt, ta và đệ tử kia đều là đọc một chút dụi mắt một lần.

Giữa lúc học rất thê thảm, Tiểu Hắc đã đến trước mặt ta, nâng lên thứ gì đó trong tay cho ta xem.

“Ngươi cũng đặt cược?” Trong tay Tiểu Hắc rõ ràng là phiếu đặt cược.

“Đúng vậy, một ăn năm trăm, tội gì không đặt.”

Ta cầm lấy phiếu đặt cược nhìn kỹ, quả nhiên là cược ta thắng! Ta buông lỏng tâm tình. Nếu như hắn đã tin tưởng như vậy, ta nghĩ hẳn sẽ không vấn đề gì.

Một lần nữa tập trung đọc sách.

Lần này rất thuận lợi, đợi ta đọc xong, lại ôn tập lại một lần. Tiểu Hắc vỗ vai ta: “Cửa mở rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ngươi vào chiếm chỗ trước, ta với ngươi phải ngồi gần nhau.” Ta dặn dò.

Hắn cười thật tươi, gật đầu rời đi.

Ta đứng dậy, tên đệ tử mới vừa rồi vẫn giữ một khoảng cách cùng đọc sách với ta cũng đứng dậy. Y đột nhiên lảo đảo một chút, ta vội vàng đỡ lấy y, y mỉm cười xin lỗi ta: “Làm phiền sư thúc. Vừa rồi ngồi dưới nắng gắt đọc sách quá lâu, ta bị hoa mắt.”

“Thế nhưng sao ta không bị gì nha.” Ta chớp chớp mắt.

“Đó là bởi vì Điển Mặc sư huynh vẫn luôn đứng sau lưng sư thúc.” Y dụi mắt, đi rồi.

Y nói ta mới nhớ lại, vừa rồi lúc ta đọc sách, quả thật luôn có bóng râm che chở giúp ta đỡ bị chói nắng.

Thì ra là Tiểu Hắc.

Đúng rồi, hắn chiếm chỗ ngồi ở chỗ nào chứ, kiểm tra lần này ta còn phải dựa vào hắn nữa!

Đại sảnh số một, Tiểu Hắc ngồi bên cửa sổ, chiếm một chỗ ngồi song song hai người.

Kỳ thật cũng không cần phải phiền phức như vậy, đệ tử của Bình Tâm nhai dường như đều sợ hắn, đại đa số đệ tử hễ nhìn thấy hắn là đi đường vòng. Chỉ cần hắn tới gần, đám đệ tử kia sẽ dạt ra theo hình quạt. Tuy rằng bọn họ sẽ đứng nhìn từ xa, chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là hâm mộ hoặc là kính sợ, nhưng mà tuyệt đối không dám tới gần. Đương nhiên điều này sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối trong giờ mua cơm ở nhà ăn. Ta mỗi lần đều đem Tiểu Hắc như thuốc sát trùng, dễ dàng xua tan đám đệ tử đói khát bộc lộ bản chất hung ác ra xa, nghênh ngang vào nhà ăn hưởng thụ thức ăn ngon.

… Ta thừa nhận ta có chút quá đáng. Có điều hiện tại không phải là lúc để ta tự kiểm điểm.

Tiểu Hắc bình thường vẫn đơn độc một mình, giống như hiện tại. Tuy rằng hắn vừa kiêu ngạo vừa mỹ lệ, nhưng rất cô đơn. Hoàn toàn không giống như sư phụ hắn là ta, đi đến đâu cũng có người lại gần hoặc dụ dỗ hoặc lừa gạt, cứ như không làm như vậy là thật xin lỗi cái sự tồn tại của ta không bằng!

Ta ở trong lòng thở dài.

Tiểu Hắc không thân cận ai ngoài ta, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Thông thường lấy hắn làm tâm, trong vòng bán kính một trượng căn bản sẽ không có đệ tử nào dám đến gần. Mà hôm nay, bởi vì hắn đang làm một chuyện kỳ lạ đối với tuyệt đại đa số đệ tử Bình Tâm nhai, nên bán kính cảnh giác của mọi người với hắn lại khuyếch đại lên thành hai trượng.

Có rất nhiều đệ tử nhỏ giọng bàn luận về hành vi của hắn.

