Xích Linh

Chương 13: ÁI PHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía sau làn khói mỏng, sợi sương trắng, một cô nương từ từ hiện ra, tiến gần hơn về phía cung thành. Có lẽ cô nương ấy là thiếp mới của hoàng thượng. Khuôn mặt non trẻ, nước da non nướt, đôi mắt tròn xoe, lấp lánh như hàng vì sao xa, ngôi sao ấy rất sáng, rất long lanh mà lại dễ lấy.

-Tại sao lại dễ lấy?

-Vì cô ấy vốn chỉ dùng làm vật trao đổi.

Hóa ra đó là con gái một nhà hào phú, hiệu là Thanh Miên, chừng 16, 17 tuổi. Mới lần đầu vào cung, chắc còn nhiều bỡ ngỡ.

Tất cả các phi tần, cung nữ đều đến cung chính thất để chào hỏi phi tần mới, đương nhiên Diệp Thần cũng có ở đấy, nhưng hắn có vẻ không quan tâm cho lắm. Hôm nay trời phủ sương một lớp trắng xóa, sân đình ẩm ướt, nhìn đã chả muốn đặt ra ngoài cho bẩn váy nên ai cũng mang đến đón Thanh Miên bằng một khuôn mặt cáu khỉnh, đương nhiên rồi, chẳng ai lại muốn hoàng thượng có thật nhiều vợ mới để mình bị thất sủng.


Thanh Miên đến một mình, mặc một bộ đồ đơn giản, không mấy cầu kì, mới ngày đầu nạp cung, không được chuẩn bị lễ phục, cũng không được người đưa đón rước, phận người con gái chỉ được đến thế là cùng. Cũng là thiếp nhưng cô gái trẻ này còn được một quyền ưu tiên đặc biệt là động phòng cùng với hoàng thượng trong tối nay, chắc hắn Nhàn Phi đang tức điên lên mất. Nghĩ đến đây cũng đủ làm Tranh Tịch nở hoa trong lòng.

Điều đặc biệt, Thanh Miên cầm chặt đôi tay của mình, không nhúc nhích, hình như đang muốn che giấu một thứ gì đó sau màn sương ảo ảnh. Bờ môi đỏ nhạt như quả hồng đến độ thu hoạch đang rung rung như cánh đào ngoài kia đang bập bùng. Đôi mắt vừa nhìn đã thấy sự lo lắng tột đỉnh, xen một chút sợ hãi như gió thoảng lướt qua chốn hậu cung bão táp. Mái tóc mềm mải như tấm lụa, được chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng. Tuy trang sức, y phục không có gì cao quý, nhưng đây chắc chắn là một cô gái rất nghe lời cha mẹ và được giáo dục đàng hoàng. Chỉ là sâu trong ánh mắt của Thanh Miên như có một cây gai táo đầu mùa, nhìn thấy mà lực bất tòng tâm, không thể nhúc nhích vậy. 


-lần đầu tiên vào cung, cần thiết phải run đến nhìn còn thấy toát mồ hôi như vậy không? Hoàng hậu nghĩ thầm.

Thanh Miên đi chậm rãi, có lẽ vì cách giáo dục nữ nhi phải đi chậm nói khẽ, chứ không phải là đi nhẹ nói khẽ nữa rồi. Vừa đi gót chân phải kèm theo sự nhấn nhá, một chút vì run sợ, một chút vì không muốn bước vào cung thất nên mới tỏ thái độ vậy.

Nhưng nhan sắc cô nương 17 tuổi này không phải đơn giản, cũng thuộc mĩ vị nhân gian, sắc nước hương trời, nét nào ra nét ấy thật rõ ràng, bờ môi uyển chuyển, khuôn mặt ngây thơ mang nét lạnh lùng nhưng vì không muốn tỏ ra ngạo mạn mà cố gắng cười vậy, nụ cười không đến nỗi cánh đào phải rụng như Tranh Tịch, nhưng cũng đủ để khiến gió thét ngoài cửa sổ.

