Xem Chim Không Anh

Chương 7: Cậu nhóc này làm sao vậy?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Địa điểm liên hoan đã được chọn sẵn rồi, là một quán lẩu ở phía Nam trường học. Đây là điểm đến quen thuộc mỗi khi câu lạc bộ nghệ thuật đi ăn, nên bữa tiệc chào mừng thành viên mới đương nhiên cũng được tổ chức ở chỗ này.

Sau khi vào phòng ăn riêng, Hình Dã lập tức bám lấy Ôn Thừa Thư, nhanh chóng ngồi xuống vị trí bên trái của anh. Ôn Nghi Niên vào sau, hơi dừng bước một chút rồi vòng qua lưng cậu để ngồi xuống bên phải anh trai mình.

Hách Phi ổn định chỗ ngồi hơi chậm, ngẩng đầu đã thấy Hình Dã yên vị ở phía đối diện thì kinh ngạc hỏi: “Dã Tử, mày làm gì đấy?”

“Làm gì cái gì cơ?” Hình Dã vừa lơ đễnh hỏi lại một câu như thế, vừa vô cùng tinh ý lấy bộ dụng cụ ăn uống dùng một lần (*) ở bên tay Ôn Thừa Thư, mở ra giúp anh.

(*) Hình minh họa:



“Không phải mày ghét ngồi cạnh cửa nhất à? Kêu phục vụ ra vào toàn phải né người nhường chỗ còn gì…” Hách Phi đang lầm bầm đầy buồn bực, thấy Hình Dã ân cần giúp người nhà của thành viên mới chuẩn bị đũa thìa, bỗng dưng lại càng thêm buồn bực. Cụ tổ này hiếm khi không nhõng nhẽo đòi người khác hầu hạ mình, sao chớp mắt một cái đã đi hầu hạ người khác thế kia? Mặt trời mọc ở đằng Tây hả?

“Tôi tự làm.” Nhưng vừa vươn tay qua, Ôn Thừa Thư đã bị Hình Dã đẩy trở về.

Hình Dã dùng âm lượng gần như chỉ mình cậu nghe được, thầm nói một câu: “Tác phẩm nghệ thuật phải được bày trong tủ triển lãm, sao có thể đem ra để làm mấy loại chuyện này.”

Dứt lời, cậu lại không tự chủ được, vươn đầu ngón tay về phía mu bàn tay của người kia. Tuy động tác này vô cùng nhỏ nhưng Ôn Thừa Thư vẫn phát hiện ra. Anh nâng mắt, nhìn thoáng qua gương mặt của Hình Dã. Nếu chuyện xảy ra ở trường học khi nãy là do anh hiểu lầm, vậy thì lần này chắc chắn là chuẩn không cần chỉnh nữa. Hình Dã không nhìn Ôn Thừa Thư nhưng lại như cảm giác được ánh mắt anh, nhanh chóng rời đầu ngón tay khỏi tay anh, rũ mi, cẩn thận giúp anh tráng nước nóng chén bát một lần rồi mới xếp chúng ra trước mặt anh.

“… Cảm ơn.” Ôn Thừa Thư đặt tay lên đùi, ngập ngừng một chút mới hỏi, “Em vừa nói cái gì?”

“Tôi nói sao tay anh có thể làm…” Hình Dã trả lời theo bản năng. Lời vừa ra khỏi miệng cậu mới chợt giật mình, ngẩng đầu liếc anh một cái, uốn lưỡi sửa lời, nhẹ nhàng bảo, “À, ý của tôi là không phải tay anh bị thương sao, cứ để tôi giúp anh đi.”

“Bị thương?” Ôn Nghi Niên ngồi bên phải Ôn Thừa Thư nghe thế thì vội xoay người, lo lắng nói, “Anh, tay anh làm sao vậy?”

Ôn Thừa Thư lắc lắc đầu, hơi bất đắc dĩ với việc Hình Dã chuyện bé xé ra to, đưa tay cho Ôn Nghi Niên xem một chút: “Không sao, bị chim mổ thôi mà.”

