Sáng sớm hôm sau, giờ mẹo Phượng Hiên đang luyện võ cùng cận vệ
Phượng Tiêu. Sau đó lại thay đổi một bộ quần áo, chuẩn bị ăn sáng.
Thời gian còn sớm, dùng xong bữa ăn sáng, nên làm cái gì tiếp theo?
Phượng Hiên ngồi ở trên ghế, nhìn ngoài cửa sổ tự hỏi. Hắn cảm thấy
không có tí sức lực nào, quay đầu nhìn về phía bàn ăn, đồ ăn sáng đã
được người dọn xong.
Đối mặt với một bàn ăn đầy các món ngon,
Phượng Hiên vừa ăn vừa nhịn không được trong lòng nhớ đến bảo bối muội
tử. Ô ô, ngẫm lại vào giờ này hắn phải là đang tự mình xuống bếp, thay
Tiểu Vũ nhi chuẩn bị bữa ăn sáng phong phú đầy dinh dưỡng. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, sẽ dụ dỗ muội muội rời giường, hai huynh muội ngồi cùng một chỗ ăn, vui vẻ hòa thuận, làm sao giống như bây giờ một người cô
đơn!
Càng nghĩ tâm tình càng không tốt, cũng bởi vậy Phượng Hiên ăn so với bình thường càng ít hơn, cảm thấy no rồi, hắn đứng dậy đi ra ngoài,
quyết định dạo giải sầu.
Đứng một bên Phượng Tiêu thấy thế, vội vàng đuổi theo, Phượng Hiên
đối với hắn lắc đầu nói: “Ngươi đi ăn cơm đi, ta muốn tùy tiện đi một
chút, ta đi đến phủ trưởng lão phía trước ngươi đến Thu viện chờ ta.”
“Dạ!” Phượng Tiêu trả lời một tiếng, đã thấy Phượng Hiên xoay người đi rồi.
Cảm giác nhàm chán sâu sắc Phượng Hiên đi khắp nơi thong thả ngắm
cảnh. Hắn cảm thấy người ở bất kỳ chỗ nào thoạt nhìn đều cùng một dạng,
không có cảm giác mới mẻ. Mà trên đường gặp bọn người hầu cung kính vội vàng nhường đường, điều này làm cho Phượng Hiên với thói quen nhìn thấy người liền tươi cười tâm tình từ nhàm chán dần dần biến thành phiền
lòng.
Làm sao lại không có một chỗ nào thoạt nhìn thuận mắt, ta không thể
tìm được một chỗ có thể làm cho ta cảm thấy thoải mái vui vẻ sao? Phượng Hiên trong lòng chính là cảm thấy đến nôn nóng, liền lại thấy vài
ngừoi, nhìn bọn họ lui qua một bên, miệng kêu “cung nghênh thiếu tông
chủ” , Phượng Hiên thần sắc không thay đổi, gật gật đầu, nhưng ánh mắt
lại lãnh mạc đến cực điểm, hiện lên một tia không kiên nhẫn, không vui
mà nghĩ, lại gặp được người? Chẳng lẽ toàn bộ đều là như vậy sao ?
Phượng Hiên bước nhanh tránh ra, muốn tránh đi những người này, trong đầu suy tư rốt cuộc làm sao có thể làm cho tâm tình của hắn chuyển biến tốt đẹp. Phút chốc, hắn bắt đầu sauy nghĩ, nghĩ đến canh giờ nay công
việc ban ngày mọi người đã bắt đầu làm việc rồi, mà công việc ban đêm là ngủ, rõ ràng hắn đi hạ nhân phòng đi dạo là tốt nhất, cho tới bây giờ
hắn còn chưa thấy qua nơi đó có hình dạng như thế nào. Càng nghĩ càng
cảm thấy đây là ý kiến hay, vì thế, Phượng Hiên tâm huyết dâng trào, đi
tới nơi chưa bao giờ đi qua hạ nhân phòng.
Ân, không sai, nơi này thật lạ, trước kia thật đúng là không tới hạ
nhân phòng nhìn xem, Phượng Hiên vừa nhìn vừa tưởng. Tuy nói phòng của
hạ nhân bình thường đến cực điểm, hoàn toàn so với phòng của các vị chủ
tử ở đình viện kém rất xa, nhưng trong mắt Phượng Hiên chỗ này thật thú vị!