-Có đi nhanh không thì bảo? Ngươi nghĩ gì mà toàn để những người trên chức trên phải đứng một chỗ chờ đợi một con bé chưa tanh mùi hôi sữa đến vậy? Nhàn quý phi thay mặt công công đứng ra quái tháo.


Thật ra nhiều lúc suy nghĩ, Nhàn phi có lẽ tạo ấn tượng cho mọi người không phải vẻ đẹp kiêu kì, mà là một nét đẹp đầy chất chợ thì đúng hơn. Cô ta nói đúng đấy, nhưng cái việc chống tay mà sa sả nói như vậy, thì đáng ái ngại làm sao...

Thanh Miên bị một phen hù dọa phát khiếp, nàng nhanh chân hơn, nhón nhén nhẹ nhàng, giống như mèo nhảy đệm lông vậy. Vừa bước đi theo nhịp, tóc vừa bay lả tả, xuyên qua mặt, đôi mắt như ánh trăng.

-Cô gái này, có vẻ sẽ thú vị đây, tỷ tỷ ạ. Mảnh Phong ở bên cạnh ngỏ vào tai hoàng hậu.

-Còn ta lại cảm giác cô ta có nỗi niềm khó nói. Giống như việc đến đây là ép buộc vậy. Hoàng hậu chẳng ngại ngần mà đánh giá, quan sát rất kĩ từ khuôn mặt đến tác phong nói chuyện.

-Haizz, thật ra ai đến chốn cung thành này mà tự nguyện đâu, lỡ vào tròng rồi, lỡ cắn câu rồi, lỡ bị nhốt rồi không trốn thoát được nữa. Đôi mắt Mảnh Phong sụp mí.
Thanh Miên đưa chân mấy hàng hoa qua cửa điện.

-Thanh Miên bái kiến hoàng thượng, các vị đại nhân, hoàng hậu và các phi tần ạ. Quãng thời gian còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn. Giọng nói trong trẻo như nước suối tiên, nhẹ nhàng xoa vào lòng người những giá trị trắc ẩn.

Diệp Vấn ngồi sừng sững trên ngai vai, hắn cười nhẹ đầy hàm ý lạ lùng, khó hiểu cho một thân phận cao quý làm chủ cả thiên hạ nhưng không thể làm chủ được chính mình.

Một bãi nước lạnh từ đầu Thanh Miên đổ ụp xuống, 

-Mát không? Nhàn phi cười, cô ta lên tiếng và làm cái việc hèn hạ ấy trước tất cả mọi người trong triều mà không để cho Thanh Miên một chút thể diện này, A Miên vẫn nắm chặt đôi tay bên trái.

-Nhàn nhi, con đang làm gì trước mặt phi của hoàng thượng vậy? Nhược tề tướng thét như sấm đổ trừng trị con gái cưng.
-Thần thiếp xin tâu với hoàng thượng, dù gì cô ta cũng chỉ là con vợ lẽ của Trịnh đại nhân trong thành, nhà đang mắc nở quân triều, nên dứt lòng ném ả này vào đây con như tất cả đã xong xuôi thì khó mà chấp nhận cho nổi, gáo nước lạnh này là để trừng trị tính lề mề cho lần sau nó không dám nữa. Mọi tội lỗi thiếp xin nhận, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đe không nghe, lần sau sẽ không biết sợ. Nhàn phi quỳ xuống, khuôn mặt tỉnh bơ như đang chính nghĩa lắm.

