đi về hướng nam qua những dãy núi liên miên trùng điệp màu đỏ, lại qua một dòng sông xanh biếc nước vẩn đục là đến cảnh nội Ma Vực.
Tuy nói môn phái tu tiên chính đạo và linh sơn lớn nhỏ đều có cừu hận với Ma Vực, thường xuyên biểu hiện khinh thường với “vùng núi non heo hút” này, nhưng trên thực tế, Ma Vực so với ngoại giới, ngoại trừ không rộng bằng, linh sơn phúc địa không nhiều bằng, sản vật cũng không quá phong phú thì không có gì khác nhau.
Trong Ma Vực không phải chỉ có một đám ma tu phát rồ phóng hỏa giết người, còn có không ít người thường sinh sống, người ở chỗ này tuy không nhiều như ngoại giới, nhưng tổng số người tu luyện lại đặc biệt nhiều, cơ hồ toàn dân tu luyện, có thể ngang hàng với số tu sĩ ở Tu Chân giới và Phàm Nhân Giới.
Nghe nói Ma Vực ban đầu là một khối đại lục không biết từ chỗ nào bay tới, đột ngột xuất hiện liền kề và dung hợp với thế giới này, người tu luyện ở chỗ này trời sinh linh lực nghịch lưu, bất đồng với ngoại giới, mà tác phong hành sự lại càng thêm tàn nhẫn không từ thủ đoạn, lúc trước còn từng phát sinh trận chiến rất lớn với tu tiên chính đạo, vì thế cái tên Ma Vực này đúng lúc mà sinh ra, bị dán nhãn thành tà ma ngoại đạo mà người người đều muốn diệt.
Những người Ma Vực cũng không đạp hư danh hiệu này, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, không ít ma tu rất thích làm mấy thứ đại pháp song tu đồng nam đồng nữ, mẫu tử luyện cổ, luyện hồn phách làm thuốc, nghe ra thật sự dọa người.
Người ngoại giới nghe đến Ma Vực là biến sắc, nhưng một khi sinh hoạt lâu ở Ma Vực thì biết, nơi này chỉ có quản lý hỗn loạn, cởi mở tùy tiện, ngẫu nhiên còn có chút nguy hiểm hơn thành trì bình thường.
Trong phạm vi địa giới Ma Vực, thành trì lớn nhỏ đều bị các ma tu cường đại phân chia, những thành trì này rất giống thành trì phàm nhân ngoại giới.
Sư Nhạn ở Ma Vực khoảng mười năm, hai năm đầu ở cùng một lão cha bệnh tật và một lão ca ở bên ngoài Ma Vực, về sau dọn đến Hạc Tiên Thành này đã ở được tám năm.
Hạc Tiên Thành tên nghe vầo thật là tiên khí phiêu phiêu, không giống như là thành trì ở Ma Vực, giống như là địa phương bên ngoài của những tu sĩ chính đạo, nhưng nó chỉ có cái tên ngăn nắp, trên thực tế không có gì khác với các thành khác ở Ma Vực.
Thành này rộng lớn lại lộn xộn, mỗi ngày không biết phát sinh bao nhiêu án giết người cướp bóc, tình trạng vệ sinh cũng khó mà chịu nổi, đầu đường cuối ngõ thường xuyên có thể nhìn thấy những thứ không hài hòa, một bãi máu tươi còn tạm, chỉ sợ có cả mảnh tay chân gãy, trong thành này cũng không có nhân viên dọn dẹp vệ sinh, thường xuyên mười ngày nửa tháng không ai thu thập, một khi bốc mùi thì ở đầu đường đã có thể ngửi thấy.
“Lại từ đâu ra ngốc bức này, giết người không biết xử lý thi thể sao, ném ở cửa nhà người ta, người ta không cần ra cửa sao?” Sư Nhạn ra ngoài cửa, nhìn thấy ở chỗ không xa có một cái đầu máu chảy đầm đìa và nội tạng nát nhừ, nhịn không được đau đầu.
