Xuất Sao

Chương 67

Cùng truy mãnh đả (7) – Muốn thắng bọn chúng, chỉ có liều mạng.

Khóe miệng Hoắc Quyết cong cong, bất ngờ ném thương về phía y.

Tịch Đình Vân đổi cầm đao sang tay trái, tay phải bắt lấy thương, lạnh giọng nói: “Còn chưa theo ta về hình bộ đầu thú!”

Y vừa định quay đầu ngựa, liền bị Kinh trung quân cản lại. Giáo úy nói: “Nam Cương vương phạm tội âm mưu phản nghịch, xin cho phép tôi phái người hộ tống tôn giá.”

Tịch Đình Vân lạnh lùng nói: “Đi theo sau là được.”

“Vâng.”

Kinh trung quân phái một đội đi trước mở đường, những người khác chia nhau bao vây trái phải và phía sau.

Tịch Đình Vân khẽ chau mày. Dàn quân như vậy, làm sao thoát thân được đây?

Hoắc Quyết thần thái ung dung cưỡi ngựa đi sau y, “Huynh có nhà riêng ở kinh thành không?”

“Không có.” Kỳ thực nội quan trong cung có máu mặt xây nhà riêng ngoài Hoàng thành là chuyện thường, có điều y một thân một mình, lúc rảnh rỗi lại thích chạy đến Thiên Cơ phủ, nhà riêng có cũng chỉ để không, do vậy không bố trí.

Hoắc Quyết hỏi: “Ngoại trừ hoàng cung, huynh ở đâu?”

Tịch Đình Vân kinh ngạc nhìn hắn, “Nói chuyện với bằng hữu đến tối khuya thì ở lại ở phủ của bằng hữu luôn.”

“Thiên Cơ phủ ở đâu?” Hắn hỏi.

Tịch Đình Vân đáp: “Ở phía trước không xa.”

“Có đi ngang qua không?”

“Ngươi định làm gì?” Tịch Đình Vân trở nên cảnh giác. Có tiền lệ xông vào hoàng cung, y thực sự không dám xem thường mỗi một câu nói của Hoắc Quyết.

Hoắc Quyết đáp: “Để làm nhà mẹ đẻ.”

Tịch Đình Vân không hiểu được, “Nhà mẹ đẻ?”

“Tân nương không phải phải xuất giá từ nhà mẹ đẻ sao?”

“…” Tịch Đình Vân hỏi: “Sao lại xông vào Hoàng thành?”

Hoắc Quyết đáp: “Thấy hắn chướng mắt.”

Hắn mà Hoắc Quyết nói tất nhiên là hoàng đế.

Tịch Đình Vân không nói gì. Lý do này dường như rất giống tính cách của Hoắc Quyết, nhưng ở cùng Hoắc Quyết lâu như vậy liền biết hắn tuyệt đối không phải người làm việc mà không suy tính đến kết quả. Mỗi một việc hắn làm đều có lý do chính đáng.

“Ta muốn cược một phen.” Hoắc Quyết bất ngờ nói.

Tịch Đình Vân chau mày hỏi: “Cược cái gì?”

Hoắc Quyết đáp: “Cược xem huynh có chịu vì tính mạng của ta mà đi cùng ta không.”

Tịch Đình Vân sững sờ.

“Nơi đây có hoàng đế, có Phương Hoành Tà, có Võ Nữ Tử, có Hạ Cô Phong, còn có rất nhiều người ta không biết nhưng lại được huynh lưu luyến. Nhưng ta chỉ có một.” Hoắc Quyết ngừng lại, hai tai khẽ phiếm hồng, ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía trước, “Muốn thắng bọn họ, chỉ có liều mạng.”

Tịch Đình Vân chợt cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, rất nhanh liền bị y lau đi, lại ngẩng đầu, ngoại trừ quầng mắt hơi đỏ, vẫn dáng vẻ ba lan bất kinh đó. Y nhẹ giọng nói: “Đã nghĩ xong cách thoát khỏi chưa?”

Hoắc Quyết vươn tay ra.

Tịch Đình Vân đặt thương vào tay hắn.

“Theo sát ta!”

Thiên Cơ phủ.

Phương Hoành Tà ngồi trên cành cây, cầm kéo thong thả tỉa tót cành cây trên cây.

Tiểu Quyển đứng dưới gốc cây nói: “Chủ nhân, Võ Nữ Tử trở về rồi, đang tìm chủ nhân đó. Tôi nói chủ nhân ra ngoài rồi, nhưng hắn không tin.”

“Hắn đúng là không nên tin.”

