Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 17

Có thế nào thì tôi vẫn cảm thấy bày mưu lập kế với cái hạng người như Tiểu Hắc này, không phải ai cũng có cửa thành công đâu.

Thực tế đã chứng minh, linh cảm của tôi chuẩn không cần chỉnh.

Tôi nghĩ vầy nè, với cái yêu cầu như vậy của Hà Đồng, tôi chỉ cần làm bộ cho có thôi là được rồi. Bởi vậy nên lúc chui vô mê cung dưới lòng đất á, mặc dù tôi tóm lấy được cặp giò của Lý Sơ rồi, song cũng không lập tức hút lấy pháp lực của nhóc ta làm gì.

Lý do hết sức đơn giản, cho dù lúc này tôi xơi tái thằng nhỏ, thì chẳng mấy chốc cũng sẽ phải ói trở ra thôi. Việc gì tôi phải làm khó hệ tiêu hóa của mình chứ.

Ngay khi giọng nói thong dong của Tiểu Hắc vang lên từ chỗ góc rẽ của tầng hầm, tôi lập tức vắt giò lên cổ mà bỏ chạy thục mạng như một phản xạ có điều kiện.

Hà Đồng giao chiến với Tiểu Hắc, thắng bại đã quá rõ ràng, vì vậy nên tôi mới lui vào vùng an toàn.

Chẳng qua Tiểu Hắc cứ nhìn tôi chòng chọc bằng đôi mắt hình viên đạn, không ngừng tia thẳng vào người tôi, tựa hồ như chỉ muốn xem tôi như cái bia để mà ngắm rồi nã đạn tới tấp.

Úi dà, giờ mới nhớ ra, tôi quên bỏ Lý Sơ lại rồi, lúc này tôi vẫn còn đang quấn rịt lấy thằng nhỏ đây.

Quáng quàng thả Lý Sơ ra trong thầm lặng, lại còn ton hót đi giúp thằng nhỏ phủi đống bột cặn trên áo xuống nữa chứ.

Đáng tiếc Lý Sơ chỉ lo mải quan tâm đến cuộc chiến bên kia, hoàn toàn không ngó ngàng tới lòng hảo tâm của tôi.

Nói túm lại là, bên kia thì Hà Đồng với Tiểu Hắc đấu võ mồm với nhau, còn bên này tôi với Lý Sơ nhàn nhã ngồi xem kịch. Kết cục là, Lý Sơ đòi dắt tôi đi.

Rời xa tên đồng bóng, tất nhiên là tôi bằng lòng rồi.

Tất nhiên ít nhiều gì vẫn phải tỏ ra có chút không cam lòng với luyến tiếc, mắc công Hà Đồng lại oán hận tôi mất. Tôi lướt cái vèo ra sau lưng Hà Đồng, ngoan cố không chịu đi. Mãi cho đến khi y khoát tay ra hiệu, tôi mới vừa đi vừa cố ngoái lại nhìn, theo chân Lý Sơ rời khỏi đó.

Ra khỏi cổng phái Bế Phong, Tiểu Hắc nhìn nhìn Lý Sơ, rồi lại lườm lườm tôi, hình như còn cười cười cái gì đó nữa.

Nụ cười đầy gợi cảm là thế, cũng chỉ có tên Lý Sơ đầu đất kia mới không để ý tới thôi, lại còn bận rộn bô lô ba la đáp lại các thứ nghi lễ tiễn biệt của cái bọn phái Bế Phong.

Trong lòng tôi hoan hỷ đến quên trời đất, hỡi ôi Tiểu Hắc, hãy để tôi theo anh đến tận chân trời góc biển đi nào!!!

Do Tiểu Hắc không vội quay về, mà Lý Sơ thì lúc nào cũng mang cái thái độ sao cũng được, thành ra quãng đường sau đó trở thành chuyến du ngoạn đến những vùng đất chưa được con người đặt chân tới của cả đám bọn tôi. Không phải là tôi không trốn đi được, mà là không dám chạy, cũng chẳng nỡ rời đi.

