Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 21: - Lắng nghe tâm động!

Tiểu Thảo chưa bao giờ được ăn hạnh phúc như vậy. Ăn khoai tây chiên, gà rán, uống thật nhiều milkshake cà phê... có thể nói là muốn đắm chiềm trong mỹ thực hải sản, tâm tình hiện tại giống như là đang ngồi trên đám mây, hết thẩy mọi sự vật đều rời xa nàng, nếu lúc này nàng ngồi co chân lại, nói một tiếng A di đà phật, thì nàng có thể tự mình thăng thiên a...

"Này, hai em đang ăn gì đây?"

Mới vừa đẩy cửa ra thì đã nghe được nồng nặc mùi vị gà rán, Vương Oánh Oánh cười cười, liếc mắt một cái liền trông thấy Tiểu Thảo đang ăn rất hạnh phúc, còn một bên là Dạ Ngưng thì sắc mặt vô cùng đen đang ngồi đánh máy vi tính.

"Oánh Oánh tỷ, chị về rồi à, mau tới đây ăn đi, Ngưng Ngưng mời khách a"

Tiểu Thảo nhiệt tình cực kỳ, Vương Oánh Oánh thật ra cũng không từ chối liền cầm một ly cà phê, nàng phỏng chừng Dạ Ngưng chắc chắn là trúng chiêu, cái này tính ra thì nữa tháng tiền lương đều bị ăn sạch, Vương Oánh Oánh cắm lên ống hút uống một ngụm, nàng mỉm cười nhìn Dạ Ngưng.

"Hôm nay như thế nào lại tốt như vậy, còn muốn mời mọi người a"

Dạ Ngưng hừ một tiếng, nàng có thể không có hảo tâm sao? Đã đến dưới lầu chỉ thẳng tên họ, khó có phải khong muốn mọi người ở trong công ty biết nàng ăn cơm Phách Vương? Ghê tởm hơn chính là Tiểu Thảo, nàng thanh toán tiền nhưng người ta lại ăn vô cùng vui vẻ, một chút cũng không biết ngượng ngùng.

"Đúng rồi, Tiểu Thảo, lúc nãy nghĩ trưa có một thông báo phát đến văn thư, công ty hiện có chút vấn đề, thông báo cho các phòng ban biết là phải tắt hết các máy tính, vì bảy giờ cần phải cắt điện để bảo trì sửa chữa"

Tiểu Thảo gật đầu đáp ứng, cũng không hỏi nhiều mà xoay người bắt đầu gõ thông báo, đã làm việc ở đây một thời gian, mấy việc này xảy ra cũng đã sớm quen thuộc, nhưng thật ra Dạ Ngưng lại có chút kỳ quái nhìn lên Vương Oánh Oánh.

"Tỷ, giờ đó mọi người đều tan ca, vậy thì viết thông báo để làm gì?"

Vương Oánh Oánh uống một ngụm cà phê cười cười,: "Không phải là đang cuối năm sao? Có rất nhiều người sẽ phải ở lại tăng ca, sợ lúc đó cắt điện thì mọi người đang làm tài liệu thôi!"

"À.."

Dạ Ngưng lên tiếng, âm thầm thở dài, nàng quả nhiên không thích hợp làm thư ký, thư ký rất cẩn thân, nàng vẫn tương đối thích hợp làm lão bản.

Tiểu Thảo ngồi bên nghe trúng thông báo như vậy thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh Phong Uyển Nhu, người khác nàng không dám khẳng định nhưng Phong tổng luôn nhất định sẽ tăng ca, theo tính cách của nàng thì chắc là không sợ tối, nhưng chính là... Nàng, một người ở đây có phải là rất cô đơn không đây? Công ty lớn như vậy, liền cúp điện toàn bộ thì coi như có gan lớn như cọp cũng phải sợ hãi đi... bây giờ muốn hay không ở lại đây? Nếu ở lại thì làm gì a? Hơn nữa về nhà về nhà nhất định sẽ bị mẹ trách móc, làm thư ký không biết hướng đến cấp trên, mà.. Lương Nhiên có ở đây không? Tên bạn trai này sẽ thể hiện sự quan tâm của mình?.. Ây da thật là vẫn không yên lòng mà.

