Nhìn Tần Khoa, trong phút chốc có cảm giác hoảng hốt, có phải từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy rõ hắn không.
Xung quanh ồn ào nhốn nháo, nhưng trong hoàn cảnh ồn ào như vậy dường như tôi lại nghe được tiếng sôi “Ùng ục” của máu trong mạch máu mình.
Tần Khoa là người khôn khéo cỡ nào, hắn nhận ra có gì đó không ổn, vừa định mở miệng nói gì đó thì tôi xiết chặt tay hung hăng ném chiếc mp3 kia về phía hắn, đồ khốn nạn!
Không muốn nhìn thấy hắn nữa, cầm lấy ba lô, xoay người chen qua đám người đi về phía cửa toa.
Thủ bị kéo lại, tôi quay đầu rống lên với hắn, bỏ ra, khốn nạn!
Hắn cau chặt mày nhìn tôi, miệng hơi há ra nhưng không nói được điều gì.
Tôi ra sức giãy dụa hô to, bỏ ra! Anh có bỏ ra không? Đồ chết tiệt bỏ ra mau lên!
Tần Khoa một tay xiết chặt cổ tay tôi, tay kia vươn ra muốn kéo ba lô của tôi, hắn nói, cho dù có chuyện gì đi nữa thì em bình tĩnh đi đã được không.
Tôi nhìn vào mắt hắn nói, ha, sao anh vẫn còn không biết xấu hổ nói những lời như vậy?
Tôi lại cúi đầu nhìn cổ tay bị hắn nắm nói, anh luôn nghĩ rằng tôi dễ khống chế đúng không.
Nói xong câu đó, tôi cúi đầu xuống, hung hăng cắn vào tay hắn.
Lúc đó tôi chỉ hận chỗ tôi cắn không phải là cổ hắn, chuyện khẩu hạ lưu tình cũng không cần mơ, chưa được bao lâu tôi đã ngửi thấy mùi máu.
Tần Khoa rốt cuộc bỏ tay ra, tôi giãy ra chạy về phía cửa toa.
Một lát sau, Tần Khoa cũng mang theo hành lý chạy xuống từ tàu lửa, nhìn xung quanh đám người đông đúc, vừa gọi điện thoại vừa cao giọng kêu “Giang Văn”.
Khi thấy hắn đi xa dần dọc theo sân ga , tôi mới từ cửa toa bên cạnh leo lên tàu lửa.
Còi tàu kéo dài, tàu lửa chậm rãi khởi hành.
Tôi một mình nằm xoài ra trên bàn, dây thần kinh nãy giờ kéo căng rốt cuộc cũng nới lỏng ra, nghĩ tới đoạn ghi âm đó, nước mắt rốt cuộc khống chế không được rơi xuống.
Đó là gì vậy? Đó có phải là tình yêu của tôi không?
Tốn sức cân nhắc, vì hắn khổ vì hắn cười, mà với Tần Khoa nó chỉ là một trò chơi nửa vời.
Những gì đã trải qua, tôi tự cho là đã cảm nhận được sự thật lòng của hắn, thậm chí còn cảm thấy dương dương tự đắc, vậy mà cuối cùng tất cả những điều đó chỉ là màn kịch hắn diễn cho Lí Giai Nhân xem.
Nằm sấp trên bàn khóc một hồi, mặc dù không bị ai thấy nhưng rất dễ bị nước mũi tồn hàng làm nghẹt.
Tôi phải ngẩng đầu lên, há miệng ra thở.
Vừa nhấc đầu lên liền đảo mắt nhìn thấy một người, làm tôi giật cả mình, quay đầu lại nhìn, thì ra là một cậu bé dơ òm, trên mũi đeo thò lò nước mũi màu xanh ngọc bích trong sáng há hốc mồm ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi vừa rớt nước mắt vừa ác độc trừng nó, nhìn gì mà nhìn!
Bộ dáng lúc đó của tôi không dính dáng tí tẹo nào tới chữ hiền lành cả, rốt cuộc làm nó khóc.
Nó khóc vô cùng đau khổ, tâm trạng cũng lây cho nhau, tôi càng đau khổ hơn.
Vì vậy trên tàu lửa hai chúng tôi cứ như vậy mặt đối mặt gào khóc thật to, đúng là tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hành.
Tàu lửa chạy băng băng về ga, tôi cứ một đường khóc trở về.
Về tới nhà, bước lên mảnh đất quen thuộc, tôi xách hành lý, bắt đầu lang thang không mục đích trên đường.
Không muốn về nhà, lại không biết đi đâu, tới khi trời tối, tôi mới nhớ ra còn có Diệp Phàm.
Đợi tới khi Diệp Phàm cỡi chiếc mô tô chạy như bay tới thì tôi đang ngồi cạnh buồng điện thoại công cộng.
Hắn ở đằng sau thô lỗ kêu, Ê! Chị coi tôi là lừa thồ hàng hả? Báo địa điểm xong là gác máy, cho dù có là lừa thì cũng cần giao lưu tình cảm chứ!
Đợi tới khi tôi quay mặt sang, cậu ta bật người im bặt không nói gì ngẩn ra, nhìn tôi hỏi, chị sao vậy?
Tôi đi qua bò lên yên sau, ôm ba lô trước ngực, ồm ồm nói với cậu ta, không phải nhà cậu có rất nhiều nhà sao? Tùy tiện tìm một chỗ hẻo lãnh không có ai cho tôi ở nhờ vài ngày, tiền thuê nhà đợi khi nào tôi tốt nghiệp kiếm được tiền thì sẽ trả lại cậu gấp đôi.
Cậu ta nhìn tôi, tôi tránh né ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu trên ba lô.
