Nước Hoài Nguyệt, năm thứ támHiên đế, Mộ
tam tiểu thư của Trấn quốc tướng quân mười tám tuổi, mùng bốn tháng chạp gả cho đương kim hoàng thượng, phong hào “Đức” là nhất phẩm tần phi.
Ngày đại hôn, hỉ kiệu đỏ thẫm tám người
khiêng hướng về hoàng cung, dọc đường đi dân chúng vây kín, chiêng trống vang trời cực náo nhiệt.
Nhưng ở trong chiếc kiệu kia, tân nương
không chút mỉm cười, vết sẹo dữ tợn dùng khăn sa màu hồng che kín, chỉ
lộ ra một đôi mắt trong suốt linh động hàm chứa sự tĩnh mịch vô cùng,
kiệu tiến qua Huyền Vũ môn, nữ tử lấy trong tay áo một thanh chủy thủ
sắc bén, cắn răng cắt một dao trên cổ tay rồi lặng im nhắm mắt lại.
Mộ Tuyết, một cái tên thật đẹp, nàng tự
nhủ trong lòng, nhưng lại có tướng mạo như vậy. Vốn nghĩ rằng quân tử
mến tài, nhưng ngay cả một thân tài hoa cũng không địch lại nửa nụ cười
của hồng nhan.
Bàn tay trắng nõn bỗng dưng buông thõng xuống.
Một đường đỏ đậm xẹt qua chân trời, tịch
dương như máu, cuồng phong nổi lên, tuyết rơi phiêu lãng tựa như hoa
bách hợp, bông tuyết rơi đầy lên thảm đỏ chốn hoàng cung, cành cây khô
lay động không ngừng, lụa đỏ nhảy múa thật ghê rợn.
Trên bầu trời hôn ám nhẹ nhàng rơi xuống một đóa hoa mai, kiệu nhấc lên, linh hồn được tráo đổi
Kiệu nâng lên, tám người khiêng kiệu đi
qua đại môn chính đông hậu cung, cách đó không xa một người mặc trang
phục thái giám màu xanh đen thêu hình hạc trắng vội vã chạy đến, tay cầm thánh chỉ, đứng trước kiệu, the thé nói:
- Thánh chỉ đến, mời Đức phi nương nương đến ở Ngưng Tuyết cung. Khâm thử.
Kiệu lại được nâng lên, từ từ tiến vào
bên trong Ngưng Tuyết cung, bà mối trong cung cuống quýt chạy ra cõng
tân nương tử, hai bên là những cung nữ cầm đèn đuốc đứng thẳng tắp, thái giám dẫn đường đi thẳng tới hỉ đường.
Trong hỉ đường, tân nương tử đi qua chậu
than là có thể vào động phòng, bởi lẽ thiên tử chỉ khi thành thân với
Hoàng hậu mới cần bái đường, các cung phi khác giống như nạp thiếp,
không cần bái thiên địa.
Tân nương tử được đưa vào động phòng, mọi người đều rời đi.
- Đau quá!
Minh Nguyệt gập toàn bộ người, vội vã xốc khăn hồng, nhìn vết thương trên tay đã được băng bó, vết máu đỏ tươi
thấm đỏ chiếc khăn tay khiến chiếc khăn tay tơ vàng lộ ra ánh sáng yêu
dã.
Nhướng đôi mày thanh, nàng nhớ lại khi
cùng chủ của thân thể này kí khế ước tráo đổi linh hồn, nghe được sự đau thương của nữ tử kia mà lòng nhói lên, nàng vội chạy đến trước gương.
Tới khi nhìn đến trong gương một khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn, xấu xí,
Minh Nguyệt thiếu chút nữa ngất xỉu đi, khuôn mặt này cùng với nước da
trên người quả thật là một trời một vực, khác biệt quá lớn.
Khó trách nàng ấy muốn tự sát, nếu không
vì sợ đau, Minh Nguyệt hiện tại cũng muốn tự sát, có điều xem ra ánh mắt của thân thể này cũng có phần là khuynh quốc, khuynh thành.
