Xích Long Châu

Chương 24


Hà Như Hoa không thích chút nào ý đồ của Hà Thái Hoài.
Và do Hà Thái Hoài chỉ điểm huyệt đạo nàng với lực đạo vừa phải nên ngay khi được phụ than nàng chạm vào, nàng cử động được ngay. Hà Như Hoa sau đó lên tiếng nói được ngay không chờ nghe hoặc phụ than hoặc lão chủ mẫu hay chờ nghe Đoàn môn chủ hỏi:
Y và cô mẫu Hà Như Nguyệt đã đồng mưu với nhau. Họ lừa hài nhe, bảo hài nhi là hôn thê gì đó của y. Phụ than, hai nhi vậy là đã hai làn bị uy hiếp. Danh giá của hài nhi cũng bị y làm cho hoen ố, phụ than hãy giúp hài nhi rửa sạch mối nhục này.
Vì không hề chờ nghe Hà Như Hoa nói những lời tương tự thế này nên những nhân vật vừa chậy đến đã phải ngơ ngác nhìn nhau.
Hà Như Hoa tức tối giẫm chân thình thịch:
Lão chủ mẫu, môn chủ, không lẽ cả hai cũng không tin lời của tiểu nữ ? Nếu vậy tất cả hãy cùng tiểu nữ chạy đến chỗ biệt giam là sẽ tỏ tường hư thật.
Và nàng quay qua hỏi phụ than:
Phụ than nhất định không giúp hài nhi rửa sạch nỗi ô nhục này phải không? Vậy thì được, hài nhi sẽ tự đi một mình.
Đoàn môn chủ vụt quát:
Đứng lại! Nếu Hà Như Hoa ngươi thật sự muốn rửa nhục thì không cần đi đến chỗ biệt giam làm gì cho phí công.
Hà Như Hoa ngơ ngác:
Nhưng y vừa buộc thuộc hạ phải chỉ đường cho y đến chỗ biệt giam?
Đoàn môn chủ cười lạt:
Y đi đến chỗ đó nếu không tự đâm đầu vào tử địa thì y cũng phải quay lại đây thôi. Vì bổn môn chủ vừa ngấm ngầm hạ lệnh cho Vệ tổng quản bắt giữ và giải Hà Như Nguyệt đến tận đây. Chúng ta quay lại nào.
Bảo mọi người cùng quay lại nhưng khi mọi người đi qua thì Đoàn môn chủ lại cố tình nấn ná lại.
Lão chủ mẫu nghi hoặc:
Đoàn nhi sợ tiểu tử quay lại theo lối này?
Đoàn môn chủ gật đầu:
Và y sẽ phải thất vọng vì thấy bí đạo này đã bị phá hủy.
Dứt lời, Đoàn môn chủ hất ra một loạt kình, phá hủy toàn bộ lối xuất nhập bí đạo.
Ầm! Ầm! Ầm...
Nhân tiếng dư âm vẫn âm vang, Hà Như Hoa len lén báo cho phụ than biết chuyện Hà Thái Hoài có thể phát cuồng, cùng những lời Hà Thái Hoài dặn nàng phải cố ngăn cản, đừng cho những người không đáng phải chết lại vô tình đưa mạng đến nạp cho một Hà Thái Hoài đã cuồng tâm.
Hà trưởng lão thọat nghe vội giật mình.
Có thật như thế ư?
Lão chủ mẫu nghe được vội hỏi:
Chuyện gì đó, Hà đường chủ?
Hà trưởng lão lại đem câu chuyện vừa nghe kể cho lão chủ mẫu hay.
Đoàn môn chủ nhờ đó cũng nghe rõ. Và Đoàn môn chủ gật đầu thừa nhận:
Theo tin từ Trung Nguyên đưa qua thì Hà Thái Hoài từng có bản lãnh kinh thiên động địa này, nhất là lúc y vì quá phẫn nộ phải phát cuồng. Tuy nhiên, đó là vì y chưa biết bản lãnh thật sự của chúng ta. Cứ để đấy, giả như tiểu tử thật sự phát cuồng, sẽ do bổn môn chủ tự đảm đương. Đi nào!
Lão chủ mẫu tuy bước đi nhưng bỗng hắng giọng:
Thì ra Đoàn nhi vẫn lén ta liên lạc vói súc sinh Đoàn Mẫn Hạc?
Đoàn môn chủ bối rối:
- Dù sao người cũng từng là nghĩa thúc thúc của hài nhi. Nghĩa thúc thúc nay đã bị thù nhân hãm hại, chính nghĩa huynh Đoàn Mẫn Chung có nhờ hài nhi tiếp tay báo thù cho nghĩa thúc Mẫn Hạc.
Lão chủ mẫu vặn hỏi:
Chuyện oán thù của Trung Nguyên, Đoàn nhi xen vào không gi? Huống chi hậu nhân của Mẫn Hạc vẫn còn Ngọa Long cốc đó, lực lượng đó lẽ nào không đủ giúp y báo thù?
Đoàn môn chủ cố gắng biện bạch:
Mẫn Chung huynh tuy có Ngọa Long cốc nhưng do thù nhân qua lợi hại, Mẫn Chung huynh tuy muốn phục thù nhưng lực bất tong tâm.
