Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 32: Huynh muội

Liêu Đình Nhạn hai mắt vô thần nằm liệt trên giường thở dốc, cả người đều không ổn, có hoài nghi mình thận mệt không chơi được. Cái gì búp bê vải bị chơi hỏng, không tồn tại, nàng cảm thấy mình chính là một bãi bùn, niết cũng không dậy nổi, hoặc là một vũng nước, mềm như bông, xương cốt cũng không có, nếu không phải Tư Mã Tiêu ở bên cạnh ngăn giữ, nàng đã có thể chảy xuống giường rồi.

Nàng cũng không biết mình thất thần bao lâu, tóm lại thật vất vả hòa hoãn lại, phản ứng thứ nhất của nàng chính là bịt kín cái trán Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu kéo tay nàng xuống, “Nàng sợ cái gì.”

Ngươi mẹ nó nói ta sợ cái gì? Liêu Đình Nhạn lòng còn sợ hãi, vừa rồi chết đi sống lại, sống lại chết đi, quả thực đáng sợ, chịu không nổi, sợ sợ. Cá muối nhỏ yếu đáng thương lại bất lực chuẩn bị bò ra, lại bị Tư Mã Tiêu kéo chân lôi về.

Liêu Đình Nhạn thình thịch một tiếng nằm sấp xuống, “Tổ tông tha mạng.”

Tư Mã Tiêu liền cười, cười đến giống người trẻ tuổi đùa dai, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện rõ rành rành, “không buông tha.” hắn nói.

Liêu Đình Nhạn không rõ hắn nói thật hay nói đùa, nếu nói thật thì biểu tình của hắn lại quá lười biếng, nhìn giống như có vẻ no nê, nếu nói đùa, hắn còn làm bộ dựa vào gần, dọa Liêu Đình Nhạn co cổ lại.

“Bép”

trên trán Tư Mã Tiêu bỗng nhiên bị dán lên một cái lá xanh mát lạnh, đây là đặc sản của Thanh Cốc Thiên, một loại linh dược dùng để thanh tâm ngưng thần, Liêu Đình Nhạn trong cái khó ló cái khôn cho hắn một mảnh, dán ở trên trán có thể thanh tâm, ý đồ làm hắn bình tĩnh, tuy rằng nhìn qua có vẻ như dán hoàng phù lên đầu cương thi.

Tư Mã Tiêu ngừng động tác, Liêu Đình Nhạn còn tưởng rằng hắn thật sự bị trấn trụ, ai ngờ hắn cầm cái lá xanh, sau một lúc lâu cười ngã vào trên giường, hắn cũng chưa mặc quần áo, ngã vào giường đệm hỗn độn, tóc tai tán loạn, phi thường không hài hòa, là cái loại không hài hòa mà phát trên Weibo sẽ bị cắt đi.

“Nàng hẳn không cho rằng chỉ trán mới có thể đi, hử?”

Liêu Đình Nhạn lại có dự cảm không tốt.

Dự cảm không tốt đã trở thành sự thật.

Nàng nằm liệt bên người Tư Mã Tiêu, bị ép buộc đến thở không nổi, trong mông lung cảm giác một đôi cánh tay ôm lấy nàng, nàng thuận tay liền ôm trở lại, phiêu đãng trong biển rộng muốn túm lấy cây gỗ, đây là con người phản ứng theo bản năng.

Khi cá mặn bị ép khô tìm về thần trí, trên mặt còn treo nước mắt, nghe thấy lồng ngực ôm mình vẫn luôn chấn động, Tư Mã Tiêu không biết vì cái gì vẫn luôn cười, hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe mắt có chút màu đỏ, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, buông xuống ngực giống thủy yêu, dùng ngón tay lạnh băng lau khóe mắt nàng một chút, nói: “Nàng khóc thật lớn tiếng.”

Đại móng heo, ngươi cũng cười thật lớn tiếng.

Liêu Đình Nhạn tâm thái đóng băng rồi, nàng thậm chí muốn cho Tư Mã Tiêu dứt khoát trực tiếp tự thể nghiệm làm một pháo thật sự, như vậy khả năng còn có thể nghỉ ngơi ở trên đường, ít nhất tinh thần có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, mẹ nó tri kỷ thì hoàn toàn không có một chút đường sống tự hỏi và không gian nghỉ ngơi a, chính là liên miên không dứt.

Nàng tự sa ngã, làm bộ mình đã chết, nằm xoài trên đó với vẻ “Nếu muốn chiên muốn rán thì ngươi tới đi”.

Tư Mã Tiêu chọc phần trũng dưới xương quai xanh của nàng: “Ừm…… Nàng cảm thấy như vậy ta sẽ không động thủ?”

