“Ha ha, đa tạ nhị vị ghé quá tệ phủ chúc mừng, bản vương vô cùng vinh hạnh, mời vào trong ngồi”. Lưu Huyên Nghệ cười khô khốc, nâng tay chỉ vào bên trong.
“Tân nương đâu, sao lại không thấy nhỉ?” Vân Ánh Lục nhìn khắp xung quanh.
“Nàng ấy ở trong phòng tân hôn”. Lưu Huyên Nghệ chỉ về hướng phòng tân hôn.
“Ta có thể qua đó thăm tân nương một chút không?”
“Chúng ta uống rượu trước đã, lát nữa hẵng đi”. Lưu Huyên Nghệ chớp mắt mấy lượt, sao gã lại có cảm giác Vân thái y hình như không hề có ý tốt vậy nhỉ.
Vân Ánh Lục khách khí gật đầu, thấy có hai vị khách bước tới, cô vội lui qua một bên, Đỗ Tử Bân liếc mắt sang bàn dưới, ý muốn hai người qua đó ngồi.
Vân Ánh Lục đi được hai bước, đột nhiên quay người lại, “Tề vương gia, hai ngày nay sức khoẻ ngài thế nào, đầu không váng, ngực không tức, đi đứng bình thường chứ?”
Lưu Huyên Nghệ đang cùng hàn huyên với tân khách không khỏi rùng mình, “Bản vương thật sự rất khoẻ”.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Có người uống trà cam thảo, lại bị dị ứng. Xem ra không phải là ngài rồi”. Vân Ánh Lục mỉm cười, khoát tay, đi đến bên Đỗ Tử Bân vẫn đang nghiêm mặt.
“Đêm nay cô tới chúc mừng mục đích là muốn chọc giận hắn sao? Nếu là như thế, vậy không cần phải…?” Thấy cô ngồi vào chỗ của mình, Đỗ Tử Bân cũng không e dè những ánh mắt chằm chằm bắn tới nữa, ghé tai Vân Ánh Lục, khẽ hỏi.
“Không phải, mục đích của tôi chỉ có thể để trong bụng, không thể nói ra”. Vân Ánh Lục điềm nhiên cười khẽ, nét mặt dịu dàng như thường. Một hồi tiếng sênh phách đột nhiên vang lên, tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Mấy câu nói nhẹ như gió thoảng của Vân Ánh Lục bay đến tai Lưu Huyên Nghệ khiến gã lại thấy như bị sét đánh.
Lời này của cô ta là có ý gì?
Hôm từ Vân phủ trở về, Lưu Huyên Nghệ đã làm một cuộc kiểm tra sức khoẻ toàn diện, không những vời danh y, mà còn tìm đến vài đại phu khác, bọn họ đều khẳng định gã không trúng độc, cũng không có gì khác thường.
Lưu Huyên Nghệ mới yên tâm được vài ngày, nay lại nghe lời này của Vân Ánh Lục, tức thì gã cảm thấy đầu óc choáng váng, tim đập khó khăn, tay chân thừa thãi mất tự nhiên. Tối nay, gã nào có tâm tư chào đón khách khứa, lúc kính rượu đầu óc cũng không tập trung, vài vị đại thần muốn lấy lòng, nói vài chuyện chính sự với gã, cũng bị gã trả lời qua quýt rồi kiếm cớ thoái thác. Lông tóc trên người gã đều dựng đứng, ánh mắt lúc này vây chặt lấy Vân Ánh Lục.
Đêm nay, tiêu điểm sáng chói nhất không phải Tề vương gia, mà là Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục vừa mới huỷ hôn lại sánh vai bước vào. Vân Ánh Lục cùng Đỗ Tử Bân và vài vị quan viên trong triều ngồi chung một bàn, nét mặt cô tự nhiên phóng khoáng, không có vẻ e lệ của tiểu nữ chốn khuê phòng. Cô và Đỗ Tử Bân là hai người mà tất cả mọi người đều thầm quan sát tối nay. Đáng tiếc là cô đã làm cho mọi người phải thất vọng, thái độ của cô với Đỗ Tử Bân giống như với bất kỳ ai, vừa khách sáo, vừa lạnh nhạt, không xa cũng không gần.
