Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 50

“Cậu!”

Trần Minh quả nhiên tức giận không thôi, ngay lập tức đứng bật dậy, đi về phía Ngôn Minh.

Ngồi cùng bàn với Trần Minh còn có 4-5 người đàn ông khác, còn Ngôn Minh bên này chỉ có một người thế đơn lực mỏng.

Tình hình này, nếu xảy ra xung đột vũ lực thì Ngôn Minh chắc chắn phải ăn thua thiệt!

Mặc dù Ngôn Minh dáng vẻ bình chân như vại, cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng Ngu Điềm lại rất lo lắng.

Có lẽ thật sự là cái khó ló cái khôn, nháy mắt Ngu Điềm không hề do dự đi tới bên cửa sổ, đẩy hết cánh cửa đang khép hờ ra.

Trong phút chốc, ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi phòng hóa trang mờ tối, đọng lại người Ngu Điềm.

Cô đứng dưới ánh nắng, đưa tay chống cằm, mái tóc đen dài xõa tung, vài sợi vương xuống bên má làm nổi bật làn da trắng tuyết, nhan sắc như hoa ly.

“Đàn anh Trần Minh.”

Ngu Điềm nâng má, mỉm cười yêu kiều, lười biếng vẫy tay với Trần Minh.

Động tác của Trần Minh quả nhiên ngừng lại, ánh mắt của anh ta hoàn toàn rời khỏi người Ngôn Minh, dừng trên mặt Ngu Điềm.

Ngu Điềm cố tình bày ra góc nghiêng đẹp nhất của mình, bình tĩnh ung dung đưa tay vén lọn tóc đang rũ xuống ra sau tay, sóng mắt đong đưa, ẩn tình nhìn Trần Minh: “Không ngờ lại gặp được đàn anh ở đây.”

Trần Minh lập tức khôi phục dáng vẻ lịch thiệp giả dối, anh ta lộ ra ý cười lịch sự: “Em là?”

Ngu Điềm cười rộ lên, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: “Em là Ngu Điềm.”

Trần Minh là nhân vật phong vân của Đại học Y, nhưng Ngu Điềm cũng nổi danh không kém.

Mặc dù không học cùng khóa cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, nhưng Trần Minh vẫn từng nghe nói mấy khóa dưới có một đàn em tên Ngu Điềm lớn lên xinh đẹp rực rỡ tới mức nào, lúc anh ta học đại học đều được người khác theo đuổi, không có lúc nào cô đơn hay thiếu bạn gái, cũng chưa từng nhìn thấy người thật của Ngu Điềm, vậy nên không tò mò về cô.

Chỉ là không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy.

Trần Minh gần như nhanh chóng chủ động lấy điện thoại ra: “Đàn em Ngu Điềm, không ngờ em cũng biết anh, thật sự là có duyên, hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi?”

Ngu Điềm lại chỉ dùng ánh mắt câu người nhìn Trần Minh cười, giọng điệu giống như đang làm nũng nói: “Em không cần.”

Cô xinh đẹp đáng yêu mà nhìn về phía Trần Minh: “Lát nữa buổi đấu giá tối nay sẽ đấu giá cơ hội cùng em đi hóng gió, nếu như đàn anh lấy được thì không chỉ hóng gió, em còn cho anh phức thức liên lạc.”

Trần Minh cũng cười rộ lên: “Được, vậy anh nhất định phải đấu giá thành công.”

Ngu Điềm muốn gây khó dễ cho Trần Minh, thành thạo diễn tới diễn lui, nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm phải cái nhìn lạnh lùng của Ngôn Minh đang đứng phía sau Trần Minh, rõ ràng vừa rồi vẫn còn mặt không đỏ tim không đập, kết quả giờ phút này lại bỗng như học sinh tiểu học gian lận bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, lập tức trở nên hoảng loạn.

Nhưng đã diễn thì phải diễn đến cùng.

