Xuân Hạ Thu Đông

Chương 34: Thu Phân (1)

Trong sân trường Nam đại, cây hoa quế hưởng ứng mùa thu đầu tiên mà nở rộ, mùi hương nồng thanh lệ, quả chanh vàng từng bó từng bó, một bụi một bụi, mềm mại, sum xuê, hùng hồn sinh trưởng. Xa gần đều có thể thấy, khắp nơi là mỹ cảnh.
Học kỳ này Đường Chu vẫn cứ có công tác làm việc ngoài giờ ở thư viện, còn có cuối tuần dạy thêm cho Thi Hải. Học kỳ này cô nhất định phải đem trọng tâm đặt ở lên học nghiệp. Đại học năm 3, cô muốn đưa ra lựa chọn học lên nghiên cứu sinh hoặc sớm có việc làm, sớm hoàn thành kế hoạch học tập, bất luận lựa chọn loại nào, cũng phải để lý lịch của mình nhìn có điểm phong phú đẹp đẽ.
Đường Chu xem năng lực hiện nay của mình có thể thi lấy giấy chứng nhận chuyên ngành đều thi, đại học cấp sáu, chuyên ngành cấp bốn, ba bài Catti cùng ba bài tổng hợp, tiếng Nhật N2.
Mục tiêu đại học năm 3 chính là tranh thủ đem hai bài Catti cùng hai bài viết còn lại ít nhất phải qua một môn, thêm vào đó phải lĩnh thêm được vài tấm giấy chứng nhận để lấy giải thưởng. Cô so không được với những sinh viên có điều kiện hoàn cảnh rất tốt khác, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình, cũng chỉ có thể dùng bản lĩnh của mình mà đứng vững, tương lai mới có thể có một vị trí trong xã hội.
Bắt đầu tháng thứ nhất của học kỳ mới, mỗi một chuyên ngành trong học viện ngoại ngữ bắt đầu cuộc thi đọc diễn cảm cùng cuộc thi lồng tiếng. Đường Chu đều báo danh cả hai. Cô bận tối mày tối mặt, mà theo cô biết, Thi Từ chỉ có bận rộn hơn.
Đại học Nam thành tổ chức luận đàm vận trù học cao điểm thời hạn là ba ngày. Tổng cộng chia làm sáu trận thi đấu, ngày đầu tiên là hai trường tham gia, sinh viên mỗi trường đại diện lên phát biểu, người chủ trì là Thi Từ.
Ngày đó vừa vặn cùng với cuộc thi đọc diễn cảm của Đường Chu rơi vào cùng một ngày, buổi chiều Đường Chu xong cuộc thi sớm, không chờ thứ tự mà đi ra, bỏ chạy đến phòng báo cáo của học viện Quản trị kinh doanh.
Trận luận đàm buổi chiều đã sớm bắt đầu, nơi đánh dấu ở lầu một đã không còn bóng người. Đường Chu từ cửa sau tiến vào, trong sảnh của phòng báo cáo khắp nơi đều tràn đầy người, sảnh lớn của giảng đường có thể chứa đến mấy trăm người, Đường Chu từ cầu thang bên cạnh chen lên phía trước một chút, từ nơi cao nhất nhìn xuống, chỗ ngồi hàng thứ nhất đều là dành cho giáo sư và phó giáo sư, ở chính giữa bên trái, là bóng người quen thuộc kia.
Đường Chu khẽ mỉm cười, cho dù ở trong phòng báo cáo người đông như mắc cửi, Thi Từ vẫn là người khiến người ta chú ý nhất, bất luận trong đám sinh viên hay là trong dãy ghế giáo sư.
Nàng khoác âu phục màu lam trẻ trung, quần dài da bò màu lam đậm, bên trong mặc áo thun trắng cổ tròn, tóc xoã tung hơi cuộn lại khoác lên trên vai, trong đám sinh viên chuyên ngành, nàng lại có vẻ thành thục, quyến rũ, so với các giáo sư cùng thế hệ lại có thêm một phần sức sống của tuổi trẻ.