Số người lấy lòng Vân Ánh Lục cũng không ít nhưng cô chỉ thản nhiên mỉm cười đáp lại. Đỗ Tử Bân là người không hợp với đám đông, người khác đối với hắn thường chỉ dám kính nhi viễn chi mà thôi. Hắn uống rượu một mình, mắt không ngừng đảo quanh khắp phòng. Đêm nay, sóng gió không lớn như hắn tưởng.
Cả buổi tối Vân Ánh Lục không chạm tới giọt rượu nào, nhưng khi rượu vừa qua ba tuần, cô vô ý làm đổ ly rượu, ướt đẫm cả ống tay áo. Cô đứng lên, gật đầu cáo lỗi mọi người rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Đỗ Tử Bân hạ đũa xuống, bước theo. Mọi người trợn mắt nhìn theo thiếu chút nữa rớt mất cả con ngươi.
“Đỗ đại nhân, anh đứng ngoài canh chừng giúp tôi, tôi thay y phục đã”.
Hai người đi tới gần cỗ kiệu, Vân Ánh Lục lập tức chui vào trong. Vốn do Đỗ Tử Bân lo lắng cho an toàn của cô, nên mới không màng tới hiềm nghi ra đây. Bây giờ nghe cô nói vậy, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng. Câu nói này phải vô cùng thân thiết mới có thể nói ra, nàng rốt cuộc có coi mình là khuê nữ chưa xuất giá, có coi hắn là nam nhân tinh lực tràn đầy hay không?
Hắn âm thầm buồn bực, nhưng lại không khống chế được nhịp tim đập nhanh. Trong kiệu sột soạt tiếng y phục, hắn không khỏi nhớ tới lần trước, hắn ôm nàng trong lòng, dù ngăn cách qua lớp quần áo nhưng hắn vẫn cảm thấy thân thể ấm áp của nàng, trong chớp mắt máu huyết dồn lên, đến thở cũng khó khăn.
“Đỗ đại nhân, Tề vương đi ra chưa?” Vân Ánh Lục bình tĩnh hỏi.
Đỗ Tử Bân ngẩn ra, vội kéo tâm trí lại. Quả nhiên, Lưu Huyên Nghệ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi bước về phía bọn họ.
“Rồi!”
“Anh đi chặn gã lại, trò chuyện một lúc rồi sau đó đề nghị tới nháo tân phòng[1] nhé”. Vân Ánh Lục nín thở, căng thẳng tới độ tim muốn ngừng đập.
[1] Tục lễ đến trêu đùa tân nương tân lang..
“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?” Đỗ Tử Bân hạ giọng, khó hiểu hỏi.
“Không được làm chuyện liều lĩnh, phải cẩn thận ngôn hành”. Đỗ Tử Bân đành bước tới chỗ Lưu Huyên Nghệ. Hắn nghe thấy đằng sau lưng có tiếng động nhỏ, quay đầu lại thì “vù”, một bóng người biến mất trong màn đêm tối đen.
“Tề vương gia, sao ngài lại ra đây?” Đỗ Tử Bân cao giọng hỏi, cố gắng áp chế trái tim đang đập dồn dập của mình.
Lưu Huyên Nghệ đi lướt qua hắn, nhìn về phía sau, “Bản vương uống nhiều rượu quá nên ra đây hóng gió. Vân thái y đâu?”
“Cô ấy? Cô ấy… bảo nha hoàn đưa đi rửa mặt, giờ hẳn là đã quay lại sảnh đường rồi!”
Lưu Huyên Nghệ nheo mắt, tỏ vẻ không tin, “Đỗ đại nhân, ngươi nói thật với bản vương một câu, ngươi và Vân thái y rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy. Các ngươi thật sự là từ hôn rồi sao?”
Đỗ Tử Bân thản nhiên như nước hồ không gợn sóng, hỏi ngược lại. “Từ hôn còn có thể giả hay sao?”
“Vậy các ngươi là…?” Lưu Huyên Nghệ nghĩ nát óc cũng không biết nên nói gì.
“Từ hôn thì nhất định phải thành kẻ thù sao? Chúng tôi vẫn là hàng xóm, là đồng liêu. Đúng rồi, Tề vương gia, Kì tiểu thư cũng từng là đồng liêu của hạ quan, hôm nay hạ quan muốn chúc mừng cô ấy một tiếng”.