Rốt cuộc cậu ta cũng không hỏi gì nữa, cởi mũ bảo hiểm ra đội lên đầu tôi, sau đó nổ máy đi.
Xe dừng trước một khu căn hộ hiện đại rất to, tôi nói với Diệp Phàm, tôi nói chỗ hẻo lánh không có ai.
Diệp Phàm xách ba lô của tôi nói, đúng vậy, nhà của tôi đã một thời gian dài không có người ở, rất hẻo lánh.
Theo cậu ta lên lầu, vào nhà, cậu ta chỉ vào một căn phòng nói với tôi, mấy bữa nay chị cứ ở phòng tôi, ông già nhà tôi căn bản không hề ở nhà, tôi ở phòng ông ấy.
Tôi gật đầu.
Điện thoại di động đã tắt máy từ lâu, tôi dùng điện thoại của nhà cậu ta gọi điện cho mẹ tôi, nói cho bà tôi về trường trước rồi.
Diệp Phàm hỏi tôi, à ừm, chị đói bụng chưa? Tôi gọi món cho hai người nhé?
Tôi lắc đầu, nói với cậu ta “Đừng quan tâm đến tôi”, sau đó đóng cửa lại ngã lên trên giường.
Lấy điện thoại di động ra, ngón tay đặt trên nút khởi động máy, một lát sau lại dời đi, vùi đầu vào gối.
Diệp Phàm đứng ngoài gõ cửa, này, đi ra ăn gì đi.
Tôi không trả lời, cậu ta lại gõ cửa, này, xỉu rồi à? Đi ra ăn gì đi.
Tôi dùng giọng mũi nằng nặng nói với cậu ta, đã nói không ăn là không ăn, đừng lo cho tôi!
Một lát sau, tôi nghe tiếng đóng cửa.
Nằm cong người trên giường, ánh đèn của hàng vạn gia đình hắt vào từ cửa sổ, hắt vào khiến tôi cảm thấy thật hoang vắng.
Bây giờ Tần Khoa đang làm gì? Đang nhớ tôi, hay đã mặc kệ tôi rồi? Tần Khoa…Tần Khoa…Tần Khoa…
Mơ màng ngủ tỉnh ngủ tỉnh, từ ban đêm tới ban ngày, lại từ ban ngày tới ban đêm.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp thảo nguyên xanh biếc, Tần Khoa đang ngồi trên tảng đá nâng má suy tư.
Tôi đi tới hỏi hắn, anh đang làm gì vậy.
Tần Khoa thì thào nói, đầu anh đau quá.
Tôi nói, đừng sợ đừng sợ, để em xoa cho anh.
Tôi nhè nhẹ đặt tay lên đầu hắn, vẻ mặt Tần Khoa rất đau khổ, đừng, đau quá.
Tôi hoảng hồn, lấy tay ra.
Lúc này, một chiếc nấm thật to mọc lên từ đỉnh đầu Tần Khoa.
Tần Khoa vươn tay lên, hái chiếc nấm trên đầu xuống, cười nói với tôi, cả đời anh chỉ kết được một chiếc nấm này thôi, này, cho em. Tôi vô cùng hài lòng, vui cười hớn hở hởi, thật hả thật hả?
Tần Khoa gật đầu, đưa nấm qua cho tôi.
“Rầm!” một tiếng phá cửa khiến chiếc nấm thần văng ra, tiếp đó là tiếng rống to của Diệp Phàm, này, chị chết rồi à?! Không ra tôi phá cửa đó!
Không phải cậu đang đạp cửa rồi đó sao? Tôi đứng trước cửa quát, này này!!! Đã nói là cậu đừng động tới tôi rồi mà?! Tôi không ra đó, nhóc con xấu xa cút xa đi!
Cửa im lặng một chút, tới khi lại mở miệng thì giọng của Diệp Phàm hơi hạ xuống, cậu ta nói, chị mở cửa!
Tôi nói, cậu mà dong dài nữa là tôi lấy nước mũi chùi lên ga giường cậu đó.
Cửa không hề nhúc nhích.
Tôi nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà.
Một lát sau, cửa lại một lần nữa truyền tới tiếng bước chân, Diệp Phàm dùng giọng điệu bình thường nói, chị không ra đúng không?
Tôi cũng bình tĩnh lại nói năng đàng hoàng với cậu ta, Diệp Phàm, tôi biết cậu quan tâm tôi, nhưng tôi muốn một mình…
Nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị một búa của Diệp Phàm chặt đứt.
Cửa “rầm rầm” một tiếng bị hắn đá văng ra, Diệp Phàm vác búa đứng ở cửa, mặt hung ác y như Quỷ Dạ Xoa dưới Âm Phủ lên vậy.
Đúng vậy, cậu ta dùng chìa khóa mở cửa, mà chốt an toàn lại bị một búa của cậu ta đập gãy luôn.
Tôi giật mình nhìn cái chốt an toàn bị chặt xuống kia cùng với miếng gỗ dính liền với nó, cậu ăn trúng gì à? Bị động kinh hả?
Diệp Phàm bỏ búa xuống, ngạo nghễ nhìn xuống tôi, nói, đi ra ăn gì đi.
Tôi cười nhạt, tôi dễ dàng để cậu làm gì thì làm như vậy sao? Tôi đã nói rồi tôi không cần cậu quan tâm, bây giờ cậu đi ra ngoài cho tôi đi.
Tôi nằm trên giường theo hình chữ số “7”, lưng quay về phía cậu ta.
Thằng nhóc này chắc là bị mắc bệnh bò điên, dám nhấc tôi lên, lại còn vọng tưởng khiêng tôi ra ngoài nữa chứ.
