Xuân Nhật Yến - Triều Lộ Hà Khô

Chương 3

5

Biến cố đến nhanh, hoàng hậu triệu quý nữ vào cung ngắm hoa cùng, nhưng lại một mực nắm tay ta khen ngợi không ngừng.

Lòng ta trầm xuống, nhưng khuôn mặt vẫn phải mỉm cười để không phạm sai.

Hoàng hậu là thê tử kết tóc của thánh thượng, hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, không biết vì nguyên nhân gì mà trông già như năm mươi tuổi vậy. Thái tử đã hai mươi bốn hai mươi lăm, trong phủ đã có chính phi, vị trí trắc phi vẫn để trống. Trong lòng ta cười lạnh, lời đồn hoàng hậu vội vàng tìm trắc phi cho thái tử không ngờ lại là thật.

Hoàng hậu cười đến nỗi những nếp nhăn trên khóe mắt đều chồng lên nhau, ta lại cảm thấy bàn tay đang nắm tay ta của bà ấy càng dính chặt hơn.

Hoàng hậu nói muốn ban cho ta một đôi ngọc như ý. Ta vội vàng kéo vạt váy quỳ trên mặt đất, tự cho là mình vô đức vô công, thẹn không dám nhận.

Hoàng hậu nheo mắt lại, mười ngón tay sơn móng dài ra bất thường, trong nụ cười cất giấu sự lạnh lùng, lại mang theo giọng điệu mệnh lệnh của người nắm quyền lâu ngày.

“Bổn cung ban thưởng, Khương tiểu thư không nhận cũng phải nhận.”

Đôi ngọc như ý mà hoàng hậu ban thưởng kia, tặng cho bất kỳ cô nương nhà nào xuất giá cũng đều là thứ đệ nhất có thể đặt trong của hồi môn để nâng cao thể diện. Nhưng hiện tại ai mà không biết ta đang nghị thân, lại có ai mà không biết vị trí trắc phi của thái tử đang trống rỗng, một khi ngọc như ý này được đưa đến Khương phủ, ý tứ của hoàng hậu càng rõ ràng hơn, lần này sợ là công tử có ngoại hình xấu xí nhất cũng không muốn cưới ta.

*Nghị thân: Xem xét đối tượng để kết hôn.

Ta hận muốn ch.ết, móng tay ở trong lòng bàn tay cấu chặt hai lần. Đúng lúc đang chuẩn bị tạ ân, lại nghe thấy có giọng nói từ cửa điện truyền đến.

“Thì ra ngươi ở chỗ này.”

Ta quay đầu nhìn sang, thanh niên đội kim quan, tay áo thêu mây từ cửa điện sáng ngời đi tới, oanh oanh như nhật nguyệt rơi vào lòng. Chu Diễn mỉm cười hành lễ với hoàng hậu, lại thuận tay dắt ta lên như chốn không người.

*Nhật nguyệt rơi vào lòng (日月入怀): Mặt trời và mặt trăng đều rơi vào bụng. Thời cổ chỉ điềm đế vương sinh quý tử. Về sau hình dung lòng dạ rộng rãi.

Hắn xoay đầu nhìn ta, trên mặt chất chứa một phần áy náy.

“Mẫu phi tìm A Tú đã lâu, Diễn nhi muốn mượn A Tú từ chỗ người một lát.”

Móng tay của hoàng hậu gõ lên bàn phát ra tiếng vang, nụ cười vẫn ôn hòa.

“Nếu mẫu phi con nôn nóng muốn gặp, bổn cung cũng không kẹt người nữa.”

Lúc ta nhìn thấy Dung phi, mới biết bà ấy được sủng ái không ngừng là có đạo lí, đứng chung một chỗ với ta còn giống như tỷ muội.

Dung phi dung mạo xinh đẹp, khó trách ngoại hình của Chu Diễn lại đẹp như vậy.

Dung phi nương nương rất vui vẻ khi nhìn thấy ta, câu đầu tiên cũng không phải nói với ta, mà nghiêng mặt nói với Chu Diễn một câu: “Thì ra là nàng.”