Dù vậy nhưng Ngu Điềm đã không còn diễn trơn tru được như trước, may là chỉ còn một lời thoại cuối cùng cần phải nói.

“Vậy bây giờ đàn anh mau đi đăng ký đi, đừng chậm trễ.”

Cô nói lắp bắp, cũng may Trần Minh đã đem biểu hiện đó lý giải thành thẹn thùng, anh ta tự cho là mình rất đẹp trai lại nói thêm hai câu, sau đó liền mang theo mấy người kia đi tới nơi đăng ký.

Trước đó chuyện xảy ra bất ngờ, Ngu Điềm hoàn toàn không nghĩ nhiều.

Nhưng lúc này khi nhóm người Trần Minh vừa rời đi, trên ban công nhỏ chỉ còn lại cô và Ngôn Minh, Ngu Điềm mới cảm thấy xấu hổ không biết phải làm sao.

Hình tượng người đẹp quyến rũ thản nhiên chơi đùa vẫy tay với đàn ông vừa rồi hoàn toàn sụp đổ, Ngu Điềm trở nên nớm nớp lo sợ, giống cô gái nhỏ vừa căng thẳng vừa ngại ngùng.

Ngôn Minh đứng dậy, đi tới chỗ Ngu Điềm đang ghé bên cửa sổ, mím môi nhìn cô, không nói chuyện.

Cuối cùng Ngu Điềm cũng bại trận.

Cô hơi ủ rũ, cũng có chút tủi thân: “Anh không nên cảm ơn em sao? Sao lại giống như đang đòi nợ vậy? Nếu không phải vừa rồi em giải vây bảo vệ anh thì có khi anh đã bị bọn họ đánh rồi!”

Ngu Điềm chưa dứt lời, nhưng vừa nói ra trong lòng đã tràn ra chua xót, cô thở phì phò: “Anh lên tiếng vì người khuyết tật quả thật rất tốt, nhưng tinh thần trượng nghĩa quan trọng đến vậy à? Lại không có ai xem, anh có lên tiếng đi chăng nữa thì cũng không có người tán dương, không lôi kéo được đồng tình, ngược lại dễ bị người ta trả thù. Có đôi khi làm người phải biết co biết giãn chút, cho dù trong lòng không ủng hộ loại quan điểm của người này, nhưng người ta đông anh thì ít, tốt xấu gì cũng nên xem xét thời thế. Như vừa rồi quá nguy hiểm, không đáng…”

“Không phải không có ai xem.”

Ngôn Minh hiển nhiên không nghe vào tai lời của Ngu Điềm, anh cắt ngang cô, đôi mắt nhìn cô chăm chú, sau đó hơi cụp mỹ rũ mắt nhìn xuống dưới đất: “Không phải cô đang xem sao?”

Ngu Điềm mở to mắt nhìn Ngôn Minh: “Này! Đây là thời điểm cần để ý tới mấy chữ này sao!”

Ngôn Minh thở dài, giọng điệu tức giận, anh làm bộ làm tịch nói: “Nhưng cô nói đúng, lần sau vẫn không nên lên tiếng, nói xong, có người biến thành ‘đàn anh Trần Minh’, có người lại biến thành ‘Này’.”

Người đàn ông mặt vô cảm nào đó nhìn Ngu Điềm: “Thật sự không đáng.”

Anh liếc Ngu Điềm một cái: “Sói mắt trắng nhỏ.”

“…………”

Ngu Điềm quả thực không còn gì để nói, ai là sói mắt trắng nhỏ?

Cô vừa muốn phản bác liền nghe thấy Ngôn Minh tiếp tục nói: “Bộ dáng trợn trắng mắt nhìn tôi càng giống, hơn nữa không phải nói đứng trừng mắt với tôi à? Trừng người khác sẽ tổn hại…”

“Sẽ tổn hại nhan sắc của em? Sao em không cảm thấy vậy nhỉ.” Ngu Điềm không cam lòng yếu thế, quyết định đổi một loại phương thức khác. Cô nâng má, dùng ánh mắt long lanh vô tội nhìn Ngôn Minh, “ Em gọi anh ta là ‘đàn anh Trần Minh’, nhưng gọi anh là ‘anh Ngôn Minh’ được không?”