Rốt cuộc cũng đánh giá thấp cân nặng của tôi, chân cậu ta lảo đảo một cái.
Tôi điên lên rồi, giơ nắm đấm lên, đấm một phát lên chỗ Tần Khoa mọc nấm trong giấc mơ của tôi trên đầu Diệp Phàm.
Diệp Phàm hô một tiếng “Á –” rồi ngã xuống đất.
Tôi xoa tay nói với cậu ta đang ngồi dưới đất, đã nói là đừng chọc tôi.
Diệp Phàm ngồi dậy, xoay người giơ tay lên nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhìn, hay thật, chốt an toàn bị chặt xuống rốt cuộc cũng báo được mối thù một nhát búa rồi.
Diệp Phàm ngã lên chốt an toàn, khuỷu tay bị thương.
Cuộc đời của tôi sao mà nhấp nhô dữ vậy?
Tôi vốn chỉ muốn tìm một không gian kín đáo nho nhỏ, một mình im lặng, tỉ mỉ nghĩ lại cũng được, chán chường một chút cũng được, chỉ có một nguyện vọng nhỏ xíu xiu đó thôi mà cũng không đạt được.
Vết thương trong lòng vẫn đang đổ máu ào ào, bây giờ lại phải xử lý miệng vết thương cho thằng nhóc này.
“Á, chị nhẹ tay chút đi! Chị đang gắp vụn gỗ hay gắp thịt vậy?”
Tôi cầm nhíp khơi một cái, nói với cậu ta, có ngon thì tự mình làm.
Dán băng OK lên cho cậu ta, Diệp Phàm nói, nếu đi ra rồi thì ăn gì đó đi được không?
Tôi liếc cặp mắt cá chết nhìn thức ăn trên bàn, cậu mua à?
Diệp Phàm tự hào gật đầu, không chỉ có vậy đâu, tốn nhiều tiền mới mua được đó, cho tôi chút mặt mũi đi. Nhưng mà lạnh mất rồi, phải hâm lại.
Tôi gãi đầu, hâm gì nữa, đi ra ngoài ăn khẳng cơ cơ đi.
Diệp Phàm nói, khẳng cơ cơ là cái gì, cửa hàng mới mở hả?
Tôi bỏ tay xuống, vả miệng, nói nhầm, là KFC.
Mua một hộp đùi gà cánh gà về, khui vài chai rượu của bố Diệp Phàm, chúng tôi đi chân trần ngồi trên sàn nhà bắt đầu uống thả cửa.
Diệp Phàm nói, à ờ, có phải chị và Tần Khoa cãi nhau không? Úi chà úi chà úi chà, chị đừng trừng tôi. Nhưng mà giờ là thời đại nào rồi cơ chứ, làm gì có ai xa ai mà không sống nổi đâu? Cũng có mình chị thôi, bình thường kiêu ngạo vô cùng, bây giờ lại rúc trong xó này buồn rầu, nửa sống nửa chết, đúng là suy đồi.
Tôi nhìn cậu ta, cậu biết khỉ gì.
Diệp Phàm hừ một tiếng, tôi biết khỉ gì? Chị thì chả hiểu khỉ gì cả. Nếu như chị tiếp tục như vậy ở nhà tôi thì chừng nào chán thì đi đi, tôi cũng không muốn phát hiện xác nữ trong nhà mình.
Tôi đột nhiên vươn đầu tới trước mặt cậu ta.
Cậu ta biến sắc, bắt đầu cà lăm, chị…chị làm gì vậy?
Tôi mở miệng, “Ực –” một luồng khí có thành phần phức tạp phả ra.
Diệp Phàm nhảy dựng lên, khỉ thật!
Tôi đá ghế một cái, ai biểu cậu khỉ thật nè.
Diệp Phàm ngồi phịch lên ghế, tay ôm lưng ghế, vẻ mặt y như đi đại tiện vậy.
Tôi nói vô cùng thấm thía với cậu ta, sau này nếu cậu còn muốn an ủi ai thì ngàn vạn lần không nên đùng cách này, tố chất tâm lý của chị đây tốt, nếu như yếu hơn một chút thì nghe cậu nói xong là đi tự tử liền đó. Chị đây là ai? Chị ăn phân còn nhiều hơn chú mày ăn cơm nữa, đạo lý này làm sao mà chị không hiểu cơ chứ.
Cậu ta nói, không phải! Rõ ràng là chị nói như vậy.
Tôi nói, đồ ngu, đúng là cậu uống say rồi.
Cậu ta nói, khỉ thật! Chị đừng có đánh trống lảng! Rõ ràng là tôi nghe được.
Tôi nói, khỉ thật khỉ thật! Bà đây đâu có nói gì!
Từ lúc đó, đối thoại của chúng tôi chuyển dần sang hướng quỷ dị, bắt đầu từ việc tranh cãi câu nói kia lại vòng qua thảo luận rốt cuộc ai uống say rồi lại đấu xem tửu lượng ai lớn hơn.
Kết quả rất hay, hai người cùng say quắc cần câu luôn.
Hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tiếng chuông đó kiên trì không ngừng vang lên, đánh thức cả tôi vốn đang ngủ say dậy.
Tôi ngồi dậy trên sô pha, dùng chân đá đá Diệp Phàm đang nằm trên đất, cậu ta nằm sấp trên đất hồi lâu không hề nhúc nhích.
Tôi cũng buồn ngủ muốn chết, hùng hùng hổ hổ nghe điện thoại, tới khi cầm điện thoại lên mới ý thức được là không phải điện thoại của nhà mình, không nên nghe.