Thế là tôi quyết định đi theo hai người họ, thấy được cảnh Tiểu Hắc ân cần chăm nom, lại phỏng đoán cái cách mà Lý Sơ đang quen dần với cung cách đối đãi này, lại nghĩ chân tướng đằng sau những chuyện này nó mới tàn nhẫn làm sao.

Ây dà, cơ mà, Tiểu Hắc này, đành rằng là tôi tình nguyện theo chân anh đến tận chân trời góc biển, thế nhưng, cũng đâu có bằng lòng theo anh về lại cái nơi chỉ tổ khiến người ta đau lòng là Bình Tâm Nhai này chớ~

Tôi rất chi là không muốn đó nha, nhưng cũng đành phải theo thôi, vừa đặt chân vào đại sảnh của Bình Tâm Nhai, chợt trông thấy Lý Sơ hoảng hồn, lùi vội về sau, ngay đến Tiểu Hắc cũng dừng bước theo luôn.

Bộ thấy ma hay sao vậy?

Tôi hiếu kỳ thò đầu vào xem.

Làm gì có ma nào đâu.

Ngay giữa sảnh có một vị công tử hết sức đẹp trai tuấn tú đang ngồi, thong dong uống trà, ngó mặt quen quá chừng hà.

Vừa toan tưởng tượng chút chuyện bậy bạ với anh chàng bảnh bao kia, lại chợt nhớ tới, cái tên này là kẻ thù của tôi mà, chính là cái tên kẻ thù khốn kiếp đã nhổ tôi xuống khỏi cành đây nè!!! Hủy hoại chân thân cỏ đuôi chó của tôi, không phải hắn thì còn ai vào đây?!

Tôi nổi giận đùng đùng hết một lúc, đến khi quay lại với thực tại, liền trông thấy ngay vị công tử được gọi là chưởng môn kia cùng với Tiểu Hắc đều đang mỉm cười với mình, mỗi người lại toát lên một vẻ hào hoa phong nhã khác nhau.

Theo lý mà nói thì lẽ ra tôi nên bắt đầu mơ mộng ảo tưởng về hai vị mỹ nhân đây rồi, thế nhưng chẳng rõ vì sao, tay chân tôi lại run lên lẩy bẩy, sau đó cả người cũng dần dần run bần bật lên.

Tôi đoán chắc là tại hai người này đang đứng cạnh nhau đó mà, sự tồn tại cùng lúc của hai người bọn họ, đã sản sinh ra một bầu không khí tà ác không gì sánh bằng!

Mà thứ bị vây chính giữa bầu không khí ấy chính là tôi!

Bọn họ đang sôi nổi thảo luận xem nên xử lý phần hồn trong người tôi như thế nào đây.

Cái vẻ hào hứng ấy, dường như muốn ngay lập tức hút lấy linh hồn tôi vậy.

Hên sao một câu thương xót của Lý Sơ đã cắt ngang cuộc tranh luận của bọn họ, đại chưởng môn Vu dường như sực nhớ ra điều gì, trông cả đám có vẻ như sắp sửa phải ra ngoài.

Sau đó tôi bỗng dưng vô duyên vô cớ bị giam cầm.

Đại chưởng môn Vu nhốt tôi vào gian phòng nhỏ ở đằng sau đại sảnh phái Bình Tâm Nhai.

Trước khi bước vào trong đó tôi đã cảm nhận được có luồng pháp thuật chập chờn rất lạ kì, nên có hơi chần chừ không muốn vào. Hắn ta ở đằng sau liền đẩy một phát, tôi mất đà té ụp mặt xuống sàn, vừa bật dậy quay ra sau thì hai mắt đã đẫm lệ: “Anh muốn gì đây hả?”

Theo lẽ dĩ nhiên, bị một mỹ nam như anh chàng giam giữ lại, thiệt tình là tôi không thể không nảy sinh vài ý đồ không trong sáng được, lòng thiết tha mong chờ anh í sẽ làm cái gì gì đó với mình đi rồi hẵng đi, dù chỉ được rờ rờ cái vạt áo của người đẹp thôi cũng thỏa nguyện lắm rồi nha.