Cửa cót két một tiếng bị đẩy ra, một nữ tử mặc quần áo màu xanh vừa khóc vừa chạy vào:
- Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ, tiểu thư.
Minh Nguyệt nhìn qua nữ tử kia rồi tươi cười cực khó coi:
- Không việc gì, chỉ là đau không chịu được.
Nữ tử giật mình sửng sốt, giống như là
không nghĩ rằng Minh Nguyệt sẽ bình thản trả lời nàng như vậy, đôi mắt
to nhìn chằm chằm Minh Nguyệt rồi lại khóc lớn:
- Tiểu thư, Tiêu Đồng nhìn bên trong kiệu bao nhiêu là máu… còn tưởng rằng.. tưởng rằng người thật sự tự sát, hu hu…
Minh Nguyệt ngẩn ra, trong lòng có chút
hỗn loạn, thì ra nữ tử này tự sát vốn không phải là bên trong kiệu mới
nghĩ đến mà đã sớm có dự tính. Khó trách nàng ta nói: “Vốn tưởng rằng
quân tử yêu tài, nhưng ngay là một thân tài hoa cũng không bằng nửa nụ
cười của hồng nhan”. Như thế có thể thấy được nàng đường tình lận đận,
có điều cũng chả trách, khuôn mặt như vậy, thật không ai dám thích.
- Được rồi, đừng khóc, tiểu thư nhà ngươi mệnh rất lớn
Ánh mắt nhướng lên có chút nghĩ ngợi, vỗ nhẹ vai nàng kia, thử kêu một tiếng:
- Tiêu Đồng?
Nàng kia vội thưa:
- Tiểu thư.
Thì ra nàng đúng là tên là Tiêu Đồng, nhẹ cười, vươn tay nói:
- Lại đây, tìm chút vải cho tiểu thư của ngươi băng bó đi, nếu không cho dù không chết cũng thiếu máu mà chết.
Tiêu Đồng hồ nghi nhìn Minh Nguyệt, muốn
hỏi Minh Nguyệt cái gì gọi là thiếu máu, nhưng khi nhìn đến chiếc khăn
tay Minh Nguyệt đem băng bó cổ tay lại la hoảng:
- Tiểu thư, người lấy tín vật đính ước của Vương gia đưa để băng bó vết thương?
Gì cơ? Tín vật đính ước của Vương gia,
Minh Nguyệt vội nhìn đến cổ tay mới thấy trên mặt chiếc khăn viết mấy
hàng chữ nhỏ nhưng đã sớm bị máu dây bẩn, chỉ có thể nhìn câu cuối cùng
“chỉ mong lòng nàng giống như lòng ta”.
Chẳng lẽ Mộ Tuyết là vì Vương gia cho
rằng tài hoa của nàng không địch lại nửa nụ cười của hồng nhan nên mới
tự sát? Nghĩ vậy, trái tim Minh Nguyệt thắt lại, là vì yêu, khó trách hồ đồ, tài nữ như Mộ Tuyết, nếu không phải vì nam tử kia có chỗ hơn người
sẽ chẳng nông cạn yêu thương một Vương gia phong lưu.
Minh Nguyệt để Tiêu Đồng tháo chiếc khăn
lụa ra, băng lại vết thương rồi nhìn cẩn thận nội dung trên chiếc khăn,
nhưng máu vấy bẩn khó phân biệt, có điều đóa hoa mai kiều diễm vẫn có
thể nhìn thấy rất rõ ràng.
- Tiểu thư, chuyện của Vương gia
người đừng để trong lòng, hắn cho rằng tiểu thư không đẹp nhưng người
bây giờ lại trở thành Đức Phi cao cao tại thượng đấy thôi!
Tiêu Đồng có chút tức giận nói nhưng ngữ khí lại yếu ớt không có lấy chút sức thuyết phục.