-Vậy việc cho than vào bát canh gà của Mảnh Phi để các phi tần khác cùng ăn? Việc đổ tội cho ta hất nước vào y phục ngươi, và vô số những việc đê tiện khác, đếm thì ta thấy ngươi cũng phải chịu kha khá gáo nước rồi đấy Nhàn Phi ạ. Hoàng hậu tôn nghiêm bước ra, khuôn mặt không sợ trời cũng chả phục đất.
Nhàn phi mặt hằm hằm, tỏ thái độ, như định phản pháo một thứ gì đó nhưng bị Nhược đại nhân lườm liếc, 

-Nhàn Nhi từ nhỏ đã được sống trong cưng chiều, tính tình hay phản pháo khi thấy chuyện bất nghĩa, mong hoàng hậu tha thứ, bỏ qua như chưa có chuyện gì. Nhược đại nhân quỳ xuống, mặt thất thần, nói run run, nhưng trong lòng đầy cay độc.

Chính Tranh Tịch cũng hiểu ra điều ấy, dòng họ Nhược vốn được coi là một con sói dữ, có thể ăn tươi nuốt sống các dòng tộc khác. Nói một cách dễ hiểu thì Nhược viết tắt của Nhu Nhược. Cái gì cũng có lý do cả.

-À, hóa ra là việc chính nghĩa sao? Tranh Tịch tỏ vẻ ngơ ngác, bản thân hoàng hậu cũng không phải thứ người dễ động vào, sống trong cung này, mà bị chà đạp nhơ nhớp bởi những thành phần đáng để rửa tay thế này thì đúng là nhục nhã. Có quá nhiều thứ thối nát của chế độ cũ qua một đoạn hội thoại.
Diệp Vấn không muốn câu chuyện đi xa hơn giới hạn.

-Thôi được rồi, Nhàn Phi cũng không muốn trong cung trở thành cái chợ không có quy quỷ phép tắc nên nàng ấy làm vậy, không có gì đáng trách cả. Hắn đứng dậy bênh vực về phía Nhàn Phi đầy kinh ngạc, vở kịch đang bắt đầu, và hắn đang diễn một vai đầy hoàn mĩ.

-Vậy việc giao thương buôn bán, lấy nữ nhi ra để trao qua bán lại, cân đo đong đếm, để trả nợ, không gọi là cái chợ thì là gì? Tranh Tịch chưa từ bỏ, có lẽ vì quá bức xúc khi thấy ai đó bị bất công nên nàng chả tiếc đường mà chạy thoát cho bản thân, hi sinh mình để tìm lối chạy cho người khác.

-Hoàng hậu, thần thiếp chỉ xin... chỉ xin ngươi đừng nói gì nữa... Trên mặt Thanh Miên đã in mấy vệt nước mắt thần sầu.

Tranh Tịch nghiêng đầu, chẳng hiểu tại sao lại có một nữ nhi ngu ngốc như vậy. Nhưng nàng lại không biết rằng: trong suy nghĩ của Diệp Thần thì hoàng hậu mới chính là nữ tử ngu ngốc nhất.
-Nàng ấy quá tốt, lo cho mình chưa xong, đã bận lòng can thiệp, chuyện người khác. Chính nghĩa quan trọng thế à? Một số chuyện vẫn có thể đổi trắng thay đen... Chính Diệp Thần đã tâm sự với Hoa công công như thế.

Qua câu nói ấy, mà ta suy nghĩ được nhiều điều, thứ làm nên một Diệp Thần như ngày hôm nay, có lẽ là nhờ câu nói ấy...

Cuộc họp mặt coi như đã tàn, đơn giản một cách không thể tưởng được. Ngày giá đáo, không có cha mẹ bên cạnh, giá đáo trong sự khóc lóc tạo thành vệt, giá đáo trong một gáo nước lạnh, và một sự bênh vực đầy vô tâm của phu quân lắm thê nhiều thiếp. Cuộc đời con gái bất hạnh đến thế là cùng.

Về đến Ngọc Đình Điện,

-Việc ta bảo em điều tra về Thanh Miên có kết quả chưa? Tranh Tịch ngồi ở giữa hồ sen đầy quen thuộc.

