Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 18: Bộc lộ tài năng

Ngày hôm sau, Tả Khâu dẫn theo đám Hoa Khanh Trần vội vàng truy tìm kẻ chủ mưu của vụ án đầu độc. Thi thể trên vách núi đã bị Tả Khâu lục lọi vô số lần, điều duy nhất có thể khẳng định chính là hắn là người tập võ, bị người ta đâm trúng ngực ở trên núi, sau đó ngã lên cái cây trên vách núi. Hắn có liên quan đến án đầu độc hay không? Không biết. Vào thời gian như vậy, một thi thể xuất hiện thật sự đáng để nghi ngờ.

Đan Tầm thử giúp đi tìm người đầu độc nhưng không thành công: “Vận may không phải lúc nào cũng có.” Đan Tầm mặc một bộ đồ bộ khoái nhỏ ngồi trên nghiên mực của Tả Khâu, buồn bã chán nản mà nói: “Những kẻ đó đều giấu đầu giấu đuôi, không có việc gì lại đi bay tới bay lui trên mái hiên, đám chuột không có bản lĩnh nhận ra cái gì. Mấy manh mối không nhiều kia ta đã nói cho ngươi, còn lại phải dựa vào ngươi.”

“Để đại tiên lo lắng rồi.”

“Khách sáo quá, gọi ta là Đan Tầm.”

“Đan Tầm.”

Con chuột nhỏ này cứ một lúc thì bảo người ta gọi nàng là “đại tiên”, một lúc thì thích người ta gọi là “Đan Tầm”, Tả Khâu không đoán được, mỗi lần đều cung kính gọi trước một tiếng “đại tiên”. Hình như Đan Tầm rất hưởng thụ, sau đó lại cảm thấy mình bị gọi già quá, bảo Tả Khâu đổi gọi là “Đan Tầm”.

Đan Tầm hỏi được manh mối là: Hình như có bốn nhóm người đang âm thầm giám sát Tả Khâu, mỗi nhóm không có số người nhất định, có nhóm một người, cũng có nhóm năm người. Mấy nhóm người này không qua lại với nhau mà đề phòng lẫn nhau. Đánh nhau trên nóc nhà của quả phụ Lý là hai nhóm trong bốn nhóm đó. Bởi vì đám chuột lười nên không đuổi theo bọn họ xa lắm, cho nên những người này ở đâu, có lai lịch gì đều không biết.

Tuy Tả Khâu cảm thấy manh mối này rất khó tin, mình có tài đức gì lại chọc được bốn nhóm người giám sát cùng lúc, nhưng lời Đan Tầm hắn không thể không coi trọng. Hắn cảm ơn Đan Tầm, dẫn theo Hoa Khanh Trần và Lục Thường đi đến nơi những nhóm người giám sát đó thường xuyên đứng để xem xét, tìm kiếm, gặng hỏi.

Tả Khâu bận phá án đầu độc lớn, ném hết mấy vụ án nhỏ thông thường trong huyện Kỳ Dương cho Mạc Tuyết Dao xử lý, ví dụ như gà nhà ai lạc đường, nhà nào ném vỡ một cái chén. Mạc Tuyết Dao dựa vào kỹ thuật truy dấu bằng mùi luôn tìm ra được một cách chính xác.

Mạc Tuyết Dao rất vui vẻ, nàng dần tìm được bí quyết phá án, cũng tìm được điểm mình có thể phát huy: “Hình như mũi ta nhanh nhạy hơn người bình thường.”

“Ừ, còn thính hơn cả mũi chó hay mũi heo.” Đan Tầm đắc ý nói: “Công lao của ta đó, là ta phát hiện và kích thích tiềm năng của ngươi, khứu giác và vị giác của ngươi cũng tốt hơn người bình thường.”

Gần đây, Đan Tầm đang huấn luyện Mạc Tuyết Dao tìm đồ dựa theo mùi hương, hoặc căn cứ vào mùi đồ vật để tìm nơi phát ra và tung tích của nó. Thậm chí Mạc Tuyết Dao còn mong chờ mỗi ngày đều có một vài vụ án nhỏ để nàng luyện tập. Đương nhiên cũng không phải tất cả vụ án đều chỉ dựa vào mùi hương là có thể phá.

Khi chưởng quỹ Trương của cửa hàng tơ lụa huyện thành hạch toán, phát hiện bị mất một cuộn tố cẩm, hai tiểu nhị trong cửa hàng đều không thừa nhận mình trộm, chưởng quỹ trương mời Mạc Tuyết Dao giúp đỡ xử án.

