Xích Long Châu

Chương 4: Huyết Ma Trảo


Giữa Lưu Ngọc Bội và gã sư đệ bất đắc dĩ không hiểu sao chợt có những trạng thái đối nghịch nhau. Như lúc vừa leo lên khỏi miệng vực để cùng nhau đi theo những đoạn đường vắng vẻ, gã sư đệ nếu lúc đó cứ tin tưởng rằng sẽ không bị ai phát hiện thì lúc này cứ luôn nôm nốp lo sợ. Trái lại, Lưu Ngọc Bội nếu lúc đầu cứ lo sợ người phát hiện hành tung thì lúc này nàng lại vững tâm rằng sẽ không một ai phát hiện được nàng.
Do đó, nàng càng lúc càng cáu bẳn khi cứ nghe gã sư đệ chốc chốc lạ hỏi:
- Sao đệ luôn có cảm giác đang bị ai đó bám theo. Tỷ không thấy như vậy sao ?
Nàng hít một hơi thật dài và từ từ dừng lại. Nàng bảo gã:
- Ngươi thử nhìn quanh xem. Đây là một nơi sơn đạo vắng vẻ, đến dấu chân người từng đi qua đây cũng không hề có. Phía trước là một ngọn núi cắt ngang lối đi, hai bên tả hữu đều là thâm sơn cùng cốc, có họa là thần tiên mới có thể bám sát chúng ta mà không bị chúng ta phát hiện trước. Nếu ngươi vẫn chư yên tâm thì cứ thử hô hoán lên xem, liệu có ai nghe thấy tiếng ngươi kêu không?
Gã gật gù sau một lúc đưa mắt nhìn quanh như Lưu Ngọc Bội vừa bảo. Tuy vậy, gã vẫn cứ bồn chồn ra mặt :
- Tỷ nói như thế là đối với những nhân vật có bản lĩnh tầm thường. Ngộ nhỡ kẻ ngấm ngầm bám theo chúng ta là cao thủ võ lâm thì sao? Người như họ đâu dễ gì bị chúng ta phát hiện?
Lưu Ngọc Bội bắt buộc phải đưa mắt nhìn quanh một lượt nữa, sau đó bảo:
- Ngươi đã theo phụ thân ta được năm năm, có nghĩa là công phu của ngươi đủ để phát hiện bất kỳ âm thanh khác lạ nào. Ngươi nói xem, ở phía nào là có động tĩnh khác lạ? Phía tả chăng ?
Thật lạ, Lưu Ngọc Bội vừa dứt lời thì chính ở bên tả, nơi có một lùm cây dài dày đặc nhất liền có âm thanh cất lên:
- Lưu tiểu thư quả không hổ danh đệ tử đích truyền của Ngũ Chỉ Bà Bà. Tại hạ đã bế kín hơi mà vẫn bị Lưu tiểu thư phát hiện. Bội phục, bội phục !
Nàng thất sắc quát lớn :
- Là kẻ nào? Có đởm lược thì hãy hiện thân xem.
Vút !
Lùm cây xao động và để lộ ra một nhân vật với toàn thân y phục đều rách rưới. Nhân vật đó phì cười:
- Hóa ra Lưu tiểu thư nhờ tình cờ mà phát hiện đúng chỗ ẩn thân của tại hạ. Yên tâm đi, tại hạ chỉ là người được lệnh dò xét, xem Lưu tiểu thư sắp có hành động gì và tiểu thư sẽ đi về đâu. Tuyệt đối không gây hại gì cho tiểu thư.
Nàng lạnh lùng nhìn nhân vật nọ:
- Các hạ là đệ tử Cái Bang? Cho hỏi, tại sao Cái Bang cố tình cho các hạ đi dò xét tiểu nữ? Phải chăng quý bang cũng vì bí phổ Bách Cầm hoặc bí kíp Niêm Hoa Chỉ mà động tâm?
Nhân vật nọ chỉ thừa nhận có một nửa:
- Qua dáng vẻ bề ngoài thì tại hạ còn là ai khác nếu không là đệ tử Cái Bang. Còn về động tâm vì bí kíp, mong tiểu thư bỏ lỗi cho, đó là điều mãi đến sau cùng bổn bang mới tỏ ra quan tâm thôi.
Lưu Ngọc Bội lạnh giọng :
- Vậy điều gì khiến quý bang sai phái các hạ đi dò xét tiểu nữ?
Nhân vật nọ đáp:
- Vì đại cục võ lâm. Vì muốn minh bạch, xem Lưu gia liệu thật sự có liên quan đến Đông Hải Môn hay không?
Nàng chợt thở phào:
- Tưởng là chuyện gì. Nếu chỉ là chuyện đó thì cớ gì các hạ phải phí công bám theo. Tiểu nữ có thể đáp thẳng cho các hạ một lời !
