Lăn qua lăn lại trong chiếc chăn tối mịt mùng, hơn nửa ngày trời, rốt cuộc cũng chui đầu ra được.
Sau khi hít luồng không khí đầu tiên vào sáng sớm, nằm ườn một lát, cảm thấy trong chăn vẫn ấm hơn, vì vậy chuẩn bị lăn về đường cũ.
Ai ngờ tôi còn chưa kịp khởi hành thì người bên cạnh lại duỗi tay ra kéo tôi qua.
Tôi bị hắn kéo về lại trước ngực hắn, cả người áp sát vào người hắn, trước mắt là da thịt trần trụi của hắn, trong mũi toàn là hương vị của hắn.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi nói, sáng sớm mà bò qua bò lại như sâu róm rất nguy hiểm.
Có lẽ do vừa ngủ dậy, giọng cười của hắn hơi khàn khàn.
Tôi dựa vào ngực hắn, hưởng thụ sự yên tĩnh vào sáng sớm này.
Sau một hồi lâu, tôi ngẩng đầu kêu, Tần Khoa.
Hắn cúi đầu xuống tâm trạng có vẻ tốt nhìn tôi nói, sao?
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên ngực mình nói, mặc dù như vậy rất ấm áp, nhưng mà…
Tôi còn chưa nói xong, hắn lại đột nhiên áp sát lại, cắn tai tôi nói nhỏ, làm sao bây giờ, tại em hết đó.
Tôi còn chưa ý thức được hắn đang nói gì thì đã thấy Tần Khoa vươn tay kéo chăn lên, vì vậy, tôi lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Vào buổi sáng vô cùng bận rộn này, tôi liên tiếp gặp phải tai họa do chiếc chăn này mang tới. Có lẽ đây là điều mà mọi người hay nói, sâu dậy sớm bị chim ăn.
Dây dưa tới buổi trưa, kẻ họ Tần nào đó cuối cùng cũng chịu đi ra ngoài ăn sáng.
Lúc ra cửa, hắn khí phách hiên ngang, mặt mày rạng rỡ, mà tôi lại là tiều tụy vô cùng, giống như u hồn mỹ nhân chốn sơn dã vậy.
Vừa bước vào tiệm mì, không chờ ông chủ hỏi tôi đã đứng trước quầy nói như súng liên thanh, cho cháu một bát bún thịt bò thêm hai miếng gan và một quả trứng gà giòn với một cây lạp xưởng cho nhiều tiêu.
Tần Khoa sờ đầu tôi, tại anh hết, đói lắm đúng không.
Bún vừa bưng lên một cái là tôi hất bàn tay trên đầu mình ra, gắp một gắp lên thổi hai cái liền bỏ vào miệng.
Tần Khoa nói “Chậm một chút” xong liền gắp hết thịt bò trong bát của hắn qua cho tôi.
Tôi là thiếu nữ thành thị “Sói mắt trắng phản bội, ngã theo chiều gió” điển hình, vì vậy tôi ngay lập tức cảm thấy vô cùng cảm động, hận không thể rưng rưng nước mắt.
Nhận được ánh mắt cảm kích của tôi, Tần Khoa chồm qua nói nhỏ bên tai tôi, đừng biết ơn anh như vậy. Hồi cấp ba em học chuỗi thức ăn rồi đúng không, bây giờ em ăn no đi cái đã, để lát nữa anh ăn mới được thoải mái chứ.
Vừa nghe xong câu này, chút nước mắt trong mắt liền tràn thành biển.
Anh hai ơi, tấm thân già của em chỉ sợ chịu không nổi bị anh ăn một lần nào nữa đâu.
Căn cứ theo nguyên tắc “Bụng no chín phần, thành quỷ cũng phong lưu”, tôi nuốt gọn bát bún vừa nhiều đồ ăn vừa nhiều bún vào bụng, ngay cả nước dùng cũng không thừa.
Bước ra tiệm mì, tôi đi được hai bước liền đỡ cột điện khó chịu nói với Tần Khoa, em buồn nôn quá, có phải là có thai rồi không.
Tần Khoa thở dài, em ăn no quá chứ gì.
Hắn đi tới trước mặt tôi nói, đã nói với em là đừng ăn cái bánh rán cuối cùng kia rồi, em nghĩ bao tử em là gì vậy, lỗ đen hả, nhét nhiều thứ vào như vậy không khó chịu mới lạ.