Vu Kính vốn đang định bỏ đi, lại nghe được lời này của tôi, nên mới nán lại: “Ta muốn làm gì cũng được hết ư?”

Tôi đã rơi vào cảnh cá lồng chim chậu rồi, phản kháng thì có ích gì chớ? Chẳng phải chỉ còn mỗi cách phục tùng anh thôi sao? Mấy lời này không tiện nói ra, nên tôi đành phải dùng cách ‘liếc mắt đưa tình’ với hắn thôi.

Vu Kính nhoẻn miệng, cười tươi như hoa: “Ở Tứ Xuyên có một món đặc sản gọi là mì cháy, nghe đâu chỉ cần một mồi lửa là có thể bốc cháy như bấc đèn, ta đã muốn thử nghiệm từ lâu lắm rồi.”

Ngay tức khắc tôi cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn người đẹp thêm một giây nào nữa.

Lúc này Vu Kính mới phì cười một tiếng, theo sau đó là âm thanh cửa đóng sập lại.

Mẹ kiếp, lẽ nào số tôi không gặp được mỹ nhân nào hiền thục hết cả sao?

Khi tiếng bước chân tắt hẳn đằng xa, tôi mới ngước đầu lên quan sát chỗ này, hình như hắn ta không có khóa cửa, chỉ khép lại mà thôi.

Ồ de! Tôi đứng bật dậy chạy thẳng ra ngoài cửa, khi chỉ còn cách cánh cửa có vài bước nữa thôi, tôi bất chợt va phải thứ gì đó vô hình, dường như là một loại pháp thuật rào chắn, thế rồi trên bức tường chợt hiện ra một hàng chữ lớn: “Nơi này là mật thất của Bình Tâm Nhai, chỉ có chưởng môn mới được tự do ra vào.”

Bên dưới còn có một dòng chữ nho nhỏ: “Nhưng ta hoàn toàn ủng hộ việc ngươi chạy lăng quăng tìm đường bỏ trốn, bởi phải biết rằng để có thể trải nghiệm lạc thú khi được hưởng thụ đặc quyền của một vị chưởng môn Bình Tâm Nhai, thật chẳng dễ dàng chút nào đâu. — Vu Kính.

Tôi lắc đầu lia lịa, vội vàng lui về bên bàn làm việc.

Để giải sầu tôi đành phải chuyển hướng sang quan sát nơi này, chỉ thấy toàn là bàn ghế với giá sách thôi, xem ra nơi này đúng thật là mật thất rồi, dám cá công dụng ban đầu của nó không phải để nhốt người đâu.

Dù gì cũng nhàn rỗi, tôi bèn nghiên cứu thử xem chưởng môn Bình Tâm Nhai đã sưu tập những thứ gì.

Nhìn khắp một lượt, mới thấy toàn là sách giáo khoa daỵ pháp thuật không hà.

Thế nhưng tên sách rất là dị hợm, hết ‘Bản ghi chép khóc ra máu – Hệ Sấm’, ‘Bản ghi chép nhỏ máu – Hệ Băng’, rồi lại đến ‘Bản ghi chép đẫm máu – Hệ Lửa’, vân vân và mây mây.

Tôi rảnh rỗi sinh nhàm chán, bèn tiện tay bốc thử một cuốn lên xem, vừa giở ra thì sợ vãi linh hồn!

Toàn bộ cuốn sách đều được viết bằng mực màu nâu đỏ, tôi đưa lên sát mũi ngửi thử, thật sự là có mùi tanh của máu đã khô nhiều năm.

Thì ra quả thật đã phải dốc hết ‘tâm huyết’ ra để mà viết nên sao?!

Tôi bỗng chốc cảm thấy thành tâm kính nể vị tác giả này ghê, ngầu quá xá ngầu luôn hà!

Có thể mang trong mình một thái độ học thuật nghiêm túc đến nhường này, không tiếc hi sinh máu của chính mình để hoàn thành tác phẩm, ý chí cỡ này, quyết tâm cỡ này, há có thể xem thường được chăng?