Thù nhân của y là ai? Ngũ tuyệt kỳ hay chính là Hà Thái Hoài này?
Đoàn môn chủ cố tình thở ra:
- Ngũ kỳ ngũ tuyệt tuy lợi hại nhưng thế lực e không bằng thù nhân của Đoàn Mẫn Chung nghĩa huynh.
Phụ thân Hà Như Hoa chợt xen vào:
Trung Nguyên có câu: tam gia phái, nhất bang, thấy đại phái võ lâm. Có phải thù nhân của Ngọa Long cốc là một trong những nhân vật này?

Đoàn môn chủ vụt trầm giọng:
Chính là hai trong tam phái võ lâm. Một là minh chủ Tư Mã Vương đệ nhất thần trang, hai là Lưu Khánh Hà đệ tam gia phái, Trung Nguyên Đệ Tam phủ.
Lão chủ mẫu lo ngai:
Đoàn Mẫn Hạc làm gì gây hấn cùng một lúc với hai nhân vật lợi hại nhất nhì võ lâm Trung Nguyên này?
Đoàn môn chủ lắc đầu:
Hài nhi có nghe Đoàn Mẫn Chung nói thì đó là do hai nhân vật ngụy hiệp này động long tham với phổ Lưỡng Nghi mà Đoàn Mẫn Hạc nghĩa thúc lúc lưu lack vào Trung Nguyên có tình cờ phát hiện. Ở võ lâm Trung Nguyên vốn là thế, cứ hễ nghe ở đâu có bí kíp là toàn bộ nhân sĩ võlâm đều nhao nhao đến tranh giành lẫn nhau. Đoàn Mẫn Hạc nghĩa thúc vì không am hiểu đạo lý này nen mất mạng.
Lão chủ mẫu giận dữ:
Giỏi cho Lưu Khánh Hà và tên minh chủ thối tha Tư Mã Vương. Mẫn Hạc dù sao cũng từng goị lão than này là nghĩa mẫu, mối thù này nhất định lão than phải giúp Đoàn Mẫn Chung báo phục.
Đoàn môn chủ gật gù phụ họa:
Hài nhi cũng từng phẫn nộ như thế ngay khi nghe tin của Đoàn Mẫn Chung đưa đến. Vì thế, ...
Câu nói của Đoàn môn chủ bỗng bị Hà Như Hoa cắt ngang bằng cách vờ hô hoán:
Đên rồi. Chỉ mong sao Vệ tổng quản kịp bắt giữ tiểu tặc để hài nhi có cơ hội báo thù.
Nàng bảo đến là ám chỉ mọi người đã đi đến chỗ cuối cùng của bí đạo, đó chính là khuê phòng của nàng, nơi đang có A Lan phấp phỏng đứng chờ.
Hà Như Hoa thản nhiên hỏi A Lan:
Đã có tin gì chưa? Vệ tổng quản có đưa ai đến đây cho lão chủ mẫu và môn chủ xét xử chưa?
A Lan thật sự kinh ngạc như không ngờ lại thấy Hà Như Hoa đang ung dung đi cùng với lão chủ mẫu và nhất là Đoàn môn chủ:
- Tin về Vệ tổng quản hay tin tức của cô gia?
Hà Như Hoa giận giữ đánh vào một bên mặt A Lan:
Ngươi dám gọi y là cô gia nữa sao? Hay ngươi cũng về hùa vời tiểu tặc, với cô mẫu của ta cố tình hủy hoại danh tiết của ta? Hử?
Bị trừng phạt vô cớ, A Lan hậm hực liếc nhìn Đoàn môn chủ:
Môn chủ...
Đoàn môn chủ xua tay:
Tất cả chỉ là thủ đoạn của tiểu tử, có sự tiếp tay của mụ bảo nương Hà Như Nguyệt. Tội của mụ rồi sẽ được phân xử, cần nhất là phải truy tìm cho bằng được tiểu tử kia. Thế nào rồi?
Tuy rất ấm ức nhưng A Lan không thể không đáp:
Vẫn chưa thấy Vệ tổng quản đưa người đến. Hoạt trưởng lão, Ngụy trưởng lão cũng vừa mới từ đây đi đến chỗ biệt giam, có lẽ là muốn tìm hiểu xem sự thể như thế nào. Hà Như Hoa lại phát hiện lời dối trá thứ hai của A Lan thủ túc của nàng. Vì như A Lan vừa bẩm báo thì lúc mọi người đến đây tìm nàng đã có mặt luôn lão Ngụy và lão Hoạt, chứ không phải không có như lúc đầu Alan cố tình bẩm báo sai lạc cho như hoa và Hà Thái Hoài biết.
Càng them oán ghét A Lan, Hà Như Hoa cố tình ra lệnh:
Tiểu tặc hiện đang tìm đến chỗ biệt giam, ngươi mau chạy đến đấy, kịp bẩm báo cho nhị vị trưởng lão và Vệ tổng quản biết để sẵn cách đối phó. Đi đi/
Đoàn môn chủ liền phụ họa:
- Tiểu thư ngươi nói cũng đúng. Ngươi đi đi, và nhớ dặn mọi người là đừng quá xem thường tiểu tử.