Tôi ấm ức mím môi, nếu anh không đe dọa em thì làm sao em ăn như vậy được?
Hắn nắm lấy tay tôi, được rồi, sao đi nữa thì về nhà trước đã.
Tôi giãy tay hắn ra, ôm cột điện lắc đầu, không về! Bao tử em không phải là lỗ đen, cái chăn trong nhà mới là lỗ đen, hễ vào là ra không được. Không về, kiên quyết không về.
Hắn nói, em nghĩ linh tinh gì vậy, trong nhà có một lọ thuốc tiêu thực, nhanh nhanh về nhà uống hai viên, không phải bụng em luôn khó chịu sao.
Tôi quay quà nhìn, mặt của hắn ngây thơ hơn cả đứa ngốc, vì vậy tôi tin, ngoan ngoãn theo hắn về nhà.
Nhưng kết quả lại chứng minh, tôi mới là đồ ngốc, ngốc nhất thiên hạ.
Về nhà thuốc tiêu thực uống thì có uống, bụng cũng không căng nữa. Đợi tới khi tiêu thực rồi, Tần Khoa ngồi trước máy tính sửa luận văn, làm như vô tình nói với tôi, hôm qua nhét một trăm tệ vào bóp, sáng nay lại không thấy, có lẽ rớt ở trên giường. Anh cũng lười tìm, nếu hôm nào em phát hiện thì nhớ trả cho anh.
Tôi ngoài miệng thì đồng ý, trong bụng lại nghĩ, nếu tìm được thì mắc gì phải trả lại cho anh, lúc đó đương nhiên là của em rồi.
Tôi bị tờ một trăm tệ dễ dàng khiến bản thân mê muội liếc nhìn hắn đang vô cùng tập trung một cái liền lén lút đi vào phòng ngủ.
Xốc chăn lên, quỳ gối trên giường, tôi đang lo lắng tìm kiếm khuôn mặt tươi cười của ông nội Mao nhưng trong giây lát lại nghe được tiếng “Cách” vang lên.
Đó là tiếng khóa cửa phòng, đầu óc tôi nhanh nhẹn, lập tức liền ý thức được tôi phạm sai lầm, hơn nữa là sai lầm trí mạng.
Vội vàng khom người lùi lại muốn leo xuống giường, thật đáng tiếc, đã muộn.
Tần Khoa từ đằng sau đè tay tôi lại, phát ra nụ cười khẽ của ác ma bên tai tôi.
Khi người bán hàng rong dưới lầu kêu “Tào phớ đây ~~”, tôi nhìn trần nhà hỏi hắn, này, anh nói một trăm tệ là lừa em đúng không?
Hắn cười nói, làm gì có.
Tôi nhìn hắn ngồi dậy, lấy bóp da ra, rút ra một tờ đỏ rực, nhét xuống dưới gối.
Sau đó hắn quay đầu lại, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau vài giây, sau một hồi im lặng, hắn xốc gối lên, ngạc nhiên nói, a, thì ra là ở đây.
Tôi vốn hơi thở mỏng manh lại hồi quang phản chiếu, nhảy dựng lên bóp cổ hắn tức giận nói, anh nghĩ em là đồ ngốc thật à?
Triết gia nói, lượng thay đổi tới một mức độ nào đó sẽ khiến chất thay đổi.
Nhưng mà, thứ XO (không phải rượu) này lại hoàn toàn ngược lại. Qua một đêm trong nháy mắt chất liền thay đổi, từ đó về sau trong cuộc sống lượng lại thay đổi không ngừng.
Mà trong thời gian lượng không ngừng thay đổi này, căn phòng nhỏ của chúng tôi rốt cuộc cũng chào đón mùa xuân đầu tiên.
Từ cửa sổ trong phòng ngủ có thể nhìn thấy một thân cây, mà trên cái cây đó hình như vừa có thêm một tổ chim, dạo gần đây luôn nghe được tiếng chim kêu ríu rít.
Tần Khoa không biết xấu hổ nói, mấy con chim kia bị ý xuân tràn đầy trong phòng tụi mình hấp dẫn tới đó.
Tôi cảm thấy tôi phải cái thứ gọi là ý xuân tràn đầy này một chút, chính thức biểu đạt sự bất mãn của tôi với Tần Khoa.
