Gần trưa, một con ngựa lao như bay tới cửa cung, người ngồi trên lưng ngựa không xuống ngựa mà chỉ lạnh lùng giơ yêu bài[1] lên, rồi phóng thẳng vào hoàng cung. Mấy thị vệ ngơ ngác không hiểu người này là ai mà lại ngạo ngược như vậy.
[1] Thẻ bài được giắt bên hông
Một vị thị vệ lớn tuổi trông có vẻ từng trải ôn hoà giải thích. “Đó là ngự tiền thị vệ Giang Dũng, có thể tự do mang đao ra vào ngự thư phòng, điện Nghị Chính như đi dạo và cũng là người thân tín nhất của hoàng thượng. Có lẽ hắn phụng chỉ ra ngoài hành sự nên dạo gần đây không thấy ra vào hoàng cung.”
Mấy thị vệ trẻ gật gù thán phục.
Giang Dũng phóng ngựa tới thẳng ngự thư phòng, tiểu thái giám thấy hắn vội vã chạy lại nhận lấy dây cương.
“Hoàng thượng có trong đó không?” Giang Dũng lạnh lùng hỏi.
Tiểu thái giám lắc đầu trả lời. “Hôm nay hoàng thượng nghỉ thiết triều, cũng không tới ngự thư phòng.”
Không thể nào, hoàng thượng bận rộn như vậy sao lại lãng phí thời gian như thế chứ? Giang Dũng sắc lạnh đảo mắt quanh bốn phía rồi hỏi tiếp, “Hoàng thượng cải trang vi hành sao?”
Tiểu thái giám chỉ vào Ngự hoa viên nói nhỏ, “Tiểu nhân vừa mới thấy hoàng thượng đi vào trong đó.”
Giang Dũng xoay người vội vã đi vào ngự hoa viên. Trong ngự hoa viên có rất nhiều lối rẽ, hắn chần chừ mấy lần cuối cùng mới quyết định đi về hướng vườn cúc của thái y viện. Quả nhiên, hắn không phải thất vọng, hoàng thượng và Vân thái y đang ngồi trong phong đình hóng mát.
Giang Dũng vội quay mặt đi, hoàng thượng bận bịu đến độ thường ngày tản bộ thư giãn vài bước cũng thấy xa xỉ, vậy mà hôm nay lại ung dung nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng lại tách mấy múi quýt cống phẩm đưa cho Vân thái y thưởng thức, vẻ mặt âu yếm thâm tình không chút giấu giếm.
Giang Dũng thở dài thầm nghĩ, không ngờ hoàng thượng vẫn quyết định ra tay vào lúc này.
“Chàng chờ một lát, thiếp đang tập trung mà.” Vân Ánh Lục kiểm tra lại lần cuối phác đồ điều trị xem còn sai sót chỗ nào không.
“Uyển Bạch, nàng đã nói câu này từ hai canh giờ trước rồi đấy!” Lưu Huyên Thần trách yêu. Hắn gạt quốc sự sang một bên để ở bên nàng vậy mà nàng lại chỉ chú tâm đến việc này, như vậy có công bằng không chứ?
Vân Ánh Lục lấy chén trà chặn tờ giấy lại, cô ngẩng đầu, mỉm cười hối lỗi, “Huyên Thần, thiếp đã xao nhãng với chàng sao?”
Lưu Huyên Thần nhún vai đáp. “Lời này phải là ta nói mới đúng, sao nàng lại đổi ngược ngôi thế? Rốt cuộc ta đã cưới thê tử gì thế này, còn bận rộn hơn cả ta nữa.”
Vân Ánh Lục lo lắng hỏi lại, “Huyên Thần, có phải là chàng ghét công việc của thiếp lắm không?”
“Không phải, nàng yêu thích công việc này như vậy, ta sao đành lòng cấm cản. Nhưng nàng phải đặt công việc sau ta, được chứ?” Hắn nhướng mày, chờ câu trả lời của cô.
Trái tim Vân Ánh Lục khẽ run động, khuôn mặt thanh tú thoáng chốc ửng hồng, cô do dự một lát rồi đứng dậy ngồi vào lòng hắn..
Lưu Huyên Thần dịu dàng hôn lên khoé mắt tân nương tử yêu thương của mình, Vân Ánh Lục ngượng ngập thì thầm bên tai hắn, “Trong lòng thiếp, chàng mãi mãi ở vị trí đầu tiên, chàng chính là người thân duy nhất của thiếp ở Đông Dương này”.
