“Vì sao không thể nói những lời này, giờ nàng không phải đã tự do rồi sao?” Giọng Lưu Huyên Thần khàn khàn, lộ vẻ không vui.
Vân Ánh Lục im lặng đứng dậy vào phòng trong lấy ra hai cái bát, cháo đã bớt nóng ăn rất vừa miệng. Cô múc đầy hai bát, một bát đưa cho Lưu Huyên Thần, một bát bưng lên miệng, khẽ húp.
“Vân Ánh Lục, nàng chưa trả lời trẫm”. Lưu Huyên Thần lớn tiếng hỏi, hắn rất không thích vẻ mặt vô cảm này của nàng, khiến hắn cảm thấy khó nắm bắt trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Câu hỏi của Lưu Huyên Thần khiến Vân Ánh Lục suýt chút nữa làm đổ bát cháo.
“Lưu hoàng thượng, hôm nay mùng mấy rồi?” Vân Ánh Lục đặt bát cháo xuống, chẳng còn tâm trạng nào để ăn nữa, cô tìm một cây ngân châm, khều khều bấc nến, thắp sáng dược phòng.
“Mồng năm tháng Bảy”. Lưu Huyên Thần nhanh chóng trả lời.
Vân Ánh Lục khẽ nhếch môi, thu cây ngân châm lại, “Nếu không hủy bỏ hôn ước thì ngày mai chính là ngày thành thân của tôi, tối nay, không biết trong Vân phủ sẽ náo nhiệt thế nào nữa. Nhưng bây giờ thì sao? Hôm nay cho dù không phải trực đêm, tôi cũng không dám về đối mặt với phủ đệ lạnh tanh, không dám đối mặt với ánh mắt xót xa của cha mẹ”.
Lưu Huyên Thần nhíu mày, “Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Nàng nghĩ đến Đỗ Tử Bân sao?
“Sao lại không nghĩ được? Tôi đang cố để quên thì Lưu hoàng thượng lại dẫn tôi đi gặp Ngưng Hương nương nương, ôn lại mối tình đầu của anh, khiến mọi thứ tôi đang cố kìm nén đều hiện ra”. Vân Ánh Lục cô đơn cúi đầu, giọng chùng xuống. “Đỗ đại ca cũng là mối tình đầu của tôi. Trước khi gặp Đỗ đại ca, tôi chỉ biết đọc sách, không hiểu yêu thương là như thế nào. Khi cùng ra ngoại thành truy bắt hung thủ giết hại Cổ nương nương, tôi đã yêu anh ấy. Yêu một người, mình sẽ lo được lo mất, sẽ không hiểu tại sao, sẽ đa sầu đa cảm, sẽ rối ruột rối gan. Tôi và Đỗ đại ca hủy bỏ hôn ước, không phải vì tôi không thích anh ấy, cũng không phải vì anh ấy ghét tôi, lại càng không phải giữa chúng tôi có mâu thuẫn lớn, mà là ông trời trêu đùa khiến tôi và anh ấy có duyên mà không có phận”.
Khi hủy bỏ hôn ước với Đỗ Tử Bân, cho dù mẫu thân khóc lóc, phụ thân phẫn nộ, Vân Ánh Lục vẫn bình tĩnh, bình tĩnh tới mức người khác cảm giác cô không hề bị tổn thương, cũng không hề cảm thấy đau khổ.
Thế nhưng, giờ phút này, cô lại ôm mặt khóc, nước mắt cố nén nhiều ngày nay đột nhiên trào ra như vỡ đê. Không phải không tiếc nuối, không phải không đau lòng. Cho đi một phần tình cảm, chung quy đều mong muốn được báo đáp bằng một kết cục tốt đẹp. Đỗ Tử Bân không phải người phụ bạc, cũng không làm gì có lỗi với cô, chỉ có điều hắn yêu Vân Ánh Lục, mà cô lại không phải là Vân Ánh Lục thực sự.