-Có đáp án rồi ạ. A Giang nhanh nhẹn chạy đến.
-Thanh Miên là con gái duy nhất từ người vợ lẽ, yêu đương không chính cống, sinh ra từ lầu xanh, cô ta vừa qua đời thì mẫu thân chết ngay tức khắc. Từ khi Trịnh đại nhân nhận về ai ai cũng nói ra vào cô ta khắc cả nhà, một sao chổi đầy độc ác, mỗi ngày Trịnh phủ lại xảy ra chuyện. làm ăn thô lỗ, nợ triều đình một số lãi rất to và phải lấy con gái hiến thân cho vua trả nợ. Nghe đồn đại từ mấy nô tì khác, thì ở kinh thành, Thanh Miên có gặp gỡ và quen được một thư sinh phong lưu tuấn tú Trúc Đại, đấy là lý do lớn nhất, cô ta cãi lời cha, không nhận giá đáo. Nên bị đánh đến nỗi bầm tím tay chân và Trúc Đại thì bị sát hại dã man đến chết.

-Chẳng trách sao nàng ta cứ ôm bàn tay trái mãi. Tranh Tịch nhíu mày.

Một lúc sau, Hoa công công đọc lệnh của hoàng thượng ban xuống.
-Bệ hạ có chỉ, Cô nương Thanh Miên cũng thuộc lớp người nhà quan, mặc áo gấm, đào tơ. Nay sắc phong làm ái phi, hiệu là Thanh Trì, chủ nhân của Thiên Minh cung. 

-Thanh Miên tiếp chỉ. Ái phi cúi thấp người xuống,cái đầu nghiên nghiên, làm mái tóc trải dàu trườn qua khuôn mặt thần thần.

Nhàn phi nhìn thoáng qua, máu ghen trong người đã nổi lên đầy hung dữ, tái mép đôi môi, gò má nhạt tếch. Khuôn miệng cười không ra hơi, đôi mắt thâm sâu đen sẫm lại, dồn vào một góc.

Chiều hôm nay, mưa đã ngừng rưng trên sân cung đình, nhưng trời vẫn không một chút ửng hồng, đỏ nắng. Âm u, tối sầm lại. Chức ái phi trong cung rất ít phi thiếp nào được nắm giữ, nếu đã không phong thì thôi, một khi đã sắc thì phải quý phi, không thì chỉ làm những quý nhân, ti chức nhỏ bé. Điều lạ kỳ là trong hoàng cung có hàng trăm mĩ nhân từ bốn phía đổ dồn, không ai được giữ ái phi cả. Họ chia lớn bé trong cung, thà chấp nhận làm tiện thiếp nhỏ bé, còn hơn làm ái phi. Có lẽ do dự lịch sử lặp lại, mĩ nhân nào được phong làm ái phi thì đồng nghĩa với việc được phong thưởng rất thỏa đáng, trang sức, tư trang. Nhưng đều phải chịu một cái chết bi thảm, không do mình tự làm, thì cũng do người khác gây ra. Đây là một điều bí ẩn mà không một ai có thể giải đáp được...
-Chắc Thanh Trì ái phi vẫn chưa biết gì đâu nhỉ? Tranh Tịch nghĩ bụng.

Chiều hôm ấy, các phi tử khi đang đi thưởng hoa, còn trông thấy Thanh Miên đang gảy đàn ở hồ sen, gặp trúng mấy cánh đào bay phất phới, pha vào khung nhạc, khiến cho việc đánh đàn trở nên khó khăn, bất chắc hơn rất nhiều. Từ sáng đến giờ, vẫn chưa thấy nàng cười bao giờ cả, theo thiên hạ đồn đại, Thanh Miên sát chồng, ai đến gần cô ta cũng đều phải chịu một tình cảnh ông trời không thể báo hiệu trước, giống như Trúc Đại, thư sinh ấy chết cũng đều có lý do. Hơn nữa, Thanh Miên còn ví như bông hoa hồng sao chổi, xinh đẹp giống hoa hồng, nhưng mang số phận sao chổi, không phải dành cho cô, mà mang xui xẻo đến cho người khác. Thật sự đây là một mĩ nữ rất tiên tử, càng nhìn lại càng thấy say đắm, cô ta đẹp theo cách dịu dàng mà ngọt ngào, nhẹ nhàng không ham mê tranh đấu. Người ta nói rồi: Muốn sống tốt cũng chẳng được, ác cũng chả xong. Cái cách cô ấy xử lý vấn đề tuy không nhanh nhạy, nhưng nói ít hơn làm, không như Nhàn quý phi độc mồm, độc miệng. Đã không thốt ra được lời nào mê dụ hồn người, lại còn làm tổn thương người khác.
-Cô ta tuy là con vợ lẽ, mà cứ tỏ ra mình cao quý lắm. Phi tần trong cung nhìn cô như một vật thể lạ cần được loại bỏ càng sớm càng tránh được nguy hại.