“Thật sao?” Hắn nhíu mày nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Vâng, chuyện này nói ra rất dài cũng thật ly kỳ, sau này thiếp sẽ nói rõ với chàng.” Vân Ánh Lục chợt trông thấy Giang Dũng đang bối rối đứng chờ liền vội rời khỏi vòng tay Lưu Huyên Thần, quay về vị trí cũ.
“Huyên Thần, Giang thị vệ tới kìa.”
Nhìn vẻ ngượng ngùng trong mắt nàng, Lưu Huyên Thần mỉm cười hạnh phúc. Hắn và nàng đã thành thân nhưng vì chưa tổ chức hôn lễ nên trong cung còn rất nhiều người chưa biết. Nàng tuy đã thân thiết hơn với hắn nhưng vẫn rất thẹn thùng ngượng ngùng, chính vẻ e thẹn đó lại càng khiến hắn si mê nàng hơn.
“Giang thị vệ, tới đây đi!” Lưu Huyên Thần thu hồi vẻ ôn hòa, uy nghiêm ra lệnh. Giang Dũng cúi đầu vờ như không nhìn thấy Vân Ánh Lục ngồi đó, bước nhanh về phía hoàng thượng.
“Trẫm lệnh cho khanh theo dõi phủ đệ của Viên Nguyên soái, khanh có phát hiện được gì không?”
Giang Dũng kinh ngạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục thầm nghĩ hoàng thượng không biết hồng nhan họa quốc sao mà lại nói chuyện cơ mật này trước mặt Vân thái y dễ dàng như vậy chứ?
“Sao?” Lưu Huyên Thần không thấy Giang Dũng đáp lại, liếc nhìn hắn có ý dò hỏi.
Giang Dũng không còn cách nào khác đành bẩm báo. “Vi thần canh chừng ở phủ Viên Nguyên soái hơn mười ngày nay nhưng chỉ thấy vài bộ hạ trước đây của nguyên soái ra vào chứ chưa từng thấy có đại thần nào khác.”
“Trẫm vẫn chưa cho triệu về cung, sao khanh đột nhiên lại quay về vậy?”
“Vi thần linh cảm sắp có chuyện xảy ra, nên sớm trở về bẩm báo với hoàng thượng.” Gang Dũng trấn tĩnh trả lời.
Lưu Huyên Thần trầm ngâm đứng dậy. “Giang thị vệ thật biết chu toàn mọi việc. Thôi về rồi cũng tốt, hai ngày nay trong cung xảy ra nhiều chuyện, khanh nghỉ ngơi đi, buổi tối canh phòng tuần tra cho trẫm”.
Giang Dũng không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không dám hỏi lại chỉ cúi đầu vâng lệnh. “Vi thần tuân chỉ”, nói xong hắn vội vàng lui xuống.
Lưu Huyên Thần nheo mắt ngắm nhìn sắc thu mê đắm lòng người, thở dài nói. “Uyển Bạch, nàng có nghe thấy tiếng sói bắt đầu mài răng không?”
Vân Ánh Lục đứng bên cạnh hắn lo lắng hỏi, “Huyên Thần, lại có chuyện gì sắp xảy ra sao?”
Hắn âu yếm nhìn cô, “Sau này, nàng đừng lúc cũng chỉ nghĩ về y thuật, thỉnh thoảng cũng nên chia sẻ cùng ta, bởi giang sơn này bây giờ một nửa là của nàng rồi. Mấy hôm trước ta cố tình phái Giang thị vệ ra ngoài là tạo cơ hội cho kẻ khác dễ bề hành động. Quả đúng như dự đoán, hắn mới đi mấy ngày thì thư khố đã xảy ra chuyện. Nay hắn đột ngột trở về không biết là lại sắp có chuyện gì xảy ra nữa đây?”
“Ngày mai có phải trong lúc thiếp phẫu thuật cho Tần công tử, thừa dịp hoàng thượng phân tâm, hắn sẽ mưu đồ bất chính?”
Lưu Huyên Thần âu yếm nhéo má cô. “Uyển Bạch, nàng quả là có thiên tướng làm hoàng hậu, ha ha, đúng như vậy. Nhưng ta sẽ không để cho bọn chúng được toại nguyện đâu, mặc dù ta rất muốn xem chúng diễn trò gì song bây giờ không phải thời điểm thích hợp, ta phải trấn áp yên ổn để đưa nàng lên ngôi hoàng hậu, rồi mới xử lý đám sài lang đang nhe nanh múa vuốt chực cắn người kia.”