Mà hắn lại ôm lấy tôi bất đắc dĩ nói, anh cũng muốn khắc chế một chút nhưng mà anh không thể làm được. Hễ chạm vào em là anh không thể khống chế được, càng không thể vãn hồi.
Hắn dịu dàng nhìn tôi than thở nói, chẳng lẽ em không thấy anh muốn ngừng mà không được sao.
Tôi rưng rưng lắc đầu, em không thấy “Ngừng không được”, em chỉ thấy “dục”, từng chữ từng chữ “dục” trong mắt anh, thứ dục vọng hừng hực thiêu đốt kia!
Nhưng mà hả, cho dù tôi có khóc lóc nỉ non, giả vờ mềm mại yếu đuối như thế nào đi nữa, hắn vẫn ăn tôi sạch sành sanh, không chừa lại chút gì.
Giáo viên trong trường muốn chúng tôi hướng dẫn sinh viên năm nhất làm thí nghiệp, tôi viết đơn đăng kí.
Tôi chống nạnh cười đắc ý với Tần Khoa, bây giờ thì anh thu liễm lại chút được chưa? Ban ngày em có việc quan trọng phải làm!
Tần Khoa chỉ cười đầy ẩn ý, không vội, bọn mình còn nhiều thời gian.
Cùng hướng dẫn với tôi còn hai người nữa, một người tên Phương Tâm Vũ xem như có chút quen biết, một nam sinh khác thì tôi không biết.
Tôi lặng lẽ kéo Phương Tâm Vũ ra hỏi, chà, anh chàng kia là ai vậy? Sao mình chưa thấy bao giờ?
Cô ta liếc tôi một cái nói, anh ta mới chuyển tới trường mình học kỳ này, tên là Nhậm Phàm.
Tôi cắn hạt dựa, dòm cái mặt kìa, được đó nha.
Cô ta hừ cười, vậy mà nói là được à?
Nói xong cô ta liếc xéo Nhậm Phàm đang đứng đằng xa một cái, quay đầu lại.
Tôi cắn hạt dưa, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Sinh viên đến đông đủ, Phương Tâm Vũ vỗ vỗ tay, buổi thí nghiệm hôm nay của các em do chúng tôi phụ trách. Làm gì cũng phải có quy củ, trước khi bắt đầu thí nghiệm chúng ta quy định một chút. Thứ nhất, tất nhiên sẽ có điểm danh, ai muốn nhờ người điểm danh hộ hoặc đục nước béo cò thì tuyệt đối không thể thực hiện được. Thứ hai, dụng cụ ở đây đều là những dụng cụ tinh vi, xin mời mọi người thao tác theo hướng dẫn, nếu làm hư hao gì đó thì tự gánh lấy hậu quả.
Tôi phun vỏ hạt dưa cười thầm, may mà cô ta không tốt nghiệp sớm vài năm, chứ với tính cách ma quỷ như thế này mà làm giáo viên của tôi chắc tôi chịu không nổi.
Tiếp theo, cô ta nhìn một nam sinh đang ăn uống ngon lành trong góc phòng nói, thứ ba, tuyệt đối không được ăn uống trong phòng thí nghiệm.
Anh chàng đang ăn kia và tôi – lúc đó đang cắn hạt dưa – ngây ra, hơn nữa vô cùng ăn ý liếc nhìn nhau một cái.
Tôi xấu hổ cười cười, đổ số hạt dưa và vỏ cắn nãy giờ vào túi.
Không khí trong phòng thí nghiệm nhất thời trở nên vô cùng nặng nề, các sinh viên đều vô cùng im lặng và hơi sợ hãi nhìn Phương Tâm Vũ.
Nhưng Nhậm Phàm đứng cạnh lại cười hì hì nói, ha ha, nếu bị phát hiện đang ăn gì thì sẽ bị xung vào công quỹ đó.
Không khí vẫn rất yên tĩnh, hai giây sau bắt đầu có người nhỏ giọng cười, những người đứng cạnh thấy vậy cũng to gan cười, vì vậy không khí có chút hài hòa gượng gạo.
Tôi nhìn Phương Tâm Vũ đứng cạnh mình, vị mĩ nhân mặt lạnh này lạnh lùng liếc Nhậm Phàm một cái.
Kết thúc buổi thí nghiệm, Nhậm Phàm đi tới cười nói với chúng tôi, bọn mình đi ăn cơm đi.