Nhân vật nọ cũng thở phào:
- Nếu được vậy thì tốt. Hy vọng lời đáp thật của tiểu thư sẽ giúp tại hạ dễ dàng quay lại hồi bẩm.
Lưu Ngọc Bội chợt lia mắt nhìn quanh:
- Có còn ai đi theo các hạ chăng?
Nhân vật nọ cười gượng:
- Như tiểu huynh đệ đây vừa nói, bổn bang nếu phải cho người lẻn theo sau để dò xét tiểu thư thì cũng cần chọn người có khinh thân pháp tương đối lợi hại, miễn sao đừng để tiểu thư phát hiện. Do vậy, bổn bang đâu thể phái thêm ai khác ngoài một mình tại hạ vốn được mệnh danh là Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu.
Lưu Ngọc Bội lẩm nhẩm nhắc lại ngoại hiệu kỳ lạ của nhân vật kia:
- Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu? Có vẻ như các hạ có chỗ tự phụ về khinh công?
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu càng thêm ngượng ngùng:
- Tại hạ nào dám, chỉ sợ làm bẩn tai tiểu thư với ngoại hiệu quá phô trương này.
Lưu Ngọc Bội gật đầu :
- Cũng có thể nói là phô trương, trừ phi các hạ có bản lĩnh khinh công thật sự lợi hại.
Câu nói của nàng khiến nhân vật Cái Bang có phần hoang mang:

- Ý tiểu thư muốn nói...
Lưu Ngọc Bội chợt quát thật to:
- Không sai. Ta muốn nói các hạ nếu có bản lãnh thì thử thoát một chiêu này xem sao. Đỡ!
Vù...
Hoàn toàn bất ngờ, Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu liền cố gắng dịch lùi, hy vọng thoát càng xa uy lực chưởng kình của Lưu Ngọc Bội càng tốt.
Chỉ tiếc thân pháp của y dù nhanh vẫn không nhanh bằng một chưởng xuất kỳ bất ý của Lưu Ngọc Bội.
Bùng !
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu bị dư kình chấn lùi, và hai mắt y vụt long lên phẫn nộ khi phát hiện Lưu Ngọc Bội vẫn hung hăng lướt đến. Nàng lại quát:
- Hóa ra Cái Bang cũng từ lâu có lòng đố kỵ Lưu gia. Nhất định chuyện đã xảy ra cho Lưu gia thế nào cũng có phần của Cái Bang. Còn không mau nạp mạng. Đỡ!
Ào...
Hành vi và lời nói của Lưu Ngọc Bội khiến gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng phát hoảng. Gã hô lớn:
- Sao tỷ chưa gì đã đề quyết Cái Bang cũng là thù nhân của Lưu gia? Mong tỷ cẩn trọng, đừng tạo thêm thù oán không cần thiết !
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu thì gần vang:
- Chính Lưu tiểu thư muốn kết thù, vậy đừng trách bổn bang phải ra mặt đối địch. Xem đây !
Y uốn cong nửa thân trên về phía sau, tạo thành tư thế Thiết Bản Kiều vừa ngoạn mục vừa lợi hại, đủ giúp y thoát khỏi ngọn kình của Lưu Ngọc Bội trong gang tấc.
Vù...
Bị hụt chiêu, bao nhiêu phẫn nộ sau thời gian dài dồn nén liền được Lưu Ngọc Bội trút cả vào tiếng thét lanh lảnh:
- Thử thoát một chiêu nữa xem nào. Đỡ !
Hữu thủ của nàng vụt xòe rộng, sau đó vừa cong khoằm năm đầu ngón tay nàng vừa chộp mạnh vào tâm thất đối phương.
Vù...
Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu chưa kịp đứng bật người trở lại phải vội chùi ngược người ra phía hậu với hai chân đạp thoăn thoắt xuống nền đất và vừa la toáng lên:
- Ngũ Chỉ Phi Kình? Lưu tiểu thư nhất quyết đoạt mạng tại hạ thế sao?
Vụt ! Vụt !
Đối phương nhờ đẩy mạnh liên tiếp hai chân nên càng thoái hậu bao nhiêu thì Lưu Ngọc Bội càng hậm hực lướt áp đến và đuổi theo bấy nhiêu. Trong khi đó tuyệt chiêu Ngũ Chỉ Phi Kình vẫn cứ lơ lửng cách vùng tâm thất của đối phương trong gang tấc. Nàng còn rít qua kẽ răng sít chặt:
- Thử xem các hạ còn lùi như thế được bao lâu mới cam tâm nạp mạng. Hừ !
Kẻ lùi người đuổi, diễn biến lại diễn ra ở một nơi không phải là có địa thế bằng phẳng. Vì thế, đó là lý do khiến gã sư đệ của Lưu Ngọc Bội ở bên ngoài nhìn vào chợt kêu ầm lên:
- Đừng dồn đuổi nữa. Không khéo cả hai vấp phải vào đá dưới chân kìa.