Lưu Huyên Nghệ sững người, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
“Đúng rồi, đúng rồi, Tề vương gia, chúng ta cùng tới gặp tân nương đi”. Vừa đúng lúc đó có mấy đại thần cũng từ đại sảnh đi ra, nghe thấy hai người nói chuyện, cũng vội vàng phụ hoạ thêm.
Lưu Huyên Nghệ bất đắc dĩ đáp, “Vậy đi thôi!”
Con gái Đông Dương trong ngày đại hôn thường cố gắng nhịn không ăn cơm. Tân nương đoan trang tao nhã, nếu ăn uống nhiều, chẳng những mặc hỷ phục không đẹp, mà còn phải thường chạy vào nhà xí, vậy còn ra cái giống gì nữa?
Kì Sơ Thính ngồi bên ở mép giường, đầu đội mũ phượng, khăn trùm phủ kín, cô ta đói tới mức ngực dán vào lưng, sắp không còn sức lực để chống đỡ nữa rồi. Tiểu nha hoàn hồi môn đứng bên đấm bóp cho cô ta, thủ thỉ nói chuyện cho quên cơn đói. Hỷ nương và mấy nha hoàn phủ Tề vương đều ra ngoài hỗ trợ, trong phòng tân hôn tuyệt đối yên lặng.
Kì Sơ Thính thật lòng yêu Lưu Huyên Nghệ, phụ thân từng nói, số mệnh của cô ta là phải làm hoàng hậu nước Nguỵ, phải quen với những điều lớn lao, không được so đo tiểu tiết, không được hơi tí là nổi giận. Bây giờ, cô ta đã mệt tới mức này, đổi lại bình thường, cô ta đã sớm gào to thét lớn, nhưng hiện tại, cô ta chỉ biết cam chịu.
“Kẹt!” Cửa phòng đang đóng đột nhiên mở ra.
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, sao người lại tới đây?”
Kì công tử lạnh lùng nói: “Tiểu muội lần đầu tiên xa nhà, phụ thân sợ con bé không thích ứng kịp nên sai ta sang đây xem thế nào”.
Kì Sơ Thính vui mừng, vội vàng vén khăn trùm đầu lên.
“Đại ca”. Ồ, huynh trưởng hôm nay sao lại thấp bé thế này, lẽ nào do đói quá nên hoa mắt chăng!
“Ừ, ngươi đi ra ngoài một chút, ta nói với tiểu muội mấy câu rồi đi, đừng cho người ngoài vào đây”. Kì công tử nói với tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn ngoan ngoãn gật đầu, đi ra cửa.
“Đại ca, muội đói lắm”. Kì Sơ Thính làm nũng kéo ống tay áo Kì công tử, hờn dỗi nói.
Kì công tử yêu chiều vuốt má Kì Sơ Thính, một mùi hương như ẩn như hiện tràn đầy đầu ngón tay hắn, “Đại ca lấy chút gì cho muội ăn nhé?”
“Đại ca…” Kì Sơ Thính đột nhiên choáng váng, ánh mắt trở nên mơ màng, cô ta lắc đầu, hơi thở gấp gáp, cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn chân lan toả lên trên, cô ta dựa vào Kì công tử rên khẽ, “Đại ca, muội nóng quá, ngứa quá, muội bị làm sao vậy?”
Khi dựa vào người huynh trưởng, Kì Sơ Thính cảm giác thật vô cùng thoải mái.
“Đại ca, đại ca…” Cô ta bất lực kêu lên, hơi thở càng gấp gáp hơn.
“Muốn đại ca cởi áo cho muội sao?” Kì công tử dịu dàng hỏi.
Kì Sơ Thính dựa trong lòng hắn, hai tay cuống quýt sờ soạng từ trên xuống dưới. “Muốn”.
Kì công tử cười lạnh, chậm rãi nhấc khăn che mặt của cô ta ra rồi tháo mũ phượng xuống. “Muốn đại ca dìu muội lên giường không?”
“Muốn, đại ca, muội muốn…” Kì Sơ Thính vội vàng gật đầu không ngừng.
