Ngày hôm sau toàn thể thành viên của đoàn Berlin đều tập chung trong đại lễ đường, tập luyện để kiểm tra. Đội trưởng Jayson đứng trước đội ngũ, nghiêm mặt cầm một cây gậy chỉ huy từng người đi ra khỏi hàng ngũ. Là một nghệ sĩ kém nhất trong đoàn, bạn học Phó Tiểu Tiểu của chúng ta đứng ở cuối cùng, thân thể thẳng tắp, chỉ có đôi mắt to linh động chuyển động không ngừng, cô tò mò nghiêng trái nghiêng phải quan sát xung quanh, lúc đội trưởng Jayson cầm cây gậy đi đến trước mặt cô, đôi mắt to của Tiểu Tiểu chớp không ngừng, rất khẩn trương nhưng cũng rất khéo léo nở nụ cười. Jayson dừng lại mấy giây trước mặt cô, quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới, sau đó mới đi tới bên cạnh mấy người khác, Phó Tiểu Tiểu cũng nhờ thế mà thở ra một hơi.
Thật ra chuyện người cũ bắt nạt người mới trong đoàn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, phụ nữ nha, xinh đẹp sẽ bị ghen tị, có tiền cũng sẽ bị ghen tỵ, có năng lực cũng sẽ bị ghen tỵ, có một người đàn ông tốt bên cạnh cũng sẽ bị ghen tỵ. Những người phụ nữ trong đoàn này mỗi người đều có cái mạnh hơn, mỗi người đều luôn muốn vươn lên. Cứ như vậy, bình thường những chuyện đùa nghịch thái quá cũng hay xảy ra, cũng tương đương với một loại quy tắc ngầm. Muốn sinh tồn được trong loại địa phương này, nói trắng ra chính là dùng thủ đoạn, chỉ là thủ đoạn của bạn có sạch sẽ không thôi.
Phó Tiểu Tiểu mới vào đoàn Berlin, nhưng cô là một cô gái tốt, cô ấy không có sức lực rảnh rỗi dư thừa tham gia vào những trò đùa nghịch nhàm chán của người khác, cô cũng biết không đến giới hạn của cô thì cô sẽ không tiếp chiêu, cho nên cũng không có bao nhiêu náo nhiệt. Nhưng, chuyện hôm qua bạn học Phó Tiểu Tiểu cắt chiếc váy mà anh gửi tới đã hù dọa đám phụ nữ kia, cô bị những người phụ nữ kia chọc tức, sao lại có thể bắt nạt một người mới cơ chứ. Hơn nữa còn muốn đánh nhau, đánh thì đánh thôi, nhưng không may lại bị mấy nhà tài trợ cho đoàn nhìn thấy, vì vậy, làm to chuyện rồi…………..
Lấy tập đoàn Noah làm đầu, mấy công ty trong danh sách những nhà tài trợ cũng tỏ ra hoài nghi, mọi người đều cho là sự cạnh tranh trong đoàn quá cao rồi. Vồn lúc đó bọn họ đến để kí tài trợ, nhưng cũng bởi vì những hình ảnh không hài hòa này nên lòng tin cũng bị giết sạch tại chỗ rồi. Vì vậy, đội trưởng Jayson nổi giận, bởi vì không có tài trợ thì cái gì cũng chỉ là đánh rắm mà thôi…..
