Xuân Hạ Thu Đông

Chương 67: Đông Chí (5)

"Người bạn nhỏ, em thành niên hay chưa?" Tầm mắt của Thi Từ từ bắp đùi của thiếu nữ di chuyển đến đỉnh đầu của cô.
Bịt mắt màu đen trùm trên mặt cô gái phỏng chừng đều bị cô khóc ướt, cô khóc thút thít không ngừng, gật gật đầu. Đổi thành trước đây, Thi Từ hẳn là sẽ không tiếp nhận an bài như thế, chỉ là. . . Cô bé này quá gây chú ý.
Có thể liên quan tới chuyện uống rượu, hoặc là đã quá lâu không thân mật da thịt, Thi Từ dĩ nhiên cảm thấy trái tim tựa như bị cái gì đó gãi trúng, nàng cảm giác mình không thể nhìn thêm, nàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
"Tôi gọi xe đưa em về nhà." Thi Từ nói.
Cô bé lắc đầu một cái, vẫn đang khóc. Thi Từ vừa cảm thấy đau đầu, lại vừa cảm thấy cô khóc đến rất. . . Khiến người ta muốn bắt nạt.
Nàng còn đang tự lẩm bẩm, giống cái Repeater bị hỏng, "Làm sao bây giờ. . . Phụ nữ. . . Tại sao lại là phụ nữ, nên làm sao. . . Thoả mãn?"
Bây giờ Thi Từ hồi tưởng lại tâm lý trước thời khắc đó, đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ mình nói một câu, "Nếu như em tò mò thì phụ nữ cũng có thể đấy."
Cặp đùi dưới làn váy của thiếu nữ nhỏ đến mức phảng phất một tay có thể nắm, xúc cảm lại trắng mịn như xà phòng, nàng không phải người có định lực kém, ở đây lại hoàn toàn mất khống chế. Xương quai xanh trắng nõn run rẩy, quần áo rơi xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của thiếu nữ. Từ lúc cô bị hoảng sợ giãy dụa khóc lóc lại tới khi mờ mịt luống cuống than nhẹ, là kết quả mà Thi Từ ỷ vào cớ say rượu, đầu độc lừa gạt dỗ dành.
Ở trong ý loạn tình mê, Thi Từ thậm chí muốn hôn lên môi cô, bịt mắt của cô bé đã tháo ra một nửa, cô khóc đến vô lực, che lấy đôi mắt của chính mình, môi cắn đến sưng đỏ, run rẩy thở dốc, "Cầu xin chị. . ."
Lúc này Thi Từ mới bất thình lình tỉnh lại, nàng ảo não đến không được, cổ áo bị mồ hôi nóng làm ướt nhẹp, nàng gấp gáp vội vàng đứng dậy xin lỗi. Nàng tiến vào phòng tắm tắm rửa, nhân cơ hội tỉnh táo, thuận tiện suy nghĩ làm sao khắc phục hậu quả, chờ lúc nàng đi ra, trong phòng đã không còn ai.
Sáng sớm hôm sau nàng liền tìm chị Miu, chị Miu đáp ứng giúp nàng tìm cô bé này, tìm đến người trung gian giúp chị ta an bài, người trung gian hỏi có phải là lại muốn gặp mặt một lần.
Thi Từ chần chừ một lúc, nàng không xác định cô gái kia có nguyện ý gặp lại nàng hay không, Thi Từ đưa ra một số tiền cho cô gái kia, nhờ người trung gian đưa cho cô, chị Miu nghi hoặc không rõ, người trung gian cũng vậy, bởi vì thứ mà cô gái kia muốn không phải là tiền tài, mà là tài nguyên.
Thi Từ cũng nghi hoặc, không nhịn được hỏi thân phận của cô gái, đầu óc mấy người đều là một mảnh mơ hồ.
Qua mấy ngày người trung gian lại gặp mặt Thi Từ, mang một video tới, "Đây là tôi tới công ty bọn họ, chụp một video cô ấy luyện nhảy, người ở giữa này chính là. . . Tư chất của cô ấy không tồi, điều kiện giọng hát cùng ngoại hình cũng có thể, nâng đỡ một hồi sẽ rất hot."
Thi Từ: "Người này chính là. . ."
Người trung gian: "Là cô ấy a. Thứ cô ấy luôn muốn không phải tiền, ngài đừng phí tâm."
Người trung gian đi rồi, lúc này chị Miu mới hỏi Thi Từ, "Em xảy ra chuyện gì? Muốn làm gì?"
Thi Từ suy nghĩ xuất thần: "Không, không phải cô ấy. . ."
Chị Miu như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhưng Thi Từ không muốn nói nữa.
Một cốc nước đá bất tri bất giác uống hết, Thi Từ nhìn cốc thủy tinh trống không mà xuất thần.