“Hả?”

“Bởi vì ta ra khỏi cửa nhất định sẽ mang ngươi theo.”

Tiểu Quyển lè lưỡi nói: “Sớm biết tôi đã bảo người khác ra báo rồi.”

“Ngàn vàng khó mua cái sớm biết.” Võ Nữ Tử bực mình xuất hiện sau lưng hắn.

Tiểu Quyển nói: “Chủ nhân không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi.”

Võ Nữ Tử vỗ đầu hắn một cái: “Tiểu quỷ, giở giọng hách dịch trước mặt ta ngươi còn non lắm.”

Tiểu Quyển trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhưng lại thấy Phương Hoành Tà nói: “Ngươi giúp ta đi xem thuốc đã sắc xong chưa.”

“Vâng.” Tiểu Quyển không tình nguyện cáo lui.

Võ Nữ Tử hỏi: “Ngựa đã tặng rồi, tiếp theo có phải nên tiễn ra khỏi thành không?”

Phương Hoành Tà thở dài nói: “Ngươi đã biết ta không muốn gặp ngươi, sao còn phải đến hỏi ta nữa.”

Võ Nữ Tử hỏi: “Năm đó ngài chịu cứu y ngay trước mặt hoàng đế, tại sao bây giờ lại không cứu?”

“Năm đó chỉ là chút sức nâng tay nhấc chân thôi.”

“Hoàng đế đắm chìm trong tửu sắc, suốt hai tháng trời không lên triều, ngài nếu như muốn thả người, còn có ai có thể ngăn cản?”

Phương Hoành Tà đáp: “Bản thân ta.”

“Tại sao?”

“Cơ hội dụ được cả Hoắc Quyết và Hạ Cô Phong đến kinh thành chỉ có duy nhất một lần thôi, bỏ lỡ lần này, sẽ không có lần thứ hai nữa.”

Võ Nữ Tử biến sắc hỏi: “Dụ đến kinh thành?”

Phương Hoành Tà nói: “Ta để ngươi ở bên cạnh Hạ Cô Phong, một là để tránh bọn họ nhận được tin tức Hoắc Quyết đánh bại A Cừu. Hai là đúng lúc để lộ hành tung đến kinh thành của bọn họ nhưng khiến Hoắc Quyết không thể nào liên lạc được.”

Võ Nữ Tử lẩm bẩm: “Chẳng trách dọc đường thỉnh thoảng nhận được tin tức đi đường. Nếu đã là thế, sao ngài còn tặng ngựa cho y?”

Phương Hoành Tà đáp: “Có ngựa mới có thể chạy được nhanh.”

Một nhánh cây bị tỉa lách cách, rơi xuống.

Võ Nữ Tử vươn tay bắt lấy, vặt bỏ từng chiếc lá trên cành, “Cũng có nghĩa là, từ nay về sau, sinh tử của y tùy vào mệnh trời?”

Phương Hoành Tà bay xuống từ trên cây, mỉm cười, “Cho dù là cha mẹ, cũng không thể bảo vệ con cái suốt đời suốt kiếp. Y đã lựa chọn con đường của mình, thì nên dựa vào đôi chân của mình mà đi.”

“Nếu đã vậy, ta cũng sẽ chọn lấy đường của mình.”

Phương Hoành Tà cúi đầu nhìn kéo, “Ngươi đến Thiên Cơ phủ bao lâu rồi?”

“Ba năm.”

“Ba năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện.”

“Cũng có thể biết rất nhiều chuyện.”

“Nếu đã là quyết định của ngươi,” Phương Hoành Tà cười nhạt, “Ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân gây khó dễ khiến Kinh trung quân không kịp trở tay.

Kinh thành giới nghiêm, trên đường thưa thớt bóng người.

Hoắc Quyết cầm thương mở đường, không một ai địch nổi.

Thấy cửa Nam đã ngay trước mắt, hai bên mái nhà bất ngờ truyền đến tiếng gió rít dày đặc.

“Cẩn thận!” Hoắc Quyết cởi bỏ hồng bào, cuộn lại trong không trung, bao bọc lấy tên bay đến, lại dụng lực rung lên, mũi tên lũ lượt rơi xuống.

“Tịch Đình Vân!”

Thuận theo tiếng hét đầy tức giận, một thanh chủy thủ to bằng lòng bàn tay vô thanh vô tức rạch lên bụng ngựa của Tịch Đình Vân. Ngựa hí lên thảm thiết, khụy gối xuống đất! Tịch Đình Vân xoay người xuống từ trên ngựa, vẫn chưa đứng vững, cánh tay đã bị rạch một đường.