Sinh viên trên đài đang phát biểu, "Lợi dụng LINGO giải quyết vấn đề vận tải thành phẩm tối ưu hóa, đầu tiên. . ."
Các giáo sư khác hoặc ngồi nghiêm chỉnh, hoặc mặt lộ vẻ mỉm cười cổ vũ, Đường Chu chú ý tới Thi Từ thi thoảng cùng sinh viên trên đài tiến hành trao đổi ánh mắt, tư thế ngồi của nàng cũng không thẳng thớm lắm, cũng không đứng đắn chút nào, hơi nghiêng người, tay chống cằm, có chút miễn cưỡng.
Có lẽ nàng cảm thấy cái ghế này không quá thoải mái, nội tâm Đường Chu cười suy nghĩ.
Đứng ở vị trí này của Đường Chu, có thể nhìn thấy đường nét góc nghiêng hơi mỉm cười của Thi Từ, nàng nghiêng mặt cười lên rất ưa nhìn, không biết bao nhiêu người sẽ đố kị với sinh viên đang phát biểu ở phía trên, có thể có được nhiều sự quan tâm của nàng như vậy.
Đường Chu đứng ở trong đám người, nghe luận đề căn bản không hiểu, từ trong đám người có thể nhìn thấy Thi Từ, cũng không cảm thấy khô khan.
Đề tài mà người cuối cùng chọn, Đường Chu có thể nhận ra vừa lúc là phương hướng mà Thi Từ nghiên cứu, ở góc độ này có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt của nàng càng thêm sâu sắc. Đường Chu nhớ tới đôi mắt rất đẹp của nàng, mi dài đen đặc, sâu sắc tự nhiên, cười lên cũng đặc biệt đẹp, chính là "phát ra điện " trong truyền thuyết, mê ly mờ mịt, lại là thanh tân trong suốt, là một loại mỹ cảm rất mâu thuẫn.
"Quản lý lợi nhuận của công ty hàng không hai nhân tố chủ yếu là mức giá cả và phân phối tối ưu hóa chỗ ngồi. . ."
Đường Chu nghe thử, khởi động kỹ năng đã luyện tập bấy lâu nay, theo bản năng mà đem từ ngữ mình có thể nghe hiểu đồng bộ dịch ra trong đầu, "Quản lý vận tải hàng không --Air Transport management, hệ thống quản lý vận chuyển lợi nhuận hành khách --Passenger Revenue Optimization System. . ."
Dù sao cũng là lĩnh vực bản thân chưa quen thuộc, Đường Chu có chút thất thần, cô nghĩ đây là lĩnh vực mà Thi Từ am hiểu, đây là chuyên ngành của nàng, cô nghĩ chỉ cần hiểu được những thứ đó, phảng phất có thể hiểu nàng một chút, nhưng mà nàng cách mình gần như vậy, nàng cũng lại cách mình xa như vậy.
I am never gonna live up to her.
Đường Chu nghĩ, khả năng cô mãi mãi cũng không có cách nào lợi hại giống như nàng vậy, bất quá có thể nhận thức Thi Từ thật là tốt, nàng có thể xuất hiện ở trong cuộc sống của mình thật sự quá tốt.
Các sinh viên đại biểu đều diễn thuyết xong, tiếp đó người chủ trì kiêm phó giáo sư Thi Từ sẽ đưa ra lời bình tổng kết.
Thi Từ đi ra, đi tới vị trí chính giữa đứng, sinh viên bên dưới đưa micro cho nàng, nàng còn chưa kịp mở miệng, đoàn người đã vỗ tay hoan hô.
Thi Từ đối với cả sảnh đường đang reo hò khen hay này nở nụ cười trong suốt, "Tôi còn chưa kịp nói gì đâu!"
Tiếng hoan hô càng lớn, Thi Từ cầm micro cười, cảm giác đèn trong phòng báo cáo lại như đèn trên sàn nhảy đang tụ ánh sáng lại, mà nàng trời sinh liền thích hợp đứng ở vị trí ngàn người chú mục này.