Nàng bắt quyết đốt cái đầu, lại dùng nước dội bãi máu, thu thập xong cảm thấy so với ban đầu đi vào thế giới này, mình thật kiên cường hơn rất nhiều. Ít nhất khi đó nàng nhìn thấy thi thể là muốn nôn, hiện tại chỉ dùng mấy câu mắng chửi về cái chuyện ra cửa gặp phải rác rưởi ném lung tung này.
Nàng ra khỏi khu dân cư còn tính là sạch sẽ này, đi vào phố chính, đó mới gọi là loạn.
Cảnh tượng là người người vội vàng đấu đá lung tung, thường thường bùng nổ tranh chấp. Người Ma Vực phần lớn tính tình đều không tốt, Sư Nhạn hoài nghi đây là do vấn đề khí hậu. Ma Vực bên này khí hậu thật sự khó chịu, không bù đủ nước nên khó tránh khỏi khô hanh.
Bên đường mỗi ngày đều có người luyện thi, tựa như chỗ nàng lúc trước có cửa hàng nhỏ dưới tầng bán bữa sáng và sữa đậu nành, bếp lò luyện thi cùng với giá kê đồ vật đã sắp đặt đến tâm đường rồi. Những ma tu luyện thi này thật không có đạo đức công cộng, mùi vị trên sạp quả là khí độc, mỗi lần Sư Nhạn đi qua đều theo bản năng bịt mũi lại.
Phiền nhất vẫn là những ma tu làm nghề trộm cắp, kẻ ăn trộm và cướp bóc nhiều đến mức có thể tự lập thành một phái, trước kia trên con phố này, kẻ trộm đồ chính là ma tu có thể sử dụng cái bóng, vừa không chú ý đồ vật trên người liền bị lấy đi rồi.
Sư Nhạn cũng từng gặp phải, bị trộm một túi ma thạch, lúc ấy nàng mới vừa được phát tiền lương đã bị trộm, tức giận tìm hiểu nguồn gốc, tìm được ma tu bóng đó, đánh cho hắn một trận nhớ đời, đánh đến hắn rớt cấp, đôi mắt còn bị đập sưng vù.
Tên đó bị nàng đánh cả người là máu, kêu cha gọi mẹ tè ra quần, lập tức thu thập đồ đạc cút mất, bất quá đi một người là hắn thì lại có những người khác tới, chỉ cần không trộm đến trên người mình, Sư Nhạn cũng không tốn thời gian đi quản.
Ở chỗ này, người tu vi cao có thể tùy ý chi phối tính mạng người khác, không có bất kì quy tắc gì đáng nói, chỉ có đánh đánh giết giết, ai mạnh người đó có lý.
Sư Nhạn sống còn tạm, bởi vì tu vi của nàng ở chỗ này xem như là không tồi, đã đến Hóa Thần kỳ. Theo lão cha của nàng nói, nếu không phải lúc trước bị thương, nguyên bản nàng đã là Luyện Hư kỳ, bất quá bây giờ Hóa Thần kỳ cũng đủ dùng.
đi qua phố chính, rẽ một cái, Sư Nhạn liền tới Yên Chi đài, chỗ ăn chơi lớn nhất Hạc Tiên Thành. Yên Chi đài hoạt động kinh doanh mại dâm và đánh cược, là sản nghiệp hợp pháp ở Ma Vực —— Ma Vực không có sản nghiệp nào không hợp pháp, chỉ cần có người dám mở, mặc kệ là cửa hàng gì cũng có người dám tới tiêu tiền.
Yên Chi đài thời gian buôn bán đại bộ phận là buổi tối, tới lúc đó, nơi này đèn đuốc sáng trưng, trắng đêm cuồng hoan, khi đó vô số hành lang nối liền treo đèn đỏ, đèn đuốc rực rỡ, nhìn thật sự như tiên cảnh cực lạc. Ban ngày Yên Chi đài lại có vẻ an tĩnh hơn nhiều, nàng làm ban sáng, mỗi ngày tới nơi đều là Yên Chi đài này chậm rãi ngủ say dưới ánh sáng mặt trời.