Mạc Tuyết Dao tới cửa hàng tơ lụa, hỏi: “Cuộn tố cẩm kia vốn được đặt ở đó sao?”

Người làm công Triệu Nhị chỉ vào một góc quầy nói: “Sáng nay còn ở đó, buổi tối tính tiền lại phát hiện không còn nữa.”

“Lần cuối cùng các ngươi thấy nó là khi nào?” Mạc Tuyết Dao hỏi lại.

“Giữa trưa vợ tú tài Đàm nương tử phố Đông đến mua vải thì nó còn ở đó.” Một người làm công khác tên Lý Quý Trụ nói.

“Vậy sau đó còn ai tới?”

“Vương nương tử mở cửa hàng bánh bao, Lâm cử nhân và phu nhân, Thúy Nhi của cửa hàng thêu Nhan thị, chưởng quỹ Văn của Quế Hoa Lâu.”

“Mấy người này không giống người có thể ăn trộm lắm.” Mạc Tuyết Dao phân tích.

Mạc Tuyết Dao đi đến chỗ đặt tố cẩm, cẩn thận ngửi, hỏi: “Trong khoảng thời gian buổi chiều, ai trong các ngươi từng đi ra ngoài?”

“Đều không có.”

Mạc Tuyết Dao loại trừ khả năng có người làm công nào được làm việc một mình. Tập trung tinh thần, cẩn thận phân biệt trong những mùi hương khác nhau, Mạc Tuyết Dao đi đến dưới quầy, nhấc khăn trải bàn, một cuộn tố cẩm màu lam lẳng lặng nằm trên đất.

“Đây là ai làm?” Chưởng quỹ Trương kêu lên, vội nâng cuộn tố cẩm lên, phủi bụi bên trên.

Hai người làm công nhìn nhau, cũng không biết đây là có chuyện gì.

“Các ngươi nhớ lại xem, chiều nay có đứa bé nào từng tới đây không?” Mạc Tuyết Dao hỏi lại.

“Bảo ca nhi nhà chưởng quỹ từng tới.” Triệu Nhị nhỏ giọng nói.

Chưởng quỹ Trương trợn mắt: “Chuyện này liên quan gì đến Bảo ca nhi?”

Hai người làm công cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Mạc Tuyết Dao nói: “Vì để không nghĩ oan cho người ta, tốt nhất ngài gọi Bảo ca nhi đến một chuyến.”

Năm nay Bảo ca nhi tám tuổi, bụ bẫm, thấy Mạc Tuyết Dao cũng không cảm thấy xa lạ: “Chào Mạc tỷ tỷ, hôm nay Mạc Ngôn Tín không nghe lời ở học đường, bị lão sư phạt.”

“Sao nó lại không nghe lời?” Mạc Tuyết Dao hơi tức giận.

“Lão sư bảo mọi người viết chính tả, hắn ngồi đó nói chuyện.”

“Khi về ta sẽ mắng nó. Hôm nay đệ đã đến cửa hàng nhỉ? Lúc ấy trong tay còn cầm một viên kẹo hạt mè.”

“A, thần kỳ quá, sao tỷ lại biết?”

“Ta còn biết đệ kéo tố cẩm xuống dưới quầy đó.”

“Đó là do đệ không cẩn thận chạm vào nên rơi, sao chuyện gì tỷ cũng biết vậy?” Bảo ca nhi dùng ánh mắt sùng bái nhìn Mạc Tuyết Dao.

“Cẩu Oa! Sao con có thể kéo tố cẩm xuống dưới quầy chứ?! Thứ này mắc lắm.” Chưởng quỹ Trương lại gào thét.

“Con sợ bị cha phát hiện sẽ nổi giận.” Bảo ca nhi rụt cổ, cúi đầu.

Chưởng quỹ Trương giận đến mức muốn đánh Bảo ca nhi, Mạc Tuyết Dao vội vàng ngăn lại: “Chưởng quỹ Trương, không phải ta nói ông đâu, nhưng ông cứ hung dữ với con cái, sau này con cái gặp chuyện gì cũng không dám nói thật với ông đâu. Như việc ngày hôm nay đấy, chắc chắn do cậu bé không cẩn thận chạm vào làm rơi tố cẩm, sợ bị ông phát hiện sẽ đánh cậu bé, nên bèn thừa dịp người làm công không để ý đã lặng lẽ kéo tố cẩm xuống dưới quầy. Nếu bình thường ông ôn tồn một chút thì đã không có hiểu lầm ngày hôm nay.”

