Ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu soi tỏ cuốn sách Lịch triều án liệt đại toàn trên chiếc bàn gỗ phong cũ kĩ, sách đã mở ra nhưng người đọc lại đang ngây người nhìn ánh đèn chập chờn trước mắt.
Hôm nay Đỗ Tử Bân thật sự không đủ tĩnh tâm để đọc sách, hắn đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả bước quanh phòng, trong đầu dần hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt lúc ban trưa.
Lần đầu tiên trong đời hắn ôm một cô gái trong lòng, mà đó lại là Vân Ánh Lục - nha đầu hỗn xược một hai đòi từ hôn với hắn, thật là không biết nên khóc hay nên cười đây. Vừa dìu tới thái y viện thì Vân Ánh Lục cũng hồi tỉnh, sau khi uống xong bát nước đường do tiểu thái giám dâng lên, nàng nằm nghiêng trên giường, khách khí tạ ơn, rồi không nói gì thêm với hắn nữa. Khi đó, hắn mới thực sự tin nàng tiến cung không phải là vì muốn hắn chú ý đến.
Lẽ ra hắn không nên quát mắng nàng trong vườn cúc, không nên nói với nàng những lời thiếu suy nghĩ. Thân thể con gái vốn dĩ đã yếu ớt vậy mà còn bị bỏ đói, bị phơi nắng nên mới ngất xỉu như thế. Hắn còn nhớ cơ thể nằm gọn trong lòng hắn mảnh khảnh tới mức như chạm được cả vào xương, thật khiến người ta phải đau lòng.
Đỗ Tử Bân vốn là người phải trái phân minh, đã phạm lỗi thì sẽ gánh chịu hậu quả tới cùng. Hắn không quay về bộ Hình mà vẫn đứng bên ngoài thái y viện, phòng trường hợp Vân Ánh Lục lại ngất xỉu hay ngộ nhỡ bị người khác phát hiện ra thân phận nhi nữ. Mãi đến lúc nhá nhem tối, hắn vẫn một hai theo xe ngựa của nàng đi về hướng Vân phủ.
Nàng đã yên lành vào phủ, hắn còn dây dưa gì nữa đây?
Không dây dưa cái gì chứ, từ tối đến giờ, trái tim không lúc nào yên ổn khiến hắn vô cùng bất an. Đỗ Tử Bân buồn bực nhíu mày bước ra khỏi phòng, chậm rãi thả bước đến bên hồ nước để gió đêm xua tan nỗi lòng rối loạn.
Trong sân đình vắng lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích êm tai. Hắn dõi mắt nhìn khoảng tường ngăn cách Vân phủ bị bụi cây che khuất, trên đó có một mảnh ngói lưu ly bị lỏng do Vân Ánh Lục nhoài người va phải. Nàng không hề biết, mỗi khi nàng nhoài người trên bờ tường, luôn có một ánh mắt chuyên chú từ cửa sổ thư phòng hướng đến. Nàng thật sự là một đứa bé bị chiều hư, kiêu ngạo, ngang ngược. Mỗi khi nhìn thấy Vân tiểu thư, hắn lại cảm thấy vô cùng yếu đuối bất lực, không sao nắm giữ được nàng.
“Tiểu thư, hôm nay cô không được khỏe, nên nghỉ sớm một chút đi!” Trên đầu tường đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Đỗ Tử Bân theo bản năng lùi lại, để cho bóng đêm dày đặc che khuất bản thân.
“Ta thấy trong người bức bối quá, muốn ra ngoài hít thở ít không khí trong lành”. Vân Ánh Lục kiễng chân, dứt mấy cái lá.
“Tiểu thư, không phải là cô đang nghĩ tới Tần công tử đấy chứ?” Trúc Thanh trêu ghẹo.
“Hắn ta thì có gì hay mà ta phải nghĩ, không quen không biết, tự dưng lại chạy đến đây gây phiền nhiễu. Ta hận nhất là loại đàn ông dùng tâm kế lợi dụng người khác”. Thực chẳng khác nào Đường Giai vậy.
“Tần công tử có thể lợi dụng chúng ta gì chứ? Gia sản Tần phủ cũng ngang ngửa Vân phủ nhà chúng ta mà”.
“Nhìn anh ta cười y như hồ ly, thật là biết cách khiến người khác khó chịu mà”.
“Trên đời này có hồ ly anh tuấn như vậy sao?” Trúc Thanh che miệng cười khúc khích.
