Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 43

Thủ tục ly hôn của Cao Kiến Quân với Y Lâm tiến hành rất thuận lợi, hai người tâm bình khí hòa mà đưa “giấy kết hôn” màu đỏ đổi lấy “giấy ly hôn” màu xanh.

Đi ra khỏi cửa Cục Dân chính, Cao Kiến Quân và Y Lâm bắt tay từ biệt luật sư của mình. Hai vị luật sư tiếp tục đi thảo luận công việc sau này, để hai người họ nói chuyện với nhau.

Cao Kiến Quân ôn hòa: “Y Lâm, đợi đến khi thủ tục chuyển tên cổ phần hoàn thành, cô sẽ là cổ đông lớn nhất của bất động sản Minh Châu. Chúng ta là công ty cổ phần, biến động cổ phần phải công khai tuyên bố, sự thay đổi này sẽ khiến quản lý cao cấp trong công ty biến động. Cô nên cân nhắc một chút, nếu như cô muốn làm chủ tịch, tôi sẽ đi tìm ban giám đốc từ chức, để cô làm.”

Bây giờ, cuộc hôn nhân của bọn họ đã chính thức kết thúc. Một ngày khi tất cả đã chấm dứt, Y Lâm cũng không còn cảm giác thê lương hay kích động như trước nữa, cô khôi phục lại sự lãnh tĩnh từng có. Cô hờ hững hỏi lại: “Anh từ chức chủ tịch, vậy dự định làm gì? Giữ lại chức vụ tổng tài à?”

Thanh âm Cao Kiến Quân trầm thấp nhu hòa: “Tôi nghĩ, tôi nên từ bỏ các chức vụ thì hơn, như vậy dễ cho cô quản lý công ty hơn.”

Y Lâm đi tới bên cạnh xe, mở cửa, rồi nói: “Anh muốn quẳng hết cho tôi à, anh muốn làm tôi xấu mặt à?”

“Đương nhiên không phải.” Cao Kiến Quân lập tức giải thích. “Mỗi người đều có phong cách quản lý riêng của mình, phong cách của tôi và cô trái ngược nhau, nhân viên bên dưới sẽ không biết phải theo ai. Cứ như vậy, thế nào rồi cũng loạn. Tôi từ chức, cô cứ điều hành công ty theo phong cách của cô, như vậy thì tốt hơn.”

Y Lâm nhìn về phía anh, bình tĩnh nói: “Cao Kiến Quân, đứng ở góc độ khách quan mà nhìn, năng lực của anh hơn xa năng lực của tôi. Tôi tâm phục khẩu phục. Cho nên, tôi không định làm chủ tịch, cũng hy vọng anh ở lại, tiếp tục làm chủ tịch kiêm tổng tài. Tôi đã là cổ đông lớn nhất của công ty này, mục tiêu hàng đầu đương nhiên là theo đuổi lợi ích của công ty. Hy vọng anh trước sau như một làm tốt công tác của mình. Về phần sinh hoạt cá nhân của anh, tôi không có quyền can thiệp. Nhưng mong anh khống chế tốt, không để xảy ra scandal, đừng làm ảnh hưởng danh dự công ty, đừng làm chuyện ảnh hưởng đến nhân viên và các cổ đông.” Nói những lời này xong, cô cảm thấy thật hả giận. Quả nhiên tiền vẫn là nhất, tay nắm quyền lực tuyệt đối, lần đầu tiên cô có thể chân chính nói những lời này với Cao Kiến Quân.

“Tốt, tôi làm được.” Cao Kiến Quân mỉm cười. “Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi.”

Nhìn nụ cười ôn hòa trên môi anh, rõ ràng là một cường giả oai phong một cõi nhưng những lời nói ra vẫn chú ý đến tự tôn của cô, nỗi hận trong lòng Y Lâm bỗng nhiên phai nhạt, một sự phiền muộn chậm rãi dâng lên.

Sau này, chỉ sợ mình sẽ không tìm được một người chồng tốt như thế nữa nhỉ? Tuy rằng anh ta có người bên ngoài khiến mình tổn thương nhưng trước kia cũng là mình ép buộc anh ta quá mức, mình đã không tin….

Cô kiềm chế chính mình không nghĩ nữa, lái xe rời đi.

————————-

Cao Kiến Quân nhìn theo cô một lúc rồi nhìn đồng hồ, liền đến ngay trà phường đã hẹn Tiết Minh.

Tiết Minh đã tới trước vừa uống trà, vừa chờ anh, trong lòng không ngừng tính toán phải nói thế nào với Cao Kiến Quân cho thỏa đáng.