Gã chỉ kịp kêu dứt lời thì Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu liền vấp cả hai gót chân vào một mô đá bất ngờ nhô cao. Y khuỵu xuống.
Hự !
Đó là cơ hội cho Ngũ Chỉ Phi Kình của Lưu Ngọc Bội chộp thẳng vào tâm thất kẻ thù.
- Nạp mạng !
Vù...
Nào ngờ cái vấp chân đó lại là cơ hội cho Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu có dịp thi triển khinh thân pháp lợi hại. Y đạp mạnh cả hai chân vào mô đá, nhân đó bật thoát người về phía hậu và thần tốc thoát chiêu Ngũ Chỉ Phi Kình của Lưu Ngọc Bội, chỉ để cho nàng cào năm ngón tay vào phần y phục vốn đã rách của y.
Soạt !
Không ngờ đối phương lại thoát, Lưu Ngọc Bội phẫn nộ chồm người và cũng cố vươn luôn Ngũ Chỉ Phi Kình về phía đối phương.
Thế nhưng, đến lượt Lưu Ngọc Bội vấp vào mô đá nọ. Nàng ngã chồm về phía trước.
Hự !
Thật nhanh, gã sư đệ bất đắc dĩ đã kịp thời xuất hiện, đưa một tay nắm lấy tay nàng. Sau đó, gã vừa lôi nàng chạy vừa bảo một cách khẩn trương:
- Chạy nhanh nào, tỷ !
Lưu Ngọc Bội cưỡng lại và quay qua mắng gã:
- Sao ngươi lại bảo ta chạy ? Y là kẻ thù, ta phải...
Nhưng gã vẫn lôi nàng đi, lần này bằng khinh thân pháp Bách Cầm nàng từng biết. Gã còn nói như rót vào tai nàng:
- Nếu y thật sự là kẻ thù thì kẻ thù sẽ đến nhiều hơn. Vì đệ vừa thấy y đặt một ống trúc nhỏ trên môi, nhất định là vật dùng để báo tin cho đồng bọn y kéo đến.
Đúng lúc này chính Lưu Ngọc Bội cũng nghe chuỗi thanh âm ra rả như tiếng côn trùng kêu mỗi khi chiều tối sắp về. Chỉ tiếc, vào thời điểm này trong ngày hãy còn lâu lắm mới đến lúc chiều tối. Có nghĩa là chuỗi âm nọ không phải tiếng côn trùng mà là tiếng còi cầu viện như gã sư đệ nàng vừa nhận định.
Vậy là nàng phải chạy. Không cần gã sư đệ lôi kéo nữa.
Vút ! Vút !
Cả hai chạy mãi cho đến lúc bầu trời hầu như đã chập choạng, làm cho cảnh núi rừng thêm tối sẫm khiến mục quang cả hai dễ dàng lầm lẫn, càng khó phân biệt lối đi.
Gã cũng dừng lại theo nàng và gã hỏi nàng:
- Tỷ định nghỉ qua đêm ở đây? Cảnh hoang vắng này không làm tỷ lo lắng?
Lưu Ngọc Bội khinh khỉnh nhìn gã :
- Sao ta phải lo lắng, trừ phi chính ngươi tuy mang thân phận nam nhi nhưng lại nhát đảm và sợ cảnh hoang vắng này.
Gã rùn vai đảo mắt nhìn quanh:
- Đệ chỉ sợ bọn Cái Bang vẫn gắng sức đuổi theo. Và nếu chưa gì tỷ đã dừng lại thế này, có thể chúng ta đang rơi vào chỗ họ mai phục.
Lưu Ngọc Bội cũng quét mắt nhìn khắp lượt, sau đó hít một hơi vào thật sâu:
- Ngươi chỉ giỏi mường tượng hảo. Giờ thì thế này, nếu thực sự ngươi không sợ cảnh hoang vắng, tạm thời ngươi cứ ở đây chờ ta. Ta sẽ quay lại ngay.
Gã hốt hoảng:
- Tỷ định đi đâu?
- Hừ ! Thế ngươi không hiểu là ta cần phải đi thám thính khắp lượt sao? Hơn nữa, không lẽ ngươi không cảm thấy đói sau một ngày đã cùng ra chạy cật lực khắp nơi?
Chợt đổi giọng, nàng trấn an gã:
- Ngươi là nam nhi đại trượng phu, ngươi lo lắng cho sinh mạng ta, đó là điều ta thật sự cảm kích. Trái lại, vì ta là nữ nhân nên ta cũng phải có bổn phận lo từng miếng ăn thức uống cho ngươi. Đó là điều rất ư công bằng. Ngươi không cảm thấy như thế sao?
Lời của nàng khiến gã yên tâm dần:
- Đệ hiểu rồi ! Nhưng tỷ có đi xin nhớ cẩn trọng. Và đừng đi quá lâu khiến đệ phải lo lắng.
