Xuân Hòa Cảnh Minh

Chương 30: C30 Chương 30

Cô Chu Chu là người khá nhàm chán, thường thì ở trường ngoài giờ chuẩn bị bài và lên lớp, cô ta còn ôm những cuốn sách hóa học dày cộp nghiên cứu. Xuân Hòa nghe nói cô Chu Chu đang giúp giáo sư phân tích dữ liệu, giáo sư đang nghiên cứu một loại thuốc mới, nếu thành công sẽ giảm tỷ lệ tử vong do ung thư tuyến tụy rất nhiều, còn cụ thể là gì thì không ai biết, bởi cô Chu Chu đọc toàn sách và tài liệu thầy từ nước ngoài gửi về, tiếng Anh khó hiểu tạo thành một rào cản tự nhiên chặn đứng hầu hết những ánh mắt tò mò.

Phần lớn thời gian của cô Chu Chu đều dành cho giảng dạy và các sách sinh hóa học, phần còn lại một chút thì dành cho thầy Đỗ Hành, ngoài ra, cô Chu Chu không có bạn bè, cũng không có gia đình, những cô gái cùng độ tuổi, phần lớn đã bước chân vào con đường tình yêu, hoặc chuẩn bị bước vào, nhưng cô Chu Chu độc mình một bóng, có vẻ hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện đó.

Cô ta rất xinh đẹp, và cũng rất dịu dàng, cách nói chuyện và cư xử đều toát lên vẻ thân thiện và ôn hòa, một cô gái như thế đặt ở bất cứ đâu cũng không thiếu người theo đuổi, một thầy giáo môn vật lý ngoại hình khá bảnh, từng nhiều lần mời cô Chu Chu đi xem phim nhưng chưa lần nào thành công, thầy giáo sử lớp 4 tính cách hài hước, kiến thức văn học sử đầy đặn nên mỗi câu đều dẫn dụng tài liệu tham khảo, là người có vẻ thâm thúy, nhưng cô Chu Chu cũng không dành chút tình cảm nào.

Phần lớn các cô gái thuộc dạng sinh vật cảm xúc, loại trừ các điều kiện vật chất bên ngoài, rất dễ bị rung động bởi tình cảm, thậm chí không có sét đánh bên ngoài, cũng không quá đáng lạnh như băng, vậy mà cô Chu Chu dường như hoàn toàn bình thản, nếu nhìn theo lối suy nghĩ thường thì có thể có các trường hợp sau:

Thứ nhất, có lẽ cô ta cao ngạo, coi thường đàn ông ở nơi nhỏ bé như huyện Giang.

Thứ hai, những người theo đuổi cô ta không phải là nửa kia lý tưởng trong mắt cô ta, nên không xem xét.

Thứ ba, có thể cô ta là người không muốn kết hôn, không có ý định xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái.

Thứ tư, có thể cô ta đã có người trong lòng, không còn chỗ cho người khác.

Xuân Hòa liệt kê ra tất cả các khả năng, đối với những thứ chủ quan và dựa trên cảm xúc như vậy, quá nhiều biến số nên rất khó đoán giả định.

Hơn nữa, để đoán suy nghĩ của một người, bắt buộc phải hiểu rõ người đó, nếu không rất dễ gây hiểu lầm.

Không nghi ngờ gì, Xuân Hòa không thể hiểu rõ cô Chu Chu, chỉ có thể nói rằng đã thấy một góc nhỏ của tảng băng chìm dưới nước.


Xuân Hòa không phải cảnh sát, thông tin có hạn, nhưng nếu có ý định, vẫn có thể tìm hiểu được một vài điều.

Quê cô Chu Chu ở huyện Giang, thời đi học gia đình cô ta rất nghèo, mẹ rất yếu đuối, chẳng có tài cán gì, em trai bị bại não, cô Chu Chu thì thể chất yếu ớt hay ốm đau, cả nhà chỉ nhờ vào một mình ba nuôi, nhưng ông không chịu nổi áp lực đó, kiếm tiền cũng không chịu đưa về cho gia đình, cũng ít khi về nhà, cả nhà qua ngày vất vả chật vật.

Khi cô Chu Chu học cấp 2, em trai bị viêm phổi, vào viện cần một khoản tiền, mặc dù chẳng lớn, nhưng mẹ cô Chu Chu là người kém cỏi, không có việc làm, chẳng có kỹ năng gì, mỗi tháng chỉ kiếm được ít tiền bo giúp việc nhà hàng, vừa đủ ăn, không chịu nổi chút sóng gió, mẹ cô Chu Chu đi tìm ba xin tiền cho con trai chữa bệnh, qua lại nhiều lần mới cầu khẩn được một ít.

