Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 7 - Chương 17: Ngoại truyện 17 Sở Thiên Khoát (2)

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu

“Mây chiều mù mịt”

Sở Thiên Khoát không thích đi dạo bờ sông.

Sương chiều nặng nề, trời đầy mây, mỗi lần thấy mặt sông lớn, Sở Thiên Khoát đều thấy cả người bị đè nén.

Bị những tòa nhà cao vút đâm xuyên mây kia đâm đau nhói.

Sáng sớm mùa thu năm lớp bốn, cậu cẩn thận bước vào căn phòng khách xinh đẹp, đi dạo một vòng nhưng không dám hỏi ai, khó lắm mới tìm được thang máy, nhẹ nhàng ấn nút một cái, sau đó lo lắng chờ đợi.

Thầy giáo bảo đây là cơ hội rất tốt, bên công ty máy tính muốn chọn một đứa nhỏ học giỏi lại có gương mặt đẹp đi làm người phát ngôn cho dòng máy tính mới ra – Sở Thiên Khoát không hiểu người phát ngôn là gì nhưng cảm thấy nó là một thân phận rất tốt.

Ba đạp xe đẹp, cậu ôm chặt eo của ba, vùi đầu trốn cái gió thu lạnh thấu xương, thậm chí còn tưởng tượng được gương mặt nhe răng trợn mắt của ba.

Đứa nhỏ vừa trưởng thành đã hiểu được cao thấp, hiểu được hư vinh và sỉ nhục, vừa rất yêu ba, lại có chút đánh giá không tốt – vừa xem thường lại vừa kháng cự.

Xem thường bọn họ không có chí lớn, được chăng hay chớ, kháng cự tầm mắt hạn hẹp ham món lợi nhỏ của bọn họ.

Nhưng mà họ là người mà cậu yêu nhất, cũng yêu cậu nhất trên đời.

Cậu nhóc vừa mới trưởng thành đang bước vào một quỹ đạo mới, dù không ai nói cho cậu biết cái gì nhưng tự bản thân cậu đã nhìn ra hết.

Cho nên nhảy xuống xe, nói với ba, “Con tự đi vào.”

Ba cười haha, lộ cả hàm răng đen do hút thuốc nhiều năm, “Ba vào với con! Con không biết, quay quảng cáo sẽ có tiền, con là đứa nhỏ, không hiểu, nói không chừng tiền cũng bị thầy con cầm, ba vào với con, miễn cho họ lừa con!”

Cậu cảm thấy gân xanh nơi thái dương đang nhảy.

“Ba!”

Tiếng hét hơi lớn này khiến mọi người nhìn qua bọn họ, Sở Thiên Khoát xoay người đi khỏi đó.

Không quay lại nhìn nét mặt của ba cậu.

Tầng mười chín, công nhân viên đang điều chỉnh thiết bị, các kiểu màn hình dây dợ dăng đầy khắp nơi, cậu cẩn thận bước từng bước một để không đụng vào, hỏi dò khắp nơi, tìm nhân viên tên Hải Nhuận mà thầy giáo đã đưa danh thiếp cho cậu.

Khom lưng chào, “Chào thầy Hải.” làm người đối diện cười ha hả.

Cậu không biết mấy người này đang bố trí cái gì, cũng không biết họ làm gì, chỉ là một hoạt động, tuy người tổ chức hoạt động không đi dạy, nhưng gọi một tiếng thầy hẳn không sai nhỉ?

“Thầy Hải” kia thân mật ôm lấy cậu, cười nói với nhân viên nam bên cạnh, “Thế nào, đứa nhỏ tôi tìm tới làm đại sứ cho sản phẩm ngày mai không tệ chứ?”

Nhân viên nam kia cười ha hả, “Lớn lên không đẹp bằng em đâu.” Sau đó cắm đóa hoa hồng vào túi áo trước ngực cậu.