Tôi gần như có thể mường tượng ra cảnh một chàng thanh niên chong đèn đọc sách giữa đêm khuya, mảnh mai yếu ớt, liên tục ho sù sụ, thế mà vẫn không chịu khép sách lại, tiền bạc trong nhà đều tiêu hết vào việc mua sách. Quá trình này cứ thế kéo dài suốt mấy chục năm đằng đẵng, sau cùng đến khi tóc đã hoa râm, mới có thể kí gửi hết mọi tri thức đã tích lũy cả đời vào những quyển sách. Thương thay cho cậu học trò nghèo khó, không có tiền mua mực, phải chích ngón tay lấy máu thay mực để viết sách, cho đến phút cuối, khi đã hoàn thành xong bộ sách pháp thuật có tổng cộng mười cuốn, ông mới mang theo danh tiếng lẫy lừng của mình mà yên giấc nghìn thu.

Gió thu xào xạc, sao mà thê lương đến thế…

Thảm dễ sợ luôn~~~

Mà tác giả là ai ấy nhỉ?

Tôi vội vàng mở lại trang bìa, tác giả của cuốn pháp thuật hệ sấm này, là Hề Đao.

Hề Đao? Tên gì đâu mà kì cục.

Tới khi mở ra chỗ mục lục xem thử, tôi mới hiểu ra cái tên này chẳng kì lạ chút nào cả.

Tên của phép thuật sơ cấp hệ sấm: “Ui da sét đánh nè!”

Tên của phép thuật trung cấp hệ sấm: “Sét đánh dữ quá mợi!”

Tên của phép thuật cao cấp hệ sấm: “Có cột thu lôi không?”

Tên của phép thuật siêu cấp hệ sấm: “Có cũng vô ích thôi!”

Cái méo gì thế này?

Bỏ cuốn hệ sấm xuống, lại cầm cuốn hệ băng tuyết lên.

Phép thuật sơ cấp hệ băng tuyết có tên là: “Tuyết~ Từng bông từng bông từng bông từng bông~~~”

Bỏ quyển hệ băng tuyết xuống, tôi chuyển sang hệ lửa.

Phép thuật sơ cấp hệ lửa mang tên: “Xách nhang muỗi lên và đi.”

Lại đặt sách hệ lửa xuống, tới phiên hệ ánh sáng.

Phép thuật sơ cấp hệ ánh sáng: “Sáng rực rỡ lấp la lấp lánh.”

Dẹp quyển hệ ánh sáng xuống, giở cuốn hệ nước ra.

Tên của phép thuật sơ cấp hệ nước: “Đừng có mà tè bậy.”



Cái người tên Hề Đao này, tốt nhất là suốt đời đừng bao giờ nên tài lanh mà đi đặt tên cho bất kì thứ gì cả đi.

Tôi không khỏi dành ba phút mặc niệm cho chúng đệ tử của phái Bình Tâm Nhai.

Chẳng trách sao chúng đệ tử nơi này trước giờ mỗi khi thi triển phép thuật đều là nín thinh mà trực tiếp ra tay thôi.

Trong giang hồ thịnh hành hai cách lý giải về hành vi này. Tốt thì sẽ cho rằng, bọn họ chú trọng thực tiễn, không buồn làm những con thiêu thân chỉ biết thét gào danh xưng của phép thuật; còn nếu giải thích theo chiều hướng chê bai, thì sẽ cho rằng bọn họ không có đạo đức, người ta chưa kịp chuẩn bị gì đã bị công kích rồi.

Kỳ thật, phải nói là oan uổng quá chừng luôn hà, tôi đoán chừng không phải đám đệ tử Bình Tâm Nhai không muốn hô tên phép, mà là thực sự quá mất mặt khi phải hô đó.

Bỏ nốt cuốn này xuống, tôi quan sát thứ tự để sách trên kệ, từng quyển từng quyển một.

Dù sao cũng chẳng có gì để làm mà.

Toàn bộ sách vở nơi này đều viết về pháp thuật, ngoại trừ một cuốn sổ tay nhỏ để ở cuối kệ.

Cuốn sổ tay này chẳng có gì bắt mắt hết, bìa màu đen, xét theo độ dày thì chỉ chừng ba bốn chục trang là cùng.

