Trên thế giới, nếu có thứ có tốc độ lan truyền có thể so sánh với tốc độ ánh sáng thì đó chính là lời đồn.
Sau sự kiện xương gà không bao lâu, bọn con gái xung quanh quen biết tôi đều mang theo vẻ mặt nghiêm trọng tới hỏi tôi, nghe nói cậu đi bệnh viện với bạn trai à?
Mấy câu này nếu như xuất phát từ một đứa bé tám tuổi thì, ok, đó chỉ thuần túy là quan tâm.
Nhưng mà nếu như mấy câu này xuất phát từ…miệng của mấy đứa này thì cái sự quan tâm thuần túy đó đã bị biến sắc, hơn nữa lại biến dần qua màu vàng.
_ Màu vàng: hoàng, ý nói có tư tưởng bậy bạ.
Ai nói người Trung Quốc có sức tưởng tượng kém?
Tôi chỉ phải kiên trì lặp đi lặp lại một lời giải thích, bọn mình đi bệnh viện xử lý cục xương trong cổ mình.
Có đứa không sợ chết còn hỏi thêm, không phải xương trong bụng à?
Tôi bật người lấy chiếc túi xách trong tay ném về phía đứa đó.
Tôi nói với Tần Khoa, thanh danh của em bị anh hủy hoại hết rồi, sau này nếu anh không cưới em thì không hợp với thiên lý đâu nha.
Hắn mỉm cười đồng ý.
Về phần bạn Tần Khoa thì bạn ấy đang bận việc của…phòng thí nghiệm.
Tuy nhiên tôi cũng dần quen rồi.
Quy luật ngôn tình không phải nói rồi sao, giữa người yêu phải phối hợp lẫn nhau, nhân nhượng lẫn nhau.
Nghĩ theo mặt khả quan thì bây giờ chịu khổ một chút, sau này tôi có thể không đi làm nhưng vẫn có thể ngồi nhà đếm tiền, đương nhiên, đó là tiền của chồng.
Rảnh rỗi buồn chán, tôi bắt đầu chạy qua chạy lại Trung tâm sinh hoạt.
Tôi đặc biệt có cảm tình với chỗ ngồi kia, dù gì cũng là chỗ xuất phát của cuộc tình của tôi đúng không.
Trước ô cửa bán vé hồi trước ngồi Tần Khoa da trắng thịt mềm, bây giờ là một cô bé thịt mềm da trắng.
Tôi không khỏi nghĩ, quản lý Trung tâm sinh hoạt đúng là nhạy bén, dùng sắc đẹp để dụ tiền tài, thật tuyệt.
Thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn cho bạn bè, ví dụ như Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển hình như bây giờ khá tốt, đi làm ở một Công ty điện nổi tiếng nào đó.
Nói tới công việc của bạn bè năm cấp ba thì hắn là người có công việc tốt nhất.
Có đôi khi thật sự buồn quá hóa rồ, tôi sẽ không nhịn được quấy rầy Tần Khoa một chút.
Lần trước tôi vừa ăn mì ăn liền vừa gửi tin nhắn cho hắn: bây giờ em đang đi ăn với một anh khóa trên dễ thương, anh ấy khen em dễ thương nha…
Hắn trả lời khá nhanh: vậy hả, vậy em coi chừng đừng ăn gà trước mặt anh ta. Bộ dạng nghẹn thở của em trông rất dữ tợn.
Chọc tôi nổi giận luôn, thằng nhóc này chẳng lẽ không có chút cảm giác nguy cơ nào sao?
Sắp tới ngày mùng một tháng năm, tôi rất hưng phấn, vô cùng phấn khởi nghĩ, nghỉ dài hạn bảy ngày nha, lúc đó không cần làm gì, chỉ cần lúc nào cũng dính với Tần Khoa là được rồi.
Vậy mà buổi chiều trước ngày một tháng năm một ngày, tôi vừa chuẩn bị qua khu đông tắm thì lại nhận được một cuộc điện thoại.
Không ngờ là Tiểu Quyển.
Hắn nói, này, Giang Văn, bây giờ mình đang ở dưới ký túc xá của cậu đấy.