Bởi vì cô gái trong video so với người mà nàng đã gặp cao hơn rất nhiều, làn da lại là màu vàng nhạt khỏe mạnh, thể trạng cũng không giống, hơn nữa hình dáng của đôi chân kia cũng không giống nhau.
Lẽ nào cô ấy thực sự là đi nhầm phòng? Thi Từ rất nhanh đã loại bỏ khả năng này.
Chẳng lẽ là nàng say rượu nằm mơ? Không, không thể, những xúc cảm kia là chân thực như vậy.
Thi Từ tự mình điều tra một quãng thời gian, phát hiện cô bé trong video kia còn đi học ở trường, sau đó manh mối này liền đứt đoạn. Kỳ thực nàng cũng nhờ người trung gian kia đi thương lượng cùng cô bé trong video xem có thể gặp mặt hay không, nhưng mà cô ta đã kí hợp đồng với công ty đại diện khác, công ty đó bắt đầu sắp xếp công việc cho cô ta, hành trình rất chặt chẽ, bản thân cô ta cũng từ chối liên hệ cùng người trung gian.
Đêm hôm đó liền đã biến thành một bí ẩn chưa có lời giải. Theo thời gian trôi qua, giọng nói cùng ấn tượng thuộc về cô gái đó cũng ngày càng phai nhạt, chỉ là vô tâm tiếc nuối cùng áy náy trước sau vẫn lưu giữ ở trong nội tâm của Thi Từ, nàng không xác định được nàng cùng Văn Văn kết giao với nhau có phải cũng là bởi vì phân tiếc nuối còn sót lại kia không, cũng không biết có phải là sau này nàng đi theo chị Miu tham gia các cuộc tụ hội của chị ta cũng là vì ôm hi vọng lần thứ hai gặp được cô gái kia mà chờ đợi hay không.
Chỉ là sau đó nàng gặp Văn Văn.
Khi đó nàng gặp phải Văn Văn, tóc dài thẳng, ăn mặc T-shirt cùng váy ngắn đơn giản, đôi chân vừa dài vừa thẳng bên trong đôi giày thể thao đế bằng màu trắng, mặt mộc ngẩng lên trời, mang theo khí tức sinh viên đơn giản, theo nàng nói là vừa chụp xong quảng cáo mặt bằng liền đến đây.
Sau đó có vài lần Thi Từ tự hỏi nội tâm của mình, là có phải là bởi vì lớp trang điểm ngay lúc đó của Văn Văn khiến cho nàng liên tưởng tới cô gái kia, cho nên mới nổi lên suy nghĩ muốn tiếp cận Văn Văn hay không.
Nhưng là Đường Chu lại không giống như vậy, đã rất lâu rồi nàng đều không nhớ tới chuyện tình đêm hôm đó, tại sao đêm nay đột nhiên sẽ liên tưởng tới cô gái kia? Làm sao có thể thời điểm đang cùng Đường Chu thân thiết lại nhớ tới người khác?
Đây là Đường Chu, là chim nhỏ của nàng, là bảo bối trong lòng nàng.
Quả thực là vô liêm sỉ! Thi Từ quả thực muốn đập chết bản thân. Cư nhiên trong nháy mắt nàng cảm thấy chim nhỏ. . . Chim nhỏ khá giống cô bé đêm đó.
Cái ý niệm này quá mức dọa người, nàng căn bản không dám nghĩ tiếp.
Thi Từ áy náy không chịu được, hít sâu vài tiếng, xoa bóp đầu mình.
Tiếng bước chân khẽ truyền đến bên tai, Thi Từ ngẩng đầu nhìn lên, Đường Chu đứng ở lối vào phòng ăn, ánh mắt quan tâm nhìn về phía nàng mang theo lo âu và bất an.
"Làm sao vậy?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì." Thi Từ ôn nhu nở nụ cười, đem tất cả tâm tư hỗn loạn đều vứt bỏ, chỉ có cô bé trước mắt là quan trọng nhất. Đi tới, kéo tay Đường Chu.
Đường Chu mím mím môi hồng, cụp thấp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Có phải là vừa nãy? Em, em vẫn chưa chuẩn bị tốt. . . Em. . ."
"Đứa nhỏ ngốc!" Thi Từ ôm cô, "Không phải."
Đường Chu dịu ngoan mà tựa đầu lên vai Thi Từ, thấp giọng nói: "Em thích thân mật với chị."
Trái tim Thi Từ vừa chua xót vừa mềm mại, phảng phất ngâm đầy nước hải miên, "Chị cũng thích, " nàng hôn một cái lên tóc cô bé, "Chị cũng đã rất quá đáng. . ."
Cô bé trong lòng khẽ run lên, gò má kề sát bên gáy nàng nóng lên.
Thi Từ trìu mến xoa xoa tóc của cô.