Nàng bắt đầu nói chuyện, tốc độ nói vừa phải, tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe, nàng bắt đầu bình phẩm từ bài diễn thuyết sáng sớm, nàng hoàn toàn nhớ được nội dung báo cáo của các sinh viên, trước khi bình phẩm sẽ nói một vài câu nêu lại nội dung của chủ đề, trợ giúp khán giả ở đây nhớ lại, sau đó sẽ bắt đầu bình phẩm.
Đường Chu không phải không thừa nhận, cho dù là người ngoài ngành nghe vào trong tai, trong lời bình phẩm đơn giản rõ ràng của Thi Từ, đều cảm thấy vận trù học là một môn học cảm tính lại rất có mị lực, thú vị, lý tính, linh hoạt.
Người ở hội trường đều yên lặng, mê muội trong giảng giải của nàng.
Bấy giờ, Thi Từ tự nhiên dừng lại, hàng thứ hai lập tức đưa một bình nước khoáng lên.
"Phốc phốc phốc phốc. . ." Trong sảnh phòng báo cáo phát ra một trận cười khẽ đầy thiện ý.
Thi Từ tiếp nhận nước, đối với nữ sinh đưa nước nở nụ cười, nữ sinh kia nhất thời thẹn thùng mà che mặt lại.
"Kế tiếp là báo cáo của bạn học XX, liên quan với quản lý lợi nhuận trong ứng dụng quản lý hàng không, " Nàng cười nhún nhún vai, ánh mắt nhìn chung quanh phòng báo cáo.
Đứng ở trong đám người, trái tim Đường Chu nhảy một cái, thật giống như có một giây Thi Từ thấy cô, lại giống như không thấy, nàng rất nhanh tiếp tục nói vấn đề này, "Vừa lúc là lĩnh vực của ta, người trẻ tuổi, lá gan của em rất lớn đi!" Nàng nháy mắt một cái.
Các bạn học trong phòng báo cáo lần thứ hai ồ lên cười to.
Hai nữ sinh đứng ở bên cạnh Đường Chu nhỏ giọng nói,
"Trời ạ, tui rất muốn làm sinh viên của cô ấy."
"Khi đó nên thi Nam đại."
"Không biết còn có cơ hội hay không. . ."
Thi Từ nói hết nửa giờ, bọn sinh viên ở đây còn chưa đã ngứa, nàng chuẩn bị lời kết thúc, "Hôm nay tầm nhìn của các bạn học cũng cho tôi rất nhiều gợi ý, tôi rất cảm động, tôi thấy vận trù học ngày càng nhiều tầm nhìn mới, phương hướng nghiên cứu mới. . ."
"Thi giáo sư! Có thể thi làm nghiên cứu sinh của cô sao?" Một vị nữ sinh bên cạnh Đường Chu đoán chừng là cảm thấy Thi Từ sắp diễn thuyết xong rồi, nóng ruột nhấc tay.
Sinh viên đằng trước dồn dập men theo thanh âm phía sau nhìn lại, Thi Từ cũng xa xa mà nhìn sang.
Đường Chu theo bản năng giật giật thân thể, không có cách nào trốn, gò má của cô hơi nóng lên. Tầm mắt Thi Từ nhìn chằm chằm phương hướng của cô vài giây, cười nói: "Đương nhiên."
Lúc tan cuộc, Thi Từ còn bị bọn sinh viên vây quanh, Đường Chu yên lặng mà chạy ra trước, cô từ cửa nhỏ của phòng báo cáo đi ra, rẽ một bên, đi tới dưới tàng cây một gốc cây hoa quế.
Trương Tử Nam gọi điện thoại tới đây, "Thân ái, bà cầm giải thưởng hạng nhất rồi, ha ha, tui giúp bà lĩnh giấy chứng nhận rồi, bà quá tuyệt vời!"
Đường Chu cười lên, "Cám ơn bà."
"Ha ha ha ha, viện trưởng chúng ta nhận ra bà, nhìn thấy tui đi tới thay bà lĩnh thưởng, còn hỏi tui bà đã đi đâu. . ."