Tôi alô hai tiếng đầu bên kia mới trả lời, là một cô gái, hỏi, đây có phải là nhà Diệp Phàm không?
Tôi vội vàng nói, đúng vậy đúng vậy, cô chờ một chút.
Tôi chạy về đá Diệp Phàm mấy cú thật mạnh, rốt cuộc cũng gọi cậu ta dậy được.
Cậu ta trở mình nằm ngửa trên đất mơ mơ màng màng nói, khỉ thật, muốn chết à.
Tôi nói, cậu muốn chết thì có, bạn gái cậu gọi điện thoại kìa, còn không đi nghe đi.
Cậu ta nghe vậy chậm rì rì đứng dậy, lại chậm rì rì đi ra chỗ điện thoại.
Tôi gấp tới mức hận không thể dùng chổi quét cậu ta tới luôn.
Diệp Phàm gác máy, tôi hỏi cậu ta, là bạn gái đúng không.
Cậu ta gãi mái tóc rối bời gật đầu.
Tôi lại hỏi, nói mới nhớ sao cậu không đi học? Khai giảng rồi đúng không?
Cậu ta bĩu môi, sao không đi? Chẳng qua trong phòng có một đứa chân hôi quá nên tôi mới về nhà ngủ thôi.
Đây là ưu thế lớn nhất của việc học trường gần nhà.
Cậu ta rửa mặt, thu dọn đồ đạc xong bắt đầu chuẩn bị đi học.
Lúc gần đi cậu ta nói, nếu khi tôi về còn thấy chị nằm đây như con lợn chết thì tôi sẽ nói cho mẹ chị là chị ở đây.
Nói xong cậu ta vội vàng đi ra đóng cửa lại, giống như sợ tôi chạy qua K cậu ta lắm vậy.
Sắp xếp lại phòng một chút, tôi ngồi trên sô pha, lấy điện thoại di động ra, mở máy.
Sau khi tiếng khởi động máy kết thúc là một tràng chuông báo tin nhắn.
Tôi hít sâu một hơi, mở hộp tin nhắn ra.
Bốn mươi hai tin nhắn, có của Giang Tình, của Điền Lan, còn lại ba mươi tám cái là của Tần Khoa.
Xem một cái, lại xóa một cái. Đợi tới khi xóa hết rồi, trong lòng lại cảm thấy rối bời.
Hắn nói “Anh thích em thật lòng”, nhưng tại sao nhìn chữ “thích” này lại khiến tôi đau lòng quá vậy.
Khoảng ba giờ chiều, Diệp Phàm quay lại.
Xách theo mấy chiếc túi, vừa vào cửa liền ồn ào, ê, tôi mua cá này, tôi sẽ cho chị nếm thử món cá hầm của tôi ngay lập tức.
Tôi đặt túi lên trên bàn nói, may mà cậu về sớm. Có tiền không? Thẻ ATM của tôi để ở trường rồi, cậu cho tôi mượn ba trăm, chừng nào về tôi trả lại cho cậu.
Diệp Phàm đang đi vào bếp chợt dừng lại, xoay người hỏi, sao vậy? Chị phải về trường hả?
Tôi gật đầu, ừ, hôm nay phải về.
Cậu ta xoay hẳn người lại bỏ túi xuống nói, thấy tốt hơn chưa?
Tôi nói, cái gì tốt hơn? Bạn tôi nói là ở trường có việc phải về, tôi là người coi trọng việc học hành đó nha.
Diệp Phàm “Xì” một tiếng, đi tới mở bóp, lấy ba trăm đồng ra đặt trước mặt tôi, sau đó không nói gì nữa, mang cá vào bếp.
Tôi cầm tiền bỏ vào túi, vào bếp, Diệp Phàm đang cầm dao điên cuồng làm cá.
Tôi đứng cạnh nói, cậu đối xử với một thi thể như vậy thì sau này sẽ bị đày xuống Địa Ngục đó.
Diệp Phàm liếc tôi một cái, tiếp tục chặt chặt.
Tôi nói, vậy cậu cứ từ từ chặt, tôi đi đây. Còn nữa, hai ngày nay cảm ơn cậu, tạm biệt.
Cậu ta không nói gì, tôi cầm túi nhìn cậu ta một cái rồi đi.
Đi xuống lầu, ra khỏi khu, vừa mới chuẩn bị leo lên một chiếc taxi, phía sau vang lên tiếng động cơ “Rừm rừm”.
Tôi quay đầu lại hỏi, ủa, không chặt cá nữa hả.
Diệp Phàm trợn mắt, không phải chị muốn ra ga sao? Lên đi!
Xe máy đi rất nhanh, vừa leo lên là tới ga ngay lập tức.
Tôi nhảy xuống, muốn cảm ơn cậu ta một tiếng, nhưng Diệp Phàm lại không thèm quay đầu lại đi luôn.
Mua vé, lên tàu, tới tối là về tới trường.
Về tới phòng ngủ, Điền Lan kéo tôi ra ngoài hỏi, mày với Tần Khoa sao vậy? Hôm qua hắn gọi điện thoại hỏi tao mày về chưa, hôm nay lại tới tìm tao nói nếu mày về thì gọi điện thoại báo cho hắn. Nhìn vẻ mặt của hắn là biết ngay bọn mày có chuyện rồi, hỏi hắn hắn cũng không nói. Bọn mày cãi nhau gì vậy?
Tôi nói, lần này không phải là cãi nhau.
Ngồi trên cầu thang, tôi nói hết mọi chuyện cho Điền Lan.
Nó nghe xong, hồi lâu không nói gì, sau đó lại thở dài nói, rắc rối quá, sao lại như vậy chứ.