Phần tình cảm này, khiến cô mất mát, khiến cô bàng hoàng, có lẽ ngay từ khi bắt đầu, cô đã mang một dự cảm bất an, rằng sẽ có ngày này. Đến khi ngày này thật sự tới, cô vẫn cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Cô chẳng trách hắn, cũng không có lời nào oán trách ông trời, hết thảy chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
“Lưu hoàng thượng, không phải tôi lưu luyến Đỗ đại ca, chỉ là tôi nghĩ để quên một người, cần có thời gian để cân bằng lại cảm xúc của mình. Nếu ngay lập tức tiếp nhận tình cảm của một người khác, tôi cảm thấy như vậy là bất công với Đỗ đại ca, là không tôn trọng tình cảm trước đây của mình, là không tôn trọng người đang dành tình cảm cho tôi. Nếu muốn tôi tiếp nhận tình cảm của anh thì phải để cho trái tim tôi không còn hình bóng của người cũ đã”. Cô nghẹn ngào chỉ tay vào chỗ trái tim mình, “Thế nhưng, bây giờ nơi này của tôi đang rất loạn, rất loạn. Cho nên, xin anh đừng nói với tôi những lời đó, được không? Hơn nữa Lưu hoàng thượng, anh vừa mới ở chỗ Ngưng Hương nương nương trở về, tối nay anh cũng không nên nói lời yêu thương với người con gái khác”.
Lưu Huyên Thần nhìn Vân Ánh Lục chăm chú, nghiền ngẫm lời nàng nói, trong lòng chấn động tựa sông cuộn biển gầm. Trước kia, Lưu Huyên Thần thấy nàng khả ái, nàng đặc biệt, nàng có rất nhiều điểm hấp dẫn, hắn thích ở cùng nàng, thích dốc bầu tâm sự với nàng, thích trêu nàng, nhìn nàng đỏ mặt. Nhưng tất cả những thứ đó, chỉ là biểu hiện đơn thuần của một chàng trai thích một cô gái. Dần dần nàng khiến hắn có cảm giác muốn một đời một kiếp chỉ có hai người, vì thế, hắn đã cố gắng rất nhiều.
Nàng là cô gái duy nhất hắn muốn đời đời kiếp kiếp bên nhau, chỉ cần có vậy.
Mà vừa rồi những lời nói kia của nàng làm cho hắn đột nhiên nhận ra, hắn không chỉ đơn giản là thích nàng. Trong chuyện tình cảm, nàng nghiêm túc hơn hắn, tinh tế hơn hắn, trái tim nàng rất rộng lớn, rất sâu sắc, cũng rất chân thực. Khi so sánh với nàng, hắn tự lấy làm xấu hổ về tình cảm của mình.
Bình sinh, đây là lần đầu tiên hắn nhận ra hắn kính trọng một người con gái, tôn trọng một người con gái.
“Được!”, Lưu Huyên Thần nhìn sâu vào mắt Vân Ánh Lục, chân thành gật đầu, dịu dàng lau nước mắt trên má cô, “Trước khi nàng cân bằng lại cảm xúc, trẫm sẽ như một quân vương đối với thần tử, hoặc lấy thân phận bằng hữu đối đãi với nàng. Nhưng bây giờ trẫm có hai câu muốn nói, câu đầu tiên, trẫm là một kẻ tiểu nhân, nghe tin nàng hủy bỏ hôn ước, trẫm còn vui hơn so với việc lật đổ được Tề vương. Câu thứ hai, trẫm kể với nàng chuyện Ngưng Hương là muốn thẳng thắn thừa nhận nỗi đau trước kia với nàng, chứ không phải trong lòng trẫm vẫn còn bóng dáng của cô ấy. Trái tim trẫm hiện tại trống không, nó đã chờ một người rất lâu, rất lâu rồi”.
Cô khẽ mỉm cười, quân vương đối với thần tử, mà có thể nói như vậy sao?
Ngoài cửa sổ, mảnh trăng non rụt rè như một thiếu nữ, lững thững treo nghiêng trên bầu trời đêm, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống làn sương đêm mỏng manh, trong khoảnh khắc, khắp mặt đất như có từng đám mây trắng trôi bồng bềnh.
Trên bàn nến đã gần cháy hết.
“Hôm nay trẫm không phê duyệt tấu chương, đi, chúng ta quay về tẩm điện nghỉ ngơi”. Lưu Huyên Thần kéo tay cô đi.
Vân Ánh Lục ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên, “Lưu hoàng thượng, cả người nhếch nhác thế này, tôi nên về thái y viện thì hơn, không nên làm bẩn tẩm điện của anh”.
“Vân thái y, nàng đừng hiểu sai, nàng làm thái y thân cận của trẫm, chứ không phải là phi tần”. Ánh mắt hắn hướng thẳng vào cô, giống như cố hết sức kiềm chế cảm xúc dâng tràn.
Vân Ánh Lục mệt mỏi nhún vai, cô không hiểu sai, hiểu sai sợ là những người khác. Cô nghĩ nếu còn từ chối thì lại giống như làm cao, không bằng cứ thoải mái tự nhiên thì hơn.