Chu Diễn mỉm cười nói: “Vâng.”

Dung phi tháo một chiếc vòng san hô đỏ trên tay tặng cho ta, muốn cùng ta nói thêm gì đó, đáng tiếc nhũ mẫu trong cung ôm thất hoàng tử đang khóc sướt mướt tiến lên, bà ấy không còn tinh lực để thiết đãi chúng ta, hết lòng dỗ dành tiểu hoàng tử. Thần sắc Chu Diễn không thay đổi, hành lễ cáo lui.

Mắt Dung phi cũng không nhấc lên, chỉ khoát tay áo.

Ta cùng Chu Diễn bước ra khỏi cửa điện, vẫn có thể nghe thấy tiểu nhi khóc nháo không ngừng, còn mơ hồ nghe thấy tiếng Dung phi dịu dàng dỗ thất hoàng tử. Ta không nhịn được nhìn Chu Diễn, thần sắc hắn nhàn nhạt, dường như cũng không thèm để ý.

Đúng vào lúc sắc trời dần hoàng hôn, một nửa góc nghiêng của khuôn mặt hắn cắt vào trong ánh hoàng hôn, đẹp một cách kì lạ.

Chu Diễn buồn cười quay đầu lại.

“Ta có lòng tốt giải vây cho ngươi, sao ngươi lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn ta?”

Ta trái lại chân thành lắc đầu, là do lúc trước ta đã nghĩ sai, chỉ e Dung phi nương nương không phải giống như lời đồn trước kia, nhớ nhung nhi tử của mình đến nhường nào. Lúc nãy ở trong điện, rõ ràng trông hai người đều mang dáng vẻ nhu hòa, chạm mặt nhau cũng không ấm không lạnh, rốt cuộc là có xa cách.

Chỉ đáng thương cho công tử vượt sông đội tuyết trở về, phụ mẫu huynh đệ đều đầy đủ, cả cung điện rộng lớn, cuối cùng lại chẳng có người nào một lòng chờ hắn.

Chu Diễn không nhìn được bộ dạng đáng thương của ta, tới gần ta, cười càng thêm dịu dàng.

“Khương Tú, ta lại nói cho ngươi biết một bí mật.” Trong sự dịu dàng này lại ẩn chứa nỗi đau vô cùng, “Chuyện ta làm chất tử lúc trước, là mẫu phi ta khóc lóc cầu xin phụ hoàng.”

Trước khi khai chiến với Bắc Tề, người được sủng ái nhất trong cung không phải hoàng hậu, cũng không phải là Dung phi, mà là Tạ Linh Vân, nữ nhi Tạ gia, cô mẫu của Tạ Yến Qua cùng với vương nữ Tề Anh của Bắc Tề, hai nữ tử kinh tài tuyệt diễm, ở trong cung đồng thời là hai sắc xuân thu. Một cuộc tranh đấu cung đình làm cho thánh thượng giận dữ, xử tử Tạ Linh Vân và Tề Anh, lại bị Bắc Tề đã sớm có lòng can qua bắt được thóp, lấy cái ch.ết của công chúa trách cứ Đại Chu, xuất binh Nam hạ.

Khi mười sáu châu Yến Vân thất thủ, dùng thành trì tài lộc lấp đầy khẩu vị của Bắc Tề, mà một chất tử còn được sủng ái hơn cả thái tử càng tăng thêm thể diện chiến thắng của Bắc Tề. Đến đây Bắc Tề đã hài lòng, không còn công kích Nam hạ nữa. Thánh thượng đã hài lòng, ít nhất trong thời gian ngắn giang sơn không còn gì phải lo lắng nữa. Hoàng hậu đã hài lòng, thái tử ngu dốt không còn một hoàng tử thanh tú nào tranh phong với hắn nữa. Dung phi cũng là như vậy, sự áy náy của đế vương còn lâu hơn cả tình yêu.