“Miễn bàn tới gã này, để ta yên tĩnh một lúc”. Vân Ánh Lục ngẩng đầu lên nhìn trời, trăng hôm nay cong mảnh như lá lúa, một tháng nữa lại sắp trôi qua rồi. Cô kí thân đến thành Đông Dương này đã gần hai tháng, hiện cũng không rõ dương lịch là ngày bao nhiêu, hôm nay là thứ mấy, tương lai không có cách nào nắm giữ, mơ hồ trải qua từng ngày, đây thực sự không hề giống cuộc sống của Cơ Uyển Bạch trước kia.
Cô mãi suy nghĩ đến độ ngẩn ngơ.
“Tiểu thư, đừng ngắm trăng nữa, chúng ta quay về phòng đi, sáng sớm ngày mai Tần công tử sẽ đến đón chúng ta đấy!” Trong bóng đêm, Trúc Thanh thoáng rùng mình sợ hãi, vội lay cánh tay Vân Ánh Lục ra chiều thúc giục.
Vân Ánh Lục lưu luyến nhìn ánh trăng thêm một lần nữa, rồi cùng Trúc Thanh biến mất sau bức tường.
Đỗ Tử Bân buồn bã thở dài. Tần công tử mà Trúc Thanh nhắc tới là ai? Vị hôn phu mới của Vân Ánh Lục sao? Gần đây hắn không hề nghe nói Vân phủ có hôn ước với gia đình nào, nhưng qua khẩu khí của Trúc Thanh có vẻ như người này không còn xa lạ gì với Vân gia.
Từ khi hủy hôn, hai bên đã tuyên bố Từ Ânay về sau, nam cưới nữ gả, tuyệt nhiên không liên quan gì đến nhau. Chuyện nàng sắp thành thân có can hệ gì với hắn đâu.
Chỉ là mọi chuyện xảy đến quá nhanh!
Trái tim Đỗ Tử Bân lại bấn loạn những dao động bất thường, hắn không thích cảm giác này chút nào, hắn ra lệnh cho chính mình bình tĩnh lại. Rốt cuộc cũng vẫn là người đàn ông tự chủ, chỉ trong chốc lát, tâm can đã bình lặng như nước, chỉ e đó chẳng qua là biểu hiện bên ngoài mà thôi.
Một lát sau, Đỗ thượng thư lại sải bước tới thư phòng, tập trung tinh lực nghiên cứu những bản án mới, cứ như mọi chuyện ban nãy chẳng hề liên quan gì đến hắn.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm càng lúc càng sâu hơn.
Ngày hôm sau, chợ sáng trong thành Đông Dương còn chưa mở, xe ngựa của Tần phủ đã lọc cọc gõ móng trên đường. Lúc Tần đại công tử cười mím chi từ trên xe bước xuống, một bộ trường bào màu xanh ngọc thêu chỉ tơ da cam dưới ánh nắng mai càng thêm rực rỡ chói lòa, khiến hắn tựa như con công đang phô trương bằng hết cái đuôi diễm lệ của mình. Rõ ràng hai màu sắc cực dung tục, cực chói lóa là vậy nhưng khi khoác trên người hắn lại đẹp đẽ lạ thường.
Ôi, đúng là mỹ nam, có khoác bao tải cũng thành áo tiên. Người trông cửa của Vân phủ nức nở khen thầm.
Vân Ánh Lục trước giờ vốn là người giữ chữ tín, tuy trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vì đã đồng ý với Tần Luận nên đành phái ghé đến Tần gia một chuyến. Trời vừa tinh mơ, cô đã dặn dò Trúc Thanh chuẩn bị hòm thuốc, khăn vải. Do thời tiết giao mùa đã dần oi bức nên Vân Ánh Lục mặc y phục giản dị màu hồng phấn, không đeo trang sức mà chỉ dùng một dải khăn lụa buộc tóc gọn gàng.
Hai người vừa ra khỏi phòng đã thấy Tần Luận và cha mẹ cô đang đứng trong vườn trò chuyện.
“Tần công tử, ngài đã tới!” Trúc Thanh từ xa đã ngọt ngào chào hỏi.
“Chào buổi sáng!” Tần Luận vẫn anh tuấn như mọi khi, vừa tao nhã xoay người ánh mắt hắn đã lập tức sáng ngời. Thiên nhiên khử điêu sức[1]. Trong đầu hắn chợt nảy ra hai câu thơ này, sự ái mộ ngập tràn trong đáy mắt.
[1] Hai câu thơ trích trong bài “Ức cựu du thư” của Lý Bạch, ý chỉ vẻ đẹp không son phấn của người phụ nữ.