Cô để mặc Lưu Huyên Thần kéo đi, bước trên con đường đầy ánh trăng, mọi lời nói đều có vẻ dư thừa. Lưu Huyên Thần thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, miệng nhoẻn cười, nụ cười ngây thơ giống như một đứa trẻ.
Cô sững sờ, không dám thở mạnh, sợ rằng vô ý sẽ phá vỡ thứ gì đó. Bên trong tẩm điện, ngoài Tiểu Đức Tử và Mãn Ngọc, còn có thêm rất nhiều thứ mới, khiến cho bầu không khí lạnh lẽo thường thấy của tẩm điện không còn nữa.
Căn phòng trước kia Vân Ánh Lục ở đã thay toàn bộ đồ dùng, bàn trang điểm mới tinh còn giường thì khắc hoa chạm liễu, trông chẳng khác nào khuê phòng thiếu nữ, ngay cả mảnh rèm cũng đều đổi màu hồng nhạt, trong tủ quần áo còn treo vài bộ y phục mặc nhà của phụ nữ.
Mãn Ngọc chuẩn bị cho cô đầy một bồn nước ấm, để cô tẩy sạch bụi bẩn trên người. Mãn Ngọc rất vui vẻ, đứng bên bồn tắm, đôi mắt nàng không ngừng quan sát mọi thứ trong phòng.
“Vân thái y, cô có biết cô may mắn lắm không, cô là người con gái đầu tiên ở trong tẩm điện của hoàng thượng đấy”. Mãn Ngọc xắn ống tay áo lên giúp.
Vân Ánh Lục mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm, gương mặt đỏ ửng, “Những phi tần khác không được tới đây sao?”
“Bọn họ làm sao có tư cách, chỉ có hoàng hậu nương nương vào đêm đại hôn mới được vào đây một tối”.
Vân Ánh Lục hơi hé mắt ra, “Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương và những phi tần khác có sự khác biệt thế sao?”
“Đương nhiên rồi, hoàng hậu nương nương là quốc mẫu tôn quý. Hôm thành thân, cả nước cùng chúc mừng. Khi phượng liễn[1] ra khỏi Ngu phủ, thực sự muôn người đều đổ xô ra đường. Hoàng thượng dẫn hoàng hậu tới trước thánh đàn[2] bái thiên địa xong mới trở lại tẩm điện. Trên long sàng có đặt một tấm lụa trắng, thái giám phủ Nội vụ và các ma ma đứng ngoài cửa, chờ kiểm tra sự trong sạch của nương nương. Sau khi hoàng thượng lâm hạnh hoàng hậu, tấm lụa trắng chứng minh sự trong sạch của hoàng hậu được mang ra cho mọi người cùng chứng kiến, sau đó… Vân thái y, cô làm sao vậy?”
[1] Kiệu hoa của hoàng hậu.
[2] Đàn tế tổ tông thiên địa của thiên tử.
“Khụ, khụ, khụ…” Vân Ánh Lục đột nhiên ho sặc không ngừng, tay đập liên hồi xuống nước.
“Tôi… không cẩn thận uống phải ngụm nước”. Thật sự là điên rồi, đêm động phòng hoa chúc vốn là thời khắc đẹp nhất của đời người, vậy mà cả một đám người đứng trông bên ngoài, là ai biến thái, đề ra cái quy định này chứ? Còn nữa, trinh tiết có quan trọng như vậy không? Chẳng trách Ngu Mạn Lăng yêu Ngu Tấn Hiên, đổi là cô, cô cũng không thích phải ở trong hoàng cung này…
Cô không ở trong cung, Lưu hoàng thượng có cảm thấy quạnh quẽ không?
“Sao lại uống phải nước chứ?” Mãn Ngọc cong môi, vỗ vỗ lưng cô.
“Mãn Ngọc, đêm hôm đó hoàng hậu nương nương làm thế nào mà qua được?” Cô không khỏi cảm thấy tò mò.
“Hoàng thượng dùng kim đâm vào ngón tay, để máu nhỏ xuống tấm lụa trắng. Đêm đó hoàng hậu nương nương cũng ở trong phòng này, nô tỳ cũng hầu hạ người tắm rửa như vậy”.
Xong rồi, xong rồi. Cô lại bắt đầu ho sặc sụa, cảm giác nghẹt thở bủa vây làm cô nghĩ rằng mình sắp chết vì ho mất.