Đường Chu nhìn lên cây hoa quế trên đỉnh đầu, tâm tình rất dễ chịu, các cô hàn huyên một lúc, Đường Chu xa xa nhìn thấy Thi Từ đi ra, bên cạnh còn có mấy sinh viên đi theo, cô mới chú ý Thi Từ mang một đôi giày cao gót màu tím nhạt tinh tế, khiến cho một thân âu phục càng có vẻ thanh nhã, trẻ trung, lại rất có hương vị nữ nhân, không chê vào đâu được.
Đường Chu không ý thức được cô đem nửa người trốn vào phía sau cây.
Ánh hoàng hôn rơi xuống trên người Thi Từ, rất giống với đang dùng app chỉnh hình chụp hình nàng. Nàng cùng các sinh viên đi ngang qua một cái bồn hoa, đi tới con đường dài phía trước Đường Chu.
Ở trong nháy mắt này, Thi Từ tựa như có cảm giác ngoái đầu nhìn lại, Đường Chu xa xa mà cùng nàng đối diện, tựa hồ không điều chỉnh tiêu cự mắt. Trong lòng cô có loại cảm giác kỳ dị, lại như trong cơn gió chạng vạng này có pha thêm một chút hương hoa quế, hương chanh vàng, ôn nhu lướt qua đáy lòng cô.
Thời điểm trận mưa thu lớn nhất đổ xuống, cuộc thi lồng tiếng của Đường Chu tiến vào giai đoạn bán kết, thông qua Trương Tử Nam, cô mời được một vị học đệ đại học năm 2 đến làm partner với mình.
Trích đoạn bán kết mà bọn họ chọn chính là cảnh Elizabeth cùng Darcy trú mưa rồi cãi nhau trong phim « kiêu hãnh và định kiến » của đạo diễn Joe Wright, Elizabeth là do Keira Knight thủ vai, Darcy là do Matthew Macfadyen diễn.
Một trích đoạn này chỉ mất khoảng năm sáu phút, lời thoại giữa hai người lại vô cùng nhiều, tốc độ nói cũng làm người ta líu lưỡi, đặc biệt hầu như không ngừng cãi vã.
Thuở nhỏ Đường Chu đã được cha dạy tiếng anh qua phim ảnh, cho nên việc đọc lời thoại một hơi không dừng lại cũng không phải vấn đề khó khăn là bao, khẩu ngữ của vị học đệ này cũng là luyện Anh Anh, cho nên lời thoại cũng không có vấn đề, trái lại còn phù hợp với tình tiết trong phim hoàn mỹ hơn, nhưng mà yêu cầu ở đây không chỉ là năng lực đọc lời thoại, càng cần chính là năng lực đọc diễn cảm.
Đường Chu bỏ ra mấy ngày liên hệ cùng học đệ, hai người cảm thấy về phần đọc sao cho tình cảm phi thường khó khăn.
Vóc dáng học đệ không cao, mặt vô cùng tròn, mang một cặp kính mắt, trưởng thành khá giống Mao Bất Dịch phiên bản đáng yêu. Hắn có thể viết ra lời thoại tiêu chuẩn rồi học thuộc lòng, nhưng lúc hai người mặt đối mặt bắt đầu phối hợp diễn, hắn liền bắt đầu hoảng loạn, không ngừng đọc sai, hoàn toàn không dám nhìn Đường Chu.
"Ô ô, em không có cách nào cãi nhau cùng học tỷ a. . ." Hắn áp lực lớn đến suýt chút nữa thì khóc.
Đường Chu còn chưa nói gì, quân sư Trương Tử Nam sốt ruột nắm tóc, phân tích cho hắn hoạt động tâm lý của Darcy, "Học đệ a, sao cậu lại kinh sợ như thế chứ, lẽ nào cậu chưa từng yêu đương hay sao? Cãi nhau là cãi nhau đó, vừa yêu vừa hận vừa thương tâm, anh yêu em, tại sao em có thể ngạo mạn như thế, anh là quý tộc, anh là Vương lão ngũ, anh bỏ lòng tự trọng xuống cầu ái với em, em lại vì chị của mình đến từ chối anh. . . A! Đau lòng a! Vạn tiễn xuyên tâm a! Lại không có cách nào từ bỏ tình yêu a! Có hiểu hay không?"