Có nghe môn chủ hạ lệnh A Lan mới chịu đi. Điều đó cho Hà Như Hoa biết rằng đã từ lâu A Lan không còn là tâm phúc của nàng nữa mà chính là tâm phúc của Đoàn môn chủ. Càng nghĩ nàng càng giận đến tận tâm can.
Đông Hải môn tuy là đảo nhưng địa hình khá bằng phẳng và rộng. A Lan do quá thông thạo địa hình nên dễ dàng tìm đến chỗ biệt giam cho dù ả khởi hành sau Hà Thái Hoài một lúc lâu.
Phát hiện ả Hà Thái Hoài cũng đang kiếm tìm chỗ bịêt giam cũng từ xa lao đến đón đầu:
A Lan, ngươi đến đây làm gì?
vừa nhìn thấy Hà Thái Hoài, ả lung túng:
Cô gia... nô tỳ đến... đến...
Hà Thái Hoài mỉm cười:
Nếu ta đoán không lầm thì không phải tiểu thư sai ngươi đến để dẫn đường cho ta?
A Lan vụt tươi tỉnh:
- Chính là tiểu thư sai nô tỳ đến. Tiểu thư sợ cô gia...
Hà Thái Hoài trầm giọng:
Thôi đi! Chuyện ngươi phản bội tiểu thư ta và tiểu thư đã biết. Nói mau, ai sai ngươi đến đây?
Ả chối bay:
- Phản bội? Nô tỳ làm sao dám phản bội long tin tưởng tiểu thư luôn dành cho nô tỳ?
Hà Thái Hoài nheo mắt nhìn ả và bất ngờ gật đầu:
Vậy thì tổt. Có ngươi được tiểu thư sai đến cũng hay. Đỡ cho ta khỏi phải phí thời gian tìm kiếm. Nào, nói đi, nơi mẫu thân ta bị giam giữ là chỗ nào?
Ả nhanh nhảu:
- Cô gia hãy theo nô tỳ!
Ả quay người và định bỏ đi, chợt nghe Hà Thái Hoài gọi giật lại:
- Ngươi không nghe rõ câu ta hỏi sao? Ta bảo ngươi đưa ta đến chỗ mẫu thân ta bị giam, ngươi đi đâu vậy?
Ả giải thích:
- Phải đi thêm một đỗi nữa. Cũng không xa lắm đâu!
Hà Thái Hoài cười lạt:
Đúng như thế thật sao? Hóa ra có đến hai chỗ giam người ở Đông Hải môn này và ngươi và A Huệ mỗi người biết một chỗ?
Ả tái mặt:
- Cô gia đã gặp A Huệ? Và A Huệ đã nói với cô gia rằng...
- Ngươi không chối nữa chứ, rằng chỗ biệt giam chính là chỗ này?
Ả từ từ lùi lại:
- Có lẽ nô tỳ đã lầm lẫn và...
Và ả bất ngờ lao tọt vào chỗ mà Hà Thái Hoài biết chắc là nơi biệt giam.
Vút!
Hà Thái Hoài bật cười:
Ngươi có khôn mà không có ngoan. Và ta chưa hề gặp A Huệ như lời ta vừa cố tình bịa để ngươi tự tố cáo sự giả dối của ngươi, ha ... Ha...
Đáp lại tràng cười của Hà Thái Hoài, từ chỗ A Lan vừa lao vào vừa có mấy loạt cười hất ngược ra:
Ngươi có biết A Lan vừa lừa dối ngươi cũng chẳng ích gì. Vì ngươi đâu còn có cơ hội nào để trừng trị A Lan hoặc ngông nghênh tự đắc. Ha... ha...
Và giữa mấy loạt cười này Hà Thái Hoài không thể không nghe thấy tiếng nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt kêu thét:
Ngươi mau chạy đi. Đừng để chúng dung sinh mạng của ta và mẫu thân ngươi uy hiếp ngược lại ngươi.
Hà Thái Hoài dừng phắt lại và hiểu chẳng thể ngẫu nhiên nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt dù bị khống chế nhưng vẫn có thể lên tiếng hô hoán như thế.
Và Hà Thái Hoài đoán không lầm. Thanh âm của lão Hoạt vọng ra:
Nếu lão phu đoán không lầm thì Hà Thái Hoài vốn là một nam nhi hảo hán luôn coi trọng nghĩa khí. Lẽ nào ngươi chỉ biết lo thân và để mặc cho bao nhiêu người vì quan tâm đến ngươi nên phải mất mạng vì ngươi? Lão phu nói như thế có đúng không? Ha ...ha...
Hà Thái Hoài lùi dần ra xa:
Lão nói chẳng sai và nhất là ta nếu muốn bỏ chạy thì chạy đâu cho thoát Đông Hải môn này? Yên tâm ta vẫn ở bên ngoài chờ đợi mẫu thân ta và nghĩa mẫu ta là Hà Như Nguyệt ra đây.
Tiếng lão Hoạt thật tự đắc:
Đương nhiên lão phu phải cho ngươi nhìn thấy. Vì nếu không như thế bọn lão phu đâu dễ gì uy hiếp được ngươi. Ha...ha...
Lão Hoạt đi tay không xuất hiện trước. Lão Ngụy đi kế tiếp cũng chỉ có hai tay không. Mãi đến người thứ ba và người thứ tư là lão Vệ tổng quản và Chung hộ pháp thì mới có người kèm theo.