Tiểu Thảo thiếu chút nữa là muốn nổi điên, Dạ Ngưng ở một bên chơi trò chơi cũng bắt đầu viết kế hoạch họp thường niên để chuẩn bị. Nàng trước kia ở trường học không có việc vì liền bày ra kế hoạch cho đệ tử làm việc, đến đây làm việc công việc muốn tràn ngập, công ty nhân tài văn nghệ thật đúng là không nhiều lắm, vốn chuyện đơn giản này lại đâm ra có chút khó giải quyết. Dạ Ngưng như vậy mà rất vội cũng không phát hiện ra Tiểu Thảo thất thần, đợi đến lúc tan việc thì nàng mới đem thức ăn dư và xương gà bỏ vào túi nhựa rồi đưa cho Tiểu Thảo.

"Cho bồ, hôm nay mình có việc, bồ một mình đi cho chó ăn đi!"

"Nhaaa"

Tiểu Thảo có chút thẫn thờ lên tiếng, từ sau khi Dạ Ngưng đến đây, hai người thường xuyên cùng đến các quán ăn của các bác gái làm quen, cầm về không ít đồ ăn thừa để đến các vùng lân cận cho các cẩu cẩu vô gia cư, Tiểu Thảo tiếp nhận xương thừa, ánh mắt có chút phát tán, Dạ Ngưng nhìn nàng nhíu nhíu mày "Bồ đang nghĩ gì vậy? Có đi hay không?"

"Chờ một chút, mình nhớ ra là ở nhà ăn còn một ít thức ăn, để mình đi trộm một ít đã"

Tiểu Thảo rất ít nói dối, nếu nói dối thì mặt liền đỏ, Dạ Ngưng nghi hoặc nhìn nàng, đến nỗi phải đi trộm đồ ăn sao? Hay là muốn đi trộm nhìn Phong tổng?

Dạ Ngưng không bận tâm đến Tiểu Thảo, liền lấy chiếc áo khoác rồi rời đi. Tiểu Thảo một mình đối diện với máy tính ngây người, Phong tổng nếu về nhà sẽ đi ngang qua bên này, nàng hẳn là có thể nhìn thấy, bất kể như thế nào, trước khi về cũng chờ một chút a.

Tiểu Thảo đã hơn hai mươi năm, lần đầu tiêm nếm qua cảm giác nóng ruột nóng gan, trong lòng nhất thời giống như lửa cháy, đứng ngồi không yên.

Bởi vì có máy tính, tuy rằng trong lòng có chút khốn khổ, nhưng chung quy thời gian cũng liền trôi đi, Tiểu Thảo nhìn đồng hồ, đã sáu giờ năm mươi, Phong tổng bên kia vẫn còn không có động tĩnh gì, tiếp qua năm phút thì đúng là cúp điện, Tiểu Thảo ngẫm lại công ty lớn như vậy, một chút ánh sáng đều không có, Tiểu Thảo rùng mình một cái, liền bắt đầu mở ngăn kéo. Tìm năm phút đồng hồ mới tìm ra ở ngăn dưới cùng một ngọn nến, Tiểu Thảo lại đi đến bên bàn Dạ Ngưng mở ngăn kéo lấy một cái bật lửa, sau khi chuẩn bị xong thì mới đốt ngọn nến lên.