"Chúng ta trở về phòng ngủ thôi, đã một giờ." Đường Chu bất an một trận, cũng có chút không chịu nổi, mấy đêm vừa rồi vì thi đấu mà chuẩn bị, vốn là ngủ không đủ giấc, hôm nay thi đấu, hầu như toàn bộ hành trình tinh thần đều căng thẳng, cô nhỏ giọng ngáp một cái, mí mắt càng trở nên nặng nề.
"Dạ được." Thi Từ nhìn cô một cái, không chút do dự mà bế cô lên.
Đường Chu hơi run một chút ngẩn ra, tiếp đó tay cô thăm dò qua, ôm lấy nàng, cô chớp chớp mắt, nhớ tới lần thứ nhất bị Thi Từ ôm, hỏi có người từng ôm cô chưa, cô bật thốt lên nói là có ba cô, chọc cho Thi Từ cười không ngừng, suýt chút nữa quẳng cô xuống đất.
Đường Chu kề sát mặt lại gần cổ Thi Từ, ngửi mùi hương của nàng, len lén giương khóe môi lên.
Tuyết bên ngoài cửa sổ như vầng trăng sáng, Đường Chu tựa sát vào Thi Từ, an tâm mà ngọt ngào, nặng nề ngủ mất. Trong phòng, đèn tường nhàn nhạt chiếu ra ánh sáng bảo vệ các nàng, yên tĩnh mà ấm áp.
Toàn bộ không gian phảng phất hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Sau khi trời sáng, tuyết sớm đã ngừng, thế giới bên ngoài đều là trắng xóa. Khi Thi Từ tỉnh lại, Đường Chu đang gối lên cánh tay của nàng ngủ say sưa, gò má nhuộm lên một tầng hồng nhạt.
Nàng ngắm cô một lúc, muốn đứng dậy mua bánh trôi, vừa mới khẽ động, Đường Chu đột nhiên có cảm giác "a" một tiếng, Thi Từ cong cong mắt, ghé sát vào bên tai cô, "Em ngủ tiếp, chị ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở về."
Lông mi Đường Chu giật giật, không mở mắt, môi vểnh lên, hàm hàm hồ hồ nói: ". . . Không muốn đi, đừng đi mà. . ."
Thi Từ hiếm thấy được cô làm nũng moe đến không được, nơi nào cam lòng rời khỏi cô, ôn giọng nói: "Được được được, chị không đi."
Đường Chu không nói, chỉ đem mặt vùi vào ống tay áo của nàng, lần thứ hai ngủ say.
Thi Từ giơ tay vén lại sợi tóc của cô, xoa xoa lỗ tai của cô, cô cũng không cảm nhận được, ngủ rất say. bên dưới ổ chăn, chân của các nàng dán chặt lấy nhau truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mại. Thi Từ rất ít khi lại giường, mà ở trong một buổi sáng mùa đông như vậy, nàng lẳng lặng ôm lấy bạn gái nhỏ, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Không biết lại ngủ bao lâu, vẫn là Thi Từ tỉnh lại trước, nàng duỗi một tay ra lấy di động, vừa nhìn đã chín giờ, lần này thật sự rời giường.
Nàng đứng dậy đến phòng rửa tay rửa mặt, mang theo một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra. Đường Chu vẫn ôm chăn ngủ, theo Thi Từ lý giải đây cũng là tình huống rất hiếm khi xảy ra, điều này nói rõ ở chỗ này của mình cô cảm thấy rất an tâm.
Thi Từ cúi người dịch chăn thay cô, vuốt ve gò má của cô, trong con ngươi hiện ra ý cười mềm mại ấm áp. Ngắm cô một lúc, nàng mới cầm điện thoại của mình lên đi ra ngoài, cũng nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.
Vừa đi về phía phòng ăn vừa mở di động, bỗng nhiên, bước chân của nàng dừng lại, có hai cuộc gọi nhỡ của Trần Nhất Nhất. Thi Từ suy nghĩ một chút, cũng không để ý, đặt điện thoại di động xuống, đi mở tủ lạnh chuẩn bị làm bữa sáng.
Nàng vừa lấy một túi sandwich từ trong tủ lạnh ra, để tiện hoạt động, nàng xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay và cổ tay thon dài, nổi bật trên chiếc tạp dề màu xám bạc.
Vừa chuẩn bị đập trứng gà, chuông cửa liền vang lên, Thi Từ chỉ có thể ngừng tay, đi ra.
Sáng sớm là ai sẽ đến? Xưa nay cũng rất ít người đến thăm.
Nàng nghi hoặc nhìn qua mắt mèo, thấy có người đến thật, lúc này mới mở cửa.
Trần Nhất Nhất đứng ở cửa, áo lông cổ cao màu đen phối cùng áo khoác màu cà phê, thân dưới mặc quần đen giày đen, lông mày giương lên giữa phần tóc mái, lộ ra nụ cười yếu ớt sáng sủa, giơ túi nhựa màu trắng trong tay lên, "Ăn bánh trôi không?"