Tôi nhìn ngón chân nói với nó, mày đừng nói với hắn là tao về rồi, bây giờ tao chưa biết phải nói gì với hắn.
Điền Lan hỏi, cứ để người ta lên trời xuống đất tìm cậu như vậy à?
Tôi không nói gì.
Điền Lan lại hỏi, vậy giờ mày tính sao, muốn làm như thế nào?
Tôi lắc đầu, không iết.
Không phải vấn đề nào trên thế giới này đều là câu hỏi đúng sai, không phải chỉ dùng to be or not to be là có thể trả lời được.
Đối với vấn đề Tần Khoa, tôi không nghĩ được, không dám nghĩ, có nghĩ cũng nghĩ không ra. Giống như cả người tôi đang bị một đám sương muối bao quanh, phân biệt không rõ phương hướng, nhưng lại khiến trái tim bị ăn mòn, thương tích đầy mình.
Hôm sau điền đơn đăng kí nộp cho thầy hướng dẫn.
Thầy hướng dẫn nhìn tôi nói, với thành tích của em thì cơ hội được chọn với đơn này là rất nhỏ.
Tôi cúi đầu với thầy một cái, thưa thầy, em biết trước đây em ham chơi lười học, nhưng từ giờ em sẽ cố gắng hết sức.
Thầy hướng dẫn sửng sốt một chút, ừm, có tinh thần tiến tới là được.
Tôi ép chính mình tới phòng tự học, ép chính mình đọc quyển giáo trình môn chuyên ngành xấu dã man kia, ép chính mình tới Góc tiếng Anh, ép chính mình tiến hành những cuộc đối thoại Where are you from? What’s your name? What’s your major? với những người đó.
Có đứa bạn trêu chọc, sao vậy Giang Văn, tự nhiên lại trở nên hăng hái, bị kích thích hả?
Những câu nói vô tâm của những người ngoài kia lại thường là mật khẩu mở ra sự thật.
Đúng vậy, tôi bị kích thích.
Không bị kích thích thì làm sao học như thế này được? Một quyển từ vựng dày cộm trong vòng ba ngày tôi đã dò lại hai lần.
Điền Lan vuốt quyển sách đó cảm thấy thật khó tin, thật ra cũng không có gì kỳ quái, chỉ cần trong đầu nhảy ra hai chữ Tần Khoa thì tôi lại xem một tờ, cứ như vậy dò qua hai lần.
Tôi muốn tạo cho mình một vỏ bọc thật cứng rắn, tôi muốn nói cho hắn cho dù như thế nào thì tôi cũng sống rất tích cực.
Chiều hôm thứ tư, tôi lại đi Góc tiếng Anh.
Đối thoại với tôi là một sinh viên trường khác, tiếng Anh nói khá tốt.
Kể từ câu thứ tư tôi đã không hiểu anh ta nói gì cho lắm, chỉ có thể nắm một vài từ sau đó suy diễn ra đại ý.
Đây không phải rèn luyện khẩu ngữ mà là khảo nghiệm sức tưởng tượng.
Tôi triển khai nụ cười xã giao nhìn anh ta, trong lòng mắng thầm, mẹ ơi, trình độ như anh rồi còn đi luyện gì nữa, đứng trước gương lẩm bẩm là đủ rồi.
Tới khi tôi nhịn không nổi nữa chuẩn bị bí tiểu thì người đối diện rốt cuộc nói một câu tôi hiểu được, anh ta cố ý nói chậm rãi, bây giờ tôi còn độc thân, cậu muốn làm bạn gái của tôi không?
Vẻ mặt ngả ngớn kia giống như đang ban ơn cho tôi vậy.
Tôi trầm tư, câu “Bạn gái cái đầu anh” dịch sang tiếng Anh như thế nào nhỉ.
Một bàn tay bỗng nhiên kéo tôi lại từ sau lưng, một người sử dụng âm điệu quen thuộc nói, I’m sorry, but she is not available.
Nhưng mà vừa bỏ chạy thì người đằng sau cũng đuổi theo, lại còn diễn hoạt cảnh “Sao cô lại chạy, anh không đuổi theo thì làm sao tôi lại chạy, cô không chạy thì làm sao tôi đuổi theo” kinh điển.
Còn chưa kịp chạy được vài bước thì đã “Hả – á”.
Tôi không biết chuyện gì xảy ra, tại sao cuộc đời tôi bị thảm dữ vậy?!
Con mẹ nó tại sao ven đường lại mở nắp cống, miệng cống bị thằng cha nào chôm đi rồi, mang về nhà làm bánh nướng ăn hả?
Tôi đứng trong ống cống khô queo nhìn trời xanh muốn khóc, có phải ông muốn đùa giỡn con tới khi con chết thì ông mới vừa lòng không?
Mọi chuyện luôn xuất hiện trong hoàn cảnh xấu hơn mọi khả năng tôi dự đoán, tôi đứng trong ống cống được Tần Khoa và một nam sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm khác lôi lên.
Tần Khoa nói, sao thấy anh lại bỏ chạy? Trốn anh tới mức đó sao?
Tôi cười nhạt, làm gì có, chẳng qua thấy anh còn ghê tởm hơn ăn cao da chó thôi.
Tần Khoa bị tôi làm nghẹn lời.
Một lát sau, hắn vươn tay ra tính kéo tôi bị tôi hất ra.
Hắn thở dài nói, bọn mình nói chuyện được không.
Tôi nghiêng đầu, còn gì để nói.
Tần Khoa nói, đoạn ghi âm trong mp3 anh nghe rồi, anh biết em đang giận cái gì, nhưng sự thật không hoàn toàn như em nghĩ. Anh thừa nhận, mới đầu…
Những câu tiếp theo hắn định nói là ác mộng mấy ngày nay của tôi, quen thuộc tới mức tôi chịu không nổi việc nghe lại nó.
