Lời nói ôn nhu, ái muội khiến trái tim
Minh Nguyệt run lên, đôi mắt kinh ngạc mở lớn nhìn thằng vào đôi mắt Ngự Hạo Hiên mà vĩnh viễn nàng không thể nhìn thấu, mi dài khẽ rung, không
biết phản ứng thế nào cho đúng.
Ngự Hạo Hiên nhìn đôi mắt trong suốt của
Minh Nguyệt, mắt nhướng lên, nhưng nháy mắt, môi mỏng lại cười đến tuấn
mỹ, năm ngón tay thon dài mơn trớn trán Minh Nguyệt, cúi đầu khẽ hôn rồi xoay người giữ lấy cơ thể nàng.
- Ái phi dường như không muốn giúp trẫm nỗi dõi tông đường.
Ngự Hạo Hiên mặt không cảm xúc nhìn đỉnh
phù dung trướng, giọng nói lười nhác rồi quay đầu nhìn Minh Nguyệt, khóe miệng cười sủng nịnh.
Ánh mắt Minh Nguyệt thủy chung vẫn nhìn
theo vẻ mặt Ngự Hạo Hiên nhưng vẫn không tìm thấy bất kì cảm xúc nào ở
đó, đôi mày thanh tú nhăn tít, vừa định nói ngón tay Ngự Hạo Hiên đã
chặn môi nàng, ngạc nhiên ngẩng đầu đã thấy hắn cười, nhẹ giọng nói:
- Ái phi muốn nói gì? Để trẫm đoán nhé.
Nói xong không để Minh Nguyệt trả lời,
ánh mắt ra vẻ suy tư, khuôn mặt tuấn mỹ cười ôn nhu, ngón tay dài nhẹ
xẹt qua khuôn mặt Minh Nguyệt nói:
Minh Nguyệt ngẩn ra hồi lâu không nói gì, trong lòng nổi lên từng cơn rét lạnh. Không nghĩ tới hắn lại nói như
vậy khiến nàng không còn đường phản bác.
Ngự Hạo Hiên nhìn Minh Nguyệt dần dần
thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc trong mắt, ý cười ở khóe miệng ngưng
lại rồi lại cười rộ lên, tiếng nói mị hoặc lòng người, trầm thấp dễ
nghe, nhưng trong lòng Minh Nguyệt lại như tiếng bùa đòi mạng đang rủa
xả.
Sự nghi hoặc trong lòng dần ngưng lại
thành băng, khó trách cổ nhân nói: tự cổ bạc tình nhất đế vương. Khóe
miệng cười lạnh có chút mất mát nhưng cười đến điên đảo chúng sinh, đôi
mắt trong suốt lại sâu không thấy đáy nhìn Ngự Hạo Hiên, mềm nhẹ nói:
- Hoàng Thượng thật sự yêu nô tì sao?
Có lẽ không hề nghĩ đến Minh Nguyệt lại
chọn cách này để trả lời, Ngự Hạo Hiên thoáng sửng sốt, miệng cười có
chút mất tự nhiên nhưng vẫn ôn nhu:
- Ái phi hoài nghi lòng trẫm?
Hoài nghi? Minh Nguyệt hạ mi, thần sắc
mất mát, có chút đau thương nhưng không nói một lời. Đến khi Ngự Hạo
Hiên định nói nàng bỗng mở to mắt, khẩu khí kiên định.
- Nô tì yêu Hoàng Thượng
Lúc này Ngự Hạo Hiên giật nảy mình, ý
cười vừa nãy đọng lại, trong mắt có chút khiếp sợ, tuy chỉ trong nháy
mắt nhưng Minh Nguyệt đều đã thấy rõ ràng.
Cười lạnh, Minh Nguyệt vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt Ngự Hạo Hiên đã thấy hắn hơi né tránh một chút. Nhưng
trong nháy mắt lại hoàn hồn, hắn lại ôn nhu cười, nhìn bàn tay Minh
Nguyệt dừng lại trước mắt, chần chờ một lát vươn tay đan ngón tay vào
tay nàng.
- Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Ngự Hạo Hiên thất thần nhìn hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt nhẹ nâng.
Ngự Hạo Hiên ngẩn người nhìn lại Minh
Nguyệt, hơi hơi mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ
ôm Minh Nguyệt vào lòng, lặng yên khẽ thở dài, có chút mệt mỏi:
- Đêm đã khuya, trẫm hơi mệt.
Đúng là mệt mỏi. Minh Nguyệt rúc vào lòng hắn, rất ấm áp nhưng hai mắt vẫn mở to, trong lòng nổi lên bức tường thành ngăn cách.