Vân Ánh Lục ăn vận đơn giản nhưng hình dáng, khí chất nàng lại đẹp tới mức khiến người khác phải nín thở, thanh nhã tựa mây xanh[2]. Vẻ đẹp này, ngay cả thi nhân nổi danh nhất trong thành Đông Dương cũng phải cạn từ để tả.
[2] Ở đây có ý giải nghĩa từ tên của Vân Ánh Lục.
“Sao con lại ăn mặc đơn giản như vậy?” Vân phu nhân trách móc nhưng giọng điệu không khỏi tự hào, “Người khác thấy con như vậy, lại tưởng mẫu thân không thương con đấy, ngay cả mấy đồ trang sức nhỏ cũng không có”.
Vân Ánh Lục nhăn mặt: “Mẫu thân, con đi làm mà, có phải đến làm khách đâu”.
“Thì cũng là lần đầu tiên tới nhà...” Vân phu nhân chưa nói xong, Tần Luận đã vội ngắt lời, “Vân phu nhân, Ánh Lục suy nghĩ rất thấu đáo đấy ạ. Nếu ăn mặc trang điểm lộng lẫy, người bệnh sẽ chỉ chú ý tới bề ngoài mà hoài nghi y thuật của nàng. Ánh Lục vốn là người biết suy nghĩ trước sau mà”.
“À, thì ra thế!” Vân phu nhân cười, “Thật là, ta là mẫu thân mà cũng không hiểu tâm tư con gái mình bằng Tần công tử”.
Vân Ánh Lục liếc xéo Tần Luận. Ánh Lục, Ánh Lục, gọi thân thiết quá đấy, nghe thật chói tai.
Cô cũng chẳng thèm phản pháo lại những lời mật ngọt chết ruồi của hắn, người trong sạch tự mình biết lấy. Vân Ánh Lục thản nhiên hành lễ với cha mẹ: “Phụ thân, mẫu thân, con đi đây”.
Lúc tiễn hai người ra cổng, vợ chồng Vân viên ngoại có chút e dè khi để con gái ngồi chung xe ngựa với Tần công tử, nhưng không sao, bên trong chẳng phải còn có ‘cái đuôi’ Trúc Thanh sao?
Đỗ Tử Bân dậy sớm chuẩn bị vào triều, nhưng vừa bước chân rời khỏi cửa, trước mắt hắn đã xuất hiện một cỗ xe ngựa lớn, bên trong một gã nam tử anh tuấn thò đầu ra vẫy chào vợ chồng Vân viên ngoại, khiến hắn đứng như chôn chân tại chỗ.
Hay lắm, một ngày an lành đã bị phá hủy trong chớp mắt.
Tiệm thuốc Tần thị tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất trong thành Đông Dương, mặt tiền rất thoáng, bên trong cũng vô cùng rộng rãi. Các tủ thuốc trong cửa hiệu được sắp xếp rất hợp lý, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, dày đặc chật kín. Mỗi một ngăn tủ đều dán nhãn ngay ngắn, chỉ có vài ba tiểu nhị đã làm lâu năm mới có thể nhanh chóng nhận ra ngăn đựng thuốc.
Trúc Thanh vội vàng cúi đầu. Tần công tử và Đỗ công tử thực là hai người hoàn toàn khác nhau, một người không hiểu gì về ái tình, một người lại rất am hiểu về ái tình.
Vân Ánh Lục đang định trách cứ Tần Luận thiếu nghiêm túc thì đôi mắt hạnh đột nhiên trợn tròn, khuôn miệng ngạc nhiên mở lớn quên cả khép.
Mặt trời còn chưa lên cao, vậy mà trước tiệm thuốc Tần thị đã có một hàng người dài dằng dặc, tất cả đều là phụ nữ, từ bà lão bảy tám mươi tuổi tóc bạc phơ cho tới mấy cô bé mới trạc mười hai, mười ba tuổi. Tất cả đều xếp hàng ngay ngắn, không ầm ĩ, không tranh giành, vô cùng trật tự. Hai tiểu nhị của tiệm thuốc phụ trách giữ trật tự, còn hai người khác thì ngồi viết danh sách.
Một bên cửa chính của tiệm thuốc có treo một tấm vải lớn trên đó viết: “Từ tháng này, ngự y trong cung đến khám tại bổn tiệm vào ngày phùng cửu, chuyên trị bệnh phụ nữ, đem lại vẻ đẹp như thiếu nữ”.