Thanh Miên vừa gảy đàn, ngón tay thanh mảnh lướt lên rồi hạ xuống, từng nốt nhạc là từng nốt hồi ức xa xăm. Nếu cô ấy không làm con gái của Trịnh đại nhân thì đã không lao vào con đường này, bước nhỏ chia ly ở cầu Hàm Khúc, chia tay người yêu, lấy một vị quân sư có trái tim máu lạnh nhất của lịch sử. Vào cung? Nghe có vẻ hay đấy, có vẻ giàu sang đấy.

-Ái Phi? Thanh Miên vừa nói, môi vừa cười, đôi mắt rạo rực như vừa suy nghĩ một thứ gì đấy không tốt đẹp.

Mưa bụi lất phất cung đình, sắc xuân kiều diễm, chẳng thể nhòa được ý thơ xưa giăng khắp. Thành Đô ( Tên của kinh thành ) bốn mùa biệt ly. Vết thương bầm tím trên tay, cũng chẳng thể nào mà lành lặn. Giống như cơn mưa kia, tạnh chút ít, rồi đâu lại vào đấy. Chà xát lên một tâm hồn đang đông cứng theo từng cơn gió xuân đang hi hút trên cành.
Thành Đô-bốn mùa mưa gió.

Hồi ức nhắn gửi vào mây, những ước mơ không thể trọn vẹn.

Đêm hôm ấy, trong cung tổ chức yến tiệc ở điện chính thất.

-Chẳng phải hôm nay là tân hôn của Diệp Thần và Thanh Trì Ái Phi sao?

-Đúng như vậy ạ, nhưng đây lại là yến tiệc do hoàng thượng tự tay tổ chức. A Giang đáp lại.

-Mà hoàng hậu, nếu có chuyện gì, em mong người đừng manh động như sáng nay, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng hai ba câu nói.

Tranh Tịch không đáp lại, vài đôi nét suy tư trong ánh mắt đang rơi rụng trên từng vạt áo đỏ thẫm.

Thanh Trì quý phi bước ra, nàng cố cười nhưng càng cười càng nhạt như vị rượu đào ủ, chỉ được mùi hương, chứ thật ra nhạt tếch. Không có vị, nhưng uống càng lâu, ăn sâu vào đầu lưỡi, lại cảm giác được vị tê tê, dát dát đến thê lương. Hôm nay, nàng mặc một bộ y phục xanh lục đơn giản nhưng mỹ lệ, mái tóc buông xã xuống, ương mùi hoa đào ngâm một khoảng độ 1 tháng. Mùi hương phảng phất đến tận cung đình. Đôi hài trắng vốn chẳng có gì, nhưng lại được thêu một cành hoa sen bình dị. Phong cách của cô nương này đúng thật đáng khen, không cầu kỳ nhưng đúng với tâm can của người chủ, nhẹ nhàng, phóng khoáng, bờ môi hé thật khẽ khàng.
-Thanh Trì bái kiến tất cả các vị đại nhân, quan khách, hoàng hậu và các vị tỷ muội. Giọng nói bình tĩnh, không lệch một nốt nào cả, lúc cao, lúc trầm giống như gió thổi ngoài khe nước, rầm rì, lắng đọng.

