Xúc Thủ Sinh Xuân

Chương 46

Sao mình cũng nhanh như thế này?!

Chắc là vì đã lâu không có phát tiết, cho nên Ngu Hối cũng chống đỡ không được bao lâu liền bắn ra trên tay Eugene. Suốt cả ngày hôm đó, Eugene cười so với ngày thường rạng rỡ hơn rất nhiều, nhưng Ngu Hối lại cảm thấy tâm tình của mình rất phức tạp.

Đương nhiên trừ bỏ phiền não về vấn đề cậu cũng tiết sớm kia ra, cậu còn cảm thấy đặc biệt tội lỗi. Bởi vì cậu phát hiện rằng mình không những không ghét, mà còn rất hưởng thụ, nhưng điều này không đúng, Eugene vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa nó còn là cháu ruột của cậu nữa...

Ngu Hối cố gắng đóng vai một người chú tốt, vào buổi tối, cậu không muốn cho Eugene ngủ chung với mình nữa. Nhưng có mẹ Ngu và ba Ngu phá rối, buổi tối cậu vẫn phải ngủ cùng giường với Eugene.

Nhưng Ngu Hối lại nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp khác, cậu tìm thêm một cái chăn nữa, hai người tự đắp chăn riêng mà ngủ, hơn nữa còn đổi đồ ngủ thành loại quần dài, áo dài tay. Những thời điểm khác, cậu cũng bắt đầu tránh né hành động quá mức thân mật của Eugene.

“Vợ ~” Eugene vừa nhìn thấy Ngu Hối liền lao tới ôm chặt đối phương, chỉ là, trước kia Ngu Hối để nó tùy tiện ôm mình, nhưng dạo gần đây, nó luôn bị đẩy ra, khiến cho hai người không thể gần gũi như lúc trước.

“Vợ, sao dạo này không cho con ôm ôm...” Eugene ra vẻ trẻ con, chu miệng lên oán giận nói.

Ngu Hối cảm thấy không thể để tình hình này tiếp tục phát triển tiếp, thế là cậu hiếm khi tỏ ra nghiêm túc nói với Eugene: “Về sau không được gọi chú là vợ nữa, biết chưa? Chú là chú của con, về sau con có người trong lòng muốn kết hôn, thì cô ấy mới là vợ của con!”

“Nhưng con rất thích chú, con muốn cưới chú làm vợ.” Eugene không hiểu thế nào là không đúng hay đạo đức là cái gì, nó chỉ biết nó vừa nhìn thấy Ngu Hối, trong lòng liền có một chú bướm xinh đẹp xuất hiện, bay lượn khắp nơi, tim đập rất nhanh, chưa từng có người nào khiến nó như vậy cả.

Bất kể Ngu Hối giải thích như thế nào, Eugene đều nhận định rằng đời này chỉ muốn cùng cậu ở một chỗ, cuối cùng Ngu Hối không thể thuyết phục được nữa, dưới cơn nóng giận liền hô to một câu: “Nhưng chú không thích con!”

Uy lực của những lời này có thể sánh ngang với vũ khí sinh hóa. Ngu Hối cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nói ra những lời tổn thương như thế, Eugene liền ngây ngốc, dùng ánh mắt khó tin nhìn Ngu Hối, một lời không suy nghĩ kia, liền khiến cho Eugene thương tâm bỏ chạy.

“Tiểu Tân!” Ngu Hối vội vàng hô to, nhưng tốc độ của Eugene không giống người thường, cậu căn bản không thể đuổi kịp nó.

“Tiểu Tân — Con ở đâu —? Mau ra đây đi!” Ngu Hối một đường đuổi theo tới khu chợ, Eugene bỏ chạy vào đám đông, một thoáng liền không còn thấy bóng dáng. Ngu Hối rất lo lắng, tính tình của đứa nhỏ Eugene này không nhỏ, có đôi khi rất thích làm trái lời người khác, việc cậu lo lắng nhất hiện giờ là nó sẽ biến về hình dạng nhuyễn thể như thạch trái cây kia, sau đó bị người khác bắt mất, vậy liền nguy to!

Tuy Eugene cảm thấy rất thương tâm, nhưng vẫn chưa đến mức hồ đồ, mama đã từng rất nghiêm túc căn dặn nó rằng không thể biến thân ở trước mặt người khác, bằng không sẽ bị biến thành bạch tuột nướng, khi đó không thể nhìn thấy mama được nữa. Cho nên Eugene liền tìm chỗ vắng vẻ mà ưu thương, nó cảm thấy vợ thật sự rất xấu xa, ở trên tivi cũng thường nói cái này chính là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng cũng thích nó, nhưng lại cố ý nói không thích!

Chỗ Eugene ẩn núp là khu chợ lưu động mỗi tuần họp chợ hai lần, nó tìm một quầy bán hải sản rồi ngồi xổm bên cạnh, mùi đại dương còn bám lại trên hải sản có thể làm tâm tình của nó khá hơn một chút, nó ngồi xổm trước hồ cá tôm tươi sống được bơm oxy mà nổi bọt khí, miệng lẩm bẩm một mình.

“Các người nói xem, vợ như vậy có phải là đang ngạo kiều không?” Trẻ con chính là như vậy, lúc bướng bỉnh cũng không ở không được, nếu như tìm một việc có thể khiến nó chú ý, lúc ấy nó sẽ rất chuyên chú.

Eugene lải nhải không ngừng nghỉ với hồ nước, người bán cá nhìn bộ dạng của nó rất đẹp, lại là một đứa nhóc người nước ngoài, cũng không biết làm sao nói chuyện với nó, thấy nó không đi vào quấy rối, liền dứt khoát để nó ngồi xổm ở đó lẩm bẩm không ngừng.

Ngu Hối ở dưới ánh mặt trời nóng bức tìm kiếm rất lâu. Nhưng trên thực tế, cậu chỉ mới tìm gần một tiếng mà thôi, đi qua đi lại lòng vòng vô số lần, nhưng người đang lo lắng khẩn trương, luôn cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm.

“Tiểu Tân — Eugene — đừng nháo nữa, mau ra đây đi!” Ngu Hối kêu đến yết hầu khô khốc giống như bị lửa thiêu, gần như không còn chút khí lực nào, thì thào: “Con trở về đi, con chịu trở về thì cái gì chú cũng đáp ứng...”

“Thật sự cái gì chú cũng đáp ứng con sao...?”

***