Vân Ánh Lục chớp mắt liên hồi, màn quảng cáo này rất quen, trông chẳng khác nào mấy phòng khám dịch vụ trong bệnh viện cả. “Đem lại vẻ đẹp như thiếu nữ”, cô là thần thánh sao?
Ngày phùng cửu khám bệnh! Ngày phùng cửu không phải là ngày nghỉ của cô hay sao? Lại còn ngự y trong cung nữa chứ, Tần Luận đúng là rất biết lợi dụng người khác mà.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng đã tỏ, chuyện tất cả đại phu trong tiệm thuốc đồng loạt xin nghỉ phép hoàn toàn là chiêu thức Tần Luận đã bố trí sẵn.
Cô mới chính là mục đích của anh ta.
Vân Ánh Lục nghiêm mặt, xoay người, lạnh lùng nhìn Tần Luận: “Tần công tử, anh xem tôi là người thế nào, ai cho anh quyền làm thế này? Anh thấy tôi dễ bị lợi dụng lắm sao?”
Cô không khỏi liên hệ tới chuyện của Đường Giai.
Tần Luận chưa từng thấy Vân Ánh Lục tức giận như vậy nên không dám đùa cợt thêm nữa, thời điểm này, nói thẳng nói thật vẫn là tốt. Hắn kéo cô ra sau xe ngựa: “Ánh Lục, nàng và ta đều chưa thành thân, nếu gặp mặt riêng thì sẽ bị mọi người dị nghị, thế nên ta mới nghĩ ra cách này để mời nàng tới đây. Sao vậy, nàng không vui chăng?”
Vân Ánh Lục mím môi tức giận, không nói nổi lời nào.
Đôi mắt đẹp của Tần Luận cong lên dò ý, hắn vội thay đổi phương thức nói chuyện: “Ánh Lục, nàng trách ta lợi dụng nàng sao? Không phải như vậy, nàng y thuật cao siêu như vậy hẳn không giống mấy gã thái y trong mắt chỉ có tiền quyền, đối với dân chúng chẳng thèm quan tâm, đếm xỉa. Đối với nàng, ai ai cũng phải được đối xử bình đẳng, có đúng không?”
“Đương nhiên, trong mắt tôi chỉ có bệnh nhân, không có người nghèo cũng không có kẻ giàu”. Vân Ánh Lục rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
“Đúng rồi, ông trời ban cho nàng tài năng như vậy sao có thể để mai một được. Nàng xem, tiệm thuốc vừa mới treo biển gấm, phụ nữ toàn thành Đông Dương đã tới đây xếp hàng từ lúc nửa đêm, nàng muốn bọn họ phải thất vọng sao?” Tần Luận chớp chớp mắt, dáng vẻ thật vô tội.
Vân Ánh Lục nhất thời bị hắn tung hỏa mù làm cho nghẹn lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, đây chính là loại cảm giác bị người thao túng mà không biết nên phản kháng ra sao.
Cô sửng sốt mãi mới thốt nổi một câu: “Thế nhưng… nhưng tôi muốn chữa bệnh từ thiện, chữa bệnh ở Vân phủ cũng được, vì sao lại phải tới tiệm thuốc của anh?”
Tần Luận vỗ ngực, xòe hai ngón tay ra: “Có hai lý do. Thứ nhất là tiện cho người bệnh bốc thuốc; thứ hai, ta muốn được ở cạnh nàng”.
Có thể vừa kiếm lời vừa được ngắm mỹ nhân thì còn gì bằng. Hắn nói với vẻ mặt thật thà đến độ Vân Ánh Lục đỏ bừng cả mặt mũi.
Cô thật sự rất muốn bỏ về, để xem Tần công tử liệu còn có thể cười được nữa hay không. Nhưng vừa quay măt nhìn hàng người bên đường, cô lại mất đi toàn bộ dũng khí. Cô thực sự không đành lòng để họ phải thất vọng.
“Ánh Lục, nàng xem, mặt trời đã lên cao, nếu không bắt đầu luôn, e là nhiều người hôm nay phải chịu cảnh xôi hỏng bỏng không rồi”. Tần Luận ung dung nói.
Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn hắn: “Được, tôi sẽ khám bệnh, nhưng tôi sẽ phải thu phí của anh”.
Tần Luận mỉm cười gật đầu.
“Mỗi bệnh nhân một trăm lượng bạc”. Vân Ánh Lục từ trước đến nay vốn không có khái niệm về tiền bạc, cũng không rõ tỷ giá chênh lệch giữa thời này với thời hiện đại là bao nhiêu, thuận miệng ra giá, như thể một trăm lượng bạc nhất định là con số thiên văn[3].