Thật ra trong lòng Phó Tiểu Tiểu đang âm thầm thấy rất dễ chịu, bởi vì những người bị mang ra ngoài đều là những người hơi chút là muốn bắt nạt cô. Lúc Jayson mắng những người kia, Phó Tiểu Tiểu thấy rất thoải mái. Lúc Jayson nói sẽ phạt tiền lương của họ, Tiểu Tiểu mượn bức tường người móc một thanh chocolate ra ném vào miệng. Thời gian Jayson nói có thể biểu diễn xong một tiết mục, Phó Tiểu Tiểu vui sướng móc trong túi ra một cái bánh café nhét vào miệng. Sau đó, đội trưởng Jayson không nói nữa, cả hội trường yên tĩnh chỉ còn tiếng nhai thức ăn lép bép, bạn học Phó Tiểu Tiểu đang ngu ngốc dương dương đắc chí, bởi vì tất cả mọi người đều quay lại nhìn nên vội vã nuốt đồ ăn trong miệng xuống cổ, một cô gái xinh đẹp mở to đôi mắt màu lam, nhìn giống như một chú sóc nhỏ tham ăn, một người trốn phía sau ăn vụng thức ăn……
Trái tim Phó Tiểu Tiểu ‘bịch’ một tiếng, nhìn vào ánh mắt tức giận của đội trưởng Jayson và ánh mắt im lặng của mọi người, bánh quy trong miệng cô nuốt xuống cũng không được thả ra cũng không xong. May mắn lúc này có một đoàn người đi vào đại lễ đường, Cố Viễn đi đầu, tư thái cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo mà xa cách. Lạnh nhạt gật đầu một cái với đội trưởng Jayson, lạnh lùng nhìn một vòng những con người xung quanh, cuối cùng, ánh mắt anh cũng dừng trên mặt Phó Tiểu Tiểu, má cô phình lên vì thức ăn trong miệng. Anh híp mắt lại, cúi đầu sửa ống tay áo của mình, trầm giọng hỏi đội trưởng Jayson: “Jayson, anh không cho thành viên trong đoàn ăn cơm sao?” Phó Tiểu Tiểu đứng cuối hàng cũng vì ánh mắt lạnh lẽo của anh ta mà thiếu chút nữa bị nghẹn, nhưng mượn sự chú ý của mọi người bị thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng cô nhanh chóng nuốt bánh quy xuống….
Sau đó, cô thấy Cố Viễn bước lên trước, cầm micro nói từng câu từng chữ: “Đoàn berlin là một đoàn vì âm nhạc, vì vũ điệu, mà ước mơ đều là nỗ lực vì nghệ thuật. Trước đây mọi người không ngừng cố gắng tạo nên danh dự cho Berlin. Mà tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy người có chút bẩn thỉu hủy đi vinh dự của Berlin, hủy đi tương lai của Berlin. Tôi cũng muốn nói với những người mới, có lẽ hôm nay bạn chỉ là một người nghệ sĩ múa tầm thường nhất, nhưng thế đạo luôn nghiêng về người chăm chỉ, thời gian và sự cố gắng sẽ chứng minh tất cả, chỉ cần không buông tha, ai cũng có thể trở thành thủ lĩnh nổi bật nhất trong Berlin.” Đây là những câu nói khiến người ta thấy phấn trấn, giọng điệu của anh trầm ổn có lực,d/i/ễ/n/ /đ/à/n/ /l/ê/ //q/u/ý/ /đ/ô/n, Phó Tiểu Tiểu nghe cũng bị hấp dẫn.
Sau đó, ánh mắt Cố Viễn lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Tôi rất đồng ý với cách xử lí của Jayson, ngày hôm qua lúc xảy ra chuyện tôi cũng có mặt tại chỗ, chúng ta đều là những người trưởng thành, những chuyện mình đã làm đều phải chịu trách nghiệm. Tôi cho rằng đoàn Berlin cũng phải có thưởng có phạt, mọi chuyện đều phải rõ ràng, công bằng.” Sau đó anh ta vung tay len, nói một câu: “động thủ.”
Vì vậy, một ngày kia, sau lưng đám người áo đen sau lưng Cố Viễn gần như phá hủy một nửa đoàn Berlin mới rời đi. Ngày đó phòng những người chuyên đi bắt nạt người khác bị san lấp, phá giá, xé váy của người khác thì đồ của người đó cũng bị tương tự. Tiểu Tiểu nhìn những chuyện đang diễn ra âm thầm vỗ ngực mình, âm thầm kêu may mắn trong lòng, may mắn cô không làm chuyện gì xấu, cũng không chấp nhặt với những người kia, cô chỉ là tìm đồ của mình mà thôi.
