Xuân Dã - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Chương 5

- -

Ta ở bên cạnh giường hắn cả đêm mà trong lòng đầy lo lắng, mãi đến sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại, ánh mắt hắn nhìn ta như muốn nói rồi lại thôi.

Hắn nhỏ giọng khụ khụ hai tiếng rồi nói: “ Phu Nhân, nàng có chuyện gì muốn nói với vi phu sao?”

Ta gật đầu, mang giấy bút qua chỗ hắn, viết ngay trước mặt cho hắn đọc:

“ Hôm qua vào lúc quan trọng nhất, phu quân lại nguyện tin tưởng, tín nhiệm ta như vậy, trong lòng ta rất cảm động nhưng ta không có gì để báo đáp cho chàng…”

Cảnh Hành đọc xong đột nhiên nở nụ cười tươi.

“Vậy chờ ta khỏi hẳn đi?”

Hắn nheo mắt, khoé môi hắn cong lên làm cho nốt ruồi trên má hắn trở nên xinh đẹp hơn: “ Phu nhân, nàng còn rất nhiều tháng ngày để báo đáp ta.”

6.

Cảnh Hành đúng là kẻ nói được làm được, chờ tới khi hắn giải hết độc đúng là hắn đã bắt ta phải báo đáp hắn một đêm “vui sướng”.

Ngay trong lúc này, Đường phủ lại phái người qua đây nói rằng Đích mẫu nhung nhớ nữ nhi rất muốn được gặp ta, nhưng đều bị Cảnh Hành lấy lý do không khoẻ để từ chối.

Trong lòng ta hiểu rõ, bọn họ muốn gọi ta về để hỏi vụ đầu độc hắn.

Đáng tiếc bình ngọc chứa kịch độc đã bị A Nhiên xem như vật chứng cầm đi, sao ta còn có thể hạ độc hắn.

Ban ngày, hắn phải ra ngoài làm việc còn ta chỉ có thể ở trong phủ đi dạo loanh quanh, vô tình ta đi lạc vào căn bếp nhỏ.

Căn phòng đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hoa quế, ta ngửi hai cái lập tức có một nô tì nhanh nhẹn đã đưa một đĩa qua cho ta:

“ Bánh hoa quế thơm ngọt mới ra lò, Vương phi xin hãy nếm thử tay nghề của nô tỳ.”

Thấy ta thích, nô tì đó đưa cho ta cả một lồng bánh, lấy một chiếc khăn phủ lên trên rồi đi theo ta:

“ Nóng lắm ạ, nô tì sẽ đưa đến phòng Vương phi.”

Ai ngờ, ta vừa bước vào cửa tiểu viện, Tú Nhi vừa vội vàng, vừa hoang mang tới đón ta: “ Vương phi, người đã đi đâu?”

Biểu cảm trên mặt ta chợt tắt, ta nhìn nàng ta.

Lúc này Tú Nhi mới phát hiện bản thân đã thất thố (mất lịch sự, hớ hênh, lỡ miệng), dừng một lát, thấp giọng nói:

“ Ở trong phủ Vương phi có thể đi bất cứ nơi nào chỉ là… nếu không có việc gì, xin Vương phi đừng đến gần thư phòng của Vương gia, ở nơi đó có binh lính canh gác, những người đó không hiểu cái gì gọi là tình người, sợ sẽ làm bị thương Vương phi”

Thư phòng sao?

Ta nhướng mày rồi bước vào phòng trước, viết chữ cho Tú Nhi đọ:

“ Là do ta đói bụng muốn đến phòng bếp tìm đồ ăn, ngươi cũng không cần gấp gáp, lo lắng như vậy.”

“ Nô tì chỉ lo lắng cho Vương phi!”

Ta không quan tâm đến nàng ta ngược lại ta viết chữ hỏi nô tì ở nhà bếp: “ Tên ngươi là gì?”

“ Vương phi, nô tì tên là Tiểu Uyển.”

Ta có chút bất ngờ: “ Ngươi biết chữ sao?”

“ Phụ thân nô tì là tú tài, trước khi nô tì vào phủ đã dạy cho nô tì ít chữ.”

