Nàng hơi hơi giật mình, nhưng lập tức cười khẽ, giọng nói như khói sương:
- Nô tì chỉ là có chút hâm mộ
- Hâm mộ?
Lòng hắn hơi động, nhíu mày nghi hoặc nói:
- Ái phi hâm mộ cái gì?
Tất cả người trong Hoài Nguyệt quốc, kể
cả là dân chúng mười sáu nước cũng đều biết đoạn nghiệt duyên của Minh
Nguyệt Quý phi cùng Thái tổ hoàng đế. Nghĩ nữ tử trong thiên hạ này đều
luôn tha thiết ước ao có được sự sủng ái đó, nhưng lại không biết được
kết cục là như thế nào. Vì sao nàng lại nói là hâm mộ.
Nàng nhíu mày, chân thành đáp:
- Minh Nguyệt quý phi chết thảm,
Thái tổ bệnh nặng. Cho dù Quý phi này thật sự chết thảm nhưng chiếm được trái tim một nam nhân, như thế chẳng đáng hâm mộ sao?
Nói xong, nàng nâng mắt nhìn hắn như muốn tìm đáp án khẳng định từ hắn.
Hắn nhìn quyển sách trên tay, thất thần
lật một trang, tim dần đập loạn. Khép sách lại, phản ứng đầu tiên của
hắn là hắn đã phạm phải điều kiêng kị nhất của người dùng binh. Bởi vì
hắn còn chưa chiếm được lòng nàng đã để bản thân rối loạn trận tuyến,
chỉ vì hai ba câu của nữ tử này mà động lòng. Nghĩ đến đó, hắn ném sách
qua một bên, trong mắt đầy lạnh lùng nói:
- Đã không còn sớm nữa, trẫm không quấy rầy ái phi nghỉ ngơi
Nói xong đứng lên, nhẹ phất tay áo, đi ra cửa phòng ngủ.
Tầm mắt nàng vẫn dừng lại trên người hắn
khiến cho hắn bước đến cửa không hiểu sao lại dừng bước. Dừng bước, hắn
không hiểu vì sao ánh mắt này lại khiến hắn rung động, hắn hơi quay đầy, nhíu mày kiếm, nắm chặt tay, định nói cái gì nhưng lại có chút tự chán
ghét mình nên bước nhanh ra khỏi tẩm cung
Hắn không muốn mọi tâm tư đều đặt lên nữ
nhân này. Không biết vì sao, càng tới gần nàng hắn càng cảm thấy tim
mình không yên, tựa như lần đầu tiên thấy nàng hắn đã bắt đầu khó tự
kiềm chế. Có lẽ vì nàng là nữ tử đặc biệt nhất mà hắn từng gặp nên hắn
mới có thể như thế. Một khắc kia khi bước ra Ngưng Tuyết cung, hắn tự an ủi mình như thế.
Tần An ngầng đầu nhìn sắc mặt lạnh lùng
của đế vương, có chút không hiểu vì sao khi nãy đế vương vào tẩm điện
chưa được một nén hương thì đã lại bực bội đi ra. Hắn cầm phất trần, khẽ run người trong gió lạnh, sau đó bước hai nước lên, nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng, người….
Ba chữ này kéo lại suy nghĩ của hắn. Hắn nhíu mày nhìn sắc trời hoàng hôn mờ nhạt, đáp nhanh:
- Khởi giá Trùng dương cung
Âu Dương Hồng Ngọc là nữ nhân thông minh, nàng không tranh không cướp, nhu thuận đáng yêu, rất được lòng hắn, là
nữ tử tốt hiếm gặp. Nàng là nữ tử duy nhất hắn từng thấy đáng tiếc vì bị chôn vùi trong thâm cung này, tuy rằng nàng không có nhan sắc khuynh
thành nhưng lại có “thất khiếu lung linh tâm” đủ để xưng là hiếm có giữa trần gian, đáng để yêu thương, trân trọng, tuy rằng hắn không yêu
thương nàng.