Thời gian mất điện cũng thật chính xác, nói bảy giờ là đúng bảy giờ, tuy rằng đã muốn chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nhìn lên bốn phía đều tối đen Tiểu Thảo vẫn là nuốt nước miếng có phần run sợ, xung quanh mọi vật im ắng không có chút âm thanh gì phát ra, Tiểu Thảo cầm lấy ngọn nến, một bên lảm nhãm "Quỷ thần lui tán" một bên liền hướng đến phòng Tổng tài mà đi, tim nàng đập kịch liệt, thân thể cũng có chút phát run. Nàng cũng rất sợ tối, nếu ở trong nhà mất điện, nàng nhất định sẽ đi theo mẹ. Vừa nghĩ tới Phong tổng, Tiểu Thảo cố lấy dũng khí tiếp tục đi lên phía trước, nương theo ngọn đèn nàng gõ cửa, kêu một tiếng "Phong tổng!", đợi ba mươi giây không ai để ý nàng thì Tiểu Thảo lại gõ cửa, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đi rồi?

Vẫn là không ai lên tiếng, Tiểu Thảo do dự một lúc liền nắm vặn cửa dùng sức mở ra, cánh cửa lại có thể mở.

Thật cẩn thận đẩy cửa ra, tiếp theo ánh sáng mà đi vào, Tiểu Thảo hướng bên trong nhìn, lập tức sợ ngây người.

Nàng đã nghĩ tới rất nhiều giả thiết, ví như Phong tổng lúc tan tầm đi ngang qua nàng mà nàng không phát hiện, lại quên đóng cửa, hoặc là Phong tổng bình thường rất bình tĩnh, nêu có cắt điện căn bản mà nói là vẫn không quá để ý, từ đầu, luôn luôn không thường phản ứng nàng nên mới không lên tiếng, nhưng khi nhìn đến Phong tổng như lúc này thì Tiểu Thảo lại cực kỳ đau lòng.

Phong Uyển Nhu một người ngồi ở trên ghế salon, song chưởng ôm thật chặc bản thân, vùi đầu ở hai gối, trong lúc đó mái tóc đen dài theo cổ trợt xuống che hết nửa mặt, Tiểu Thảo mơ hồ có thể nhìn thấy một bên mặt của nàng, mày cau chặt, hạ răng cắn môi, thân mình giống như là đang hơi hơi run lên, cả người như là rất sợ, bên người vẫn còn bày ra một xấp văn kiện, hẳn là đang xem xét trong lúc điện bị cắt.

Nàng như thế lại sợ tối? Tiểu Thảo lúc này thật thấy đau lòng, cũng thấy bản thân thật mau mắn vì bản thân mình lưu lại, đã bất chấp nhiều như vậy, Tiểu Thảo liền cầm ngọn nến đi đến vài bước rồi ngồi ở bên người Phong Uyển Nhu, nhẹ giọng kêu nàng

"Phong tổng!"

Nghe được âm thanh, Phong Uyển Nhu chậm rãi ngẩng đầu, mặt nàng tái nhợt, trong mắt hoảng sợ và có vài tia nước mắt còn lưu lại ở khóe mi, lúc này mọi thứ đều rơi vào trong tầm mắt Tiểu Thảo, Tiểu Thảo trong tâm chợt thấy đau, lập tức liền muốn phát ra lửa giận, Phó tổng thật là không phải một bạn trai tốt!

"Tiểu Thảo!"

Phong Uyển Nhu giống như không tin vào mắt mình, kêu lên một tiếng Tiểu Thảo, âm cuối có chút phát run, Tiểu Thảo vội vàng gật đầu, thần mình hướng về phía trước chạm chạm "Tôi ở..." Phong tổng thật đôi lúc thật ngốc như quả dưa, đã biết rõ mất điện rồi mà còn tăng ca, không để công việc mai làm được sao?

Đau lòng xen lẫn tức giận, Tiểu Thảo từng bước muốn đi nắm lấy tay Phong tổng để nói cho nàng biết là đừng sợ, nhưng nàng vẫn thật nhát, là không có can đảm để làm, tay Tiểu Thảo vẫn dừng lại ở giữa không trung vừa định nói gì đó thì ở góc áo nàng chợt căng ra, Tiểu Thảo kinh ngạc cúi đầu nhìn, lúc này chỉ thấy Phong Uyển Nhu đang gắt gao nắm được góc áo của nàng, sắc mặt mặc dù còn tái nhợt, nhưng có thể thấy trong mắt sợ hãi đã hơi dần dần vơi đi.