Nàng đáp ứng:
- Được rồi, ta tự biết lo liệu mà. Thế nha, ta sẽ quay lại thật nhanh nếu có thể. Hẹn gặp lại.
Vút !
Lưu Ngọc Bội thản nhiên bỏ đi, tạo cho gã sư đệ một cảm tưởng là nàng quả nhiên không hổ danh là ái nữ của vị chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ. Nàng rất kiên cường, không nhút nhát e lệ như những nữ nhân khác. Và nàng thật đáng là bậc nữ lưu hào kiệt, đồng thời việc báo thù rửa hận cho Lưu gia chắc nàng sẽ cán đáng nổi...
Nghĩ như thế và xem đó là niềm khích lệ cho bản thân, gã cảm thấy yên tâm và sẵn sang chờ Lưu Ngọc Bội quay lại.
Chợt,
Soạt !
Gã quay người nhìn vào chỗ thật sự tối đen, nơi vừa phát ra tiếng động khẽ:
- Là tỷ đó ư? Sao tỷ không lên tiếng báo cho đệ biết trước là tỷ sắp quay lại?
Đáp lời gã là một bóng nhân ảnh vừa từ chỗ tối xuất hiện, một nhân dáng hoàn toàn khác với nhân dáng thật sự của Lưu Ngọc Bội.
Đã thế, khi lên tiếng, thanh âm của nhân vật ốm cao đó cũng khác với thanh âm trong trẻo của Lưu Ngọc Bội. Và câu hỏi dành cho gã là:
- Ngươi là Hà Thái Hoài, một đệ tử chẳng ra đệ tử của gã thất phu Lưu Khánh Hà?
Bỗng dưng gã tự bước lùi về phía sau một bước. Sau đó, như nghĩ đó là hành vi tự mình phơi bày sự nhát đảm cho đối phương nhìn thấy, gã bèn bước trở lại nguyên vị:
- Tôn giá là ai? Sao dám gọi gia sư một cách hỗn xược như thế?
Nhân vật ốm cao vụt cười sùng sục trong miệng:
- Gọi lão Lưu là gia sư, vậy ngươi tự thú nhận ngươi là tiểu tạp chủng Hà Thái Hoài?

Gã nổi giận:
- Không được hàm hồ. Bổn thiếu gia đây đường đường cũng có nhân sinh phụ mẫu như mọi người và họ Hà của bổn thiếu gia chính là bằng chứng. Nếu tôn giá dám bảo bổn thiếu gia đây là tiểu nghiệt chủng thì chính tôn giá cũng là hạng tạp chủng tương tự thôi.
Gã nổi giận một thì nhân vật ốm cao nọ lại giận dữ đến mười. Điều này được chứng tỏ qua tiếng gầm gừ phẫn nộ của nhân vật nọ:
- Ngươi thật sự hết muốn sống rồi. Và lời vừa rồi của ngươi đã tự đào mồ cho ngươi. Nạp mạng mau!
Như bóng cây cao chợt nghiêng phần trên xuống, nhân vật ốm cao bỗng quật thẳng một kình vào gã.
Ào...
Tuy không lường trước đối phương chỉ sau một đôi lời phát thoại chưa ngã ngũ vào đâu là sẽ phát kình nhưng gã vẫn kịp dịch người tránh chiêu.
Vút !
Gã còn kêu:
- Chưa gì đã động thủ, sao tôn giá không nói rõ nguyên do?
Nhân vật ốm cao bật rít:
- Quả nhiên là Bách Cầm thân pháp. Và đó chính là nguyên do khiến ta không thể không giết ngươi. Trúng !
Không như lần vừa rồi, nhân vật ốm cao đã quật một kình từ trên xuống như thể muốn đè bẹp gã, lần này đối phương vừa phát chiêu vừa rùn bộ, khiến chiêu chưởng cứ thần tốc lao thẳng vào vùng tâm thất Hà Thái Hoài.
Ào...
Gã quắt mắt cố nhìn cho rõ phương vị phát chiêu và phạm vi uy lực của chiêu chưởng đang do đối phương quật ra. Sau đó gã bật bổng người lên cao.
Vút !
Và gã nghe tiếng đối phương cười đắc ý :
- Ngươi di chuyển thật đúng ý ta. Vậy là chiêu này chắc chắn phải trúng ! Ha...ha...
Bung !
Gã bị hất bay, đó là do đà nhảy lên của gã cộng thêm vào là chưởng kình chấn mạnh vào đúng người gã.
Như cánh chim bằng sớt mồi, nhân vật ốm cao nọ nhẹ nhàng lao theo gã, vươn một tay chụp bổ vào đầu gã:
- Ngươi thử thoát xem, với thân pháp Bách Cầm của ngươi. Bằng không, hãy ngoan ngoãn xuống cửu tuyền mà gặp lão thất phu họ Lưu, sư phụ xấu số của ngươi vậy. Ha...ha...