Cô cố ý mở to hai mắt nhìn Ngôn Minh chăm chú, giọng điệu ngượng ngùng biến thành nũng nịu, cố tình trả đòn: “Anh Ngôn Minh, lúc em ‘trừng’ thế này anh chẳng lẽ không đẹp sao?”

Ngu Điềm không nghĩ tới làm vậy có thể mang tới hiệu quả gì, cô chỉ không cam lòng lúc nào cũng rơi xuống thế hạ phong trước mặt Ngôn Minh.

Nhưng không ngờ bản thân vừa nói xong, Ngôn Minh vừa rồi còn đúng lý hợp tình nói cô chợt quay mặt đi, giọng anh trở nên mất tự nhiên.

“Ai là anh của cô?”

Cũng đúng, không còn tầng quan hệ kia nữa.

Ngu Điềm cũng cảm thấy tự làm mình xấu hổ, cô nhìn đồng hồ, buổi đấu giá có lẽ sắp bắt đầu rồi, cố vấn học tập còn yêu cầu cô cố gắng hết sức mời bạn học cùng trường tham gia đấu giá.

“Em đi đây.”

Ngu Điềm lười diễn tiếp, khôi phục vẻ mặt trước đó, ném xuống những lời này xong liền tiêu soái bước ra cửa phòng hóa trang, nhưng vừa mới xoay tay nắm cửa, Ngu Điềm phát hiện không ổn.

Phòng hóa trang này chắc hàng năm không ai sử dụng nên tay nắm cửa có vấn đề, Ngu Điềm xoay vài cái, tay nắm cửa vẫn không chuyển động, hình như bị kẹt ở đâu đó.

Ngoài cửa có người nghe thấy tiếng động, muốn hỗ trợ mở cửa từ bên ngoài, nhưng đáng tiếc cũng không có kết quả.

Ngu Điềm có chút nóng nảy, cô nhìn thời gian, sắp đến thời gian hẹn lên sân khấu với cố vấn học tập rồi, nhưng cửa này….

“Cô trèo cửa sổ đi.’

Ngay khi Ngu Điềm đang bị dồn vào chỗ chết, giọng nói bình tĩnh của Ngôn Minh từ phía sau cô vang lên.

Ngu Điềm quay đầu lại, phát hiện Ngôn Minh vẫn chưa đi, anh đang dựa vào cửa sổ nhìn Ngu Điềm.

Trèo cửa sổ đúng là có thể ra ngoài, nhưng…

Nhưng cửa sổ phòng hóa trang hơi cao so với mặt đất, ban công nhỏ ở bên ngoài lại có vẻ gần hơn, hôm nay Ngu Điềm mặc váy lễ phục dài đi giày cao gót 10cm, bộ đồ này còn là đi thuê, nếu nhảy xuống nhỡ hỏng váy thì không chỉ lên sân khấu bất lịch sự mà còn phải đền tiền…

“Tôi ôm cô xuống dưới.” 

Sắc mặt Ngôn Minh bình tĩnh trấn định, anh nhìn về phía Ngu Điềm đang do dự: “Hoặc là cô nghĩ ra cách khác?”

Quả thật không có, mà nhìn thời gian sắp không kịp rồi.

Ngu Điềm cắn chặt răng, cũng không rảnh nghĩ nhiều nữa, cô xách váy lên, trèo qua cửa sổ, cởi giày cao gót đưa cho Ngôn Minh, để chân trần, cẩn thận mở hai tay ra hướng về phía anh, giống như một đứa bé.

Mặc dù bệ cửa sổ và ban công nhỏ có chênh lệch về chiều cao, nhưng Ngôn Minh dáng cao chân dài, đứng ở cửa sổ, nhìn như có thể dễ dàng ôm Ngu Điềm xuống.

