Chứng kiến anh bước lên một chiếc Lincoln sang trọng nằm dài bên đường, thậm chí tài xế còn đích thân xuống mở cửa.
Khoảnh khắc đó, tim tôi thắt lại.
Cố Nguyên…
Xe chạy đến một câu lạc bộ tư nhân, nhìn tên của câu lạc bộ.
Nếu nhớ không lầm thì câu lạc bộ này tuân theo hệ thống tên thật, không tiếp khách bên ngoài.
Phải được mời từ thành viên của câu lạc bộ mới có thể trở thành thành viên VIP.
Chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy một cô gái trẻ mặc đồ hiệu đang đứng trước cửa trông ngóng.
Thấy Cố Nguyên xuống xe, cô ta thân thiết tiến tới chào hỏi.
Cô ấy đến gần, ôm lấy Cố Nguyên, anh ấy thì đưa tay còn lại vỗ nhẹ trên lưng cô gái vài cái.
Mặc dù đang ngồi trong xe, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng một nụ cười nhẹ trên mặt anh.
Sau đó cô gái dựa vào anh, thân mật ôm tay anh bước vào câu lạc bộ.
Tôi thẫn thờ nhìn về phía cửa ra vào, cảm giác như có ai đâm mạnh vào tim.
Cho dù đánh chết thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến Cố Nguyên là người được một phú bà bao nuôi.
Vậy thì tôi là gì?
Chim hoàng yến được bao nuôi của một tiểu bạch kiểm?
Chẳng trách anh có thể tặng tôi bộ trang sức đó, ra là đồ của phú bà.
Nghĩ đến đây khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Lần đầu yêu đương đã gặp phải một cú shock như vậy.
Thật là nực cười.
Về đến nhà, trong cơn tức giận tôi đã uống chút rượu và gọi điện cho Cố Nguyên để chia tay.
Anh ta vội vã trở lại, pha cho tôi một bát trà giải rượu, muốn ôm tôi để mát-xa đầu.
Nhưng bị tôi từ chối một cách tàn nhẫn.
"Cố Nguyên, anh có giấu em chuyện gì không?"
Anh lặng lẽ nhìn tôi, một lúc sau mới lắc đầu:
"Không có."
Ha!
Tôi cười lạnh một tiếng.
Vịt chết cứng miệng!
Được rồi, muốn tiếp tục giấu giếm đúng không?
“Chia tay”
Cố Nguyên khẽ thở dài: “Y Y, em say rồi.”
Bây giờ thì say, nhưng hai giờ trước thì tôi rất tỉnh táo.
Thấy anh ấy hẹn hò với một người phụ nữ giàu có lớn tuổi, đã không vạch trần anh là đã giữ thể diện cho anh lắm rồi.
“Em cảm thấy em không thích anh nữa!"
"Nói bậy!"
Cố Nguyên đột nhiên xông đến, ôm lấy tôi và hôn tới.
Anh đã từng rất dịu dàng với tôi, nhưng giờ phút này lại giống như một con thú đang nổi giận, như thể muốn nghiền nát tôi vào trong cơ thể anh ấy.
Không thể thoát ra, vì vậy tôi đã cắn anh rất mạnh.
Cố Nguyên đau đớn buông ra, nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm:
"Y Y, anh sẽ không chia tay với em."
Dứt lời, anh cúi đầu tiếp tục hôn.
Tôi nghĩ mình cũng điên thật rồi khi hùa theo anh ấy.
Có những thứ một khi đã bắt đầu thì khó có thể dừng lại.
Khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã là nửa đêm.
Cố Nguyên nằm bên cạnh tôi, hơi thở đều đặn.
Bước nhẹ xuống giường mặc quần áo, nhìn Cố Nguyên đang ngủ say, tôi cười nhạt.
Sau khi chặn tất cả thông tin liên lạc của Cố Nguyên, tôi lấy từ trong ví ra một nghìn để lại kèm giấy note:
"Tôi chơi chán rồi, để lại cho anh số tiền này để bồi bổ cơ thể.
Tạm biệt, không hẹn gặp lại!"
11.
Tôi chán nản trở về nhà, bố mẹ chắc là đoán được tình hình.
Hai người họ ngầm đồng ý không hề đề cập đến vấn đề kế thừa công việc của gia đình.
Nhưng tôi không ngờ rằng dư âm của cuộc chia tay lại khá mạnh mẽ.
Vì lý do nào đó, cảm giác thèm ăn của tôi đột nhiên thay đổi trở nên tồi tệ.
Cứ thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ là tôi bắt đầu buồn nôn, sút cân thấy rõ bằng mắt thường, mẹ tôi rất lo lắng.
