Chắc là cuộc sống trong game quá hạnh phúc, thế nên khi Ninh nữ vương mời vị Đại thần Himono Onna [1] Tô Tiểu Tục ra ngoài tham dự Hội Ái Hữu, Tô Túc chỉ lắc đầu từ chối.
[1] Himono Onna: chỉ những người phụ nữ thích ở nhà hơn là ra ngoài tìm kiếm tình yêu
Đầu bên kia, giọng điệu Ninh nữ vương nghe có hơi tức giận, "Túc Túc, bây giờ cả ngày cậu ngồi chồm hổm trong nhà chơi game thôi đúng không?"
"À, ừ." Tô Tiểu Tục hàm hồ một hồi, cuối cùng gật đầu thừa nhận.
Đúng vậy, chẳng biết từ khi nào, mỗi ngày tỉnh dậy, chuyện đầu tiên xuất hiện trong đầu là game, rõ ràng chúng chỉ là một đống số liệu vô dụng, nhưng lại tác động đến toàn bộ tinh lực và thần kinh của cô, đôi khi thậm chí chỉ mở game nhìn màn hình đờ người ra, cũng không muốn đứng dậy xuống dưới mua đồ ăn sáng, có lẽ thật giống như Ninh Tiếu Tiếu nói:
"Tô Túc, bây giờ cậu TM nó có bệnh thật rồi."
"..." Cô không tìm được lời phản bác, chỉ im lặng đáp lại, máy tính vẫn mở, con chuột vô tâm trượt nhẹ nhàng trên bàn, Nữ Pháp Sư trong game xinh đẹp, đôi cánh sau lưng lấp lánh, thế nhưng nó có ý nghĩa gì chứ.
Có lẽ nhận ra tâm tình Tô Tiểu Tục giảm sút, Ninh nữ vương cũng không răn dạy, hai người tâm sự tình hình gần đây của nhau, cuộc nói chuyện cũng không vui được Ninh nữ vương kết thúc bằng một câu cảnh cáo "Cậu tự giải quyết đi".
Đợi đến khi Đại thần lên mạng vào buổi trưa, trông thấy Tô Tiểu Tục đứng đực người ra ở Yến Khâu.
Chích Thiên: (trợn mắt)
Vô Pháp Vô Thiên: hử?
Chích Thiên: vợ à, hôm nay em làm sao thế
Vô Pháp Vô Thiên: (xệ mặt) lâu rồi không có ra ngoài, ở nhà sắp thành nấm mốc
Chích Thiên: (mắt lé)
Vô Pháp Vô Thiên: (xệ mặt)
Chích Thiên: hay là như vậy
Vô Pháp Vô Thiên: gì?
Chích Thiên: em mặc quần áo mất bao lâu
Vô Pháp Vô Thiên: é, năm đến mười phút
Chích Thiên: ok, mười phút sau xuống dưới, anh dẫn em đi ăn Tư Phòng Thái [2]
[2] Tư Phòng Thái: được mở trong nhà hoặc trong văn phòng, không giấy phép, không có thực đơn cố định.
Vô Pháp Vô Thiên: (trợn mắt) gì
Chích Thiên rời đội, đội ngũ giải tán
Bạn tốt của bạn Chích Thiên rời mạng
Được cái tốc độ của Tô Tiểu Tục khá nhanh, đến khi cô thay quần áo xong xuống dưới, Đại thần cũng vừa lúc khởi động xe chờ cô.
Hai người đúng ra đã lâu không gặp mặt, mới chỉ xác định quan hệ trong game, thế nên Tô Tiểu Tục đỏ mặt.
Tề Thụy ngắm nửa khuôn mặt cô, tâm tình rất tốt vỗ vô-lăng cười khẽ, Tô Tiểu Tục cố gắng ổn định tâm tình, sau khi lên xe quay cửa sổ xuống để gió thổi vào, hơi nóng trên mặt mới dần giảm bớt.
Lần này Tề Thụy không mở CD nghe như lần trước, đổi sang nghe đài, hai người đang diễn tướng thanh [3], hai gọng nam rõ ràng giả bộ hồ đồ lại khéo léo châm biếm, Tô Tiểu Tục dựa vào ghế nghe rồi cười, tâm tình vốn đang u ám và sốt ruột đã bình tĩnh lại.