Lần này gã trở về, thực sự là phỏng đoán lệch lạc tình thế. Chân Mạch lạnh lùng với gã, tựa như người lạ, so với tiết mục “gương vỡ lại lành” mà gã đã tính thì khác một trời một vực. Thế thì cũng chịu thôi, vì yêu mà hận, hoàn toàn có thể hiểu. Thế nhưng, ngay cả lũ bạn bè trước đây cũng cực kỳ lạnh lùng, căn bản không thèm nhìn tới gã, điều này quả thật ngoài dự liệu của gã. Gã cho tới giờ chưa từng nghĩ mình đã làm gì sai, tự nhiên không hiểu những hành động gã làm với Chân Mạch khiến cho lũ bạn gã khinh bỉ vô cùng. Đối với tình nhân đầu ấp tay gối còn có thể vô tình như thế thì cái lũ mà gã coi là bạn bè chỉ sợ cũng là để lợi dụng mà thôi, không hề có chút tình nghĩa gì. Ai dám xem gã là bạn nữa chứ?

Hiện tại, Tiết Minh bốn bề thọ địch, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách cầu viện Cao Kiến Quân là khả năng thành công lớn nhất.

Cao Kiến Quân đến trễ hơn mười phút, lập tức xin lỗi gã: “Trên đường bị kẹt xe, thực sự xin lỗi.”

“Không sao, tôi cũng mới đến thôi.” Tiết Minh lập tức cười cười lắc đầu. “Anh muốn uống gì?”

Cao Kiến Quân nói với nhân viên phục vụ: “Trúc diệp thanh.”

Hai người hàn huyên vài câu, Tiết Minh khen trong giới bất động sản, tập đoàn Minh Châu có được thành công kinh người, Cao Kiến Quân tự nhiên bánh ít đi, bánh quy lại, cũng tán dương tốc độ phát triển của siêu thị Minh Giai.

Đợi đến khi nhân viên phục vụ bưng trà lên rời khỏi, Tiết Minh mới trở lại chuyện chính: “Cao tổng, tôi nghe nói tập đoàn Minh Châu của anh có ý tiến quân vào ngành bách hóa, không biết có thật không?”

Cao Kiến Quân mỉm cười: “Đúng là có người đề nghị như thế, Quần Lâu của cao ốc Minh Châu của tôi có thể dùng để làm bách hóa. Tôi đã để Bộ Kế hoạch công ty nghiên cứu việc này, báo cáo xem chuyện này có thể làm được không. Bọn họ cũng đã nghiên cứu nghiêm túc, luận chứng nhiều lần, cho rằng không cần làm thế, để cho các công ty nổi tiếng trong ngành bách hóa thuê tương đối lợi hơn. Gần đây, bất động sản nóng lên, công ty tập trung vào đây vẫn tốt hơn.”

Trong lòng Tiết Minh rất thất vọng, trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười thân thiện, gật đầu nói: “Đúng, cách này cũng tốt.”

Cao Kiến Quân nhấp một ngụm trà, ung dung hỏi: “Sao vậy? Tiết tổng có hứng thú với Quần Lâu của cao ốc Minh Châu chúng tôi ư?”

“Không không có.” Tiết Minh cười lắc đầu. “Tôi làm siêu thị ổn định giá, loại cao ốc văn phòng cho thuê hạng nặng như Quần Lâu sao dám rớ vào.”

“Đúng vậy, chỗ chúng tôi chỉ có thể làm thương xá bách hóa, làm siêu thị không được. Thành phẩm kinh doanh rất cao, làm siêu thị khẳng định lỗ vốn.” Cao Kiến Quân tán thành. “Gần đây, liên hợp bách hóa Lafayette của Pháp với Hội liên hợp bách hóa của Mỹ đều cảm thấy hứng thú với Quần Lâu, đã tới khảo sát rồi, đang tiến hành công tác đặt chân.”

Tiết Minh ngưỡng mộ thở dài: “Hai công ty bách hóa này đều là đại danh đỉnh đỉnh nha, hơn nữa thực lực cũng mạnh. Dù là công ty nào vào cao ốc Minh Châu đều là cùng quý công ty quần anh tụ hội, hai bên cùng có lợi.”

“Đúng vậy.” Cao Kiến Quân cười gật đầu. “Chúng tôi cũng không muốn buông hai công ty này ra, một công ty vào cao ốc Minh Châu, một công ty khác có thể vào Minh Châu hoa viên đang khởi công. May là, hai công ty đều rất hứng thú với đề nghị này.”

“Chuyện này cũng không hoàn toàn là may mắn.” Tiết Minh than thở. “Tập đoàn Minh Châu thực lực cường đại, danh tiếng lớn, năng lực Cao tổng cũng mạnh.”

“Tiết tổng quá khen.” Cao Kiến Quân thấy gã uyển chuyển nói quanh co một hồi cũng không gấp gáp, cứ theo lời của gã mà nói tiếp.

Tiết Minh dừng một chút rồi hạ quyết tâm, thành khẩn nhờ: “Cao tổng, hôm nay tôi mạo muội hẹn anh ra đây là có chuyện xin anh hỗ trợ.”

“Chuyện gì? Chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ giúp.” Cao Kiến Quân sảng khoái đáp.