Bà đã đích thân mua một chiếc bánh ngọt từ tiệm MO Royal cho tôi.
À, cửa tiệm đã được thu mua và đổi tên.
Bây giờ được gọi là "Bánh ngọt Y Luyến". 「依恋蛋糕」
Cái tên quê mùa.
Chuyện tốt là bây giờ tôi vẫn ăn được bánh ngọt.
Mẹ nhẹ nhõm xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Cũ không đi, mới không đến, thằng nhóc đó không trân trọng con, còn nhiều người khác có thể hiểu.”
Tim tôi đau nhói, nước mắt trào ra nhanh chóng.
Tôi cố kìm lại, không muốn mẹ lo lắng.
Tôi khẽ nói: "Mẹ, con không sao, không phải chỉ là một người đàn ông sao? Ở đâu cũng có, con gái mẹ tốt như vậy, không lo lắng không tìm được người đối xử chân thành với con."
Mẹ tôi gật đầu lia lịa, không bỏ lỡ cơ hội, bà đề nghị: "Lần trước mẹ có nói cho con nghe về đứa con trai nhà họ Cố, người đã mua lại tiệm bánh. Mẹ nghe nói cậu ta cũng độc thân, hay là con..."
Đây là một ý tưởng khác để cho tôi đi xem mắt.
Cuối cùng, mẹ tôi nói thêm một câu: “Cứ coi như cho bố mẹ thể diện đi”.
Mẹ nói vậy nên tôi chỉ biết gật đầu: “Mẹ sắp xếp là được”.
Bà vô cùng ngạc nhiên, nói đi nói lại: “Được, được, bé cưng, con cứ nghỉ ngơi đi!”
Có thể là do ăn bánh quá nhiều, nên buổi tối bụng dưới của tôi bị đau.
Tôi ôm bụng xoa một lúc mới phát hiện: ‘Hai tháng nay bà dì của tôi không đến!’
Một dự cảm không lành chợt dậy sóng.
Sau nửa tiếng ngồi trên bồn cầu, tôi nhìn hai vạch hiện trên đó.
Người tê liệt luôn rồi.
Trong một lúc, tôi không biết nên vui hay nên buồn.
Tôi tức đến mức muốn lập tức đi tìm Cố Nguyên, cắn cho hắn hai cái rồi đá thêm vài cái.
Trời đã rạng sáng mà tôi vẫn còn mê man.
Mẹ đến từ sáng sớm, kéo tôi chọn váy và trang điểm.
Tôi mơ mơ màng màng nhớ lại, hình như tối qua trước khi đi ngủ mẹ có nói với tôi hôm nay sẽ đi xem mắt.
Con đã có luôn rồi, còn xem mắt cái gì nữa!?
Ngay khi ngước lên nhìn thấy nụ cười đã mất từ lâu trên khuôn mặt của mẹ, đột nhiên không nói nên lời.
Từ ngày về nhà, tôi buồn bao nhiêu thì mẹ cũng sẽ không vui theo bấy nhiêu ngày.
Bây giờ bà đang rất hạnh phúc, làm sao có thể làm bà thất vọng được?
Không phải chỉ là một buổi xem mắt thôi sao? Chỉ cần quẩy lên là được.
Tôi sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, tự nhủ: [Bé cưng à, hôm nay phải dựa vào con rồi!]
Mẹ dẫn tôi đến một nhà hàng trang trí sang trọng.
Trước khi bước vào chiếc phòng riêng, tôi đã cúi đầu đi theo sau mẹ, quyết định sẽ gây ấn tượng xấu với vị thiếu gia nhà họ Cố đó.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là do anh ta cùng họ với tên họ Cố kia.
Họ Cố không phải là cái họ hay ho gì!
"Y Y, lại đây, đây là Cố Nguyên."
Cố——Nguyên?
Theo phản xạ ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt không phải Cố Nguyên thì còn có thể là ai?
Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, tai ù đi.
Anh ấy có phải là Cố Nguyên không?
Thật sự là Cố Nguyên!
Cho nên, anh ấy cũng là người đã mua lại tiệm bánh MO Royal.
Tôi không phải là người duy nhất chết lặng.
Đối phương cũng tương tự.
Nhưng Cố Nguyên phản ứng nhanh hơn, sắc mặt khôi phục bình thường.
Quả nhiên, nam nhân đều là loại vô tâm.
Tôi giả vờ tò mò châm chọc: "Này, Cố thiếu gia không phải nên ở công trường chuyển gạch vào giờ này sao?"
Cố Nguyên nhìn tôi một cách bình tĩnh, hỏi: "Diêm tiểu thư hôm nay không đi làm phục vụ nữa à?"
Cả mẹ tôi và mẹ anh ấy đều sững sờ.