Tiểu Thảo cũng không nói chuyện, một tay giơ ngọn nến, nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu. Nàng từ lúc đến đây cũng chưa từng thấy qua Phong tổng như vậy... Yếu đuối làm cho người ta muốn ôm vào lòng, nàng bình thường luôn lạnh lùng nghiêm khắc, Tiểu Thảo chưa bao giờ nghĩ tới nàng lại sợ tối như vậy, chính là Tiểu Thảo lại quên, Phong Uyển Nhu cũng là nữ nhân, luôn sẽ có thứ mà nàng sẽ sợ.

"Thật là ngốc a, biết mất điện mà còn tăng ca, rõ ràng bản thân cũng sợ, đúng là người ham mê công việc mà"

Lời nói trong lòng buột miệng nói ra, không chỉ có Phong Uyển Nhu ngây ngẩn cả người, ngay cả Tiểu Thảo cũng thấy bản thân mình muốn ngây dại, cắn cắn môi, ngây ngốc nhìn Phong Uyển Nhu, nàng nói gì đó? Nàng ăn gan hùm hay sao lại dám giáo huấn Phong tổng?

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng một hồi, không nói gì, chính là lại cầm lấy góc áo nàng chặc hơn.

"Tôi sẽ không đi đâu!"

Tiểu Thảo cuối cùng cũng lớn gan hơn vỗ vỗ lấy tay Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu vẫn không nói lời nào, chính là lại nhìn nàng.

Nàng sợ tối, từ nhỏ đã như thế.

Nàng vẫn không quên được đêm hôm đó, một bầu trời đen mực không có chút ánh sáng, không khí lại tràn ngập đau thương, không ai chú ý nàng kêu gào, mẫu thân cũng không nói gì mà mang theo em gái nàng rời đi, biệt thự to như vậy chỉ còn lại nàng ngồi đó một mình, ngồi một mình ôm chặt bản thân mình, một cử động nhỏ cũng không dám, một tiếng cũng không thốt ra, tiếng khóc nức nở lúc đầu càng về sau lại càng im lặng, Phong Uyển Nhu không biết đêm hôm đó đã trôi qua như thế nào. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, về sau Phong Uyển Nhu bắt đầu thay đổi, trở nên không hề yếu đuối, làm người khác cảm giác thấy sợ hãi, bởi vì chỉ có thể như vậy thì nàng mới có thể bảo vệ mình, chỉ như thế mới có thể làm cho cha nàng hài lòng!

Hơn mười năm qua, nàng ngủ cũng không dám tắt đèn, không dám một mình đối mặt với bóng tối u ám, ngẫu nhiên mất điện là vô cùng sợ hãi, nhưng cũng không dám xin giúp đỡ, nàng chỉ biết gắt gao ôm lấy thân mình, cố gắng nhẫn nại, chỉ cần nhẫn nại, toàn bộ rồi sẽ qua đi. Nhưng hôm nay... trên tay nàng một sự ấm áp tiếp xúc, nàng cảm giác an tâm, Phong Uyển Nhu ngơ ngẩn nhìn Tiêu Thảo, Tiểu Thảo nháy mắt một cái cũng không nháy, nhìn lại nàng, ánh sáng của ngọn nến mong lung, làm hai má Tiểu Thảo hiện lên một tầng mềm mại quang mang, đôi mắt kia bình thường có chút uy nghiêm giờ phút này lại có chút thương tâm.

Tay Phong Uyển Nhu chậm rãi xoa ngực, cảm nhận được tim đập liên hồi không phải là do sợ hãi, lúc này Phong Uyển Nhu chậm rãi cúi đầu.