Tú Nhi cầm một ít bạc đưa cho nàng ta: “ Tốt, ngươi trở về làm việc của ngươi đi đây là Vương phi thưởng cho ngươi.”

Sau ngày hôm đó, ta bắt đầu thường xuyên tới phòng bếp tìm Tiểu Uyển.

Tài nấu ăn của nàng ta rất xuất sắc, nàng ta hay làm rất nhiều món điểm tâm và thường xuyên hầm chân giò mềm, thơm cho ta ăn.

Tính tình nàng rất tốt, sau khi ta tìm hiểu rõ tính cách của nàng ấy, ta cũng bắt đầu thường xuyên nói chuyện với nàng.

Có lẽ là do ta hay tới phòng bếp tìm Tiểu Uyển, một lần đi là đi cả nửa ngày, đến cả Cảnh Hành cũng biết việc này.

Buổi đêm trời tạnh mưa, hắn lau mồ hôi trên trán ta, bỗng hỏi:

“Nghe nói dạo gần đây Yến Yến thường xuyên đến phòng bếp thân thiết với một nô tì, sao vậy, nàng thích nô tì đó sao?”

Ta gắng gồng tay lên viết chữ hỏi hắn: “ Phu quân, chàng ghen tuông với một nô tì sao?”

Hắn nhìn lướt qua rồi dụi mặt vào vai ta, cười nhẹ hai tiếng:

“ Yến Yến nếu nàng đã biết ta là kẻ thích ăn dấm, sao nàng còn chưa tránh xa ra?”

Ta: “…”

Ta chỉ muốn trêu chọc hắn mà thôi! Sao hắn có thể vui vẻ thừa nhận như vậy?

Một lúc sau, Cảnh Hành thu lại nụ cười, hắn đưa tay, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ lên mắt ta:

“ Phu nhân, lòng ta thật sự rất nhỏ, bây giờ chỉ có thể chứa được một mình nàng. Nếu nàng lại luôn đi quan tâm người khác… ta sẽ cảm thấy rất đau lòng.”

Giọng nói của hắn còn mang theo vài phần sắc dục và có vẻ uể oải, nhưng khi hắn nói đến câu cuối cùng, lại giống như mũi kiếm sắc bén phá tan sương mù.

Nếu không phải ta luôn nhắc nhở bản thân chỉ là thế thân thôi, có lẽ ta đã bị diễn xuất của hắn lừa, rằng hắn thật sự muốn độc chiếm ta.

Aizzzzzz.

Ta chỉ có thể than ngắn thở dài trong lòng.

Nếu hắn thật sự hận Đường Thính Nguyệt, chi bằng hắn sai người gi3t ch3t nàng ta đi, một kiếm xuyên qua thế là xong việc.

Bây giờ hắn như vậy khác gì đang tra tấn ta không?

Lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng hắn cũng tỏ lòng từ bi buông tha cho ta.

Từ ngày hôm đó đến mấy ngày sau, ta thật sự vô cùng mệt mỏi, thật sự không còn chút sức nào để đi tới phòng bếp tìm Tiểu Uyển.

Cho đến chạng vạng của ngày hôm đó.

Ta muốn ăn một bát mì vằn thắn hoành thánh trứng cua(*), ta đặt toàn bộ sổ sách xuống đi đến phòng bếp nhỏ tìm Tiểu Uyển.

Nhưng khi ta đi ngang qua thư phòng của Cảnh Hành bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng khóc thảm thiết nhưng thân thuộc từ trong phòng truyền ra ngoài.

Ta dừng bước, đi về hướng thư phòng của hắn, nhưng ở trước cửa ta lại bị hai hộ vệ đeo kiếm ở bên hông chặn lại.

Hai hộ vệ nghiêm mặt nói với ta: “ Vương gia đang xử lý chuyện quan trọng, mời Vương phi về tránh cho người bị thương.”

Ta làm như không nghe thấy gì hết, tự nhấc váy lên muốn đi vào trong thì lại đụng trúng Tú Nhi.

Nàng ta gọi to: “ Vương phi, Vương phi.”

Nhưng không dám nói câu sau chỉ dám gọi.

