Xúc Thủ Sinh Xuân

Chương 10

Mặc dù thần lực vẫn còn rất yếu, nhưng huyết thống người cá của Ngu Dung đã hoàn toàn thức tỉnh, cậu bắt đầu khát vọng được bơi lội trong đại dương rộng lớn, ao nước nho nhỏ trong thần miếu này không thể thỏa mãn được dục vọng chơi đùa trong nước của cậu. Kraken đáp ứng cậu đi ra ngoài dạo một chút, còn địa điểm thì cho Ngu Dung tự chọn. Lấy kiến thức nhiều năm qua của mình suy xét, cậu cảm thấy, cơ thể Kraken không thích hợp cùng cậu đi dạo trong rừng, đi dạo thôn xóm cũng không được, sẽ khiến mọi người xôn xao. Cho nên lựa chọn cuối cùng, chính là bãi biển. . .

Trong lúc vô tình, Ngu Dung đã không thể rời bỏ Kraken, dĩ nhiên cậu có thể để Kraken ở lại trong thần miếu, sau đó một mình tự do đi dạo một chút, nếu chỉ có mình cậu, vậy đi nơi nào cũng đều được a! Hơn nữa lúc đi ra ngoài, cậu còn rất chu đáo bảo Kraken theo hang động ngầm dưới thần miếu đi ra ngoài, nếu đi ở trên mặt, cậu sợ xúc tu của Kraken sẽ bị khô lại, sẽ cảm thấy không thoải mái.

Mặc dù Kraken không quá vui với việc phải xa bà xã đáng yêu của mình tới hơn mười phút, nhưng hắn rất hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của Ngu Dung dành cho mình. Hắn vô cùng thông minh lựa chọn giữ im lặng, không nói ra việc mình có thần lực, cho nên ở trên đất liền hay ở trên biển đều giống nhau mà thôi. Nhìn Ngu Dung chạy nhanh tới chỗ hẹn, như là sợ hắn phải chờ quá lâu, Kraken thấy mình bây giờ thật hạnh phúc.

Vì trong cơ thể cũng có một chút thần lực, nên khi di chuyển, nên thể lực của Ngu Dung rất tốt, mặc dù tư thế chạy bộ có chút kỳ quái, nhưng cậu chạy liên tục hơn mười phút cũng không có cảm giác mệt mỏi. Không bao lâu sau, bờ cát trắng nối liền với đại dương bao la cùng bầu trời mênh mông hiện ra trong tầm mắt cậu. . .

“Ô hô ~ oa ~” „ùm‟ một tiếng, Ngu Dung từ trên bờ cát nhảy xuống biển, vừa rồi bị mặt trời phơi đến nóng cả người, bỗng nhiên ngâm vào trong nước biển lạnh như băng, cậu bị nhiệt độ chênh lệch kích thích cả người run lên.



37

“Kraken ~ ở chỗ này ~” Bơi mấy vòng, Ngu Dung thò đầu ra khỏi mặt nước, từ xa xa đã nhìn thấy cái đầu của Kraken, cậu vội vàng phất tay, lớn tiếng gọi.

Tốc độ của Kraken rất nhanh, xúc tu dùng sức đẩy nước, liền đã tới bên cạnh Ngu Dung. Hắn nói: “Đi chơi đi! Ta sẽ đi theo ngươi.”

“Ừ!” Ngu Dung gật đầu, hưng phấn đáp một tiếng, trực tiếp khom người lặn xuống, một hơi bơi xuống đáy biển.

Người bình thường lặn xuống nước, sâu nhất cũng chỉ được khoảng năm, sáu chục mét. Còn phải sử dụng thiết bị hỗ trợ chuyên dụng và được huấn luyện kỹ, kỷ lục lặn sâu nhất là hơn ba trăm mét. Con người không thể bơi xuống quá sâu, như vậy sẽ gây ra chứng rối loạn dẫn đến căng thẳng quá độ cùng nguy cơ bị áp lực nước đè bẹp.

Dù sau dùng chân bơi cũng không dễ di chuyển trong nước, Ngu Dung mới lặn xuống mấy mét, liền cảm thấy tốc độ chậm hơn, cậu thoáng một cái liền biến chân thành đuôi rắn của người cá, quả nhiên động tác bơi nhanh hơn rất nhiều.

Cậu vui vẻ quan sát những sinh vật ở dưới đáy biển, đá san hô đủ mọi màu sắc, hải quỳ cùng cá hề đáng yêu, cũng thấy được mấy họ hàng xa của Kraken nhà cậu. Vừa bơi lội vừa xem kỳ quan, thấy sinh vật quý hiếm, còn có thể đưa tay ra sờ trộm đến thỏa thích.

“Hắc hắc hắc. . . Mấy đồng nghiệp kia nhất định sẽ đố kỵ với mình đến chết.” Ngu Dung nghĩ như vậy, liền cảm thán, ở địa phương này không có máy chụp ảnh, cũng không có cameras, căn bản là không thể ghi lại những thứ này a. Cho dù cậu nói mình đã nhìn thấy những thứ này, người khác cũng sẽ không tin a. . .

Ý nghĩ của cậu đã hoàn toàn thay đổi, nếu là trước kia, nếu phát hiện được quái vật biển, cậu sẽ hận không thể thông báo toàn thế giới biết, nếu như phát hiện được loài mới, nhất định còn có thể lấy tên của mình đặt cho nó, Mực ống khổng lồ Roy…. Nhưng bây giờ, cậu chỉ nghĩ tới



38

nếu Kraken bị bắt, mọi người sẽ tẩy hết chất nhầy trên người hắn, lấy hết nội tạng hắn ra, đem thân thể hắn ngâm ở trong nước thuốc, rồi đem đi trưng bày trong viện bảo tàng, do bị tác động của nước thuốc, da hắn sẽ thối rửa, rồi tróc ra từng mảng, thịt của hắn sẽ cứng lại, không còn mềm mại nữa, da tróc xuống sẽ để lộ ra lớp thịt màu trắng đặc biệt của hải sản. Nghĩ đến đây, Ngu Dung liền đau lòng đến không thở nổi.

Hơn nữa, mình bây giờ cũng không thể coi như là người nữa rồi. . .

Nhìn nhìn cái đuôi dài của mình, rồi sờ sờ mang cá sau tai, còn có nhiệt độ hơi thấp của cơ thể, cậu nghĩ, nếu như người ta phát hiện bộ dạng lúc này của mình, sợ rằng bản thân cậu cũng không tránh khỏi bị giải phẫu thành tiêu bản! Ngu Dung khẽ thở dài, mặc dù sống ở nơi này rất thoải mái, nhưng cậu vẫn có chút nhớ nhà. Nhưng nếu cậu quay trở về, còn Kraken thì sao? Kêu hắn thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, sau đó mang về, nói là thú cưng sao? Hay là thôi đi, nước biển nơi này rất sạch, về lại trên đất liền, Kraken sẽ không quen.

Là người trưởng thành, cậu cũng đã sớm nghĩ thông suốt, quái vật biển trong truyền thuyết và vân vân, cho dù có công bố cho toàn thế giới biết, cũng chỉ chứng minh năm đó ba cậu không bị điên, cũng không nhìn lầm, nhưng hiện tại hàng xóm láng giềng hình như cũng đã sớm quên mất lý do ban đầu tại sao lại nói ba mình bị điên rồi.

Ngu Dung vỗ vỗ mặt mình, tự nói với mình phải phấn chấn lên. Sau đó vung vẫy cái đuôi, bơi sâu xuống đáy biển để thám hiểm.



39