Hai tuần nghỉ hè trôi qua, Tần Khoa phải quay lại vòng tay ôm ấp của mái trường thân yêu.
Mẹ tôi muốn tôi quay lại trường cùng hắn, Tần Khoa nói, mấy ngày nay trời nóng nực, phòng ngủ của cô ấy chỉ có quạt điện, quay lại cô ấy chịu không nổi.
Tôi gật đầu liên tục, vẫn là Tần đại nhân quan tâm yêu thương người khác.
Tần Khoa đi rồi, mẹ tôi trách tôi không đi với hắn.
Bà nói, vợ chồng son phải cùng tiến cùng lùi, nó tới trường học tập sao mày lại có thể vì nóng mà không đi với nó được?
Tôi phản bác, giá trị của tình yêu rất đáng quý, giá thành của sinh mệnh cũng rất cao, con mà về cái lồng hấp đó chắc chắn sẽ chịu không nổi, mẹ nhẫn tâm vậy hả.
Mẹ tôi hừ một tiếng, có ngày nó bỏ đi với đứa khác thì ráng chịu.
Nguyền rủa ác độc dữ chưa.
Tôi đứng trước bàn trang điểm, chống lưng gào lại mẹ tôi, mẹ mồm miệng xui xẻo, phi phi phi!
Mẹ tôi cầm giẻ lau lao tới, con nhóc này, gan to gớm ta? Dám láo với tao à!
Cuối cùng, ở nhà thì vẫn ở nhà, chẳng qua lại rơi vào kết cục bố không để ý mẹ không quan tâm, còn chưa gả đi mà hai người đó đã xem tôi như nước hắt đi rồi vậy.
Đây không phải là ép tôi đi sao?
Tôi ngồi trên ghế ôm chân cắt móng chân, móng chân bị cắt ra bay lung tung trong không khí, bất hạnh rơi vào người Diệp Phàm đang ngồi cạnh đọc tạp chí.
Cậu ta dùng tay vuốt mặt một cái, tức giận mắng, khỉ thật chị không thấy gớm à?! Chị có còn là con gái không vậy? Ít nhiều gì cũng phải để ý có người ngoài là tôi ngồi đây được không vậy?
Tôi nhún nhún vai, chớp chớp mắt với cậu ta, ôi ôi, cậu cũng biết mình là người ngoài hả? Biết bản thân là người ngoài lại cứ ở lì nhà tôi mãi không chịu đi?
Thằng nhóc này đạo hạnh còn thấp lắm, tôi đã được rèn luyện dưới tay Tần Khoa cậu ta làm sao thắng được tôi, lập tức liền im re.
Tôi tiếp tục cắt móng chân nói với cậu ta, cậu cũng đừng vội tức, hai ngày nữa tôi về trường, có muốn tìm người cãi nhau cũng không có.
Diệp Phàm sửng sốt, chị về trường làm gì?
Tôi nói, còn làm gì nữa? Tần Khoa ở đó. Tôi về trường để ở cạnh ông xã mặt trắng nhỏ của tôi chứ sao, đỡ phải ở nhà hai mắt nhìn nhau với cậu rồi lại sinh sự.
Diệp Phàm xì một tiếng, ném quyển Chuyện Cũ lên trên bàn, đứng dậy lấy chìa khóa bỏ đi.
Tôi nghệch mặt ra chả hiểu gì, tôi đâu có nói gì đâu, thời kỳ phản nghịch của thằng nhóc này quay trở lại hả?
Vừa nghe tôi nói muốn quay lại trường, mẹ tôi vô cùng vui sướng thu xếp hành lý cho tôi, bà hỏi, mày nói với Tần Khoa chưa?
Tôi nói, gọi điện thoại cho anh ấy rồi, anh ấy còn tìm cho con một phòng tự học có máy lạnh nữa, kêu con ban ngày tới đó ngủ.
Khóe miệng mẹ tôi giật giật, ban ngày tới phòng tự học ngủ? Nó cũng hiểu mày quá ha?
Tôi gật đầu, dạ ~~ đúng vậy thật.
Đối với tôi mẹ tôi luôn luôn trong trạng thái “Hận kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”, vì vậy bà vung tay lên một cái, hành lý cũng không thèm thu xếp hộ tôi nữa, tức giận bỏ đi luôn.
_ Hận kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: câu này chế ra từ câu “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh” của Lỗ Tấn, câu gốc thể hiện bất đắc dĩ, đồng tình và phẫn nộ với nhân dân Trung Quốc thời đó, câu này tác giả thay từ Ai bằng từ Hận, tức là không còn sự bất đắc dĩ, đồng tình nữa mà chỉ còn sự ghét bỏ thôi :lol: .
Hôm về trường, thằng nhóc Diệp Phàm xấu xa kia không tới tiễn tôi, khiến tôi hận tới mức ngứa răng.
Ăn biết bao nhiêu cây kem của tôi, hưởng biết bao nhiêu luồng gió tự nhiên của tôi, đọc biết bao nhiêu quyển Chuyện Cũ của tôi, phung phí cho cái đứa vô ơn này.