Sau khi nhìn qua khuôn mặt của hai người lớn, Cố Nguyên cười nói: "Đùa một chút thôi."
12.
Lúc này mẹ tôi mới phản ứng lại: “Hóa ra hai đứa quen nhau à!”
Tôi không lắc cũng không gật, khó chịu như vừa ăn phải thuốc nổ.
Dì Cố thậm chí còn đưa mẹ tôi đi mua sắm với lý do để Cố Nguyên chăm sóc tôi.
Căn phòng đột nhiên chìm vào yên tĩnh, tôi và Cố Nguyên không ai nhìn ai.
"Sao anh đi xem mắt?”
Hửm, chia tay rồi tiếng người cũng không nói được nữa sao?
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Không phải anh đến xem mắt sao?”
Cố Nguyên nghẹn một cục giải thích: "Trước khi đến đây thì anh không biết là sẽ xem mắt."
Tôi hừ nhẹ.
Những lời này chỉ có thể lừa được những cô gái mười bảy, mười tám tuổi thôi.
Ngay khi tôi định mở miệng giễu cợt, đột nhiên trong bụng dâng lên một cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Tôi bắt đầu nôn mửa vào thùng rác ở góc nhà.
Cố Nguyên vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, vừa giúp tôi vuốt lưng lại vừa nhẹ giọng hỏi:
"Sao vậy? Em không ăn uống đàng hoàng à? Anh đã nói bao nhiêu lần là bớt uống đá rồi mà? Bụng khó chịu sao?"
Tôi bị ốm nghén!
Nguyên nhân là do con của anh!
Tôi đẩy anh ra: "Đừng có giả mèo khóc chuột nữa Cố Nguyên, đừng nghĩ có thể xóa bỏ mọi chuyện như vậy, anh lừa tôi trước, tôi sẽ không quay lại với anh, càng không thể kết hôn.”
Cố Nguyên sờ sờ mũi: “Anh còn chưa nói gì, cho dù em muốn kết án tử cho anh thì cũng phải nói anh biết nguyên nhân mới được chứ.”
Tôi nghĩ nghĩ một chút, lạnh mặt nói: "Sao anh không biết? Anh... anh không được!"
Tôi nhanh chóng kết thúc câu nói và bỏ đi như muốn chạy trốn.
Sau khi ra ngoài, tôi mới nhận ra hai má mình đang nóng bừng, tôi lắc đầu, cố gắng gạt Cố Nguyên ra khỏi tâm trí.
Tôi lang thang cả ngày ngoài đường, trong lòng thầm đoán bố mẹ đã đi nghỉ trước khi tôi về nhà.
Không ngờ, hai người họ vẫn ngồi trong phòng khách, giống như đang đợi tôi.
Tôi ngượng ngùng cười với họ: "Con.....”
Tôi chưa kịp nói hết đã bị mẹ ngắt lời.
Bà ấy biểu hiện giống như cần giải thích, mọi người đều hiểu:
"Nhìn xem bé cưng, mẹ đã nói chắc chắn con sẽ thích vị thiếu gia nhà họ Cố đó mà. Thấy hai đứa như vậy mẹ rất yên tâm.”
Tôi: "?"
Hai người bọn họ sẽ không nghĩ tôi về muộn như vậy là vì hẹn hò với Cố Nguyên đó chứ?
Tôi hít một hơi thật sâu và hỏi: "Anh ta đã nói gì?"
Mẹ tôi mỉm cười và nói: " Cố Nguyên nói hai đứa đều thích nhau, chỉ thiếu một bước ký hợp đồng trọn đời nữa thôi!”
Anh ta đánh rắm.
Thật biết cách dát vàng vào mặt mình.
"Ai yêu anh ta chứ, mẹ, con không muốn lấy người đó đâu!"
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi: "Con còn nghĩ đến bạn trai cũ à? Người đó không có tham vọng và hoài bão, sau này làm sao có thể cho con cuộc sống tốt đẹp được?"
Tôi: "..."
Tôi không biết mẹ sẽ sốc thế nào nếu biết Cố Nguyên chính là người bạn trai cũ mà bà đang nhắc đến.
Tôi bất lực giải thích: “Mẹ, đừng nhắc đến anh ta trước mặt con, đã là quá khứ rồi.”
“Ồ” mẹ tôi lên tiếng, sau đó cười cười: “Mẹ biết rồi, con đang xấu hổ đúng không? Không sao đâu, bố mẹ không phải là người ngoài mà...]
Nhất thời không thể giải thích rõ ràng, cộng với đã mệt mỏi cả ngày, tôi không còn sức để nói, chỉ khoát khoát tay rồi đi về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nghe thấy tiếng ồn ào bất thường ở tầng dưới.