Vừa mở ra xem, liền thấy một tờ giấy gấp tư được kẹp cẩn thận bên trong, mặt ngoài ghi là, “Bản chép tay của chưởng môn đời đầu, tạm thời chưa giải được.”

Nếu đã không giải được, thì thôi bỏ qua một bên vậy.

Lại mở cuốn sổ tay ra, trong đó chỉ có vài mẩu ghi chép vụn vặt, về một người tên là Hề Đao. Tôi nổi máu tò mò, liền đọc thử xem nó nói gì.

Hề Đao này nha, chính là chưởng môn đời đầu của Bình Tâm Nhai.

Người viết lời bình thì lại chính là đệ tử của anh ta – Lạc Hạ Thạch – Chưởng môn đời thứ hai.

Lạc Hạ Thạch?

Lạc tỉnh hạ thạch à? (Nghĩa là giậu đổ bìm leo)

Chắc mẩm là tên do Hề Đao đặt cho rồi đây.

Dù sao cũng chả có gì làm, thì thôi cứ xem tiếp vậy.

Thời điểm được nhắc đến trong cuốn sổ này hình như là khoảng thời gian khi Bình Tâm Nhai vừa mới được thành lập.

Ngày X tháng Y năm Z, Bình Tâm Nhai khai sơn lập phái.

Cùng ngày cùng tháng cùng năm, chưởng môn Hề Đao thức trắng đêm, đốc thúc các đệ tử viết sách dạy pháp thuật; thời gian gấp rút nhiệm vụ nặng nề, để có thể hoàn thành đúng hạn, chưởng môn đã nghĩ ra đủ mọi cách thức tàn bạo vô nhân đạo (vốn định ghi là ‘cách thức động viên’, sau bôi đi viết lại), lũ đệ tử không còn cách nào hơn là nghiến răng nghiến lợi (vốn định viết là ‘vui mừng khôn xiết’ cơ); sau cùng các đệ tử thậm chí còn không đủ thời gian để mài mực, đành trực tiếp dùng máu mình để viết sách, chưởng môn ngoài mặt thì vờ tội nghiệp, thực chất trong lòng hả hê hết sức (vốn định viết là ‘cảm động khôn xiết’ ấy chứ), bèn lấy ‘ghi chép khóc ra máu, ghi chép đẫm máu…’ ra làm tên.

Tiện đây nói luôn, mặt sau cuốn sổ này còn tổng hợp rất nhiều chữ kí, hẳn là do chúng đệ tử đã đồng lòng kí tên làm chứng đó. Nhìn kỹ lại, tôi mới phát hiện ra chốn này nhân tài nhiều như nấm mọc sau mưa ấy! Trong số các chữ ký có không ít cái tên thuộc về những đạo sĩ danh chấn thiên hạ, người sáng lập của các danh môn chính phái, rồi cả những kẻ rơi vào ma đạo trong truyền thuyết nữa kìa… Bố khỉ! Thì ra mấy vị danh nhân này đều là người bị hại thời đó cả!

Cùng ngày cùng tháng cùng năm (+2), chưởng môn Hề Đao tạm biệt đống đệ tử đang ngủ say như chết, dùng đế giày để lại dấu ấn tình thương trên mặt từng đệ tử, dặn dò đứa đệ tử duy nhất còn tỉnh táo là Lạc Hạ Thạch rằng, chuyến này đi lành ít dữ nhiều, nếu sau mười ngày vẫn chưa trở lại, nghĩa là đã không còn mạng nữa rồi, lúc đó chức chưởng môn sẽ do đệ tử Lạc Hạ Thạch kế thừa.



Cùng ngày cùng tháng cùng năm (+9), chưởng môn Hề Đao vẫn chưa trở lại. Đệ tử Lạc Hạ Thạch ngày đêm lo lắng, trên dưới Bình Tâm Nhai đều một lòng, cầu phúc cho chưởng môn.

Cùng ngày cùng tháng cùng năm (+10), ồ de~~~ Cái tên phải gió kia rốt cục cũng ngủm củ tỏi rồi!!!!!