Xuất Sao

Chương 14

Lộ kiến bất bình (4) – Nương tử, nàng không giữ đạo làm vợ.

Cho dù tên có là Trương Tam, thì vẫn phải xuống bếp nấu mì.

Tịch Đình Vân đứng trước bếp lò trong nhà bếp của nhà trọ nấu mì, Hoắc Quyết ngồi ở ngoài cửa nhìn hỏa kế (người giúp việc) bổ củi.

Anh chàng hỏa kế này chân tay nhanh nhẹn, hai ba nhát đã có thể bổ từng khúc từng khúc gỗ to thành những thanh củi nhỏ.

Hoắc Quyết nói: “Đao pháp của ngươi không tệ.”

Hỏa kế cười nói: “Bổ củi mười mấy năm rồi, có gì mà đáng gọi là đao pháp chứ.”

“Rất tinh chuẩn.”

“Cảm ơn, này, huynh có muốn thử một chút không?” Hỏa kế nhiệt tình mời.

Hoắc Quyết nói: “Ta chỉ biết rửa bát thôi.”

Hỏa kế: “……”

Tịch Đình Vân bưng khay ra, “Tướng công, đi thôi.”

Hỏa kế nhìn thấy Hoắc Quyết hai tay trống không lẽo đẽo theo sau, rất không thuận mắt, “Huynh là đàn ông con trai, sao lại để nương tử bưng mì?”

Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết cùng lúc dừng bước, quay đầu lại.

Tịch Đình Vân phản ứng rất nhanh, cười khe khẽ, đưa khay qua, “Tướng công, làm phiền huynh rồi.”

Hoắc Quyết không nói lời nào nhận lấy, tiếp tục đi về phía trước.

Hỏa kế nhìn theo bóng dáng “u ám” của hắn, hài lòng cười, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Lúc Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân bước vào viện, Bình Chủ và Bàng Tiểu Đại đang luận tửu.

Bình Chủ nói: “Thiên hạ này tứ đại danh tửu, Vị ương tuyết, Nhất nguyệt xuân, Ngũ cốc tửu, Tỷ muội hoan, nếu như có thể thưởng thức hết tất cả, thì cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa rồi!”

Bàng Tiểu Đại nói: “Vị ương tuyết không ra được khỏi kinh đô, Nhất nguyệt xuân không giữ được quá một tháng, Bình Chủ nếu như muốn thưởng thức, nhất định phải đích thân đến kinh đô và Giang Nam.”

Bình Chủ ngán ngẩm thở dài, “Giang Nam còn có thể được, kinh đô… trừ phi có một ngày Nam Cương vương quân lâm thiên hạ.”

Tay cầm chén rượu của Bàng Tiểu Đại chợt khựng lại.

Bình Chủ hỏi: “Bàng huynh sợ ư?”

Bàng Tiểu Đại cười nói: “Sợ cái gì, ngôi vị thủ lĩnh này của ta cũng không phải là chức quan do hoàng đế phong cho.” Hắn nhìn đến Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đứng ở bên cạnh được một lúc, “Ta ngửi thấy mùi mì đã thèm, mau mau bưng lên đây.”

Mì ngâm trong nước đã có chút trương, nhưng vẫn rất ngon miệng, ngay cả người đã ăn nhiều sơn hào hải vị như Bình Chủ cũng không nhịn được mà gật đầu tán thưởng.

Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân vốn định đi, ai biết được Bình Chủ lại cho người bê hai cái ghế đến, mời họ ngồi xuống.

Tịch Đình Vân biểu hiện cực kỳ bất an, cứ chốc chốc lại giật giật tay áo của Hoắc Quyết, như thể muốn nói lại không dám nói, không nói nhưng lại rất muốn nói.

Hoắc Quyết nhìn thấy cái mặt nhăn nhó của y, cuối cùng mới mở miệng nói: “Có phải bụng khó chịu không?”

Tịch Đình Vân đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng nói: “Vâng.”

Bình Chủ phất phất tay, lập tức có người dẫn y đi đến phía trước.

Hoắc Quyết ngồi xuống.

Đợi đến lúc Tịch Đình Vân đi ra từ nhà xí, phát hiện trước mặt Hoắc Quyết có thêm một cái bàn thấp, phía trên có đặt điểm tâm và rượu.

“Đồ được thưởng.” Hoắc Quyết nói.

Tịch Đình Vân nói cảm ơn một lượt.

Bình Chủ nói: “Nghe khẩu âm của các ngươi không giống người bản địa.”

Bàng Tiểu Đại nói: “Thật là trùng hợp, ta cũng từng hỏi câu đấy.”

“Ồ?”

“Họ đến từ thôn Ngọa Loan, hiền đệ đã từng nghe qua chưa?”

“Hiểu biết hạn chế.” Bình Chủ nâng chén rượu nhấp một ngụm, cười đầy ý tứ sâu xa.

Hoắc Quyết nói: “Phía tây trấn Duyên Bình, vào núi Định Loạn, đi về phía nam vài dặm là đến.”

Bình Chủ hỏi: “Vậy sao lại dời đến đây?”