Đến Trùng dương cung. Hắn thấy trong mắt
Âu Dương Hồng Ngọc không chút e dè hay kích động. Nàng mang lên ván cờ
dở đêm trước, cung kính yên lặng chờ hắn ngồi xuống.
Một ván cờ, nàng bất an, khi hắn hạ một
quân cờ đen xuống thì không ngờ lại chặn hết đường lui. Mà nàng thì cứ
do dự mãi. Nói vậy cũng là biết được mục đích hắn đến thì nàng mới bất
an mà giật mình đánh nhầm nước rồi.
Môi mỏng khẽ cười lạnh, hắn không khỏi có hơi mất kiên nhẫn mà gõ gõ bàn, nhắc nhở nàng đã thất thần quá lâu.
Nhưng khi nàng hoàn hồn thì càng kinh hồn mà đánh lung tung, nước cờ
trắng đi xuống đúng là đi vào đường chết.
Bàn cờ bị bưng xuống, hắn bình tĩnh sai
cung nữ dâng trà. Âu Dương Hồng Ngọc là nữ tử trí tuệ, thật đã đoán được mục đích hôm nay hắn đến. Hắn cũng chẳng vạch trần, vì thế, hơi nhấp
một ngụm trà rồi buông xuống. Sau đó, đứng dậy nói với Tần An:
- Người đâu, truyền xuống, đêm nay nghỉ ở Ngưng Tuyết cung…
Dứt lời hắn cười lạnh đứng dậy, cũng
không thèm nhìn tới đám người Âu Dương Hồng Ngọc nữa, xoay người bước ra ngoài, đi vào trong đêm gió lạnh.
Hắn biết mình làm như thế tất nhiên Âu
Dương Hồng Ngọc hiểu ý. Hắn tuy rằng bình thường không để ý tới hậu cung tranh đấu gay gắt nhưng cũng không tha cho bất luận ai dám phá hỏng kế
hoạch của hắn. Mộ Tuyết không thể có chuyện gì, nếu không sự chờ đợi và
bố trí nhiều năm này của hắn sẽ bị phá hỏng hết. Mà hắn không cho phép
ai làm như thế.
Khi truyền chỉ về Ngưng Tuyết cung, hắn
ngồi trên xe liễn nhìn Ngự hoa viên hoa mai bay đầy. Đây không phải là
lần đầu tiên hắn nhìn rừng mai, nhưng là lần đầu tiên thấy rung động vì
hoa mai bay múa. Trong không khí thấm mùi hương lành lạnh khiến hắn nhớ
tới nữ tử cao ngạo kia. Tim hơi rung, giờ phút này hắn mới phát giác,
hắn thật sự rất muốn gặp nàng. Vì thế, hắn trầm giọng nói với Tần An:
- Nhanh lên…
Tần An nghi hoặc quay đầu nhìn hắn một
cái, trong mắt đầy sự khó hiểu. Mà hắn, nhìn sự khó hiểu trong mắt Tần
An mà bừng tỉnh, cứng đờ người.
Giờ khắc này hắn mới phát giác rằng bản
thân trúng độc của nữ tử kia dường như đã quá sâu. Tựa hồ từ khi nàng
vừa xuất hiện hắn đã cảm thấy lòng mình bất an, thậm chí bình thường hắn không thích xe liễn đi nhanh nhưng giờ phút này lại có thể làm thế chỉ
vì muốn thấy nàng nhanh hơn một chút.
Điều này khiến sự trầm mê trong lòng hắn
hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn nắm chặt tay nhìn bầu trời như dừng lại ở
những đóa mai hồng bay múa ngoài kia. Bỗng dưng, hắn nắm chặt tay lại,
hai mắt hơi hơi nheo lại, sai người dừng lại, bước vào rừng mai, đứng
trong gió lạnh …
Khi về đến Ngưng Tuyết cung, đã tới giờ
dùng bữa tối. Mùa đông trời tối cực nhanh, lúc này trong hoàng cung nơi
nơi đã thắp đèn đuốc.