Liêu Đình Nhạn bị câu nói này làm sọ não ẩn ẩn đau, vì tránh cho mình chết ở trên giường, đột nhiên nàng co thành một cục, dị thường nhanh nhẹn chui ra từ dưới thân Tư Mã Tiêu, lăn xuống giường, sau đó nhanh chóng tông cửa xông ra.

Trong phòng Tư Mã Tiêu nằm ngã vào trên giường, tiếng cười to đến mức bên ngoài cũng nghe thấy rõ ràng.

Liêu Đình Nhạn đầu tóc tán loạn, quay người so ngón giữa vào trong phòng.

Tư Mã Tiêu tỉnh lại rồi, Liêu Đình Nhạn phát hiện một vùng sơn thủy nhạt nhẽo không có ban đêm bên cạnh đang nhạt đi.

“Chúng ta có phải nên rời đi hay không?” Liêu Đình Nhạn ngồi cách Tư Mã Tiêu hơn ba mét, hỏi hắn.

Tư Mã Tiêu đã mặc xong quần áo, hắn như suy tư nhìn ngoài cửa sổ một cái, “Còn nửa ngày nơi này sẽ biến mất.”

Liêu Đình Nhạn suy xét kế tiếp bọn họ đi đâu, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói: “đi thôi.”

hắn là nam nhân nói đi là đi, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, Liêu Đình Nhạn đi vào tư duy hắn mấy lần cũng không biết. Nàng chỉ biết, tổ tông hình như đối với nàng càng thân mật, còn càng thích ôm nàng. Điểm này nàng có thể lý giải, nữ hài tử thơm tho mềm mại thì có ai không muốn ôm đâu, dù sao chỉ cần hắn không làm tri kỷ, tùy tiện hắn thích ôm như thế nào thì ôm.

Muốn đi đâu, Liêu Đình Nhạn không hỏi. Tư Mã Tiêu muốn đi đâu, nàng cảm thấy mình không thay đổi được, hơn nữa chỗ nào đối với nàng mà nói cũng không sao.

không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ về Canh Thần Tiên Phủ. Quả nhiên, vào ngày hôm sau, bọn họ đi tới Lạc Hà Tiên phường.

Chỗ này không phải thành trì, mà là một phường thị có người thường và tu sĩ ở chung, là một mảnh đất giáp ranh Canh Thành Tiên Phủ, cũng là trạm thứ nhất tiến vào địa giới Canh Thành Tiên Phủ, Lạc Hà chính là đường ranh giới phân cách địa giới Canh Thần Tiên Phủ với ngoại giới.

Lạc Hà Tiên phường bởi vì Canh Thần Tiên Phủ mới có may mắn thêm một chữ ‘ Tiên ’ vào tên gọi, kỳ thật càng giống phường thị của phàm nhân, tu sĩ rất ít, cho dù có tu sĩ ở chỗ này, cũng phần lớn là tiểu tu sĩ bị xa lánh, hoặc là tu vi không cao. Những tu sĩ này ở chỗ Canh Thành Tiên Phủ không tính là gì, nhưng ở đây, tại những nơi thành trấn nhỏ, thì lại đặc biệt tôn quý.

Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu cùng nhau đi vào Lạc Hà Tiên phường, nhìn thấy ở trên đường có một đội hộ vệ hung thần ác sát dẹp đường, đuổi tất cả mọi người ra đứng ven đường, khí thế vô cùng lớn.

Đương nhiên hai người không có khả năng bị đuổi ra ven đường, bởi vì đại lão Tư Mã Tiêu tu vi cao tuyệt, cho dù có bị thương nặng chưa lành, cũng đủ để treo lên đánh một đám người, hắn và Liêu Đình Nhạn ngồi trên người đại xà, chung quanh không ai nhìn thấy bọn họ, vẫn sẽ theo bản năng tự động tránh ra. Những thị vệ dọn đường đó cũng không tự giác tránh bọn họ.

Liêu Đình Nhạn quay đầu xem phía sau là người nào tới, Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, bấm tay gõ gõ đầu Đại Hắc Xà, tốc độ Đại Hắc Xà liền chậm lại, lấy tốc độ của rùa vặn vẹo ở trên đường.

Nơi xa mười mấy người nâng một cỗ kiệu to bằng căn nhà nhỏ đi tới, phía sau còn một chuỗi dài thị nữ đi theo. Liêu Đình Nhạn ban đầu còn tưởng là nhân vật nào rất lợi hại, kết quả phát hiện người trung niên ngồi bên trong kiệu mới là tu sĩ Trúc Cơ.

Nàng nhìn nhiều các loại đại lão, không nghĩ tới mình hiện tại cũng có thể xem như đại lão —— à đúng, bởi vì song tu, tu vi của nàng tăng lên một tầng nữa, đã là đỉnh hậu kỳ của Hóa Thần, thiếu chút nữa có thể tới Luyện Hư kỳ.