Chưởng quỹ Trương vẫn hơi giận, nhưng không còn nghĩ đến việc đánh Bảo ca nhi nữa, ông ta tươi cười với Mạc Tuyết Dao: “Mạc bổ đầu, chuyện hôm nay làm phiền ngươi rồi.”

“Không sao, tìm được là tốt rồi.” Mạc Tuyết Dao cười cười: “Ông cũng đừng hung dữ với Bảo ca nhi nữa.”

“Được, nể mặt Mạc bổ đầu, lần này ta tạm tha cho nó.”

Mạc Tuyết Dao cáo từ ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Văn Ngạn Xung đi ngược lại.

Văn Ngạn Xung vẫn mặc đồng phục màu xanh xám như con sâu của thư viện Bạch Lộc, cười với nàng, răng cửa màu trắng cực kỳ bắt mắt dưới ánh mặt trời.

Mạc Tuyết Dao mặc đồ bộ khoái màu xanh đen, không rõ nam nữ, tư thế hiên ngang, cười tươi rói đứng trên đường, hỏi: “Đại Thông(*), ngươi đã trúng cử rồi, sao còn mặc đồng phục của thư viện Bạch Lộc?”

(*)Thông nghĩa là cây hành, cây hẹ

“Hôm nay là lần cuối ta mặc, ta tới bái biệt lão sư ở huyện thành, một thời gian nữa ta sẽ phải đến kinh thành học tập.”

“Được đó, có khi sau này ta cũng sẽ đến kinh thành đấy.” Theo lời của Hoa Khanh Trần, có thể qua mấy tháng nữa Tả đại nhân sẽ được triệu về kinh thành.

“Ta chờ ngươi ở kinh thành.”

“Bây giờ ngươi về nhà sao?” Mạc Tuyết Dao hỏi.

“Về.”

“Đi cùng nhau đi.”

Hai người vai kề vai, đi về phía thôn Hướng Dương.

Dọc đường đi, Mạc Tuyết Dao hoạt bát kể những chuyện thí vụ trong nha môn và những lần phá án tâm đắc của mình cho Văn Ngạn Xung: “Bằng cái mũi nhạy này của ta, thêm vào sự cẩn thận và kiên nhẫn, ta tin chắc chắn ta sẽ trở thành một bổ đầu chân chính, sau này ta sẽ đi theo Tả đại nhân xử án.”

“Ngươi sẽ trở thành một thế hệ danh bổ.” Văn Ngạn Xung khẳng định nói.

“Một thế hệ thì hơi lớn quá, nhưng danh bổ thật ra thì có thể, ha ha.” Mạc Tuyết Dao cho rằng mình nên khiêm tốn một chút.

“Vị trí đầu bếp của Quế Hoa Lâu nhà ta có cần giữ cho ngươi nữa không?”

“Giữ! Lỡ như ta thất nghiệp thì sao, mẹ ngươi nói, bất luận là Quế Hoa Lâu ở đâu trên Đại Tĩnh, đều sẽ giữ lại một vị trí đầu bếp cho ta.”

Văn Ngạn Xung cười: “Khi nào ta mới có thể ăn đồ ăn của đại trù đây?”

“Hôm nay là được, đến nhà ngươi làm một bữa tiệc lớn trước, rồi về nhà ta.”

“Được.”

“Có bữa tiệc lớn?!” Đan Tầm thò đầu ra từ túi tiền của Mạc Tuyết Dao: “Bữa tiệc lớn đâu?”

Mạc Tuyết Dao kéo Đan Tầm từ trong túi tiền ra, lấy mấy viên đậu phộng đưa cho nàng chuột.

Đan Tầm ngồi trong lòng bàn tay Mạc Tuyết Dao, nhai đậu phộng nói: “Ta vừa nghe có bữa tiệc lớn.”

“Vừa rồi ta nói, đến nhà dì Văn trước, làm một bữa tiệc lớn.”

“À, đoạn trước không nghe thấy, vậy ta đợi chút vậy.”

“Đan Tầm làm sao vậy?” Văn Ngạn Xung cũng có chút quen biết với Đan Tầm. Vừa rồi mãi không thấy nàng chuột, thì ra là núp trong túi tiền của Mạc Tuyết Dao, yên tĩnh như vậy rất không giống phong cách của Đan Tầm.