Quay về trường, tôi đi phòng tự học hai ngày thì không chịu đi nữa. Phòng học quá xa, mặt trời lại rất độc, đi qua một chuyến giống như xuyên qua rừng mưa nhiệt đới một lần vậy, ai mà chịu được cơ chứ.
Không có chỗ đi, Tần Khoa lại bận, tôi cũng chỉ có thể nằm trong phòng ngủ.
Hôm đó trùng hợp điện trong phòng bị cúp, tôi nằm trên giường ngủ cả ngày trời, cuối cùng bị một cuộc di động của Tần Khoa call xuống.
Hắn cười, em đúng là lợi hại, trời nóng như vậy lại không có quạt điện mà em còn ngủ được.
Tôi bĩu môi, ai nói em ngủ, em nằm trên giường nóng quá nên ngất luôn.
Hắn vỗ đầu tôi nói, tìm phòng có máy lạnh cho em rồi mà em còn lười đi, còn không biết xấu hổ bĩu môi nữa, hửm?
Tôi kéo tay hắn nói, mặc kệ em mặc kệ, anh phải mời em ăn khẳng cơ cơ.
Trong tiệm KFC, ngồi điều hòa, cắn đùi gà, uống Coca, ái chà, đây mới là cuộc sống chứ.
Tôi ngồi kể mấy câu chuyện cười vô duyên mới nghiên cứu xong trong những ngày nhàm chán vừa qua.
Tần Khoa cắn que khoai tây chiên nói, nếu sau này phòng ngủ của em lại bị cúp điện thì em tự kể mấy câu chuyện cười này cho mình nghe đi, hiệu quả còn tốt hơn máy lạnh nữa.
Tôi kéo gói khoai tây chiên lại, không cho hắn ăn.
Ra tiệm KFC, tôi còn muốn đi dạo chợ đêm, lúc này điện thoại của Tần Khoa vang lên.
Hắn tiếp điện thoại, tôi chạy tới ven đường xem tiệm bán cá vàng.
Khi tôi thành công trả giá thấp xuống hai tệ rồi, vừa lòng đứng dậy quay lưng lại tìm Tần Khoa.
Hắn đã gọi điện xong, tôi kéo tay hắn chuẩn bị đi dạo phố.
Hắn giữ chặt tôi lại nói, ngày mai có một người đồng hương của anh tới đây, em đi đón người ta với anh.
Tôi sửng sốt, hỏi hắn, bạn học anh à? Nam hay nữ?
Hắn nhìn tôi cười nói, hàng xóm cũ, là nữ.
Hừ hừ, đừng tưởng rằng anh giả vờ cợt nhả thì em sẽ không nghi ngờ anh.
Căn cứ vào hồ sơ X trong đầu mình, N lâu N lâu trước đây, hình như cũng có một cô hàng xóm gọi điện cho hắn.
Hay là, là cùng một người?
Trước khi nhìn thấy vị hàng xóm này của Tần Khoa…tôi đã từng nghĩ rốt cuộc cô ta là kiểu em gái nhà bên như thế nào.
Là thông minh xinh đẹp? Là có kiến thức lại lễ phép? Hay là dịu dàng đằm thắm?
Về ba điểm này thì tôi rất sợ, vì cả ba tôi đều không có.
Nhưng khi tôi nhìn thấy cô ta vào ngày hôm sau, há há, nói sao nhỉ, căn bản là không có “Em gái nhà bên” gì cả.
Bà chị hàng xóm này vừa nhìn là biết ngay là người đẹp trưởng thành lăn lộn trong xã hội, thậm chí còn lớn hơn Tần Khoa vài tuổi.
Tôi nhất thời vô cùng yên tâm.
Tần Khoa nắm tay tôi nói, đây là hàng xóm cũ của anh, Lí Giai Nhân.
Lại nói với Lí Giai Nhân, đây là bạn gái tôi, Giang Văn.
Lí Giai Nhân đầu tiên là nhìn tôi, sau đó cười cười, nói, bạn gái rất xinh đẹp.
Nếu nói xinh đẹp, thì chị ta rõ ràng là một mĩ nhân, mắt ngọc mày ngài, lúc cười rộ lên càng có sự quyến rũ nói không nên lời.
Tần Khoa nói, khách sạn chị đặt khá xa, bắt Taxi qua đi.
Tần Khoa một tay nắm tay tôi một tay kéo hành lý hộ chị ta.
Lí Giai Nhân vuốt tóc bên tai, nói, hành lý nặng lắm, để chị xách bớt.
Nói xong cầm một chiếc túi du lịch lên.
Tôi nói với Tần Khoa, để em cầm một cái cho.
Tần Khoa không để tôi lấy, hắn nói, cẳng tay cẳng chân em bao nhiêu cân anh còn không biết à, đứng yên đó đi.
Lí Giai Nhân đứng cạnh im lặng cười, Tần Khoa quan tâm tới bạn gái ghê.
Tôi hơi ngượng, nói, vậy để em ra ngoài bắt Taxi.
Chạy ra tìm một chiếc xe trống, kêu lái xe đậu ở ven đường, quay đầu nhìn hai người, Lí Giai Nhân ngẩng đầu cười dịu dàng với Tần Khoa, Tần Khoa mặt không thể hiện chút cảm xúc nào đang nói gì đó với chị ta.