Sau đó chuyện như thế cứ lặp đi lặp lại, mẹ cô Chu Chu càng ngày càng thấy tự ti, đứa con trai lại mang bệnh, đứa con gái duy nhất tương lai còn tốt đẹp, chi phí học hành cứ tăng dần, cuối cùng bà nảy sinh ý định tự tử.

Một hôm cô Chu Chu đang học thì hàng xóm gọi điện cho trường báo cô về nhà gấp.

Về đến nơi cô ta chỉ còn thấy đống tro tàn sau đám cháy, tường đen sì, khói vẫn chưa tan hẳn.

Em trai cô Chu Chu lại đau, trong tuyệt vọng, mẹ cô ta mở bình gas, châm lửa thiêu sống cả mình và con trai.

Bình gas nổ, dẫn đến cháy dây điện, lúc hai mẹ con được đưa ra ngoài đã bị cháy đến không thể nhận ra.

Xuân Hòa biết chuyện này là bởi lúc đó nhà trường có tổ chức đoàn viếng thăm, cũng trùng hợp, người phụ trách đoàn chính là thầy Đỗ Hành, hơn nữa lần đó thầy Hành là người ủng hộ cô Chu Chu nhiều nhất toàn trường, sau này còn giúp đỡ cô gái bất hạnh đó rất nhiều. Thậm chí cả thầy cô cũng không tránh khỏi tính hay đồn thổi, từng kể lại câu chuyện đó để minh chứng quan hệ giữa cô Chu Chu và thầy Hành thực sự không tầm thường, Xuân Hòa có lắng nghe một chút.

Sau đó Xuân Hòa lấy cớ đến thăm nhà cô Chu Chu một lần, là một cuối tuần sau tết âm lịch, hôm đó sinh nhật cô Chu Chu, Xuân Hòa với vai trò lớp trưởng, tổ chức các bạn nữ cùng một ít bạn nam đến chúc mừng, mua bánh sinh nhật và quà, xuất hiện đột ngột gõ cửa nhà cô Chu Chu.


Xuân Hòa cố ý chọn thời điểm hơi sớm, khoảng mười một giờ cho mọi người tập hợp xong xuôi, cầm bánh và hoa, các loại quà từng người mua, cả nhóm rủ nhau đi bộ, đường xa nên giỡn giỡn chậm trễ khá nhiều, đến nơi gần trưa.

Giờ này thì cô Chu Chu đã rời nhà, như Xuân Hòa dự liệu, nhiều người bàn tán xem bây giờ làm thế nào, Xuân Hòa đề nghị gọi điện thoại cho cô ta thử xem sao, không phải ai cũng có điện thoại, cũng có 7-8 người, thay nhau gọi mãi mà không ai nghe máy.

“Có lẽ cô ấy tắt tiếng điện thoại rồi.” Xuân Hòa nói, rồi cảm thấy có lỗi vì sự tò mò ích kỷ gây mất mát cho các bạn, chủ động ra quán gần đó mua đồ ăn và đồ uống mời mọi người, "Hay là đợi một chút đi cả nhà! Mọi người đã chuẩn bị nhiệt tình rồi, giờ quay về thì uổng quá, tốn tâm tốn tình."

Chuyện này Xuân Hòa âm mưu từ lâu, sớm bàn bạc với các bạn, ai cũng phấn khởi, ai cũng có ý kiến riêng, vì cô Chu Chu là một chủ nhiệm tốt với bạn bè lớp 8, dù không có uy tín cao cho lắm, nhưng rất thân thiện với học trò, nên ai cũng yêu quý cô ta, chuẩn bị công phu mấy ngày nay, đương nhiên không ai cam lòng bỏ cuộc như vậy, thành thử cả nhóm đứng chờ trước nhà cô Chu Chu.

Đó là một ngôi nhà kiểu phương Tây trắng sơn 2 tầng, có khu vườn, khoảng 100 mét vuông, nghe nói ban đầu là nhà kho của một ông chủ làm ăn, sau khi giàu có đã cải tạo nhà thành kiểu nhà sang chảnh, nhưng cuối cùng cũng không ở mà cho thuê lại.

Trước sân là một cây xoài to, dưới gốc có bàn đá và ghế đá, mọi người thay nhau ngồi nghỉ.

Xuân Hòa nhìn đồng hồ, tổ chức một vài trò chơi nhỏ cho mọi người.

Cô Chu Chu gọi lại vào khoảng 1 giờ 20, rất ngạc nhiên khi biết các bạn học đứng đợi trước cửa, bảo mình đi siêu thị mua thức ăn, về nấu cho mọi người ăn.

Cô Chu Chu về đến nhà vào 2 giờ, trông khá vui vẻ, mời tất cả vào trong.

Hôm đó đông người, lộn xộn nên Xuân Hòa có cơ hội đi quan sát môi trường sống của cô Chu Chu.