Đan Tầm nằm trên lòng bàn tay Mạc Tuyết Dao, giơ vết thương của mình lên, Mạc Tuyết Dao giải thích: “Chân Đan Tầm bị thương, Phó thần y nói phải tĩnh dưỡng ba tháng, mấy hôm nay Đan Tầm đều nằm ngủ trong túi tiền của ta để dưỡng thương, chỉ khi ăn cơm mới ra ngoài hít thở không khí.”

“Tối nay cho Đan Tầm dưỡng thương nhiều một chút.”

Đan Tầm nở nụ cười với Văn Ngạn Xung, đứa bé này không tệ.

Ở cửa thôn, bọn họ bị Lý đại thẩm cản lại.

“Mạc nha đầu, con xem con trâu này nhà ta gần đây có hơi ủ rũ, có phải bị trúng độc hay không?” Người dân của huyện Kỳ Dương khá chất phác, trước kia không hề có mấy vụ trộm lớn hay giết chóc, chỉ thỉnh thoảng có mấy kẻ ăn trộm ăn cắp, nhưng từ khi xảy ra sự kiện đồ tể Trương đầu độc giết Đại Lý Tử, cả huyện Kỳ Dương đều có chút nghi thần nghi quỷ.

Mạc Tuyết Dao đã xử lý vài vụ án nhỏ liên quan tới việc nghi ngờ trúng độc.

Mạc Tuyết Dao nhìn con bò sữa phía sau Triệu đại thẩm, cúi đầu, ủ rũ, uể oải.

“Đại thẩm, hôm nay thẩm có cho bò ăn không?”

“Ôi chao, con nói như vậy ta mới nhớ ra, hai ngày nay không cho nó ăn.”

“Đại thẩm, độc kia rất đắt, người bình thường không mua nổi và cũng không mua được, thẩm ấy, đừng tự hù dọa mình.”

“Hiểu rồi, ta phải nhanh chóng cho bò ăn thôi.”

Lý đại thẩm kéo bò đi mất, Mạc Tuyết Dao vươn vai: “Mấy vụ án càng ngày càng không có gì khó khăn.”

Văn Ngạn Xung cười: “Trong huyện sao có thể có vụ án lớn mỗi ngày được.”

“Cho nên, sau này ta muốn đến Đại Lý Tự, chỗ đó toàn những vụ án khó xử lý của Đại Tĩnh, toàn là án lớn.” Giọng nữ trong trẻo phiêu đãng theo gió, hoàng hôn chiếu lên mặt Mạc Tuyết Dao, hiện ra năm màu sặc sỡ, cô gái tự tin lạc quan khiến người ta mê muội.

Ở Văn gia, Văn Hồng Âm kéo Mạc Tuyết Dao sang một bên thì thầm hỏi: “Dao Dao, lần trước con tới nói, Vương Hổ và con dao găm trên người hắn có chút kì lạ, bảo ta giấu cả người và dao găm đi. Mấy ngày nay lòng ta vẫn luôn không được yên, con kể ngọn nguồn cho dì Văn đi, chỗ này có nguy hiểm gì?”

“Dì Văn, cụ thể thì con cũng không rõ lắm, con chỉ biết, bởi vì có một cái xác và một con dao găm cùng loại xuất hiện, huyện nha bị trộm hai lần, xác cũng mất tích, Tả đại nhân bị ám sát rất nhiều lần, cuối cùng còn bị hạ kịch độc, nếu không có Đan Tầm, Tả đại nhân đã sớm xuống mồ. Con dao găm của Vương Hổ này cùng loại với con dao kia, cho nên Tả đại nhân dặn dò, bảo người giấu kĩ cả người và dao găm, dù sao cũng không được để lộ trước mọi người.”

“Được, ta đã biết, con đi làm tiệc đi, con và Đan Tầm đều bị thương, con cứ bỏ nhiều mấy thứ bổ như nhân sâm một chút, trước khi đi con mang thêm chút nữa đi, ta sẽ chuẩn bị cho con.”

“Được ạ, dì Văn, người cũng đừng nóng vội, chỉ cần không để người ta biết thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, người sau lưng còn đang nhìn chằm chằm Tả đại nhân đấy.”

Mạc Tuyết Dao làm một bàn đồ ăn ở Văn gia, ăn xong thì đóng gói đồ rồi trở về nhà.