Tịch Đình Vân bèn đem lý do đối phó với Bàng Tiểu Đại lúc trước thế này thế này thế kia thế kia kể lại một lần.

Bình Chủ chau mày nói: “Trong lãnh địa Nam Cương của ta lại có chuyện ăn không no bụng sao? Trấn Duyên Bình, núi Định Loạn… chỗ này có lẽ là thuộc quyền của Na Phi Long?”

Bàng Tiểu Đại không quan tâm, vẫn uống rượu.

“Lão gia thôn chúng tôi là Giả Tư Văn.” Tịch Đình Vân nói rất lưu loát.

Bình Chủ nói: “… Cái tên rất hay.”

Bàng Tiểu Đại cười tít mắt chuyển đề tài, “Tên của Bình hiền đệ không phải càng hay hơn sao, Bình Chủ Bình Chủ, cả đời làm chủ.”

Bình Chủ ha ha cười, “Chỉ cần Bàng huynh không hiểu nhầm thành đệ muốn tảo bình chủ tử là được rồi.” (Tảo bình: quét sạch)

Bàng Tiểu Đại nói: “Hiền đệ nói gì thế, ở Nam Cương… ai dám làm chủ tử của hiền đệ?”

Bình Chủ nắm lấy chén rượu, nét cười lạnh dần.

“Đúng vậy, hiền đệ trong lòng ôm ấp chí lớn, là ngay cả hoàng đế cũng không để trong mắt.” Bàng Tiểu Đại không quan tâm, nói tiếp.

Bình Chủ nói: “Đệ ăn bát cơm của Nam Cương vương, trời cao hoàng đế xa, đệ cần gì phải để trong mắt? Bàng huynh mới thật sự là ôm ấp trí lớn trong lòng, một bên có ngoại sanh ngoan Nhan Sơ Nhất, một bên kết giao Na Phi Long, không tốn công sức mà vẫn thu được một nửa Nam Cương vào trong túi của mình, đệ tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.”

Bàng Tiểu Đại kinh ngạc nói: “Hiền đệ nghe đâu những lời bịa đặt như thế?”

Bình Chủ nói: “Bàng huynh là đang phủ nhận quan hệ với Nhan Sơ Nhất?”

Bàng Tiểu Đại cười lớn nói: “Nhan Sơ Nhất cái tên ngoại sanh này, cho dù ta muốn phủ nhận, chỉ sợ tỷ tỷ cũng không cho. Nói đến Na Phi Long, lần gặp gần đây nhất cũng là một năm trước, lần đó hiền đệ cũng có mặt, còn cùng hắn chén qua chén lại, nói chuyện hết sức vui vẻ, nếu nói là kết giao, ca ca ta thế nào cũng phải xếp sau hiền đệ.”

Bình Chủ nói: “Nếu đã nói như thế, Bàng huynh và Na Phi Long không có giao tình gì?”

“Chỉ là quen biết qua loa thôi.”

“Vậy Bàng huynh thấy thế nào về việc hắn hành thích vương gia?”

Bàng Tiểu Đại sửng sốt lắp bắp nói: “Hành thích vương gia? Chuyện này ai nói vậy?”

Bình Chủ hỏi: “Bàng huynh không biết sao?”

Bàng Tiểu Đại nói: “Không ai nói cho ta biết cả.”

Bình Chủ trong lòng mắng hồ ly, ngoài miệng lại nói: “Xem ra Huống huynh quên không nói rồi. Na Phi Long thích sát vương gia trên sông Thanh Hoa, nơi đó máu chảy thành sông, xác người phơi đầy đồng hoang, may mà trời xanh phù hộ, vương gia võ công cao cường, mới có thể tránh được một kiếp. Có điều Na Phi Long phạm phải một việc đại nghịch như vậy, thế nào cũng cần phải có thuyết pháp.”

“Trên sông sao lại xác người phơi đầy đồng hoang?”

“… Chỉ là hình dung đã chết rất nhiều người.”

“Vương gia chỉ có một thôi mà.”

“Nhưng mà ngài ấy không chết.” Bình Chủ như thể cảm thấy cách nói này không đủ kính trọng, liền vội vàng bổ sung, “Vừa nãy đệ nói rồi, vương gia võ công cao cường, thoát được một kiếp.”

“Ồ.” Bàng Tiểu Đại nói: “Hiền đệ là nói, Huống huynh lần này triệu tập là vì thuyết pháp?”

Bình Chủ hắc hắc cười hai tiếng: “Sau khi thuyết pháp, tất nhiên là tác pháp rồi.” (tác pháp: thực hiện pháp luật)

Bàng Tiểu Đại nói: “Chuyện lớn như vậy, nên do đích thân vương gia định đoạt.”

“Huống huynh là cậu của vương gia, chỗ vương gia không cần huynh đệ ta phải phí tâm lo nghĩ. Đệ vì nghĩ đến tình huynh đệ giữa hai chúng ta mà nhắc nhở huynh, những lời bóng gió bên ngoài thật giả khó phân, đệ chỉ nghe mà thôi, đệ vẫn tin thái độ làm người của Bàng huynh. Rơi vào trong tai của vương gia, vương gia nghĩ thế nào, thì cũng là việc huynh đệ chúng ta cũng không thể làm gì được.”