Màu đỏ sậm, mùi vị nhạt nhẽo.

“Hoa để dùng cho mai đó, dư mấy đóa, cháu cầm chơi đi!”

Cậu cầm trong tay, dùng chóp mũi cạ cạ lên đóa hoa, ngoan ngoãn nói, “Cảm ơn chú.”

Sau đó, cậu ghét hoa hồng nhất.

Hải Nhuận vội vàng chỉ huy bố trí hiện trường, sau đó kéo cậu đến một góc bảo, “Sở Thiên Khoát phải không? Ừ, bạn học Sở nhớ này, như vậy nhé, cháu ngồi ở vị trí này, ngày mai ở đây sẽ có tên cháu nhé. Sau đó, cháu mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, tốt nhất là mặc áo sơmi, vui vẻ chờ đợi tuyên bố bước cuối cùng, đến lúc đó MC sẽ gọi tên cháu, để cháu bước lên sân khấu kéo khăn voan của sản phẩm mới với phó tổng công ty, còn cháu đứng dậy….”

Vừa nói vừa làm hành động cho cậu xem, “Xoay người, vẫy tay với khán giả một cái – nhớ đừng lo lắng nhé, phải có phong độ. Lúc đấy bên dưới tối om, chỉ có ánh đèn chiếu lên người cháu thôi, sau đó cháu lên sân khấu lại, phó tổng của công ty sẽ cầm tay cháu, đứng bên phải sân khấu, cùng ông ấy mỗi người kéo một góc, sau đó từ từ nhấc lên….”

Hải Nhuận nở nụ cười tràn ngập sức sống làm cậu thấy rất thích, “Lúc đấy đèn flash sẽ chớp liên hồi, rất nhiều phóng viên chụp ảnh, cháu đừng sợ, cứ cười rồi chọn một hướng tùy ý để nhìn là được. Đợi đến lúc xong rồi, phó tổng sẽ cầm tay cháu, cháu đi xuống sân khấu, sau đó có thể về rồi!”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, làm theo lời Hải Nhuận một lần.

“Hừm, rất tốt, rất ra dáng hoàng tử nhỏ! Ngày mai gặp lại!”

Cậu được đưa ra ngoài. Quay đầu nhìn chị gái mặc đồ công sở, trông vừa già dặn lại sắc bén và những người đi đi lại lại giống chị gái đó, Sở Thiên Khoát đột nhiên thấy trong lòng ngưa ngứa.

Cậu đột nhiên có chút cảm ngộ với cái tên của mình.

Phải nhìn xa, hiểu nhiều, Thiên là cao xa, không cần làm con ếch ở trong giếng.

Quên việc mẹ hỏi dò thù lao, cha mẹ tranh chấp ‘ngày mai nên mặc bộ đồ nào thì mặc’, Sở Thiên Khoát ngồi ôm gối, trong lòng có chút căng thẳng xen lẫn hưng phấn.

Ngày mai bạn tốt của cậu, lớp phó học tập cũng đến.

Cô bé được nuông chiều từ bé kia xin thầy giáo, tuổi đó không biết cấm kị gì cả, chỉ quan tâm một cách thuần túy mà thôi. Sở Thiên Khoát thích cô bé xinh đẹp có kiến thức rộng rãi, sống trong nhung lụa nhưng lại sùng bái cậu một cách sâu sắc theo bản năng, đương nhiên, cậu càng thích việc cô bé giỏi giang như vậy quấn lấy mình.

Đấy là hư vinh của một đứa nhỏ, nhưng không ảnh hưởng cái gì hết.

Cậu nhìn một góc mốc meo trong nhà chằm chằm – người nhà tầng trên lúc nào cũng làm chảy nước, hai nhà cãi nhau mãi ở cầu thang, bộ dạng khó coi khiến Sở Thiên Khoát không muốn thấy chút nào.

Cậu chưa từng mời ai đến nhà cậu chơi cả.

Ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã của ba mẹ muốn chọn quần áo cho cậu vào ngày mai, cậu vừa cảm ơn lại vừa khinh bỉ bọn họ, hai luồng suy nghĩ đan lại thành dây thừng siết cậu khó thở.

Hôm sau là ngày đầy mây.

Cậu vĩnh viễn nhớ được cảnh mình đứng ở trước tòa nhà cao tầng, liếc nhìn mặt sông.

Dòng nước màu xám bạc chảy cuồn cuộn, bầu trời đầy mây màu xám trắng, không phân rõ đâu là trời đâu là đất, cũng không biết đang chiếu rọi ai.

Lần thứ hai bước vào tòa nhà lớn, cậu quen việc, tự tin hơn trước nhiều,  sau đó thấy được cô bé đang đứng đợi ở cạnh thang máy với nụ cười tươi rói.

“Oa, hôm nay cậu đẹp trai lắm!”

Cậu hé miệng cười, có chút ngại ngùng.

Tầng 19, khắp sảnh đầy khách ngồi bên dưới, đằng sau là phóng viên, nhiều vô số kể làm cô bé líu lưỡi.

Cô bé ngồi một mình ở trên cái ghế, Sở Thiên Khoát ngồi vào vị trí của mình, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Cậu nhìn Hải Nhuận đang đứng đằng xa nở nụ cười dịu dàng, lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.

Sau đó cậu bị cuộc họp hấp dẫn.

Mở đầu là một video dài mười phút, giới thiệu công ty, giới thiệu huy hoàng trong quá khứ, giới thiệu sản phẩm, giới thiệu quản lý công ty…. Cậu nhìn không chớp mắt cứ như đây là lần đầu tiếp xúc với thế giới rất cao, cao đến mức cậu không chạm được.

Tiếng nói phổ thông tiêu chuẩn đầy êm tai của MC, không mang theo chút khẩu âm nào, bộ dạng tự tin, sáng láng hơn cả giáo viên trong trường – chứ đừng nói tới ba mẹ cậu.

Phó tổng lên sân khấu nói chuyện, một bên bục là bó hoa tươi buộc thành một cục tròn. Cậu đột nhiên nhớ tới đóa hoa hồng để trong cặp.

Có phải cả cặp sẽ nhiễm mùi hương này không?

Ánh đèn trong hội trường tối dần, MC dùng giọng nói dễ nghe tuyên bố, tiếp theo mời đại biểu học sinh ưu tú toàn thành phố, bạn học Sở Thiên Khoát tới từ trường tiểu học Dục Minh cùng phó tổng Hà lên kéo khăn che của sản phẩm

Sở Thiên Khoát không thấy sợ nữa.

Cậu đứng lên một cách ung dung, ông nội nói, “Cái bộ dạng quý tộc trời sinh kia sẽ chiến thắng mọi sợ hãi.”, cậu nhìn thẳng đèn flash đang chớp lòa như ánh sáng trên dải ngân hà, vẫy tay, nở nụ cười bình tĩnh, trên người mang theo khí thế thành thục không thuộc về một đứa nhỏ.

Đợi đến khi kéo khăn voan xuống, nét cười của cậu vẫn không cứng ngắc, cứ như đã diễn nhiều năm.

Sở Thiên Khoát cứ như thấy được tương lai của mình trong ánh đèn chớp lóe kia.

Tuyên bố kết thúc, chỉ còn lại tiếng hỏi đáp giao lưu của phóng viên. Hiện trường vắng hơn nhiều, phóng viên chạy về phía máy tính, bên dưới có rất nhiều khách trao đổi danh thiếp nói chuyện vô cùng vui vẻ. Cô bé lớp cậu chạy tới, khen ngợi biểu hiện của cậu một cách lộn xộn.

Cậu vẫn mím môi cười như trước, nhưng bây giờ không phải vì ngại ngùng.