Đây là hai phụ nhân, một đã quen mặt với Hà Thái Hoài chính là nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt. Một còn lại thì mặt mày nhợt nhạt, tóc tai rối bù, y phục bẩn thỉu, là một nữ nhân mà Hà Thái Hoài thật không ngờ đó là thân mẫu. Nhân vật xuất hiện kế tiếp chính là A Lan
Ả cao ngạo nhìn Hà Thái Hoài:
- Có vẻ như ngươi chưa tin đây là mẫu thân của ngươi?
Dứt lời và không cần nghe Hà Thái Hoài hồi đáp, ả đột nhiên vung tay đánh thật mạnh vào người của phụ nhân nhơ bẩn nọ.
Chát!
Phụ nhân nọ do đau, buộc phải ré lên:
Được rồi, đủ rồi, đừng đánh ta nữa, đừng hành hạ Khúc Liễu Châu này nữa. Ta nhận tội là ta chót nghe lời đường mật của gã họ Lưu. Ta đã thông dâm với y. Đừng đánh ta nữa.
Ánh mắt của Hà Thái Hoài chợt toát ra vẻ lạ kỳ, làm cho lão Hoạt hiểu sai bỗng ra lệnh cho Chung hộ pháp:
Hãy giải khai huyệt đạo một lần nữa cho phản đồ Hà Như Nguyệt!

Lão họ Chung vừa giải khai thì nghe Hà Như Nguyệt bật thét lên:
Ta không biết gì về điều này. Mẫu thân ngươi trước kia vẫn tỉnh táo, không hề gọi phụ thân ngươi như vậy.
Hà Thái Hoài cứ từ từ hít vào một hơi thật dài, thật sâu:
Nhưng đó vẫn đích thực là gia mẫu? Đúng không nào, nghĩa mẫu?
Hà Như Nguyệt căm phẫn:
Chính là mẫu thân ngươi. Nhưng ta thật không ngờ chỉ chưa đầy một năm, chưa gặp mà chúng đã làm cho mẫu thân ngươi ra nông nỗi này!
Hà Thái Hoài từ từ quay nhìn lão Hoạt:
Lời nghĩa mẫu ta là hoàn toàn đúng?
Lão Vệ, người đang giữ phụ nhân nhơ bẩn nọ trong tay bỗnh ngang nhiên lên tiếng:
Ngươi khỏi phải truy hỏi dông dài. Tất cả những việc này đều là chủ ý của ta. Và nguyên nhân chỉ vì ta căm thù Lưu Khánh Hà. Nếu không có y đột nhiên xen vào, khúc liễu châu đã là thê nhi của ta. Càng hận Lưu Khánh Hà bao nhiêu ta càng thích thú khi nghe mẫu thân ngươi phải tự miệng nói ra những lời thú tội đó bấy nhiêu. Và ngươi, ha...ha... ngươi làm gì được ta nào? Ha...ha...
Bàn tay của Hà Thái Hoài chợt đỏ lên, một màu đỏ kỳ dị và màu đỏ đó lan dần khắp cánh tay tả.
Cũng lúc đó, do Hà Thái Hoài đang quá ư phẫn nộ nhưng cố kềm lại nên đã vận lực lên song thủ làm cho Xích Long Châu tự phát quang mà Hà Thái Hoài khôgn hay, từ bàn tay hữu của Hà Thái Hoài đang từ từ nhô ra một thanh kiếm.
Lão Hoạt kinh nghi:
Là Chấp Pháp Kiếm lệnh!
Lão Ngụy, lão Vệ và cả lão Chung cùng A Lan nữa, tất cả đều phải chú mục nhìn vào thanh kiếm đã hiển hiện rõ ràng trên hữu thủ của Hà Thái Hoài.
Đó là một cơ hội cực kỳ tốt, Hà Thái Hoài vụt đanh giọng:
- Phiền nghĩa mẫu chăm sóc hộ mẫu thân, còn tất cả phải chết ....ha...ha...
hữu thủ hất kiếm ra, cái vẫy tay của hà thai hoài tuy không bất ngờ nhưng vẫn gây bất ngờ cho tất cả. Vì nào có ai ngờ Hà Thái Hoài sẵn sàng ném bỏ thanh kiếm được gọi là Chấp Pháp Kiếm Lệnh kia bay đi?
Và đường bay đi của thanh kiếm chính là nơi lão Vệ và lão Chung đang đứng.
Viu...
Trong khi đó Hà Thái Hoài vẫn cười như cuồng như dại:
Ha...ha...
Sợ thanh kiếm thì ít mà sợ tiếng cười của Hà Thái Hoài thì nhiều, lão Chung có phần sơ hở trong một sát na.
Hà Như Nguyệt lập tức vẫy vùng và thoát khỏi tay lão Chung.
Rồi đến lượt lão Vệ bị bất ngờ khi phát hiện Hà Như Nguyệt liều lĩnh xông đến và chụp vào phụ thân nọ.
Đối với Hà Thái Hoài thì bấy nhiêu đó là quá đủ. Hà Thái Hoài liền buông thả để mặc cho cơn phẫn nộ dâng lên và chiếm ngự hoàn toàn tâm trí.
Ha...ha...Chết! Bọn ngươi đều phải chết! Ha...ha...