Tôi cười hề hề vừa chuẩn bị gật đầu thì Phương Tâm Vũ lại lạnh nhạt nói, không cần.
Sau đó cầm lấy sách của mình, gật gật đầu với tôi, lại không thèm liếc nhìn Nhậm Phàm một cái bỏ đi luôn.
Nhậm Phàm ủ rũ tới cạnh tôi, tôi lại cắn hạt dưa hỏi anh ta, có phải anh thích Phương Tâm Vũ không?
Anh ta ngẩng phắt đầu lên, làm tôi hết hồn.
Một lát sau, anh ta hơi đỏ mặt nói, sao cô biết được?
Tôi lắc đầu nhún vai, không khí qua lại giữa hai người rất rõ ràng.
Anh ta lại cúi đầu chán nản nói, chúng tôi làm gì có qua lại, cô ấy không thèm để ý tới tôi.
Tôi cười quỷ dị, cái đó không quan trọng, để tôi giúp anh.
Thiếu nữ trong sáng tôi đây thật ra có một trái tim lộng lẫy của bà mối, gặp phải những người lâm vào tình yêu như thế nào sao lại không châm chút lửa được?
Hôm sau học xong, tôi chặn đường Phương Tâm Vũ kéo cô ta cười nói, đi thôi đi thôi, vị kia của mình hôm nay có tiết không ở nhà, tới tổ ấm nho nhỏ của mình chơi chút đi.
Cô ta nhìn tôi nói, sao nhìn cậu nịnh nọt vậy? Còn nữa, vô duyên vô cớ gọi mình tới đó làm gì?
Tôi dựa vào vai cô ta quở trách, sao lại nói như vậy? Người ta chỉ muốn bồi đắp hữu nghị thôi mà, đi thôi đi thôi.
Cô ta đẩy mặt tôi ra, hơi nhíu mày nói, được rồi được rồi, mình biết rồi.
Vào khu, lên lầu, Phương Tâm Vũ nhìn thấy Nhậm Phàm đứng ngoài cửa rồi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi xoa xoa tay nói, a ha ha, trùng hợp trùng hợp, cậu ấy tới mượn sách.
Vào nhà, tôi rót hai ly nước cho hai vị trong phòng khách, tìm một lý do trốn vào phòng ngủ chơi game, nhường không gian lại cho hai người.
Tôi vừa chơi vừa nghĩ, xin mời hai người phát sinh chút gì đó trong căn phòng ý xuân tràn đầy này đi.
Không ngờ, mới đi được một lát, Nhậm Phàm liền cúi đầu đi vào nói, Phương Tâm Vũ nói nếu cô không ra thì cô ấy sẽ đi.
Tôi thở dài, bỏ chuột xuống đi ra ngoài cười với Phương Tâm Vũ, ái chà, mình vào tìm sách, tìm nãy giờ.
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi, vậy tìm được chưa?
Tôi vội vàng gật đầu ngồi xuống nói, ha ha, tìm được rồi tìm được rồi.
Được rồi, nếu không thể khiến hai người ở cạnh nhau thành công thì ba người ngồi với nhau vậy, như vậy cũng có chút trợ giúp với việc gia tăng tình cảm của hai người.
Nhưng mà, Nhậm Phàm anh biến thành tằm phun tơ trong phòng luôn hay sao mà mãi không ra vậy?
Tôi đưa mắt nhìn Phương Tâm Vũ ngồi đối diện cười cười, gọi với vào phòng ngủ, Nhậm Phàm?
Phương Tâm Vũ đứng dậy, buổi tối mình còn phải xem tài liệu, mình đi trước đây, tạm biệt.
Tôi kéo cô ta lại nói, bọn mình còn chưa trao đổi tình cảm mà.
Cô ta không nói gì, bỏ tay tôi ra cầm lấy chìa khóa mở cửa, đi thẳng.
Tôi quay người vọt vào phòng ngủ, thấy Nhậm Phàm bình yên ngồi đó chơi game của tôi, tôi gào lên với anh ta, bộ đầu anh bị bẫy chuột kẹp rồi hả? Không đi ra gặp người ta mà ngồi đây chơi game, kế hoạch tôi tỉ mỉ tạo ra cho hai người đó[email protected]
Nhậm Phàm cúi đầu giọng nói có chút ảm đạm nói, mới nãy ở ngoài cô ấy nhìn tôi một cái cũng không thèm nhìn, chỉ nói với tôi nếu cô không đi ra thì cô ấy sẽ đi, cô ấy căn bản là ghét tôi, không muốn nhìn thấy tôi, tôi cần gì phải khiến cô ấy thấy phiền chứ.