[3] Chỉ những con số rất lớn, từ hàng trăm triệu trở lên.
“Không, một ngàn lượng một người”. Tần Luận rành rọt nói.
Vân Ánh Lục quan sát hàng người dài bên đường, mới ngày đầu tiên mà đã như vậy, sau này cứ ngày phùng cửu lại tới đây, tính dồn các tháng lại sẽ thành khoản tiền lớn tới đâu.
“Anh muốn khuynh gia bại sản hay sao? Có trả nổi cho tôi không?”
“Trả không được thì ta lấy thân gán nợ”. Tần Luận nhếch miệng trả lời rồi khoác vai giai nhân đi tới tiệm thuốc trong ánh mắt ngưỡng vọng của bao người.
“Ặc, anh muốn làm nhi tử của cha tôi sao?”
Câu “lấy thân gán nợ” là do Tần Luận biến báo từ “lấy thân báo đáp” sang, nghe qua thì rất bình thường nhưng lại chan chứa ẩn tình bên trong. Tính cách của Vân Ánh Lục vốn ngây thơ giản dị, làm sao mà nghĩ sâu nghĩ xa vậy được. Nếu trải đời hơn một chút, ắt cô sẽ trêu đùa ý đồ “đen tối” của Tần Luận thành việc tự nguyện bán mình vào Vân phủ làm nô bộc, đương nhiên, khi đó Tần công tử sẽ có cách ứng đối khác. Nhưng cô lại sống ở thế kỷ hai mươi mốt nên lập tức nghĩ ngay đến việc Tần Luận muốn tới Vân phủ làm con nuôi, hiếu kính phụ mẫu của mình.
Tần Luận ngạc nhiên tới độ thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, hắn hoàn toàn không nghĩ những lời này lại có thu hoạch lớn đến vậy.
“Con rể cũng là con cái trong nhà, về sau ta sẽ gọi Vân viên ngoại là phụ thân”. Hắn nhướn mày, tươi cười đáp.
Vân Ánh Lục hận không thể cắn rụng đầu lưỡi của chính mình, đây chính là tự chui đầu vào rọ mà. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này đỏ bừng tới mức mạch máu tưởng như bung hết ra ngoài.
“Được rồi, chuyện này nói sau, hiện giờ khám bệnh quan trọng hơn”. Tần Luận nén cười, dẫn cô vào phòng khám bên trong tiệm thuốc.
Vân Ánh Lục bước vào phòng, điều chỉnh cảm xúc như thường.
“Sao công tử vẫn còn đứng đờ ra vậy?” Trúc Thanh đứng bên cạnh sốt ruột nhắc nhở, Tần Luận mới nhàn nhã ngồi xuống bàn, vén tay áo, thư thả mài mực.
“Anh không thấy bên ngoài toàn là nữ nhân hay sao?” Vân Ánh Lục nhíu mày nhắc khéo.
Tần Luận ngước mắt lên, đáp: “Nàng phụ trách khám bệnh, ta lo việc kê đơn, hiện giờ ta chỉ có thể giúp được việc nhỏ ấy thôi. Từ khi tiếp quản tiệm thuốc này, có bệnh nào chưa từng nghe đến chứ? Nàng yên tâm, ta không có hứng thú gì với bệnh nhân cả, chỉ riêng với…” Ánh mắt dạt dào ý vị thâm tình hướng về phía Vân Ánh Lục.
“Tiểu thư, vậy em ra ngoài điểm danh nhé!” Trúc Thanh xung phong nhận việc. Nếu nàng còn tiếp tục làm chân gỗ trong phòng, Tần công tử ắt sẽ không vui.
“Được, cho người đầu tiên vào đi!” Tần Luận không đợi Vân Ánh Lục mở miệng, đã tranh nói trước. Hắn sai gia nhân buông rèm để người bệnh bớt ngại ngùng khi thấy hắn hiện diện trong phòng.
Vân Ánh Lục hít sâu mấy hơi, cố gắng áp chế mọi bực bội trong lòng để bắt tay vào khám bệnh.
Bệnh nhân đầu tiên là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, lời còn chưa mở mặt đã đỏ bừng, hiển nhiên bệnh khó nói thì quả cũng chẳng dễ mở lời.
“Không vấn đề gì, nếu bác ngại không muốn nói, thì để cháu kiểm tra cho bác trước”. Vân Ánh Lục dịu dàng lên tiếng, khiến người bệnh cũng thả lỏng tư tưởng vài phần.