Mạc Niệm Từ có chút nhìn không nổi: “Dao Dao, lần sau con đến nhà dì Văn có thể làm ít đồ ăn một chút, đừng gói mang về nữa hay không? Tướng ăn khó coi quá.” Đâu ra chuyện đến nhà người ta, không chỉ ăn mà còn gói mang về, hơn nữa cứ càng lúc càng nhiều.

“Mẹ, chỗ này đều là làm cho Đan Tầm. Dì Văn nói, con là đầu bếp tương lai của Quế Hoa Lâu, con làm cơm ở nhà dì Văn cũng là bình thường.”

“Đó là dì Văn của con khách sáo thôi.”

“Dì Văn làm gì mà khách sáo với con chứ, con rất được người ta thích đấy.” Mạc Tuyết Dao kéo cánh tay Mạc Niệm Từ làm nũng.

“Con đó!” Mạc Niệm Từ dùng ngón tay dí trán Mạc Tuyết Dao: “Cũng chỉ có dì Văn con thích con, đổi thành người khác, sớm đã khó chịu rồi. Nói đi, hôm nay trở về là có chuyện gì?” Gần đây trong nha môn nhiều việc, Mạc Tuyết Dao thường sẽ không về nhà.

“Không có việc gì thì không thể về ạ?”

“Nha đầu này!”

“Có người tố cáo, nói Ngôn Tín ở học đường không nghe lời lão sư, con về mắng nó.”

“Vậy con làm nhanh lên, giáo dục nó cho tốt. Ta đi trải giường chiếu cho con.”

“Vẫn là mẹ tốt với con!”

Mạc Ngôn Tín một đêm không ngủ, sự giáo dục từ tỷ tỷ ruột còn ác hơn cả sự giáo dục từ lão sư và mẹ ruột, mông sưng đỏ nửa tháng mới hết, làm nghề bổ khoái, sao lại càng ngày càng nặng tay vậy, Mạc Ngôn Tín âm thầm quyết tâm: “Ta cũng muốn luyện võ!”

Mấy tháng tiếp theo, đông qua xuân đến, Mạc Tuyết Dao vẫn bận rộn như cũ, Tả đại nhân điều tra án đầu độc vẫn chậm chạp không có kết quả, những kẻ giám sát kia lại tựa như lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Sắc mặt của Hoa Khanh Trần càng lúc càng tệ, cũng không biết ai chọc vào hắn ta.

Một ngày, Mạc Tuyết Dao ở thính đường nha môn nghe thấy Hoa Khanh Trần nói với Tả Khâu: “Đại nhân, bên kinh thành không chịu được nữa, bọn họ buộc tội ngài cố ý gác lại vụ án, dung túng bao che tội phạm, thậm chí còn gán cho ngài tội danh bổ nhiệm vu y(*), đoạt mạng người khác, Hoàng thượng muốn giữ cũng không giữ nổi ngài.”

(*)Vu là thầy mo, y là y sĩ, thầy thuốc. Ý nói người trị bệnh bằng phép thuật, bùa phép

“Vấn đề là, Đoàn đại nhân cũng có tra được gì đâu, đảng phái phía sau chỉ thuần túy là muốn trả thủ, đặc biệt là Thừa Ân Hầu còn đang nằm liệt giường, bọn họ đã trút hết lửa giận lên người ngài.”

“Tùy bọn chúng đi.” Tả Khâu đứng lên: “Cái xác trên vách núi vận chuyển đến kinh thành chưa?”

“Đoàn đại nhân đã nhận được, đang âm thầm điều tra.”

“Phàm là chuyện đã làm thì sẽ luôn có dấu vết, có lẽ chúng ta bỏ sót cái gì chăng?”

“Nên tra đều đã tra, chúng ta còn bỏ sót gì được?”

Tả Khâu đi qua đi lại trong phòng, thời gian còn lại cho hắn không nhiều lắm.

Quả nhiên, ngày thứ hai, có khâm sai hoàng môn đến tuyên chỉ: Vì Tả Khâu phá án không hiệu quả, biếm làm huyện thừa huyện Lư Long của Doanh Châu, trong một tháng đến nhậm chức.

Hoa Khanh Trần Nghe xong đứng lên ngay tại chỗ, nói: “Đại nhân, ta từ quan không làm nữa.”

Tả Khâu lắc đầu, ra hiệu cho Hoa Khanh Trần bình tĩnh. Hắn tiếp chỉ đứng lên, mời khâm sai vào nha môn uống trà, khâm sai ngay cả thưởng bạc cũng không nhận, dứt khoát đi luôn, cả quá trình mặt không chút biểu cảm.