Tôi ngây ra, lắc đầu nói, đúng là từ xưa đa tình trống không hận, này hận triền miên vô tuyệt kỳ nha.
_ Từ xưa đa tình trống không hận, này hận triền miên vô tuyệt kỳ: Từ xưa tới nay, tình cảm rất phong phú, sa vào bẫy tình có rất nhiều người nhưng đều lưu lại tiếc nuối. Mà sự tiếc nuối này sẽ kéo dài rất lâu, khiến người ta bị quấy nhiễu, không có hồi kết.
Đi tới cạnh anh ta, liếc qua màn hình, hả? Trò này, anh ta lại chơi tới màn số bảy?!!
Tôi chồm tới cạnh màn hình kêu to, không phải chứ! Game PC này tôi khắc khổ nghiên cứu mấy tháng nay cũng không qua được màn thứ tư, anh lại chơi tới tận màn thứ bảy?!
Bạn cũng biết đấy, chơi game không qua màn được giống như đọc tiểu thuyết gặp phải tác giả vô lương tâm, cảm giác lọt vào hố mãi không thấy kết cục đau xót cỡ nào chứ.
Mà nay tôi thấy được hi vọng, hai mắt tôi sáng rực kích động trừng mắt nhìn Nhậm Phàm, anh làm như thế nào?!
Nhậm Phàm phờ phạc ỉu xìu cười nói, đơn giản lắm.
Vì vậy, tôi ngồi trên sàn nhìn chằm chằm vào laptop, nhìn kết quả đánh một lèo từ màn thứ ba tới thứ bảy của Nhậm Phàm.
Một lát sau.
Tôi ăn khoai tây chiên thở dài, nhìn không ra nha nhìn không ra nha, đúng là quá giỏi! Đúng là thành tích thần kỳ! Anh đúng là thần trên trời! Vị thần chúng sinh đều cúng bái!
Anh ta cầm một que snack ngậm vào miệng, đắc ý cười, mấy cái này coi như đơn giản, trò này hồi đầu năm mới ra bản cao cấp, tôi cũng qua màn bình thường.
Tôi vỗ vỗ lưng anh ta nói, giỏi anh đúng là quá giỏi! Nhưng mà đại ca giỏi giang ơi làm ơn đừng vừa ăn snack vừa nói chuyện với laptop của em, nhìn xem màn hình dính tùm lum kìa!
Anh ta nói, mấy cái này là do cô phun ra nha, y như nham thạch phun trào vậy.
Tôi và anh ta đều cười ta, a ha ha.
Đợi chút, sát khí đậm ghê –
Quả nhiên một giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng khoan khoái ôn hòa vang lên, xin hỏi, nhị vị đang cười gì vậy?
…
Trong phòng khách, tất cả đều im re.
Nhậm Phàm gượng gạo ngồi trước mặt Tần Khoa quay đầu sợ hãi nói với tôi, à ừm, Giang Văn, tôi về trước nhé.
Tần Khoa thoải mái bắt chéo chân mỉm cười nói, ha ha, anh là bạn học của Giang Văn đúng không, đừng vội đi.
Hắn nghiêng đầu híp mắt nhìn tôi, mà hãy nói thử xem có gì hay ho tới mức khiến hai người vui vẻ như vậy.
Nói xong hắn quay đầu, để Nhậm Phàm tiếp tục chìm trong ánh mắt lạnh như băng của hắn.
Nhậm Phàm liếc nhìn tôi một cái, cúi đầu cọ cọ chân, vẻ mặt tối tăm phiền muộn.
Tôi trợn to mắt, ê! Vẻ mặt lạc mất phương hướng sống của anh là sao vậy? Cho dù ngay lúc này có phải anh đang nghĩ về Phương Tâm Vũ hay không thì vẻ mặt này chắc chắn sẽ gây hiểu lầm đó, tuyệt đối tuyệt đối sẽ hại chết tôi đó nha!
Tần Khoa yên lặng quay đầu nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi, cho tôi một nụ cười rét buốt.
Tôi liên tục xua tay, không phải như vậy, không phải như anh nghĩ đâu!