Lão Vệ đang tung kình quật vào Hà Như Nguyệt, một cách đối phó hữu hiệu nhất để vừa giữ lại phụ nhân nhơ bẩn nọ vừa trừng trị hành vi chống đối lại Đông Hải môn của Hà Như Nguyệt. Chợt lão kinh tâm, mắt bỗng bị lóa khi có một thủ ảnh màu đỏ huyết lao vào lão! Và lão thập phần hoảng hốt khi nhận ra chủ nhân của Xích Thủ Ảnh nọ lại là Hà Thái Hoài! Lão Vệ vội vã nhảy lùi và cuống cuồng kêu thảng thốt:
- Chao ôi! Một công phu thật kỳ lạ! Ta...
Lão không thể kêu hết lời vì Xích Thủ Ảnh nọ vẫn theo sát lão. Và mãi đến tânh lúc này, khi nữa thân hình bên tả của lão chợt tê dại vì bị Xích Thủ Ảnh nọ chạm vào, lão mới nghe tiếng rít đầy căm phẫn của Hà Thái Hoài vang bên tai:
Lão đã làm ta phát tởm lợm vì tâm địa hẹp hòi và độc ác của lão. Hãy đón nhânh số phận dành cho lão.
Và.
Soạt!!
tiếng kêu như tiếng y phục bị xé toạc, điều này làm cho lão Vệ phải quét mắt thật nhanh nhìn vào mé thân hình bên tả của chính lão để xem xem Hà Thái Hoài tung chưởng xé bỏ y phục của lão.
Và lão bật thét lên, là tiếng thét đầy kinh hoảng và không còn chút nào giận dữ hoặc phẫn nộ:
- Ôi chao! Da thịt của ta! Công phu của tiểu tử sao có thể phá hoại da thịt ta như thế này? A...a...
chính Hà Thái Hoài cũng cảm thấy bất ngờ về chiêu vừa thực hiện và còn về hiện trạng kỳ lạ đang xảy ra cho bản thân nữa. Thứ nhất, Hà Thái Hoài vẫn đang rất phẫn nộ nhưng lần này chẳng hiểu vì sao tâm trạng phẫn nộ đó lại không làm Hà Thái Hoài cuồng tâm uổng trí. Trái lại Hà Thái Hoài vẫn nhận thức rõ những gì bản thân đang tiến hành. Vì nhận thức được nên Hà Thái Hoài thật sự bất ngờ khi phát hiện hữu kình vừa rồi của bản thân không những mang theo một màu đỏ quái dị mà khi hữu kình đó chạm lướt qua người lão Vệ còn có một kết quả thật khó tưởng tượng là làm cho một nửa người bên tả của lão Vệ phải tuột chảy toàn bộ da thịt và đương nhiên để lộ ra những gì còn lại ở nửa người bên này của lão chính là xương cốt của lão.
Một công phu mang đến một hậu quả quá ư quái đản của công phu này và hậu quả của công phu này làm cho Hà Thái Hoài rùng mình.
Hà Thái Hoài thầm nghĩ, nếu chiêu công đó không phải Hà Thái Hoài tung ra chỉ nhằm đe dọa lão Vệ, buộc lão phải bỏ dở hành vi hạ thủ nghĩa mẫu Hà Như Nguyệt, nghĩa là Hà Thái Hoài đừng xuất thủ chiêu đó chỉ lao phớt qua lão, mà quật thẳng vào lão thì không hiểu hậu quả sẽ như thế nào nữa đối với lão Vệ và nhất là đối với nghĩa mẫu, đối với mẫu thân thế nào cũng lọt vào phạm vi uy lực của chiêu công kỳ dị đó?
Đó là thứ công phu Hà Thái Hoài chưa nhìn thấy cũng không hề nghĩ là bản thân có am hiểu. Và Hà Thái Hoài hoang mang không thể hiểu vì sao bản thân bổng vô tình có thể xuất thủ thành chiêu công quái đản này.
Chợt có tiếng gầm thét của lão Ngụy vang lên:
- Mụ chạy đi đâu Hà Như Nguyệt?
hầu như toàn trường đang trấn dộng vì mục kích chiêu công kỳ lạ của Hà Thái Hoài và kết quả đã biến lão tổng quản họ Vệ thành một quái nhân với một bên là còn đủ da thịt cùng y phục và với nửa bên còn lại là phần khung xương loang lổ đỏ trắng, tiếng gầm thét của lão Ngụy vô tình giúp mọi người choàng tỉnh, vượt qua cơn mê loạn kinh hoàng.
A Lan tung người đuổi theo Hà Như Nguyệt đang cố đưa phụ nhân nhơ bẩn bỏ chạy.
Lão Chung, lão Hoạt thì phẫn nộ lao vào Hà Thái Hoài.
- Ngươi chỉ gặp may thôi và Xích Long Châu chỉ có thể giúp ngươi một lần thôi. Giờ thì phải nạp mạng!
Đỡ chiêu!
Ào...
Vù...
Xích Long Châu? Hà Thái Hoài kinh nghi, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay tả. Xích Long Châu nguyên thủy là viên minh châu có màu đỏ rực thì lúc này chẳng hiểu vì sao nó chỉ còn là viên minh châu bình thường, không còn chút gì màu đỏ, cứ như thể nó chưa từng có sắc đỏ bao giờ.