Tịch Đình Vân vô thức khua đao về phía kẻ tấn công mình, chỉ nghe thấy người đó hừ lạnh một tiếng, dùng chủy thủ chém đinh đinh đinh ba nhát, lưỡi đao đứt thành bốn đoạn.

“Kẻ phản bội hoàng thượng, giết không tha!” Người đó gầm lên một tiếng trầm thấp, chủy thủ đâm về phía ngực y.

Một thanh trường thương vươn vào từ bên cạnh, chặn trước mũi chủy thủ, khẽ rung một cái, chủy thủ lập tức bắn ra.

Hoắc Quyết khom người ôm Tịch Đình Vân lên ngựa, lạnh lùng nhìn người kia.

Tịch Đình Vân thấp giọng nói: “Hắn là Thiên Lý Nhãn Địch Thông!”

Địch Thông thấy y lên ngựa, hai chân lùi về sau, lập tức biến mất trong biển người.

Hoắc Quyết dùng thương quét đám binh lính xông đến, hừ lạnh nói: “Người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ!”

Tịch Đình Vân biết võ công của Địch Thông không cao, chỉ là hơn ở khinh công xuất quỷ nhập thần, khiến người ta không thể không đề phòng, bản thân lúc trước bị thiệt vì không chút phòng bị. Y nhìn bốn phía, phát hiện Kinh trung quân và Nam môn thủ quân liên hợp, người càng lúc càng nhiều, muốn đột phá vòng vây càng trở nên khó khăn hơn.

“Huýt!” Hoắc Quyết huýt sáo.

Hai bên mái nhà bất ngờ nhảy ra hơn mười người.

Hoắc Quyết nói: “Nhịn thở!”

Giọng hắn hét rất lớn, vì thế hai bên địch ta đều không hẹn mà cùng nhịn thở.

Tịch Đình Vân ngẩng đầu, thấy trong không trung rắc xuống tầng tầng lớp lớp bột phấn màu trắng.

Đám binh lính nhốn nháo kinh hô, rõ ràng là sợ chạm phải đám phấn độc không biết tên này!

Trường thương của Hoắc Quyết quét bay binh lính cản đường, lao vội về phía cửa.

Tịch Đình Vân nhịn thở có chút chật vật, liền thấy Hoắc Quyết nói bên tai: “Trên đường rộng, dùng độc vô dụng, chỉ là bột mì thông thường thôi.”

“…”

“Phóng tiễn!” Trên thành lâu bất ngờ truyền đến một tiếng hô lớn.

“Dừng tay!” Một giọng nói khác hét lớn ngay sau đó.

Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết ngẩng đầu, liền thấy Võ Nữ Tử tay cầm lệnh bài Thiên Cơ phủ, lăng không đạp qua thiên quân vạn mã, “Phủ chủ có lệnh! Nhất loạt thả người!”

Đại tướng thủ thành đứng trên thành lâu vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Người đến là ai?”

“Thiên Cơ phủ, Võ Nữ Tử!” Võ Nữ Tử đáp xuống trước mặt Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân, trong tay giơ cao lệnh bài, sắc mặt nghiêm nghị, “Đây là khẩu dụ của hoàng thượng, Phủ chủ sợ viết thánh chỉ làm lỡ thời gian, đặc biệt cử ta đi trước một bước!”

Nếu như là mệnh lệnh của Phương Hoành Tà, đại tướng thủ thành còn có thể coi thường, nhưng đã là khẩu dụ của hoàng đế thì hắn không thể làm gì được rồi.

Võ Nữ Tử thấy hắn do dự bất động, sợ đêm dài lắm mộng, vội nói: “Nam Cương vương một lòng trung thành với Trang Triều, được hoàng thượng coi trọng! Nếu bởi vì sự lỗ mãng của các ngươi, khiến Nam Cương vương tâm tồn khúc mắc với Đại Trang ta, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?”

Đại tướng lúc này mới hạ lệnh mở cổng thành.

Tịch Đình Vân và Võ Nữ Tử vừa thở phào một hơi, liền thấy Địch Thông nhảy ra nói: “Đây thực sự là khẩu dụ của hoàng thượng sao?”

Võ Nữ Tử nhướn mày hỏi: “Địch Thông tổng quản không tin sao?”

Địch Thông nhìn Tịch Đình Vân, cười lạnh nói: “Đại nội tổng quản cũng có thể phản bội hoàng thượng, ngươi sao không thể giả mạo truyền thánh chỉ chứ?”