Ngoài đại điện, hắn vẫn không để Tần An
thông báo, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy cung nữ thì bước vào đại
điện, đẩy cửa phòng ngủ.
Dường như nàng vĩnh viễn luôn khiến hắn
cảm thấy bất ngờ, mỗi lần gặp nàng đều như thế, mà lúc này cũng vẫn là
như thế. Hắn nhìn nàng nghiêng người ngủ trên giường, chỉ đắp chăn mỏng, im lặng như đang ngủ say, bởi vì chiếc khăn che mặt bị trễ xuống tự lúc nào….
Không khỏi khẽ cười, nhẹ bước đến gần
nàng, đắp lại chăn cho nàng. Trong lúc vô ý hắn lại thấy ngón tay thon
như ngọc của nàng chạm lên bản “Thánh tổ gia huấn”. Dường như nàng rất
tò mò với chuyện trong sách.
Vươn tay định rút quyển sách kia lại
nhưng còn chưa chạm đến thì một cơn gió nhẹ thổi quan, trang sách sột
soạt mở sau. Sau đó hắn thấy hai hàng mi dài của nàng khẽ rung động như
cánh bướm rồi từ từ mở mắt, ánh mắt ngơ ngác nhìn căn phòng. Lúc sau mới như là nhận thấy hắn mà ngẩn người. Sau đó, nàng không hề bối rối đứng
dậy sửa lại chiếc khăn che mặt, nhẹ giọng nói:
- Nô tì không biết Hoàng Thượng giá lâm, xin Hoàng Thượng tha lỗi
Ánh mắt hắn hơi động, lạnh lùng nhìn nàng, suy nghĩ mục đích đến của mình thì lại khôi phục thần sắc khi trước, cố ý ôn nhu nói:
- Tha lỗi. Nếu là phi tần khác đã nói là đáng chết mà nàng lại nói tha lỗi. Xem ra nàng có thể nhìn thấu tâm tư của trẫm
Một ngày ở chung lại khiến hắn phát hiện, nàng dường như còn trí tuệ hơn Âu Dương Hồng Ngọc…
Vốn tưởng rằng nàng sẽ sợ hãi nhưng không ngờ nàng lại mỉm cười yếu ớt, không chút sợ hãi mềm nhẹ nói:
- Nô tì ngu độn, nếu Hoàng Thượng cho rằng nô tỳ đáng chết, vậy nô tỳ nên chết.
Nói xong, mềm mại đứng dậy đi xuống giường
Hắn nhìn thần sắc không chút gợn sóng của nàng, dường như sau khi thất thân rồi nàng không bao giờ hoảng sợ nữa.
Ngực hơi đau, không khỏi tức giận người trước mặt, nắm cằm nàng, mạnh mẽ nâng lên, mang theo vài phần lãnh ý, cười nói:
- Ái phi thật khiến trẫm yêu thương.
Cho tới giờ hắn chưa từng gặp qua nữ tử có thể nói là không biết làm bộ, làm tịch như thế.
Trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối,
nhưng lại lập tức hóa thành bình tĩnh, thân thể bé nhỏ hơi lui về phía
sau như muốn trốn khỏi sự khống chế của hắn. Ánh mắt hắn hơi run, không
để nàng trốn tránh, hắn kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt.
Thân thể của nàng dần cứng ngắc trong
lòng hắn. Sự bài xích này khiến hắn tức giận. Một lần nữa hắn tự nhắc
mình rằng hắn đã chịu được nỗi đau bệnh tim hơn mười năm, nay chỉ thiếu
vài bước cho nên không thể để có chút gì sai lầm. Cho nên hắn càng ôm
chặt nàng, khi nàng run rẩy khẽ gọi hắn thì nâng cằm nàng lên, ánh mắt
chăm chú nhìn đôi môi phần hồng mê người của nàng, chậm rãi tới gần. Một khắc kia khi hai người chạm nhau, hắn và nàng đều sửng sốt
Môi nàng như là luôn luôn ấm áp, dần làm
ấm đôi môi lạnh băng của hắn, khiến hắn không kìm lòng được mà hôn nhẹ.