Nhưng Chu Diễn, là hài tử bị bỏ rơi.

Là người duy nhất không viên mãn trong người người viên mãn.

Ta nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy mỗi lần nhìn lại Trích Tinh Lâu, ngươi nhìn thấy gì?”

Chu Diễn nhìn ta, không cười nữa, trong mắt tối sầm lại, ta cho rằng hắn sẽ nói gì đó trong chốc lát. Nhưng hắn chỉ im lặng một lúc rồi mới mở miệng cười nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, một dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp, cái gì cũng không nhìn thấy.”

Cái gì cũng không nhìn thấy.

Ta thở dài một hơi, lúc này mới nhớ tới nói lời cảm ơn với Chu Diễn, chỉ là không biết làm thế nào để tránh kết thân với hoàng hậu, không khỏi làm cho người ta đau đầu.

Ta định cúi người cảm ơn, Chu Diễn nắm lấy cổ tay ta, kéo ta thẳng người lên.

“Khương Tú, ở bên cạnh ta, ngươi vĩnh viễn không cần nói cảm ơn.”

Trái tim ta loạn nhịp, đối diện với đôi mắt của hắn, tay áo màu trắng chạm vào tay áo màu xanh của ta bay trong gió.

Ta nghe thấy hắn nói: “Đúng lúc ngươi thoái hôn, đúng lúc vị trí chính phi của ta còn trống rỗng, lại đúng lúc từ trước đến nay ta hay gây khó dễ cho hoàng hậu thái tử, đắc tội thêm một lần cũng không sao. Đúng lúc ngươi muốn nghị thân, lại đúng lúc mẫu phi ta muốn sắp xếp cho ta cưới thê tử, ngươi xem, nhiều sự đúng lúc như vậy ở cùng một chỗ, chúng ta có phải gặp lại nhau đúng lúc hay không? Phải hay không?”

Trái tim ta rối bời như thể vừa bị gió thổi qua, hắn buộc ta phải nhìn vào mắt hắn.

Dường như hoàng hôn sắp kết thúc, ta mất nửa lúc sau mới hoàn hồn, nói lung tung: “Sắc trời đã muộn, ta nên về.”

Ta xách váy lên vội vàng rời đi, như thể đang chạy trốn.

Khi ta định lên xe ngựa thì bị gọi lại.

Ta không nghĩ tới hai chữ “Khương Tú” này còn có thể thốt ra từ miệng hắn.

Ta dừng một lúc, xoay người lại, ôm tay áo nhíu mày nhìn Tạ Yến Qua.

Hai lần trước gặp hắn không nhìn kỹ, thì ra cách hơn một năm mà hắn đã cao lớn như vậy. Trước đây ta còn miễn cưỡng đứng đến đầu vai hắn, hiện tại ước chừng chỉ đến lồng ngực. Thiếu niên vẫn còn khí thế, còn có thêm khí lạnh được mài giũa bởi đất cát.

Hắn giẫm lên ánh hoàng hôn đi tới, ta chỉ có thể vô ích mỉm cười.

Hắn dừng ở trước mặt ta, ta theo bản năng lùi về phía sau, ta đã không thể tiếp nhận hắn trong vòng ba thước.

Tầm mắt của Tạ Yến Qua thu về từ trên đôi chân vừa lùi lại của ta, tay đặt trên vỏ kiếm siết lại từng chút một, ta đoán là hắn tức giận, từ trước đến nay chỉ có hắn ghét bỏ người khác, không có người khác ghét bỏ hắn. Có lẽ hắn không thể chịu đựng được.

Hắn nhìn ta.

“Khương Tú, cách xa Chu Diễn một chút.”

Ta nghe xong vẫn còn buồn cười.