Ào...
Toàn thân đang chao đảo khí huyết, lại vẫn đang lơ lửng trên không, cái chộp của đối phương tuy chưa chạm đến gã nhưng tiếng rít vu vu của gió kình đang hiển hiện cũng đủ làm cho toàn thân gã tê cứng, đến thần trí gã cũng tê dại đi phần nào. Và đó là dấu hiệu báo cho gã biết bọn phán quan, thuộc hạ lão Diêm Vương đã đến quá gần và đang chực chờ thu hồn gã.
Chợt có một đám lá cây lào xào quét qua người gã.
Thần trí gã lai tỉnh, gã kêu thầm:
"Đây rồi, có cứu tinh rồi !"
Bất kể đám lá cây đó dày hoặc thưa, bất kể nhánh cây, nơi xuất phát đám lá cây là to hay nhỏ, ngay khi đám lá cây quét qua thân rồi chạm đến mặt, gã lập tức chộp cả hai tay vào đám lá, túm thật gọn vào hai lòng bàn tay nắm chặt và gã bật thét :
- Đi !
Mục lực của nhân vật nọ cũng thật lợi hại, do thấy cử chỉ của Hà Thái Hoài, đối phương cũng quát đúng vào lúc Hà Thái Hoài vừa thét :
- Ngươi muốn chạy à? Đâu có dễ ?
Và bàn tay đang chộp đến của đối phương liền chạm khẽ vào lượt da đầu Hà Thái Hoài.
Tuy nhiên đối phương đã đoán sai ý đồ của Hà Thái Hoài. Gã nắm chắc vào đám lá cây không phải để nương đà lao đi mà để lao thốc ngược về phía sau.
Vì thế,
Soạt !
Đầu của Hà Thái Hoài nhanh tốc trượt qua bàn tay đang chộp vào phần y phục trước ngực gã. Y phục gã rách toạc. Đổi lại, do đầu gã thốc ngược quá mạnh quá nhanh nên lao đúng vào ngực đối phương.
Bung !
Đối phương loạng choạng rơi xuống, miệng lầm thầm rủa :
- Tiểu súc sinh khốn khiếp. Ta...
Đà bay ngược của Hà Thái Hoài đến đây chưa phải là hết. Lúc phần đầu và phần thân của gã đã lao vượt qua ngay trên đầu đối phương thì đến lượt hai chân gã lao qua. Vậy là cả hai gót chân của Hà Thái Hoài liền liên tục nện mạnh vào mặt đối phương.
Bộp ! Bộp !
Đó là nguyên do khiến đối phương đang há miệng rủa và thóa mạ phải ngưng bặt giữa chừng.
Trong khi đó, Hà Thái Hoài cũng bị lực ở hai chân chạm vào mặt đối phương làm cho đà bay ngược khựng lại. Đến lượt gã rơi xuống.
Huỵch !
Thân thủ đối phương nhanh vô tưởng. Hà Thái Hoài vừa rơi xuống liền mơ hồ nhìn thấy đối phương quay phắt lại và quật bổ vào Hà Thái Hoài một kình tận lực:
- Lần này đố ngươi thoát ! Đỡ !
Ào...
Đây là diễn biến từng xảy ra cho Tiểu Truy Phong Tiềm Tẩu lúc bị Lưu Ngọc Bội bức dồn, Hà Thái Hoài vì kịp nhớ lại nên nhanh nhẹn đạp mạnh cả hai chân vào nền đất, giúp cho thân hình gã thần tốc chuồi ngược lên trên, tránh thoát chưởng kình nọ trong gang tấc.
Bùng !
Chưởng quật vào nền đất, tạo dư kình làm cho Hà Thái Hoài đang chuồi ngược càng chuồi nhanh hơn.
Đó là một cơ hội hiếm có, Hà Thái Hoài liền nhân đó mượn lực làm đà, bật ngược thân hình lên cao, sau đó khẩn trương lao vào những lùm tối mất dạng.
Vút !
Và đương trường chỉ còn lại một mình nhân vật ốm cao nọ đang ngơ ngác:
- Úy ! Tiểu tư nhanh đến thế sao? Thật là, hừ...
Vụt đổi giọng, nhân vật nọ quát ầm lên, tiếng quát làm cho cả núi rừng xao động:
- Ngươi chạy đi đâu tiểu quỷ ? Tiểu tạp chủng hèn hạ, ngươi đừng mong chạy thoát tay ta !... Ngươi đang ở đâu, hãy mau lên tiếng đi... lên tiếng đi...
Trong khi đó Hà Thái Hoài tuy vẫn tiếp tục tháo chạy nhưng gã vẫn cố chạy thật êm, chạy xuyên qua xuyên lại giữa những thân cây rừng và hễ cần gã liền ẩn mình vào giữa những bụi lùm tình cờ xuất hiện ở bên cạnh.