Hoang mang vô tưởng, Hà Thái Hoài chỉ suýt nữa vứt nó đi nếu như đúng lúc đó hai ngọn kình của lão Hoạt và lão Chung không ồ ạt đổ ập đến.
Nhìn thấy mặt hiểu lão này là Hà Thái Hoài lại phẫn nộ. hữu kình liền hất ra, Hà Thái Hoài quát:
Ta không may hay chính hai lão không gặp may?
Đỡ chiêu!
Và một lần nữa Hà Thái Hoài bị bất ngờ vì rõ rang lần này Hà Thái Hoài phát kình theo công phu sở học của Khúc lão nhân - ngoại tổ của chính Hà Thái Hoài - một công phu từng sử dụng. Nhưng đâu có lần nào Hà Thái Hoài lại thấy công phu đó phát ra ánh đỏ như lần này?
Ào...
Và đó cũng là điều làm cho hai lão Chung, Hoạt cùng hốt hoảng. Hai lão hốt hoảng lo thu chiêu về và cũng thu nhảy thân hình về phía sau thật xa.
Hai lão nhảy lùi, đó chính là điều Hà Thái Hoài đang cần và thật sự cần. Vì thế, bóng nhân ảnh của Hà Thái Hoài vụt biến mất.
Vút!
Ở cách đó mười trượng, việc tháo chạy của Hà Như Nguyệt đã bị lão Ngụy bất ngờ xuất hiện chặn lối.
Hà Như Nguyệt bối rối lùi lại và thêm kinh hãi khi phát hiện A Lan đang chờ sẵn ở phía sau.
Quá khẩn trương và không thể không phẫn nộ, Hà Như Nguyệt một tay ôm đỡ phụ nhân nhơ bẩn, tay còn lại quật bừa một kình vào A Lan...
Tiện tỳ to gan. Ta giết chết ngươi!
Ào...
Có tiếng lão Ngụy bật gầm từ phía sau làm cho Hà Như Nguyệt chấn động đến rụng rời:
Mụ mới đúng là to gan lớn mật. Còn không mau nạp mạng! Hừ!
Chợt Hà Như Nguyệt nghe nhẹ nhõm cả người khi giữ thinh không bất ngờ vang lên tiếng cười bình thản của Hà Thái Hoài:
Nghĩa mẫu cứ tùy tiện khu xử A Lan, ả đã rắp tâm phản lại như hoa. Phần lão Ngụy đã có hài nhi lo liệu.
Và Hà Như Nguyệt hoàn toàn yên tâm thật sự khi chính tai nghe rõ tiếng kêu kinh hoàng của lão Ngụy vừa vặn vang lên:
Huyết Ma Công! Tiểu tử ngươi đã luyện được Huyết Ma Công của Huyết Ma hai trăm năm trước? Chao ôi...
Bùng!
Phần việc kể tiếp là quá dễ dàng cho Hà Như Nguyệt.
Trước mặt Hà Như Nguyệt là một A Lan đang đứng như trời trồng, mắt trợn nhìn về phía sau. Có lẽ đang nhìn vào diễn biến đang xảy ra cho lão Ngụy- miệng ả thì lẩm bẩm biểu lộ sự thảng thốt tột cùng:
Vẫn là điều đã xảy ra cho Vệ tổng quản? Chao ôi, một công phu thật là khủng khiếp? Hà Như Nguyệt xô kình ập đến:
Nạp mạng mau, tiện tỳ phản bội.
Ầm!
A Lan bật ngửa, miệng thổ huyết và ngã đúng vào vòng tay của một bóng nhân ảnh vừa kịp xuất hiện đón đỡ.
Bóng nhân ảnh đó còn kêu:
A Lan!
A Lan nghe âm thanh đó cô nhoẻn miệng cười với gương mặt đó:
- Môn chủ! Nô tỳ vậy là không còn cơ hội nào nữa để hầu hạ môn chủ. Nô tỳ thật có lỗi, hự!
Đoàn môn chủ, nhân ảnh vừa đón đỡ A Lan chính là Đoàn môn chủ, y gào vang:

- A Lan ! Nàng yên tâm. Đoàn Chí Hải ta sẽ báo thù cho nàng.
Và y lập tức quắc mắt nhìn Hà Như Nguyệt lúc này đang lấm lét nhìn lại.
Hà Như Nguyệt có thái độ như thế cũng phải. Bởi xuất hiện chậm hơn môn chủ Đông Hải môn một ít chính là lão chủ mẫu, đường chủ Chấp Pháp đường Hà trưởng lão và rất đông môn hạ Đông Hải môn. Tất cả đang đăm đăm nhìn vào Hà Như Nguyệt, nhìn vào phụ nhân nhơ bẩn đang được Hà Như Nguyệt đỡ trên tay và nhiều nhất vẫn là nhìn vào chỗ nào đó phía sau Hà Như Nguyệt.
Phía sau Hà Như Nguyệt quả nhiên vẫn còn người hiện diện, không phải là một mà hai. Và một trong hai đó bỗng lên tiếng phát thoại:
- Đúng là bất ngờ nha, tỳ nữ của Hà Như Hoa tiểu thư lại kiêm luôn phần việc hầu hạ cho môn chủ . Đoàn Chí Hải môn chủ, chuyện này Lưu thái hoài ta phải hiểu như thế nào đây? Ha... ha...