Tần Khoa còn muốn nói tiếp, tôi lấy tay bịt tai lại, hắn cau mày tiến lên kéo tay tôi xuống nắm chặt lại, tôi oán hận nhìn hắn, cúi đầu táp lên vết thương trên cổ tay hắn.
Vết thương cũ vừa khép lại, lần này có thể ngửi được mùi máu nhanh hơn lần trước, nhưng mặc dù vậy tay Tần Khoa vẫn kiên định không bỏ ra, mặc tôi cắn.
Một chút máu tràn ra đầu lưỡi, tay Tần Khoa cần thật chặt, đột nhiên tôi cảm thấy thật thất bại, dường như làm cách nào tôi cũng không đấu lại hắn.
Không chống cự vô ích nữa, tôi buông lỏng khớp hàm, ngẩng đầu nhìn hắn, cười khổ với hắn, quả nhiên cùng một chiêu không dùng lại với anh được, anh muốn nói gì thì nói đi.
Tần Khoa nhìn tôi, chậm rãi nói, anh biết em hận anh, anh cũng biết mình rất khốn nạn. Anh thừa nhận lúc bắt đầu anh không hề có thái độ nghiêm túc, cũng không phủ nhận tất cả điều đó đều xuất phát từ tâm lý trả thù. Nhưng Giang Văn à, không phải vậy, anh phát hiện cảm giác của anh với em khác đi, anh thật sự thích em mất rồi. Sự biến hóa của tình cảm không có giới hạn rõ ràng, anh không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết nó bắt đầu từ lúc nào, anh chỉ biết rằng chỉ cần em ở cạnh anh anh sẽ cảm thấy rất thỏa mãn. Cảm giác an ổn phát ra từ tận sâu trong lòng này trước giờ anh chưa bao giờ có được. Giang Văn, anh thích em, điều này không dính dáng tới bất kì ai hết, đây là thật sự. Bọn mình bỏ qua quá khứ, cứ tiếp tục như trước, đừng suy nghĩ những chuyện không thoải mái này nữa.
Tôi nhìn hắn, sao lại nói dễ nghe vậy? Anh có biết mấy ngày nay tôi sống như thế nào không? Tôi không thể để đầu óc mình tỉnh táo được, vì hễ đầu óc tỉnh táo thì sẽ nghĩ tới hình ảnh của anh và Lí Giai Nhân. Tôi có thể không để ý tới chuyện anh giấu diếm tôi, thậm chí có thể không để ý tới chuyện anh từng phát sinh quan hệ với Lí Giai Nhân, nhưng tại sao anh lại có thể mang mục đích này mà yêu đương với tôi. Đó là mối tình đầu của tôi, anh muốn trả thù Lí Giai Nhân tại sao không tìm người khác? Tại sao anh lại phá hủy tình cảm của tôi? Anh không nghĩ tới rằng nếu tôi biết được sẽ đau đớn như thế nào sao?
Nước mắt rơi lên tay Tần Khoa hắn mới đột ngột buông đôi tay đang nắm chặt tay tôi ra.
Tôi cũng không muốn khóc, tôi muốn tỏ ra kiên cường trước mặt hắn, nhưng ngực khó chịu không chịu được.
Người ta thường nói gặp chuyện thì đừng quá đau buồn, tới khi gặp chuyện thì muốn khóc cũng khóc không được.
Nhưng đối với tôi mà nói điều đáng buồn nhất chính là bản thân tôi, tới bây giờ tôi vẫn không có cách nào hoàn toàn buông tha hắn.
Mặc dù tôi hận hắn, hận muốn chết, nhưng hận cũng chỉ là yêu dưới lớp áo khoác ngụy trang ác độc mà thôi.
Tôi nói, tôi cũng không rõ, giữa chúng ta có tính là tình yêu không?
Tần Khoa tiến lên ôm tôi nhẹ giọng nói, anh xin lỗi sau này sẽ không như vậy nữa, anh thề sau này sẽ không như vậy nữa. Tha thứ anh, tha thứ anh lần này được không.
Tôi nhắm mắt lại lại mở ra, lướt qua vai hắn nhìn cột đèn đường bên cạnh nói, anh biết không, thật ra tôi là một người rất không có chí khí, tới bây giờ vẫn còn rất thích anh, cũng muốn quên hẳn quá khứ này đi. Nhưng tôi không có cách, rất đau khổ. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu, sẽ không tự chủ nghĩ tới hôm Lễ Tình nhân, trở lại khung cảnh đó, tôi đầy vui mừng dựa vào lòng anh, lại hoàn toàn không biết rằng Lí Giai Nhân ở cạnh đó, anh dung túng đũa giỡn với tôi cũng chỉ là đấu đá với Lí Giai Nhân mà thôi.
Tôi lấy tay che miệng Tần Khoa lại, anh đừng giải thích. Em đã bình tĩnh suy nghĩ rồi, nghĩ rất nhiều rất nhiều lần, lúc đó rốt cuộc anh có chút thật lòng nào không. Nhưng tới cuối cùng em mới phát hiện, cho dù đáp án tôi nghĩ ra như thế nào đi chăng nữa thì vết thương trong lòng tôi vẫn rỉ máu. Tần Khoa, anh quá khôn khéo quá cường thế, em không phải đối thủ của anh, cho dù có tiến hóa thêm hai đời cũng không đoán được anh đang nghĩ gì. Mẹ em đã từng nói với em, với chuyện bất lợi cho mình thì phải cắt đứt ngay. Bây giờ em rất khó chịu, khó chịu muốn chết, vì vậy em phải cắt đứt, em chỉ muốn giải thoát. Vì vậy, Tần Khoa.