Tôi sửng sốt một chút, nói, cậu có nhầm không vậy, mai là mùng một tháng năm nha, không phải mùng một tháng tư.
Hắn nói, ha ha, mình ở dưới đây thật mà, không tin thì xuống xem.
Tôi suýt nữa cầm không chặt điện thoại, hoang mang rối loạn vội vàng nhìn xuống từ cửa sổ tầng sáu, quả nhiên thấy một anh chàng đang đứng dưới sân nhìn lên trên.
Vội vàng chạy xuống.
Nếu như là người khác, chắc chắn tôi sẽ hỏi, ôi trời, cậu có bị gì không tự dưng chạy tới chỗ mình làm gì.
Nhưng mà “người khác” này chính là Tiểu Quyển nha.
Tôi nói, trời à, sao cậu lại tới đây?
Hắn cười, nụ cười sáng lấp lánh như ngàn vì sao trên trời, không bí bí ẩn ẩn như kẻ họ Tần nào đó.
Hắn nói, công ty mình phái người qua đây công tác, mình cũng thuộc tổ được phái.
Tôi vỗ tay, cậu giỏi dữ vậy à, được phái đi công tác rồi?
Hắn cười lắc đầu, làm gì có, mình tới giúp việc thôi.
Tôi hỏi, vậy mấy ngày này cậu ở đâu?
Hắn nói, khách sạn Hằng Xa, ở khoảng một tháng.
Tôi cào cào tóc, cậu chờ mình một chút để mình đi thay đồ cái đã, rồi tụi mình đi ăn.
Đi ngang qua tiệm bán canh gà, bà chủ còn nhiệt tình lớn giọng bắt chuyện với tôi, này, con gái, cổ họng bình thường chưa?
Con thay đồ rồi mà, sao cô vẫn nhận ra con???
Tôi gật gật đầu vội vàng bỏ đi.
Tiểu Quyển hiếu kỳ, cổ họng cậu bị sao vậy?
Bạn có nói cho người bạn từng yêu thầm rằng mình ăn gà bị hóc xương gần chết không.
Tôi cười gượng, mấy hôm trước bị cảm, đau họng.
Vào một tiệm món cay Tứ Xuyên, gọi mấy món cay xé họng.
Tôi hỏi hắn, sao bên cậu mùng một tháng năm mà vẫn tăng ca vậy?
Hắn nói, bây giờ cạnh tranh kịch liệt, ai cũng giành tăng ca.
Tôi nhìn hắnn nói, xem cậu kìa, ra đời rồi là khác liền, cảm giác, khí phách khác!
Điện thoại di động vang lên, cầm lên nghe, là Tần Khoa.
Hắn hỏi, gọi điện thoại tới phòng ngủ thì bạn em tiếp, em ở đâu vậy?
Tôi nói, bạn cấp ba của em tới chơi, bọn em đang ra ngoài ăn.
Tần Khoa lại hỏi, tiệm nào?
Tôi nói, ở tiệm món Tứ Xuyên Vận May Tới.
Đầu bên kia dừng một chút, sau đó hắn nói, anh cũng chưa ăn cơm, vừa vặn tới ăn với bọn em, thuận tiện gặp bạn em luôn.
Tôi còn đang suy nghĩ xem có thích hợp hay không thì Tần Khoa nói “Gặp lại sau nhé” liền gác máy.
Tiểu Quyển hỏi, bạn trai cậu à?
Tôi có chút ngại ngùng, gật đầu, anh ấy cũng chưa ăn, muốn tới ăn cùng.
Hắn cười, vậy thì mình chính là người gặp bạn trai cậu đầu tiên à?
Điện thoại lại vang lên, lần này là tin nhắn, Điền Lan (một trong số mấy đứa cùng phòng) gửi.
Trên đó ghi, cảnh báo mức độ một: chồng mày gọi điện thoại, tao nói mày dép chưa kịp mang đã vội vàng bỏ đi với thằng khác. Có lẽ chồng mày sẽ chạy tới ngay lập tức! A ha ha ha!!
Con nhỏ này rảnh ghê ta.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Tôi nói với Tiểu Quyển, nếu cậu đói bụng thì tụi mình ăn trước.
