Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 42: - Ly biệt

"Sao cô lại tới đây?"

Phong Uyển Nhu uống một ngụm cà phê, tay vẫn đang lật qua lật lại văn kiện trên bàn, ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút, Tiểu Thảo lúc này vẫn cúi đầu đứng ở trước mặt nàng không hề chớp mắt lấy một cái.

Đợi nữa ngày vẫn không thấy Tiểu Thảo mở lời, Phong Uyển Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái liền nhăn mi lại.

Tại sao lại gầy như vậy? Không phải trước đó vài ngày còn nói với mình là ăn Tết đều ăn hết cả khoai tây ở nhà, hay... nội tâm lại đang rối rắm chuyện gì mà mất ăn mất ngủ đây?

"Nói chuyện!"

Thản nhiên mang theo một tia thanh âm lạnh lùng, đối với Tiểu Thảo, ngày bình thường mỗi lần nghe Phong Uyển Nhu nói giọng điệu lạnh lùng này thì đều sợ tới mức không dám động đậy, nhưng hôm nay nàng nghe thấy lại không nói nên lời đau đớn, nỗi đau liên lụy cả tâm trí và toàn thân nàng.

"Phong tổng"

Mới mở miệng đã nghe được lời nói khàn khàn, Tiểu Thảo ngửa đầu nhìn Phong Uyển Nhu, trong mắt lệ đang lăn lộn, trần đầy lên nhìn thẳng vào Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu nhìn thấy ánh mắt Tiểu Thảo như vậy liền giật mình, theo bản năng liền hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu Thảo cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt, nhìn Phong Uyển Nhu nói: "Tôi muốn từ chức!"

"Cái gì?"

Phong Uyển Nhu không thể không nhìn Tiểu Thảo.

Em vừa nói gì?

"Tôi muốn từ chức, tôi không muốn làm nữa"

Tiểu Thảo nước mắt chảy xuống, chính là ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu. Trước kia ở cùng một chỗ nàng không hề phát hiện ra điều gì, nhưng hiện giờ sắp rời đi thì trong lòng nàng tất cả đều là Phong tổng, dáng vẽ khi Phong tổng tức giận, khi vui vẻ cười, khi nàng say rượu yếu đuối... Tất cả.. tất cả đều là hình bóng của nàng.

"Vì sao?"

"Không có vì sao.."

"Tôi muốn nghe lời thật!"

Phong Uyển Nhu cố gắng khắc chế trong lòng cảm giác bi thương, nhìn chằm chằm ánh mắt Tiểu Thảo.

Em muốn rời đi liền rời đi, em coi tôi là cái gì? Vô cớ muốn rời xa tôi, tôi không chấp nhận

Tiểu Thảo hít sâu một hơi, nhìn Phong Uyển Nhu không hề che dấu, trong lòng trái tim có bao nhiêu điều đều nói ra hết.

"Phong tổng, chúng ta không thể như vậy, tôi không xứng với cô, hơn nữa tôi không dám hứa hẹn với cô, tôi thực sự lo nghĩ cho cha mẹ, tôi... Tóm lại, chúng ta không thể ở cùng một chỗ"

Phong Uyển Nhu nắm chặt trong tay cây bút màu xám, nàng chỉ biết, biết rằng Tiểu Thảo không phải là không có cảm giác với mình, trước kia bất quá chỉ là che dấu nhưng nàng so với bất kỳ người nào cũng biết rõ và nhìn ra được tình cảm che dấu đó.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không ép em"

Tiểu Thảo nước mắt vẫn còn đang chảy, nàng giơ tay lên, lau đi nước mắt còn đọng lại trên má, nói "Tôi xin lỗi, Phong tổng"

Trừ bỏ điều này, nàng còn có thể tiếp tục nói thêm điều gì nữa?

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, hốc mắt một chút đỏ lên, đây là lần đầu tiên, nàng lần đầu tiên như vậy cảm thấy hận một người nhưng lại không muốn người ấy rời khỏi mình, có thể nói loại cảm giác này có bao nhiêu là mệt mỏi.

"Tôi biết chúng ta đều là nữ nhân, em trong lúc này nhất thời không tiếp nhận được, nhưng Tiểu Thảo, tôi chỉ muốn nghe một câu, chỉ cần em trả lời cho tôi biết một câu thôi... Em đối với tôi rốt cuộc là có loại tình cảm gì? Có hay không có cảm giác xúc động? Cho dù chỉ là một chút..."

Phong Uyển Nhu thanh âm có chút nghẹn ngào, thái độ càng lúc càng trầm xuống, nàng cảm thấy khó chịu, bởi vì, đã nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ để ý qua ai nên loại cảm giác như vậy nàng cũng chưa bao giờ trả qua, lúc này cảm giác được, đúng là thật tra tấn người, thậm chí cả việc muốn tức giận cũng đều không có.

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, nhìn thấy dáng vẽ của nữ nhân trước mắt nàng bình thường luôn luôn cường thế giỏi giang lúc này vì nàng mà có phần nghẹn ngào thì nàng cảm thấy thật đau lòng, nàng muốn tiến lên ôm lấy Phong Uyển Nhu, nhưng...

"Xin lỗi!"

Nhưng nàng không thể lừa dối Phong tổng, nàng chính là không xác định được tình cảm của mình như thế nào, nàng không dám khẳng định!

Phong tổng, thực xin lỗi...

Chỉ một câu "xin lỗi" vừa rồi, Phong Uyển Nhu trong tim như bị một đao đâm vào, nàng nở nụ cười, cười rơi nước mắt, cười đến nát cả trái tim.

"Có thật hay không?"

Phong Uyển Nhu vẫn như trước nhìn Tiểu Thảo, lần cuối cùng muốn đấu tranh.

Tiểu Thảo cũng đỏ cả vành mắt, nàng cơ bản không muốn nhìn thấy Phong tổng đau lòng, Phong Uyển Nhu đau lòng thì trong lòng nàng còn đau nhiều hơn.

Có thể nói, thời gian chưa bao giờ dài như thế, một phút đồng hồ vừa rồi, đối với Phong Uyển Nhu mà nói dài như một thế kỷ.

"Đúng là vậy sao?!"

Tiểu Thảo tuy rằng không nói, nhưng rốt cuộc cũng hiểu được nếu hiện tại không nhẫn tâm thì về sau sẽ càng tổn thương sâu hơn.

"Đúng..."

Tiểu Thảo cắn cắn môi, hít hít cái mũi, chậm rãi cúi đầu.