Cuối cùng cơn ho cũng dứt. Vân Ánh Lục như được sống lại, cô mặc quần áo, để tóc ướt ra khỏi phòng, hóng chút gió đêm, xem có dễ chịu hơn chút nào không.
Lưu Huyên Thần đã tắm xong từ lâu, trên người khoác một bộ trường bào. Nói không phê duyệt tấu chương nhưng việc quốc sự nặng nề, sao có thể bỏ đó được, hắn đang đọc tấu chương dưới ánh đèn trong phòng ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ trong sảnh, hắn ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Vân Ánh Lục, vội gọi: “Vân thái y”.
Vân Ánh Lục đứng lại, do dự vì đã quá nửa đêm, vào phòng đàn ông liệu có hợp lý không?
“Mau vào đây, La công công vừa mới mang tới hai phần đồ ăn khuya, phần của nàng sắp nguội rồi”. Lưu Huyên Thần vẫy tay.
Vân Ánh Lục bắt đắc dĩ đi vào. Phòng ngủ của Lưu Huyên Thần lớn tới mức không ai có thể tưởng tượng nổi, long sàng trong truyền thuyết cũng không thể bì được, có thể lăn qua lăn lại thoải mái trên đó, mành châu buông dài chạm tới đất.
Vân Ánh Lục ngồi xuống trước thư án, La công công tủm tỉm cười bưng lên một bát tổ yến, “Tổ yến nấu với đường phèn, mùa hè ăn rất mát”.
Vân Ánh Lục đỡ lấy, chưa vội ăn. Nhìn thấy trên thư án có mấy cuộn tranh, cô đặt bát xuống, tiện tay mở ra, trong tranh là một cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Lưu hoàng thượng có sở thích sưu tầm mỹ nữ sao?
Vân Ánh Lục khó hiểu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần buông bút son, tươi cười giải thích. “Mấy bức này là do phủ Nội vụ vừa đưa tới chiều nay, nói là danh môn thiên kim gì đó trong thành Đông Dương, để trẫm lựa chọn, không thể để vị trí ở Trung Cung bỏ trống lâu được, hậu cung không thể không có chủ, bằng không sẽ đại loạn mất. À, trong tay nàng là tranh vẽ tiểu nữ của thượng thư bộ Lễ đấy”.
“Vậy xem ra, tôi sắp phải nghiệm thân cho tú nữ rồi”. Không hiểu sao, giọng cô hơi nghẹn lại, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm toàn cơ thể.
“Nàng thấy trẫm có cần thiết phải tuyển tú nữ nữa không?”, Lưu Huyên Thần mỉm cười, bước tới chỗ cô. Cô luống cuống đứng lên, lùi ra hướng cửa.
“Chuyện của anh, tôi… làm sao biết được”. Cô lúng túng đáp.
Lưu Huyên Thần dễ dàng tóm được cô, hắn hất lọn tóc ướt của cô ra đằng sau.
Đột nhiên hắn rất muốn hôn đôi môi anh đào của nàng, nhưng nếu hắn hôn, nhất định nàng sẽ tức giận. Không thể hôn môi, vậy hôn ở đâu?
Lưu Huyên Thần ngây nhìn hồi lâu, rồi đặt một nụ hôn dịu dàng và vô cùng trân trọng lên trán nàng.
Sự đụng chạm giữa hai thân thể ấm áp, khiến toàn thân Vân Ánh Lục như hóa đá.
“Sẽ không tuyển tú nữ nữa, các đại thần thích gây sức ép thì cứ để mặc bọn họ gây sức ép, lòng trẫm đã sớm quyết rồi. Nàng đã từng nói với trẫm, nếu thực sự tin tưởng thì phải tin tưởng vô điều kiện, dù cho cả thế giới đều không tin, chỉ cần mình có niềm tin, người ấy sẽ tràn đầy hạnh phúc”.
Trí nhớ của Lưu Huyên Thần thật tốt, coi lời cô như pháp điển mà ghi nhớ, cô thật quá vinh hạnh. Nhưng giọng nói thâm trầm, ánh mắt có lửa của hắn như đang thiêu đốt cô.
Vân Ánh Lục bật cười, mặt nóng bừng, “Lưu hoàng thượng, không quấy rầy anh làm việc nữa. Tôi trở về phòng đây”.
Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, hồi lâu mới bịn rịn buông ra, “Ngủ ngon nhé, đêm nay trẫm cũng sẽ có một giấc ngủ ngon”.