“Ôi, ngay đến cả việc phẫu thuật của thiếp cũng thành cơ hội để bọn chúng lợi dụng.” Cô thở dài ngao ngán.
“Ai bảo nàng lại đặc biệt như vậy?” Lưu Huyên Thần dắt tay cô bước xuống bậc thang.
“Huyên Thần, chàng có cho rằng vì sự đặc biệt ấy mà thiếp sẽ gây trở ngại cho chàng không?”
Hắn giả vờ giận dữ nhìn cô. “Uyển Bạch, nếu nàng không đặc biệt, ta đã không yêu nàng! Nàng không làm ảnh hưởng tới quốc sự mà là gây trở ngại cho ta tới gần trái tim nàng thì có. Muốn không gây trở ngại cho ta, chỉ cần nàng ít hành hạ ta một chút là được rồi”.
Cô dịu dàng dựa vào cánh tay hắn.
“Bây giờ chúng ta đã là phu thê, có gì phải giấu nhau. Ta đã từng nói, sẽ không để nàng phải thiệt thòi bất cứ điều gì. Nàng đã nguyện cùng ta chia sẻ buồn vui thì dù có chịu chút uất ức ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Lời nói chân thành của Lưu Huyên Thần đã sưởi ấm trái tim cô. Lưu Huyên Thần ít khi nhắc tới vinh hoa phú quý, càng không mấy khi nói lời đường mật mà thường nhắc cô sẽ phải cùng chung hoạn nạn với hắn,. Lưu Huyên Thần muốn cô nhớ rõ nắm giữ ngôi vị mẫu nghi thiên hạ không dễ, nhưng vì hắn là quân vương nên cô nhất định phải sánh vai gánh vác xã tắc cùng hắn chứ không được né tránh.
“Huyên Thần, cuộc phẫu thuật ngày mai, thiếp nhất định… sẽ cố gắng.” Vân Ánh Lục nắm chặt tay hắn.
“Chuyện này trẫm không quá lo lắng”. Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Đêm qua chúng ta không ngủ được mấy, dùng bữa xong, nàng nghỉ ngơi một lát rồi hẵng tới Tần phủ chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật”.
Hắn không dặn dò nhiều mà coi như đó là một chuyện hết sức bình thường. Vân Ánh Lục cười hạnh phúc, vịn cánh tay Lưu Huyên Thần, kiễng chân hôn hắn khiến một đội cấm vệ quân đang đi tới lúng túng không biết nên nhìn đâu cho phải phép.
Chưa cử hành hôn lễ nên cô không tiện vào ở Trung Cung mà vẫn ngủ lại trong tẩm điện, chỉ khác là chuyển từ phòng của khách sang ngoạ phòng của Lưu Huyên Thần mà thôi.
Từ Ânay về sau, hắn không phải một mình cô đơn trên long sàn lạnh lẽo. Lưu Huyên Thần dịu dàng vỗ về ru cô vào giấc ngủ.
Hắn nghĩ, nếu đã ngoại lệ cưới thái y làm hoàng hậu thì sao không thể phá lệ thêm một lần nữa, để nàng ở luôn trong tẩm điện không cần về Trung Cung nhỉ?
Ngay cả khi đã có được nàng, tình cảm của hắn với nàng vẫn không bớt quyến luyến mà càng trở nên sâu đậm hơn. Hắn muốn ngày ngày được thấy nàng, đêm đêm được ôm nàng ngủ chứ không phải thông qua phủ Nội Vụ nữa. Hắn đã cầu hôn nàng bằng thân phận của một người đàn ông bình thường chứ không phải thân phận của hoàng đế nước Ngụy, thì cũng nên dành cho nàng tình yêu của một người đàn ông bình thường mới phải.
Vân Ánh Lục tỉnh dậy đã thấy Lưu Huyên Thần rửa mặt chải đầu gọn gàng, ngồi bên thư án phê duyệt tấu chương. Xe ngựa cũng đã được La công công chuẩn bị sẵn sàng, Vân Ánh Lục tranh thủ về Vân phủ trước rồi vội vã tới Tần phủ chuẩn bị cho cuộc giải phẫu sáng mai.
“Hoàng hậu đi rồi à?” Lưu Huyên Thần không ngẩng lên, bút son vẫn lướt nhanh trên từng trang tấu chương.
La công công nhăn mặt không nén được tiếng thở dài. “Bệ hạ, người có lo lắng về chuyện hoàng hậu làm ngày mai không?”
La công công không nói tới từ “phẫu thuật”, vì cứ cảm thấy là lạ.
“Không!” Lưu Huyên Thần không chút do dự trả lời.