Nếu giờ phút này người đứng đây là Tề Tư Hạo, Ngu Điềm chắc chắn sẽ không khách khí, khẳng định để Tề Tư Hạo ra sức, nhưng đổi lại là Ngôn Minh, không biết vì sao Ngu Điềm liền thấy gò bó, chột dạ.

Nhưng lại không muốn bị Ngôn Minh nhìn thấu.

Ngu Điềm xoa eo, cố ra vẻ bình tĩnh: “Anh ôm…”

Chữ “đi” còn chưa nói ra, một đôi tay hữu lực bỗng nâng eo cô lên, Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, bản thân đã được dễ như trở bàn tay ôm từ trên cửa sổ xuống. Mà vì không có chuẩn bị tâm lý, Ngu Điềm không cân bằng tốt trọng tâm, lúc cả người được nhấc lên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

“Ngu Điềm, tôi không cần cô bảo vệ.”

Hai người vì động tác ôm mà áp sát lại rất gần, giọng nói của Ngôn Minh gần trong gang tấc, âm lượng của anh không cao, nhưng Ngu Điềm lại nghe được rõ ràng từng chữ.

Anh nói…

“Chỗ này nếu nhất định phải có một người cần được bảo vệ thì cũng chắc chắn không phải là tôi.”

Ngôn Minh chỉ nói một câu như vậy, không tiếp tục.

Mà thời điểm Ngu Điềm lấy lại ý thức, cô mới phát hiện tay mình vì sợ hãi mà đã ôm lấy cổ Ngôn Minh, Ngôn Minh thì giữ lấy eo cô, quay mặt sang một bên như đang cố tránh cô.

Rất nhanh, Ngu Điềm đã đứng vững trên mặt đất.

Nhưng Ngu Điềm không hiểu sao có chút tức giận, cô không nhịn được nói thầm: “Đến mức vậy sao? Em không phải là vi khuẩn, đến nhìn cũng không muốn nhìn em, vậy anh giúp người làm vui làm gì, nhìn như rất ghét bỏ em, vậy anh có thể không ôm, em tìm người khác tới giúp là được rồi…”

Ôm cô từ cửa sổ xuống rõ ràng là đề nghị của Ngôn Minh, sao vừa động một cái đã tránh mình như rắn rết.

Ngôn Minh vốn không định trả lời, nhưng nghe Ngu Điềm càng nói càng thái quá, anh vẫn không nhịn được đi tới, trước khi Ngu Điềm kịp phản ứng ôm lấy eo cô nâng lên, tầm mắt nhìn sang chỗ khác.

“Cô tự nhìn đi, nếu lúc này tôi nhìn thẳng, vậy tôi sẽ thấy cái gì?”

Anh nói xong lời này, lại đem Ngu Điềm thả xuống dưới đất, sau đó tức giận lườm Ngu Điềm một cái.

“Cô biết chú ý chút đi.” Dù ngoài miệng quở trách Ngu Điềm nhưng Ngôn Minh vẫn không đi, anh tránh sang một bên, mang lại đôi giày cao gót mà lúc trước Ngu Điềm cởi ra đưa cho anh: “Đi giày vào.”

Mặc dù phản ứng chậm nhưng Ngu Điềm đã hiểu được ý của Ngôn Minh.

Tư thế vừa rồi anh ôm cô, khiến cho ngực của Ngu Điềm đối diện với tầm mắt của  anh không lệch một li, nếu lúc đấy anh không quay đầu đi…

Vậy nên cũng không phải là ghét bỏ mình hay không tình nguyện, chỉ là thói quen tự giác của quân tử thôi.

Bản thân lại thành kẻ ngốc vô cớ gây sự.

Ngu Điềm xấu hổ, chỉ có thể vùi đầu mang giày để trốn tránh.