Bởi vì cách ta đúng năm bước chân, trong màn đêm đen đã buông xuống, một bóng dáng gầy gò đang nằm trên nền đất đá xanh, khuôn mặt vô hồn chính là Tiểu Uyển.

Mà người đứng trên bậc thềm trước mặt nàng, tay đang tay cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như băng.

Người đó chính là Cảnh Hành.

7.

“ Hạ nhân mới vào phủ đều phải học quy củ, thư phòng của bổn vương không được có bất kì kẻ lạ nào được bước vào, huống chi ngươi còn từng chạm vào cái tráp kia thì ngươi phải chết.”

Hắn nói giống như lúc nói chuyện bình thường: “ Hiện giờ đến quy củ phủ bổn vương ngươi không tuân thủ được, bổn vương nể tình ngươi còn nhỏ tuổi cho ngươi được chết một cách thoải mái, ngươi có ý kiến gì không?”

Đương nhiên là không có rồi.

Người đã chết thì làm sao còn có thể ý kiến được nữa đây.

Có lẽ tiếng động ở trước cửa đã khiến hắn chú ý, Cảnh Hành nhìn qua phía bên cửa.

Hắn đứng dưới ánh sáng còn sót lại của buổi chiều tà, ánh mắt hắn dừng lại trên người ta đúng lúc đó màn đêm nuốt luôn tia sáng cuối cùng của mặt trời.

Đôi mắt hắn đêm qua còn nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, đắm chìm bây giờ đôi mắt đó giống như hồ nước mùa đông băng giá, lạnh lẽo nhưng trong ánh mắt hắn lại mang theo đau đớn vì tình giống như chui lên từ mặt hồ đang đóng băng.

“ Yến Yến” Hắn gọi tên của ta “ Lại đây, nàng lại gần ta đi”

Chiếc váy ta đang mặc trên người chỉ mới được may cách đây mấy ngày, làn váy của ta rất dài được thêu những đoá hoa màu đỏ trên váy.

Ta đi từng bước từng bước đến chỗ hắn, làn váy dài lướt qua vũng máu đọng trên mặt đất, màu đỏ tươi dần thấm vào làn váy.

Cảnh Hành làm như không nhìn thấy.

Hắn cầm lấy tay ta, giọng nói hắn dịu dàng, mềm mại dỗ dành: “Nô tì này không tuân thủ quy củ, ta gi3t nàng ta, không làm nàng sợ chứ?”

Ta theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng nghĩ đến thân phận bây giờ của nàng ấy thì lại gật đầu.

“ Ở phòng bếp sẽ có nô tì mới đến thay thế nàng ta, nàng thích dạng nô tì như thế nào? Cứ tự mình lựa một người là được.”

Đầu ngón tay còn dính máu của hắn nhẹ nhàng cọ lên tai ta: “ Yến Yến đừng sợ, ta đối xử với nàng không bao giờ giống ta đối đãi với nàng ta.”

Nhưng lời hắn nói chui vào trong tai ta giống như: “ Yên tâm, nhất định ta sẽ đối đãi với nàng như nàng ta.”

Giờ khắc này, ta giống như tỉnh giấc từ cơn mơ mà ta đã tự lừa dối bản thân, ta nhớ lại thân phận của hắn.

Danh tiếng của hắn khủng khiếp đến mức nào, thủ đoạn của hắn có bao nhiêu độc ác, mạng người đối với hắn chỉ như cỏ rác.

Huống chi bây giờ ta trong mắt hắn chỉ là kẻ đã từng làm nhục hắn ở trên đường, Đường Thính Nguyệt.

Ta sống ở trong phủ cẩm y ngọc thực (đồ ăn ngon, áo quần đẹp) đã khiến ta đắm chìm, đáng lý ra ta không nên đắm chìm như thế.

Đêm hôm đó, ta chủ động cầu hoan, cố ý nịnh nọt hắn khiến Cảnh Hành rất kinh ngạc: “ Sao đêm nay phu nhân lại nhiệt tình như thế?”

Ta lắc đầu, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình ý nhìn hắn nhưng trong lòng ta lại tiếp tục suy nghĩ.

Hắn trân trọng cái tráp kia như vậy chắc hẳn trong đó cất giấu thứ gì rất quan trọng với hắn.