[3] tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Ánh nắng tháng 10 rất ấm, khi rọi lên người không có cảm giác bức bối, trong lúc chờ đèn đỏ Tề Thụy quay sang nhìn cô, lọn tóc xoăn dài, xõa lên vai, khuôn mặt thoạt nhìn không gần người, sau khi tiếp xúc mới phát hiện cô có đủ dáng vẻ lười nhác và lơ mơ - hoàn toàn khác hẳn người kia.
Chỉ một chốc phân tâm, đèn đỏ đã chuyển xanh, Tề Thụy chuyển sự chú ý sang phía trước, Tô Tiểu Tục vừa khéo quay sang nhìn gò má hắn.
Nét mặt khi lái xe của hắn rất chăm chú, miệng khẽ mím, mang thân xác thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, mà khiến cho trái tim người ta muốn cào cấu chính là, người ấy vào giờ phút này là của cô.
Nghĩ tới đây, Tô Túc lại quay mặt ra phía cửa sổ, che dấu gò má đã bắt đầu nóng lên, khóe miệng cũng nhếch thật cao, mang theo sự vui vẻ ấm áp.
Chẳng qua, tâm tình vui thích của Tô Tiểu Tục khi nhìn xe Tề Thụy lái vào trong khu "Phòng Giới Khanh Nhân" mà không bị bảo vệ giữ lại đã cứng đờ.
"Tư Phòng Thái?" Cám ơn trời đất, giọng nói của cô còn không vì kinh sợ mà trở nên lắp bắp.
Tề Thụy quen cửa quen nẻo đỗ xe trong bãi, xuống xe giúp cô mở cửa, nụ cười trên mặt luôn làm người ta cảm thấy không có ý tốt, "Đúng vậy, Tư Phòng Thái, đặc biệt của nhà họ Tề, không có chi nhánh."
Két.
Nghe Tề Thụy nói, Tô Tiểu Tục chỉ cảm thấy cả người hóa đá, những khe nứt xuất hiện.
Xuống xe, mở cửa, lên thang máy, vào nhà.
Dọc theo con đường này, Tô Tiểu Tục cảm giác cả linh hồn rơi vào trạng thái chui ra khỏi người.
Cho đến khi bước chân vào nhà Tề Thụy, phát hiện trong phòng trừ một cô phụ trách việc nhà ra thì không có ai, cô mới thoáng bình tâm.
Có lẽ đến nhà mình, thiếu niên Tề Thụy bỗng nhiên trở nên buông lỏng, hắn đặt chìa khóa lên tủ giày, nằm lên ghế salon bằng da thật ở phòng khách, tay chống nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Túc đứng ở cửa, vào cũng không được, không vào cũng không được, cuối cùng vẫn là Tề Thụy thấy dáng vẻ cục xúc của cô liền cười đứng dậy, kéo tay cô dẫn vào, mới coi như đem cô vào nhà.
Lòng bàn tay của hắn rất ấm áp, có thể nắm trọn tay cô, hình như sự khác biệt giới tính cũng không chịu hạn chế của tuổi tác. Đây hẳn là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật, Tô Tiểu Tục cảm thấy như có lửa trên mặt, đỏ đến tận mang tai, quả thực bẽ mặt cùng cực.
Tề Thụy để cô ngồi trên salon, mở TV rồi đưa điều khiển cho cô, nghiễm nhiên coi cô như người không thể tự lo liệu cuộc sống khiến Tô Tiểu Tục hận không thể nhét đầu mình xuống ghế. Cuối cùng Tề Thụy cười ngồi cạnh cô, quay sang nhìn cô, "Thím Ngô làm cơm rất ngon, hơn nữa hôm nay mẹ anh cũng không về nhà, em chớ khẩn trương."
... Lúc này không khẩn trương được sao.
Tô Tiểu Tục khẽ ngước lên nhìn hắn, chọc cho Tề Thụy cười vui vẻ hơn, hắn giơ tay định vuốt mái tóc cô sang một bên, bỗng từ cửa vang lên tiếng mở khóa, hai người xoay người sang chỗ khác, trông thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng, tóc uốn gợn sóng, cầm chìa khóa đứng ở cửa nhìn hai người.