Tiểu Quyển nói, chờ bạn trai cậu tới rồi hẵng ăn.
Tôi gật đầu, tiệm cơm gần cổng trường, Tần Khoa hẳn là sẽ tới ngay.
Tôi nghĩn ghĩ, hắn tới, ba người ngồi bàn tròn, như vậy mỗi người sẽ chiếm một cung 120 độ. Vì vậy bắt đầu loay hoay chỉnh ghế, muốn tạo ra ba cung bằng nhau.
Tiểu Quyển nói, cậu vẫn thích làm những chuyện kì lạ như trước đây.
Tôi bỏ ghế xuống, cái gì?
Tiểu Quyển nói, trước đây cậu luôn mài bút chì trong giờ Đại số, mài ruột 0.7 thành 0.5. Hơn nữa cậu còn vẽ một khuôn đối thoại bên cạnh hình Khổng Tử trong sách Ngữ Văn, trên đó viết “Giang Văn là người tốt”, đều là những chuyện kỳ quái.
Tôi kinh ngạc, sao cậu biết được?
Hắn cười ha hả, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.
Tôi vội vàng hỏi hắn, cậu còn biết gì nữa?
Tiểu Quyển chăm chú nhìn tôi, mình còn biết nhiều thứ nữa.
Tôi ngây đơ, hồi còn trẻ người non dạ tôi còn làm nhiều chuyện ngu xuẩn vớ vẩn như “mài ruột bút”, không ngờ là…những chuyện này đều bị một cặp mắt khác thấy được, hơn nữa lại còn là cặp mắt của Tiểu Quyển.
Mành cửa bị vén lên, tôi vẫy vẫy tay, Tần Đại tiên của tôi rốt cuộc cũng tới.
Tần Khoa vừa tới liền kéo ghế lệch về phía tôi, cung 120 độ tôi vừa tạo ra cứ như vậy bị phá.
Cứ như vậy, Tần Khoa ngồi cạnh tôi, Tiểu Quyển ngồi đội diện chúng tôi.
Tôi giới thiệu hai người, đây là bạn học cấp ba của em, Lý Minh Vũ (Tên thật của Tiểu Quyển). Đây là, ừm, đó đó, Tần Khoa.
Tần Khoa cười, xin chào, tôi là bạn trai của Giang Văn.
Tiểu Quyển cũng nói, xin chào.
Trong nhất thời không ai nói gì.
Là Tần Khoa mở miệng trước, hắn hỏi Tiểu Quyển, cậu có uống bia không?
Tôi dùng nước sôi tráng tách, nói, cậu ấy không uống bia.
Tần Khoa quay đầu nhìn tôi.
Tôi nói, cậu ấy không uống, họp lớp chưa bao giờ thấy cậu ấy uống.
Tiểu Quyển nói, ha ha, tôi không thích mùi vị của bia.
Tần Khoa quay đầu lại cười nói, vậy uống trà đi, ăn món Tứ Xuyên ở đây mà không uống gì đó thì lưỡi sẽ chịu không nổi.
Tôi chuyền chén tráng xong qua, Tần Khoa vừa rót trà vừa nói, anh tới chơi nhân dịp mùng một tháng năm à?
Tiểu Quyển nói, không phải, công ty tôi có việc ở đây, phái chúng tôi tới.
Tôi hỏi hắn, vậy có ngày nghỉ không?
Hắn nói, cái đó phải xem cấp trên sắp xếp.
Tần Khoa nói, nếu cậu có ngày nghỉ thì nói với chúng tôi một tiếng, đi một vòng tham quan tất cả những nơi đặc sắc luôn.
Tiểu Quyển gật đầu cười, vậy là tôi có hướng dẫn viên du lịch miễn phí rồi.
Tôi vốn đang lo lắng, Tần Khoa tới đây thì Tiểu Quyển sẽ không được tự nhiên nhưng xem ra thì đúng là vô cùng hài hòa.
Tần Khoa Tiểu Quyển bắt đầu bàn luận danh thắng và đặc sản địa phương, pha vài câu chuyện cười, trông như thân thiết từ xưa nay vậy.