“Đó có phải là pháp thuật mới hay không, có vẻ rất khó làm, ta thấy Điển Mặc đổ mồ hôi đầy đầu!”

“Chắc là chú thuật đó, pháp thuật cần gì phải dùng đến đạo cụ. Nhất định là một câu thần chú rất khủng bố, ngươi xem, bóng đao loè loè! Ngươi xem, ánh đao như tuyết!”

“Là cầu phúc, nhất định là cầu phúc! Ngươi xem hắn, hắn đã đặt ba cái lên bàn rồi, chẳng phải cống phẩm thì là cái gì!”

“Là triệu hồi u quỷ! Ngươi xem cánh tay hắn cứ không ngừng lặp lại cùng một động tác, triệu hồi u quỷ chẳng phải nhiều lần lặp lại điệu múa gọi hồn sao?”

Ta không biết nói gì.

Các đệ tử Bình Tâm nhai, các ngươi không thể dùng phương pháp tư duy giống người một chút để suy nghĩ hay sao!

Từ góc độ của ta mà nói, bất kể nhìn như thế nào, bất kể quan sát từ chỗ nào, bất kể liên tưởng đến đâu, Tiểu Hắc cũng chỉ là cầm cái cưa cưa chân ghế mà thôi.

Tiểu Hắc cưa đứt chân ghế cuối cùng, ngẩng đầu nhìn ta đi đến gần, nói: “Được rồi, công tác chuẩn bị đã hoàn tất.”

“Ngươi cưa chân ghế làm gì?”

“Pháp thuật của ngươi phải thi triển từ vị trí cao hơn, ta vốn cao hơn ngươi, không cưa chân ghế thì làm sao bây giờ?” Hắn tiện tay ném cái cưa xuống đất, xoa xoa bả vai mình.

“Nhưng mà, ngươi làm như thế này là phá hoại của công, Vu Kính sẽ không tha cho chúng ta đâu.”

“Yên tâm, pháp luật không trừng phạt số đông, sư phụ.” Tiểu Hắc chỉ tay, ta quay đầu nhìn, ôi trời ạ. Cơ hồ toàn bộ đệ tử đều đã vác ghế đặt lên trên bàn, miệng không ngừng ồn ào: “Cứ làm theo hắn, tuyệt đối không sai!” “Nhất định là pháp thuật mới nhất để đảm bảo vượt qua kỳ thi.” Cả đại sảnh sôi sùng sục, tiếng cắt tiếng cưa tiếng rơi ngã ồn ào một mảnh.

Việc này trước hết nói lên một sự thật, tâm lý hùa theo mù quáng của đám đông thật là đáng sợ.

Thứ nữa việc này nói lên rằng, ở một nơi thần kỳ như Bình Tâm nhai, dù ngươi chỉ là một cái ghế cũng không cách nào bảo đảm ngươi có thể toàn thân trở ra.

Ta lắc đầu, nhìn Tiểu Hắc: “Ngươi gây ra đó, ngươi còn không chịu nói một tiếng.”

“Rất thú vị mà.” Tiểu Hắc vểnh chân nửa nằm nửa ngồi trên ghế.

“Tiểu Hắc!”

“Được rồi được rồi! Ngươi thật chẳng giống đệ tử của Bình Tâm nhai gì cả!” Tiểu Hắc lầm bầm, xoay người nhảy lên bàn, hét lớn một tiếng: “Trật tự!”

“Các ngươi tưởng chỗ này là quán trà hay là cái gì? Chân ghế muốn cưa là cưa muốn bẻ là bẻ? Các ngươi nghĩ các ngươi làm bừa như vậy có tác dụng hay sao? Làm như vậy có thể đậu được hay sao?” Tiểu Hắc cao giọng hô, hiện trường lập tức lặng ngắt, ánh mắt tất cả các đệ tử đều xoạt xoạt bắn qua đây. Tiểu Hắc khoan thai nhặt lên cái cưa ném trên mặt đất, nói lớn: “Hiện tại bán đấu giá cái cưa này…”

Năm trăm lượng vàng để mua một cái cưa sứt. Ta nhìn tên đệ tử vui mừng hớn hở ôm cái cưa chạy đi, trong lòng tự hỏi Bình Tâm nhai ngày thường rốt cuộc cho đệ tử bao nhiêu tiền tiêu vặt?