Vậy mà Cố Viễn lạnh như băng kia lại không chút để ý lấy quần áo bọc con chó nhỏ của mình lại, ngồi chồm hổm dưới đất ăn chocolate với cô, đôi mắt mở to, nở nụ cười với hai lúm đồng tiền xinh xắn….. Thật kì lạ, lại có chút không được tự nhiên……
Sau đó, cô ngồi trong phòng múa nghe người khác bàn tán về anh ta, lá gan cũng lớn hơn, quay đầu nhìn về phía sau, mở miệng nói: “Cái đó, Cố Viễn. Hôm đó trong đại lễ đường anh lạnh như băng, cũng………….”
Mọi người cũng không chú ý, đứng trong đám người đó, có một cô gái gọi là Cố Nhan đứng phía giữa đoàn, là người luôn rất vênh vào trong đoàn, đột nhiên khoác tay lên vai Phó Tiểu Tiểu hỏi ngược lại cô: “Lạnh lẽo? Anh ta như vậy là còn tốt đó. Ba năm trước đây, khi anh ta mới 19 tuổi còn chưa bước chân ra khỏi trường học đã mang theo hai người già đứng giữa một đám người hổ báo giành lại tập đoàn Noah, cậu cảm thấy anh ta là người như thế nào? Cả ngày cười hì hì sao?”
“A. Không phải chứ?”
“Cái gì mà không phải chứ? Trước đây cậu quen biết CỐ Viễn sao? Mấy năm trước khi anh ta còn ở trong đoàn chưa phải là một CEO cũng đã rất lạnh lẽo rồi.” Lại có một cô gái mở miệng nói.
Phó Tiểu Tiểu rụt cổ một cái, vỗ vỗ đầu mình: “Mình chỉ cảm thấy anh ta không phải dáng vẻ như vậy……” Có lẽ ấn tượng đầu tiên luôn rất quan trọng, Phó Tiểu Tiểu vẫn luôn nhớ ngày đó anh ta ôm một con chó nhỏ trong mưa, dáng vẻ thân thiết yêu thương như vậy….. Hơn nữa anh ta vẫn luôn biểu hiện là người thích ăn chocolate với cô………
Phó Tiểu Tiểu lúng túng lắc đầu một cái, lần nữa trả lời: “Mình không biết anh ta…..” Sau đó cô muốn lùi lại đi tập múa lại bị Cố Nhan kéo lại, cá nóc nhìn cô bằng ánh mắt xem xét nói: “Cái đó, sóc con, bánh quy hôm nọ cậu ăn còn không? Mình thấy cậu ăn vang như vậy hình như rất ngon? Có thể cho mình một ít không?”
Vì vậy nhờ có một miếng bánh quy mà Tiểu Tiểu có người bạn thứ nhất trong đoàn Berlin. Nhưng mà người bạn này khiến cho cô thấy đau đầu nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì Cố Nhan thích gọi cô là sóc con. Cô luôn hô lên theo bản năng, mình là lợn sữa nhỏ, nhưng lại luôn không được nhìn qua…………. Ô ô ô ô ô ……..
Phó Tiểu Tiểu lần nữa nhìn thấy Cố Xa là vào ngày nghỉ phép của đoàn, Phó Tiểu Tiểu thích ăn đồ ăn vặt và chocolate nên cô lên danh sách ra một tờ giấy, sau đó mang theo túi sách màu hồng của cô, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi dạo siêu thị. Khi cô đi ra khỏi siêu thị thì cô cũng đang sách trong tay túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, vui vẻ nhảy nhót trên đường, cô đứng lại ven đường cắm ống hút vào chai Yakult bắt đầu vui vẻ hút.