“Ngươi thấy trên mặt hắn dịu dàng ấm áp, nhưng có biết lòng dạ trong con người hắn như thế nào không? Bốn năm ở Bắc Tề, ngươi có biết hắn làm sao dẫn dụ được mấy vị hoàng tử ch.ém gi.ết nội đấu ở Bắc Tề, mà bản thân hắn lại sống cực kỳ bình an vô sự không?” Tạ Yến Qua nói xong có chút tức giận: “Trên đời này có nhiều nhi lang tốt như vậy, Chu Diễn là người ngươi không nên gần nhất.”

Lời này nghe như thể hắn đã hy sinh biết bao nhiêu. Mắt ta chua xót, nhưng vẫn muốn cười.

Ta nói: “Cứ cho là như vậy, chuyện này có liên quan gì tới ngươi?”

Tạ Yến Qua, ta vì cỏ làm huỳnh, lại có liên quan gì đến ngươi? Có liên quan gì đến Tạ Yến Qua ngươi?

Hắn thoáng sững người, trên mặt một mảnh sương trắng.

Ta nói tiếp: “Trên đời này có nhiều nhi lang tốt như vậy?” Khóe môi ta hiện ra vẻ trào phúng, hạ thấp giọng nói: “Trắc phi của thái tử, thứ tử quốc công không cách nào thừa tước, nhi tử Liễu gia trong nhà có thiếp thất, những người như vậy nghị thân với Khương phủ ta. Tạ Yến Qua, thật sự, đều là nhờ phước của ngươi. Hơn phân nửa nhi lang tốt trên đời này đều không có liên quan gì với ta.”

Ta bày bộ dạng không thể chịu đựng nhất của mình ra, tự đâ.m đến má.u tươi đầm đìa. Tạ Yến Qua lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ta nghe nói hắn tung hoành trên chiến trường một mình đối diện với ngàn quân cũng không xi nhê, không lùi nửa bước.

Bản thân ta đau đớn vô cùng, nhìn thấy dáng vẻ không như ý của hắn lại cảm thấy thoải mái. Một người kiêu ngạo như hắn, chưa bao giờ có bộ mặt như vậy.

Cô nương nhà ai, nghiến răng nghiến lợi đi yêu, đi hận một người. Mặt đầy nước mắt vẫn còn cười.

Ta oán ngươi vui vẻ bên người, oán ngươi ngẫu nhiên nhớ tới có áy náy với ta, càng oán ngươi bởi vì áy náy này mà không thể không đến nhắc nhở ta.

Nhưng mà, ai cần ngươi áy náy, ai cần ngươi thương xót?

Tạ Yến Qua quay đi, ta ở phía sau hắn, lạnh lùng phun ra tiếng: “Ta chỉ có một nguyện vọng, cầu quân thành toàn.”

Hắn dừng lại. Nắng hoàng hôn cuối cùng cũng đã tan hết, ánh trăng lạnh như bạc đổ xuống.

Bóng dáng thiếu niên lang mơ hồ trong nước mắt đang tràn ngập của ta, gió xuân lạnh thổi đến mức khiến người ta đau lòng.

Ta nói: “Chỉ mong không gặp.”

Không gặp thì sẽ không biết, không biết ngươi trở về lúc cập kê, không biết ngươi cùng người khác tình đầu ý hợp, không biết ngươi cùng người khác tam bái thiên địa. Dù cho sau này ta có nghe thấy người ta truyền rằng lang quân Tạ gia cùng thê tử tình đầu ý hợp phu thê son sắt, ta cũng có thể cười để lừa gạt chính mình, hôn phu của ta đã ch.ết trong chiến dịch năm đó: Hắn mười chín tuổi, ch.ết trong giấc mộng định trở về cưới ta. Về chuyện sau này, không bao giờ nhắc đến nữa.

Không biết kiếp trước ta đã nợ ngươi bao nhiêu, kết cục là kiếp này ta phải dùng nước mắt và mặt mũi để trả.

Chỉ mong không gặp, ngươi từ nay về sau không xuất hiện trước mắt ta, ta liền coi như ngươi và ta đã thanh toán hết nợ nần.

Tạ Yến Qua xoay người lại, trăng bạc treo lơ lửng trên đầu hắn, khóe mắt hắn ửng hồng, nhân gian vô tận phong lưu.