Nhà rất gọn gàng, đồ đạc ít nhưng đều mới, trang trí theo phong cách nữ tính, 2 tầng, dưới là phòng khách và nhà bếp, trên là phòng ngủ, ban công tầng 2 được cải tạo thành phòng ấm, trồng khá nhiều cây cảnh, trong thời tiết lạnh giá vẫn đua nở hoa. Có cây mẫu đơn cao, nhài, kiếm lan, lan hạc, huệ, sao đêm. Có vẻ cô Chu Chu rất thích hoa cỏ.

Xuân Hòa chú ý thấy có một bụi hoa hồng, cô nhìn nó một lúc rồi cúi xuống xới tơi tả ngọn gốc, bỏ vào túi giấy bỏ túi.

Xuân Hòa vừa xuống dưới thì nghe có người hỏi tiền thuê căn nhà nhỏ này bao nhiêu, cô Chu Chu nói cô đã mua nó rồi.

Có người thán phục: “Trời ạ, cô Chu Chu giỏi ghê!”

Vài cô gái ríu rít hỏi cô ta kiếm tiền ở đâu ra mà sắm nhà được.

Cô Chu Chu trả lời mơ hồ là khi du học ở nước ngoài đã tiết kiệm bỏ túi được ít tiền.

Còn công việc cụ thể là gì thì có người hỏi nhưng cô ta không trả lời.

Thức ăn nhanh chóng chuẩn bị xong, vài cô gái nấu ăn khá túa lụa giúp cô Chu Chu, Xuân Hòa không biết nấu ăn nhưng rất hăng hái mang đồ, trong bếp cô nhìn thấy cái xô giữ nhiệt, đặt trên tủ bát đ ĩa, Xuân Hòa làm ra vẻ tò mò mở ra xem, bên trong sạch sẽ, thành inox lộng lẫy, Xuân Hòa lấy ngón tay lau một cái, thành bên trong có một lớp bụi trắng như vụn vặt, cảm giác như ít được sử dụng.

Trong khi rõ ràng cô Chu Chu vừa cầm nó về.

Xuân Hòa nhìn quanh, không thấy xô giữ nhiệt nào giống thế.

Phòng ăn được trang trí rất náo nhiệt, vui vẻ.

Cô Chu Chu thổi nến rồi cắt bánh mời mọi người, sau đó mới bắt đầu dùng bữa.


Suốt thời gian đó Xuân Hòa cứ nhìn cô Chu Chu, căn cứ vào khẩu phần ăn uống, Xuân Hòa biết cô Chu Chu vẫn chưa ăn trưa.

Cô ta đi thăm thầy Hành gần 2 tiếng mà không ăn,

Sau khi đã tổ chức sinh nhật xong xuôi cho cô Chu Chu thì kiểm tra học kì và nghỉ đông tới.

Xuân Hòa giữ lời hứa, đến bệnh viện tâm thần chăm sóc Diêm Đông.

Cơn ho của Diêm Đông dường như hoàn toàn không thuyên giảm, cũng chẳng tăng lên, vẫn thế, Xuân Hòa mang một chăn đến, ở chung với Diêm Đông.

“Người ta đang đau ốm, không ai chăm sóc thật tội lắm.” Xuân Hòa nói.

“Cần nhóc lo, nghe kỳ kỳ sao đó!” Dù anh ta có nói vậy nhưng không cố chấp, cuối cùng cũng để cô ở lại.

Xuân Hòa tham gia đội tình nguyện viên thường xuyên đến bệnh viện tâm thần giúp đỡ, lúc rảnh rỗi cô sang khu 11, đó là một khoa đặc biệt dành cho bệnh nhân mắc chứng tự kỉ, hầu hết là trẻ em, có thể coi là cơ sở phúc lợi, vì bên trong phần lớn các em đều bị bỏ rơi.

Là tình nguyện viên, những lúc rỗi rãi Xuân Hòa sang đó chơi cùng các em, tổ chức các trò chơi cho các em trong phạm vi cho phép.

Trong khoảng thời gian đó, Xuân Hòa đã đi hết cả bệnh viện tâm thần, bệnh viện không quá lớn, nhưng tựa lưng vào núi Văn Thanh, giữa bệnh viện và núi có tường thấp rào thép quây lại.

Qua rào sắt nhìn ra phía ngoài là những ngôi mộ mới cũ trên núi Văn Thanh - huyện Giang là nơi nhỏ bé, chỉ người nào làm quan mới được chôn vào nghĩa trang chính thức, hầu hết ngôi mộ tư nhân của người dân huyện sẽ được đưa lên núi Văn Thanh.

Xuân Hòa thấy giữa những ngôi mộ đó, mọc khá nhiều hoa tường vi.