Tôi là loại người đã ngồi vào bàn ăn cơm thì sẽ không rảnh rỗi để hé răng, lúc này vừa vặn để tôi ăn cơm.
Chiếc bàn gỗ lim này không xoay được, tôi muốn gắp bò nướng đằng xa, gắp vài lần đều bị trượt xuống.
Thịt bò ở trước mặt Tiểu Quyển, tôi vẫn đang cố gắng rướn, Tần Khoa ngồi cạnh bỗng dưng vươn tay gắp một gắp bỏ vào chén tôi.
Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Quyển cũng gắp một gắp chuẩn bị đưa qua, nhìn thấy trong chén tôi đã có, tay hơi dừng lại giữa chừng.
Tôi vội vàng cầm chén đưa qua, liên tục nói cảm ơn nhận lấy miếng thịt bò kia.
Tần Khoa vỗ vỗ đầu tôi, cười tủm tỉm nói, muốn ăn gì thì nói với anh. Ừm, người tay ngắn chân ngắn không tiện vậy đấy.
Tôi cắn thịt bò, ừ, đúng vậy, không giống ai đó, nửa người nửa thú, kiểu người tay Vượn chưa tiến hóa hoàn toàn.
Tần Khoa vươn tay gõ lên đầu tôi một cái.
Hắn gõ rất mạnh, tôi đang định gõ lại thì tay trái lại bị tay phải của hắn xoay một cái, áp lên trên bàn.
Hắn nói, bạn em còn ngồi kia kìa, đừng quậy.
Sau đó quay đầu cười hỏi Tiểu Quyển, cậu đi công tác xa nhà lâu như vậy mà bạn gái cậu không cằn nhằn à?
Cái tên này, sao lại chọc vào nỗi đau của người khác vậy?
Quả nhiên, Tiểu Quyển cụp mắt, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói, tôi và bạn gái trước đã chia tay được hai năm rồi.
Lòng tôi hơi quặn lại, người đó chắc là Nhan Nhất Nhất.
Tôi trừng mắt nhìn Tần Khoa, tay trái muốn nhéo tay phải của hắn, lại bị hắn nắm chặt lại.
Tôi không chịu nổi bầu không khí lạnh lẽo như vậy, tôi nói, nói chuyện gì vui vẻ chút đi, để em kể truyện cười cho hai người nghe.
Tiểu Quyển nhìn tôi, tôi nói, hai người tin không, biết biệt danh của em là gì không, em là Công chúa Bạch Tuyết.
Tần Khoa không trả lời, tại sao?
Tôi nói, vì em rất lạnh…nha.
Sau đó tôi ha ha cười vài tiếng.
Không khí có vẻ lạnh hơn.
Thật ra, chiêu chủ lực của tôi còn chưa được tung ra, nhưng tôi không dám kể, tôi sợ bị đông cứng.
Một lát sau, khóe miệng Tiểu Quyển cong lên, hắn nói, câu chuyện cười này buồn cười ghê.
Mặc dù cậu ấy nói rất gượng gạo, nhưng tôi vẫn rất cảm động, Tiểu Quyển vẫn là Tiểu Quyển, một cậu bé vô cùng thiện lương nha.
Ăn cơm xong, ra tiệm cơm, Tiểu Quyển phải đi về.
Tôi nói với Tiểu Quyển, cậu ở đây có chuyện gì thì gọi cho mình, mình là sếp sòng ở đây đó!
Tiểu Quyển cười gật đầu, vẫy tay tạm biệt leo lên xe taxi.
Tôi quay đầu lại, Tần Khoa đang đứng đằng sau hai tay đút túi nhìn tôi.
Tôi kéo hắn nói, quan lớn Tần ơi, đi về thôi.
Chúng tôi đi nép vào ven đường, Tần Khoa một tay bị tôi kéo, một tay nghịch chùm chìa khóa của hắn.
Móc chìa khóa của Tần Khoa là móc liên hoàn, vậy mà Tần Khoa dùng một tay cũng mở ra được.
Trước kia tôi cũng thử qua rồi, dùng luôn cả hai chân mà vẫn không được, lúc ức quá chỉ hận không thể lấy búa đập nát nó luôn.