Lúc này trước mặt cô có một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, Cố Viễn thò đầu ra khỏi xe, hôm nay anh không giống mọi ngày, mặc áo thể thao màu xám, đội một chiếc mũ lưỡi chai màu đen, thái độ cũng rất thản nhiên nhẹ nhõm, Anh ta vỗ vỗ cửa xe của mình, nhìn về phía Phó Tiểu Tiểu ngoắc ngoắc tay, thấy cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cười cười, ánh mắt anh rơi vào đống túi đồ ăn vặt bên chân cô, đôi mắt to chớp chớp nói: “Cô muốn đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi.”
Phó Tiểu Tiểu ngậm ông hút bình Yakult sững sờ nhìn anh, lại lắc đầu nói: “Ngại quá, không cần đâu?”
“A, có mua, có mua. Anh chờ một chút.” Nói đến chocolate đôi mắt Phó Tiểu Tiểu cũng sáng bừng lên, cúi người xuống tìm trong túi, lúc này Cố Viễn cũng đã xuống xe, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn giống như hai con sóc con đang tìm đồ ăn, dịu dàng nói: “Lên xe tìm đi.” Anh ta vừa nói vừa chỉ chỉ về phía xe của mình, sau đó lại chỉ chỉ xuống đường nói: “Đây là chỗ cấm đỗ xe, nếu dừng lâu sẽ bị ghi giấy phạt đấy.”
“Đúng ha.” Nói xong Phó Tiểu Tiểu lại tự vỗ vỗ vào đầu mình, nhanh chóng ôm đống đồ lên ngồi vào ghế lái phụ. Xong xuối cô vẫy vẫy tay với Cố Viễn vẫn đang đứng bên cửa sổ xe nói: “Mau cầm luôn hai cái túi kia lên xe đi. Anh muốn nhận giấy phạt sao?”
Cố Viễn sờ mũi một cái, lắc đầu nói: “Không muốn.” Sau đó cúi người mang hai túi đồ ăn còn lại lên xe, để đồ ăn lên ghế sau, nhanh chóng ngồi vào ghế lái của mình, nhìn Phó Tiểu Tiểu đã buộc xong dây an toàn đang nghiêm túc tìm kiếm trong túi, sau đó cô hơi dừng lại suy nghĩ một chút nói: “Cái đó, chỗ này tôi có rất nhiều đồ uống khác, anh có muốn không?”
“Có những cái gì?”
“Ừ, Yakult và sữa tươi.”
“Tôi muốn sữa tươi.”
“Được.” Phó Tiểu Tiểu gật đầu một cái, lấy sữa tươi đưa cho anh ta.
“Cô muốn đi đâu?” Cố Viễn hơi liếc mắt nhìn cô gái đang cất bình sữa và kẹo chocolate, hỏi, hình như tâm trạng của anh rất tốt.
“Tôi muốn trở về đoàn.” Phó Tiểu Tiểu gật đầu một cái, lúc này cô mới phát hiện mình đang ngồi trên xe người ta. Vậy mà cô lại khiến cho người đầu tư lớn nhất cho đoàn trở thành tài xế của cô……. Còn là một người tài xế đẹp trai như vậy nữa chứ…. Ách…. Nhưng khi cô nhìn những thanh chocolate và sữa tươi mà cô phải nói lời chia tay kia, âm thầm tự lấy lí do cho mình, cô cảm thấy đó là cô trả tiền xe rồi………
Vì vậy lúc Cố Viễn nói: “Được, tôi đưa cô về.” Lúc đó Phó Tiểu Tiểu gật đầu một cái, rất ngoan ngõan lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói: “Cám ơn.” Sau đó cô giơ cánh tay nhỏ nhắn lên, rất đáng yêu nói: “Tôi có thể ăn đồ ăn trong xe anh không?”