Đang chạy, gã bỗng giật thót mình và sắp sửa va vào một bóng đen cũng đang lom khom di chuyển như gã.
Chính bóng đen nọ cũng giật mình tương tự, đến phải buộc miệng:
- Ngươi là...
Thật nhanh, dã chồm đến, vừa dùng tay bịt vào miệng bóng đen nọ vừa thì thào vào tai bóng đen :
- Là đệ đây ! Tỷ đừng gây kinh động ! Chạy theo đệ nào !
Và gã lôi bóng đen nọ chạy đi vẫn bằng cung cách chạy nhẹ nhàng như nãy giờ. Bóng đen nọ buộc phải chạy theo, vừa chạy vừa lên tiếng hỏi gã :
- Chuyện gì đã xảy ra ? Ta nghe như có tiếng người quát tháo ? Cớ sao ngươi lại lôi ta bỏ chạy ?
Gã suỵt suỵt liên hồi :
- Đã bảo tỷ đừng gây kinh động mà. Người quát tháo là người định hạ sát đệ. Nhưng ngay lúc này không phải đệ sợ người đó, mà là sợ bọn Cái Bang vì nghe động thế nào cũng khẩn trương truy tìm chúng ta. Tỷ cần phải chạy nhanh lên mới được.
Chạy được một lúc, với cảm nhận bóng đen nọ như không muốn tiếp tục chạy nữa, gã ngừng lại:
- Xét lại, dường như đệ không có nhiều dũng lược bằng tỷ. Nhưng đệ đâu còn cách nào khác nếu muốn cả hai ta cùng toàn mạng hầu sau này lo việc báo thù cho Lưu gia, mong tỷ đừng trách đệ.
Bóng đen nọ thở ra nhè nhẹ:
- Quả thật ngươi đã làm ta sợ lây. Vì ở quanh đây, như ta vừa đi một vòng thám thính, làm gì có đệ tử Cái Bang nào xuất hiện?
Bóng đen nọ vừa dứt lời thì ở cách đó không xa chợt có thanh âm vang lên:
- Lưu tiểu thư nhận định sai rồi. Người của bổn bang vẫn luôn quanh quẩn bên nhị vị. Và đó là lý do khiến bổn bang vừa mất đi hai sinh mạng một cách oan uổng !
Lưu Ngọc Bội, chính là bóng đen vừa cùng Hà Thái Hoài bỏ chạy, chợt lao về phía có tiếng phát thoại mới vang ra:
- Lại là bọn ngươi ? Sao bọn ngươi cứ mãi bám theo ta ? Đỡ !
Nơi Lưu Ngọc Bội đang lao đến để phát kình liền xuất hiện ba bốn nhân vật. Một trong số đó liền khoa tay hóa giải chưởng kình của Lưu Ngọc Bội vừa cất giọng trầm ổn kêu lên:
- Lưu tiểu thư xin hãy mau bình tâm. Bổn bang đối với lệnh tôn chỉ có ân chứ không có oán. Và bọn ta bám theo tiểu thư là để bảo vệ tiểu thư mà thôi !
Bị hóa giải một chiêu chưởng quá dễ dàng. Lưu Ngọc Bội há hốc mồm nhìn nhân vật vừa ra tay hóa giải :
- Cầm Nã Triệt Hồi Thức ? Sao tôn giá am hiểu công phu này vốn là sở học của gia cửu đã quá vãng là Đàm Thiết Khoa ?

Xoạch !
Một tia lửa chợt nhoáng lên từ một ngọn hỏa tập, đủ để xua tan bóng đêm và khi tia lửa phụt tắt thì thời gian tia lửa tồn tại cũng quá đủ cho song phương nhìn rõ mặt nhau, kể cả gã Hà Thái Hoài cũng kịp nhìn thấy gương mặt đầy vết sẹo dọc của nhân vật vừa ra tay hóa giải chiêu thức của Lưu Ngọc Bội.
Đó là lúc nhân vật nọ lên tiếng đáp lời Lưu Ngọc Bội:
- Ta là Đàm Thất Khoa đây. Bất đắc dĩ ta mới chịu để lộ tính danh như thế này. Hóa ra Bội nhi vẫn còn nhớ công phu Cầm Nã Triệt Hồi Thức của ta, vốn là kẻ đã cố tình ẩn mặt suốt mười hai năm qua sao?
Lưu Ngọc Bội chợt rung mình bước lùi :
- Cửu cửu vẫn còn sống ? Sao bấy lâu nay Bội nhi không hề nghe song thân nhắc gì đến cửu cửu ? Và vì sao cửu cửu phải ẩn mặt suốt mười hai năm dài ? Có phải vì diện mạo của cửu cửu...
Nhân vật quái diện nọ bật hừ lạnh :
- Cứ hiểu ta phải ẩn mặt vì diện mạo kỳ quái này như Bội nhi vừa nói cũng không hẳn là sai. Còn việc tại sao song thân Bội nhi không nhắc gì đến ta, để sau này ta sẽ giải thích. Vì trước tiên ta muốn Bội nhi sẽ có hành động như thế nào để truy tìm kẻ chủ mưu đã gây nên thảm sát Lưu gia.