La công công kinh ngạc tròn mắt hỏi lại. “Sao… sao bệ hạ có thể nói như vậy?”
Lưu Huyên Thần gác bút hạ giọng nói. “La công công, hoàng hậu ở trong cung mấy tháng nay, tính tình của nàng thế nào, ngươi còn không rõ sao? Khi cô ấy đã quyết vuệc gì thì cho dù phía trước là núi đao biển lửa hay vách đá cao vạn trượng, nàng cũng chẳng buồn chớp mắt mà nhảy xuống. Việc này không phải do cố chấp mà vì lý tưởng và đam mê của hoàng hậu, cho nên trẫm phải ủng hộ nàng. Hoàng hậu cũng đã quá căng thẳng rồi, nếu trẫm cũng tỏ ra lo lắng thì chẳng phải còn tệ hơn sao? Trẫm không muốn nói quá nhiều lời cổ vũ, như vậy vô tình sẽ tạo thêm nhiều áp lực cho nàng. Trẫm chỉ coi như đây là một chuyện đơn giản, lặng lẽ ủng hộ nàng là được rồi”.
Vẻ mặt La công công rầu rĩ như đưa đám. “Bệ hạ, người nói không sai. Thế nhưng nếu nương nương thất bại, sẽ…”
Lưu Huyên Thần cười nhạt trấn an La công công. “Công công không phải lo lắng, chẳng lẽ ngay cả hoàng hậu của mình trẫm cũng không bảo vệ được sao?” Lưu Huyên Thần đột nhiên thở dài. “Thật ra trẫm lo lắng hơn cả là nếu phẫu thuật thất bại thì đó sẽ là đòn đả kích trí mạng với hoàng hậu, phải mất nhiều thời gian mới có thể xóa mờ điều đó trong lòng cô ấy. Chỉ mong ông trời có mắt, phù hộ cho hoàng hậu phẫu thuật thành công”.
Lưu Huyên Thần nhắm mắt, chắp hai tay trước ngực, miệng thì thào cầu nguyện. La công công thấy vậy, cũng vội chắp tay lại.
Vân phủ, khuê phòng.
Từ bên cửa sổ nhìn xuống thấy thị vệ và Tiểu Đức Tử đang khom lưng bên xe ngựa, nhớ lời phu nhân nói với mình, Trúc Thanh vẫn bán tín bán nghi băn khoăn hỏi. “Tiểu thư, cô đã thành thân thật rồi sao?”
Vân Ánh Lục đang ngâm mình trong bồn tắm, nghe Trúc Thanh hỏi vậy liền vội vàng trả lời. “Cứ cho là thế đi!” Có điều hôn lễ còn chưa tổ chức. Thật ra cô chỉ muốn bày vài bàn tiệc rượu đơn giản là được, thế nhưng vị hôn phu của cô lại là hoàng thượng nên tâm nguyện này ắt hẳn không thể thực hiện nổi.
Một chuyến xuyên không khiến cuộc sống của cô biến đổi muôn màu muôn vẻ.
Trúc Thanh nhoài người lại gần hỏi nhỏ, “Vậy em có thể theo tiểu thư tiến cung không?”
“Được chứ, có điều tiến cung rồi thì khó mà ra ngoài được, không gặp Tần công tử nữa, em có bằng lòng không?” Vân Ánh Lục nghiêng đầu trêu ghẹo Trúc Thanh.
Trúc Thanh cụp mắt xấu hổ mặt mày đỏ bừng. “Tiểu thư, tiểu thư, cô nói gì vậy, thật là!”
“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa vậy”. Vân Ánh Lục đứng lên, Trúc Thanh vội giúp cô lau người.
“Tên mấy dụng cụ đó em đã thuộc chưa? Khi ta gọi tên món gì, em phải đưa thật nhanh và chuẩn xác cho ta nhé!” Vân Ánh Lục dặn dò.
Trúc Thanh nhanh nhảu gật đầu, “Em đã luyện tập cả ngày hôm qua rồi, chắc chắn là sẽ làm được”.
“Nhìn thấy máu cũng không ngất chứ?”
“Cho dù có ngất cũng phải chờ tiểu thư phẫu thuật xong mới ngất ạ.”
Vân Ánh Lục mỉm cười, cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Hôm qua Tiểu Đức Tử cũng luyện tập suốt cả ngày. Có Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử làm trợ thủ cô cũng yên tâm phần nào.