Tôi hỏi hắn, bạn học của em cũng khá được đúng không.
Vì tôi có một người bạn xuất sắc như vậy, nên giọng điệu cũng khá tự hào.
Tần Khoa loay hoay mở móc liên hoàn, hình như không tháo ra được, hắn nhét vào túi, nói, anh ghét nhất mấy đứa tóc xoăn tự nhiên.
_ Quyển: cong, vòng tròn.
Sét đánh giữa trời.
Sở dĩ Tiểu Quyển tên là Tiểu Quyển chính là vì cậu ấy có…mái tóc xoăn bồng bềnh phấn chấn tự nhiên nha!
Tôi nói, sao lại vậy? Xoăn tự nhiên dễ thương mà!
Hắn liếc tôi một cái, dễ thương? Y như một thố Khang Sư phụ.
_ Khang Sư phụ: tên một nhãn hiệu mì tôm.
Miệng của hắn đúng là quá độc, tôi tức giận tới mức thò tay chọt eo hắn.
Nhưng cuối cùng động tác của tôi cũng không nhanh bằng hắn, lại bị hắn dùng tay bắt lại.
Hắn nhìn tôi lạnh lẽo nói, anh nói cậu ta cái gì mà em gấp vậy.
Sau đó bỏ tay ra, một mình đi vượt lên trước.
Tôi đứng tại chỗ suy nghĩ cho rõ ràng, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên trong sáng rộng mở, miệng nhịn không được ngoác rộng ra.
Tôi đuổi theo, giữ tay hắn lại, cười to, há há há! Em biết rồi! Ghen tuông trong truyền thuyết đây mà! Ô hô hô!
Hắn nói, em gặp ảo giác rồi.
Hắn muốn kéo tay ra, tôi không bỏ ra.
Tôi nói, ái chà ái chà, thật ra anh không cần ghen. Tiểu Quyển chỉ là bạn cấp ba thôi mà, loại bạn học không thân lắm. Không phải anh không biết em chỉ thích mặt trắng nhỏ, anh phải vô cùng tự tin mới đúng, trên đời này làm gì có ai trắng hơn anh?
Tôi bắt chước giọng điệu của hắn, nào, đừng lẫy nữa, để chị hôn đền nào.
Miệng hắn nhếch lên, bàn tay vốn đang vật lộn với tay tôi bỗng dưng nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi nghi ngờ, làm gì vậy?
Hắn cười, cười vô cùng hại nước hại dân, hắn nhẹ giọng nói, không phải em muốn hôn sao?
Sau đó tôi bị hắn kéo vào rừng cây nhỏ cạnh trường…
Mỗi khi nghĩ tới việc này, tôi đều khá hối hận. Từ lúc quen biết nhau tôi đều ở thế bị áp bức. Khó lắm mới gặp được lúc hắn ghen, là cơ hội để tôi chiếm ưu thế, nhưng rốt cuộc như thế nào, toàn bộ quá trình, quyển chủ đạo chỉ dừng lại trong tay tôi trong thời gian hai mươi giây.
Tôi thật thất bại.
Lúc hắn đưa tôi tới ký túc xá, hắn nói với tôi, nếu cái tên lông xoắn kia chỉ là bạn học của em thì em cũng không cần quá nhiệt tình với cậu ta. Nghe lời anh, sau này cố gắng hạn chế đi ra ngoài một mình, ở một mình với cậu ta.
Tôi cười, ha ha, còn nói anh không ghen, rõ ràng là có.
Hắn nói, được rồi, coi như là anh đang ghen, nhớ kĩ lời anh nói chưa?
Tôi gật đầu nói, nhưng mà, em thật sự không có gì với cậu ấy cả, cậu ấy cũng không có ý gì với em.
Hắn nói, em không cần quan tâm tới chuyện khác, nhớ kĩ giữ khoảng cách với cậu ta là được.
Tôi thở dài, đúng là không nói lý lẽ với đàn ông ghen tuông được.
Hắn cười khẽ, vì vậy em phải cẩn thận, đừng có cố ý làm trái quy định, đàn ông ghen tuông thì không nói lý lẽ được đâu.