Cái gọi là hiền lành chính là thứ tôi tiêu khiển khi nhãn rỗi mà thôi, những lúc chân chính gặp nguy hiểm, người bị 100 tệ mê muội như tôi sẽ không bị đạo lý gì trói buộc, vì tự bảo vệ mình, tôi cũng không thèm quan tâm xem có phải đang xát muối vào vết thương của anh ta không, dứt khoát kể sạch lý do vì sao đến, đến làm gì cùng với chuyện với Phương Tâm Vũ.
Quả nhiên, vẻ mặt của Nhậm Phàm càng thêm ưu thương.
Tần Khoa lại như rẽ mây nhìn trời vậy, nụ cười bỗng nhiên trở nên trong sáng, hắn cười nói, vậy hả, tuy nhiên mọi chuyện cũng không phải không thể cứu vãn.
Nhậm Phàm ngẩng đầu liếc nhìn Tần Khoa một cái, lắc đầu nói, không phải, mọi chuyện không đơn giảnn hư vậy.
Thì ra, Nhậm Phàm và Phương Tâm Vũ là bạn học thời cấp ba. Khi đó Nhậm Phàm là mặt trời nhỏ trong lớp, điểm số cao bề ngoài bắt mắt, vừa là bạn ngồi cùng bàn vừa là bạn tốt với Phương Tâm Vũ – cũng là nòng cốt của lớp. Ai ngờ hôm tốt nghiệp cấp ba Phương Tâm Vũ hẹn Nhậm Phàm đi ra thổ lộ, nói Nhậm Phàm lúc đó bị giật mình thì không bằng nói là bị hoảng hồn, ngay lập tức cự tuyệt Phương Tâm Vũ. Sau khi cự tuyệt lại cảm thấy rối lòng, vì vậy liền kể chuyện đó cho bạn bè. Cái gọi là bạn bè, chính là dùng để bán. Sau đó không lâu, chuyện Phương Tâm Vũ yêu thầm Nhậm Phàm bị lan ra. Từ đó về sau, Phương Tâm Vũ nhìn thấy Nhậm Phàm như kẻ thù gặp nhau vậy, luôn gay gắt. Mà sau đó, trái tim của cậu thiếu niên Nhậm Phàm dần dần thức tỉnh phát hiện ra bản thân thích Phương Tâm Vũ, thật vất vả đợi tới khi tốt nghiệp đại học, lúc học nghiên cứu sinh thi vào cùng trường, thậm chí nhờ vả người quen chuyển tới cùng khoa, nhưng thái độ của Phương Tâm Vũ luôn lạnh như băng, đối xử với anh ta còn không bằng người xa lạ, dẫn tới tình trạng như hôm nay.
Than thầm trong lòng, hai người kia có thể xoay xoay vặn vặn nhiều năm như vậy, đúng là ương ngạnh hiếm thấy nha.
Tần Khoa cười cười, tình trạng này, thật ra xử lý rất dễ.
Nhậm Phàm ngẩng đầu, hả?
Tần Khoa cười cười, năm đó hai người chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhiều năm như vậy cô ấy không có bạn trai chứng tỏ vẫn còn tình cảm với cậu. Con gái mà, chỉ là mắc cỡ thôi. Cậu theo đuổi nhiều năm như vậy rồi, cô ấy làm sao không biết lòng cậu được. Bây giờ chỉ thiếu một cơ hội thúc đẩy mọi chuyện thôi.
Tôi hỏi hắn, vậy nên làm như thế nào?
Tần Khoa liếc nhìn tôi một cái, cười nói với Nhậm Phàm, tìm một cơ hội vào ban đêm tỏ tình với cô ấy, hoặc là cưỡng hôn cô ấy.
Tôi đang uống nước suýt chút nữa phun ra, Tần Khoa tiếp tục nói, sự bất ngờ như vậy thật ra là chất xúc tác cho tình yêu. Mặc dù bề ngoài cô ấy kiên quyết lạnh nhạt với cậu nhưng trong lòng vẫn có do dự, vào lúc này cậu chỉ cần cứng rắn một chút, dùng sức mạnh lót một bậc thềm, lúc đó mọi khúc mắc sẽ tiêu tan, giải quyết rất dễ dàng.
Nhậm Phàm trông như một giáo đồ tiều tụy nhìn Tần Khoa, có thật làm như vậy là được không?