Tôi vẫy tay gọi, Tần Khoa ~~ Tần Khoa ~~
Tần Khoa ngẩng đầu nhìn tôi, kéo hành lý đi trước, Lí Giai Nhân thản nhiên cười với tôi một cái, cũng đi theo.
Lên xe, Tần Khoa ngồi trước, tôi và Lí Giai Nhân ngồi sau.
Tôi hỏi, chị Lí lần này tới đây để chơi hả?
Lí Giai Nhân cười gật đầu, đúng vậy, chị đi du lịch, thuận tiện tới đây xem xem. Em cũng đừng gọi chị là chị Lí làm gì, gọi tên của chị như Tần Khoa, từ trước tới giờ nó cũng không gọi chị là chị.
Tôi nghĩ, thì ra Tần Khoa và cái tên Diệp Phàm vô liêm sỉ kia là cùng một giuộc, thằng nhóc kia chưa bao giờ gọi tôi là chị!
Lí Giai Nhân hỏi tôi, yêu đương với Tần Khoa chắc cũng biết cậu ấy nham hiểm cỡ nào rồi đúng không?
Tôi sửng sốt, mặt trắng nhỏ Tần Khoa đen chỗ nào?
_ Đen trong phúc hắc.
Sau đó mới nhận ra là không phải nói về da hắn, tôi thở dài nói, nham hiểm, quá là ~~ đen luôn.
Lí Giai Nhân nhìn Tần Khoa ngồi ở hàng ghế trên, cười, trước đây không biết có bao nhiêu người bị cậu ấy lừa rồi.
Tới khách sạn, sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lí Giai Nhân nói mời chúng tôi xuống dưới nhà ăn dưới lầu ăn gì đó.
Vốn tôi còn muốn hỏi hỏi chị ta vài chuyện thú vị của Tần Khoa hồi còn nhỏ, kết quả chị ta và Tần Khoa nói về quê của hai người.
Tên người tên địa danh đó, tôi hoàn toàn không hiểu gì, hoàn toàn không chen vào được.
Tuy nhiên Tần Khoa nói cũng khá ít, hơn phân nửa chỉ là ậm ừ, tôi chả thấy tí xíu xiu lòng nhiệt tình “Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng” nào cả.
Chen vào không được, đành phải tập trung ăn thôi.
Tiêu cay của nhà hàng này đúng là quá tuyệt, tôi múc một muỗng to, ăn xong nước mũi chảy ròng ròng nhưng vẫn muốn múc tiếp.
Vừa đưa muỗng tới cạnh hũ tiêu, Tần Khoa ngồi cạnh tôi bỗng nhiên vươn tay lên đậy nắp lại, hắn nói, ăn bao nhiêu rồi còn đòi ăn nữa, không sợ bị mọc loét đúng không.
Hắn là cao thủ một hành động trúng hai đích không phải là ngày đầu tiên tôi thấy, nhưng Lí Giai Nhân dường như không hiểu cho lắm, vừa rồi chị ta nói chuyện với Tần Khoa đột ngột bị ngắt lời, không nói tiếp được.
Không khí bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ.
Vẫn là Lí Giai Nhân nói trước, chị ta cười nói, ở đây có chỗ nào thú vị, Tần Khoa chừng nào rảnh làm hướng dẫn viên du lịch cho chị đi.
Giọng điệu Tần Khoa có chút lạnh nhạt nói, mấy ngày nay phòng thí nghiệm khá bận, chỉ sợ không có thời gian rảnh.
Sự lạnh nhạt trong những câu này của hắn khá rõ ràng, tôi liền cảm thấy kỳ cục, bình thường cho dù đối mặt với Tiểu Quyển – người có thể tính là bị hắn ghét – hắn cũng có thể tỏ vẻ nói nói cười cười, hôm nay là sao vậy.
Không khí cũng lạnh ngắt luôn, tôi lại không nói gì được, bữa ăn này ăn vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc cũng ăn xong, Lí Giai Nhân phải về khách sạn, trước khi đi còn nói đùa với tôi, Tần Khoa không quan tâm chị, em cũng không thể bỏ rơi chị được. Hôm nào chị rủ em đi chơi thì em nhất định phải đi đó.
Tôi cười gật đầu.
Trên đường về, tôi hỏi Tần Khoa, anh không thích chị hàng xóm kia của anh à?
Tần Khoa liếc tôi một cái, sao, em nhìn ra rồi?
Tôi nói, anh cũng thể hiện rõ quá, ít nhiều gì người ta cũng là người vai trên.
Tôi lại hỏi, em thấy chị ấy cũng rất tốt mà, sao anh lại không thích gặp người ta?
Tần Khoa cười nhéo má tôi, cô ta à, trong đầu không cất những thứ hay ho bằng em.
Tôi xấu hổ chớp chớp mắt, thật vậy hả? Không hay ho bằng em hả?
Nháy mắt tôi hung tợn vồ tới nhéo lại hắn, em thấy anh mới không đáng tin!