“Khinh người quá đáng!” Hoa Khanh Trần rất tức giận, đây là không cho Tả đại nhân một đường sống.

Huyện Lư Long tuy là huyện thành lớn nhất Bắc Cương, nhưng bởi vì gần Thát Đát, thường xuyên chịu quấy nhiễu, người dân hung hãn, cuộc sống khốn khổ, không có một quan viên nào sẵn lòng tới nhậm chức, bởi vì đó không phải đi nhậm chức, đó là đi mất mạng. Hơn nữa trong một tháng đến nhậm chức tức là căn bản không cho thời gian chuẩn bị, lỡ trên đường gặp ám sát phải tìm ai nói lí lẽ.

Tả Khâu lại có vẻ rất bình thản, hắn giao thánh chỉ cho Lục Thường, sai Lục Thuận thu dọn đồ đạc, bảo Hoa Khanh Trần triệu tập hết người trong nha môn đến, tuyên bố tin tức thuyên chuyển này.

Huyện thừa và huyện úy thường xuyên không lộ mặt cũng tới, huyện thừa mập Vi Phúc nhận các loại công văn Tả Khâu chuyển giao cho mình, cảm thán: “Có Tả đại nhân ở đây ba năm, ta hưởng đủ sự nhàn nhã, không biết tri huyện tương lai là kiểu người gì, tóm lại sẽ không tốt như Tả đại nhân ngài, đêm nay ta mời khách, kính ngài ba ly.”

“Quá khen, đêm nay, ta mời mọi người ăn một bữa, có rượu tối chúng ta uống!”

“Được!” “Được!”  Mọi người nhao nhao đáp được.

Tả Khâu sắp xếp: “Giờ chú tâm vào làm chuyện của mình hết đi, ta đi rồi mọi người đừng loạn, làm cho tốt chuyện trong chức vụ của mình, chờ tri huyện mới đến.”

“Đại nhân!” Huyện úy Doãn Triển Bằng đột nhiên nói: “Ta không làm huyện úy này nữa, ta đi theo ngài!”

“Ta cũng đi cùng ngài!”, “Chúng ta cũng đi cùng ngài!” Mấy bổ khoái và nha dịch nói.

“Ta, Tả Hữu Văn, cảm ơn mọi người.” Mắt Tả Khâu chứa lệ nóng, chắp tay với mọi người: “Lần này đi Lư Long, đường xá hung hiểm, tiền đồ chưa rõ, mọi người vẫn là đợi ở Kỳ Dương thôi, nếu có cơ hội, ngày sau gặp lại.”

“Càng hung hiểm, càng phải bảo vệ đại nhân, ta đi cùng ngài!” Doãn Triển Bằng nói.

“Đúng! Chúng ta muốn bảo vệ đại nhân.”

“Đại nhân.” Hoa Khanh Trần nói: “Dựa theo lộ trình, trễ nhất là hôm sau chúng ta phải đi, nếu không đi kịp sẽ bị coi như là kháng chỉ. Dọc đường đi cũng không biết tình huống thế nào, thuê người hộ tống tạm thời đã không còn kịp, sao không để các huynh đệ hộ tống ngài một đoạn, tới Lư Long lại mời họ về.”

“Đúng vậy, để chúng ta hộ tống đại nhân.”

“Đại nhân.” Huyện thừa Vi Phúc chắp tay nói: “Ngài đã làm rất nhiều việc cho huyện Kỳ Dương, để họ hộ tống ngài đến Lư Long đi, ta và mấy người khác sẽ lo liệu mọi chuyện của huyện nha.”

“Đại nhân, để chúng ta đi đi!” Dưới lời cầu xin mạnh mẽ của mọi người, cuối cùng Tả Khâu cũng đồng ý dẫn người theo.

“Khanh Trần, ngươi lập một danh sách người muốn đi theo. Nếu là con trai độc nhất trong nhà thì kiên quyết không để hắn theo. Sức khỏe và võ công yếu cũng để lại hết. Còn lại, mỗi người cho một trăm lượng bạc, xem như phí vất vả, lỡ có mệnh hệ gì, trong nhà cũng có cơm ăn.”

“Được, đại nhân, việc này cứ giao cho ta.”

Mạc Tuyết Dao đứng trong đám người cũng nhao nhao muốn đi theo, nhưng lại sợ Tả đại nhân và mẹ không đồng ý cho nàng đi, phải làm sao mới khiến họ đồng ý đây.