Như nhận rõ thanh âm nọ chính là thanh âm của bị cửu cửu độ nào, sau mười hai năm xa cách, tánh mềm yếu của Lưu Ngọc Bội vốn là nữ nhân liền trỗi dậy.
Nàng ngã ập vào người Đàm Thất Khoa :
- Cửu cửu ! Cửu cửu hãy giúp Bội nhi báo thù cho song thân và cho ấu đệ đã phải chết lúc còn quá bé bỏng. Thù gia chính là giang hồ thất phái, nhị gia và nhất...
Đàm Thất Khoa xô bật nàng ra:
- Không được hồ đồ ! Bang chủ Cái Bang đã vì nể ta nên đang tung toàn bộ nhân mã hầu giúp tìm Bội nhi và thay Bội nhi truy tìm kẻ thù đích thực. Tương tự, nhị gia phái Tư Mã và Gia Cát đối với song thân bội nhi cho dù không có ân thì cũng không có bất kỳ hiềm khích nào dù nhỏ. Do vậy, Bội nhi không được gộp nhất đại bang và nhị gia vào hàng kẻ thù. Riêng thất đại phái...
Giọng của Đàm Thất Khoa chợt chùng lại :
- Đối với tam gia phái đệ nhất võ lâm, ta biết, thất đại phái tuy ngoài mặt ngưỡng mộ nhưng lòng họ vẫn ngấm ngầm bất phục. Tuy thế, nếu chưa có bằng cớ xác đáng mà quy kết họ là kẻ thù, ta e chưa ổn.
Lưu Ngọc Bội chợt đùng đùng nổi giận :
- Chính lời của cửu cửu mới làm cho Bội nhi đây bất phục. Vì đâu phải đích thân cửu cửu nhìn thấy song thân Bội nhi bị chính những người đang được cửu cửu bênh vực ra tay sát hại. Mà là Bội nhi nhìn thấy, chính mắt Bội nhi mục kích tường tận. Do đó, bất luận cửu cửu nói thế nào đi nữa, đối với Bội nhi toàn thể võ lâm đều là kẻ thù. Và chưa hẳn Cái Bang là không dự phần vào mưu toan hãm hại Lưu gia như cửu cửu vừa nói đâu.
Đàm Thất Khoa bối rối:
- Có nghĩa Bội nhi không tin ta ? Cũng không tin ta vào lúc này còn toàn mạng là do Cái Bang cưu mang chu toàn ? Kể cả việc Cái Bang đang dốc sức giúp Bội nhi truy tìm kẻ chủ mưu Bội nhi cũng không tin ?
Lưu Ngọc Bội bước lùi từng bước :
- Cửu cửu muốn nóí gì thì nói Bội nhi chỉ có thể tin cửu cửu chứ không thể tin bất kỳ ai. Kể cả Cái Bang cũng vậy.
Và đến lúc này, như Hà Thái Hoài đang chú mục nhìn, gã thấy sau cái gật đầu làm hiệu của Đàm Thất Khoa liền có một nhân vật đứng phía sau chợt dịch chân bước ra trước. Tiếp đó, nhân vật này sau một lượt khom người liền bước lùi lại, để bật một ngọn hỏa tập cho cháy lên.
Xoạch !
Hà Thái Hoài liền sau đó mới hiểu hành vi của nhân vật nọ là có ý gì.
Ở mặt đất, nơi có khoảng trống giữa Đàm Thất Khoa và Lưu Ngọc Bội hiện đang có hai thi thể nằm bất động, chứng tỏ cử động của nhân vật nọ vừa rồi là để tiến ra đặt lại hai thi thể, sau đó mới bước lùi và bật hỏa tập lên.
Hà Thái Hoài nhìn thấy thì đương nhiên Lưu Ngọc Bội cũng nhìn thấy hai thi thể nọ. Nàng hất hàm:
- Họ là đệ tử Cái Bang, Bội nhi nhìn ra rồi. Và đó có phải là hai nhân vật đã uổng mạng như cửu cửu vừa nói ?
Đàm Thất Khoa gật đầu và giọng nói trở nên buồn bã:
- Cả hai đều là phần tử tinh nhuệ của Trung Phong Đường, do trưởng lão Cái Bang Truy Phong Tẩu kiêm nhiệm cương vị Đường chủ. Họ vì giúp Bội nhi, giúp Lưu gia mà uổng mạng !
Lưu Ngọc Bội lạnh lùng lắc đầu :
- Họ vì Lưu gia thì đúng, nhưng là vì bp Bách Cầm, vì bí kíp Niêm Hoa Chỉ chứ không phải vì muốn báo thù cho Lưu gia. Lời của cửu cửu chưa đủ để thuyết phục Bội nhi !