Khi nhìn thấy nàng nhắm mắt lặng yên đón nhận thì hắn dần hôn sâu. Nhưng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng gọi cắt đứt cơn mê của hắn.
Khi nghe giọng nói của cung nữ ngoài cửa
thì thân thể nàng dần buông lỏng, sau đó nhẹ mở mắt, giãy dụa thoát ra.
Nhưng điều này lại khiến hắn bừng bừng lửa giận, không khỏi càng ôm chặt eo nàng, bá đạo hôn sâu, rồi sau đó nghe thấy tiếng thúc giục lần thứ
hai ngoài cửa thì mới có chút không muốn mà rời khỏi môi nàng…
Mở mắt ra, thấy sắc mặt nàng hơi ửng đỏ
và tiếng thở dốc, đầu óc hắn dần thanh tỉnh mà nghĩ tới kế hoạch của
mình. Vì thế, hắn nhìn mắt nàng, trầm giọng hỏi:
- Mộ Tuyết, nàng yêu trẫm không?
Có lẽ là, nàng sẽ yêu trẫm sao?
Không hiểu, hắn cảm thấy nữ tử này dường
như rất muốn tự bảo vệ mình, phòng thủ cho chính mình rất tốt khiến hắn
thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thần sắc của nàng có chút mê mang, nhưng
hắn lại có thể nhìn ra tầm mắt nàng dần dần thanh tỉnh rồi nắm chặt tay, như là phòng bị để trước ngực hắn. Khi hắn nhíu mày thì nàng lại hỏi
ngược lại:
- Hoàng thượng muốn nô tỳ yêu người sao?
Hắn ngẩn ra, có mấy phần xấu hổ vì bị vạch trần nhưng lại trầm giọng nói:
- Đương nhiên trẫm muốn
Đương nhiên hắn muốn, bởi vì đó là mục
đích của hắn, nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, cho dù nàng có sức
hấp dẫn với hắn thì hắn cũng chẳng trăm phương ngàn kế mà dây dưa với
nàng.
- Vậy nô tỳ yêu Hoàng thượng…
Giật mình, khi nghe lời này của nàng hắn
như trở tay không kịp, nhưng trong mắt của nàng lại có sự lạnh nhạt. Một khắc này, khi nàng nhìn hắn thì hắn lại mất tự nhiên né tránh....
Cho tới giờ hắn không nghĩ có ngày kia
nàng sẽ phát hiện bí mật Như Nguyệt. Nhưng đêm đó, đêm mà chưa bao giờ
hắn ngủ say như thế, hắn ôm nàng vào lòng mà bình yên ngủ say. Mãi đến
canh ba, một tiếng đàn truyền đến khiến hắn bừng tỉnh, bên cạnh đã trống không lạnh lẽo…
Tiếng đàn kia hắn quá quen, bởi hắn đã
nghe đến hơn một năm. Đó là khúc “diện mạo tư” hắn từng dạy Như Nguyệt
vì kế hoạch. Đêm nay, tiếng đàn u oán, giai nhân lại không ở bên. Như
vậy, khả năng duy nhất là nàng nghe thấy tiếng đàn mà đi tìm…
Nghĩ đến Mộ Tuyết mới này có thể gặp Như
Nguyệt. Lòng hắn có chút bất an, phiền chán khó hiểu. Điều này không có
trong kế hoạch của hắn, nhưng nếu bây giờ hai nàng gặp nhau, hắn lại
ngăn cản thì sẽ khiến cả hai người nghi ngờ hắn. Cho nên để kế hoạch sai lầm nhỏ nhất có thể, hắn chỉ đành giả như không biết, tức giận bắt cung nữ Ngưng Tuyết cung và Tần An quỳ gối trong tẩm phòng chịu tội. Nhưng
lại sợ có phong thanh mà bắt người tắt hết đèn đuốc trong cung.