Sư Nhạn làm việc ở chỗ này, nàng là một trong đông đảo tay đấm được Yên Chi đài mướn, theo định nghĩa chức nghiệp từ thế giới trước của nàng, nàng là một thành viên của lực lượng bảo vệ hoà bình nơi đây, cảm tạ thân thể nguyên bản này có giá trị vũ lực, nếu không nàng thật đúng là không lăn lộn nổi công việc này.
Ở chỗ này công tác lâu cũng quen thuộc với nhân viên quét tước vệ sinh, xử lý thi thể trước đài, Sư Nhạn đi vào từ cửa sau, nhìn thấy người phụ trách vệ sinh đang quét thi thể ra ngoài để xử lý thống nhất, chuẩn bị vận chuyển đi để thu lợi về. Đúng, Yên Chi đài qua một đêm cuồng hoan, rác rưởi nhiều nhất chính là thi thể, đó thật sự là đặc sắc của Ma Vực.
Gật đầu chào hỏi với đại thúc mỗi ngày xử lý thi thể, khiến cho khuôn mặt cũng giống như người chết, Sư Nhạn đi vào báo danh trước, sau đó tuần tra một vòng. Tiếp theo nàng có thể bắt đầu lười biếng, thời gian này Yên Chi đài bình thường không có việc gì, nàng không trốn việc cũng ngồi xổm nóc nhà nhìn bầu trời phát ngốc.
Bữa sáng nàng còn chưa ăn, chuẩn bị treo máy đi ăn. Về điểm này, Ma Vực so với ngoại giới của tu sĩ khá hơn nhiều, tu sĩ chính đạo ngoại giới không lưu hành một ngày ba bữa cơm, ma tu thì không giống, phần lớn thích thỏa mãn dục vọng ăn uống.
“Ai, Lữ Nhạn, đi đi đi, ta tan tầm, bồi ta đi ăn một chút!” Từ hồng lâu đi ra một cô nương hoa dung nguyệt mạo mặc hồng y, nhìn thấy nàng liền quen thuộc chào hỏi, Sư Nhạn vui vẻ đáp ứng lời mời.
Ra ngoài làm việc, Sư Nhạn dùng cái tên Lữ Nhạn này, bởi vì lão cha thần thần đạo đạo giống như đầu óc có tật xấu của nàng vẫn nói, Sư gia bọn họ có đại cừu nhân, còn đang đuổi giết bọn họ, cho nên không thể dùng cái họ Sư này. Sư Nhạn thì không sao, mặc kệ họ Sư hay là họ Lữ, đối với nàng cũng không có gì khác nhau, chỉ có chính nàng biết, kỳ thật nàng họ Trâu, tên là Trâu Nhạn.
“Mẹ, thật là mệt chết lão nương, sớm biết tu phong nguyệt chịu mệt như vậy, đến giấc ngủ ngon cũng không có, lúc trước ta thà đi tu luyện thi đạo cũng không tu phong nguyệt đạo.” Hồng y cô nương xoa cánh tay hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, cùng Sư Nhạn đi đến chợ sáng bên ngoài Yên Chi đài, chọn một cửa hàng thường đến, ngồi xuống gọi món ăn.
Hồng y cô nương tên là Hồng Loa, là nghệ danh, tên thật thì không biết. Nàng là nhân viên của Yên Chi đài, công tác là bán thịt, nhưng đây không phải chủ nghiệp của nàng, chủ nghiệp của nàng là tu phong nguyệt đạo, chính là loại ma tu hút dương khí người để tu luyện, tu đạo này, cả trai lẫn gái hoặc là trở thành phạm tội cưỡng gian thâm niên, hoặc là treo biển hành nghề tiếp khách ở các nơi phong nguyệt.
Bình thường đều sẽ lựa chọn loại sau, rốt cuộc không chỉ có thể mượn cơ hội tu luyện, còn có thể kiếm tiền. Mọi người ai cũng không dễ dàng, dù là sinh hoạt hay là tu luyện, không có tiền thật sự một bước khó đi, quá là nhân gian chân thật.
Sư Nhạn quen biết Hồng Loa, hai người thường xuyên ở chỗ này ăn bữa sáng, nói chuyện lúc công tác gặp phải những đồ ngốc bức và mấy chuyện sốt ruột. Hai người tuy ở lĩnh vực khác nhau nhưng cũng xem như đồng sự.