“Kiểm tra… chỗ đó?” Người phụ nữ luống tuổi không dám tin vào tai mình, “Cô không ngại bẩn sao?”. Từ xưa đến nay, bà chỉ thấy đại phu bắt mạch cho phụ nữ, chứ chưa thấy ai yêu cầu cởi bỏ y phục cả. Thân thể phụ nữ xưa nay vốn chỉ được để lộ trước mặt phu quân của mình.
“Có kiểm tra mới biết bác mắc bệnh gì chứ, vùng kín cũng là bộ phận cơ thể người mà, không có gì bẩn thỉu cả. Bắt mạch chỉ nắm được biểu hiện thôi, không chẩn ra gốc rễ được. Bác đừng lo lắng quá, để cháu giúp bác cởi bỏ váy lót”. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng trấn an rồi vén mành chỉ tay về phía chiếc giường.
Người phụ nữ lưỡng lự một hồi, rồi cũng chịu lấy hết can đảm nằm lên giường, chậm rãi cởi bỏ quần trong.
“Có phải khí hư ra rất nhiều, có màu vàng và mùi khác thường? Bác thường xuyên thấy ngứa ngáy khó chịu, đau rát khi đi tiểu và bị tiểu dắt, không khống chế được?” Vân Ánh Lục cúi đầu kiểm tra.
“Đúng, đúng, cô nói rất đúng!” Như được gãi trúng chỗ ngứa, người phụ nữ trung niên vội gật đầu lia lịa. “Bệnh này có chữa được không?”
“Đương nhiên là chữa được!” Vân Ánh Lục ân cần đỡ bà ta ngồi dậy, “Bác sinh nhiều con, hiện tại đã mãn kinh, đúng không?”
Người phụ nữ cười ngượng ngùng: “Tôi có sáu trai ba gái, xấp xỉ năm một, năm trước vừa bế kinh xong”.
Vân Ánh Lục rửa sạch tay trong chậu nước bên cạnh: “Ừm, bác bị viêm âm đ*o, bệnh này thường gặp ở phụ nữ sau thời kỳ mãn kinh. Cháu sẽ kê cho bác một phương thuốc bao gồm lá ngải, đương quy, liên kiều, hoàng cầm… Bác nghiền nát mấy loại dược liệu trên, mỗi đêm ngâm với nước ấm vệ sinh hạ thể, kiên trì trong nửa tháng, bệnh sẽ chuyển biến tích cực. Còn nữa, nhất định phải thay nội y hằng ngày, không sẽ bị tái nhiễm đấy ạ. Mồng chín tháng sau bác quay lại đây, cháu sẽ châm cứu hỗ trợ trị liệu, bệnh sẽ nhanh khỏi hơn”.
Vừa dứt lời, một bàn tay thon dài cầm đơn thuốc xuất hiện trong mành rũ.
“Trong này còn có người khác sao?” Bà ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Một người bác không cần để ý đến”. Vân Ánh Lục cầm tờ đơn thuốc đưa cho người bệnh rồi dịu dàng tiễn bà ấy ra khỏi cửa.
“Nếu nàng đối với ta tốt bằng một nửa so với bệnh nhân thì ta đã thỏa nguyện lắm rồi”. Vân Ánh Lục mới vừa ngồi vào bàn đã nghe thấy tiếng Tần Luận rủ rỉ bên tai.
“Nhận xét hay đấy”, Tần Luận thuận tay kéo mành ra, “có điều nếu ta biến thái thật, thì nàng biết lấy ai đây?”
“Cái đó để sau hãy nói, tôi tự biết đường cân nhắc”.
Vân Ánh Lục trừng mắt, kéo mành lại rồi tươi cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chào đón người bệnh thứ hai.
Tần Luận ngồi nghiêm ngắn sau mành, lắng nghe Vân Ánh Lục trò chuyện với bệnh nhân. Từ khi tiếp nhận việc kinh doanh tiệm thuốc tới nay, hắn đã gặp vô số đại phu, nhưng chưa từng gặp vị đại phu nào tinh thông y khoa mà lại khiêm tốn như thế. Bệnh phụ khoa nghe qua cứ tưởng nhỏ như con kiến, nhưng hóa ra lại vô cùng quảng đại tình thâm. Một đám nữ nhân thẹn thùng bước vào rồi lại tươi cười đi ra, khiến cho ai cũng phải nghĩ nếu không có Vân Ánh Lục trên đời thì chẳng có bệnh nào trị khỏi. Sự ấm áp của nàng ấy thực khiến người ta muốn dựa dẫm, tin tưởng.