Học đệ trừng con mắt tròn xoe, một mặt ngốc manh, ". . . Em có chút hiểu, nhưng em. . ."
Trương Tử Nam trừng hắn, "Nhưng cậu cái gì? Làm sao, Đường học tỷ của cậu không đáng yêu sao? Không phải là nữ thần của cậu hay sao?"
Mặt học đệ đỏ lên, "Có chứ, đáng yêu, vâng vâng vâng là nữ thần, nhưng, nhưng em không dám cùng nữ thần yêu đương, em cũng không dám mắng nữ thần. . ."
Đường Chu nhịn xuống kích động muốn xoa cái trán, "Quên đi, nếu không chúng ta chọn những đoạn khác. . ."
"Vậy không được, đấu vòng loại bà liền chọn lồng tiếng một mình, bán kết chúng ta phải chọn một người cùng diễn trích đoạn, có tình tự xung đột, có khiêu chiến, một đoạn này thật sự rất thú vị." Trương Tử Nam kéo cô qua một bên nói, "Chọn một trích đoạn hay nhờ người khác cũng đã không còn kịp."
Đường Chu trầm mặc không nói.
Trương Tử Nam thở dài nói: "Nam sinh ban ngoại ngữ chúng ta quá ít, khẩu ngữ tốt, giọng Anh Anh, càng là hiếm như lá mùa thu. . ."
"Có phải tui thật sự khiến cho người ta có cảm giác quá lạnh lùng hay không?" Đường Chu đột nhiên hỏi.
"A? Eeeeeeee. . ." Trương Tử Nam chần chờ một giây, lập tức hỏi ngược lại, "Bà làm sao vậy? Trước đây bà cũng sẽ không hỏi những vấn đề này, bà chính là loại ta cứ như vậy ta không rảnh care người khác nghĩ như thế nào kia a, bà ngầu lắm a!"
Cậu ta lấy phương thức của mình để an ủi Đường Chu.
"Tui không biết, tui chỉ là. . ." Đường Chu có chút mê man, cô có thói quen mặc kệ cái nhìn của người khác đối với cô, cô biết ở trong lòng Trương Tử Nam cô không phải như thế là đủ rồi, chỉ là vào lúc này cô hiếu kỳ bản thân ở trong lòng một người khác là dáng vẻ gì.
"Học tỷ, " Học đệ rụt rè đi tới, "Xin lỗi, em không giúp được gì. . ."
Trương Tử Nam vừa muốn mở miệng, Đường Chu đã mở miệng trước, cô an ủi hắn nói, "Không có đâu, em giúp chị rất nhiều, em rất lợi hại, cám ơn em." Đường Chu nói xong, rất tự nhiên nở nụ cười với hắn, còn vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tiểu học đệ sững sờ nhìn cô, qua nửa ngày, mặt đỏ lên, ngữ khí lại kiên định hơn nhiều, "Học tỷ! Vậy chúng ta thử lại một lần!"
"Có thật không? Em chắc chắn chứ?" Đường Chu kinh ngạc.
"Đương nhiên có thể!"
"Đã làm phiền em rồi, " Đường Chu thở ra một hơi, "Chị cũng thật sự không tìm được người khác!"
Tiểu học đệ không tự chủ được ưỡn ngực, "Học tỷ cứ tin em một lần!"
Hai người lần thứ hai luyện tập.
Trương Tử Nam trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đường Chu, có chút không dám nhận thức Đường Chu sẽ tự nhiên đối với người khác phơi bày tiếng lòng của bản thân.
Trải qua một phen khổ luyện, bọn họ cuối cùng từ bán kết bộc lộ tài năng, Đường Chu cũng đã trở thành một trong năm tuyển thủ tiến vào chung kết.
Trương Tử Nam cầm camera chụp hết cảnh đấu vào, vui mừng cực kỳ ôm lấy tiểu học đệ, "May quá may quá, cho cậu đống ảnh cảnh tượng chết cuối cùng trong « chiến đội siêu năng lục » nè, cậu thành công mang tới cảm xúc bi thống rồi, Good job!"