“Sở Thiên Khoát, tới đây!”

Cậu quay đầu lại thì thấy Hải Nhuận đang gọi cậu từ trong đám phóng viên.

Không biết sao có chút hoang mang trong lòng, cậu đi tới, bị ấn xuống ghế trước máy tính.

Bên trên máy tính là phần word trống không – trường Sở Thiên Khoát không có phòng máy, đương nhiên sẽ không có máy tính. Cậu mới chạm vào hôm ở nhà người thân, chơi trò đặt mìn và đánh bài.

Thậm chí đến khi học cấp hai cậu mới biết, thứ được mở ra trước mặt cậu lúc đó gọi là Word.

“Sở Thiên Khoát, phóng viên muốn chụp vài bức cháu với sản phẩm mới của công ty, đừng lo, cứ ngồi đánh chữ tự nhiên là được rồi, không cần tạo tư thế, để bọn họ chọn góc độ rồi chụp vài bức là được.”

Sao cậu có thể không lo lắng chứ?

Cậu đặt bàn tay lên bàn phím, gõ chữ một cách cứng đờ, mãi lâu vẫn không biết nên ấn vào nút nào.

“Cầm chuột bấm vào trang trắng một cái, cháu đánh mấy chữ ‘Ánh sáng thiếu niên’ là được rồi, bọn chú chụp ở sau lưng và bên mặt cháu mấy bức thôi.” Phóng viên đứng bên cạnh chỉ dẫn.

Bị nhiều người vây quanh chụp ảnh.

Sở Thiên Khoát đột nhiên muốn kêu cứu.

Cứ như viên đạn sắp chọc thủng da mặt cậu. Phá hủy hình tượng ngụy trang của cậu.

Cậu chậm chạp gõ chữ trên bàn phím không sắp xếp theo quy luật kia, đánh từng chữ một, sau đó không cẩn thận bấm vào một phím nào đó, mấy chữ trên màn hình biến mất.

Các phóng viên xung quanh cười, “Đứa nhỏ này không biết đánh chữ, không biết cách dùng máy tính.”

Sở Thiên Khoát cảm thấy lỗ tai đỏ bừng, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt lúng túng của Hải Nhuận.

Sau đó cậu không nhớ kết thúc kiểu gì.

Cũng không nhớ rõ bộ dạng của nhân viên trẻ tuổi đưa hoa hồng cho cậu nhét tờ tiền bốn trăm đồng vào tay cậu rồi nói đây là thù lao của cậu.

Cũng không nhớ vẻ mặt phức tạp của cô bé lớp phó kia.

Cũng không nhớ rõ chị gái xinh đẹp đã an ủi cậu ‘Biểu hiện tốt rồi, đừng để trong lòng’ với vẻ mặt gì.

Cũng không nhớ được giọng điệu khoe khoang của ba mẹ khi cầm được bốn trăm đồng rồi vuốt đầu cậu, nói, con trai chúng ta đúng là có tương lai.

Cũng không nhớ các bạn trong lớp đã tranh nhau dò hỏi cậu ‘Nhà cậu không có máy tính’ thế nào.

Cậu là một hoàng tử nhỏ không biết đánh chữ. Sân khấu xinh đẹp và ánh đèn trên sân khấu đều trở thành kính chiếu yêu.

Hoa hồng trong cặp đã bị sách vở ép hỏng, sách số học bị nhuộm thành màu hồng son.

“Có phải thấy tớ rất biến thái không? Nhớ mãi chuyện xấu hồi bảy năm trước đến giờ?”

Dư Châu Châu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, không gật đầu nhưng không lắc đầu.

Sở Thiên Khoát cô thấy là một cậu bé đẹp trai kiên cường trước máy tính, nhưng cô không biết, đằng sau của vẻ mặt trấn định kia là sự cười nhạo và sợ hãi vì bị lộ.