Trong phòng ngủ, nến đỏ lay động, Minh
Nguyệt chậm rãi bước về giường, ngồi trên gường một lúc rồi đột nhiên
đứng dậy, đưa tay nắm lấy một khối ngọc bội hung hăng ném xuống đất, lại đá mấy đá.
Đáng chết! Lại xuyên qua là kẻ phục vụ
vua, chờ cô nãi nãi đây hoàn thành nhiệm vụ, lúc ấy, các ngươi chắc chắn chết không được tử tế.
Đêm khuya, ngoài cửa sổ gió bắc thét gào, trong phòng ngủ lạnh lùng, Minh Nguyệt đem chiếc khăn che lại khuôn
mặt, lặng lẽ chờ người nên đến phải đến.
Rốt cục, tiếng bước chân hỗn độn từ xa
đến gần, cửa cót két một tiếng bị đẩy ra, một bóng dáng màu vàng xuất
hiện trước cửa phòng ngủ, gió lạnh thổi tới, góc áo bay lên, tay áo dài
nhẹ lay động. Phía sau, đông đảo cung nữ, thái giám đi theo vào phòng
ngủ.
Minh Nguyệt nhìn đôi giày màu vàng thêu
rồng dần tiến tới gần mình, trong lòng đột nhiên khẩn trương, không phải vì hôm nay là ngày nàng thành thân mà vì bước chân của nam tử này khiến nàng sinh ra một cảm giác đầy áp lực.
Còn chưa kịp thích ứng, khăn voan đã bị xốc lên, Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt, nhất thời sửng sốt.
Thật là một nam tử tuấn mỹ, nhưng đôi mắt đen như đêm lại không che dấu được hận ý, hắn gắt gao khóa chặt ánh mắt trong suốt của Minh Nguyệt, bỗng nhiên đôi môi mỏng nổi lên ý cười,
trầm thấp nói:
- Trẫm nghe nói tam tiểu thư Mộ thị xấu vô cùng, thì ra chỉ là hơn người một vết sẹo mà thôi
Trong lời nói lại như mang theo sự thất vọng
Trái tim Minh Nguyệt nhói lên, nàng sao
có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của nam tử này, hắn cưới nàng chỉ
vì muốn nhìn nàng đến tột cùng là xấu như thế nào mà thôi.
Chớp mắt nhìn xuống, Minh Nguyệt nắm chặt tay mình, mặt không lộ ra một chút biểu tình.
Trong phòng ngủ không một tiếng động, nam tử nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Minh Nguyệt, đôi mắt hiện ra
một tia trêu đùa nhưng rất nhanh biến mất, lớn tiếng nói:
- Tần An, bãi giá Chiêu Vân cung
Nói xong khóe miệng nhếch lên cười, phất tay áo mà đi.
Trong phòng ngủ, toàn bộ cung nữ ồ lên,
ngay cả Tần công công cũng trở tay không kịp, chuyện như thế này từ
trước đến nay hắn chưa từng gặp qua, trố mắt một lát mới nhìn ra cửa,
cao giọng xướng:
- Hoàng thượng bãi giá Chiêu Vân cung.
Lập tức, mọi người lục tục rời đi.
Lúc này, Tiêu Đồng chạy vào phòng ngủ
nhìn Minh Nguyệt im lặng không nói, quỳ xuống, òa lên khóc. Minh Nguyệt
liền trấn an Tiêu Đồng, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tử Chiêu Vân cung là ai?
Tiêu Đồng trố mắt, lau nước mắt nói:
- Tiểu thư, người đã quên Chiêu Vân cung là tẩm cung của nhị tiểu thư sao? Hoàng thượng làm như vậy thật quá đáng.
- Như thế không phải vừa khéo sao?
Minh Nguyệt trong mắt thoáng qua một tia sắc bén, nhẹ giọng nói:
- Dù sao cũng là người một nhà.
Tiêu Đồng ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt đang hiện lên ý cười của Minh Nguyệt.