Kì công tử đỡ cô ta lên giường tân hôn, tiện tay cởi hỷ phục ra, trên người Kì Sơ Thính lúc này chỉ còn lại áo yếm và váy lót, thân thể tròn trịa và đỏ ửng, nóng rực, cô ta nằm ở trên giường, bàn tay quơ quào nắm lấy không khí. “Đại ca, muội muốn…”
“Muội từ từ để đại ca lấy cho muội…” Kì công tử cười thản nhiên.
Bên ngoài, Lưu Huyên Nghệ, Đỗ Tử Bần cùng một đám đại thần trẻ tuổi đã đi tới.
“Tề vương gia”. Tiểu nha hoàn nhút nhát bước lên thỉnh an rồi lo lắng liếc mắt nhìn phòng tân hôn.
“Sao không ở bên trong cùng vương phi?”
Tiểu nha hoàn cúi đầu, “Thiếu gia… đến thăm vương phi, đang ở bên trong trò chuyện”.
Lưu Huyên Nghệ tức thì nổi giận, “Hắn… chẳng lẽ sợ bản vương bắt nạt em gái của hắn sao? Ngày đại hôn, người nhà tới tận phòng tân hôn gặp tân nương thì còn ra thể thống gì?” Hắn phẫn nộ một cước đá văng nha hoàn, bước nhanh về hướng phòng tân hôn.
Mấy người đi theo đưa mắt nhìn nhau, dừng lại trong sân, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong. Lưu Huyên Nghệ vừa bước vào phòng tân hôn thì đột nhiên nhìn thấy Kì Sơ Thính nằm ngang trên giường, gương mặt ửng hồng, miệng không ngừng thì thào: “Đại ca, muội muốn, muội muốn…”
Máu huyết đột nhiên xông thẳng đến tận đỉnh đầu, Lưu Huyên Nghệ tức giận đến độ cả người phát run, nghiến răng nghiến lợi nhìn khắp xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Kì công tử đâu cả. Gã nhắm mắt lại, kéo Kì Sơ Thính dậy, hung hăng cho cô ta một bạt tai. “Ngươi là đồ đĩ thoã, loạn luân với ca ca mình, còn vờ là băng thanh ngọc khiết, ngươi có còn là con người nữa không…”
Tiếng tát tai liên tiếp vang lên, hai gò má ửng hồng của Kì Sơ Thính thoáng chốc đã sưng vù, cô ta vẫn mơ mơ màng màng, bổ nhào vào lồng ngực Lưu Huyên Nghệ. “Đại ca, muội muốn, muội muốn…”
“Ngươi muốn chết có phải không?” Lưu Huyên Nghệ gầm lên như sấm.
Đám người đứng ngoài sân ái ngại nhanh chân chạy vội ra ngoài, ngay cả đại sảnh cũng không quay về, cứ thế lên kiệu hồi phủ, quên sạch toàn bộ chuyện nghe được đêm nay.
Trời ơi, đây có lẽ là vụ bê bối lớn nhất từ khi nước Nguỵ lập quốc tới nay. Ôi! Chuyện này có thể khiến Tề vương đối địch với Kì tả thừa tướng hay không đây?
Đỗ Tử Bân đứng bên cạnh kiệu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng. Chỉ chốc lát sau, một bóng người chạy ra từ mấy gốc cây ven đường,thở hổn hển. Hắn nhíu mắt, nhìn chằm chằm vào người vừa chạy tới, rồi đột nhiên kéo người đó vào trong kiệu, “Hồi phủ đi!” Hắn vào trong kiệu, lạnh lùng quát lớn với phu kiệu đang đứng ở đằng xa.
“Đỗ đại nhân…” Người kia còn đang thở dốc, đã vội kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
“Chuyện ở phòng tân hôn là do cô làm?” Đỗ Tử Bân kinh ngạc hỏi.
“Tôi… chỉ mang chút phấn hợp hoan, để tạo thêm chút phiền toái, so với tội ác của Tề vương gia và Kì công tử, việc tôi làm chỉ tính là mưa bụi mà thôi”.
Khó khăn lắm Vân Ánh Lục mới bình tĩnh trở lại, cô nhét tấm mặt nạ và bộ tóc giả vào bên trong túi đồ to đùng.