Sư Nhạn ăn bữa sáng, Hồng Loa lại là ăn bữa tối, ăn xong nàng sẽ trở về nghỉ ngơi, giống như bình thường, Hồng Loa lại bắt đầu chửi bới khách nhân tối hôm qua.
“cô không biết, ta làm nửa ngày tên kia cũng không cứng lên, truyền ra thì các sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội chẳng phải là chê cười chết ta, cho nên ta vận dụng đào hoa cổ bản mạng, lúc này mới được việc…… Mẹ, có bệnh thì đi trị a, vào kỹ viện cái gì! Lão nương là hút dương khí, còn phải phụ trách chữa không cứng cho người ta sao? Giống cái gì!”
Sư Nhạn hút mì sợi, phụt cười ra.
Hồng Loa há miệng to hung hăng cắn một miếng tương thịt, còn ở đó phun nước đắng: “Ta gần đây tu vi trì trệ không tiến, đều sắp mẹ nó đến bình cảnh, còn không gặp được mấy kẻ chất lượng tốt, mệt nhọc cả đêm, ngủ giống như phí công ngủ, cô nói sao không thể để cho ta gặp mấy ma tướng, ma chủ linh tinh, nếu có thể cùng cái loại tu vi này ngủ một đêm, ta mẹ nó sớm vượt quá bình cảnh, đến nỗi ở đây liều mạng cùng mấy nam nhân vô dụng chết tiệt sao!”
Ma chủ chính là chỉ thành chủ trong một tòa thành lớn ở Ma Vực. Có thể chiếm cứ một tòa thành lớn, đều không phải người đơn giản, tu vi ít nhất đến Đại Thừa. Ma tướng là ma tu thủ hạ có năng lực xuất chúng của thành chủ, giống như kẻ có thể quản lý một tòa thành nhỏ, tu vi ít nhất là Hợp Thể.
Nếu tu phong nguyệt đạo, có thể cùng những kẻ có tu vi này tới mấy phát, giống như uống đại bổ hoàn.
Sư Nhạn xoa xoa miệng: “Thành này của chúng ta không phải cũng có ma tướng sao, cô có thể đi thử xem, núi không tự tới thì có thể tự tới núi a, nói không chừng có thể thành.”
Hồng Loa lại phi một tiếng: “Hạc Tiên Thành, ma chủ đến ma tướng đều là lão nhân, ta ngủ không nổi, thế nào cũng phải có một người nhìn trẻ một chút cho ta!” Nàng nói lại đáng tiếc mà nhìn Sư Nhạn, đập bàn oán hận nói: “Sao cô không phải là nam nhân! Nếu cô là nam, ta sao lại thành cái dạng này, sớm ngủ với cô một ngàn tám trăm lần!”
Sư Nhạn sớm đã quen tính cách này của tiểu đồng bọn, trấn an nói: “Nếu ta là nam, khẳng định làm cô sướng đủ, ta đây không phải muội tử sao, lại còn bị phá tướng.”
Hồng Loa nhìn trên má trái của nàng có một vết bỏng lớn nhỏ bằng đồng tiền, tiếp tục uất hận nói: “Nếu cô không phá tướng, cũng có thể cùng ta làm tỷ muội a, đến lúc đó chúng ta hai người thành một tổ, còn sợ không câu được nam nhân tu vi cao sao. Chính là ở bên ngoài gặp thứ tốt, trực tiếp cường lên, có hai chúng ta phần thắng cũng lớn hơn nhiều a!”
Sư Nhạn nhún nhún vai, Ma Vực đều là một đám hỗn độn như vậy, Hồng Loa đã tính là tốt, rốt cuộc nàng ấy còn không thích tùy tiện giết người, cũng không ăn thịt người.
Các nàng hai người vừa ăn vừa nói, thường xuyên làm nàng nhớ tới ngày trước lúc đi làm, ngẫu nhiên tan tầm cũng sẽ cùng đồng nghiệp tụ tập ăn cơm như vậy, còn thật có cảm giác thân thiết.