Hắn bước đi qua các gian phòng, cuối cùng chọn lấy gian thuận mắt
nhất cũng không có người. Đầu tiên là nhìn chung quanh, sau đó hắn an vị bước vào trong phòng bước đến bên giường, muốn cảm thụ một chút cảm
giác giường ngủ của hạ nhân là như thế nào.
So với giường của mình thật là kém chút, bất quá không sao cả, hắn
đến nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi! Phượng Hiên ngồi ở mép giường,
vỗ vỗ giường, sau đó hướng đống chăn mà ngã xuống, lập tức cả người nằm
trên giường. Hắn nhích tới nhích lui, đầu dần dần từ trên chăn trượt
xuống. Cuối cùng, đầu của hắn trượt đến trên chăn xuống đụng vào tường.
Di? Cái hắn đang gối làm sao vậy? Phượng Hiên nhíu mày một chút,
lười đứng dậy xem xét, đầu hắn khẽ nâng một chút, trực tiếp đưa tay ra
sau đầu, thuận tay đem vật “này nọ” đưa lên trước mặt. Vì thế, căn phòng vốn là im lặng trong thoáng chốc lại lan tràn một không khí rất trầm
tĩnh, đại nam hài mười hai tuổi cùng tiểu nữ anh lần đầu gặp mặt, mắt to trừng đôi mắt nhỏ! ( ^^ Hiên ca ca gặp Vũ tỷ tỷ là như thế này đây. Vũ tỷ tỷ bị đem làm cái gối nằm -> tội chị ghê)
Trong phòng chỉ có một đứa trẻ nít nhỏ không hiểu biết, không cần giả vờ giả vịt Phượng Hiên lông mày hướng lên trên, vẻ mặt hiện lên sự
chán ghét, thật là đã tính toán sai lầm rồi, chạy tới đây muốn tìm một
chỗ thanh tĩnh, thế nhưng lại gặp phải loại sinh vật phiền phức này!
Phượng Hiên đang chuẩn bị đem đứa bé ném qua một bên, lúc này nên rời đi thôi, đã thấy ở trong tã lót của đứa bé lộ ra bên ngoài một khuôn
mặt nhỏ nhắn ngáp một cái. Sau đó nàng dùng ánh mắt tròn tròn nhìn
Phượng Hiên sắc mặt không tốt liếc mắt một cái, tiếp theo tự tìm tư thế
thoải mái, ánh mắt khép lại, ngủ!
Chỉ một thoáng, Phượng Hiên mặt trở nên ngẩn ngơ, nhìn đứa trẻ,
trong lòng trầm trồ khen ngợi, thật đáng yêu! Hắn muốn nhìn thấy một lần nữa! Vì ý xấu của mình Phượng Hiên không để ý đến sự mệt nhọc của đứa
bé, lấy tay lay động nàng bắt nàng tỉnh. Đứa trẻ nào biết người trước
mắt rốt cuộc muốn làm gì, cứng rắn bị đánh thức, hiển nhiên không hờn
giận, tiếng khóc vang lên, tỏ vẻ kháng nghị. (Hiên ca ca ác thật =.=)
“A, tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nga!” càng nhìn càng thuận mắt, tự
nhiên Phượng Hiên tính tình dịu xuống, đem kinh nghiệm dỗ bảo bối muội
tử năm đó dỗ dành, rốt cục làm cho đứa bé đình chỉ khóc.
Phượng Hiên làm mặt quỷ, đứa trẻ thật thưởng thức đem khuôn mặt
“không răng” tươi cười, không biết vì sao, nụ cười kia làm cho Phượng
Hiên cảm thấy tâm như nở hoa. Khiến cho tâm tình của hắn vô cùng tốt,
đang nghĩ tới chính mình công lực dỗ trẻ con không có lui bước, đã thấy
đứa trẻ trong nháy mắt biến sắc mặt, vừa khóc lên.
Phượng Hiên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bằng kinh nghiệm chăm sóc bảo bối muội tử, động tác lưu loát đem tã lót đứa trẻ mở ra, sau đó
trong lòng đắc ý nghĩ. Hừ hừ, ta biết ngay là nước tiểu, không ngoài ý
muốn, hắn cũng không để ý đến đây là một tiểu nữ anh mà nhanh chóng tìm
một miếng tã khô mát thay cho đứa bé, cầm miếng khăn vấn đầu trên người
nàng xem xét.