“Được, ăn đi.” Cố Viễn nhìn thân thể gầy nhỏ của Phó Tiểu Tiểu, gật đầu một một cái. Sau đó trong buồng xe bắt đầu vang lên âm thanh nhóp nhép nhai đồ ăn của con sóc nào đó.
“Cô rất thích ăn đồ ăn vặt.”
“Không phải.” Phó Tiểu Tiểu kiên định lắc đầu một cái, một bên vẫn nhai thêm một miếng cá mực, một bên nói: “Bởi vì khi còn bé, cha, mẹ, ông ngoại và cậu, mợ, mỗi lần đến đều mang cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên ăn vặt chỉ là thói quen của tôi thôi.”
“E hèm, ăn vặt theo thói quen?”
“Đúng vậy. Hơn nữa lúc nhỏ cơ thể tôi không được tốt, mẹ tôi nói lúc tôi sinh ra nhẹ quá, anh trai tôi cũng rất áy náy……, vậy nên mọi người đối xử với tôi đặc biệt tốt. Sau đó khi tôi sáu tuổi bị sốt cao một trận, rất nghiêm trọng, cậu tôi nói cha mẹ tôi không hề nghỉ ngơi làm các biện pháp vật lí để hạ nhiệt cho tôi, thiếu chút nữa thì tôi bị sốt đến mức trở thành cô nhóc ngốc rồi. Sau đó, cho dù tôi ăn cái gì cũng không béo lên được, anh yên tâm, cân nặng của tôi sẽ không tăng đâu, sẽ không làm mất mặt đoàn Berlin.”
“Nóng sốt?”
“Đúng vậy. Lần đó tôi sốt rất cao, cha mẹ tôi nói tôi đều nhớ rõ, vì vậy nên những chuyện xảy ra trước năm sáu tuổi tôi đều không còn nhớ rõ, một chút trí nhớ cũng không có. Nhưng mà cũng có những người nói mình không nhớ được những truyền trước năm sáu tuổi, có lẽ là do tôi cũng không nhớ được cũng nên, nhưng hiện tại thì tốt rồi. Ừm.”
“Thật sao?” Cố Viễn trả lời một tiếng, nhưng Phó Tiểu Tiểu không chú ý đến giọng điệu của anh ta, bởi vì cô bị tiếng sột soạt nghẹn ngào sau lưng hấp dẫn. Phó Tiểu Tiểu tò mò quay đầu nhìn lại phía sau, cô không tin nổi, phía sau ngoài túi đồ ăn vặt của cô còn có một thùng giấy, mà bên trong lục tục lộ ra một cái đầu nhỏ đầy lông lá, con ngươi màu đen cũng nhìn chằm chằm vào Phó Tiểu Tiểu.
“Oa, là một con chó nhỏ. Thật đáng yêu. Ô ô ô.” Mắt Phó Tiểu Tiểu như sáng lên, lấp la lấp lánh, đôi mắt cười híp lại thành vầng trăng khuyết. Lúc mới nhìn thấy một người đẹp trai siêu cấp như Cố Viễn thì mắt Tiểu Tiểu cũng không sáng lấp lánh đến vậy, khi cô thấy con chó nhỏ đáng yêu đến vô cùng này thì cô đã sớm nộp vũ khí đầu hàng rồi, cả cơ thể không tự giác bò về phía sau.
“Cô muốn ôm nó không?” Cố Viễn hỏi.
“Ừm.” Phó Tiểu Tiểu nhanh chóng gật đầu.
Vì vậy Cố Viễn đem xe quẹo vào một chỗ cho đỗ xe, sau đó cởi dây an toàn ra, xuống xe ôm chiếc thùng kia lên, động tác của anh ta rất cẩn thận, sau khi khép cửa xe lại, hình như anh ta cũng có chút kiêu ngạo nhướng mày, đôi mắt to chớp chớp, nói: “Đây là cháu của lão gia nhà tôi.”
