Giọng nói đến từ một cô gái xinh đẹp tuyệt trần………Là A Kha! Còn người
mà nàng đang gọi chính là mỹ nam tử đang bê một chậu nước.
“Sao ngươi lại tới đây? Nhỡ bị người ta phát hiện ra thì sao?” Mỹ nam
tử lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, thật may không có ai.
“Thiếu chủ, thuộc hạ vừa thấy hoàng thượng mang theo một người mặt đầy
máu lên xe ngựa, lén đi về phía cửa sau.” A Kha báo cáo tình huống mình
vừa nhìn thấy.
Vừa nghe xong cái chậu trong tay mỹ nam tử rơi xuống, nước bắn tung
tóe, lẽ nào người bị hoàng thượng bắt đi là phương trượng? Hắn bắt
phương trượng làm gì?
“Thiếu chủ, muốn đuổi theo ạ?”
“Đuổi theo!” Mỹ nam nử ra lệnh kiên định không hề do dự, sau đó hai người cùng bay lên trời.
………….
“Phương trương! Phương trượng trụ trì!”
Cửa lớn màu đỏ của chùa bị gõ “ầm ầm ầm”, còn Lan Nhược Tự vẫn một mực đóng cửa để niệm kinh…….Đại phương trượng….
“Sắc không là vô, vô không là sắc, sắc tức là vô, vô tức là sắc!………Ài!
Không đúng!” Đại phương trượng ném mạnh quyển kinh lên bàn.
Sao lại thế nhỉ! Từ ngày nhìn thấy Quá Mau khỏa thân, suy nghĩ cũng như thân thể đều như ngâm trong nước, thân dưới phản ứng lại không thể tự
chủ được, hơn nữa lúc nhìn cậu ta thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh đó.
Đó……..đó……..lẽ nào……..là………..
“Phương trượng! Đại phương trượng! Mau mở cửa! Tiểu phương trượng biến
mất rồi!” Người ngoài cửa hô to, đột nhiên cửa mở ra, không né kịp nên
đã đập vào mặt.
“Các ngươi nói gì! Quá Mau biến mất hả?” Ánh mắt mãnh liệt khác thường.
Hừ, đại phương trượng thật kinh khủng! Người vừa mới gặp tai hoạ toát
mồ hôi trên trán, một câu cũng không nói ra nổi, chỉ có thể gật đầu.
“Chết tiệt!” Là ai dám bắt người ở chỗ của ta. “Các ngươi còn đứng đó làm gì! Mau đi tìm người cho ta!”
……………
“Sao có nhiều người thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?” Long công tử
vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một đám người đang ra ngoài.
“Tiểu phương trượng của chúng ta biến mất, bây giờ mọi người đều bị
phái đi để truy tìm.” Tứ sư huynh Quá Tham trả lời với vẻ mặt đau khổ.
“Biến mất?” Long công tử quay đầu lại nhìn người đứng ở kia, nhưng bị
dọa tới giật mình. “Cậu….sao môi của cậu lại thành hai miếng lạp xưởng
thế kia..”
“Mặt…đỏ như mông khỉ!” Truy Nguyệt bổ sung, “Mắt lại thành gấu mèo nữa.” Lại còn nước mắt lưng tròng.
“Huhuhuhuhuh……….” Nói còn chưa hết, còn chưa miêu tả đủ thì tứ sư huynh đã khóc rống lên, trên mặt rõ ràng viết ‘Ta thật thê thảm’.
[Đáng tiếc ta không thể nói được, hôm qua đã bị thần tài đánh thành ra
bộ dạng thảm thương như vậy, còn bị uy hiếp là không được nói ra thân
phận của ông ta! Ta nào biết ông ấy có thân phận gì đâu, biết mỗi trên
ngực ông ta có hai khối u thôi, có cần thiết phải đánh người như thế
không, cùng lắm thì ta giúp ông chữa trị là được, nhưng chưa kịp nói
xong thì đã bị ăn đánh, rốt cuộc ta đã làm gì sai, đi nhầm phòng thôi
chứ có gì đâu!]
“Đừng khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu không được phép rơi lệ!” Long công tử thấy tứ sư huynh khóc ào ào như mưa thì không biết làm gì hơn
là nói được mỗi câu đấy, cứ tưởng sẽ có tác dụng ngược lại tứ sư huynh
còn khóc to hơn.
“A, không được phép thì ta cứ khóc! Hu hu…..ta đi tìm tiểu phương trượng!” Tứ sư huynh hét lên rồi vừa chạy vừa khóc.
“Công tử, Lan Nhược Tự này đúng là toàn người quái dị, chúng ta mau rời đi sớm thôi!” Truy Nguyệt thật sự không chịu nổi nữa.
“Ừ.” Qua mấy ngày xem xét thì căn bản không tìm thấy bóng dáng nàng đâu, đành phải đi nơi khác xem có tin tức gì không vậy.
………
Trong xe ngựa
Ta căn bản là không biết vì sự biến mất của mình mà khiến cho Lan Nhược Tự gà bay chó sủa, hai lỗ mũi đang bị cắm mảnh vải, bên trái là hoàng
thượng, bên phải là công chúa.
Thật là có cảm giác bị đánh từ hai phía, thế này có chết cũng không chạy được.
“Này!” Công chúa gọi ta. “Sao hoàng huynh cũng bắt cả ngươi?”
“Sao tôi biết được.” Ta tức giận trả lời. Bây giờ ta đâu còn tâm tư đi
bàn luận với người khác hắn nghĩ thế nào chứ, sắp sửa tới hoàng cung
rồi, nếu không nghĩ cách thì toi mất!
“Không phải hoàng huynh thích ngươi đó chứ!” Công chúa phấn khởi nói,
nước bọt bắn cả sang mặt ta: “Khụ khụ khụ……” Ta ho dữ dội: “Cô đừng có
nói lung tung!”
“Nếu trẫm thật sự thích nàng thì sao?” Hoàng thượng bị thu hút bởi đoạn nói chuyện giữa hai chúng ta, khuôn mặt hào hứng đang chờ ta trả lời.
Trong nháy mắt mặt ta nhăn như quả mướp đắng, “Ngài thích tôi ở chỗ
nào? Tôi không hiểu.” Ta van ngài đừng có đùa nữa đi, ta yếu tim lắm, sợ rằng ngài đùa nữa chắc tim ta nhảy ra ngoài mất. Cứ ở giữa hai ngươi
như vậy có ngày tim ta ngừng đập.
Hoàng thượng chỉ cười đầy sâu xa, “Trẫm thích…..”
“Không hay rồi, có thích khách!” Xe ngựa dừng lại.