Tuy rằng rất lợi hại, nhưng nghiêm túc suy xét Liêu Đình Nhạn vẫn cảm thấy vô dụng, hai người họ bên này, tổ tông có thể coi là một số lớn, nàng chính là số lẻ, dù gây xích mích với ai, có Tư Mã Tiêu ra mặt thì không sao rồi, cho nên nàng hoàn toàn có thể an tâm làm cá muối.

Các tu sĩ khác động bất động là có bình cảnh, khi đột phá còn có đại lôi kiếp và tiểu lôi kiếp, Liêu Đình Nhạn căn bản không có. Nàng tò mò hỏi một câu, Tư Mã Tiêu xuy một tiếng, cũng không biết đang trào phúng cái gì, nói: “Bằng không nàng cho rằng vì sao người người đều muốn Phụng Sơn huyết ngưng hoa.”

“Ta còn tưởng rằng hoa này khó trồng.” Liêu Đình Nhạn hồi tưởng lại lúc trước hắn thật hào phóng trực tiếp hái một đóa ném cho nàng, thật sự không có cách nào giống những người khác cảm nhận được nó trân quý.

Tư Mã Tiêu liếc nàng một cái, “Mọc ra một đóa hoa, cần một nửa máu của ta. Chỉ vào lúc trăng non mới có thể sinh trưởng, mỗi một lần ta đều sẽ nguyên khí đại thương. Nếu không hái, một đóa hoa có thể sống ngàn năm.”

Dù là tộc Sư thị nhiều năm tích lũy, trong tay cũng tuyệt không có quá mười cánh hoa. Đối lập với bọn họ, dùng một lần đến mấy chục cánh hoa, Liêu Đình Nhạn có thể nói là tài đại khí thô, hơn nữa chính nàng không hề có giác ngộ.

Dùng một lần là mất một nửa máu, người sẽ chết. Liêu Đình Nhạn nhớ tới y học hiện đại, lại nghĩ lúc trước thân thể rách nát của Tư Mã Tiêu nhanh chóng phục hồi như cũ, quyết định bái phục thế giới huyền huyễn. thật bá, ngươi lợi hại, ngươi định đoạt.

Vàng và các loại đá quý khảm lên vật liệu gỗ trân quý làm thành kiệu đi qua bên cạnh, Đại Hắc Xà liền đi theo, ỷ vào không ai thấy, Liêu Đình Nhạn còn dùng gió thổi mành kiệu lên tò mò nhìn vào bên trong, nam tu sĩ trung niên lớn lên không tồi, ngồi bên cạnh hắn có một thiếu niên và một thiếu nữ lớn lên càng không tồi.

Liêu Đình Nhạn nhìn thêm hai mắt, hai ngón tay Tư Mã Tiêu hơi thu, moi đá quý khảm nổi bên ngoài kiệu, tùy tay ném vào trong, ném nam nhân trung niên đang nịnh hót hai thiếu niên thiếu nữ kêu ầm lên.

Liêu Đình Nhạn thu hồi gió. Nàng sợ lại xem tiếp, tổ tông có thể ngay tại chỗ hủy luôn cái kiệu cấp thổ hào này.

Nàng tuy không nhìn, Tư Mã Tiêu lại bảo Đại Hắc Xà đi theo, giống như nổi lên hứng thú với người ta.

Liêu Đình Nhạn: “……”

Tu sĩ trung niên họ Mộc, tuy rằng tu vi không cao lắm, nhưng bảy quẹo tám cong cũng có chút quan hệ họ hàng với tộc Mộc thị trong nội phủ, cho nên mới có thể ở Lạc Hà Tiên phường làm bọn rắn độc nho nhỏ, hưởng thụ phong cảnh bực này. Lúc này hắn gióng trống khua chiêng là đi đón người.

Tộc Mộc thị có vị đại tiểu thư gả ra ngoài, cùng thiếu cung chủ Dạ Du Cung kết làm đạo lữ, sinh hạ hai đứa con một nam, một nữ, hai đứa nhỏ này hiện giờ đầy mười sáu tuổi, được đưa đến nhà ngoại Canh Thành Tiên Phủ học tập.

Trong Canh Thần Tiên Phủ có thần học phủ, trong ngoài đều có vài học phủ cấp bậc khác nhau, đôi huynh muội này thân phận không phải đặc biệt cao, tuy nói chỉ có thể tu tập ở ngoại phủ, nhưng cũng là học phủ đứng đầu ngoại phủ, nói ra đã thực đáng giá kiêu ngạo, cho nên đôi huynh muội này cao ngạo giống như khổng tước, ngẩng đầu đi đến.

Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu đi theo tu sĩ trung niên, xem toàn bộ hành trình. Hai thiên chi kiêu tử thân phận không thấp thấy tu sĩ trung niên tới đón rước, không có nửa sắc mặt tốt, đặc biệt là thiếu nữ kia, trực tiếp xuy một tiếng liền cười mắng một câu: “Tục khó dằn nổi, thứ gì cũng xứng tới đón chúng ta.”

Thiếu niên lại thật ra nhân mô cẩu dạng, khuyên hai câu, đáng tiếc châm chọc khinh thường trong mắt căn bản không hề che dấu, ai cũng có thể nhìn ra được. Tu sĩ trung niên không để bụng, cúi đầu khom lưng đón bọn họ vào, hai vị tiểu tổ tông này với hắn mà nói là đại nhân vật khó lường, cần phải nịnh bợ cho tốt. Nhiệm vụ tiếp đãi này, là hắn phí không ít tâm tư mới cướp được vào tay.

Huynh muội hai người mang theo đám đông người hầu nô bộc, vạn dặm xa xôi lên đường tới đây, muốn ở Lạc Hà Tiên phường tạm tu chỉnh, vì thế chuẩn bị ở lại một ngày.

Tư Mã Tiêu một đường đi theo bọn họ đến dinh thự của tu sĩ trung niên, bọn họ nghênh ngang cưỡi hắc xà đi vào, lại nghênh ngang vào chỗ hai huynh muội ở tạm.

“Ca ca, nơi này rách nát tung toé, chúng ta thật là phải ở lại đây một ngày sao? Ta thật không chịu nổi, lát nữa ta muốn đi, bằng không phải tìm cho ta chỗ tốt hơn!” Thiếu nữ vào nhà là bắt đầu phát giận.

Liêu Đình Nhạn nhìn kiến trúc và bài trí tràn ngập mùi tiền tài, cảm thấy ngoại trừ hơi có chút lóe mắt ra, thật sự không dính dáng tới hai chữ rách nát. Tiểu muội tử này vừa thấy chính là kiều dưỡng ra, hơn nữa bị sủng hư.

Thế giới tu tiên, sao lại nhiều đám con cháu bị sủng hư như vậy?

Thiếu niên cầm quạt ngọc trang bức, vẫy vẫy tay, để người hầu mình mang theo tiến vào trang trí lại phòng ở. Đồ vật của bọn họ đều để ở túi càn khôn, nhìn dáng vẻ là đem theo toàn bộ trang trí trong nhà, lúc này đám người hầu bận bận rộn rộn một lát, liền trang trí lại nhà ở rực rỡ hẳn lên.

“Ra ngoài điều kiện đương nhiên không so được trong nhà, muội thoáng nhẫn nại đi.” Thiếu niên nói.

Thiếu nữ hừ một tiếng, ngược lại cười rộ lên, “Ca, ca nói học phủ Canh Thần Tiên Phủ là thế nào? So với Trọng Cửu học phủ chúng ta đã từng đi qua có hơn không?”

Thiếu niên: “Học phủ Trọng Cửu làm sao có thể so sánh với học phủ Canh Thần Tiên Phủ, dù chỉ là học phủ ngoại phủ, cũng không phải ai cũng có thể vào. Chúng ta tới lần này, mẫu thân đã nói chúng ta phải kiên nhẫn, nếu chúng ta có thể trở thành đệ tử Canh Thần Tiên Phủ, ngày sau đi ra ngoài mới có phong cảnh, nói không chừng Dạ Du Cung về sau cũng phải dựa vào chúng ta che chở.”

Thiếu nữ: “Ta biết, khẳng định so với những dã loại khác ta còn ưu tú hơn, đến lúc đó Dạ Du Cung đều là của chúng ta.”

Lúc huynh muội hai người triển vọng về tương lai, Tư Mã Tiêu đã mang theo Liêu Đình Nhạn đi bộ một vòng ở trong viện bọn họ, về trước mặt hai huynh muội, chỉ vào hai bọn họ nói với Liêu Đình Nhạn: “Dùng thân phận bọn họ thì thế nào?”

Liêu Đình Nhạn: “Gì?”

Tư Mã Tiêu coi như nàng đáp ứng rồi.

Sau đó, Liêu Đình Nhạn và Tư Mã Tiêu biến thành bộ dáng đôi huynh muội này, còn hai huynh muội…… bị Tư Mã Tiêu biến thành hai con gà núi nhỏ màu xám.

Bề ngoài là ca ca, Tư Mã Tiêu đầy hai con con gà nhỏ đến trước mặt Liêu Đình Nhạn: “Muội muội, này, cho muội chơi.”

Liêu Đình Nhạn: Tổ tông ngươi đang làm cái PLAY kỳ quái gì ……?

PS: Các nàng à, đây mới là song tu tinh thần thôi, màn song tu thân thể còn ở phía sau nhé.