Tôi nhìn mặt hắn, chúng ta chia tay thôi.
Ánh trăng màu trắng mà đèn đường màu cam giao hòa lại với nhau thành một màu kì dị, ánh lên khuôn mặt Tần Khoa càng rõ ràng hơn, hắn yên lặng nhìn tôi, chậm rãi hỏi, em nói gì?
Âm điệu ổn định cho thấy có nguy hiểm, tôi vô thức lùi về sau một bước. Lùi xong lại tự mắng mình vô dụng, tới nước này rồi còn sợ gì nữa.
Nghĩ như vậy, tôi lại tiến về trước hai bước.
Tôi nói với hắn, nếu tiếp tục thì chỉ có đau khổ mà thôi, chia tay thôi. Như vậy với chúng ta đều…
Tôi còn chưa nói xong, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì cả người đã bị hắn kềm chặt, môi hắn cứ như vậy ép xuống.
Như thế này thay vì nói là hôn vì nói là cắn thì đúng hơn.
Tôi giãy dụa, hắn đè lại, tôi lui ra sau, hắn áp sát tới, liên tiếp khiến tôi không có cả cơ hội để thở.
Tôi tức giận tới mức rút mạnh tay ra bóp cổ hắn, hắn liền trói chéo hai tay tôi ra sau lưng.
Tôi tựa như châu chấu trong mạng nhện, cho dù giãy đạp như thế nào thì cũng chỉ là phản kháng vô ích.
Đợi tới khi hắn rốt cuộc dừng lại, chậm rãi rời khỏi môi tôi, còn mang theo vẻ mặt chưa thỏa mãn, tôi trừng hắn, anh thỏa mãn chưa? Đây là phí chia tay à?
Tần Khoa cúi đầu nhìn tôi mở miệng nói, hồi nhỏ mẹ anh cũng từng dạy anh, những thứ quan trọng nếu đã nắm được trong tay thì tuyệt đối không được thả ra. Anh là một người rất ích kỉ. Em có thể hận anh, có thể trả thù anh, vậy cũng không sao. Nhưng muốn anh buông em ra, xin lỗi anh làm không được. Vì vậy chúng ta hãy cho nhau không gian để suy nghĩ một chút, nhưng chia tay thì không được.
Tại sao lúc nói những câu này thì vẻ mặt của hắn lại thành kính hệt như đang nghe Kinh Thánh ở giáo đường vậy, nhưng những thứ hắn nói ra lại vô đạo đức, táng tận lương tâm như thế?
Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao trên Trái Đất hiện nay vẫn còn loại người như hắn? Chớp mắt tôi liền từ trạng thái vô cùng ủ rũ chuyển sang trạng thái phẫn nộ.
Tôi đẩy hắn ra, nhảy dựng lên giẫm lên chân hắn, gào vào mặt hắn, đi gặp quỷ đi! Đồ Sở Khanh! Đồ Tây Môn Khánh! Anh làm nhiều chuyện ác như vậy dựa vào gì mà yêu cầu tôi! Anh dựa vào cái gì! Tôi nói cho anh biết, chia tay đi! Chúng ta chia tay rồi! Đi tong hết rồi!
Gào xong câu cuối, tôi đạp cho hắn một cước thật mạnh, sau đó chạy thật nhanh về ký túc xá, mà hắn cũng không đuổi theo.
Lúc quay lại phòng ngủ, chỉ có mình Điền Lan đang ngồi đọc sách.
Tôi tiến lên giật sách của nó hỏi, mày nói cho Tần Khoa tao ở Góc tiếng Anh à?
Điền Lan nhìn tôi gật đầu, đúng vậy.
Tôi không khống chế được giọng điệu của mình, đã dặn mày không được nói cho hắn rồi, rốt cuộc hắn cho mày cái gì? Rốt cuộc ai mới là bạn cùng phòng của mày hả?
Điền Lan cũng hơi nổi giận, hắn cho tao cái gì? Mày tưởng tao muốn quan tâm tới mày chắc? Là ai buổi tối ngủ không yên lăn qua lăn lại, là ai luôn vô tình nhìn trời ngẩn ra? Mày như vậy tao không nói cho hắn có được không?
Tôi cúi đầu, Điền Lan vỗ vỗ tôi, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết thôi, đừng ép buộc chính mình.
Tôi nói, xin lỗi.
Điền Lan nói, trời, tao với mày nói xin lỗi làm gì. Vậy hôm nay bọn mày thế nào rồi?
Tôi nói, chia tay rồi.
Điền Lan thất kinh, chia tay? Mày nghĩ kĩ chưa?
Tôi ngồi lên giường, trước khi gặp hắn hôm nay tao đều không muốn đối mặt hắn, cảm thấy gặp hắn thì không biết nên nói gì. Mà hôm nay lúc nhìn thấy hắn, tất cả oán hận trong lòng tao đều bùng lên, chia tay cũng nói rồi. Nói như vậy có lẽ mày sẽ nghĩ là tao xung động, chưa suy nghĩ kĩ. Thật ra đưa ra quyết định cũng không có gì, trong tiềm thức đã đưa ra phán đoán trước rồi, nhưng vì không cam lòng nên mới do dự lâu hơn, cho dù có do dự suy xét cỡ nào đi chăng nữa thì cũng quay lại quyết định ban đầu thôi. Bây giờ chỉ cần nhắc tới Tần Khoa lòng tao sẽ chua xót, quá khó chấp nhận, ai cũng có bản năng tự bảo vệ, con đường này tao đi không nổi nữa.