Chỉ là càng khẩn trương thì càng dễ mắc sai lầm, ban công nhỏ được lát sàn gỗ, trên trần lợp kính trong suốt, sàn gỗ quanh năm bị phơi nắng, mặc dù mỗi năm đều được tu sửa nhưng cũng đã cũ, giữa tấm ván gỗ xuất hiện khe hở do giãn nở nhiệt.

Một bên giày của Ngu Điềm không may kẹt trúng khe hở này.

Cô đang định tự mình rút ra thì Ngôn Minh đã ngồi xuống, sau đó nhấc gót giày của cô ra, đưa tới trước bàn chân trần trắng nõn của cô.

“Phiền thật.” Tuy miệng nói lời ghét bỏ nhưng giọng điệu của Ngôn Minh rất bình tĩnh, anh thúc giục: “Nhanh đi giày vào.”

“Được rồi…”

Ngu Điềm vừa lẩm bẩm vừa muốn tiếp tục khom người xuống đi giày, kết quả giày trong tay lại bị Ngôn Minh đoạt mất.

Anh ngồi xuống, động tác vụng về cứng nhắc mang giày cho Ngu Điềm.

“Cô thật sự tốt nghiệp trường này à? Sao lại bất cẩn như vậy?” Ngôn Minh đi giày cho Ngu Điềm xong, một lần nữa đứng dậy, ngữ khí bình tĩnh như cũ, giống như bản thân chỉ tiện tay nhặt rác.

Ngu Điềm sờ mãi không thấy tóc, vì sao mình lại bị dạy dỗ, ngẩng đầu dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngôn Minh.

Ngôn Minh xoa xoa giữa chân mày, nhìn như rất đau đầu, dáng vẻ như hết cách.

“ Ngu Điềm, hôm nay cô mặc là lễ phục trễ ngực.”

Anh hơi cau mày: “Cho nên không được cúi người trước người khác phái, bất kể là đi giày hay nhặt đồ. Nếu không thể không cúi người thì ít nhất cũng nên dùng một tay che ngực. Đã hiểu chữa?”

Dáng vẻ Ngôn Minh nhìn rất hung dữ, Ngu Điềm thành thật gật đầu: “Hiểu ạ. Tại em không thường xuyên mặc đồ như vậy nên mới không ý thức được, đột nhiên cũng không chú ý…”

Khoảnh khắc Ngôn Minh cúi xuống đi giày cho cô, tim Ngu Điềm đập loạn lên đến bây giờ vẫn chưa thể bình phục, Ngu Điềm căng thẳng đỏ mặt, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính trên đỉnh đầu chiếu lên người Ngôn Minh, làm cả người anh như thể phát sáng, Ngu Điềm nhìn trộm mặt anh, trong lòng có chút tự mình sa ngã.

Ngôn Minh lớn lên thật là quá đẹp.

Mình cũng chỉ là một nhân loại bình thường, nên cuối cùng vẫn không cách nào trở thành ngoại lệ của việc trông mặt mà bắt hình dong, vì vẻ ngoài của anh mà sinh ra một chút cảm xúc phập phồng không cần thiết.

Ngu Điềm tận lực muốn che giấu loại thay đổi này, cô nhìn chằm chằm Ngôn Minh, khô khốc nói: “Ba em nếu còn sống, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với em như vậy.”

“………..”

Ngôn Minh tựa hồ có chút không nói nên lời, trừng mắt nhìn Ngu Điềm: “Ai là ba cô. Tôi không già như vậy. Cô tự mình chú ý chút.”

Nói xong, người đàn ông xụ mặt bỏ đi.

Tác giả có lời muốn nói: Thích đưa đẩy một chút

Lam Quỳnh: Tác giả hết tên để đặt rồi sao? Cả bộ truyện có tới 4 người tên Minh bao gồm cả nam chính của chúng ta. Phải chăng là muốn độc giả vừa đọc vừa so sánh, để biết thế nào là cùng tên nhưng không cùng mệnh? =.=