Cảm nhận đã có chỗ dựa vững trãi, Hà Như Nguyệt từ từ lùi lại, mang theo phụ nhân nhơ bẩn cùng lùi lại. Và ý của Hà Như Nguyệt chỉ muốn lùi về phía sau nghĩa tử Thái Hoài để nhờ Thái Hoài che chở, tránh khỏi nhiều thật nhiều ánh mắt đang xạ nhìn. Thế nhưng, chỉ suýt nữa Hà Như Nguyệt kêu thét lên khi phát hiện trên đường lùi đã lùi ngang qua một thân hình bất động với dáng vẻ bên ngoài thật kinh khiếp.
Đó là lão Ngụy, đường chủ Nội Trung Đường Đông Hải môn. Lão đã chết và cái chết bi thảm chưa từng có. Toàn thân lão giờ chỉ còn là đống da thịt nhầy nhụa đã tuột chảy khỏi khung xương cốt của lão, chỉ còn mỗi một thủ cấp của lão là còn vẹn toàn, vẹn toàn để cho bất kỳ ai nhìn qua cũng phải nhân rõ thi thể đó đích thị là thi thể của ai, của lão Ngụy từng là trưởng lão đường chủ Nội Trung Đường.
Cùng với tiếng kêu thét đã cố nén chặt của Hà Như Nguyệt cũng có lẽ cũng đã có rất nhiều người do mãi đến bây giờ mới nhìn thấy cái chết quá ghê khiếp của lão Ngụy nên suýt nữa cũng kêu thét lên như họ không kịp đè nén và kềm hãm.
Đoàn Chí Hải cũng nhìn thấy và tâm trạng sợ hãi của y cũng được biểu lộ qua cử chỉ là y để tuột dần thi thể của A Lan vừa mới tắt hơi ra khỏi cánh tay vòng đỡ của y, có khá hơn mọi người một ít là y còn phần nào nhận thức về lý trí để thốt lên một lời đầy vẻ bàng hoàng:
Huyết Ma Công? Là công phu thập thành có được từ Huyết Hoa công phu? Hóa ra Hà Thái Hoài ngươi cũng đã lọt vào Huyết Ma phủ, đắc thủ và luyện thành Huyết Hoa tâm pháp?
khắp người khẽ chấn động, Thái Hoài bất ngờ gầm vang làm cho mọi người đương diện thảy đều giật mình và hoang mang vô tưởng. Vì Thái Hoài gầm như thế này:
- Ngươi cũng biết Huyết Ma phủ và Huyết ma tâm pháp? Ngươi chính là cung chủ Huyết Ma Cung đang mưu đồ độc bá võ lâm Trung Nguyên chính là ngươi? Có phải ngươi không , Đoàn Chí Hải? Có phải ngươi không?
Và sau tiếng gầm Thái Hoài chợt ngửa mặt gào vang:
Là ngươi đã lập mưu thảm sát Lưu gia? Là ngươi đã câu kết với Đoàn Mẫn Chung gây loạn khắp giang hồ sát hại trước sau tam tuyệt trong Ngũ Kỳ Ngũ Tuyệt võ lâm? Và cũng chính là ngươi đã khiến mẫu thân ta Khúc Liễu Châu phải biến thành nửa người nửa ngợm? Ha... ha...ha...ha....Ngươi phải chết, tất cả những ai đồng mưu với Đoàn Chí Hải ngươi đều phải chết ha...ha...ha...ha... Tất cả sẽ phải chết ha...ha...
Và tất cả những người đương diện đều phải bàng hoàng khi nhìn thấy hữu thủ của Thái Hoài chợt ửng lên dần dần một màu đỏ kỳ quái. Là màu đỏ của huyết, nếu bảo đó là Huyết Ma Công và sẽ là màu đỏ của xích quang nếu như có người chợt liên tưởng đến ánh đỏ từng có của Xích Long Châu.
Đoàn Chí Hải sau vài lượt rùng mình vì những gì vừa nghe và đang thấy y bỗng dưng cũng ngửa mặt và cười dài:
Ngươi sẽ không bao giờ biết ai là cung chủ Huyết Ma Cung, và ta dù biết cũng không bao giờ thố lộ. Có chăng ha ...ha... ngươi đừng tưởng chỉ có một mình ngươi là luyện được Huyết Hoa tâm pháp và đã đến lúc ta phải báo thù cho A Lan, báo thù cho nghĩa thúc ta Đoàn Mẫn Hạc đã bị phụ thân ngươi Lưu Khánh Hà mưu hại.
Xem chiêu! Ha...ha...
Thoạt ngỡ ngàng khi nghe Đoàn Chí Hải đang thi triển Thái Hoài bật gầm vang dậy:
- Huyết ma trảo? Càng tốt cho ta vì càng biết ngươi là hạng người như thế nào thì càng dễ cho ta hơn khi phải đối phó ngươi. Xem đây ha...ha...
Đoàn Chí Hải và Hà Thái Hoài từ hai phía lao ập vào nhau cùng một lúc với công phu của cả hai cùng một màu đỏ quái dị
Vút! Vút...
Ào! Ào...
Và,
Ầm!