Tiểu học đệ hậu tri hậu giác cảm ngộ nói: "Nhưng mà. . . Học tỷ, em cảm thấy vẫn có một chút khác biệt. . ."
Trương Tử Nam cười ha ha.
Đường Chu nhìn bọn họ, bất tri bất giác cũng lộ ra nụ cười, tâm tình sốt sắng cũng tạm thời buông lỏng một chút, bán kết cùng chung kết đều quyết định trong cùng một buổi chiều, bán kết qua đi có thời gian nghỉ ngơi 20', những tuyển thủ khác đều là tham gia tổ đội, kỳ thực cô không có bao nhiêu phần thắng, trích đoạn cho chung kết cũng là lựa chọn độc thoại.
Những tuyển thủ khác đều tụ lại trên hành lang, hoặc là tìm giáo sư tiến hành luyện tập lần cuối cùng. Đường Chu một mình đi ra, đi tới cửa cầu thang của một tầng khác.
Tiếng người dưới lầu hỗn loạn, Đường Chu móc di động ra, có loại kích động nghĩ muốn liên lạc với người nào đó.
Cô mở cửa sổ WeChat ra trước, Thi Từ đã biết mình sẽ tham gia cuộc thi, chỉ là hôm nay vừa vặn nàng muốn mở lớp nghiên cứu.
Lúc này Đường Chu mới ý thức được, nguyên lai cô hi vọng Thi Từ có thể xem cô thi đấu. Là loại tâm lý gì đây? Muốn người chị mà mình tín nhiệm nhìn thấy một mặt ưu tú của bản thân sao?
Cô khả năng thật sự đem Thi Từ xem như người nhà, đối với nàng không có cách nào ngưng khát cầu tình cảm. Thời gian càng lâu, cô càng cảm giác mình sinh sống ở một hòn đảo biệt lập, trên đảo chỉ có một cư dân là cô, cô nhìn thấy những cư dân khác trên hòn đảo náo nhiệt từ hai bờ đại dương, mà đây là lần đầu tiên, cô muốn chủ động nhận thức một cư dân khác, cũng khát vọng nàng có thể tới đây.
Ý nghĩ thế này làm cho cô cảm thấy cô độc lại ấm áp, hai loại cảm giác này luân phiên tiến hành, phảng phất như việc cá heo xanh thỉnh thoảng xuất hiện trên biển vậy.
Đường Chu sa vào trong suy nghĩ của mình, WeChat của Thi Từ liền gửi đến, "Cô còn trong cuộc họp, cuộc thi kết thúc rồi à?"
Trái tim của cô đột nhiên nhảy lên, trên mặt bình tĩnh, trả lời: "Không có, chờ một lúc nữa chính là vào chung kết."
"Em chọn trích đoạn gì?"
"Em chọn diễn thuyết độc thoại của Meryl Streep bên trong «Người phụ nữ bàn về tham chính»."
"Có dã tâm, cô thích."
Đường Chu hít một hơi, nhìn tin nhắn mà cười.
"Có người quay phim lại sao?"
"Có."
"Được rồi, chờ đêm nay gửi cho cô nhìn một chút, cố lên ~" Nàng còn gửi thêm cái đường gợn sóng.
Đường Chu nắm chặt di động, giương nụ cười lên.
Toàn chung kết tổng cộng có năm tổ tuyển thủ, Đường Chu là vào trận cuối cùng, tổ tuyển thủ trước đó vừa lồng tiếng chuẩn xác trích đoạn « Kungfu Panda », rất hài hước cũng rất thành công, trên mặt khán giả và giám khảo còn lưu lại ý cười.
Đường Chu hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, tiểu học đệ dưới đài khẩn trương đến ngừng thở, Trương Tử Nam giơ cái giá ba chân lên, muốn cưỡng ép hắn trấn định lại.
Meryl Streep ở trong phim thủ vai chính là nhân vật đại biểu vận động nữ quyền ở Anh quốc, quyền lựa chọn thuộc về phụ nữ --
Emmeline Pankhurst. Meryl là diễn viên Hollywood truyền kỳ, là một diễn viên người Mỹ, cô có thể thuần thục chuyển đổi khẩu âm căn bản cho nhân vật.