Mẹ mở tiệc dưới nhà?
13.
Tôi dụi mắt và nhìn xuống.
Không nhìn không biết, nhìn rồi mới giật mình.
Bố mẹ Cố và Cố Nguyên đang ngồi ổn định trên ghế dài trong nhà, nói cười vui vẻ với người mẹ vẽ chuyện của tôi.
Cái tên Cố Nguyên này, không cho anh ta biết tay thì không chịu nổi đúng không?
Tôi tức giận đến mức hét lên: “Cố Nguyên, anh lên đây cho tôi!”
Thực ra, tôi đã hối hận sau khi hét lên câu này.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bốn người lớn dưới nhà, tôi hận không thể đập đầu vào giường tự s á t.
Ngược lại, Cố Nguyên rất bình tĩnh nói với mọi người: "Y Y gọi con."
Bố mẹ tôi vội nói: "Đi đi, phòng của Y Y là phòng đầu tiên bên trái tầng hai."
Bố mẹ Cố thì càng mừng rỡ, ai cũng có thể thấy trên mặt họ có viết chữ:
‘hôn nhân đã định’
Sau khi kéo Cố Nguyên vào phòng, tôi tức giận hỏi: "Anh có ý gì?"
Anh ấy ngoảnh mặt làm ngơ đi vào phòng tôi, nhìn kỹ xung quanh:
“Thì ra em thích những thứ này"
Cố Nguyên xấu hổ gãi đầu: "Nếu anh biết sớm thì đã không đưa cho em bộ trang sức gia truyền đó."
Tôi: "?"
Hóa ra là nó là đồ gia truyền của gia đình họ.
Cố Nguyên nhìn tôi và cười nói: "Đây là lần đầu tiên tặng quà cho một cô gái, anh không có kinh nghiệm, nên anh đã nhờ chị gái tặng trang sức cho em, không nghĩ đến em không thích nó."
Chuyện này có quan trọng không?
Khoan đã,"Chị anh là ai?"
Cố Nguyên lấy điện thoại ra cho tôi xem ảnh của chị gái anh ấy.
Ơ, đây không phải là người phụ nữ hôm đó có hành động thân mật với anh ấy sao?
Thì ra là chị gái của Cố Nguyên.
“Chị ruột?”
Cố Nguyên nhìn tôi nhướng mày: “Một mẹ sinh ra, đương nhiên là chị ruột rồi.”
Xấu hổ quá!
Muốn độn thổ luôn!「叉劈了!」
Nếu Cố Nguyên Nguyên biết nguyên nhân chia tay là do ghen với chị gái anh ấy, tôi sợ anh sẽ cười đến đau cả bụng!
Được rồi, về món đồ trang sức tôi sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng anh giấu giếm thân phận với tôi, tôi… cũng không có tự tin, dù sao thì tôi cũng đã giấu anh ấy.
Thấy tôi im lặng hồi lâu, Cố Nguyên véo má tôi: “Trong lòng anh em đẹp nhất.”
Hả?
Sau khi hiểu được ý của anh ấy, tôi lập tức đỏ mặt:
"Anh đang nói nhảm cái gì vậy?"
"Cố Nguyên, anh cười cái gì? Tránh xa em ra, đừng chạm vào em!"
Trong khi chúng tôi đang chiến đấu, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Là mẹ tôi.
"Y Y, Cố Nguyên, đến lúc phải ra ngoài rồi."
Khi ra cửa, Cố Nguyên không thèm để ý, nắm lấy tay tôi, lắc lắc thế nào cũng không thoát được.
Bố mẹ tôi nhìn thấy anh dẫn tôi xuống, nét mặt hơi mơ hồ, không ngừng nháy mắt với tôi.
Bố mẹ Cố thì đã đặt nhà hàng, nói rằng hai gia đình sẽ có một cuộc gặp mặt chính thức.
Tôi vẫn đang hiếu kỳ, nhưng sau khi thấy nhà hàng đã đặt là chỗ làm việc trước đây. Tôi không dám xuống xe.
Tôi lén lén lút lút đến phòng riêng, sợ đồng nghiệp cũ sẽ nhận ra mình.
Khi mọi người đã yên vị, ly rượu còn chưa được nâng lên, cảm giác buồn nôn lại ập đến.
“Thật ngại quá, con xin phép đi vệ sinh.”
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ lẩm bẩm: “ Đứa nhỏ này sao mấy ngày nay lại hay buồn nôn vậy? Đang khỏe mạnh sao đột nhiên lại..... “
Sau khi quay lại, tôi chợt thấy bầu không khí trên bàn ăn có chút khó nói.
Tôi nhìn Cố Nguyên một cái, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi chăm chú.