Nước cờ hắn đi hôm nay xem ra rất chuẩn.
Bản lĩnh y thuật của Vân Ánh Lục ra sao hắn cũng chưa rõ, hôm đó từ chùa Từ Ân đi ra, tuy biết nàng giúp Ấn phi sinh tiểu công chúa, nhưng hắn nào hay ca đỡ đẻ đó khó khăn ra sao. Sau nghe tin nàng tiến cung làm y quan, ngẫm lại chắc y thuật không hề kém cạnh đại phu nào. Hôm nay hắn vốn chỉ muốn tìm cơ hội để đôi bên gần gũi hơn, đồng thời mượn danh tiếng của nàng để kiếm chút lời cho tiệm thuốc. Không ngờ chỉ trong một hôm tiếng tăm tiệm thuốc Tần thị đã lan khắp mười thành, đám tiểu nhị trong tiệm thuốc nhận bạc mỏi nhừ cả tay. Vân Ánh Lục quả là người có mệnh vượng phu, hắn sao có thể không yêu chứ? Không chỉ thế, tính cách lạnh lùng, ngôn từ kỳ quái, tất cả mọi thứ ở nàng đều khiến hắn chết mê chết mệt.
Một người cao ngạo như hắn lại nhanh chóng bị nàng đánh gục.
“Đại phu, tôi không có chỗ nào không khỏe cả, tôi... chỉ muốn hỏi cô có... phương thuốc nào giúp tôi mãi mãi xinh đẹp không”.
Trước mặt Ánh Lục là một cô gái trẻ có chút nhan sắc, gương mặt cuốn hút pha chút phong trần.
Vân Ánh Lục kinh ngạc nhìn cô gái một hồi rồi nói: “Tôi kê cho cô một loại cao dưỡng nhan nhé!”
Hai mắt cô gái lấp lánh niềm vui.
“Ba tấc vỏ hoàng bách, ba tấc rễ thổ qua, bảy quả táo đỏ, tất cả nghiền mịn thành bột, sáng sáng hòa cùng nước ấm rửa mặt, có thể ngăn được tình trạng lão hóa của da”.
Phương thuốc khá đơn giản, các vị thuốc cũng dễ tìm. Vỏ hoàng bách có tác dụng kháng khuẩn tiêu viêm; thổ qua còn có tên khác là công công tu, dùng để trị mụn ẩm da, giúp lưu thông khí huyết; táo đỏ thì giúp sắc da hồng nhuận, căng mịn. Chỉ phiền vỏ hoàng bách thì phải cạo bỏ phần xù xì bên ngoài, táo đỏ thì cần loại bỏ hạt, nghiền nát ba loại dược liệu này tương đối tốn thời gian.
Trước khi xuyên không đến thời này, Vân Ánh Lục cũng thường chế loại kem dưỡng da này cho đồng nghiệp, đó là phương thuốc cổ truyền rất hiệu quả.
Cô gái phong trần nhận đơn thuốc mà như vớ được bảo vật vội vã đi ra bốc thuốc.
“Ánh Lục, bệnh nhân kiểu như vậy, nàng nên kê thêm đông trùng hạ thảo, linh chi, hồng hoa gì đó, phương thuốc vừa rồi giản dị quá, người ta sẽ không tin đâu”. Tần Luận lên tiếng. Gái thanh lâu để giữ nhan sắc tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.
“Anh muốn đẩy mạnh việc kinh doanh chứ gì?” Vân Ánh Lục hỏi. Mấy thứ đó đều là dược liệu quý, giá thành không hề thấp.
“Những thứ đó có tác dụng bồi bổ cơ thể, uống vào cũng không chết người. Có những người chỉ thích thuốc quý, cho rằng như thế mới công hiệu”.
“Đó là chuyện của người khác, không can hệ gì đến tôi. Tôi chỉ quen khám bệnh bốc thuốc bình thường thôi”. Vân Ánh Lục xoay xoay cổ, mới đó đã khám cho hơn mười bệnh nhân rồi, cơ thể không khỏi có chút mỏi mệt.
“Nàng kết thù kết oán với tiền hả?”
Vân Ánh Lục cười trừ, không để ý tới lời Tần Luận.
“Trúc Thanh, ăn trưa thôi. Ngươi ra thông báo với mọi người bên ngoài, Vân thái y cần nghỉ nửa canh giờ”. Tần Luận cao giọng nói với ra ngoài, rồi vén mành kéo tay cô lại.