“Sao lại có không việc gì, cũng đã…” Hình Dã ôm lấy bàn tay của Ôn Thừa Thư, kéo đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn ngón tay anh thật chăm chú, sau đó thì liền ngơ ngẩn cả người. Chỉ thấy phần bụng ngón tay bị chim mổ của người kia hơi trắng, thậm chí còn chẳng hề có vết xước da. Kết quả là, cậu “cũng đã” hồi lâu nhưng chẳng thể nào nói tiếp nửa câu còn lại.

Ôn Thừa Thư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hình Dã chọc cho vui vẻ, anh cũng không rút về tay, buồn cười nhìn cậu, cố ý hỏi: “Đã cái gì?”

Ôn Nghi Niên cũng chớp mắt nhìn Hình Dã.

Hình Dã cầm lấy tay Ôn Thừa Thư, nghẹn lời trong chốc lát, cuối cùng cậu vươn tay chọt chọt lên bụng ngón tay anh, ấp úng mãi mới nhả ra được một câu: “… Đã, đã trắng rồi.”

Ôn Thừa Thư không nhịn được, bật cười, rút về tay, nói: “Đúng vậy, nhìn thêm lúc nữa nó sẽ thành màu đỏ.”

Hình Dã thu tay về trong lúng túng. Ôn Thừa Thư cũng nhanh chóng thu lại ý cười, hơi nghiêng người, thấp giọng nói chuyện với Ôn Nghi Niên.

Mùa thu ở Văn Dương mưa nhiều, tuy hôm nay là ngày tạnh ráo hiếm thấy nhưng không khí vẫn mang theo nhiều hơi ẩm. Phòng riêng trên tầng hai của quán lẩu không có cửa sổ, gió không thổi vào được, nên không gian nhỏ hẹp trong phòng không khỏi trở bên bức bối và ẩm thấp hơn.

Hình Dã cởi áo gió, thuận tay móc lên giá treo ở cạnh cửa, để lộ chiếc T shirt màu đen duy nhất bên trong. Cậu đưa tay vuốt mái tóc dài đang tán loạn ở trên lưng, nhặt một chiếc đũa trên bàn, nhanh tay búi lên.

Lý Miêu Miêu im lặng nhìn động tác vô cùng thành thạo của cậu, đổi hành động đưa chun thành giơ ngón tay cái, nói: “Mượt quá, kỹ năng này tao nhìn mày làm hai năm nay mà cũng chưa học được.”

Hình Dã búi tóc xong, chống hai khuỷu lên mặt bàn, cười cười: “Bánh bèo vô dụng.”

“Mày chết đi.” Lý Miêu Miêu lườm cậu một cái, vươn tay kéo cái hộp bìa cacton Hình Dã vừa thuận tay đặt lên bàn tới trước mặt mình. Sau khi mở hộp, nhìn thấy thứ ở bên trong thì cô hơi sửng sốt. Cẩn thận lấy chú chim bị thương ra, cô hỏi: “Ôi, bé chim này ở đâu ra thế?”

Hách Phi nghe vậy thì ghé đầu lại, cũng không khỏi kinh ngạc trong chốc lát. Hắn duỗi ngón tay chọt chọt vào đầu chú chim: “Đây là cái gì? Dã Tử, mày đi ăn lẩu còn mang thêm đồ nhúng nữa à?”

Hắn vừa dứt lời liền bị Lý Miêu Miêu đẩy cho một cái kèm theo lời hăm dọa: “Tao thấy mày mới muốn bị nhúng đấy.”

“Nhặt được.” Hình Dã nói, “Hình như là vì chân nó có vấn đề, nên mới bị người ta vứt bỏ.”

“Chậc.” Hách Phi tặc lưỡi, nhẹ nhàng sờ sờ bộ lông mượt mà trên người con chim nhỏ.

“Wow.”