Kiến thức của cậu ấy nhiều vô tận, nhưng cũng từng bị trào phúng vì bị phát hiện sự thật.

Cho nên khi cậu đi ra khỏi nhà cao tầng, thấy ba đang chau mày đứng đợi dưới cơn gió lạnh lẽo, trong lòng đầy đủ cảm xúc.

Thế giới này có chút mâu thuẫn, chạy tới quấy nhiễu cậu quá sớm.

Ví dụ ba vừa khổ cực đợi cậu trong cơn gió lạnh lẽo, không vào cửa làm cậu lúng túng, thân thiết hỏi cậu, “Có mệt không, có lạnh không?”, sau đó lại hỏi dò, “Người ta có trả tiền công cho con không?”

Ví dụ như cô bé lớp phó thích sự ưu tú giỏi giang của cậu nhìn thấy vẻ mặt ‘khoe khoang’ của ba cậu thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và xem thường.

Ví dụ bản thân cậu.

“Thật ra tớ không biết hôm nay muốn nói gì với cậu, nói tới nói lui lại nói đến thời gian mất mặt của tớ hồi đấy… Tớ biết tớ rất dối trá, sống rất mệt mỏi. Không dám đi sai một bước, không muốn đắc tội ai, tạo ra một vẻ ngoài giả dối….” Cậu nở nụ cười tự giễu, nhưng lại bị Dư Châu Châu cắt ngang.

“Tớ biết Lâm Dương nói hơi quá vì chuyện Lăng Tường Xuyến. Cậu ấy không có não, cậu đừng để trong lòng. Cậu và Lâm Dương khác nhau, mỗi người các cậu đều có tư cách của riêng các cậu, có lựa chọn của riêng bản thân của các cậu, cậu không làm gì sai cả.”

Sở Thiên Khoát cho rằng cô chỉ nói lời hay, bởi vì ai cũng nói những lời này, ngay cả cậu cũng nói không ít.

“À, thế sao?” Cậu cười.

“Tớ biết cậu tò mò tại sao tớ và Lâm Dương có thể không để ý tới việc lớn, cậu cũng tò mò Trần Kiến Hạ từng giống cậu sao lại quên mất việc phấn đấu quên mình để làm việc yêu đương điên rồ – nhưng cậu chỉ tò mò một chút, tình cờ cảm khái tuổi trẻ của cậu không có trương dương như tụi tớ….”

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Nhưng cậu không nên cho rằng mình sai.”

Sở Thiên Khoát không cười nữa.

“Trên thực tế, cậu không sai. Cậu nói với tớ những lời này vì tò mò, cậu vì tương lai tốt hơn mà trả giá rất nhiều, nhưng lại không có sự vui vẻ, ừ, như tớ và Lâm Dương, chúng tớ đã từng hối hận chưa, có hài lòng hơn so với cậu không, có thỏa mãn hơn so với cậu không – cậu chỉ tò mò chuyện này thôi, đúng không?”

Sở Thiên Khoát im lặng rất lâu mới từ từ mở miệng, “Đáp án thế nào?”

Dư Châu Châu cười, “Tớ chỉ có thể nói cho cậu biết, nếu cậu làm việc chúng tớ đã làm, cậu sẽ khó chịu hơn bây giờ.”

Vì vậy đừng tò mò, cũng đừng thay đổi.

Mỗi người đều có cách trưởng thành khác nhau, nên mới trở thành bản thân lúc này khác nhau.

Cậu có sự lựa chọn của cậu, không có đúng sai.

Tính toán và sắp đặt tuổi trẻ chưa chắc đã sai.

Lúc Dư Châu Châu rời đi đã nói cho cậu biết, cô bạn đã từng gặp Lăng Tường Xuyến, cô ấy rất tốt.

“Tớ đoán, lúc cậu ở chung với cậu ấy nhất định sẽ thấy mệt mỏi.”

Cậu không phản bác.