Tranh Tịch ngồi ở trên bục cùng hoàng thượng, bất giác cô cũng phải cười mỉm, cô gái này có một nét nào đó khó sánh nổi, dịu dàng mà khiến người ta nhớ mãi.

Diệp Vấn nhẹ nhàng từ ghế bào bước xuống, chầm chậm tiến lại gần, dẫm lên chiếc váy của Thanh Miên, dùng tay nhấc cằm nàng ấy, miệng cười một cách giả tạo.

Ái Phi điểm phấn tô son 

Chốn nhân gian ấy bồn chồn nhớ ai 

Mộng tình lạc cõi thiên thai 

Đông qua xuân đến tàn p phai sắc hồng.

Nhân gian, mĩ nhân nhiều vô kể, mái tóc nàng xõa dài buông xuống, mềm mải, nhìn hoàng thượng với một đôi mắt đau thương vô đối, hàng sao xa in trong chốn thiên hạ, giờ đã như mất vài cái, khi nhìn thấy nụ cười Diệp Vấn.
-Thần thiếp bái kiến hoàng thượng. Thanh Miên cố gắng thốt ra thành lời, nhìn sâu trong ánh mắt cô dường như đã có chút rung động dành cho hoàng đế.

Khi tiếc gần tàn, người ta không còn thấy Thanh Trì ái phi đâu nữa, nàng về Thiên Minh Cung, cầm một vo rượu đào, dốc ngược nó lên mà uống. Không gian lãnh đạm, chỉ có hình ảnh một mĩ nữ, uống rượu mà trầm tư, nghiêng mình dựa vào một con thuyền trôi dạt trên dòng biển, ánh trăng hôm nay lên cao quá, không lấy nổi một nhành sao, mà tiếc thay hàng sao xa trên đôi mắt long lanh đã dần biến mất . Chiếc cổ áo chiễm chệ dịch xuống bờ vai trắng hồng, mãi tóc vẫn như lúc trước, xõa nhẹ bồng bềnh mà buông, có mấy sợi va chạm xuống dòng nước. Đây vốn là hồ sen mà xuất hiện một con thuyền để nàng nằm nghỉ, khúc nhạc lạnh day dứt bên Thiên Minh Cung khiến cho đôi mắt nàng hóa lệ, không nhanh chóng mà rời xuống như hoa đào, mà từ từ, chậm rãi, khóc chẳng giải quyết được vấn đề, nhưng lại làm con người ta khá hơn. Ít ra cũng đỡ hơn một chút. Đúng như lời Tranh Tịch nói, ái phi cũng chỉ là một ti chức nhỏ, trao cho quyền vận lớn lung linh, để che đi cái bi thảm đằng sau mà thôi. Kéo màn kịch lên cũng như một bức tranh họa đồ không màu. Thanh Miên cầm chum rượu ôm chặt vào ngực, rót rượu đổ vào tim, nếu đã bị tổn thương dữ dội như thế thì hương vị ngọt chán sẽ giải quyết cho tất cả.
Đúng vậy, chẳng ai đến với hoàng cung mà có một cái kết yên ổn, không vướng vào vòng lao tranh đấu thì cũng chết già, chết héo, chẳng một ai quan tâm, thương xót. Nhìn những ái phi đời trước đi, người không sống trong Đông Cung giá lạnh thì cũng phí hoài thanh xuân, hương nước hoa trời, cuối cùng cũng chỉ ban hiến cho thời gian cực độc.