Ôn Thừa Thư nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng reo nhỏ, quay đầu nhìn lại liền thấy Ôn Nghi Niên đang dùng đôi mắt sáng ngời để ngắm chú chim non: “Đáng yêu quá, sao chủ nó lại có thể bỏ nó được nhỉ?”

Ôn Thừa Thư nâng mắt, cũng nhìn về bên đó.

Chỉ là một chú chim bình thường, không phải chủng loại quý hiếm gì, giá trên thị trường chỉ khoảng hơn mười đồng một con, nhưng số tiền cần để chữa chân cho nó còn tốn hơn gấp nhiều lần, nuôi để buôn chắc chắn là lỗ vốn. Đương nhiên, nếu xét trên phương diện nuôi lâu có tình cảm thì đúng là vài lời khó nói hết được.

“Nhưng trường chúng ta không cho nuôi thú cưng hay sao mà?” Hách Phi ngẩng đầu nhìn Hình Dã, “Mày định để nó ở đâu?”

“Chẳng biết nữa…” Hình Dã đang nói chuyện, cánh cửa phía sau chợt bị người đẩy ra, đụng phải lưng ghế cậu. Cậu phải dịch ghế về phía trước một chút, phục vụ mới có thể bưng đồ ăn vào.

“Tránh, tránh.”

Phòng ăn quá nhỏ, không tiện hoạt động, đĩa thức ăn trên tay người phục vụ phải lướt sát qua tai Hình Dã mới hạ được xuống mặt bàn. Hình Dã hơi nhíu mày, nghiêng người sang bên để né tránh, thân trên không thể không dán sát vào vai Ôn Thừa Thư.

Nhưng trong mắt Ôn Thừa Thư, hành vi này của cậu không khỏi có hơi làm quá, nên anh thoáng lùi về phía sau, cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Còn thiếu một phần bò viên, hai ký rưỡi thịt dê thái lát và hai đĩa rau đúng không?” Nhân viên phục vụ cầm phiếu gọi món kiểm tra lại đồ ăn, bảo: “Thịt dê phải đợi một lúc, đang thái rồi nhưng hơi chậm ạ.”

Hình Dã nghiêng người, quay đầu sang, nói: “Lấy giúp tôi đôi đũa, cảm ơn.”

Mãi đến khi nhân viên phục vụ đi ra, Hình Dã mới có thể thẳng người trở lại. Đang xoa xoa thắt lưng, cậu lại nghe Ôn Thừa Thư ở bên cạnh nói: “Chúng ta đổi chỗ đi.”

“Dạ?” Hình Dã hơi do dự, “Bên này chật chội lắm.”

Ôn Thừa Thư lại hiểu lầm là cậu đang lấy cớ này để không đổi chỗ nên thản nhiên nở nụ cười, bảo: “Không sao cả.”

Thấy anh nói thế, Hình Dã vốn đang ước có thể đổi chỗ nhanh nhanh một chút liền đứng dậy, vừa ra vẻ khó xử vừa nói: “Vậy được rồi.”

Không đợi Ôn Thừa Thư ổn định chỗ ngồi, cửa phòng ở đằng sau lại bị đẩy ra. Cánh cửa bất ngờ đập vào lưng ghế của anh, khiến anh suýt nữa thì ụp người xuống. Hình Dã vội vàng đỡ anh, lộ vẻ xấu hổ: “Anh xem…”

“…” Ôn Thừa Thư chật vật nghiêng người, tay đè lên cánh tay của Hình Dã.

Nhân viên phục vụ lách vào, hỏi: “Ai vừa xin đũa ạ?”

“Đây.” Ôn Thừa Thư đứng dậy, nhận đũa rồi nói, “Cảm ơn.”

Anh đưa đũa sang cho Hình Dã nhưng hồi lâu vẫn không thấy cậu cầm, không khỏi quay đầu nhìn lại liền thấy đối phương vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, vừa xoa cánh tay mình vừa cười ngu ngốc.

Tay cầm đũa của Ôn Thừa Thư hơi khựng lại một chút.

… Cậu nhóc này làm sao vậy?