Emmeline Pankhurst sinh ra ở Manchester nước Anh, cho nên cô lồng tiếng khẩu âm của Manchester, đồng thời lúc diễn đến nhân vật Meryl đã hơn 60 tuổi này, thanh âm của cô không đến nỗi già nua, nhưng là thanh âm so với người trung niên lại trầm thấp hơn một chút. Âm sắc ở cái tuổi này của Đường Chu căn bản không làm được tương tự, cô chỉ có thể nắm giữ khía cạnh đặc sắc của bản thân.
"Các bạn, " Đường Chu nhìn máy vi tính đa phương tiện trên bục giảng, nhỏ giọng, khán giả cùng giám khảo nhìn lên màn hình, Meryl đứng diễn thuyết ở trên sân thượng, "Mặc dù có thứ gọi là tượng trưng cho quyền uy của chính phủ đang nhìn chằm chằm như hổ đói, đêm nay tôi vẫn đến nơi này!"
Lớn tiếng hùng hồn, mặc dù âm sắc không giống, nhưng giọng Anh Anh mang theo một chút khẩu âm của Đường Chu thực sự quá mê người, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng như tuyết của cô có một hơi thở thành kính cùng chân thành đồng bộ với diễn viên, con ngươi đen láy hình như có tia lửa, ". . . 50 năm qua chúng ta một mực yên lặng lặng yên làm lụng, muốn tranh thủ bỏ phiếu nữ quyền, nhưng đổi lấy chỉ có cười nhạo, đánh đập, và thờ ơ! Hiện tại chúng ta đều nhận ra, chỉ có hành động cùng hi sinh, mới là quy tắc hành động hiện tại!"
Ngữ khí của Đường Chu kiên nghị, ánh mắt như có tia lửa thiêu đốt.
Trên màn ảnh, bên dưới sân thượng, những người phụ nữ quần áo mộc mạc đứng nghe diễn thuyết, khuôn mặt tiều tụy, nhưng trong ánh mắt lại hừng hực bốc lên sự kính ngưỡng cùng hi vọng.
Ngoài màn hình đa phương tiện, trong phòng học một mảnh yên tĩnh tập trung tinh thần.
"Chúng ta đang vì mỗi một bé gái sinh ra vào thời đại này có được quyền lợi ngang hàng với anh em của chúng mà phấn đấu, vĩnh viễn đừng đánh giá thấp sức mạnh của phụ nữ vì vận mạng của mình mà tranh đấu!"
"Chúng ta không trở thành người phạm pháp, chúng ta chỉ muốn trở thành người lập pháp."
"Tôi cổ động toàn bộ phụ nữ Anh quốc đều đứng lên phản kháng, tôi tình nguyện làm một người phản động, mà không phải là nô lệ."
Đến một câu cuối cùng, thanh âm Meryl diễn thuyết trong màn ảnh tuy không thể vang dội bằng đàn ông, nhưng cũng tạo ra sức mạnh giống vậy, có thể Đường Chu trên bục giảng không đủ sâu sắc như diễn viên đóng Meryl, nhưng cũng mạnh mẽ giống vậy.
Phụ nữ niên đại đó, các nàng chỉ có thể lấy hình thức kịch liệt, đập cửa sổ, nổ hòm thư, vọt vào trường đua ngựa chết ở dưới vó ngựa, tiếng nói của các nàng mới có thể được coi trọng, mới có thể được lắng nghe.
Từ cổ chí kim, muốn giành được quyền lợi nên có, phụ nữ chung quy phải trả giá cao hơn so với đàn ông. Phụ nữ xưa nay là không hề dễ dàng.
Nữ sinh học viện ngoại ngữ vốn nhiều, vào lúc này không hẹn mà cùng rơi vào chua xót mà chỉ có người trong giới mới hiểu được, rất nhiều nữ sinh yên lặng đỏ cả vành mắt.
Âm cuối cùng của Đường Chu hạ xuống, không có tiếng vỗ tay nào vang lên, những nữ sinh đáng yêu này, trái lại cùng những người phụ nữ đang

1 2 »