Vị tướng quân trẻ tuổi thẳng sống lưng.

“Ta cũng có một nguyện vọng.”

“Mong ngươi được như ý nguyện.”

Ánh trăng ngày hôm đó cũng lạnh như vậy.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của ta, cong môi mỉm cười.

Khi đó còn nhỏ tuổi ăn mặc đẹp đẽ cưỡi trên lưng tuấn mã, khó có thể nghĩ tới sau này lại không muốn gặp nhau nữa.

6

Trong kinh gần đây có hai tin tức nóng.

Một là tin tức nóng bỏng nhất mấy ngày gần đây, nhị hoàng tử Chu Diễn trong mộng của không ít quý nữ cùng trưởng nữ Khương Tú nhà Khương thái phó vừa mới thoái hôn định thân rồi.

Hai là đảng chủ chiến do Tạ gia cầm đầu cùng với đảng chủ hòa do Vĩnh Xương hầu cầm đầu tranh chấp trên triều đình không ngừng, bởi vì nguyên nhân có nên tiếp tục xuất binh thu phục mười sáu châu Yến Vân hay không.

Về sau ta loáng thoáng nghe thấy, thật sự là cực kì náo loạn. Mười sáu châu Yến Vân không chỉ nằm ở cứ điểm, mà còn đại biểu cho thể diện bị Bắc Tề đá.nh hạ nhiều năm trước, hai vị thúc phụ của Tạ Yến Qua đều ch.ết trận trên chiến trường lúc thủ thành.

Nhưng không có liên quan gì đến ta nữa.

Bởi vì ta sắp gả cho người khác rồi.

Mẫu thân soi mói, nhưng cũng không tìm ra tật xấu của Chu Diễn. Chu Diễn trời sinh ưu tú, tâm ý cũng đủ, mời Toàn Phúc phu nhân của Mộc phủ - Mộc lão thái thái tới cầu thân. Lúc kết thân, bút tích kinh động đến nỗi mẫu thân cũng phải thay đổi sắc mặt.

Ngọc phu nhân trêu chọc ta nói, nhị hoàng tử này chẳng lẽ đã đem cả khố phòng của Dung phi nương nương khiêng đến làm sính lễ rồi.

Mặt ta nóng bừng.

Khi ta gặp lại Chu Diễn, ở cùng nhau liền không được tự nhiên như lúc trước, càng không nói đến chuyện nam nữ chưa thành thân vốn nên tránh hiềm nghi.

Vậy nên lúc ta vừa nhìn thấy Chu Diễn đã chuẩn bị đi đường vòng, Chu Diễn thở một hơi thật dài.

Ta dừng lại, nghe thấy hắn ở phía sau thở dài nói: “Sớm biết Khương tiểu thư nhận sính lễ của ta, đảo mắt liền không nhận người, kết quả lại là vừa mất của lại không có được người.”

Ta quay đầu, thẹn quá hóa giận.

“Ai không nhận người chứ?”

Nhưng ta lại lo sợ khi đụng phải đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý cười của hắn, vành tai ta bỗng nhiên nóng lên.

“Khương Tú à Khương Tú, không phải ngươi đối với bổn hoàng tử có tâm bất chính gì chứ, sao lại xấu hổ như vậy?”

Ta nói không nên lời một lúc lâu.

Chu Diễn chắp tay ra sau lưng, cúi người nói với ta: “Còn ta, hoàng tử nhàn hạ, thứ không thiếu nhất chính là thời gian. Vậy nên xin Khương tiểu thư, chỉ giáo nhiều hơn.”

Hoa lê nhẹ nhàng rơi xuống, dung mạo của hắn ẩn chứa ba phần dịu dàng quyến luyến.

Rõ ràng ta đang giận, nhưng cũng không nhịn được mà cười rộ lên, có lẽ gả cho Chu Diễn cũng không phải chuyện xấu gì.

(Còn tiếp)