Ha...Ha...! Ngươi thấy chưa, Thái Hoài! Đâu phải chỉ có một mình ngươi am hiểu Huyết Ma Công! Ha...Ha...! Đỡ!
Ào
Ầm! Ầm!
Đoàn Chí Hải! Ta quyết vì đại cục võ lâm, diệt trừ ngươi như diệt trừ hung nhân ác bá! Xem chiêu!
Ào...
Ầm! Ầm!
Thật thế sao? Huyết hoa công phu của ngươi chỉ có vỏn vẹn một chiêu đó thôi sao? Vậy thì ngươi có tư cách gì đòi diệt trừ ta? Ngươi có tư cách gì để đối đầu với Đoàn Chí Hải ta? Hãy đõ!
Ào...
Ầm! Ầm!
Hai bóng nhân ảnh đang quấn lấy nhau bỗng có một bóng bị tách ra và bay về phía hậu một quãng xa.
Vụt!
Đó chính là Thái Hoài. Sắc diện của Thái Hoài cũng đã ửng đỏ và Thái Hoài đang khom người nhặt lại thanh kiếm, chính là thanh Chấp Pháp Kiếm Lệnh đã bị Hà Thái Hoài ném bỏ.
Đoàn Chí Hải lao đến như cơn lốc thần tốc.
Ngươi còn chi trì được bao lâu, với những sở học hãy còn non kém của ngươi? Nạp mạng đi thôi! Ha...Ha...
Vút! Ào...
Thái Hoài lập tức bật tung người lên cao và thân pháp Bách Cầm đã đưa Hà Thái Hoài cùng với vầng kiếm quang vừa lóe lên lao thẳng vào vùng chưởng ảnh đỏ rực của Đoàn Chí Hải.
Vậy thì hãy đỡ những sở học non kém của ta. Tuyệt kiếm đây! Đõ!
Bung bung!
Choang...
Tuyệt đao đây! Đỡ
Bung bung!
Choang...
Còn đây là tam chiêu cửu thiên Thuận Nghịch Chuyển Liên Hoàn của ngoại tổ ta. Đỡ!
Bung bung bung...
Choang! Ầm!
Choang! Ầm!
Ha...Ha...! Ngươi chạy đâu cho thoát Bách Cầm thân pháp thượng thặng của đệ nhất tuyệt kinh công! Ha...Ha...
Hai bong nhân ảnh cùng lao đi, một lao trước và một bám đuổi phía sau chợt khựng lại.
Đó là lúc mọi người cùng nghe tiếng cười man rợ của lão Vệ tổng quản.
Ngươi phải chết thôi, Hà Như Nguyệt! Sao ngươi dám chiếm đoạt Khúc Liễu Châu của ta. Ha...Ha...
Bóng nhân ảnh nọ nhờ khựng lại nên mọi người mới nhận ra đó chính là Thái Hoài.
Thái Hoài khựng lại, vì nghe lão Vệ tổng quản cười.
Và chỉ cần nhìn thọat qua, Thái Hoài liền hiểu ngay vì sao lão Vệ đột nhiên phát ra tràng cười man rợ đến vậy.
Hai tay lão, một tay trơ xương thì đang bấu vào chặt vào một cánh tay của phụ nhân nhơ bẩn đang do Hà Như Nguyệt ôm đỡ, còn tay kia, tay nguyên vẹn da thịt của lão thì không hiểu bằng cách nào đã tóm chặt vào huỵêt hầu lộ của Hà Như Nguyệt.
Phản ứng của Hà Như Nguyệt là cố cùng lão Vệ giành giật và bảo vệ cho bằng được phụ nhân nhơ bẩn, chính là mẫu thân của Thái Hoài và là Khúc Liễu Châu như lão Vệ vừa luôn miệng nhắc đến tên.
Vì kết quả là hà như nguỵệt phải có khuôn mặt tái dần vì nghẹt thở. Đổi lại, phụ nhân nhơ bẩn vẫn được Hà Như Nguyệt giữ chặt, chưa bị lão Vệ đpạt khỏi tay/
cảnh tượng này lám cho Thái Hoài bang hoàng bất động, chẳng biết làm cách gì để có thể ứng cứu và nhất là chi trì sinh mạng cho cả hai. Hà Như Nguyệt và mẫu thân.
Và không riêng gì Hà Thái Hoài, tâm trạng của mọi người đương diện hầu như cũng bị tê dại đến bất động, dù họ có đồng tình hay không đồng tình với những hành vi vừa rồi của Thái Hoài. Tương tự, dù họ biết Vệ tổng quản có bị kết quả như thế này cũng có lẽ có phần nào đáng tội, nhưng họ không làm gì để ứng phó thay cho Thái Hoài vốn là một ngoại nhân hoàn toàn xa lạ với Đông Hải môn của họ. Họ cũng bất động.
chỉ có Hà Như Hoa là dám bất ngờ hét lên:
Tướng công. Đó là nghĩa mẫu của tướng công và đó cũng là thân mẫu cốt nhục của tướng công. Hãy mau tiến đến hạ sát lão, giải nguy cho họ.
Hà Thái Hoài bừng tỉnh. Nhưng bỗng có người có phản ứng, nhanh hơn Thái Hoài.
một ngọn chỉ kình chợt hiển hiện, xoáy thẳng vào Thiên Linh Cái của lão Vệ.
Viu...