Đêm hôm ấy, không ai tìm được nàng đang ở đâu, chôn vùi tung tích, họ tìm đến vài canh giờ, cũng chẳng còn kiên nhẫn mà, vội từ bỏ, chiếc thuyền hoa bị chìm xuống dòng nước, in vào bóng trăng khuyết tà, đằng sau sợi sương khói mỏng manh của giang sơn, là một bi kịch đang chôn vùi xuống lòng biển. Đằng sau sự diễm lệ, là một sự thê lương không thể cứu vãn cho nổi. Thanh Miên là duy nhất giữa thế gian rộng lớn, nhưng không một bông tuyết, bông hoa, hạt sương ảo ảnh nào hiểu tiếng lòng ta cả. Còn nhớ trước khi nàng chết, còn khẽ cười với vầng trăng, ngắt một bông hoa sen hồ để ngắm. Vậy là Thanh Trì Ái Phi, con gái duy nhất của Trịnh đại nhân, cuối cùng thì người đã chết sau một đêm. 
Sáng hôm sau, người ta vớt xác nàng, miệng vẫn còn vương chút nụ cười còn thiếu trong hôm ra mắt quan thần, hoàng thượng, các phi tử. Trên tay vẫn còn cầm bông hoa sen, đôi tay đông cứng. Đêm qua sương rơi nhiều, tuyết cũng có một chút, Thanh Trì Ái Phi ở dưới đây lâu vậy, chắc phải lạnh lẽo lắm. Thời khắc tiễn đưa nàng rời cung, chỉ duy nhất có một số phi tử nhỏ, Mảnh Phong, Tranh Tịch, hoàng thượng và một số quan thần khác. Dường như việc nữ nhân tử tự đường đột trong cung, cũng không còn gì xa lạ đối với họ thì phải, đã bao nhiêu mĩ nhân phải ra đi rồi? Thân phận mỗi người mỗi khác, nhưng số phận có lẽ trùng lặp. Cảnh tiễn đưa, đau thương mà diễm lệ. 

Sau khi tế lễ ở Cung Thành kết thúc, tất cả rời đi chẳng thương xót, hi sinh một lệ rơi vì người con gái này cũng không thể làm nổi. Tranh Tịch tiến gần về chỗ Diệp Thần, đôi mắt chỉ trực để đưa thẳng, nàng không còn cảm giác gì nữa, dường như không thở được nữa, hôm trước là Thủy Trân, hôm nay là Thanh Miên, hỏi còn ai nữa sẽ ra đi?
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không rung động, không bi lụy, như một sự trừng phạt, cú tát đầy đau đớn dành cho người đối diện, lệ rơi từng giọt nhưng cố gắng nghẹn tắc lại

-Cái chết của Thanh Miên... là một ân đức lớn... mà Người dành cho... chúng sinh. 

Sau đó hoàng hậu lướt qua không một chút hối tiếc.

Diệp Thần đứng yên lại, nhìn người ta kéo tấm màn trắng che khuôn mặt hốc hác, trắng bệch không một giọt máu nóng của Thanh Trì quý phi, đôi mắt hắn chớp lại, nhớ đến chuyện trước khi cô ta vào cung, hắn và Trịnh đại nhân đã có cuộc gặp mặt nhỏ.

-Ngày mai con gái ta sẽ vào cung, có việc gì thất lễ mong quân vương bỏ qua cho.

-Đại nhân cứ yên tâm, ta sẽ ban cho cô ta ti chức ái phi và cho cô ấy một cuộc sống không phải lo nghĩ gì.

-Vậy số tiền nợ? 

-Nếu đại nhân cảm thấy con gái ông chỉ đáng làm vật trả nợ thì cũng được thôi.
-Về việc của Trúc Đại, thần đã xử lý gọn ghẽ rồi ạ.

Thanh Miên núp sau cánh cửa, nước mắt nàng chảy ngược vào tim, không thể cầm cự được nữa.

Thế nên, cao nhân mới nói rằng:

Cái chết nào mà chẳng có lý do, cái chết nào mà chẳng có nguyên do của nó, thế sự vô thường, hồng trần như mộng, người tản thì kịch tan thôi...

#p/s: Dạo này hơi ngược một tí nha ạ, các cậu nhớ chờ chap 14 nhé! Love all ❤
Mọi người nhớ nghe Ái Phi của Hậu Huyền nhé!