Gương mặt sứt sẹo của Đàm Thất Khoa chợt đanh lại :
- Bội nhi có nhìn thấy thủ pháp đã làm cả hai uổng mạng. Bội nhi có biết đó là thủ pháp gì không ?
Hà Thái Hoài nghiêng đầu ngó nhìn và thấy vết thương chí mạng còn lưu lại trên hình hài hai thi thể đó chính là một ngọn trảo đã khoét sâu vào ngũ tạng của cả hai, máu từ năm lỗ thủng vẫn tiếp tục ri rỉ chảy.
Lưu Ngọc Bội đáp khẽ :
- Có vẻ như Huyết Ma Trảo đã thất truyền từ lâu !
Đàm Thất Khoa có phần ngỡ ngàng :
- Chính là Huyết Ma Trảo ? Nhưng sao Bội nhi biết ?
Lưu Ngọc Bội lắc đầu :
- Là ai nói thì Bội nhi quên rồi. Nhưng có lẽ không ai khác ngoài song thân hoặc chính gia sư Ngũ Chỉ Bà Bà lúc lâm trận đã có nhắc qua.
Đàm Thất Khoa cũng lắc đầu:
- Chỉ nội trong hai ngày qua khắp võ lâm đã có không dưới hai mươi người uổng mạng vì chính thủ pháp này. Và bang chủ bổn bang phải nhờ vào văn thư lưu trữ mới biết đích xác đó là thủ pháp tà độc Huyết Ma Trảo. Song thân của Bội nhi đương nhiên không thể biết đến thủ pháp này.
Lưu Ngọc Bội chợt hít vào một hơi thật dài :
- Vậy thì do gia sư từng nói và Bội nhi đã từng nghe. Bởi cửu cửu đừng quên trong năm nhân vật Ngũ Kỳ Ngũ Tuyệt chỉ có gia sư Ngũ Chỉ Bà Bà và Bách Cầm lão nhân là có niên kỷ ngoại thất tuần. Nếu Bách Cầm lão nhân đã quy tiên thì còn có gia sư là người duy nhất có thể am hiểu.
Đàm Thất Khoa thở dài :
- Ý ta không muốn cùng Bội nhi tranh luận điều này. Ta chỉ muốn nói rất có thể kẻ đã dùng thủ pháp này chính là kẻ chủ mưu gây ra thảm họa cho Lưu gia.
Lưu Ngọc Bội cười lạt :
- Họ chết lúc nào ? Ý Bội nhi muốn hỏi, nếu Cái Bang thật sự muốn giúp Lưu gia thì tại sao lại để hai đệ tử Truy Phong Đường thiệt mạng ? Họ kém bản lãnh như thế thì làm sao đảm đương nổi nhiệm vụ giúp Bội nhi truy tìm kẻ thù ?
Đàm Thất Khoa thừa hiểu Lưu Ngọc Bội muốn nói gì nên chợt nở một nụ cười ngạo mạn :
- Hung thủ đã ra tay rất nhanh, tuy vậy, hai nhân vật uổng mạng lại là hai đệ tử có bản lãnh kém nhất ở Truy Phong Đường. Đã lỡ xảy ra sự biến này, Bội nhi đừng lo, từ bây giờ trở đi người của bổn bang được lệnh bám theo Bội nhi sẽ là những cao thủ có tài truy phong kiệt xuất. Nhất định bổn bang sẽ phát hiện hung thủ là ai.
Lưu Ngọc Bội vụt quay ngoắt người lại :
- Đó là điều trước nhất mà Bội nhi không cần. Đa tạ cửu cửu đã quan tâm. Xin thứ lỗi Bội nhi có việc cần phải đi ngay ! Cáo biệt !
Đàm Thất Khoa giật mình vì không tưởng Lưu Ngọc Bội lại bỗng có thái độ này.
Hà Thái Hoài cũng có cảm nghĩ tương tự nên vội kêu Lưu Ngọc Bội lại :
- Sao tỷ cứ luôn nghi kỵ người của Cái Bang. Vì theo đệ thấy...
Lưu Ngọc Bội quắc mắt nhìn gã sư đệ bất đắc dĩ :
- Ta cũng không cần ngươi theo ta ! Nếu ngươi tin họ thì cứ đi theo họ ! Còn ta, hừ, ta tự biết lo liệu !
Vút !
Hà Thái Hoài thất đảm, vội chạy theo Lưu Ngọc Bội :
- Đệ sẽ không lìa xa tỷ ! Chờ đệ với !
Đưa mắt nhìn theo, Đàm Thất Khoa sau đó lẳng lặng ra hiệu cho những người đứng cạnh.
Phụt !
Ngọn hỏa tập tắt ngấm và nhờ bóng đêm che phủ, mọi hành vi của đệ tử Cái Bang sau đó như được che kín hoàn toàn.