Tiểu oa nhi không hề khóc, nhưng là Phượng Hiên lại tả nhìn trái nhìn phải, nghĩ rằng tiểu hài này mặc dù không giống bảo bối muội tử xinh
đẹp, nhưng bộ dạng lại rất thanh tú, bộ dạng thật đáng yêu, khó có thể
làm cảm thấy ghét, ngược lại thực thích, nhưng giờ phút này lại làm cho
mình có cảm giác không hài lòng.
Rốt cục, hắn phát hiện vì sao hắn không hài lòng rồi. Cái khăn trên
người tiểu nữ anh quá xấu xí, cùng với sự đáng yêu của nàng thực không
xứng. Phượng Hiên từ trước đến nay là phải hành động, nghĩ đến đã biết
thứ trước tiên cần là gì. Nhớ đến việc quản gia đã đi Vân Châu mua vải
dệt thượng đẳng, còn có các loại khăn tơ thêu rất đẹp, tất cả là chuẩn
bị mang về cho bảo bối muội tử vừa vặn có thể chọn vài món đưa cho tiểu
nữ anh để làm khăn vấn đầu. Vì thế, hắn ôm lấy tiểu nữ anh, để lại tờ
giấy nói rõ tiểu nữ anh được mình mang đi. Sau đó vui vẻ giống như tìm
được bảo vật bước nhanh về chỗ ở của mình, trong đầu bắt đầu cân nhắc
xem loại vải dệt nào xứng để làm cho tiểu oa nhi trong lòng ngày càng
đáng yêu
Mà tờ giấy hắn lưu lại, đặt ở trên mặt bàn không đè lên. Một ngọn gió làm tờ giấy theo trận gió bay ra bên ngoài cửa sổ, đem tờ giấy viết rõ
nơi ở tiểu nữ anh rơi xuống, bất hạnh lại rơi vào chậu nước. Vì thế,
giấy trở thành một mảnh mơ hồ, làm cho không người nào có thể phân biệt.
Phượng Hiên đi rồi, một lát sau, quản gia phu nhân thay Mai Bình vào
nhìn Cốc Nhược Vũ ra sao. Đến phòng lại như thế nào cũng tìm không thấy, mà Mai Bình lúc này cũng về chuẩn bị cho Cốc Nhược Vũ ăn, chỉ thấy quản gia phu nhân sắc mặt khó coi. Sau nàng mới biết được con gái của mình
mất tích, thiếu chút nữa trở nên điên, bởi vì tòan là người trong Phượng phủ, cho nên không thể quá mức lộ liễu, đành phải rưng rưng nước mắt
cùng quản gia phu nhân cùng nhau tìm. Không khéo là Phượng Hiên lần này
trên đường trở về cũng không còn gặp lấy nửa người. Vì thế, hai người
hỏi thăm như thế nào cũng tìm không ra đứa nhỏ .
Mái hiên hạ nhân phòng biến thành gà bay chó sủa, kia mái hiên Phượng Hiên lại vui vẻ, không nhìn đến dáng diệu dọa người của Phượng Tiêu.
Lúc này hắn đang chăm chú chọn lựa khăn tơ đủ màu sắc và hoa văn để cho
tiểu nữ anh thay. Hơn nữa hắn cảm thấy cái nào cũng không tệ, vì thế hắn trong chốc lát đổi một cái, đem sự ôn nhu chăm sóc của bảo bối muội tử
năm đó đối đãi giống nhau.
Nay, nho nhỏ Cốc Nhược Vũ đã muốn trở thành oa nhi bảo bối trong lòng Phượng Hiên. Sau mấy ngày, Phượng Hiên còn đối với cha mẹ của bảo bối
oa nhi trong lòng cực kỳ bất mãn, nghĩ rằng bọn họ đem đứa nhỏ một mình ở lại phòng thì không nói đi, nay đã vài ngày qua rồi còn không đến đón về. Vì thế, người nào đó tự tiện quyết định khi quay về sẽ đem tiểu oa
nhi theo. Hừ, giao cho hắn nuôi tuyệt đối so với cha mẹ không có trách
nhiệm kia tốt gấp trăm lần, hắn sẽ đem nàng dưỡng thành tiểu thư khuê
các giống bảo bối muội tử! Phượng Hiên trong lòng bắt đầu lên kế hoạch.