Hai người xuống lầu, một thị vệ cầm chiếc lồng bước đến. “Vân thái y, con nhím này có được không?” Khi không ở trong cung, Vân Ánh Lục nhất định bắt thị vệ và Tiểu Đức Tử phải gọi mình là Vân thái y.
Trên đời, mỗi vật nào cũng có thiên địch, thiên địch của rắn là nhím, bất kể đó là rắn gì cũng đều sẽ sợ nhím. Nhưng xà cổ là do mười một loại độc trùng cắn xé, giao phối với nhau, sau một năm chỉ còn lại duy nhất một con, biến dị quái gở như vậy nên cô cũng không dám chắc chắn.
“Được rồi.” Con nhím rất sợ hãi láo liên đôi mắt đen như hạt đỗ, lông trên người đều dựng đứng cả lên, “Tiểu Đức Tử, cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Cô quay sang hỏi Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử tự tin nhấc hòm thuốc thuốc lên, “Nhựa chỉ huyết thảo, ma phí tán, bạch dược Vân Nam, chỉ khâu, ngân châm… Ngoài ra còn có dụng cụ, băng gạc, tất cả đầy đủ cả, nô tài đã kiểm tra cẩn thận rồi”.
Vân Ánh Lục mỉm cười, quay người nhìn hậu viện. Trong Phật đường, phụ mẫu từ hành cung trở về đã tắm rửa trai giới, ngồi quỳ gối trước Phật tổ thành tâm cầu nguyện cho cô phẫu thuật thành công.
Vân Ánh Lục, Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử cùng lên xe ngựa, đám thị vệ cưỡi ngựa hộ tống bên cạnh, xe vừa lăn bánh thì Đỗ Tử Bân cưỡi tuấn mã tan triều trở về nhà.
Vẻ mặt Đỗ Tử Bân đăm chiêu như đang nghĩ ngợi điều gì nên ngay cả khi thị vệ chắp tay chào hỏi, hắn cũng không chú ý đến. Khi qua góc chợ, một chiếc xe ngựa bị nghiêng đổ khiến cả đoạn đường bị nghẽn lại trong chốc lát, hắn liền xuống ngựa chen vào đám đông xem tình hình thế nào. Hai cô nàng xinh đẹp đứng bên đường nhìn thấy hắn, che mặt cười khúc khích, thỉnh thoảng còn lả lơi liếc trộm.
Đỗ Tử Bân vốn nghiêm túc nên cũng không để ý đến họ.
“Đỗ đại nhân, ngài không nhớ tiểu nữ sao?” Cô nàng váy đỏ hờn dỗi chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hắn ngẩn ra, không hiểu sao cô nương này lại biết mình. Hắn có bao giờ tiếp xúc với đám con gái phong trần này đâu!
“Đỗ đại nhân đúng là người hay quên”, cô nàng váy đỏ thấy hắn không ỏ ê gì đến mình, bĩu môi thở dài, “Thôi được rồi, để tiểu nữ tử nhắc lại nhé, tiểu nữ là cô nương trong Linh Vân các.”
Đỗ Tử Bân đột nhiên quay lại nhìn hai người họ. Linh Vân các, đó là nơi hắn và Vân Ánh Lục từng… hay hôm đó đã chạm mặt mấy cô nàng này nhỉ?
“Ngươi vừa nói gì với bản quan?” Hắn nghiêm mặt hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Tử Bân khiến hai ả kinh hãi, vội vàng lảng chuyện. “Không có gì đâu, tiểu nữ chỉ chào hỏi vậy thôi. Nếu Đỗ đại nhân có chút lưu luyến với ngày hôm đó, mời ngài tới Linh Vân các chiếu cố tới chúng tiểu nữ.”
“Chuyện hôm đó bản quan nhớ hay không thì có quan hệ gì đến các ngươi?” Hắn gặng hỏi.
Hai ả liếc nhau, cau mày vội vàng từ biệt. “Nếu Đỗ đại nhân đã không nhớ thì cứ coi như không có chuyện này đi!” Nói xong, hai người bọn họ vội bon chen vào đám đông, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cổ xe bị đổ phía trước đã được dời đi, đường đã thông thoáng trở lại. Đỗ Tử Bân nhảy lên ngựa, nhưng vì mấy câu nói không đầu không cuối của hai ả kia mà đột nhiên lòng dạ rối bời. Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ đó lại nói như vậy?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra chuyện gì. Khi đến trước Vân phủ, hắn tần ngần muốn hỏi Vân Ánh Lục nhưng lại thôi, ngẫm lại hai người bọn họ giờ đã hủy hôn, hắn nào còn mặt mũi mà mở miệng nữa