Tần Khoa mỉm cười chắc chắn gật gật đầu.
Nhậm Phàm sung sướng đứng lên, ừ, vậy, tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.
Tôi vỗ vỗ tay nói với Tần Khoa, anh cừ thật, có thể ngay lập tức nghĩ ra biện pháp giảng hòa cho hai người đó.
Tần Khoa cởi áo khoác, dựa vào sô pha giật nhẹ cổ áo nói, làm gì có, anh chỉ thấy anh chàng ngốc kia cứ ngồi thao thao bất tuyệt trong nhà mình nên mới thuận miệng bịa đại ra thôi.
Cằm tôi rơi vào tách trà, thuận miệng? Bịa đại?
Tôi ngồi vào cạnh hắn nhéo hắn, đồ mặt trắng nhỏ nham hiểm, anh không thấy anh ta rất tin tưởng anh sao? Bộ dạng thánh nhân mỉm cười kia của anh thì ra là kêu anh ta đi chịu chết sao? Không được, em phải gửi tin nhắn ngăn anh ta lại.
Tần Khoa giữ chặt tôi lại nói, mặc dù cách của anh là bịa đại ra, nhưng ít nhiều gì cũng đúng, hai người bạn học trì độn kia của em đúng là thích lẫn nhau. Nói tóm lại, cho dù anh chàng bạn học kia của em có làm gì đi chăng nữa thì đó chỉ là quá trình, những người yêu nhau thì sẽ đến với nhau. Huống chi, với lá gan của anh bạn em thì anh thấy anh ta chả làm chuyện gì khác người đâu. Vậy nên, không cần lo lắng.
Tôi sờ cằm, là vậy sao.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống tôi nói, như vậy tiếp theo, nên giải quyết chuyện của em.
Tôi ngước nhìn hắn không tự giác nuốt nước miếng, gì, chuyện gì cơ chứ?
Hắn cởi đồng hồ ra ném lên sô pha, cười, em nói xem? Dẫn đàn ông trẻ tuổi về nhà, lại còn ngồi chuyện trò vui vẻ với anh ta trong phòng ngủ của bọn mình. Chậc chậc chậc, lại là loại chuyện chỉ có ai ngốc như em mới làm được. Em nói thử xem, chẳng lẽ anh không nên trừng phạt em sao?
Tôi vừa lùi về sau vừa nói, em sai rồi, em tự phạt được chưa? Cơm tháng này em nấu hết! Nếu không đủ thì rửa chén và làm vệ sinh tháng này em cũng bao!
Hắn vừa cởi quần áo vừa nhẹ giọng cười nói, muộn rồi. Em còn tinh thần để quan tâm chuyện của người khác, anh không làm gì đó thì chẳng phải là thật xin lỗi bản thân sao.
Tôi cuống quít trấn an hắn nói, bình tĩnh nhất định phải bình tĩnh! Một chàng trai phong nhã hào hoa, thông minh nhanh trí thành thục như anh nhất định không thể so đo với một thiếu nữ vừa trưởng thành chưa dứt sữa, ngây thơ như em được! Mặc đồ của mình vào, giữ bình tĩnh!
Hắn mỉm cười đi tới gần tôi.
Giữ bình tĩnh nha – những lời này cuối cùng biến mất trong miệng người nào đó.
Có một số việc hệt như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy vậy, hễ bắt đầu rồi là không thể ngăn được.
Tần Khoa “trừng phạt” là như vậy, tình yêu của Nhậm Phàm và Phương Tâm Vũ cũng là như vậy.
Nghe nói, hôm đó Nhậm Phàm quả nhiên đứng dưới ký túc xá của Phương Tâm Vũ chờ cô ta trở lại sau đó đột ngột xuất hiện, kết quả cưỡng hôn không được lại bị Phương Tâm Vũ hoảng hồn tát một cái.
Cũng không biết cái tát đó tát ra cảm giác hổ thẹn, hay là tát ra tia lửa điện tình yêu, tóm lại là sau một loạt chuyện dây dưa dong dài, hai người dây dưa nhiều năm cuối cùng cũng dây thành người yêu, đúng là ứng với câu nói của Tần Khoa.
Chẳng qua, tôi căm giận cắn bả vai trần của Tần Khoa, mùa xuân khiến người ta bị áp bức như vậy chừng nào mới kết thúc đây?