Mà tên đệ tử kia cũng không ngốc, nhanh chóng cưa đứt bốn chân ghế liền cho những đệ tử khác thuê lại với giá mười lượng bạc được cưa một nhát.

Đám đệ tử lập tức chừa ra một chỗ trống trong đại sảnh, vác ghế của mình tới xếp hàng, mà tên đệ tử kia ôm sách pháp thuật đứng một bên, ở mép sách ghi chú mỗi đệ tử cưa bao nhiêu nhát.

Đại sảnh bên cạnh có một tên đệ tử đi ngang qua cửa, thấy một hàng dài đứng chờ cưa ghế, bèn hét toáng lên: “Lần này đề thi là làm mộc a a a a a a a a a a—“

Vì sự kiện đột phát nói trên, hậu quả là cuộc thi bị trì hoãn lại nửa canh giờ, để xử lý số chân ghế bị cưa bỏ.

Đương nhiên, cái ghế của ta là cái duy nhất không bị cưa, nhìn bốn phía xung quanh ai cũng thấp hơn mình, quả thật khiến ta được trải nghiệm một phen cảm giác hạc giữa bầy gà.

Lúc Vu Kính tiến vào, thấy tình trạng như vậy, liền hé miệng cười. Tiểu Hắc kéo một cái ghế bị cưa thấp nhất trong số những cái ghế thấp đưa cho hắn, hết sức nghiêm trang nói: “Chia ngọt sẻ bùi với mọi người đi.”

Vu Kính vui vẻ ngồi xuống.

Vì vậy cuộc thi chính thức bắt đầu.

___

(1) 水晶虾仁: (Thuỷ tinh hà nhân) là một món ngon nổi tiếng của Thượng Hải. Tôm bóc vỏ, bỏ chỉ đen trên lưng, rửa thật sạch, ngâm nước khoảng 2 giờ, sau đó dùng giấy thấm sạch nước. Quết bột bắp, muối, hạt nêm gà, một ít baking soda, một ít sinh trừu (một loại nước tương chế từ đậu nành và bột mì), lòng trắng trứng, tinh bột, quấy đều theo một chiều, sau đó để khoảng 10 phút cho nó ngấm. (để kiểm tra tôm đã ngấm chưa có thể thả vào nước, nếu nó nổi lên là được. Nếu chìm xuống có nghĩa là quá nhiều muối, phải rửa sạch quết lại lần nữa). Xong đổ dầu vào chảo cho tôm vào đảo, trong lúc đảo đừng để tôm dính lại với nhau, tôm gần chín thì bỏ dầu đi. Thêm chút nước hoặc nước canh, một ít tinh bột, bỏ tôm vào đảo vài lần, thêm chút dầu mè vào là được.

(2) 糖醋里脊 (đường thố lý tích): có khá nhiều cách làm, mà hơi khác Việt Nam chút xíu, mình lười ghi công thức ra quá, có thể tham khảo tại đây:http://s.dianping.com/topic/927469

(3) 凉拌鸡丝 (lương phan kê ti): Thịt gà xé trộn với dưa leo, cà rốt, hành tây, giấm, ớt, muối, bột nêm… (có người còn cho cả gừng, rau diếp, hồi, rượu…)

(4) 荷叶粥 (hà diệp chúc): 1/3 gạo nếp trộn với 2/3 gạo tẻ nấu với lá sen, cho thêm đường hoặc mật ong.

(5) 蛋饺 (đản giáo): cách làm cũng tương tự sủi cảo thường, chỉ khác thay vì dùng bột bọc ngoài thì dùng trứng chiên, lúc trứng sắp chín thì cho nhân vào, gấp đôi lại, quết dính hai mép với nhau rồi chiên cho chín hẳn là xong.

(6) 锅铲 (oa sạn): nói cho dễ hiểu thì là cái xẻng xúc thức ăn dùng để chiên xào, dân Nam gọi là cái sạn, có người lại gọi là cái vá, nhưng thực ra cái vá nó tương đương với cái muôi (muỗng múc canh) của người Bắc =”=