Điền Lan thở dài, bọn mày như vậy tao cũng không biết nên nói gì nữa. Nhưng mày phải suy nghĩ cho kĩ, chia tay thì không còn gì nữa, sau này đừng hối hận.
Vẻ mặt tôi đau khổ, tao không biết, có thể lắm.
Mặc dù như vậy nhưng tôi cũng không quản nhiều thứ như vậy được, bây giờ chỉ muốn một sự giải thoát. Giống như bị túi nhựa bao lấy đầu mình, ngay tại thời khắc sắp nghẹt thở chỉ muốn đâm lủng túi, mà bên ngoài túi là không khí hay khí than thì không quan tâm.
Tôi nằm trên giường nói, thật ra nghĩ về mặt tích cực thì tao còn trẻ, có thể còn tìm được tên nào đó mặt còn trắng hơn mặt Tần Khoa cũng không chừng. Cuộc sống luôn tràn ngập ánh sáng và hy vọng đúng không.
Điền Lan nhìn tôi, đột nhiên nói một câu, mày muốn chia tay mà Tần Khoa lại khinh địch đồng ý nhanh vậy à? Không giống phong cách của hắn nha.
Tôi vừa nghe nó nói như vậy, trong lòng liền không khống chế được lạnh run lên.
Nói chia tay, từ đầu tới cuối chỉ có mình tôi nói, ngay cả vào lúc cuối cùng tôi hô to chia tay rồi bỏ chạy theo kiểu Quỳnh Dao thì Tần Khoa cũng không hề tỏ ý thỏa hiệp.
Loại kết quả lửng lơ không biết sống chết này khiến tôi có chút bất an.
Vốn đang có chút lo âu, nhưng khi thời gian dần trôi, tôi từ từ cảm thấy yên tâm, tất cả đều sóng êm gió lặng, Tần Khoa cứ như vậy biến mất không thấy tăm hơi khỏi cuộc sống của tôi.
Lúc cảm thấy yên tâm rồi, tôi lại cảm thấy có chút cô đơn, cứ như ngực tôi thiếu một thứ gì đó vậy. Tôi nhịn không được sỉ vả chính mình, không có phiền phức còn không hài lòng à? Như mày không phải là rảnh rỗi tìm việc để làm sao?
Mặc dù người tên Tần Khoa này biến mất, nhưng dấu vết của hắn vẫn còn dày đặc trong cuộc sống của tôi.
Hiệu sách kia chúng tôi từng đi, ghế đá kia chúng tôi từng ngồi, đoạn sườn núi trong trường kia chúng tôi từng đi lên.
Cho dù đi tới đâu cũng đều có cảm giác phảng phất như thăm lại chốn xưa vậy, toàn những ký ức khi ở cạnh Tần Khoa.
Khác với dự đoán ban đầu của tôi, cuộc sống của tôi không chỉ không nhẹ nhàng thoải mái mà còn đầy phiền muộn, bàng hoàng, thương tâm, nguyên nhân của những thứ này chính là tảng đá tưởng niệm. Tôi tự nói với mình, Giang Văn, đừng lo, những…thứ này chỉ là di chứng, sớm muộn gì cũng sẽ trôi qua, ngày mai tươi sáng đang chờ mày!
Đúng vậy, dù gì cũng phải sống qua ngày.
Mặc dù đau khổ nhưng tôi sẽ vượt qua chướng ngại này thôi.
Học hành, tốt nghiệp, tìm một công việc không tốt lắm nhưng cũng không đói chết, tìm một người đàn ông không tính đẹp trai nhưng nhìn được, kết hôn, sinh con.
Vào một ngày nào đó, cùng chồng dẫn con đi chơi công viên, gặp được người đó, rốt cuộc có thể nhìn nhau cười, a, thì ra là anh/em.
Sau đó sát vai nhau mà qua.
Tới lúc này, câu chuyện với Tần Khoa rốt cuộc cũng kết thúc – THE END.
Khi tôi nằm ườn trên giường, vừa gãi mũi vừa tự quyết định, YY thỏa thích với kết cục của chúng tôi thì tôi đã quên mất một điều.
Đây là sai lầm trí mạng.
Anh chàng kia của tôi, không phải ông B bà B, mà là một người tên là “Tần Khoa”.
Cái người tên Tần Khoa đó, vô cùng nham hiểm, có thể xem là thiên địch của rắn rết.
Trước đây khi hắn dạy tôi chơi cờ tướng hắn từng nói, niềm vui lớn nhất khi chơi cờ không phải kết quả, mà là quá trình. Gặp phải người chơi kém, đương nhiên không cần nghĩ nhiều. Nếu xem không vừa mắt thì kết thúc nhanh, nếu xem vừa mắt hả, há há, vậy thì không vội, từ từ từ từ lăng trì tới chết. Đó, cứ như chơi cờ với em vậy, cảm thấy có một niềm vui khác. Nhưng nếu như gặp được cao thủ, tới khi gặp đường cùng thì không ngại lùi lại một bước, bỏ xe giữ tướng, tạm thời thả anh ta một nước, để anh ta chiếm ưu thế. Thực tắc hư, hư tắc thực, ma túy đối phương, khi đối phương đắc ý thì lại cho anh ta một kích trí mạng ngay khi anh ta yên tâm nhất.
Nhớ năm đó Từ Thiên Xuyên cũng là ở thời khắc bị tính kế cuối cùng mới cảm thán một câu “Vi hương chủ ngươi đúng là thâm sâu khó dò a ~~”.
Mà tôi thì sao, cũng tới cuối cùng mới hiểu được, đầm hoa đào sâu ngàn thước, cũng TMD không sâu bằng Tần Khoa.