“Sao cô có thể làm chuyện ấu trĩ như vậy, chuyện Tề vương, tất có quốc pháp trừng phạt, cô làm vậy thì có tác dụng gì? Cô học được cách dịch dung này từ ai?” Đỗ Tử Bân phẫn nộ trách cứ, giận vì nàng kích động, cũng giận vì nàng lỗ mãng, nàng không biết làm như vậy sẽ nguy hiểm lắm sao? Phủ Tề vương chính là đầm rồng hang hổ, chỉ cần có chút sơ sẩy là sẽ chết lúc nào cũng không biết.
Vân Ánh Lục thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Tôi không chờ được quốc pháp trừng phạt y, có một số tội ác quốc pháp cũng không trừng trị được. Có điều việc ngày hôm nay, cũng không xoá hết mối hận trong lòng tôi được. Tôi chỉ có thể gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng mà thôi. Còn chuyện dịch dung, Tề vương gia là người thầy tốt”.
Giọng nói của Vân Ánh Lục chất chứa nỗi oán hận, Đỗ Tử Bân nghe xong, mặt mày không khỏi biến sắc.
“Rốt cuộc là Tề vương đã làm gì cô mà cô hận gã đến như vậy?” Hắn nắm hai vai của cô, lắc mạnh.
Vân Ánh Lục bình tĩnh quay đầu sang chỗ khác, “Đỗ đại nhân, đây là việc riêng của tôi, tôi có thể không trả lời được không?”
“Có… cần phải khách khí với ta như thế không?” Đỗ Tử Bân thu tay lại, sắc mặt ảm đạm lạ thường.
“Không phải khách khí mà là tôi không muốn nói, đó là chuyện tôi không muốn phải nhớ lại”.
“Ngẫm lại, ta thật có lỗi với cô, chuyện của cô, ta cũng không biết rõ. Ta đã không quan tâm tới cô”.
“Công việc của Đỗ đại nhân bận rộn, tôi có thể tự lo cho mình”. Vân Ánh Lục nhìn thấy cỗ kiệu đang đi về hướng Vân phủ, vội nói “Đỗ đại nhân, phiền anh phiền anh đưa tôi tới Tần phủ, tôi muốn tới thăm Tần công tử”.
“Bệnh của hắn còn chưa hết?” Đỗ Tử Bân buồn rầu hỏi.
“Bệnh của Tần công tử chỉ sợ… không dễ khỏi được…” Vân Ánh Lục buồn bã nói.
“Cô quan tâm tới hắn quá”.
“Tần công tử và Đỗ đại nhân tôi đều quan tâm như nhau, nếu hai người có chuyện, tôi sẽ hết lòng dốc sức”. Khi kiệu hạ, Vân Ánh Lục buông mành kiệu xuống, khẽ cười nói.
Lời này của cô, khiến cả quãng đường về Đỗ Tử Bân suy nghĩ rất nhiều…
“Hôm nay công tử có khoẻ không?” Vân Ánh Lục kéo ghế dựa, lại gần giường, sắc mặt Tần Luận xấu hơn nhiều, dáng vẻ cũng rất mệt mỏi.
“Rất tốt, nàng xem người nàng đầy mồ hôi này, mệt lắm phải không?” Tần Luận dịu dàng gạt sợi tóc loà xoà trước trán cô, xót xa nhíu mày.
“Nó… hôm nay có tỉnh lại không?” Vân Ánh Lục run rẩy cầm tay Tần Luận, thở dài hỏi.
Tần Luận cười đau khổ, “Chuyện gì cũng không qua được mắt nàng. Đúng vậy, hôm nay nó có tỉnh lại một khắc, phải ăn một đĩa thịt mới làm nó yên lại, sau đó uống thuốc xong, nó lại tiếp tục mê man”.
Vân Ánh Lục bất lực nhắm mắt, xem ra đúng là nó đã dần dần thích nghi với thuốc mê, hôm nay tỉnh một khắc, ngày mai sẽ là một canh giờ, tới ngày kia, nó sẽ…
“Tăng liều thuốc mê lên, mỗi ngày uống hai lần, trước hết cứ tạm chống đỡ như vậy, ngày mai em nhất định sẽ tìm được quyển sách kia”. Vân Ánh Lục mỉm cười dịu dàng, nhưng nét mặt lại hơi run run.