Cậu không thích cô gái xinh đẹp kia.

Chỉ sợ, sợ cô bạn phát hiện gương mặt thật không biết đánh máy kia của cậu. Mọi chuyện phát triển thành vậy, cậu cũng thấy tiếc nuối. Nhưng cậu không hối hận, giống như Dư Châu Châu mới nói.

Không cần tiếc nuối.

Đứa nhỏ đi sai đường không phải là đứa nhỏ hư.

Vậy đứa nhỏ chưa từng đi sai đường có phải rất đáng thương không?

Sở Thiên Khoát quyết định, không nghĩ tiếp nữa.

Chỉ nhắm mắt lại, nhớ đến mặt sông và mây xám hôm đó, giống như cái lạnh ngày cuối thu đầu xuân hôm nay vậy.

Suy nghĩ của cậu đột nhiên chạy tới chỗ không liên quan.

Rõ ràng gọi là Sở Thiên Khoát.

Nhưng bài thơ trước bốn chữ này lại là, “Mây chiều mù mịt.” [1]

[1] Đây là một câu trích của bài ‘Vũ Lâm Linh’ của Liễu Vĩnh.

Phiên âm: Hàn thiền thê thiết,

Đối trường đình vãn,

Sậu vũ sơ yết.

Đô môn trướng ấm vô tự.

Lưu luyến xứ

Lan chu thôi phát.

Chấp thủ tương khan lệ nhã,

Cánh vô ngữ ngưng ế.

Niệm khứ khứ.

Thiên lý yên ba,

Mộ ái trầm trầm sở thiên khoát (câu Thiên Khoát nhắc là câu này nhé, mộ ái trầm trầm = mây chiều mù mịt).

Đa tình tự cổ thương ly biệt,

Cánh na kham,

Lãnh lạc thanh thu tiết!

Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ?

Dương liễu ngạn,

Hiểu phong tàn nguyệt.

Thử khứ kinh niên,

Ưng thị lương thần.

Hảo cảnh hư thiết.

Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,

Cánh dữ hà nhân thuyết?

*Vũ lâm linh là tên nhạc khúc, Trương Dã Hồ giỏi thổi kèn, giốc, thiện đàn không hầu, làm trưởng Tham quân hý (lo việc mua vui trong quân đội). Trong loạn An Lộc Sơn, Dã Hồ theo Đường Minh Hoàng nhập Thục rồi cùng vua trở về kinh. Đường Minh Hoàng trên đường đi, nghe tiếng mưa trong rừng ngân như tiếng chuông, bỗng nhớ Dương Quý Phi nên sai Dã Hồ làm hai khúc Vũ lam linh và Hoàn ai nhạc.

Bản dịch của Châu Hải Đường: (mình thấy thích bản dịch này, nếu các bạn thích bài này có thể lên Thi Viện để xem những bản dịch khác nhé)

Ve kêu thảm thiết,

Chiều trước trường đình,

Trận mưa vừa hết.

Ngoài thành rượu tiễn chẳng hoài,

Còn quyến luyến, thuyền đã giục riết.

Nắm tay nhìn mắt lệ rơi,

Nghẹn ngào, khôn nói xiết.

Bước chân đi ngàn dặm xa khơi,

Trời Sở rộng, mây chiều mù mịt.

Đa tình tự cổ đau li biệt,

Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!

Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?

Bờ dương liễu gió mai trăng khuyết.

Biền biệt năm dài,

Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.

Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình,

Dễ ngỏ cùng ai biết?

Trong phút chốc, cậu hiểu được ông nội của mình.

Còn may, tên cậu là ba chữ sau. Một ngày nào đó, đứng ở trên cao, cậu có thể đột phá được trời đất nhỏ bé, ngắm nhìn tầng mây ở bên ngoài.

Cậu muốn là tương lai.

Nhìn những con người sống hôm nay, mãi không thể nào hiểu được.