“Anh muốn làm gì?” Vân Ánh Lục kinh hãi nhìn hắn, cô muốn rút tay về nhưng hắn nắm rất chặt. Tần Luận xoay người với lấy lọ thuốc mỡ màu xanh ở bàn bên.
“Biết khám bệnh cho người khác nhưng lại khinh suất thân thể mình như thế này đây”. Tần Luận vừa nói vừa khẽ kéo tay áo cô lên, đẩy cái vòng ngọc ra, quệt một ít thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng xoa đều.
“Đây là thuốc liền sẹo đặc chủng của Tần thị, bôi xong cơ thể sẽ lập tức tái tạo lớp da mới, còn nhẵn mịn hơn trước kia. Nàng thực khinh suất, sao lại để vết sẹo thành hình con rết thế này”.
“Anh... làm sao biết được?” Vân Ánh Lục thất thanh hỏi lại, Tần Luận biết cô tự sát sao?
“Lần trước gặp mặt ở lầu Tụ Hiền, không phải ta đã nắm cổ tay nàng hay sao?” Tần Luận bình tĩnh đặt lọ thuốc xuống bàn rồi nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống cho cô.
“Lần sau nếu có ngứa tay, ta sẽ cho nàng mượn thân thể này, tuyệt đối đừng hủy hoại bản thân mình, ta sẽ đau lòng lắm đấy”.
Vân Ánh Lục thở hắt một hơi rồi ngượng ngùng khẽ cười: “Anh kinh doanh tiệm thuốc lâu năm như vậy, cũng coi như một nửa đại phu rồi. Không... không có lần sau đâu”.
“So với nàng ta còn kém xa, nhưng mà ai cũng có sở trường sở đoản riêng. Giống như ta hiện tại không cần bắt mạch cũng biết nàng đã đói sôi lên rồi”. Tần Luận đứng lên, điệu đà vươn tay về phía cô.
“Đúng vậy, anh không nói, tôi cũng quên béng mất”. Vân Ánh Lục đang định day day sống mũi cho đỡ nhột nhạt, nhưng cánh tay giữa chừng đã bị Tần Luận bắt được: “Đi thôi, cơm trưa đã chuẩn bị sẵn ở hậu đường rồi”.
Hắn tình tứ ôm eo Vân Ánh Lục đi đến hậu đường. Tiểu nhị trong tiệm và Trúc Thanh dõi mắt nhìn theo, vẻ mặt vô cùng ái mộ. Vân Ánh Lục mệt mỏi lắc đầu, chẳng cần nhìn mặt người khác cô cũng hiểu tình cảm Tần Luận dành cho mình quả không hề ít.
Buổi chiều, bên ngoài tiệm thuốc, hàng người nối đuôi tiếp tục chờ khám. Khi mặt trời lặn về đằng tây, ngoài cửa tiệm chỉ còn lại vài ba bệnh nhân, tiểu nhị nhanh nhẹn bắc thang treo đèn, khiến cả tiệm thuốc Tần thị sáng choang như ban ngày.
Cùng lúc ấy, có hai người đàn ông mặc trang phục ngoại quốc cưỡi ngựa đi qua, họ vô tình quay đầu lại, vừa vặn trông thấy được tấm biển quảng cáo. Một người bất chợt giật mình rồi nhảy phắt xuống ngựa, bước nhanh vào tiệm thuốc.
“Khách quan muốn bốc thuốc hay khám bệnh ạ?” Tiểu nhị chạy việc trong tiệm thuốc lanh lẹ chào đón.
“Ta muốn gặp vị thái y được nhắc tới trong tấm biển ngoài kia”. Ngữ âm của người này nghe khá cứng, ắt hẳn không phải người trong thành.
Trúc Thanh đang định gọi tên bệnh nhân tiếp theo thì chợt nghe thấy người đàn ông đó nói. Nàng khẽ nhíu mày, ôn tồn nói: “Thực xin lỗi, thái y nhà chúng tôi chỉ khám bệnh cho phụ nữ”.
Người đó cao ngạo ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm, lướt qua Trúc Thanh bước vào phòng khám.
“Này, nơi đó chỉ cho nữ nhân vào, ngươi đứng lại, đứng lại...” Trúc Thanh vừa gọi vừa đuổi theo.
Hắn ta vẫn bỏ ngoài tai, xăm xăm đi đến trước mặt Vân Ánh Lục.