“À.” Phó Tiểu Tiểu đang đưa tay đón lấy con chó nhỏ đáng yêu, cô nghe không hiểu.
“Lúc nhỏ tôi có nuôi một con chó trắng rất lớn, nó rất có linh tính.”
“Vậy làm sao lại có thể có cháu của nó?”
“Đây là con trai của con trai của nó.”
“Vậy nó thì sao? Thì ra chó cũng có thể có con cháu đầy sảnh đường à?”
“Tuổi thọ của chó nhiều nhất chỉ được 14 năm thôi.” Cố Viễn lắc đầu một cái, đưa tay bế con chó nhỏ kia lên đặt vào lòng Phó Tiểu Tiểu đang nhao nhao muốn thử. Phó Tiểu Tiểu vui mừng nhận lấy, đưa tay cầm chặt lấy lỗ tai của con chó nhỏ màu trắng này, d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê.q.u..ý..đ.ô.n, kết quả là vậy mà con chó kia lại kêu lên mấy tiếng, cả bộ lông vừa mọc trên thân đều dựng đứng lên.
Trong nháy mắt, Phó Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, nhìn về con chó nhỏ đang há miệng, lại nhìn về phía Cố Viễn, lắp ba lắp bắp nói: “Xù lông. Xù lông. Mẹ tôi vẫn luôn muốn nuôi chó, mỗi lần mua sủng vật mẹ tôi đều giơ nó lên sờ sờ, cuối cùng còn hỏi người ta ‘nó có thể xù lông không’, nhưng tôi lớn như vậy mà mẹ tôi cũng chưa bao giờ mua được con chó như vậy, nhà tôi có rất nhiều hình ảnh của chó. Thì ra là chó thực sự có thể xù lông. Thật là thần kì. Oa. Chó của anh cùng giống với con chó trong hình của nhà tôi sao. Đôi mắt cũng giống, đen như đậu, ha ha ha ha ha.” Nói xong Phó Tiểu Tiểu lại tự mình cười trước.
“Không phải con nào cũng biết, cả một đàn cháu chỉ có một mình con này biết.”
“A, Vậy hay quá, nó tên là gì?” Tiểu Tiểu cẩn thận sờ sờ đầu con chó nhỏ trong ngực.
“Tiểu Tiểu.”
“À?”
“Cả đàn của nó thì nó là nhỏ nhất, tất nhiên sẽ gọi nó là Tiểu Tiểu.”
“Không được đâu? Không thể gọi bằng tên khác sao?”
“Tại sao? Không phải cô rất thích nho nhỏ sao?”
Nào có ai không thích mình cơ chứ, Phó Tiểu Tiểu quẫn rồi, chỉ nhắm mắt nói: “Ặc, CEO đại nhân, tên của tôi cũng là Phó Tiểu Tiểu.”
“Không phải cô tên là Summer sao?” bạn học Phó Tiểu Tiểu đang quấn quít nên không thấy được nụ cười của Cố Viễn.
Phó Tiểu Tiểu nóng nảy: “Ách….” Lúc lâu sau, cô không thể làm gì khác hơn là làm dáng vẻ vô tội nói: “CEO, nó không thể gọi bằng tên khác à?”
“Tên gì?”
“Ví dụ như chocolate.”
“Vậy phải dùng chocolate của mẹ cô làm để trao đổi.”
“Đồng ý.” Phó Tiểu Tiểu không hiểu sao phải cống hiến chocolate nhưng vẫn thấy vui vẻ, Cố Viễn cũng nở nụ cười gian. Sau này, Phó Tiểu Tiểu mới biết, tên của cậu nhóc xù lông kia là Tiểu Tiểu Khải ……..
Tác giả: Bạn đoán anh ta là ai?
editor: có thể mình sẽ khiến bạn khó chịu, mình xin lỗi. nhưng mình vẫn nói lại. hì hì. cầu thanks