Bàng Tiểu Đại khí định thần nhàn cung tay, “Cảm ơn hiền đệ đã nhắc nhở, không thì ta vẫn còn mù mờ không biết gì cả.”

“Nói hay lắm nói hay lắm.” Nét cười của Bình Chủ khẽ khựng lại, bởi vì đâu đó có tiếng ngáy vang lên. Tuy rằng rất khẽ, nhưng ở khoảng cách quá gần, khiến cho người ta khó mà bỏ qua. Hắn quay đầu nhìn về phía hai vợ chồng tiệm mì cả buổi không có động tĩnh gì.

Tịch Đình Vân khe khẽ đẩy Hoắc Quyết một cái.

Hoắc Quyết mơ màng mở mắt.

Tịch Đình Vân nhỏ giọng nói: “Đại nhân đang nhìn, huynh mau ngồi thẳng lên.”

Hoắc Quyết ngồi thẳng lên, còn ngáp một cái.

Bình Chủ hỏi: “Tối qua không ngủ được sao?”

Hoắc Quyết nói: “Cũng được.”

Bình Chủ nói: “Nhưng mà ngươi rất buồn ngủ.”

Hoắc Quyết nói: “Chán thì buồn ngủ thôi.”

Bình Chủ cười nói: “Ngươi là đang chê ta chán hay chê Bàng huynh chán?”

“Tất nhiên là ta rồi.” Bàng Tiểu Đại nói “Giọng của hiền đệ như vàng anh, lời hay tuôn ra như châu ngọc, sao có thể chán nghe được?”

……

Bình Chủ tự nhận da mặt mình không mỏng, nhưng trước mặt Bàng Tiểu Đại vẫn kém vài li, cho nên hắn đỏ mặt.

Tịch Đình Vân cười lấy lòng nói: “Đúng vậy, giọng nói của đại nhân quả thực rất dễ nghe.”

Hoắc Quyết trừng mắt nhìn y một cái, “Nương tử, nàng không giữ đạo làm vợ.”

Tịch Đình Vân ủy khuất cúi đầu, đáp: “Tướng công, thiếp chỉ là nói thế thôi.”

Hoắc Quyết nói: “Xuất giá tòng phu.”

Tịch Đình Vân nói: “Mì đều là do thiếp nấu.”

Hoắc Quyết nói: “Ta rửa bát đó.”

“Không bằng ngày mai đổi lại đi?”

“……”

Cuộc đối thoại của hai người rơi vào mắt Bình Chủ và Bàng Tiểu Đại, nghiễm nhiên là cái đánh yêu mắng thương giữa một người chồng đang ghen tức với một người vợ đang nũng nịu coi như chỗ không người. (Bụi *Lại lăn lộn tiếp* =))~)

Bình Chủ ho khan một cái nói: “Hai vị đã thành chủ tiệm mì dưới danh nghĩa của ta rồi phải không?”

Hoắc Quyết nói: “Qua hôm nay thì không phải nữa.”

Bình Chủ hỏi: “Sao lại như thế?”

“Chúng tôi chỉ bán một ngày.”

Bình Chủ nhìn về phía thủ hạ.

Thủ hạ gật đầu.

Bình Chủ cười nói: “Ta muốn trọ ở đây mấy ngày, không bằng cùng mời hai vị ở lại, tiền công cũng tính như hôm nay.”

Hoắc Quyết nhìn lên “Sáu mươi lạng?”

Bình Chủ đứng người.

Thủ hạ lại gật gật đầu, chỉ là lần này gật đầu xong, mắt một mực nhìn xuống giày.

Bình Chủ đáp: “Được, đúng sáu mươi lạng.”

Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân.

Trên mặt Tịch Đình Vân lộ ra vẻ tham lam, khe khẽ giật giật tay áo Hoắc Quyết, giữ kẽ nói: “Tướng công cứ quyết.”

Hoắc Quyết nghĩ một lát, nói: “Chúng tôi buổi chiều mới đến, là nửa ngày sáu mươi lạng.”

Bình Chủ: “……” (Gặp phải phường ăn cướp rồi anh ơi =))))~)

Hoắc Quyết nói: “Một ngày là một trăm hai mươi lạng.”

Bình Chủ mỉm cười nói: “Ta tính theo canh giờ, một ngày làm ba canh giờ, một canh giờ là hai mươi lạng. Hôm nay hai người vẫn thiếu hai canh giờ nữa.”

Hoắc Quyết lại nhìn Tịch Đình Vân.

Tịch Đình Vân tức đến nỗi đập một cái vào vai hắn, như thể đang trách hắn suốt ngày chỉ biết đòi tiền.

Hoắc Quyết nói: “Thành giao.” (Thành giao: Giao dịch thành công. Bạn này rõ sợ vợ ^o^)

Bình Chủ hỏi: “Một ngày ba canh giờ?”

“Ừm.” Hoắc Quyết lại thở dài một cái, “Nương tử yêu tiền.”

Tịch Đình Vân ngượng ngùng cúi đầu.