Ước chừng nửa canh giờ, trong điện tối
đen vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếng động đó chậm rãi đi tới,
khiến người vừa nghe đã biết là ai. Một lúc sau, có tiếng đẩy cửa bước
vào. Ánh sáng mờ nhạt ngoài điện chiếu lên một bóng dáng màu trắng bước
đến. Tóc dài xõa tung xuống thắt lưng, đẹp đến không ai muốn rời tầm
mắt. Nhưng khi cửa đóng lại, hắn lại lạnh lùng nói:
- Đã về?
Sau đó sai Tần An đốt đèn.
Nháy mắt, trong tẩm cung đèn đuốc sáng
trưng, hắn nhìn thấy nàng kinh ngạc rồi lảo đảo lui về phía sau vào
bước, nhưng rồi mắt lại trấn tĩnh, quỳ xuống, run rẩy nói:
- Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng..
Hai mắt nhíu lại, khi nhìn vẻ mặt nàng thì biết nàng đã biết sự tồn tại của Như Nguyệt, không khỏi vỗ bàn, cả giận nói:
- Tất cả cút hết ra cho trẫm…
Rồi khi tất cả mọi người rời đi, hắn nhìn nàng giả bộ trấn định, hít sâu một hơn, lạnh nhạt nói:
- Ái phi sẽ nói gì đây? Nói xem tại sao nửa đêm ra ngoài
Nếu nàng thực sự đã biết thì sao còn muốn che dấu.
Nghĩ đến nàng có lẽ đã biết vì sao nàng
tới nơi này, có lẽ sẽ có tai họa ngầm, hắn cảm thấy rất phiền lòng. Vì
nếu như thế thì nàng chắc chắn sẽ theo Như Nguyệt chứ không phải hắn…
- Nô tì nửa đêm nghe được tiếng đàn nên mới ra ngoài xem sao?
Nàng chớp mắt, dưới cơn giận dữ của hắn,
nàng nắm chặt khăn lụa, chậm chạp nói. Mà hắn khi nghe đến câu này thì
không khỏi rủng mình. Nàng đang muốn nói thật với mình sao? Như vậy… hắn nhíu mày, nói nhỏ:
- Rồi sau đó…
Nói cho hắn, hắn không khỏi kích động.
- Sau đó… sau đó nô tỳ theo tiếng đi tới Ngự hoa viên, ở phía tây lãnh cung có một nữ tử tuyệt sắc bệnh
nặng đang đánh đàn
Giọng nàng có mấy phần chần chừ không chắc nhưng vẫn từ tốn nói…
- Bệnh nặng?
Hai chữ này khiến hắn không biết mình nên cười lạnh hay càng thêm phẫn nộ, nàng cũng không nói là nàng đã gặp ai, càng không nói những gì người đó nói với nàng. Nàng lại…. Hắn bước
nhanh lên trước, nắm chặt cổ tay nàng, ẩn giận nhìn nàng nhưng không ngờ nàng lại đáp:
- Vâng, nữ tử kia bệnh rất nặng, có lẽ không chống đỡ được bao lâu.
Trong lòng hắn giật mình, Như Nguyệt
không chống nổi mấy ngày? Nhíu mày, hắn mạnh mẽ vung cổ tay nàng ra, đi
nhanh về phía cửa. Như Nguyệt còn chưa thể chết được. Trước khi hắn hiểu rõ bức thư của Thánh tổ để lại, sự sống chết của Như Nguyệt sẽ ảnh
hưởng đến mỗi bước trong kế hoạch của hắn.
Nhưng khi vừa bước đến cửa, hắn đột nhiên dừng bước, nắm chặt quyền đầu, nói:
- Tần công công, sai Thái y viện mang thuốc bổ đến cho Đức phi nương nương…