Thần tình trên mặt Tiết Minh càng thêm chân thành: “Cao tổng, anh cũng biết sắp đến Tết rồi, tiền vốn tôi đặt vào hàng hóa hết, không còn tiền mặt để quay vòng. Đúng ra tôi vẫn còn gia tài ở Canada nhưng không có cách hỏi vay ngân hàng ở đây, mà tôi ở thành phố này chỉ có một căn nhà, những phần đất khác đều là thuê cả, không thể vay ngân hàng. Cho nên tôi muốn thương lượng với anh một chút, anh có thể cho tôi mượn một khoản tiền để xoay vòng không? Chỉ mượn một năm, đến kỳ nhất định trả, lợi tức đầy đủ.”

Dáng cười Cao Kiến Quân rút đi, hơi hơi trầm ngâm, nửa ngày không nói tiếng nào.

Tiết Minh đương nhiên hiểu vì sao anh do dự, hai người cũng chẳng phải thâm giao gì cho cam. Tuy gần đây có đoạn thời gian thường nói chuyện, tụ tập một chỗ chơi golf, nhưng chẳng qua cũng chỉ là bạn bè trong giới làm ăn, ai cũng chẳng biết rõ nhau, gã tùy tiện hỏi vay tiền như thế, quả thực quá đột ngột.

Cao Kiến Quân không phải ông chủ nhỏ mới ra đời, Tiết Minh không dám nhiều lời, sợ nói nhiều tất sai, chỉ đành lo sợ bất an nhìn anh, chờ anh trả lời.

Một lúc lâu, Cao Kiến Quân mới bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn mượn bao nhiêu?”

Tiết Minh thử thăm dò: “Tôi muốn mượn 10 triệu.”

Đối với bất động sản mà nói, 10 triệu căn bản chỉ là một con số nhỏ, làm gì cũng không làm được nhưng đối với ngành bách hóa đây là một khoản tiền không ít. Cao Kiến Quân suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Mượn thì cũng có thể mượn, bất quá, làm ăn cho ra làm ăn, cậu vẫn cần có tài sản thế chấp.”

Tiết Minh liên tục gật đầu: “Đây là đương nhiên rồi. Nhưng tài sản tôi đều ở Canada, Tiết tổng thấy được không?”

“Được.” Cao Kiến Quân cười cười. “Tôi có bạn ở Canada, tôi có thể nhờ bạn bè giúp đỡ, mời luật sư xử lý thủ tục.”

“Tốt.” Tiết Minh khẩn cấp nói. “Việc này càng nhanh càng tốt, Cao tổng anh thấy chúng ta chừng nào xử lý thủ tục thì được.”

“Chờ người bên Canada ước định xong tài sản của cậu ở đó đã, sau đó chúng ta sẽ làm thủ tục.” Cao Kiến Quân thoải mái mà cười nói. “Tôi thì không sao cả, 10 triệu chỉ là chuyện nhỏ, tiền riêng của tôi cũng có, lấy lúc nào cũng được. Chỉ cần bên Canada ước định giá, xử lý thủ tục thế chấp tài sản, tôi đưa cho cậu ngay.”

“Cám ơn Cao tổng.” Tiết Minh do dự chốc lát, còn nói: “Cao tổng, mượn tiền thế chấp không cho mượn toàn bộ giá trị tài sản thế chấp mà chỉ có 70% giá trị thôi, đúng không?”

“Đúng, 70% đã là mạo hiểm rồi, hiện tại ngân hàng đều chỉ cho 50% thôi.” Cao Kiến Quân bình tĩnh nhìn gã. Tuy ở thương trường nói tiếng thương trường nhưng cách nói của anh vẫn làm cho người ta cảm thấy có thể thương lượng được. “Tôi có thể thả cậu một chút, cho cậu mượn 60% giá trị tài sản được ước định. Nếu tài sản cậu có giá 17.000.000 nhân dân tệ, tôi có thể cho cậu mượn 10.000.000.”

Tiết Minh thở dài: “Tài sản của tôi, theo giá cả bây giờ, hẳn có thể bán được 2.600.000 đô.”

“Vậy là tốt rồi.” Cao Kiến Quân cười gật đầu, lại uống một ngụm trà. “Buổi chiều tôi sẽ gọi cho bạn bè ở Canada, nhờ anh ta liên hệ với cậu, cậu chừng nào quay về Canada?”

“Không, vợ tôi sẽ xử lý chuyện này, tôi ở đây coi chừng công ty. Nói chung, cảm ơn Cao tổng, vô cùng cảm ơn anh.” Tiết Minh sau khi có được câu trả lời thuyết phục của anh thì lòng cũng đã quyết.

Có 10.000.000, gã có thể triển khai kế hoạch, nhất định có thể đem tiền lỗ lúc trước lấy về.

“Tiết tổng đừng khách khí.” Cao Kiến Quân hòa ái dễ gần cười cười, nâng chén trà lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.

END 43